Editor : Vũ Linh
Linh Nhược đứng trong phòng nhìn đông ngó tây mọi thứ xung quanh, Xuyên Huyền đứng bên cạnh cười khẽ.
Linh Nhược ngừng lại, bất mãn nhìn Xuyên Huyền, “Ngươi cười cái gì?! Đây là lần đầu tiên ta tới nhân gian, đây lại là hoàng cung, đương nhiên không tránh khỏi hiếu kỳ”.
Xuyên Huyền nắm tay nàng, làm động tác “suỵt”, “Đứa nhỏ này, những lời này không thể tùy tiện nói ra như thế, nhân gian có câu “Tai vách mạch rừng”, nếu để người ta nghe được nàng nói vậy, không bắt nàng lại thì sẽ đem bán nàng đi đó!”
Linh Nhược nghe thấy thế mới vội vàng cảnh giác, che miệng lại rồi định chạy ra ngoài xem xét, Xuyên Huyền lại giữ tay nàng lại.
“Aiz…Ngươi làm gì thế?”
Xuyên Huyền nhìn Linh Nhược, tay bắt đầu làm phép, bỗng có tiếng người bên ngoài rời đi.
Linh Nhược ngạc nhiên, nhìn Xuyên Huyền, “Người đó…”
Xuyên Huyền nhẹ xoa đầu nàng, “Yên tâm, người đó cái gì cũng chưa nghe thấy”.
Linh Nhược biết là hắn đã xóa trí nhớ của người đó rồi, lúc này mới yên tâm. Không còn hứng trí đi xem xung quanh nữa, nàng ngồi rầu rĩ một chỗ không nói câu nào.
“Nếu nàng thích mấy thứ này, trên thiên giới đều có, hơn nữa còn đẹp hơn nhiều so với ở nhân gian”. Xuyên Huyền ngồi xuống bên cạnh nàng, “Bây giờ ở nhân gian, cho dù là hoàng cung thì cũng không có chỗ nào hay để xem đâu”.
Linh Nhược nhíu mi nhìn Xuyên Huyền, “Ta cũng không phải là muốn đến mức ấy. Chỉ là thấy chán quá nên muốn tìm việc gì đó để tiêu khiển thôi”.
“Vậy ta sẽ đưa nàng đi dạo quanh sân hít thở không khí. Tuy không được bằng thiên giới nhưng cũng có nhiều cái thú vị”.
Linh Nhược vội gật đầu, hai người liền ra khỏi phòng.
Mặc dù không biết cảnh tượng ở trên thiên giới theo lời Xuyên Huyền nói là như thế nào, nhưng nàng thấy cảnh ở đây cũng đã đẹp lắm rồi. Dù ngoài kia đang lâm vào cảnh lầm than nhưng bây giờ đang trong khoảng tháng ba, tháng tư, muôn hoa đua nở, mùi hoa ngập tràn sân viện. Linh Nhược chỉ trước giờ chỉ biết đến những ngày yên tĩnh ở trên Ly Hận Thiên, nay lại gặp được cảnh này liền không khỏi hoạt bát hẳn lên.
“Tiểu Linh Nhược, đừng chạy xa quá”. Xuyên Huyền đi phía sau nàng, thấy nàng đang cao hứng cũng không muốn cản trở nhiều, chỉ dặn dò vài câu.
Lúc này Linh Nhược còn tâm trí nào mà để ý được nhiều, chốc lát đã chạy ra xa, đang chơi vui vẻ thì đụng phải một đoàn người. Do chạy vội nên nàng không cẩn thận đã ngã vào người một nam tử.
Linh Nhược hoảng sợ, vội xoay người nói xin lỗi. Nhưng người bên cạnh nam tử này lập tức lạnh giọng nói, “Quá làm càn! Thấy Tam Vương gia không quỳ xuống hành lễ, lại cả gan đụng vào người Tam vương gia. Ngươi đâu, đem nha hoàn này ra ngoài chém đầu!”
Linh Nhược ngẩn người. Đúng lúc này nam tử bị đụng lại giơ tay ngăn lại. Hắn nhìn Linh Nhược, híp mắt hỏi, “Ngươi không phải là người trong cung. Ngươi là ai?”
“Ta là Linh Nhược…”
Xuyên Huyền cũng đuổi kịp tới nơi, kéo Linh Nhược ra phía sau mình nói với Tam vương gia, “Tam vương gia, chúng ta đều là được công chúa Hướng quốc mời vào cung. Mới vừa rồi nương tử của ta do buồn chán nên muốn ra ngoài đi lại một chút, không ngờ lần đầu tiến cung không cẩn thận lại đụng phải Tam vương gia, mong Tam vương gia thứ tội”.
Tam vương gia gật đầu cười cười, lại nhìn Linh Nhược đang ở phía sau Xuyên Huyền nói, “Hóa ra là nương tử của ngươi…”
Linh Nhược mù mịt nhìn lại Tam vương gia, sau đó lại càng lủi về phía sau Xuyên Huyền tránh mặt. Không ngờ Tam vương gia lại nói, “Các ngươi cũng biết tự ý đi lại trong cung là có tội gì, đụng phải bổn vương là có tội gì”. Hắn lạnh giọng cười, nhìn Xuyên Huyền nói, “Hai tội này, đủ để tru di cửu tộc. Có điều…” Nói xong hắn lại nhìn Linh Nhược, “Bổn vương có lòng nhân hậu, các ngươi cũng không phải cố ý nên ta sẽ tha cho một trong hai người. Tự chọn đi, ai sẽ đứng ra nhận tội đây?”
Linh Nhược nhìn Xuyên Huyền, lại kéo kéo ống tay áo hắn, có chút luống cuống muốn rời khỏi đây. Lúc này Xuyên Huyền cũng lạnh giọng cười nhạt, hắn biết ý của tên Tam vương gia này là gì. Nếu làm trái ý hắn e là sẽ có phiền toái. Hắn nhẹ thở dài, có chút bất đắc dĩ vuốt đầu Linh Nhược.
“Đứa nhỏ này, đã dặn nàng nhiều lần là không được chạy loạn, lúc này gặp chuyện vi phu lại phải ra mặt giải quyết rồi”.
Linh Nhược còn chưa hiểu ý của Xuyên Huyền là gì thì hắn đã mang Linh Nhược đi, sau đó vung tay áo một cái hai người đã về tới phòng.
Lúc này Linh Nhược mới hoàn hồn, lại vội nhìn ra ngoài, ngoài viện không có một bóng người. Nàng chạy về phía Xuyên Huyền nhận lỗi với hắn.
“Ngươi có phải đã xóa trí nhớ của bọn họ không? Có phải sẽ không có việc gì nữa đúng không?”
Xuyên Huyền thản nhiên uống trà, nhẹ cười liếc nàng một cái nhưng không trả lời.
Linh Nhược lung lay tay hắn, bày ra dáng vẻ tội nghiệp ngồi xổm bên người hắn.
“Ta…Ta thật sự vừa rồi không chạy loạn…”
Xuyên Huyền lúc này mới buông ly trà ra nhìn nàng, thấy nàng như vậy liền buồn cười nói, “Nàng bày ra vẻ đáng thương thế để làm gì. Vừa rồi người tên Vương gia kia muốn chém đầu là ta cơ mà”.
Linh Nhược tê rần, vội lắc đầu, “Ngươi không có việc gì đâu!”
Xuyên Huyền ngẩn người, cảm thấy lời này của nàng vừa đáng yêu lại buồn cười, không đành lòng liền đỡ nàng ngồi lên bên cạnh mình.
“Ta không trách nàng, chỉ là lo nàng xa khỏi người ta sẽ gặp nguy hiểm thôi”.
Linh Nhược không biết nói gì, cảm thấy không được tự nhiên. Xuyên Huyền không nhịn được bèn trêu, “Bộ dạng này của nàng thật giống với tiểu nương tử ở nhân gian”.
Linh Nhược ngẩn người, lại hừ hừ nói, “Ngươi vừa rồi…vừa rồi sao lại nói như thế chứ!?”
“Ta nói cái gì?”
“Ngươi lại đi nói…nói ta là…Dù sao ngươi không nên nói như thế!”
Xuyên Huyền càng cảm thấy nàng đáng yêu, “À, nàng là nương tử của ta sao?”
Linh Nhược im lặng gật đầu.
Xuyên Huyền cười cười nói, “Nàng vừa gật đầu thừa nhận đấy nhé!”
Linh Nhược giật mình, cuống đến độ nhảy dựng cả lên, “Ngươi… Không cho phép ngươi nói những lời hoang đường như thế nữa”.
Xuyên Huyền tròn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang ửng hồng thì càng thấy vui vẻ.
Bỗng có một tiếng cười truyền đến từ bên ngoài, sau đó có người đẩy cửa tiến vào, “Xem ra bên này đang rất náo nhiệt. Bảo sao Nam Cung lại cứ khăng khăng phải qua đây xem”.
Hóa ra là vị công chúa kia và Nam Cung Ngự Thiên.
Sắc mặt ửng hồng của Linh Nhược vẫn chưa tan, thấy hai người tiến vào liền vội cúi đầu không nói gì.
Nam Cung Ngự Thiên thấy sắc mặt của Xuyên Huyền và Linh Nhược cũng lờ mờ đoán được vừa xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ phe phấy quạt nói, “Có phải chúng ta tới không đúng lúc rồi?”
Xuyên Huyền không đứng dậy, lười nhác dựa người vào một bên ghế nói, “Có chút không đúng lúc”.
Công chua Hướng quốc vội nói, “Vậy chi bằng chúng ta trở về đi”.
Nam Cung Ngự Thiên cười cười, thản nhiên ngồi xuống nhìn Xuyên Huyền, “Ta lại thấy chúng ta tới rất đúng lúc”.
Linh Nhược đứng một bên nghe mà ù ù cạc cạc không hiểu ý của hai người. Nam Cung Ngự Thiên liền gọi nàng, “Linh Nhược, nàng đứng như vậy làm gì? Vừa rồi hắn khi dễ nàng à? Nếu đúng như thế nàng sang bên phòng phía đông ở đi. Bên cạnh phòng ta cũng là phòng trống, nàng ở đó thấy buồn chán cũng có thể gọi ta”. Hắn liếc mắt về phía Xuyên Huyền, “Hắn quen ở một mình rồi. Ta lại không quen”.
Linh Nhược im lặng nhìn Xuyên Huyền. Xuyên Huyền cười nhạt, thầm nghĩ nếu nha đầu nàng muốn sang đó ở với Nam Cung ta thật sự sẽ tức giận, lại đau lòng.
Linh Nhược bị Xuyên Huyền liếc một cái liền thu vội tâm tư, lắc đầu nói, “Không có không có, hắn không có khi dễ ta…”
Nam Cung Ngự Thiên biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi, “Vậy các ngươi vừa rồi cãi nhau cái gì?”
Linh Nhược không biết nói sao cho phải, đành ấp úng nhìn về phía Xuyên Huyền.
Xuyên Huyền cười nói, “Đang nói đến hôn sự sau này, đứa nhỏ này da mặt mỏng, ta trêu nàng vài câu nàng đã loạn hết cả lên”.
Công chúa đứng một bên đã hiểu ý tứ của hắn, vội hỏi Xuyên Huyền, “Ta đã nói mà, các ngươi nhất định là một đôi. Lúc trước ta sắp xếp chỗ ở như thế này là đúng rồi”. Nói xong còn không quên hỏi chuyện hai người quen biết như thế nào, khi nào hai người thành thân.
Linh Nhược vội nói, “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy! Chúng ta căn bản không phải như thế đâu…”
Công chúa này cũng chả tin, chỉ cười nói, “Da mặt ngươi cũng thật mỏng, chuyện này có gì đâu mà phải thẹn thùng, không bằng bây giờ chọn ngày thành thân luôn đi. Ta nhất định sẽ tham gia, cũng sẽ chuẩn bị cho hai ngươi đại lễ”.
Linh Nhược không cãi lại nữa, càng giải thích càng không xong, đành đứng một bên sốt ruột mãi không thôi.
Xuyên Huyền hiển nhiên cũng không định làm rõ chuyện này, ngược lại còn theo ý công chua mà nói, “Ừm…Chúng ta cũng không phải người bổn quốc, đương nhiên phải về nhà rồi mới bàn bạc chuyện này được”.
Linh Nhược hừ hừ, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt không nhịn được liền rơi xuống. Xuyên Huyền đau lòng, không muốn trêu nàng nữa, liền đứng lên an ủi nàng. Nhưng lúc này Linh Nhược không phản ứng lại hắn nữa, thấy hắn tới còn tránh đi.
Vị công chúa kia liền đi đến bên người Linh Nhược, “Ngươi đừng õng ẹo như thế, bây giờ rất hiếm nam tử nào được như vị công tử này. Vị công tử này không những không giấu diếm, lại còn một lòng muốn lấy ngươi, ngươi phải cao hứng mới phải chứ”. Công chúa nói xong lại thở dài, “Thế gian này hiếm có được một người có tình như thế, không ngờ ta lại có duyên gặp hai người”.
Linh Nhược trừng mắt nhìn Xuyên Huyền, cả giận nói, “Ai nói ta muốn gả cho hắn!? Nếu ngươi thấy hắn có lòng như thế thì đi mà gả cho hắn đi!”
Nói xong nàng chạy ra ngoài, nhưng lại bị công chúa giữ lại.
“Là ngươi nói đấy nhé! Ta thấy hắn có ý với ngươi, nhưng không muốn cưỡng cầu ngươi. Có điều ngươi đã nói thế, bổn công chúa sẽ thu hắn về làm trai lơ. Ngươi không hối hận đấy chứ?”
Linh Nhược vừa sửng sốt vừa nức nở nói, “Trai…trai lơ là cái gì?”
Công chúa cười rộ lên, giải thích cho nàng, “Trai lơ chính là nam sủng đó! Ta hỏi ngươi lần nữa, nếu thật sự nguyện ý ta sẽ hạ lệnh. Ngươi chắc chắn không?”
Linh Nhược nhìn Xuyên Huyền, tuy biết hắn có phép lực, đương nhiên sẽ không để mình thật sự trở thành nam sủng của công chúa này, nhưng không nhìn được vẫn lắc lắc đầu.
Xuyên Huyền thấy nàng như thế, tâm như chìm vào nước mát, mà Nam Cung đứng một bên lại cảm thấy như rơi vào vực sâu.