Editor : Vũ Linh
Linh Hề yên lặng rời đi từ lúc nào không hay. Tựa như Nam Cung Ngự Thiên, bọn họ đi về chốn ở của riêng mình.
Linh Nhược phục hồi tinh thần, phát hiện ra đã không thấy Linh Hề đâu nữa.
“Linh Hề đâu rồi…”
Xuyên Huyền cười nhẹ, “Đương nhiên là về rồi”.
Linh Nhược bĩu môi, “Mấy ngày nay ngươi đi đâu thế? Sao không nói với ta một tiếng? Ngay cả thư cũng không để lại. Ta còn tường…”
Linh Nhược nói đến đây lại òa khóc.
Xuyên Huyền đau lòng lau nước mắt cho nàng, an ủi, “Ta cũng chỉ là tới thiên giới một chuyến. Chuyển xảy ra ở nhân gian thiên giới cũng đã nghe nói, thiên đế đã phái người xuống giải quyết, bọn họ muốn ta ở lại bàn bạc một chút. Nhưng một ngày ở thiên giới bằng ba năm trên nhân gian. Ta cũng mới chỉ uống được nửa ly trà đã thấy kết giới bị phá, liền vội quay trở về”. Nói xong hắn lại kéo Linh Nhược ngồi xuống, vừa an ủi vừa cười, “Tiểu Linh Nhược có phải cho là ta muốn bỏ nàng đi không?”
Linh Nhược nóng mặt, vội lắc đầu, “Ta sợ cái gì chứ. Chỉ là…chỉ là không có việc gì nên thấy chán thôi. Lại nói, ta đã đáp ứng ngươi, sẽ tìm giúp ngươi người kia, ngươi đi như thế đương nhiên ta thấy không vui”.
Xuyên Huyền trừng mắt, sau đó nắm chặt tay Linh Nhược, “Tiểu Linh Nhược, có phải Linh Hề đã nói gì với ngươi không?”
Linh Nhược ngẩn ra, nàng không dám nhìn Xuyên Huyền, không dám nói gì.
Xuyên Huyền than nhẹ, “Mấy ngày nay, nàng chắc cũng đã nhận ra rồi….Nếu ta nói, mấy lời lúc trước ta nói ra đều là gạt nàng. Ta đưa nàng xuống nhân gian không phải là vì tình kiếp kia, ta cũng không phải là do Không Ý dặn dò mà chăm sóc cho nàng…”
Linh Nhược thật sự đau lòng, dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Xuyên Huyền.
“Ngươi buông ra…” Đang muốn chạy đi thì lại bị Xuyên Huyền ôm chặt vào lòng. Nàng kinh hãi, vội đẩy ra, “Ngươi làm cái gì thế?! Mau buông ra!”
Xuyên Huyền xoa tóc nàng, “Tiểu Linh Nhược, nếu ta nói tất cả mọi chuyện cho nàng biết, nàng sẽ oán giận ta đúng không? Sẽ hận ta đúng không? Sẽ rời khỏi ta đúng không?”
Linh Nhược không nhịn được lại càng khóc to hơn nữa.
“Ngươi buông ra trước đã…”
Xuyên Huyền lắc đầu, “Không thể buông, Linh Nhược, nàng không được đi đâu cả, nàng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta”.
Linh Nhược liều chết lắc đầu, “Ai nói thế!? Ta còn phải quay về Ly Hận Thiên. Các ngươi không ngờ đều lừa gạt ta”.
“Không về được nữa, Tiểu Linh Nhược…” Hắn than nhẹ, “Nàng sinh chấp niệm rồi, không trở về được nữa”.
Linh Nhược giật mình, “Ngươi…ngươi nói gì?” Nàng mờ mịt nhìn người trước mặt, lòng nặng trĩu, “Ta không tin ngươi…Ta sinh chấp niệm bao giờ chứ!? Ta muốn quay lại Ly Hận Thiên”.
Xuyên Huyền vẫn gắt gao ôm nàng, thấp giọng nói, “Nàng có biết vì sao Nam Cung Ngự Thiên và Linh Hề rời đi không? Bởi vì bọn họ đều thấy rõ ràng, bọn họ biết chấp niệm của nàng không thể thay đôi nên đã buông tâm xuống rồi”.
Nàng đã lờ mờ đoán ra được chấp niệm mà Xuyên Huyền nói là gì.
Linh Nhược lắc lắc đầu, không dám nhìn Xuyên Huyền, nhưng vẫn nhẹ giọng khăng khăng thỉnh cầu, “Ta…Ta muốn quay lại Ly Hận Thiên”.
Xuyên Huyền liền khuyên nhủ, “Nếu nàng muốn trở về đó, ta có thể đưa nàng đi, nhưng nàng thật sự không thể ở lại đó nữa. Cho dù ta không cản thì nàng cũng không có cách nào ở lại đó”.
Linh Nhược thu mình lại, “Ngươi cứ đưa ta về đi…” Nàng nức nở nói, “Không Ý đại sư nhất định có cách, ta…ta muốn trở về”.
Xuyên Huyền cuối cùng đành gật đầu nói “Được”.
Sau đó Xuyên Huyền đỡ Linh Nhược cưỡi mây bay về Ly Hận Thiên.
Ly Hận Thiên vẫn rất an bình, thanh tĩnh.
“Tiểu Linh Nhược, chúng ta tới nơi rồi…”
Xuyên Huyền thấy Linh Nhược vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, liền gọi nàng.
Linh Nhược tròn mắt, nhóm Phật tử gặp lại nàng vẫn rất vui vẻ chào hỏi. Huyền Châm đứng một bên khó hiểu nhìn Linh Nhược, rồi lại xoa xoa đầu nhìn về phía Xuyên Huyền, mất nửa ngày mới quay lại đọc kinh thư.
Lúc này Không Ý cũng đi ra, thấy hai người tới liền cười, “Ta cũng đoán là các ngươi sẽ tới”.
Xuyên Huyền ảm đạm cười, dắt Linh Nhược tới trước mặt Không Ý. Sau đó buông tay nàng ra rồi lùi về sau hai bước, chắp tay khom người hành lễ với Không Ý.
Không Ý ngẩn người, lại thở dài, “Thiên tôn, người đây là…”
“Thỉnh cầu Không Ý đại sư đừng đuổi Linh Nhược ra khỏi Ly Hận Thiên”.
Không Ý sững lại một chút, Linh Nhược cũng vội quỳ xuống cầu xin Không Ý.
“Linh Nhược…Không phải ta muốn để con đi, mà là con…”
Linh Nhược khóc, “Vậy người phạt con chép thanh tâm chú đi, chép bao nhiêu lần cũng được, con tin là có thể xóa đi chấp niệm trong lòng”.
Không Ý nhíu mi, lại nhìn về phía Xuyên Huyền đang cúi người, có chút không đành lòng.
“Thôi được”. Không Ý khoát tay, “Vậy con vào Phật tháp chép thanh tâm chú đi. Đây là lựa chọn của con, mong con sớm ngày thấy rõ sở cầu trong lòng”.
————
Linh Nhược chép thanh tâm chú tới ngày thứ mười, sau đó đi ra, trong tay còn nắm chặt một tờ giấy. Phía ngoài là Xuyên Huyền đang ngồi dưới tàng cây đợi nàng.
“Tiểu Linh Nhược…”
Linh Nhược không nói ra lời, chỉ rủ mắt khóc.
Xuyên Huyền vội tiến lên ôm nàng an ủi.
“Đừng khóc, sinh chấp niệm thì sao chứ?! Ta cũng vì nàng mà sinh chấp niệm, cũng không qua nổi tình kiếp này…”
Xuyên Huyền ngoài miệng thì than nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Định rút tờ giấy trong tay Linh Nhược ra xem thì bị nàng chặn lại. Xuyên Huyền cười khẽ, nhanh tay đoạt lất rồi mở ra. Trên tờ giấy là hình vẽ hắn. Tuy bức tranh này không tính là đẹp nhưng vẫn có thể nhận ra được người trong đó là hắn.
Xuyên Huyền nhẹ vuốt tóc nàng, “Giờ thì nàng đã chịu thừa nhận chấp niệm trong lòng rồi. Chúng ta về nhà thôi, được không?”
Linh Nhược vẫn không được tự nhiên.
“Nàng nhìn thử Ly Hận Thiên đi!”
Linh Nhược ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, quả nhiên Ly Hận Thiên đã biến mất, ở đây chỉ còn nàng và Xuyên Huyền.
“Nha đầu này, tốt xấu gì lúc ở trong tháp nàng còn có thể ngồi xem kinh thư, còn ta thì phải ở ngoài này đợi. May mà nàng cũng chỉ ở trong đó mười ngày, nếu nàng thật sự buông được chấp niệm thì chắc ta phải ở đây đợi mãi thôi”.
Linh Nhược ầng ậng nước mắt, vì một câu “đợi nàng” của Xuyên Huyền, hơn nữa nàng đã biến thành du hồn rồi, Xuyên Huyền lại là thần tiên, sau này sợ là nàng sẽ không ở bên cạnh hắn được lâu nữa.
“Xuyên Huyền…” Linh Nhược khóc không ra tiếng, nắm chặt tay áo Xuyên Huyền.
“Nàng đang muốn nói, nàng đã thành du hồn rồi, sẽ không thế ở bên ta lâu dài chứ gì?!”
Linh Nhược càng cúi thấp đầu, Xuyên Huyền lại nâng mặt nàng lên, “Nàng yên tâm, ta có thể sống được bao lâu thì nàng sẽ sống được bấy lâu”. Hắn tròn mắt nhìn nàng đầy vè ôn nhu, “Kỳ thật hai nghìn năm trước nàng suýt nữa vì ta mà hồn phi phách tán, sau đó ta lập tức thi phép cứu nàng, sau đó làm phép để ta và nàng tương liên. Cho nên sau này thời gian của ta sẽ là thời gian của nàng. Nàng không phải là du hồn, ta cũng không phải là thiên tôn nữa”.
Linh Nhược nhìn Xuyên Huyền rồi nhào vào lòng hắn khóc òa lên, nước mắt nước mũi đều rơi hết lên áo hắn.
Lúc này Xuyên Huyền mới thanh thản, nhưng vẫn sợ Linh Nhược có ngày sẽ khôi phục trí nhớ, sẽ chạy trốn khỏi hắn.
“Tiểu Linh Nhược, trước kia ta đã làm tổn thương nàng rất nhiều, thậm chí…thậm chí khiến nàng vì ta mà mất đi trí nhớ. Ngày nào đó nàng sẽ hồi phục trí nhớ, ta sợ nàng sẽ oán trách ta. Nếu có ngày đó, nàng hãy đáp ứng ta, sẽ không tự ý rời đi, cho dù không muốn gặp lại ta cũng phải nói cho ta biết trước”.
Linh Nhược giật mình, vẫn ôm hắn, “Vậy chàng đáp ứng ta, sau này không được làm tổn thương ta nữa, cũng sẽ đối tốt với ta”.
Xuyên Huyền cười cười, “Đương nhiên rồi”.Hắn nhéo nhéo mặt nàng, “Bây giờ chúng ta quay về Vinh Hoa Cung đi. Đợi vời ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức hôn sự nhé?!”
Mặt Linh Nhược nóng lên, vội quay đầu đi, “Cứ…cứ về trước đã rồi nói sau. Chuyện đó không vội”.
Xuyên Huyền cười, lập tức đưa nàng về Vinh Hoa Cung.
Quay lại thiên giới, lúc hai người đang định tiến vào cung điện thì đã thấy có người đang đứng đợi ở cổng vào.
Linh Nhược thấy người này có chút quen mắt. Nghĩ một chút mới nhận ra đây là công chúa dưới nhân gian mà mình đã từng gặp. Có điều lúc này nàng đang đeo khăn che mặt, khôi phục bộ dáng thần nữ động lòng người của mình nên nhất thời Linh Nhược không nhận ra.
“Xuyên Huyền thiên tôn”. Công chúa vừa thấy Xuyên Huyền liền vội chạy qua thi lễ.
Xuyên Huyền lắc đầu, “Ta không còn là thiên tôn nữa”.
Công chúa cười gượng, “Chuyện kia…Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nhờ…”
“Hắn đang ở Hoang vu chi cảnh”. Xuyên Huyền tới trước mặt nàng, “Nếu ngươi quyết tâm đi tìm hắn, ta có thể giúp ngươi, nhưng nếu tới đó ngươi sẽ phải từ bỏ tiên tịch. Lúc đó quay lại thiên giới cũng khó, mà ra khỏi Hoang vu chi cảnh lại càng khó hơn”.
Công chúa nghe xong không chút do dự gật đầu, “Ta nhất quyết không hối hận. Xin thiên tôn thành toàn”.
Nói xong nàng liền quỳ xuống.
Xuyên Huyền không nói gì, chỉ đỡ nàng dậy rồi dắt Linh Nhược đi.
“Đi theo ta”.
Vào bên trong, Xuyên Huyền đưa công chúa tới một cái ao, chỉ vào nước trong ao nói, “Ngươi hãy thanh trừ tạp niệm trong lòng rồi tiến vào trong ao, ta sẽ thi phép để ngươi đi”. Nói xong hắn lại dừng lại một chút, “Hoặc là ngươi có thể đợi mấy ngày nữa quay lại tìm ta cũng được”.
Công chúa vội lắc đầu, “Ta đợi người lâu như thế chính là vì muốn mau chóng tìm được hắn”.
Xuyên Huyền không khuyên ngăn nữa. Công chúa liền tiến vào trong ao, Xuyên Huyền bắt đầu thi phép.
Linh Nhược đứng một bên nhìn, trong lòng cũng rất tò mò, nhưng chỉ thoáng cái nước ao lại khôi phục sự yên tĩnh, không thấy bóng dáng công chúa đâu nữa.
“Nàng đi tìm Nam Cung?” Linh Nhược chạy qua kéo kéo tay Xuyên Huyền.
Xuyên Huyền gật gật đầu rồi đưa nàng tới một kết giới khác trở lại Vinh Hoa Cung. “Như thế nàng yên tâm rồi chứ. Bọn họ sẽ có kết cục tốt đẹp”.
Trong lòng Linh Nhược không hiểu sao rất vui mừng. Quay đầu nhìn cảnh hoa rơi trước mắt, lại quay đầu nhìn Xuyên Huyền, bỗng cảm thấy rung động trong lòng.
Xuyên Huyền cũng nhìn vào mắt nàng, thấy bóng dáng của mình trong mắt nàng, nhẹ chớp mắt rồi dùng lực kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn nàng.
Linh Nhược giật mình, sau khi hoàn hồn cũng không đẩy hắn ra, nhưng tay luống cuống nắm vạt áo hắn.
Dường như nếu cứ bên nhau như vậy thật sự có thể kéo dài tới vĩnh viễn…
Lời kết*le thím tác giả*Truyện hoàn rồiiiiiiiiiiiiiiiii! Chiết Lan đã “đi” thật rồi, Linh Nhược cuối cùng cũng đã được ở bên Xuyên Huyền – người mà nàng yêu nhất. Tôi biết rất nhiều độc giả rất thích Nam Cung, cũng hi vọng Nam Cung và Linh Nhược có thể thành đôi. Chuyện này có thể là do quan điểm trong tình yêu của tôi mà ra. Ngày từ đầu đã để Linh Nhược là một Phật tử, cho nên rất thủy chung trong chuyện tình cảm. Người nàng thích từ trước đến giờ vẫn luôn chỉ có một, không bao giờ thay đổi.
Kỳ thật tôi cảm thấy truyện này cũng không ngược cho lắm, ngoại trừ kết cục đau lòng của Chiết Lan, tất cả những nhân vật còn lại đều có kết cục tốt.
*le editor*Vâng cuối cùng cũng hoàn rồi. Chị mình kêu mình suốt, hôm nào cũng thấy mày dính mặt vào cái máy tính mấy tiếng đồng hồ =]] Vì đây là truyện đầu tiên mình edit nên tâm trạng có chút khẩn trương, muốn làm xong sớm. 720 trang word, 185461 chữ, mới tập tành edit mà không biết tự lượng sức nhảy bộ này, thấy có chút *mệt lòi* T.T
Cá nhân mình thấy, vì là truyện đầu tiên mình edit mà, cũng không thể ghét bỏ được, nhưng nói thật đứng từ phương diện reader mà thấy thì truyện này thật là thốn :]] từ “ngược” chỉ để làm cảnh :]] thấy cũng có ngược lắm đâu, ngược kiểu chừng hững kiểu gì ý @@ Hay tại mình trơ cảm xúc rồi :< Lần đầu tiên, thề luôn lần đầu tiên mình đọc truyện một trăm hai mươi mấy chương cuối cùng nam nữ chính chỉ có 3 cảnh hôn :]] Thật là ăn-bờ-li-vờ-bồ.