Bồ Đề Kiếp

Chương 89

Editor: Vũ Linh

Bởi vì Thanh Niệm cũng không có cách để giúp nàng, mà lão nhân kia cũng không chịu giúp, thật sự khiến ta lo chết đi được. Có điều ta vẫn còn túi gấm của Không Giới đưa cho...Tình hình hiện tại cũng được cho là chuyện phiền toái đi!

Ta nghĩ nghĩ, vẫn quyết định mở túi gấm ra. Vừa mở ra liền có một đạo quang từ trong túi bắn ra. Trước mắt ta bỗng sáng ngời, mặc dù chỉ là chớp mắt nhưng cũng đủ để ta nhìn rõ khuôn mặt vừa mới hiện lên kia. Nếu đúng vậy thì đây hẳn là dung mạo của mẫu thân Lạc Trần. Nhưng mắt ta như thế này, muốn tìm cũng hơi khó.

Ta thở dài, lúc này bên tai dường như có tiếng của Không Ý truyền đến, "Phía tây Trú Tiên Thành, đình Kiều Tiểu Trúc, Tử Nhã tiên tử".

Hóa ra nàng chuyển thế thành tiên tử, danh tiên nghe hay quá.

Việc này không chậm trễ được nữa, ta liền nói chuyện này cho Thanh Niệm, làm phiền hắn đưa ta đến đình Kiều Tiểu Trúc. Kỳ thật ta cũng không biết hình dáng của đình này như thế nào, càng không biết nơi này ẩn dấu huyền cơ gì. Có điều lúc tới nơi ta cảm nhận được Thanh Niệm bị giật mình.

"Sao thế?"

Thanh Niệm trầm mặc hồi lâu mới nói, "Đình Kiều Tiểu Trúc này...Không có cửa vào, người ở đây chắc chắn không phải là thần tiên tầm thường, chắc là không muốn bị người khác quấy rầy".

"Ngươi có cách nào đi vào không?"

"Cách thì không phải là không có, nhưng không chắc là có được không".

Ta thở dài, "Đã tới đây rồi, ngươi cứ thử trước rồi tính sau".

Thanh Niệm đáp lời rồi liền tự mình xuống xe trước. Lúc này ta bỗng nghe được có một tiếng vang lớn ở bên ngoài, bấy giờ mới ý thức được, hóa ra biện pháp mà Thanh Niệm nhắc tới chính là cưỡng chế xông vào...Aiz...Cách này thật ra cũng được, có điều đây là biện pháp bất đắc dĩ mới phải làm...

Qua một lát, Thanh Niệm trở về than thở, "Tu vi của ta e là còn không đủ để làm cho người bên trong phát giác ra nữa".

Đúng lúc chúng ta đang không có hy vọng thì một âm thanh quen thuộc lại truyền đến.

"Là người phương nào lúc nãy thi pháp phá kết giới?"

Âm thanh này rõ ràng là của Chiết Lan! Ta thầm thở phào, mắt không nhìn rõ lắm nhưng may mà lỗ tai vẫn hoạt động tốt lắm, ta liền chạy ra ngoài, gọi tên Chiết Lan.

"Chiết Lan! Hóa ra ngươi ở đây!"

Người bên kia rõ ràng là đang trầm mặc, ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Xem ra Lạc Trần đang ở đây, hoa tai phượng hoàng cũng ở đây. Nếu Chiết Lan là người của Lạc Trần, như vậy hắn nhất định là nghe theo lệnh của Lạc Trần mà làm việc, cho nên thực ra cắn là cố tình bỏ ta lại, lấy hoa tai phượng hoàng đi đến đây...

Ta nghĩ thế lại không khỏi đau lòng, ngay cả niềm vui nhỏ nhoi vừa rồi là đã tìm được Lạc Trần cũng bị quét sạch đi. Ta biết Chiết Lan vẫn đang đứng trước mặt tam có lẽ chỉ cần hỏi hắn thì sẽ rõ mọi chuyện, nhưng ta không muốn hỏi, cũng không có can đảm để hỏi.

"Chiết Lan, Lạc Trần..hắn có khỏe không?"

Chiết Lan hồi lâu mới trầm giọng, "Chủ thượng hiện giờ vẫn khỏe".

Ta gật gật đầu, "Ừm...Ngươi có thể cho ta vào nhìn hắn được không?"

Chiết Lan buông tiếng thở dài, "Được rồi, nhưng tên kia không thể đi vào".

Ta gật đầu, quay sang Thanh Niệm thì thào nói, "Hôm nay đa tạ ngươi đã giúp đỡ".

Thanh Niệm dường như có chút lo lắng, "Nếu ngươi có chuyện gì nhớ quay về tìm ta, dây thừng chỉ đường vẫn ở trên người ngươi, ngươi cứ đi theo nó là có thể tìm thấy ta".

"Được".

Sau đó ta đi theo Chiết Lan vào trong.

Lúc đi qua một đoạn đường khúc khuỷu, bên tai vang lên tiếng nước chảy, chim hót, còn ngửi được mùi hoa nhàn nhạt, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy thật xa cách.

Cuối cùng Chiết Lan cũng dừng lại, hắn đưa ta ngồi xuống một chỗ rồi phân phó với người ở đây vài câu. Đợi một lát, trước mắt ta hiện lên bóng dáng duyên dáng lờ mờ, chắc đây là Tử Nhã tiên tử rồi!

Ta đứng lên làm lễ với nàng.

"Tử Nhã tiên tử".

Tử Nhã tiên tử cũng không giống như kỳ danh, thật ra là một người cực kì khả ái. Nghe thấy ta gọi như vậy, nàng liền cười rộ lên, đi đến trước mặt kéo tay ta, thân thiện nói chuyện với ta.

"Tiểu Phật tử, tên ngươi là Linh Nhược phải không?"

Ta hơi ngạc nhiên, không nghĩ là nàng sẽ biết tên ta, xem ra Lạc Trần cũng từng nhắc qua ta.

"Phải".

"Ngươi vì Xuyên Huyền mà sinh chấp niệm?"

Nghe thế lòng ta không khỏi tê rần, cứng nhắc gật đầu, "Đúng".

"Ừm...Không hổ là con ta, nhiều năm mất đi như thế mà vẫn có thể khiến cho không ít người thương tâm, có điều ta thấy ngươi cũng rất khác biệt.." Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Mặc dù hắn tâm tính lạnh nhạt, có người thích hắn, hắn sẽ tận lực trốn tránh hoặc khiến bọn họ chết tâm. Nhưng đối với ngươi, đã nhiều lần ta dò hỏi nhưng hắn không nói rõ ràng cái gì cả, nhưng hắn lại bày ra bộ dạng thờ ơ với ngươi, giống như chuyện sống chết của ngươi không liên quan gì đến hắn vậy".

Ta nghe xong lại khổ sở một phen, thì thào nói, "Chuyện sống chết của ta vỗn dĩ không liên quan đến hắn..."

Tử Nhã cười cười, "Vậy ngươi vì cái gì mà không để ý đến tính mạng của bản thân đi cứu hắn?"

"Hắn là Lạc Trần..."

Tử Nhã đột nhiên dừng một chút rồi mới lên tiếng, "Nếu ngươi đã tới đây rồi thì tự mình nói rõ ràng với nàng đi, chuyện các ngươi chưa được tường minh, sau đó ta sẽ quyết định xem có nên giúp ngươi hay không".

Dứt lời Tử Nhã rời đi.

Ta cả kinh, không khỏi phát run, Lạc Trần quả nhiên là đang ở đây, nhưng hắn cố tình trốn không muốn gặp ta.

"Lạc...Xuyên Huyền tiên tôn".

Xuyên Huyền không nói gì, tuy chỉ đang được ba hồn nhưng cũng đủ hiện ra một khoảng thời gian.

"Ta không nhớ được ngươi".

"Không sao". Ta nắm chặt ống tay áo, "Ta nhớ là được rồi".

Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, "Khiến ngươi lạc vào Chi giới quỷ quái, xin lỗi".

Ta lắc đầu, "Ta không sao cả".

"Là ta bảo Chiết Nhan làm thế".

Ta ngẩn người, trong lòng giống như bị người ta giày xéo, cuối cùng chỉ có thể cắn môi im lặng.

Xuyên Huyền lại nói tiếp, "Lúc trước là ta cố tình đẩy ngươi vào đó, sau đó lại lệnh cho Chiết Lan quay về tìm hoa tai phượng hoàng".

"Vì sao?" Cuối cùng ta không nhịn được lại phải hỏi hắn.

"Ngươi không phải người đáng tin".

Ta không biết nên nói cái gì cho phải nữa, ta im lặng cười khổ.

"Nam Cung Ngự Thiên là ai?"

Ta hơi sửng sốt, vẫn trả lời, "Cũng chỉ là người biết được chút pháp thuật thôi, tuy không giống phàm nhân nhưng cũng không phải là thần tiên".

"Ngươi với hắn thân thiết lắm à?"

"Hắn đối với ta tốt lắm".

Ta thầm than, bây giờ Lạc Trần đã quên ta rồi, Nam Cung cũng không ở bên cạnh, không còn ai đối tốt với ta nữa...

"Ngươi vì ta mà sinh chấp niệm, lại tin tưởng một người thân phận không rõ ràng, vọng tưởng dựa vào hắn để cứu ta sao?"

Ta quay đầu nhìn Xuyên Huyền, lại chỉ có thể nhìn thấy y phục trắng như tuyết.

"Thiên tôn, trên đời này, ngoài Lạc Trần ra thì Nam Cung là người đối với ta tốt nhất. Ta thật không ngờ, thiên tôn hóa ra lại là người đa nghi như thế".

"Thân phận của hắn thật sự khả nghi, đổi lại là người khác cũng sẽ không tin hắn".

Ta tức giận, không ngờ Lạc Trần là loại thần tiên như thế.

"Nhưng hắn không làm tổn thương ta, cũng sẽ không làm chuyện khiến ta đau lòng! Xuyên Huyền thiên tôn, ta cứu ngươi là do ta sinh chấp niệm, nhưng ta sẽ không để ngươi làm tổn thương bằng hữu của ta. Còn có, ngươi cầm hoa tai phượng hoàng cũng vô dụng, hoa tai đó lúc đưa cho ta đã được người ta thi pháp, phượng hoàng kia cũng là do ta luyện hóa, hồn phách của ngươi chính là nhờ ta tìm về mới có thể ngưng tụ. Nếu không người kia sẽ không khôi phục tiên thân cho ngươi đâu!"

"Người kia?"

"Người kia là ai không cần ngươi quan tâm! Chuyện lúc trước ta có thể bỏ qua, nhưng về sau ngươi không thể bỏ ta lại nữa, nếu không..." Ta nghẹn ngạo, cứng ngắc nói, "Nếu không ngươi không thể trở về được nữa!"

Xuyên Huyền trầm mặc nửa ngày, cuối cùng khẽ cười, "Tiểu Phật tử ngươi, tâm tính vẫn thật đơn thuần". Nói xong, hắn quơ hai tay trước mặt ta, "Thôi được, ta tin ngươi cũng không sao, cùng lắm thì hôn phi phách tán thôi mà, nếu ta chết ngươi cũng sẽ không đơn độc nữa..."

Ta hừ hừ, "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị hồn phi phách tán!"

"Được!" Hắn nắm tay ta, đem hoa tai phượng hoàng trả lại ta, "Vậy chuyện sau này nhờ cả vào ngươi rồi".

Ta nắm chặt hoa tai, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay hắn còn vương lại.

"Còn có một chuyện ta muốn xin ngươi".

Ta hơi sững người, hỏi hắn là chuyện gì.

"Ta chỉ nhớ rõ mình đánh mất một chiếc túi hương, ngươi có biết hiện tại nó đang ở đâu không?"

Túi hương? Chẳng lẽ là cái túi lúc trước Tương Tư đựng ta vào trong sao? Nhưng Xuyên Huyền cái gì cũng quên, sao lại còn nhớ được cái túi hương kia chứ?

"Ngươi muốn tìm túi hương làm gì?"

Xuyên Huyền có chút bất đắc dĩ nói, "Ta cũng không biết, chỉ cảm giác cái túi đó rất quan trọng đối với ta, nhất định phải tìm được nó về".

"À...Thực ra lúc trước ngươi vẫn luôn mang bên người". Ta lấy túi hương từ ống tay áo ra, "Ngươi xem thử có phải là cái này không?"

"Đúng rồi, túi hương này là ai cho ta? Vì sao lại ở chỗ ngươi?"

"Là Tương Tư, chính là Khuynh Nhan đưa cho ngươi, lúc trước ngươi vẫn luôn mang theo bên người, thời điểm hồn phách bị đánh tan ta có ở đó, nên ta đã giữu cái túi này".

Xuyên Huyền giống như không nghe ta nói, chỉ nhàn nhạt nói, "Khuynh Nhanh sao..." Hắn than nhẹ, "Ba hồn của ta ngoài cảnh ta dặn dò Chiết Lan lúc trước thì không nhớ được gì nữa".

Đúng lúc này Chiết Lan tới, nói là hai ngày sau hồn của Xuyên Huyền sẽ quay về, bảo chúng ta sớm chuẩn bị.

"Tử Nhã tiên tử đâu?" Xuyên Huyền hỏi.

Chiết Lan có chút khó xử, "Tiên tử, nàng hỏi...chủ thượng đối với Linh Nhược cô nương là thật lòng hay không?".

Ta nghe thế không khỏi cả kinh, không nghĩ tới mẫu thân của Xuyên Huyện lại là người ưa náo nhiệt như thế, rõ ràng biết chuyện trước kia Xuyên Huyền đã quên sạch, lại còn cố tình hỏi chuyện này. Ta đứng ở một bên, dựng lỗ tai ngóng chờ câu trả lời của Xuyên Huyền. Tuy biết hắn nhất định sẽ phủ nhận nhưng vẫn không khỏi hy vọng.

Hắn nói, "Nàng là tình kiếp một đời của ta, nếu đã qua thì đương nhiên cũng quên rồi. Nhân duyên của ta cũng không phải là nàng".

Hắn nhàn nhạt nói, ta biết hắn cũng là đang nói cho ta nghe. Xem ra Tử Nhã tiên tử đã đoán sai rồi, Xuyên Huyền đã quên, không lưu luyến gì nữa.

Lại nghĩ sau này, ta đúng là vẫn phải làm một du hồn cô đơn rồi.

----------------------------------------------------

Lạc Trần ơi Lạc Trần! Sau này hối cũng không kịp nhé!
Bình Luận (0)
Comment