Bồ Đề Kiếp

Chương 96

Editor: Vũ Linh

Ta không khỏi thấy phiền não, Nhiễm Nhi lại nói, "Vị công tử này, ta không định làm khó ngươi, nếu ngươi tự mình giao nộp nàng thì ta cam đoan sẽ không động đến một cọng lông của ngươi".

Lời này đương nhiên là nói với Chiết Lan, nhưng hắn rất trung thành với Xuyên Huyền, mà mạng của Xuyên Huyền vẫn còn đang phải phụ thuộc vào ta nên chắc chắn hắn sẽ không bỏ rơi ta lần nữa đâu. Nhưng thật ra nếu hắn bỏ ta lại cũng không phải là chuyện không tốt, hắn có thể đi tìm viện binh tới đây cứu ta, còn hơn là cả hai chúng ta đều bị Nhiễm Nhi một mẻ hốt gọn.

Chiết Lan thở dài, dùng linh thức nói với ta, "Ta sẽ chặn nàng ta, ngươi mau chạy đi!"

Ta nhìn Chiết Lan một cái, trong lòng cũng thầm than lên, cuối cùng gật đầu với hắn.

Có điều Nhiễm Nhi cũng là người thông minh, liếc một cái là đã nhìn ra được kế hoạch của bọn ta, nàng ta cười nói, "Muốn dùng kế hoãn binh để trốn sao?"

Nói xong thoắt một cái nàng ta đã tới trước mặt ta. Ta giật mình nhìn khuôn mặt mờ mờ trước mặt, cả người không thể cử động.

"Linh Nhược, Đại tế ti đi rồi, người ra đi cũng thực thương tâm. Nếu đã như thế, ngươi cũng đi tiễn ngài ấy một đoạn đi!"

Ta ngẩn người, lại thở dài, "Ngươi hẳn cũng biết thân phận của ta, hiện giờ ngươi cũng chẳng giết nổi ta đâu".

Nhiễm Nhi hơi sững lại, sau đó lập tức cười rộ lên, "Đúng thế, ngươi là du hồn, đương nhiên ta không giết được ngươi. Có điều...hiện giờ ngươi cũng chả còn linh lực nữa, tuy ma lực của ta không mạnh, nhưng muốn đả thương hồn phách của ngươi cũng không phải là chuyện khó khăn gì".

Dứt lời nàng ta đánh úp về phía ta, một chưởng kia mang theo đầy hận ý cùng oán niệm, ngưng tụ không ít tu vi của nàng ta. Ta bị nàng thi phép bất động nên chỉ còn biết cười khổ chấp nhận.

Ta không nhắm mắt lại, dù sao ta cũng không nhìn rõ, cũng không thể tránh được. Một chưởng cuối cùng cũng sắp đánh lên người ta.

Lúc sức mạnh của Nhiễm Nhi sắp chạm vào người ta, một đạo quang từ trong người ta bỗng xuất hiện. Ngay sau đó phượng hoàng xuất hiện, cắt ngang phía chân trời.

"A!!!!!!"

Ta biết hoa tai phượng hoàng đã cứu ta, nó khiến cho Nhiễm Nhi bị thương. Chắc bây giờ Nhiễm Nhi cũng đã lĩnh hội được tổn thương do hoa tai phượng hoàng gây nên, có khi còn đau hơn lúc đôi mắt ta bị nó làm tổn thương. Nếu không Nhiễm Nhi cũng sẽ không kêu thảm như thế.

Nhiễm Nhi bị thương nên cấm chú trên người ta và Chiết Lan đều được phá bỏ. Chiết Lan ngay lập tức lôi ta chạy đi.

"Kim Vũ phượng hoàng xuất hiện rồi, nhất định có người trên thiên giới sẽ đến đây. Chúng ta mau đi thôi!"

Chiết Lan nói xong lại rút kiễm vung về phía sau, tiếp đó là một tiếng hét thê lương chói tai vang lên. Ta không khỏi nhíu mi, hắn giết Nhiễm Nhi rồi...Tuy rằng để nàng ta sống sẽ khiến người trên thiên giới tìm được chúng ta, chuyện đi cứu Xuyên Huyền cũng sẽ bị bại lộ, nhưng giết nàng...ta vẫn khó lòng mà tiếp nhận nổi.

Không bao lâu chúng ta tới được thiên giới. Ức Hoa Cung ở trên này thập phần quạnh quẽ, dường như không có người.

mới lấy lại tinh thần nói, "Ta tuy không thấy rõ nhưng cũng nhìn ra được nơi này là quỳnh lâu điện ngọc. Có điều hoa cỏ nơi này đều lụi tàn, cũng không nghe thấy tiếng người cười nói, không phải là rất cô tịch sao? Vũ trụ trong cung này, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Có thể là cả vũ trụ, nhưng cũng có thể chỉ là một nơi tịch mịch. Chỗ của ngươi giờ đây cũng chả có ai muốn ở lại, tuy hoa lệ to lớn nhưng lại tịch liêu đến cực điểm, không phải rất trống rỗng sao?"

Xuyên Huyền nhìn chằm chằm ta một lúc, sau đó đưa tay ra xoa xoa đầu ta, "Lần này ngươi nói đúng rồi". Hắn xoay người nhìn cung điện trống rỗng.

Đối với sự thay đổi đột ngột này của Xuyên Huyền, ta có chút không thích ứng kịp, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, chỉ đành im lặng cúi đầu.

"Chúng ta mau vào thôi, đừng để Chiết Lan chờ quá lâu".

Ta gật đầu, đi theo Xuyên Huyền tiến vào kết giới Ức Hoa Cung.

"Cũng không biết hồn phách của ngươi ở đâu nữa, nơi này lớn như thế cơ mà..."

Xuyên Huyền cười khẽ, "Xem ra chấp niệm của ngươi cũng thật sâu, còn quên mất cả chuyện ta có thể tự cảm nhận được hồn phách của mình đang ở đâu nữa".

Ta ngẩn người, cũng không biết mình rốt cuộc đang lo lắng cái gì.

"Chỗ này có mấy phách?"

"Hai phách".

Ta gật gật đầu, "Nói như vậy, sau khi thu được hai phách này về thì chỉ còn phải tìm nốt ba phách nữa thì ngươi có thể sống lại rồi".

Xuyên Huyền trầm mặc một chút rồi nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Ta lại thấy khó chịu, còn ba phách nữa thôi, hẳn là cũng không khó tìm. Đến lúc đó ta thật sự sẽ không còn gặp lại Xuyên Huyền, không gặp lại Lạc Trần nữa rồi...

Ta nắm chặt cuộn tranh trong tay, lúc trước ta đã nhờ Chiết Lan thu nhỏ cuộn tranh này lại để vừa lòng bàn tay, ngày thường ta có thể bỏ vào trong áo. Chỉ cần chạm vào cuộn tranh này ta liền biết Lạc Trần thích ta.

Đúng lúc ta đang ngây người thì trên tay bỗng truyền đến độ ấm, kinh ngạc nhận ra Xuyên Huyền đang nắm lấy tay ta.

"Đừng để bị lạc". Xuyên Huyền thản nhiên nói.

Ta không kìm được mắt lại ươn ướt. Sau khi tìm được hồn phách đầu tiên của Xuyên Huyền, hắn lạnh lùng hoài nghi ta, lần đầu xâm nhập vào ba nghìn kết giới, hắn bỏ lại ta, lần đầu gặp tình phách của hắn, hắn cũng không để ý. Xuyên Huyền của giờ phút này lại làm ta nhớ đến Lạc Trần, khiến ta không biết nên buồn hay nên vui.

Ta nhìn không rõ phong cảnh xung quanh nhưng vẫn cảm thấy được nơi này tuy vắng lặng nhưng cũng rất đẹp. Cũng điện to như thế mà chỉ trong chớp mắt Xuyên Huyền đã dẫn ta tới một nơi.

"Ở trong này". Hắn dừng lại.

Ta cũng không nhìn rõ cảnh vật ở đây, thậm chí đến hình dáng cũng không nhìn ra.

"Linh Nhược, ngươi ở yên đây, đừng đi lung tung".

Ta nhíu mi, không phải là cần ta thi phép thì mới được sao?

Ta còn chưa nói nên lời thì Xuyên Huyền đã gọi phượng hoàng trong người ta ra. Phượng hoàng kêu lên một tiếng rồi rời đi, rất nhanh lại bay trở lại chui vào trong người ta. Khắp người ta bỗng nóng rực lên.

"Mau thi phép!"

Lúc này ta mới hiểu được dụng ý của Xuyên Huyền, hóa ra là hắn muốn ta lợi dụng sức mạnh của phượng hoàng sau đó dung nhập hồn phách cho hắn. Ta nghe lời thi phép kéo hai phách của Lạc Trần ra, bắt đầu dung hợp.

Quá trình diễn ra rất thuận lợi, có điều cơ thể ta đã yếu hơn trước kia, thật sự không chịu đựng nổi sức mạnh lớn như thế đập vào nên trong thoáng chốc liền ngất đi.

Lúc tỉnh lại thì đã thấy Xuyên Huyền ở bên người ta, hắn cười ôn nhu như ngọc, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

"Xuyên Huyền?"

Hắn khẽ gật đầu, "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh".

Ta mơ hồ đứng dậy, cố mở to mắt ra, "Xuyên Huyền, có phải chúng ta nên rời đi rồi không?"

Xuyên Huyền hơi ngẩn ra, cười nhẹ, "Tiểu Linh Nhược, ngươi đang nói mê cái gì thế?" Hắn kéo ta đứng dậy, "Đến đây, ta dẫn ngươi đi ngắm qua phong cảnh chỗ này".

Hắn kéo ta ra ngoài. Trên đường đi dường như có rất nhiều loại hoa đẹp, cao sơn lưu thủy. So với Ngự Thiên Viên thì đúng là mỗi nơi mỗi vẻ. Ngự Thiên Viên là nơi khá bí ẩn, còn ở đâyấm áp hơn rất nhiều, xung quanh tràn ngập mùi hoa.

"Ngươi có vẻ thích chỗ này?"

Ta gật đầu, "Nơi này dường như giống với cảnh vật nhân gian, như bức tranh thu nhỏ vậy".

Xuyên Huyền xoa xoa đầu ta, cười nói, "Chỗ này không giống với thiên cung, toàn bộ xung quanh đều dùng bạch ngọc xây lên, bên trong lâm viên cũng là khung cảnh bốn mùa. Cho nên phảng phất giống nhân gian, lại cũng giống một bức họa thu nhỏ". Hắn dứt lời liền vung tay áo lên, trong cung liền có tuyết rơi, xung quanh là tuyết trắng bao phủ, "Tiểu Linh Nhược thích cánh nào nhất?"

Ta nhìn Xuyền Huyền, thấy sự ôn nhu trong mắt hắn liền không khỏi có chút giật mình, bất giác nói, "Đương nhiên là thích cảnh sắc trong mắt Xuyên Huyền".

Xuyên Huyền ngẩn người, cười cười cốc nhẹ lên trán ta.

"Nha đầu ngươi, càng ngày càng thú vị".

Ta cười mỉm, lại tiếp tục thưởng thức cảnh vật xung quanh.

"Tiểu Linh Nhược, chỗ này với Ly Hận Thiên, nơi nào đẹp hơn?"

Ta lắc đầu, "Không thể phân cao thấp được, Ly Hận Thiên...." Ta bỗng không nói được gì nữa, không biết bao lâu rồi ta chưa quay trở về đó, nơi đó thanh tĩnh an bình, vô lo vô nghĩ, vĩnh viễn là nơi ta không quên được". Nhưng ở đây cũng rất đẹp, huống chi còn có cả Xuyên Huyền, là nơi Xuyên Huyền ở, mỗi một chỗ đều có hình ảnh của hắn, ta làm sao có thể không thích được cơ chứ...

"Tiểu Linh Nhược".

"Hả?"

"Nếu ngươi phải chọn, Ly Hận Thiên hoặc Ức Hoa Cung, còn có nơi ngươi đã từng ở, nhân gian hoặc Càn Khôn Giáo, vậy ngươi sẽ chọn ở đâu?"

"Sao ngươi lại hỏi thế?"

Hắn bỗng nắm chặt tay ta, "Ngươi cứ trả lời đi đã".

"Ừm...Ta..." Ta nhìn hắn rồi thấp giọng nói, "Đương nhiên là muốn ở cùng một chỗ với ngươi".

Xuyên Huyền dừng một chút rồi lại nói, "Nói nhỏ quá, ta không nghe rõ".

"À...Ta thích nơi này".

"Thế sao? Vậy ta tặng cho ngươi cung điện này nhé!"

Ta ngẩn ra, "Thế còn ngươi?"

Xuyên Huyền khẽ cười, "Ta? Đương nhiên chỗ nào thú vị thì ta sẽ tới nơi đó".

Ta hừ hừ, "Có chỗ thú vị mà ngươi cũng không mang ta đi cùng, còn định bắt ta ở lại trông cung điện trống rỗng này cho ngươi sao? Ta không phải là thần giữa cửa của ngươi nhé!"

Hắn quay đầu lại, "Mới vừa rồi không phải ngươi nói thích ở lại đây sao? Sao bây giờ lại không thích?"

"Ta chỉ nói nơi này đẹp chứ có bảo muốn ở lại đâu, một mình ta ở đây sẽ buồn chết mất".

"Vậy ngươi muốn đi đâu?"

"Ta..." Mặt ta nóng lên, "Tóm lại chỗ nào thú vị thì ngươi mang ta đi cùng với".

Xuyên Huyền cười rộ lên, "Ngươi đây là đang muốn làm người hầu của ta hả?"

Ta than thở, "Dù sao cũng đâu phải chưa từng làm qua. Ngươi cũng từng một lần lừa ta làm người hầu của ngươi đấy thôi".

"Thế sao? Ta lừa ngươi bao giờ?"

"Còn không phải lúc trước sao? Trên đường đến Càn Khôn Giáo ý, ngươi lừa ta làm nha hoàn của ngươi còn gì! Hừ!"

Xuyên Huyền nao nao, nhìn ta không nói gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment