*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoThai này là con đầu lòng, thêm nữa tuổi Tô Hi vẫn còn nhỏ, Chu đại phu bảo lúc sinh sẽ không dễ dàng. Vì vậy, cho dù nàng còn chưa sinh nhưng đã bắt đầu sợ hãi. Không ngờ Vệ Phong còn lo lắng hơn cả nàng. Ban đêm lúc nàng ngủ, hắn cứ ngồi ở đầu giường nhìn nàng cả đêm.
Trước đây Vệ Phong không tin quỷ thần, lần này lại đồng ý cùng nàng đi chùa Đại Từ. Hai người đi vào đền thờ rồi bái lạy Quan Âm nương nương, Tô Hi quỳ trên tọa bồ đoàn (1), ôm ống tre quẻ sâm tụng kinh.
(1) Toạ bồ đoàn: cũng được gọi tắt là Bồ đoàn, là một dụng cụ để Toạ thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Toạ bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế Kết già phu toạ vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên.
Dáng vẻ nho nhỏ thầm thầm thì thì.
Vệ Phong buồn cười, xoa đầu nàng nói: “Nàng đang đọc gì đấy?”
Tô Hi nghiêm túc: “Thiếp cầu xin Bồ Tát phù hộ cho con của chúng ta khoẻ mạnh, thông minh lanh lợi.” Nàng nói xong thì ném một quẻ sâm, sau đó nhặt lên nhìn thì thấy là quẻ sâm số hai mươi sáu.
Trong đền thờ có tiểu sa di chuyên giải đoán quẻ sâm, Tô Hi xách váy hoa văn chuỗi ngọc bát bảo đứng dậy khỏi toạ bồ đoàn, định cầm đi giải sâm. Mới vừa xoay người thì đã thấy người đang đi vào cửa. Phó Nghi mặc chiếc áo sam màu hồng thêu hoa văn vàng sẫm, đằng sau dẫn theo bốn nha hoàn và hai ma ma, đúng là phô trương thanh thế.
Tô Hi ngẩn người, không đoán được sẽ gặp được nàng ta ở đây. Chuyện nàng ta và Lệ Diễn lần trước vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, bây giờ gặp nhau khiến Tô Hi hơi ngượng ngùng.
Phó Nghi không hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, thấy nàng thì cười nói: “Hi muội muội, thật trùng hợp, muội cũng tới cúng bái Bồ Tát sao?”
Tô Hi khẽ gật đầu, nở một nụ cười không gọi là cứng ngắc, “Vâng, tiện đường nên ghé xin sâm. Còn Nghi tỷ tỷ thì sao?”
Phó Nghi cười nói: “Tỷ cũng tới xin sâm.” Nàng ta ngước mắt lên thì thấy Vệ Phong đứng sau Tô Hi, bèn khựng người lại.
Hôm nay Phó Nghi đến một mình, Vệ Uyên có chuyện nên không thể đến, ngay cả chuyện như này mà y cũng không thể đi cùng nàng ta. Nàng ta an ủi bản thân, nam nhân bây giờ nên lấy sự nghiệp làm trọng, Vệ Uyên không đi cũng có thể thông cảm được. Nhưng theo như nàng ta biết, Chiêu Nguyên Đế cũng giao cho Vệ Phong một vụ án không dễ dàng gì, thậm chí còn khó khăn hơn nữa, nhưng tại sao hắn lại có thể đi cùng Tô Hi?
Trong lòng Phó Nghi nghĩ như thế, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười đứng đắn, nói: “Vệ thế tử đúng là săn sóc, việc nhỏ thế này mà cũng cùng tới với Hi tỷ nhi.”
Ý tứ trong câu này đúng là sâu xa, một là khen Vệ Phong săn sóc, hai là nói Tô Hi tuỳ hứng. Chỉ chút việc nhỏ thế này, người ta cũng tự đến một mình, còn nàng thì muốn Vệ Phong phải đi cùng.
Tô Hi không muốn phản ứng nàng ta, nàng ta và Lệ Diễn yêu đương vụng trộm, nàng không thèm nói thì thôi, nàng ta có tư cách gì mà quở trách nàng chứ.
Vệ Phong điềm nhiên, không hề dao động nói: “Với ta mà nói thì chuyện của Ấu Ấu đều không phải là việc nhỏ.”
Sắc mặt Phó Nghi thay đổi nhưng nhanh chóng trở lại như thường. Nàng ta cười ngượng ngùng, cũng không nói gì nữa mà đến bên kia xin sâm.
Tô Hi đưa quẻ sâm của mình cho tiểu sa di giải, Vệ Phong đi ra ngoài đền thờ chờ nàng. Một lát sau, tiểu sa di nói là quẻ sâm số hai mươi sáu quẻ sâm thượng cát. Cũng nói người lấy được sâm này sẽ có tiền đồ như gấm, mọi việc thuận lợi.
Tiền đồ như gấm…….Là nói Vệ Phong sao? Tô Hi liếc mắt nhìn Vệ Phong đang đứng bên ngoài, sau này hắn sẽ bước lên ngôi vị Hoàng Đế, chính nàng cũng đã biết từ lâu rồi. Nhưng Vệ Phong lại không biết, lúc này hắn đang nghĩ gì nhỉ? Bây giờ Tô Hi mới nhận ra nàng vốn không quan tâm đến vấn đề này của Vệ Phong, có lẽ do nàng đã biết rõ hết mọi chuyện rồi, cho rằng đây là điều đương nhiên, vốn không cần hỏi nhiều.
Bây giờ Tô Hi mới ngẫm lại, trước đây nàng đúng là ít quan tâm đến Vệ Phong. Đặc biệt là khoảng thời gian nàng mang thai, nàng nóng nảy, động một chút là giận dỗi với hắn. Hắn bận rộn công vụ như vậy mà vẫn gác lại mọi chuyện để dỗ dành nàng. Tô Hi nói cảm ơn với tiểu sa di, sau đó dắt váy bước nhanh ra Đại Hùng Bảo Điện.
Vệ Phong thấy thế vội cau mày, đỡ lấy cánh tay của nàng và nói: “Nàng gấp gì chứ? Đi chậm một chút.”
Tô Hi nở nụ cười tươi rói với hắn, trở tay nắm lấy bàn tay to của hắn, mặc kệ đây cổng chùa người đến người đi mà nói: “Đình Chu biểu ca, sau này thiếp sẽ không giận dỗi với chàng nữa.”
Vệ Phong ngạc nhiên, hơi ngước mắt lên, giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, “Ồ?”
Hiển nhiên là hắn không tin lời nàng nói.
Tô Hi đánh tay hắn xuống, nghiêm túc nói: “Thiếp nghiêm túc đó.”
Vệ Phong cong môi, nhìn mu bàn tay của mình, khi nãy còn bảo không giận dỗi với hắn, chớp mắt một cái đã đánh người ta rồi, mấy lời tiểu cô nương nói bây giờ đúng là không thể tin được. Hắn mỉm cười, khoan dung nói: “Nếu nàng có thể thành thật thì ta mãn nguyện rồi.”
Tô Hi chu miệng, ôm cánh tay của hắn, “Thiếp thành thật lắm mà.” So với Phó Nghi thì nàng đúng là thành thật hơn rất nhiều. Cái cảnh ấy đã hằn sâu trong trí nhớ của nàng, cả đời có lẽ này nàng cũng không thể quên được.
Dáng vẻ hai người thân mật, gắn bó keo sơn, tình cảm tốt đến độ chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn được. Vệ Phong là nụ cười nhạt, đáy mắt cất giấu sự cưng chiều, đâu còn là Vệ thế tử từng lạnh lùng từ chối Ân Thê Thê chứ, rõ ràng không khác gì với nam tử bình thường cưng chiều thê tử cả.
Phó Nghi siết quẻ sâm vừa cầu được trong tay nhìn ra ngoài cửa, gương mặt bình tĩnh, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Tiểu sa di gọi một tiếng, nhắc nhở: “Nữ thí chủ, ngài muốn giải sâm sao? Nếu có gì không hiểu, xin vui lòng nhường chỗ cho người phía sau.”
Phó Nghi sực tỉnh, đưa quẻ sâm trong tay cho tiểu sa di rồi nói: “Làm phiền tiểu sư phụ.”
Nha hoàn đi theo Phó Nghi đứng đằng sau nhỏ giọng nói: “Tình cảm của Tấn Vương thế tử và Thế tử phu nhân tốt quá.”
Một nha đầu khác cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Phó Nghi thất thần, đến nỗi nàng không nghe được tiểu sa di nói gì nữa. Nàng không tự chủ được siết tay lại, nhớ tới thái độ lạnh nhạt khi nãy của Vệ Phong với nàng ta, còn có câu nói kia của hắn. Cái gì gọi là chuyện của Tô Hi đều không phải là việc nhỏ, hắn coi trọng Tô Hi đến thế sao? Tại sao Tô Hi có thể sống tốt như vậy? Mà bản thân nàng ta chỉ có thể ở phủ Dự Vương phủ phí hoài tuổi xuân chứ?
Nếu lúc trước nàng ta lấy Vệ Phong thay vì vào phủ Dự Vương, có phải sẽ hoàn toàn khác so với bây giờ không?
Phó Nghi đi ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, lần thứ hai cảm giác được sự thất bại. Lần đầu tiên là vào cuộc săn bắt mùa xuân, khi Tô Hi đàn khúc “Vẫn trở về” trước mặt mọi người. Cuộc đời nàng ta chỉ có hai lần thất vọng, đều là do Tô Hi ban tặng.
*
Sau khi khấn bái Bồ Tát xong, Tô Hi và Vệ Phong vốn định xuống núi, có điều Tô Hi bỗng bị thai nghén quá nghiêm trọng, nôn hết sạch mấy đồ đã ăn khi sáng nhưng vẫn còn nôn khan.
Vệ Phong hỏi tăng nhân ở chùa Đại Từ để mượn phòng cho khách, sau đó ôm nàng vào nghỉ ngơi. Sau khi Tô Hi súc miệng xong, nằm trên giường nhìn hắn rồi nói: “Đình Chu biểu ca, có phải chàng bận việc không? Nếu không chàng về trước đi, kêu Ngân Nhạn và Ngân Hạc ở lại với thiếp được rồi.”
Vệ Phong phủ lên mu bàn tay của nàng, nói: “Không sao, đợi nàng khoẻ lại rồi chúng ta cùng về.”
Tô Hi mím môi, có lẽ khi nãy vừa nôn xong nên nàng không còn sức lực gì cả, gật đầu ngoan ngoãn đồng ý.
Trong chốc lát, nàng đã ngủ thiếp đi rồi. Phòng cho khách không có lò sưởi, Vệ Phong ra ngoài cửa, định mượn tăng nhân trong chùa một cái lò sưởi. Lúc hắn cầm lò sưởi về thì thấy có người đứng trước cửa phòng bên cạnh, đó chính là Phó Nghi.
Hiển nhiên Phó Nghi cũng thấy hắn, nàng ta uốn gối, nói: “Tấn Vương thế tử.”
Sắc mặt Vệ Phong không đổi, bình tĩnh khách sáo đáp: “Tẩu phu nhân.”
Phó Nghi nhìn về chiếc lò sưởi trong tay hắn, lại liếc mắt vào trong phòng và nói: “Có phải thân thể Hi muội muội khó chịu không? Khi nãy tẩu thấy sắc mặt muội ấy tái nhợt, bị thai nghén sao?” Nàng ta nói xong, bèn rút một đơn thuốc xếp chồng lên nhau, tốt bụng đưa cho Vệ Phong: “Đây là đơn thuốc trong nhà gửi tới lúc tẩu bị thai nghén, sau khi uống xong thì tẩu cũng đỡ hơn nhiều. Nếu không muội phu cho Hi muội muội uống thử xem, không chừng sẽ đỡ hơn đó.”
Vệ Phong cụp mắt, không biết suy nghĩ gì mà giơ tay nhận lấy đơn thuốc trong tay của Phó Nghi, nói: “Đa tạ tẩu phu nhân.”
Phó Nghi cười, bảo không cần khách sáo.
Sau đó Phó Nghi đi về phòng. Vệ Phong đẩy cửa đi thẳng vào phòng cho khách, đặt lò sưởi gần giường, sau đó, mặt không đổi ném đơn thuốc kia vào trong bếp lò. Ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng nuốt trọn cả mảnh giấy.
Bên phòng của Phó Nghi.
Bây giờ bụng của Phó Nghi cũng dần lộ ra, có hơi nhô lên. Dáng người của nàng nở nang hơn lúc trước, đã bớt một phần thanh nhã thoát tục mà thêm vào một cảm giác xinh đẹp đầy đặn.
Bây giờ nàng ta nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, lười biếng cụp mắt xuống, nàng ta khoác một chiếc áo choàng màu hồng nhạt hoa văn tịnh đế liên, hiếm thấy mà có thêm vẻ gợi cảm.
Cửa sổ phòng cho khách được đẩy từ bên ngoài ra, ngay sau đó có một bóng dáng màu xanh đen nhảy từ ngoài vào.
Phó Nghi giật mình, bỗng ngồi dậy khỏi giường, đợi sau khi thấy rõ người tới thì cau mày hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Người tới có vẻ mặt thâm trầm, góc cạnh rõ ràng, đó chính là Lệ Diễn.
Lệ Diễn đứng trước mặt Phó Nghi, y dừng một lúc, thấy nàng ta không tức giận thì mới tiến lên ôm nàng ta vào lòng. Sau đó thì đẩy nàng ta lên giường, bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo của nàng ta. May mà khi nãy Phó Nghi đã đuổi hết nha hoàn ra ngoài, trong phòng bây giờ không có ai, nàng ta quay đầu đi chịu đựng sự vuốt ve của Lệ Diễn, đôi môi gã dừng lại trên cổ của nàng. Nàng ta hỏi lại lần nữa: “Ta hỏi ngươi sao lại tới đây?”
Giọng Lệ Diễn khàn đặc, hắn nói: “Tới gặp nàng.”
Gã không nói rõ nhưng hành động đã chứng minh thay cho câu trả lời. Gã u mê nhung nhớ cơ thể nàng ta, có lẽ do đã khát vọng đã lâu, bây giờ phát hiện nàng ta không còn xa vời không thể với tới như gã đã tưởng tượng, vì thế nên không dằn lòng nổi. Chẳng qua lần nào cũng vậy, khi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi thì nàng ta không cho gã tiếp tục, lấy chuyện có con với Vệ Uyên ra làm cớ.
Đã biết có con rồi, cớ sao lại còn trêu chọc gã?
Nghĩ đến đây, Lệ Diễn càng thêm cáu giận, động tác cũng vì thế mà thêm tàn nhẫn.
*
Lúc chập tối, lúc Phó Nghi rời khỏi phòng cho khách, Vệ Phong và Tô Hi ở bên cạnh đã đi được hơn nửa canh giờ rồi.
Nàng ta ngồi trên xe ngựa về phủ, mím môi sửa sang lại mái tóc. Không biết hôm nay Lệ Diễn bị làm sao, nàng ta nói thế nào gã cũng không nghe, dày vò cơ thể nàng ta đến tàn nhẫn, ngay cả miệng cũng sưng lên. Vì thế nàng ta phải ở trong phòng đợi cho đến bây giờ, đợi khi nào môi đỡ sưng thì mới dám ra ngoài. Nàng ta lại thoa tí son, che đi chỗ bị gã cắn nên cũng không thấy rõ lắm.
Đôi môi còn như thế thì cả người nàng không cần phải nói nữa. Lòng bàn tay của Lệ Diễn thô ráp, lực tay cũng mạnh, mạnh mẽ xoa nắn người nàng ta khiến cả ngực nàng đầy vệt đỏ.
Cứ như chưa từng gặp qua nữ nhân vậy.
Một mặt, Phó Nghi xem thường gã, nhưng mặt khác thì nàng rất thoả mãn với dục vọng của gã với mình. Sau khi trở về phủ Dự Vương, trời đã tối đen, nàng ta vốn định đến tịnh phòng tắm rửa, xoá đi hơi thở của Lệ Diễn trên người. Nào ngờ Vệ Uyên lại tới đây, thường ngày Vệ Uyên đều ngủ ở ngoại viện, hôm nay không biết thế nào bỗng nhớ tới chỗ của nàng ta mà tới nữa.
Sắc mặt Vệ Uyên buồn bực, tâm trạng hết sức khó chịu. Y mới từ trong cung về, báo cáo với Chiêu Nguyên Đế về vụ án lần trước nhưng Chiêu Nguyên Đế không hài lòng với chuyện y làm cho lắm. Triều đình đưa ra hai trăm vạn tiền cứu trợ, nhưng thật sự chia cho bá táng thì chỉ có mười mấy vạn. Chuyện này đúng là do y phụ tránh, y làm việc không tốt, đương nhiên Hoàng Đế phải nói tới hắn.
Chiêu Nguyên Đế so sánh y và Vệ Phong, với Vệ Phong thì khen không dứt miệng, còn với y thì bắt bẻ đủ đường.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đầu xuân sau lập trữ, không cần nghĩ cũng biết ai đăng cơ.
Vệ Uyên bực mình gắt gỏng. Việc cứu trợ thiên tai nói thì dễ, nhưng để khơi thông các quan viên thì chẳng lẽ không cần bạc sao? Hết người này đến người kia bòn rút, ngay cả gã cũng không moi được một xu mà tất cả chui vào hết túi của đám quan lại đó, đến cuối cùng thì gã là người bị Hoàng Đế quở trách, đúng thật là tốn công vô ích.
Tâm trạng y không tốt, mới nhớ tới Phó Nghi. Phó Nghi khảy đàn rất hay, lúc trước trong Kinh Thành cũng có tiếng là tài nữ, y tới đây muốn nghe một khúc nhạc, có lẽ sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.
Phó Nghi bước từ ngoài vào, cúi người với hắn và nói: “Thế tử gia.”
Vệ Uyên đáp một tiếng, nhìn nàng ta rồi hỏi: “Nghe bảo hôm nay nàng đến chùa Đại Từ?”
Phó Nghi gật đầu, đáp vâng: “Thiếp đến xin cho con chúng ta một quẻ sâm.”
Vệ Uyên không mấy hứng thú, nhưng vẫn hỏi: “Quẻ sâm nói cái gì?”
Phó Nghi yên lặng. Lúc đó đầu óc nàng ta bối rối, vốn không nghe được tiểu sa di nói gì cả, bây giờ bị Vệ Uyên hỏi, tất nhiên nàng ta trả lời không được. Nhưng dù sao từ nhỏ Phó Nghi đã được xưng là tài nữ, nhanh chóng đáp lời: “Là quẻ sâm thứ năm mươi chín, là sâm thượng cát ạ. Tiểu sư phụ giải sâm bảo cầu được sâm này sẽ suôn sẻ thuận lợi, phúc trạch ân hậu…….”
Lúc nói chuyện nàng ta cúi đầu xuống, lộ ra cái gáy trắng ngần như tuyết. Vệ Uyên nhìn nàng ta, trên hành lang có treo đèn lồng bát giác (1), ánh trăng sáng mờ, ánh đèn mờ, nhưng Vệ Uyên vẫn nhìn thấy được. Ánh mắt y tối sầm, bàn tay xoa cổ của Phó Nghi, sắc mặt đã dịu lại bỗng trở nên cực kỳ khó coi, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Đây là cái gì?”
Dưới ngón tay của y là một dấu đỏ vẫn còn mới tinh.
(1) đèn lồng bát giác: