Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 129

Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoSinh đôi ư?

Động tác của Tô Hi khựng lại, hệt như bị người ta đánh thức vậy, thể hồ quán đỉnh (1). Cũng không phải không có khả năng này. Mọi người đều nói rằng có thể sinh đôi hay không có liên quan đến gia đình. Nhưng mà thế hệ Tô gia, tính từ muội muội của Tô lão tướng quân thì cũng chỉ có bà dì của Tô Hi từng sinh đôi một lần, là hai nam hài.

(1) thể hồ quán đỉnh: tưới sữa tươi lên đầu. Trong Phật giáo thì dùng để ví von cho việc truyền thụ trí tuệ giúp người triệt để giác ngộ, bỗng nhiên hiễu rõ.

Nếu đặt ở gia đình bình thường khác thì hai nam hài chắc chắn là rất tốt. Tô Hi nhớ sau khi bà dì sinh xong thì nhà mẹ đẻ của bà dì vui vẻ không thôi, nâng niu bà dì như trứng, bày tiệc trước nhà ba ngày ba đêm.

Nhưng bây giờ Tô Hi lại không vui vẻ nổi.

Nếu là hai bé gái hoặc một trai một gái thì rất tốt. Nhưng nếu là hai nam hài……Trong lòng nàng sợ hãi, không biết khi nào mà cả người đầy mồ hôi lạnh. Nàng biết rõ Vệ Phong nhất định sẽ bước lên ngôi vị hoàng đế, vậy bé trai đầu lòng của nàng sẽ là Thái Tử tương lai. Nhưng theo quy định của hoàng thất, nếu cả hai đều là bé trai, vậy thì chỉ có một đứa được sống.

Nếu nàng thật sự sinh hai bé trai, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, sao nàng có thể giữ một đứa rồi bỏ một đứa chứ……Tô Hi không dám nghĩ tiếp nữa. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, không còn thoải mái như vừa rồi nữa mà chợt ngồi bật dậy, lo lắng sốt ruột nói với Ngân Hạc: “Nhanh, mời Chu đại phu tới đây.”

Ngân Hạc không biết nàng bị làm sao, cứ ngơ ngẩn gật đầu, sau đó xoay người dắt váy đi mời Chu đại phu.

Chi trong chốc lát, Chu đại phu xách theo hòm thuốc tới, thấy giọng điệu của Ngân Hạc sốt ruột thì cứ tưởng Thế tử phu nhân bị động thai, vừa vào cửa đã hỏi: “Phu nhân khó chịu chỗ nào sao?”

Tô Hi ngồi trên giường mỹ nhân bằng gỗ Nam màu vàng, vẻ mặt bất an, do dự một lát rồi hỏi: “Đại phu có thể xem thử hài tử trong bụng ta là một hay là hai được không?”

Chu đại phu ngồi trên ghế thêu bên cạnh, đặt một gối bắt mạch dưới cổ tay của Tô Hi, thấy nàng không bị động thai thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua ông lấy làm lạ: “Lời này của phu nhân là có ý gì?”

Tô Hi dựa vào gối hoa, cụp mắt nhìn xuống bụng mình, giọng điệu không mấy vui vẻ, “Bụng của ta có vẻ lớn hơn mọi người. Ông bắt mạch thử xem có phải ta có khả năng là sinh đôi không?”

Chu đại phu gật đầu, bắt đầu bắt mạch cho Tô Hi. Sau khi bắt mạch xong, lại suy tư một lúc rồi mới từ từ nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của lão phu, tình huống của phu nhân có tám chín phần là mang thai đôi. Chúc mừng phu nhân, mừng ngài có được báu giá.” Ông nói xong thì đứng lên chắp tay với Tô Hi.

Nhưng mà Tô Hi không thể cười nổi. Sau khi nàng tiễn Chu đại phu đi thì vẫn ngồi thất thần, cứ thỉnh thoảng lại sờ bụng mình rồi thở dài, bộ dáng u sầu phiền muộn đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được.

Ngân Nhạn hâm nóng canh trứng ngỗng hai lần, lúc mang đến thì nói: “Phu nhân, người đừng ủ rũ mặt mày nữa. Không phải Chu đại phu đã bảo tâm trạng của người có thể ảnh hưởng hài tử sao, người phải nên vui vẻ mỗi ngày mới đúng.”

Tô Hi chống cằm, lại nặng nề thở dài một hơi. Nàng cũng muốn vui vẻ lắm, nhưng khi nghĩ đến hai đứa nhỏ thì lại cứ thấp thỏm bất an.

Nhà người ta đều háo hức được sinh đôi, chỉ có mình nàng sau khi nghe tin xong thì cả người uể oải.

Vệ Phong trở về từ thư phòng, không thấy nàng đâu, sau khi hỏi nha hoàn thì mới biết nàng ra ngồi trên xích đu ở trong sân.

Xích đu kia là Tô Hi kêu Vệ Phong dựng lên, bên cạnh còn có một giàn hoa tử đằng. Nàng nói sau này sinh con rồi thì sẽ ôm nó ngồi chơi trên xích đu. Khi nào mệt thì ngồi hóng mát nghỉ ngơi dưới giàn hoa, đợi tới mua hè khi giàn hoa tử đằng thành giàn nhỏ, lúc nho chín thì chỉ cần vươn tay hái là được.

Lúc Tô Hi nói những lời này thì hai mắt sáng lấp lánh, hệt như những sao trời rải rác, rực rỡ sáng ngời, trên miệng còn là nụ cười ấm áp, cả người như toả ra sự ngọt ngào nồng nàn.

Bây giờ cô nương ngọt ngào kia đang ngồi trên xích đu, đầu gục xuống, xung quanh tối tăm, vô cùng âm trầm.

Tiểu hồ ly Tuyết Từ nằm sấp bên chân cô, thỉnh thoảng giơ móng vuốt khều lấy đôi giày lụa màu hồng nhạt thêu hoạ tiết trăm điệp xuyên hoa, như muốn thu hút sự chú ý của nàng. Hiển nhiên Tô Hi nào có tâm trạng phản ứng nó, chỉ ngước mắt lên liếc nó một cái, sau đó bĩu môi nói với nó: “Mày đừng lộn xộn, bây giờ tao không muốn chơi với mày đâu.” Nàng nói xong thì dừng lại một lát rồi lại hỏi: “Tuyết Từ, mày nói tao nên làm gì bây giờ?”

Nàng còn chưa nói chuyện này với Vệ Phong nữa. Nếu đến lúc đó thật sự sinh hai bé trai, vậy thì nàng nên làm gì đây?

Tuyết Từ nhìn nàng, lại giơ móng vuốt cào mũi giày của nàng.

Bỗng nhiên, đằng sau vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Vậy thì sinh thôi.”

Tô Hi bối rối quay đầu lại, chỉ thấy Vệ Phong đứng đằng sau, trên môi là nụ cười, giơ tay lên nhéo mặt nàng rồi nói: “Một mình ngồi đây suy nghĩ lung tung gì đấy?”

“Đình Chu biểu ca.” Tô Hi khẽ ngập ngừng.

Vệ Phong đã biết chuyện nàng mời Chu đại phu. Chuyện này hắn đã suy nghĩ còn trước cả Tô Hi. Lúc trước cũng đã có một bà đỡ đẻ ở trong cung xem thử bụng của Tô Hi, sau đó chắc chắn là Tô Hi mang thai đôi. Sau khi Vệ Phong biết chuyện này thì ngồi suy nghĩ ở thư phòng cả đêm, nghĩ đến vô số khả năng.

Nhất định phải sinh đứa nhỏ này ra.

Nếu là hai bé trai hoặc thai long phượng thì tốt nhất, nhưng nếu không phải thì hắn cũng sẽ không bỏ bất kỳ đứa nào…Không phải vì hắn mà vì hắn không muốn tiểu cô nương của hắn đau lòng, càng không muốn nàng hận hắn, oán giận hắn. Hoàng thất không thể có hai người thừa kế, nhưng con hắn phải sống tốt.

Vệ Phong cụp mắt, nhìn nàng và nói: “Ngày mai ta sẽ bớt thời gian cùng nàng đến chùa Đại Từ một chuyến, nếu trong lòng nàng vẫn không yên tâm thì coi như đi ra ngoài giải sầu.” Bồ Tát nơi đó rất linh, tuy Vệ Phong không tin những chuyện này nhưng Tô Hi lại rất tin tưởng, vì thế đến vái lạy Bồ Tát chắc có thể khiến tâm trạng nàng đỡ hơn. Hắn khom người hôn lên gương mặt mềm mại của nàng, nói: “Ấu Ấu, nàng đừng sợ. Cho dù kết quả có thế nào thì ta cũng sẽ bảo vệ ba mẹ con nàng.”

Tô Hi nghe những lời này thì trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn. Lời nói của hắn còn hiệu quả hơn cả Bồ Tát. Nàng vươn tay ra vòng qua eo của hắn, nghi ngờ nói: “Sao chàng biết thiếp đang nghĩ gì?”

Vệ Phong thuận thế ôm lấy nàng, một bàn tay duỗi đến dưới bàn chân của nàng, sau đó ôm nàng xuống khỏi xích đu, “Bởi vì ta cũng nghĩ giống nàng.” 

Tô Hi cảm động, cánh tay vòng lấy cổ hắn, đầu thì vùi trong lồng ngực của hắn, định nói “Đình Chu biểu ca thật tốt”.

Ai ngờ Vệ thế tử đi vào trong phòng, vỗ cái mông nhỏ của nàng, hết sức mất hứng nói: “Nàng còn chưa ăn xong canh trứng ngỗng, ta bảo hạ nhân đi hâm nóng lại. Hôm qua nàng không ăn rồi, hôm nay cần phải ngoan ngoãn ăn cho hết.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Hi lập tức ủ rũ hẳn, nàng ăn canh trứng ngỗng cả mấy tháng trời, thật sự ghét trứng ngỗng quá đi thôi.

*

Sáng sớm hôm sau, Vệ Phong dẫn Tô Hi đến chùa Đại Từ ở ngoài thành.

Đã lâu Tô Hi chưa dậy sớm như vậy, cộng thêm tối qua nàng không ngủ ngon, vì thế lúc ngồi trên xe ngựa hai mắt nàng cứ lim dim.

Ban đầu nàng cứ tưởng rằng mang thai mấy tháng thì có thể ngủ ngon giấc. Ai ngờ thủ đoạn của Vệ thế tử nhiều vô số, lại bởi vì chuyện mang thai mà nhịn đến không chịu nổi rồi. Tối qua hai người ầm ĩ đến tận khuya, cho dù nàng có cố gắng thế nào nhưng hắn vẫn không ‘ra’. Sau đó cả miệng Tô Hi đều nhức mỏi, cái lưỡi thì đau, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh ngấn nước đáng thương nhìn hắn, dùng ánh mắt năn nỉ hắn tha cho mình.

Nhưng nàng lại không biết ánh mắt vô tội như vậy càng dễ khiến gợi lên sự rung động của nam nhân.

Vệ Phong duỗi tay đè đầu của nàng, hơi thở nặng nề, cố nén xúc động muốn nàng mà khàn giọgn nói: “Ấu Ấu, như vậy còn chưa đủ.”

Tô Hi chỉ cảm thấy trong miệng nàng căng phồng lên. Như vậy còn chưa đủ? Vậy rốt cuộc là thế nào mới đủ?

Sau đó Tô Hi phải dùng hết mọi cách, còn lấy cả cách ăn hồ lồ ngào đường hồi còn nhỏ ra dùng, cuối cùng Vế thế tử mới chịu buông tha cho nàng. Bây giờ nàng mệt mỏi nép vào lòng của Vệ Phong, đầu gật gà gật gù, bộ dáng mơ màng không biết mình đang ở đâu.

Hai người cùng tới chùa Đại Từ, vái lạy Bồ Tát rồi xin sâm.

Lúc xin sâm thì bên cạnh có một cô nương mặc xiêm y màu hồng nhạt vô tình đụng trúng nàng, vì thế có hai quẻ sâm bị rớt ra từ ống thẻ, một quẻ là số bốn mươi lăm, còn quẻ kia là số tám mươi chín. Vị cô nương kia nhanh chóng tới xin lỗi nàng, Tô Hi quay sang nhìn nàng ấy, bỗng giật mình nhận ra người đó là ai.

Chính là nữ nhi Hàn Ngọc Phức của Văn Uyên Các đại học sĩ.

Hàn Ngọc Phức cũng nhìn thấy nàng, nhất thời càng thêm áy náy, nói: “Nếu không Tấn Vương thế tử phu nhân rút một quẻ sâm khác đi? Đều do lỗi của tiểu nữ, làm phiền thế tử phu nhân cầu xin Phật tổ.” Theo sau nàng ấy là hai nha hoàn, còn có một tiểu cô nương đầu búi hai nụ hoa, đúng là tiểu chất nữ Hàn Tố Mi của nàng ấy.

Khi nãy nàng ấy đụng trúng Tô Hi cũng bởi vì Hàn Tố Mi bướng bỉnh ở đằng sau đẩy nàng ấy một cái.

Tô Hi cúi đầu nhìn hai quẻ sâm trên đất, chau mày suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu và nói: “Thôi cứ vậy đi.” Nếu quẻ sâm rơi ra như vậy thì nhất định có nguyên nhân của nó, Tô Hi vẫn tin vào số mệnh hơn.

Vì vậy, nàng cầm hai quẻ sâm kia đi giải sâm, ai ngờ quẻ thứ tám mươi chính là sâm thượng thượng, còn quẻ kia lại là sâm hạ hạ (2).

(2) Đại khái, hạ hạ được xem là quẻ xui xẻo, người bốc quẻ này mọi chuyện đều không được thuận buồm xuôi gió, tai nạn suốt năm. Mặt khác, quẻ thượng thượng lại được xem là quẻ đại cát đại quý, là quẻ xăm tốt nhất trong các quẻ. 

Tô Hi ngơ ngẩn nhìn hai quẻ sâm trong tay.

Đây là có ý gì? Rốt cuộc hài tử trong bụng nàng là nam hài hay nữ hài?

Vệ Phong rút quẻ sâm trong tay nàng ra, trả lại cho tiểu sa di giải sâm, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi đi ra ngoài điện, nói: “Mọi chuyện chỉ cần tin năm phần là được. Nàng chỉ cần tin vào quẻ sâm thượng thượng kia thôi, còn những chuyện khác nàng không cần lo.”

Tô Hi nhắm mắt đi theo sau hắn, trong lòng vẫn còn lo sợ bất an.

Hàn Ngọc Phức ở đằng sau nắm làn váy đuổi theo, hiển nhiên cũng nghe thấy những lời mà tiểu sa di giải sâm đã nói. Nàng ấy gọi Tô Hi một tiếng, sau đó dừng sau hai người, vẻ mặt áy náy: “Hay Thế tử phu nhân rút quẻ sâm khác đi, khi nãy là do lỗi của tiểu nữ nên ngài đừng tính quẻ sâm kia. Ngài rút lại quẻ sâm khác đi, nói không chừng đó là sâm thượng thượng đó.”

Nàng ấy thở hổn hển, do hàng năm đau ốm nằm trên giường nên làn da trắng hơn bình thường, bây giờ gương mặt ửng đỏ, giọng nói dịu dàng, vô thức khiến người ta nhớ tới bốn chữ “Nhược liễu phù phong” (3).

(3) yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió (nguồn Hillbilly Hell).

Tô Hi suy nghĩ lát rồi vẫn lắc đầu từ chối. Nàng không có dũng khí đó, lỡ như lại ném trúng quẻ sâm hạ hạ nữa thì làm sao đây? Nàng thà ôm một tia mong đợi như vậy, còn hơn lại bị đả kích nặng nề lần nữa.

Sau khi Tô Hi chào tạm biệt Hàn Ngọc Phức thì cùng Vệ Phong rời đi.

Không biết có phải do trên mặt Tô Hi bị dính tro hương hay không mà chỉ thấy Vệ Phong dừng lại, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ lau mặt cho nàng. Tô Hi ngửa đầu nói gì đó với hắn khiến hắn cong môi, trong mắt hắn đầy nhu tình nhưng cổ tay lại dùng lực khiến Tô Hi ôm mặt hét ‘đau’ một tiếng, giận dỗi lườm hắn.

Hai người rời đi thì Hàn Ngọc Phức mới dời mắt, xoay người vào Đại Hùng Bảo Điện.

*

Ngày cuối cùng của mùa xuân nắng đẹp, gió thổi hiu hiu.

Con nối dõi duy nhất của Chiêu Nguyên Đế tàn tật bẩm sinh, không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, vì lẽ đó ông chọn lựa tân đế trong những đứa con nối dõi của hai huynh đệ là Dự Vương và Tấn Vương. Chiêu Nguyên Đế đã bí mật quan sát nhiều năm, rốt cuộc vào ngày xuân cuối cùng thì đã lập một thánh chỉ, nhận đích trưởng tử Vệ Phong của Tấn Vương làm người nối ngôi, lập làm Thái tử.
Bình Luận (0)
Comment