Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 37

Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

Qua buổi trưa, Thọ Xương Trưởng Công chúa dẫn cả đoàn người đến hậu viện nghe kịch, mời chính là đoàn kịch Như Ý. Nam nữ chia chỗ ngồi, ở giữa dựng lên một tấm bình phong đường vằn 12 cánh do mẹ chồng hiến thọ, tuy không thể nhìn thấy phía đối diện, nhưng có thể nghe thấy thanh âm.

Tô Hi ngồi ở phía sau Uyển Bình Công chúa, trong tầm tay là cái bát thượng tiên màu hồng đựng hạt thông, đậu phộng, hạt dưa, nhưng nàng không ăn mà chỉ lột hết vỏ rồi đặt sang một cái dĩa sạch sẽ để giết thời gian.

Đường Vãn không khách khí cầm lấy một hạt thông ăn, hỏi: "Ấu Ấu, vừa rồi muội đi đâu thế, sao đi lâu như vậy?"

Động tác lột hạt thông của Tô Hi dừng một chút, sau đó cong đôi mắt lên nói: "Đường tỷ tỷ quên rồi sao? Muội đi lấy rượu đó."

Đường Vãn lại ăn một hạt thông, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì liền cúi đầu ghé sát vào tai Tô Hi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy muội có thấy Vệ thế tử không?"

Vệ thế tử này tất nhiên là chỉ Tấn Vương thế tử Vệ Phong mà không phải là Dự Vương thế tử Vệ Uyên.

Tô Hi chớp mắt, hai hàng lông mi dài như hai cánh quạt, nàng hơi kinh ngạc nhìn Đường Vãn: "Đường tỷ tỷ, tỷ cũng........."

Đường Vãn liền biết nàng suy nghĩ nhiều, vội vàng xua tay đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Ai.......Muội đừng có suy nghĩ lung tung."

Vệ Phong tất nhiên xuất sắc, nhưng bởi vì là quá xuất sắc trên trong lòng nàng ấy hiểu rõ bản thân mình là không thể nào, cho nên nhân lúc còn sớm đánh bay những suy nghĩ đó.

Đường Vãn nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, hai má mềm mịn trắng nõn không tì vết, ngũ quan xinh đẹp, nếu thêm 2 năm nữa thì tướng mạo nhất định nghiêng nước nghiêng thành.

Nếu tương lại Vệ thế tử lấy vợ, Đường Vãn cảm thấy trong những cô nương ở đây hôm nay thì chỉ có một mình Tô Hi là xứng đôi nhất, đứng chung một chỗ tuyệt đối là Kim Đồng Ngọc Nữ, một đôi trời đất tạo thành, ngay cả Phó Nghi hay Ân Thê Thê nếu so sánh thì cũng kém xa.

Đáng tiếc tuổi Tô Hi quá nhỏ, chờ 2 năm sau muội ấy trưởng thành thì không chừng Vệ thế tử đã lấy vợ từ lâu rồi.

Tô Hi thấy Đường Vãn nhìn mình tiếc hận lắc đầu thì không hiểu gì cả, "Sao Đường tỷ tỷ thở ngắn than dài thế?"

Đường Vãn duỗi tay nhéo gương mặt nàng một cái, xúc cảm vừa mềm vừa mịn: "Không có gì. Muội đi ra ngoài với tỷ một tí."

Lúc này mà nói "đi một tí", thì đó chắc chắn là muốn đi thay quần áo.

Tô Hi nói vâng rồi nói với Úc Bảo Đồng một tiếng, sau đó hai người rời khỏi khán đài.

Ở một bên khác của tấm bình phong, Tô Điều nhìn Vệ Phong nói: "Đình Chu, sao ngươi không nói câu nào thế?"

Vệ Phong cầm chén rượu nhỏ màu mực, ngón tay cái khẽ vuốt ve hoa văn trên đó, lạnh nhạt nói: "Nhớ đến một việc."

Tô Điều hứng thú, cười nói: "Ồ? Là chuyện gì thế, nói ta nghe chút xem nào."

Vệ Phong cong môi cười, nhìn thoáng qua Tô Điều nhưng cũng không trả lời.

Tô Điều tự nói một mình cũng không thú vị nên quay lại chỗ ngồi của mình, bên tai là tiếng nói của mấy cô nương bên kia tấm bình phong, chẳng qua đa số tiếng nói đều rất nhẹ, cộng thêm tiếng hát tuồng của gánh hát trên sân khấu, nên cho dù có nghe cũng nghe không rõ. Y quay đầu nhìn thấy hai tiểu cô nương đi xa, người mặc váy sam màu anh đào chính là Cửu đường muội của y, còn một người khác mặc váy thêu đường viền màu xanh lam chính là Tam cô nương của Đường phủ Đường Vãn.

Đường Vãn nắm tay của Tô Hi cười như ráng chiều rực rõ, xa xa nhìn cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của hai người.

Tô Điều uống một hớp trà, không biết nhớ tới cái gì mà bên môi cũng nhiễm một ý cười.

Sau khi cùng Đường Vãn xong thì hai người cùng quay về.

Vừa rồi gánh hát ở trên đài đang hát tuồng làm Đường Vãn nghẹn một bụng lời nói, bây giờ có thể nói chuyện thoải mái nên cả đường đi nàng ấy vẫn không dừng miệng. Tô Hi nghe xong thì cong mắt lên, ai ngờ thình lình dưới cửa tròn bỗng nhiên nhảy ra một người, thiếu chút nữa bị đụng phải.

Tô Hi vội vàng lùi về sau hai bước, nhưng bởi vì lùi gấp quá nên dưới chân không đứng vững, thân mình nghiêng một cái rồi lảo đảo ngã về sau.

Đối phương theo bản năng vươn tay đỡ lấy nàng, nhưng Tô Hi vừa ngẩng đầu thấy mặt đối phương xong thì theo phản xạ có điều kiện mà vung tay lên và đẩy tay gã ra.

Đường Vãn kêu lên: "Ấu Ấu."

Tô Hi tất nhiên té ngã trên mặt đất. Cũng may Đường Vãn duỗi tay đỡ nàng một chút, nên cũng không đau lắm.

Tay của Lệ Diễn hơi tê dại, vừa rồi Tô Hi đánh không nhẹ làm gã rất kinh ngạc, cô nương này thà bị té trên mặt đất cũng không chịu để gã đỡ một chút. Ánh mắt Lệ Diễn dừng trên gương mặt nhỏ tức giận của Tô Hi, nàng rất đẹp, tuy tức giận nhưng vẫn có một tư vị nũng nịu riêng, đặc biệt là đôi mắt hạnh sáng ngời đen lúng láy kia, cho dù ngẩng đầu trừng mắt thì cũng không làm người khác tức giận được.

Lệ Diễn cảm thấy nàng có hơi quen mắt nhưng nhất thời lại nhớ không ra nên đành ôm quyền nói: "Là Lệ mỗ vô lễ, mạo phạm đến cô nương, xin cô nương thứ lỗi."

Tô Hi đỡ tay Đường Vãn đứng lên, tức giận của nàng chỉ trong chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục lại như thường.

Không nghĩ tới chỗ này còn đụng phải Lệ Diễn, Tô Hi không có chuẩn bị tâm lý chút nào, nên theo bản năng bày ra cảm xúc đời trước. Bây giờ lý trí của nàng đã trở về, nên nàng cụp mắt, hào phóng nói: "Là do tiểu nữ đi đường không cẩn thân, không liên quan đến Lệ công tử, Lệ công tử không cần tự trách."

Thái độ thay đổi quá nhanh làm Lệ Diễn nhịn không được mà nhìn nàng thêm mấy lần.

Bên kia phòng, hạ nhân phủ Công chúa nghe thấy tiếng động bên này bèn chạy tới hỏi: "Tô Cửu cô nương, ngài không sao chứ ạ?"

Tô Hi lắc đầu: "Không sao." Suy nghĩ chút rồi lại nói, "Hay là tìm giúp ta một phòng đi, ta đi đổi quần áo."

Cũng may Tô Hi có kêu Ngân Nhạn lúc nào cũng mang thêm một bộ xiêm y đặt ở trong xe ngựa, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào xảy ra. Vừa rồi ngã trên mặt đất thì quần áo cũng bị dơ, chắc chắn không thể mặc để tham gia tiệc mừng thọ nữa.

Nha hoàn kia đáp: "Mời Tô cửu cô nương đi theo nô tỳ."

Đợi người đi rồi thì lúc này Lệ Diễn mới nhớ ra, Tô Cửu cô nương chính là cục bột tròn hai năm trước từng bài xích y một cách khó hiểu. Lúc trước còn tròn tròn mập mạp, không nghĩ tới lớn lên lại thay đổi như người khác vậy.

Lệ Diễn cụp mắt nhìn bàn tay của chính mình, trực giác của y sẽ không sai, tiểu cô nương kia xác thật cực kỳ bài xích hắn, thậm chí còn có chút cáu giận nữa. Nhưng vì sao lại thế? Y đã làm việc gì khiến nàng chán ghét sao?

Bên này phòng, Tô Hi đi vào phòng cho khách đổi một chiếc váy mã diện (*) sạch sẽ màu trắng cùng chuỗi ngọc hoa văn bát bảo (**). Lúc trở lại thì hí khúc đã hát gần xong. Sau đó thì Phó Nghi nói phải đàn cho Uyển Bình Công chúa nghe một khúc nhạc "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ", nên cả đoàn người đang chuẩn bị đi đến đình Lâm Thuỷ để nghe đàn khúc.

Đi được vài bước thì Phó Nghi lại nhìn bốn phía nói: "Sao không thấy An Nghi muội muội thế?"

Vừa rồi người còn ở đây, sau khi gánh hát kết thúc thì lại không thấy nàng ta nữa.

Uyển Bình Công chúa cũng giúp đỡ tìm người, thấy tìm không được cũng không để trong lòng, thúc giục Phó Nghi: "Mặc kệ nàng ta, Nghi tỷ tỷ không phải muốn đàn cho mẫu thân muội một khúc nhạc sao? Chúng ta đi trước đi."

Các nữ quyến ngồi trong đình, còn Thọ Xương Trưởng Công chúa thì ngồi trên đầu, Phó Nghi ngồi ở sau cây đàn, nâng tay lên thử đàn. Đối diện đình bát giác có một lầu các, lầu các có ba tầng, nhóm đàn ông đứng ở trên lầu có thể xa xa nhìn thấy quang cảnh trong đình, tiếng đàn xuyên qua tiếng nước truyền tới bên lầu các. Phó Nghi chưa bắt đầu đàn tấu thì đã có người nhịn không được mà hỏi thăm nhìn xung quanh.

Lệ An Nghi không đi chỗ khác, sau khi hí khúc kết thúc, nàng ta thấy Tô Chỉ ở bên kia tấm bình phong đứng dậy rời đi thì đầu óc cũng nóng lên, không chút nghĩ ngợi mà đi theo.

Đi được một đoạn đường ra Lộ Hoa Viên, rồi ngang qua Lang Vũ, lúc này Lệ An Nghi mới phát hiện Tô Chỉ đi đến sân trước.

Hắn phải về phủ sao? Lệ An Nghi nhịn không được mà suy nghĩ lại không phát hiện người ở phía trước đã dừng lại.

Tô chỉ mặc áo gấm màu xanh đen, bóng dáng cao lớn, sau khi dừng bước cũng không quay đầu, trong giọng nói lộ ra một tia lạnh nhạt: "Cô nương muốn đi theo tới lúc nào?"

Lệ An Nghi lập tức dừng lại, tim như muốn chạy lên tận cổ họng, cứ đập loạn xạ. Mặt nàng ta đỏ hồng, nói chuyện cũng có hơi lóng ngóng: "Tiểu nữ.......Tiểu nữ là, Hi tỷ nhi nhờ tiểu nữ nói với Tô Nhị công tử một câu, không phải tiểu nữ cố ý đi theo công tử."

Lời này có rất nhiều sơ hở, nếu Tô Hi có chuyện muốn nói với hắn thì tự mình nói hay là kêu nha hoàn tới nói chứ hà tất gì phải bảo người ngoài giúp chuyển lời? Huống chi đây là phủ Công chúa, Ấu Ấu trước giờ là người có chừng mực, nên không có khả năng kêu một cô nương tới tiếp xúc với hắn.

Tô Chỉ xoay người, cách Lệ An Nghi chục bước, mặt mày hắn lạnh lùng, ngữ khí cũng không phập phồng: "Làm phiền Lệ cô nương rồi. Nếu Ấu Ấu thật sự có việc muốn nói với tại hạ thì chút nữa tại hạ sẽ tự đi hỏi muội ấy." Nói xong liền xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Lệ An Nghi sao mà đoán được hắn thế nhưng cũng không thèm hỏi là chuyện gì, nàng ta cứ đứng dậm chân tại chỗ nhìn hắn đi xa, trong lòng thì sốt ruột không thôi, bỗng nhiên nàng ta ngồi xổm trên mặt đất, cau mày "ai da" một tiếng.

Người phía trước quả nhiên dừng lại, Lệ An Nghi cố nén ý cười nơi khoé miệng, sau đó làm ra bộ dáng đau khổ: "Ôi.........Chân tiểu nữ hình như bị trật mất rồi, đau quá đi."

Lệ An Nghi cảm thấy hơi may mắn vì lúc này nàng ta không dẫn theo nha hoàn, bên người bây giờ cũng không ai giúp nàng ta, nên chắc chắn Tô Chỉ sẽ không bàng quang đứng nhìn được. Đến lúc Tô Chỉ đỡ nàng ta dậy thì nàng ta có thể nhân cơ hội này mà nói chuyện với hắn, nghĩ như thế làm Lệ An Nghi bỗng cảm thấy kế "trật chân" của mình đúng thật là quá sáng suốt.

Nhưng đến lúc nàng ta ngẩng đầu thì lại thấy Tô Chỉ không thể hiện thái độ gì mà cứ nhìn nàng ta trong phút chốc, sau đó xoay người không nói một lời mà nhanh chóng rời đi.

Lệ An Nghi không thể tin mà trợn tròn đôi mắt, hắn cứ thế mà đi sao? Nàng ta vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó đuổi theo hai bước, kêu lên: "Này". Nhưng có lẽ bởi vì quá sốt ruột nên không chú ý một cục đá bên chân, thế là nàng ta dẫm lên, sau đó thì nghe một tiếng rắc ngay cổ chân làm sắc mặt nàng ta trắng bệch, lần này thì thật sự trật chân rồi.

Trong đình Lâm Thuỷ.

Phó Nghi thu tay lại, vừa mới đàn xong một khúc nhạc, kéo theo cả đàn chim Hoàng Oanh và Bách Linh lũ lượt đứng trên rào chắn trong đình.

Tô Hi đứng ở phía sau, cuối cùng đã biết vì sao tiếng đàn của Phó Nghi có thể hấp dẫn được chim chóc. Phủ Công chúa có sân vừa lớn vừa nhiều, lại trồng nhiều cây cao lá rộng, tất nhiên có đầy các loài chim khác nhau sống trên đó, xuân phong thổi tới làm hàng loạt các loại hạt bay tới trong đình, còn chim chóc thì ăn hạt, vì thế nên chúng nó kéo nhau tới chỗ gần nhất trong đình.

Trước kia không ai chú ý, hôm nay Phó Nghi đàn khúc, mọi người cứ thấy chim bay tới nên cứ tưởng là do tiếng đàn của Phó Nghi hấp dẫn.

Cho nên mới có cách nói "trăm điểu hoà minh".

Nhưng cũng không thể không thừa nhận, Phó Nghi đích thật đàn không tệ, bắt đầu, nối tiếp, xoay chuyển và kết thúc đều nước chảy mây trôi làm người đắm chìm.

Khuôn mặt Thọ Xương Trưởng Công chúa đầy ý cười, nhìn như rất vừa lòng, tán dương nói: "Tiếng đàn của Phó cô nương quả thật tuyệt diệu, theo ta thấy thì có thể đàn cho Hoàng Thượng nghe được đấy."

Phó Nghi đứng lên hành lễ với Trưởng Công chúa, khiêm tốn nói: "Trưởng Công chúa quá khen rồi, tiểu nữ chỉ hiểu biết cầm nghệ thôi, chứ không dám bêu xấu trước mặt Hoàng Thượng đâu."

Trên lầu các ba tầng ở phía dối diện, mấy công tử thế gia nghe như si mê, tiếng đàn đã dứt hồi lâu nhưng mấy người kia mới mở to mắt, từ đáy lòng tán thưởng một tiếng "Hay".

Tô Điều cũng không nhịn được gật đầu, nói: "Tiếng đàn của Phó cô nương đúng là tuyệt diệu, sợ là không ai có thể đàn hay được như thế." Nói xong, lại thấy Vệ Phong đối diện cười như có như không, giống như không cho rằng mình nói đúng, thế nên y bèn hỏi: "Sao thế, Đình Chu cho rằng ta nói không đúng sao?"

Vệ Phong không nói rõ mà "Ồ" một tiếng, sau đó lại nhìn về phía xa ngôi đình, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Cái này làm Tô Điều càng tò mò hơn, y ghé sát lại hỏi: "Chẳng lẽ còn có người đàn hay hơn cả Phó cô nương sao? Ngươi nói xem nào."

Vệ Phong vuốt cằm, không khỏi nhớ tới tiểu nha đầu ngồi ở trước cửa vườn trúc của Cốc tiên sinh ngày tuyết rơi. Tóc đen y phục màu hồng, da trắng như tuyết, nàng cụp mắt hết sức tập trung đàn một khúc nhạc, xa xa nhìn như là hoà hợp với khung cảnh tuyết trắng, đoạn đàn đó mới chân chính là tuyệt diệu.

(*) váy mã diện:

(**) chuỗi ngọc hoa văn bát bảo:
Bình Luận (0)
Comment