*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Tiếng Phạn không ngừng nghỉ cứ quanh quẩn trong phủ Tướng Quân, vang lên suốt bảy ngày bảy đêm.Nghe Ôn đại phu nói lão thái gia nuốt vàng tự tử.
Lúc Tô Hi và những người khác chạy đến thì đã muộn rồi, lão thái gia đã không còn thở nữa, ông nhắm mắt nằm trên giường, mặc cho lão thái thái khóc đứt từng khúc ruột gan mà ông vẫn không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Trước một ngày, lúc Lữ Giang Hoài đến thăm ông thì thấy tâm trạng của ông vẫn còn tốt lắm, không ai có thể nghĩ rằng ông sẽ nghĩ quẩn trong lòng.
Tô Hi mặc cả bộ đồ trắng quỳ gối trước linh đường, mấy ngày nay nàng đã chảy cạn cả nước mắt, khóc đến đôi mắt vừa đỏ vừa sưng. Ngân Nhạn lo nàng khóc làm tổn thương đôi mắt nên mấy lần có khuyên nàng về phòng nghỉ ngơi nhưng nàng đều không nghe, gần như không ăn cái gì, cả người nhanh chóng gầy đi một cách trông thấy.
Đại lão gia Tô Chấn và Nhị gia Tô Chỉ nghe được tin tức thì ra roi thúc ngựa chạy từ biên quan về. Đến khi tới linh đường thì cả người Tô Chấn đầy gió bụi, mệt mỏi khổ sở, lúc nhìn thấy linh cữu của lão thái gia thì quỳ rạp xuống, đi bằng đầu gối đến trước linh cữu rồi nghẹn ngào đau khổ kêu lên một tiếng “Phụ thân”.
Lúc Tô Chấn và Tô Chỉ ở biên quan, không có nhận được tin tức lão thái gia bệnh nặng. Là do lão thái thái cản không cho Ân thị nói.
Lão thái thái lo lắng hai người họ ở biên quan bị phân tâm, trên chiến trường sẽ bị rối loạn nên kêu Ân thị tạm thời cứ giấu không nói.
Vì thế sau khi Tô Chấn trở về, lúc nhìn thấy lão thái gia nằm trong linh cữu thì mới không thể chấp nhận được. Trên đường ông trở về đã nghe kể lại nguyên nhân bệnh tình của lão thái gia, ông rút thanh kiếm trên hông ra ngay tại chỗ, mặc cả bộ giáp sải bước đến thẳng Nhị phòng.
Nếu không có người cản lại thì chắc Nhị lão gia Tô Dương và Quách thị đã mất mạng từ lâu rồi.
Tô lão thái thái tức Nhị phòng nên hôm phúng viếng cũng không chịu cho Nhị lão gia và Nhị phu nhân xuất hiện, bà nói nếu để lão thái gia thấy bọn họ thì sẽ thêm tức giận mà thôi, bà không muốn lão thái gia sau khi chết mà cũng không được yên ổn.
Tuy thời tiết đã vào thu nhưng vẫn còn nóng gắt. Linh cữu không thể giữ lại quá lâu, bảy ngày sau phải đưa lão thái gia về quận Ngô.
Lão thái gia là người quận Ngô, lúc còn sống có từng nói cố thở nan li, lá rụng về cội (1), sau này khi chết nhất định phải đưa về quê nhà chôn cất. Lão thái thái nhớ kỹ lời ông dặn nên muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông.
(1) cố thở nan li, lá rụng về cội: những người xa quê hương lập nghiệp, khi chết cũng muốn về chết ở quê hương.
Tô Hi là đứa cháu gái lão thái gia yêu thương nhất khi còn sống, nên một ngày trước khi khởi hành, nàng cũng muốn đi đưa linh cữu lão thái gia về quận Ngô.
Khoảng cách từ Kinh Thành đến quận Ngô rất xa nên bọn họ phải đi đường thuỷ.
Lão thái thái tiễn bọn họ đến bến tàu, nhưng bởi vì đã có tuổi nên không thể bôn ba hai nơi được, đành phải ở lại Kinh Thành. Sau khi Tô Hi đi theo Ân thị lên thuyền thì quay đầu nhìn thoáng qua bến tàu, bỗng nhiên nàng thoáng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc khiến nàng sững người, nhưng khi nhìn kỹ lại lần nữa thì đã thấy dưới bóng râm đối diện đã không còn bóng người, một cái liếc mắt vội vã khi nãy cũng chỉ như là ảo giác của nàng vậy.
Tô Hi đi vào phòng của mình, nàng ngồi trên giường sát bên cửa sổ, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày nay vì bận rộn trước sau cho tang lễ của tổ phụ, cộng thêm tâm trạng đau buồn nên đã lâu nàng không nhớ tới Vệ Phong. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy đáng ra nàng không nên giận dỗi không chịu gặp hắn, mà phải đối mặt hỏi cho ra lẽ, rằng rốt cuộc chuyện kia có phải là do hắn làm hay không?
Bỏi vì nàng trốn tránh cho nên hắn mới dùng cách này để ép buộc nàng phải chấp nhận hắn sao? Dù sao với cái tính cách ương ngạnh mạnh mẽ của Vệ Phong thì cũng có thể làm ra chuyện này lắm.
Hơn nữa, nàng nhớ rõ từ sau chuyện con ngựa điên đó thì thái độ của nàng đối với Vệ Phong cũng thay đổi hẳn.
Trong lòng Tô Hi còn canh cánh chuyện này, lại còn bị say tàu nên mỗi ngày gần như đều không ra khỏi cửa mà chỉ nằm bơ phờ trên giường. Nàng cố nhịn đến hơn nửa tháng thì cuối cùng cũng đến bến tàu quận Ngô. Sau khi mai táng lão thái gia ở quận huyện Ngô, Tô Hi và Ân thị không hợp khí hậu mà nhanh chóng ngã bệnh, Tô Chấn và Tô Chỉ phải chăm sóc hai người nên đành phải kéo dài thời gian về Kinh.
Cơn bệnh này kéo dài tới tận cuối tháng mười.
Sau khi Tô Hi và Ân thị hết bệnh rồi thì Đại lão gia Tô Chấn nhận được tin tức nói gần đây Dự Vương và Tấn Vương tranh nhau rất gay gắt, Kinh Thành không thái bình cho lắm. Tô Chấn suy nghĩ cả đêm, trong tay Tô gia giữ binh quyền nên không có khả năng tránh được trận tranh đoạt này, vì thế ông quyết định về Kinh Thành với Tô Chỉ trước, ông cũng suy nghĩ cho sự an toàn của Tô Hi và Ân thị nên tạm thời để vợ con ở quận Ngô, rồi thông báo với bên ngoài rằng hai người phải túc trực bên linh cữu của lão thái gia.
Tô gia ở quận Ngô có một ngôi nhà theo kiểu tứ hợp viện, trong phủ vẫn còn một số người hầu dọn dẹp viện sạch sẽ, Tô Hi và Ân thị vừa đến là có thể vào ở ngay.
*
Phong cảnh quận Ngô rất đẹp, bốn mùa như xuân, Tô Hi và Ân thị sống ở đấy hơn hai năm.
Mấy năm nay, Tô Hi dành hầu hết thời gian ở trong nhà, rất ít khi tham dự yến hội bên ngoài, dù sao nàng bây giờ vẫn còn giữ tang, hơn nữa còn dưới danh nghĩa là túc trực bên linh cữu của lão thái gia, nên cũng không thích hợp xuất hiện thường xuyên ở bên ngoài.
Mà nàng cũng không thích tham gia mấy buổi tụ họp ấy lắm, những ngày tháng trôi qua cũng không khác gì khi ở phủ Tướng Quân lắm, ngược lại còn thoải mái hơn một chút.
Nhị ca Tô Chi gửi thư nhà dến, trên thư viết rằng lão tổ tông đã đuổi cả nhà Nhị phòng ra khỏi phủ Tướng Quân, hoàn toàn phân gia với Nhị phòng.
Sau khi Chiêu Nguyên Đế biết được lão thái gia vì Nhị lão gia Tô Dương mới tức chết thì lấy danh nghĩa “bất trung bất hiếu” mà tước đoạt chức quan ở Hộ Bộ của Tô Dương, sau đó thì có nghe nói Tô Dương chiếm đoạt thiếp thất của Hộ Bộ Thị Lang, nên bèn gắn tội danh “không có vương pháp, không biết xấu hổ” mà phạt ông ta một nửa gia tài, lại đánh 50 gậy và điều ông ta đến một nơi nhỏ, ít người biết mà đảm nhiệm chức tri huyện.
Bây giờ Tô Hi chẳng có chút thiện cảm nào với Nhị phòng cả, nàng cảm thấy Nhị thúc có kết quả như ngày hôm nay cũng hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Tới mùa đông năm thứ ba, không qua bao lâu nữa là đến ngày cập kê của Tô Hi. Ân thị viết thư hỏi Tô Chấn xem liệu hai người có thể trở về Kinh Thành lúc này hay không. Tô Chấn trả lời bảo có thể trở về, hơn nữa còn sắp xếp hơn 10 hạ nhân và một con thuyền Đại Phúc tới đón hai mẹ con bình an từ quận Ngô về tới Kinh Thành.
Lão thái thái biết hai người trở về thì đã dẫn Tam phu nhân Úc thị và mấy cháu dâu ngồi ở sảnh chính chờ từ sớm.
Lão thái gia đã qua đời được hai năm rưỡi, hơn nữa có mấy người cháu dâu ngoan ngoãn hiểu chuyện vào nhà cũng an ủi phần nào nỗi đau buồn của lão thái thái. Lúc này, trên mặt bà đầy ý cười, sắc mặt hồng hào, chỉ còn chờ Ân thị và Tô Hi trở về nhà.
Đến buổi trưa, Tô Chấn và Tô Chỉ đón hai người trở về.
Tô Hi đi theo sau Tô Chỉ vào phòng, sau khi nhìn thấy lão thái thái thì bộ dáng trinh tĩnh thanh nhã trên đường lập tức biến mất, nàng cong đôi mắt hạnh lên mà nhanh chóng nhào vào lòng của lão thái thái, cười ngọt ngào rồi nhẹ giọng gọi “Lão tổ tông” và nói: “Cháu gái ở quận Ngô nhớ người lắm.”
Lão thái thái vội ôm nàng, trên mặt đầy ý cười nhưng ngoài miệng thì trách mắng: “Con bé không lương tâm, nếu nhớ tổ mẫu thì sao mà bỏ đi lâu như vậy còn không trở về Kinh thăm tổ mẫu chứ?”
Lúc này Tô Hi trả lời: “Là do phụ thân không cho cháu về mà.”
Đúng là đẩy hết mọi lỗi lầm cho Đại lão gia, còn mình thì không sót bất kỳ lỗi nào hết.
Lão thái thái cười lắc đầu, bà cũng không còn cách nào, cũng biết được nàng phải túc trực bên linh cữu của lão thái gia nên chắc mấy năm nay cũng chịu không ít khổ cực, vì thế nên cũng không trách mắng nàng được: “Nếu trở về thì tốt rồi, nhanh tới cho tổ mẫu nhìn cái nào, chớp mắt đã trở thành đại cô nương rồi.”
Tô Hi ngoan ngoãn nhu thuận ngồi bên cạnh lão thái thái, khoé mắt nàng vừa chuyển thì liền đối diện với tầm mắt của Úc Bảo Đồng. Nàng kinh ngạc gọi: “Úc tỷ tỷ.”
Tuy kiếp trước nàng đã biết chuyện hôn nhân của Úc Bảo Đồng và Tô Vũ rồi, lúc ở quận Ngô cũng nhận được thư nhà do Úc Bảo Đồng gửi, nhưng bởi vì chưa từng tận mắt nhìn thấy nên trước sau nàng vẫn luôn không có cảm giác chân thật, hôm nay thấy được Úc Bảo Đồng ở đây mới nhớ tới nàng ấy và Tô Vũ đã thành thân được một năm rồi.
Tam phu nhân Úc thị trêu ghẹo, nói: “Hi tỷ nhi, cháu nên sửa miệng rồi.”
Tô Hi cười, nghe lời gọi: “Lục tẩu tẩu.”
Úc Bảo Đồng không phải là nàng dâu mới vừa gả vào, cho nên khi nàng ấy nghe xong câu đó thì cũng chỉ giận dỗi liếc nàng một cái, cũng không đến mức đỏ mặt.
Đôi mắt hạnh đen liếng xoay tròn, gọi từng người đang ngồi trong phòng. Tiếng nói dịu dàng nũng nịu của nàng ngân lên rồi thả xuống, chỉ mấy từ xưng hô đơn giản nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại mang đến một cảm giác uyển chuyển êm tai không nói nên lời.
Lục gia Tô Vũ chân thành khen ngợi: “Cửu muội muội ngày càng mĩ miều.”
Lời này Tô Vũ đã nói uyển chuyển hơn không ít, thật ra y muốn nói chính là “Càng ngày càng làm người ta không dời mắt được”, cho dù y là thân huynh trưởng của Tô Hi, mà khi nãy lúc Tô Hi vào cửa cũng sửng sốt hồi lâu.
Tô Hi ngồi trên ghế thêu dưới giường La Hán, thân mật dựa vào lão thái thái, có lẽ trên đường mệt mỏi nên nụ cười lúc này có vẻ lười biếng, nhưng lại không làm người ta cảm thấy không quy tắc mà ngược lại thêm vài phần ngây thơ khiến người ta không thể trách được, mọi người chỉ cảm thấy nếu nàng mà làm nũng thì chắc tim cũng tan chảy luôn.
Bởi vì còn đang giữ tang nên Tô Hi chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng tao nhã, trên đầu cũng không có trang sức gì dư thừa mà chỉ đeo một cây trâm màu bạc nạm san hô, có vẻ thanh lệ thoát tục nhưng vì gương mặt của nàng quá xinh đẹp, gương mặt diễm lệ như ngọc mài giũa, lộng lẫy thướt tha, vì thế cho dù có trang điểm nhạt thì cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp ngay cả khi nhăn mày hay nở nụ cười của nàng.
Cả nhà đoàn tụ, tất nhiên có nhiều lời muốn nói.
Mấy năm nay Ân thị không ở đây, lão thái thái lại lớn tuổi nên Tam phu nhân Úc thị giúp đỡ quản gia. Bây giờ Ân thị đã trở lại nên Úc thị liền lần nữa trả lại quyền quản gia cho Ân thị.
Mãi cho đến khi chạng vạng tối, Tô Hi mới có cơ hội về lại viện nhỏ của mình.
Tô Hi đi quận Ngô chỉ dẫn theo bốn đại nha hoàn, còn những nha hoàn khác đều ở lại Kinh Thành. Nàng không ở mấy năm nay nhưng trong phòng vẫn được dọn sạch sẽ, giường cũng ngăn nắp chỉnh tề, hệt như nàng chưa từng rời đi bao giờ.
Ngân Nhạn vừa bày biện những đồ vật mang từ quận Ngô về vừa cảm khái: “Vẫn là ở quận Ngô ấm áp, lần này nô tỳ về Kinh mà lạnh run hết cả người.”
Hôm kia Kinh Thành vừa mới có một trận tuyết rơi dày, bây giờ tuyết còn chưa tan chảy hết, trên mái hiên và khắp nơi trong viện đều là trắng xoá.
Tô Hi cũng cảm thấy quá lạnh, nên vội vàng kêu người nâng lò lửa lên.
Do phải ngồi thuyền hơn nửa tháng, cộng thêm Tô Hi bị say tàu, vì thế buổi tối sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong thì chỉ uống một chén cháo nấm hương gà rồi nghỉ ngơi sớm.
*
Ngày 30 của năm mới là lễ cài trâm ngày Tô Hi tròn 15 tuổi.
Sau cập kê, Ân thị bắt đầu bận rộn xem xét chuyện hôn nhân cho Tô Hi. Dịp Tết có rất nhiều gia yến lớn nhỏ khác nhau, Ân thị muốn dẫn Tô Hi cùng đi nhưng đều bị Tô Hi lấy lý do “không muốn ra ngoài” mà từ chối.
Ân thị khó hiểu hỏi: “Nương nhớ rõ hồi nhỏ con thích nhất là ra ngoài chơi mà, sao lớn lên lại không thích ra ngoài nữa vậy? Ấu Ấu, không phải con có chuyện gì gạt nương chứ?”
Sắc mặt Tô Hi không đổi, cười hì hì nói: “Nương cảm thấy con có thể tâm sự gì chứ ạ? Chẳng qua gần đầy thời tiết lạnh quá nên con mới không muốn ra ngoài thôi.”
Ân thị không tin mấy lời vô nghĩa của nàng, nhưng lại không hỏi ra gì được từ miệng nàng nên đành phải tạm thời buông tha cho nàng.
Chẳng mấy chốc đã đến Tết Thượng Nguyên ngày mười lăm tháng giêng.
Úc Bảo Đồng đến đây tìm Tô Hi, nói: “Ấu Ấu, ngày mai là Tết Thượng Nguyên, chúng ta cùng ra ngoài xem hoa đăng đi.”
Tay cầm bút của Tô Hi hơi khựng lại, chợt ngẩng đầu lên cười nói: “Không phải Lục tẩu tẩu muốn ra ngoài với Lục ca sao? Muội không quấy rầy hai người đâu, muội muốn ở nhà với nương.”
Úc Bảo Đồng ‘xì’ một tiếng, nàng ấy đi đến sau bàn nâng nhìn thì thấy nàng đang vẽ phong cảnh ở quận Ngô, vì thế cố ý hỏi: “Có phải muội đi quận Ngô một chuyến rồi quên tỷ và Vãn tỷ nhi luôn rồi đúng không? Lần trước Vãn tỷ nhi mời muội đến Đường phủ mà muội cũng không đi, muội không sợ Vãn tỷ nhi giận sao?”
Tô Hi nói: “Lúc đó muội say tàu còn chưa khoẻ, muội có viết thư nói với Vãn tỷ tỷ rồi mà.”
Úc Bảo Đồng nhìn nàng cười: “Vậy bây giờ chứng say tàu của muội đã khoẻ chưa?”
Tô Hi mím môi không lên tiếng.
Úc Bảo Đồng lấy cây bút trong tay của nàng, nói: “Ấu Ấu, tỷ phát hiện từ sau khi muội trở về rồi, chắc không phải muội đang trốn tránh ai đấy chứ? Cái này không đi, cái kia cũng không đi, trước đây muội đâu có như vậy. Để tỷ nghĩ lại xem, chẳng lẽ muội không muốn nhìn thấy Phó Nghi sao?”
Tô Hi nghe được nửa câu đầu thì ánh mắt hơi nhấp nháy, sau khi nghe được nửa câu sau thì khôi phục lại như thường: “Lục tẩu tẩu đừng nói bừa, muội có trốn tránh ai đâu.”
“Vậy Tết Thượng Nguyên muội có đi xem hoa đăng không?” Úc Bảo Đồng trước sau vẫn không quên hỏi.
Tô Hi thấy Úc Bảo Đồng kiên trì, nếu nàng cứ nhất mực không đi thì chỉ càng khiến nàng ấy thêm hoài nghi, nên đành phải gật đầu nói: “Muội đi.”
*
Tết Thượng Nguyên.
Thời tiết hơi lạnh, Tô Hi khoác một chiếc áo choàng màu trắng viền lông cáo bên mép, sau khi nàng ngồi lên xe ngựa thì mới phát hiện ngoại trừ Úc Bảo Đồng ở ngoài, thì còn có Tô Bách Vũ mặc áo gấm màu xanh ngọc dệt kim hoa văn bảo rương, đang ngồi nghiêm trang.
Úc Bảo Đồng nói: “Bách ca nhi cũng muốn đi theo, nên tỷ dẫn thằng bé đi chung luôn.”
Bây giờ Tô Bách Vũ đã tám tuổi, khuôn mặt đã bớt đi vẻ trẻ con mà càng thêm vẻ tuấn tú lịch lãm. Nhưng tính cách lại chẳng thay đổi xíu nào mà vẫn lạnh lùng hệt như hồi trước, nó vừa thấy Tô Hi đi vào thì chỉ nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng xoay đầu đi.
Mấy ngày nay nó luôn dùng thái độ hờ hững này đối với Tô Hi. Có lẽ nó vẫn còn trách nàng đi lâu như vậy, cho dù nàng có nói gì thì nó cũng đều dửng dưng.
Hôm qua Tô Hi từng hỏi nó có muốn cùng nhau ra ngoài hay không, nhưng nó dùng sự yên lặng tỏ vẻ từ chối.
Vì thế Tô Hi cứ tưởng rằng nó không tới, sau khi nghe Úc Bảo Đồng nói rồi mới biết thì ra nó chủ động muốn cùng đi theo.
Tô Hi ngồi bên cạnh Tô Bách Vũ, hỏi: “Bách ca nhi, không phải cháu không đi sao? Sao lại đổi ý rồi.”
Tô Bách Vũ nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt, lạnh lùng nói: “Hôm qua cháu đâu có bảo là không đi.”
Tô Hi: “…..”
Xe ngựa rất nhanh tới bờ hồ Tương Thuỷ, trên đường phố vẫn giống như trong quá khứ, người đến người đi, khắp nơi đều treo hoa đăng, thắp sáng cả Kinh Thành như ban ngày, vô cùng náo nhiệt.
Tô Hi dẫn Tô Bách Vũ xuống ngựa. Úc Bảo Đồng nói: “Nhị thúc và Lục ca của muội đều ở trên thuyền hoa, chúng ta lên thuyền hoa ngồi trước đi.”
Tô Hi gật đầu nói vâng. Trên đường nhiều người nên nàng định nắm lấy tay của Tô Bách Vũ, nhưng nhớ lại nó vẫn còn đang giận dỗi nàng nên tay nàng ngừng giữa không trung và nói với Ngân Nhạn và Ngân Hạc: “Trông Bách ca nhi cho tốt.”
Ngân Nhạn và Ngân Hạc ‘dạ’ một tiếng.
Tô Hi đi chưa được mấy bước thì liền cảm thấy có một bàn tay nho nhỏ lành lạnh từ đằng sau nắm lấy tay của mình. Nàng kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Tô Bách Vũ mím chặt đôi môi trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại và nói: “Cháu sợ cô cô đi lạc.”
Tô Hi gật đầu cười khẽ: “Vậy Bách ca nhi phải nắm chặt tay của cô cô nhé.”
Tô Bách Vũ gật đầu.
Đi xuyên qua đám đông nhộn nhịp, Tô Hi dừng ở trước mặt thuyền hoa Tô gia đang đậu ở ven hồ, nàng nắm tay Tô Bách Vũ lên thuyền thì bỗng nghe có tiếng con nít lanh lảnh ở đằng sau vang lên: “Bách Vũ ca ca, Hi cô cô——“
Tô Hi xoay người lại thì thấy tiểu Công chúa Vệ Đức Âm được người ôm trong lòng, búi tóc như nụ cười, trên mặt đầy ý cười, xa xa mà vẫy tay với bọn họ.
Tô Hi dừng bước, chờ đến lúc bọn họ đến gần chuẩn bị chào hỏi, lúc tầm mắt dừng lại trên người đứng ở đằng sau thì ý cười trên mặt bỗng cứng đờ.
Vệ Đức Âm bò xuống khỏi người của Vệ Quý Thường, vui vẻ phấn khích chạy đến trước mặt Tô Hi, hỏi: “Bách Vũ ca ca, Hi cô cô, hai người cũng đến xem hoa đăng sao?”
Mấy năm nay, Tô Bách Vũ cũng vào cung vài lần, nên quan hệ với Vệ Đức Âm cũng thân thiết hơn. Nó gật đầu.
Vệ Đức Âm nói: “Trùng hợp ghê, cháu cũng tới xem hoa đăng với Vệ Phong ca ca nè, chúng ta cùng nhau đi xem nhé?”
Tô Hi lấy lại bình tĩnh, nàng đang do dự nhìn tiểu Công chúa đáng yêu trước mặt, xem nên từ chối thế nào. Đầu bên kia, Úc Bảo Đồng uốn gối hành lễ, sau đó mỉm cười giải vây giúp nàng: “Đa tạ Công chúa đã mời, chẳng qua chúng ta muốn về thuyền hoa, bây giờ chỉ sợ không thể cùng đi xem hoa đăng với người được rồi.”
Vệ Đức Âm cũng không nản lòng mà nói: “Không sao cả, cháu có thể chờ mọi người. Hi cô cô, khi nào mọi người đi xem hoa đăng?”
Tô Hi trầm mặt trong chớp mắt, không tự tin nói: “Hôm nay chúng ta không đi xem hoa đăng……”
Vệ Đức Âm còn muốn hỏi lại nhưng Vệ Quý Thường đã giơ tay cản con bé lại, cười nhẹ gật đầu với Tô Hi và Úc Bảo Đồng.
Vệ Đức Âm đành phải bỏ cuộc, lại hỏi tiếp: “Vậy cháu có thể mời Bách Vũ ca ca đến thuyền hoa của cháu không? Thuyền hoa của cháu ở gần đây thôi, cháu muốn chơi cùng với Bách Vũ ca ca.” Con bé chớp mắt nhìn Tô Bách Vũ, “Bách Vũ ca ca, có được không?”
Tô Bách Vũ ngửa đầu về phía Tô Hi để hỏi ý kiến của nàng.
Tô Hi đối diện với hai đôi mắt sáng ngời của mấy đứa nhóc này thì sao nhẫn tâm từ chối cho được, vì thế nàng gật đầu đồng ý.
Vệ Đức Âm vui vẻ nắm lấy tay của Tô Bách Vũ và nói: “Hi cô cô không đi sao ạ?”
Tô Hi cười lắc đầu: “Không được, cô cô còn chuyện khác.”
Tô Hi kêu Ngân Nhạn đi theo Tô Bách Vũ. Sau khi Vệ Đức Âm và Tô Bách Vũ rời đi thì Vệ Quý Thường đi qua trước mặt nàng, nàng uốn gối, cụp hai hàng lông mi nhìn chằm chằm dưới chân. Tận cho đến khi trường bào màu tím nhạt của Vệ Phong đi ngang qua thì nàng mới thở nhẹ ra, sau đó thì xoay người đuổi kịp bước chân của Úc Bảo Đồng rồi đi vào trong khoang thuyền.
*
Úc Bảo Đồng và Tô Hi vào khoang thuyền ngồi không bao lâu thì Tô Vũ đi từ ngoài vào.
Tô Vũ muốn dẫn Úc Bảo Đồng đi xem hoa đăng trên đường, nên mời Tô Hi cùng đi. Tô Hi không phải người không có mắt nhìn, hai phu thê họ đi xem hoa năng mà nàng đi hóng hớt làm gì? Vì thế nàng nói: “Lục ca và Lục tẩu đi đi, muội ở đây chờ Bách ca nhi, mất công lát nữa Bách ca nhi về lại không thấy ai.”
Úc Bảo Đồng khuyên vài lần nhưng Tô Hi vẫn nhất quyết ở lại.
Úc Bảo Đồng thấy nàng thật sự không muốn ra ngoài thì cũng không miễn cưỡng nữa.
Sau khi Úc Bảo Đồng và Tô Vũ rời đi thì Tô Hi ngồi một mình trong khoang thuyền, ngồi lâu thì có hơi nhàm chán. Nàng bèn đứng ở đầu thuyền nhìn hoa đăng bên bờ hồ, nàng bỗng nhớ tới chiếc đèn lồng bốn mùa mà mình yêu thích hồi Tết Thượng Nguyên ba năm trước…..Đáng tiếc, cuối cùng bị hư rồi.
Ban đêm gió mát, nàng chỉ đứng một hồi thì liền cảm thấy hơi lạnh, vì thế nàng siết chặt áo choàng rồi chui lại vào trong khoang thuyền.
Tô Hi một mình đợi cả nửa canh giờ, nàng chống cằm nhìn cái đèn dầu trên bàn nhỏ màu đỏ, chờ đến ngủ gật luôn.
Trong lúc cô đang ngủ gà ngủ gật thì có một bàn tay từ ngoài vén rèm cửa trên khoang thuyền lên. Nàng tưởng là Tô Bách Vũ hoặc Lục ca Lục tẩu đã về, bèn vội vàng giơ tay lên xoa mắt, sau đó tiếng nói nhẹ nhàng còn ngái ngủ nói: “Cô cô/muội sắp ngủ thiếp luôn rồi…..”
Còn chưa nói xong, chờ đến khi nàng mở to hai mắt nhìn rõ người đi vào thì bỗng dưng ngừng lại.
Vệ Phong mặc một bộ trường bào hoa sen màu xanh có hoa văn thị đế khoa (1) đứng ngay cửa, dáng đứng thẳng tắp rắn rỏi, người như ngọc bích. Tầm mắt của hắn hơi cụp xuống, không lên tiếng mà đứng bên cạnh Tô Hi, gương mặt không khác gì với ba năm trước cả, chỉ có nhiều thêm một phần cẩn trọng, đôi đồng tử vốn bình tĩnh, này càng trở nên thâm sâu khó đoán.
(1) Hoa văn thị đế khoa: