*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
“Khoan đã, đợi chút, ta tự mình làm.” Tô Hi không quen bị người khác đụng chạm cho lắm, ngày thường đều là nàng tự tắm rửa, bây giờ bị ba ma ma không quen biết bắt ép, bị người ta nhìn thấy cả người thì không nói, mà sức lực trên tay ba người ấy cũng rất lớn, cơ thể của Tô Hi lại mềm mại, sao mà chịu được ba người ấy xoa nắn như vậy, chỉ mới có một lát mà cơ thể nàng đã đỏ ửng lên rồi.
Tô Hi thấy vị ma ma đứng giữa kia định lau ngực cho mình thì vội vàng co người xuống nước, bảo vệ đôi mật đào kia, đôi mắt óng ánh mở to, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ uy nghiêm hơn: “Mọi người ra ngoài hết đi, tự ta làm.”
Ba ma ma kia liếc nhìn nhau: “Nhưng mà chỗ Đại phu nhân……”
Tô Hi nói: “Ta sẽ tự nói với nương.”
Ba ma ma thấy nàng kiên trì thế thì lúc này mới ra ngoài. Trong lòng không khỏi cùng nghĩ thầm, thật ra da thịt của Cửu cô nương đúng mà mềm mại mịn màng, trắng đến như nước đậu hũ vậy, chẳng cần phải xoa nắn mạnh như vậy, chẳng qua hàng năm các nàng quen làm việc nặng nên sức lực lớn hơn người bình thường, cho dù có nhẹ bớt đi nữa thì vẫn không tránh được mà làm đau nàng.
Tô Hi thấy ba vị ma ma đã rời đi thì thở phào một hơi. Nàng giơ cánh tay của mình lên nhìn thử, thì thấy đỏ ửng một mảng, nghĩ thầm may mà không để ma ma đó lau ngực cho nàng, nếu không với cái sức lực đó thì nàng đau chết mất. Nàng đổi một cái khăn mềm mại khác rồi xoa đi bọt nước trên người, lại cúi đầu nhìn đôi mật đào của mình, không biết có phải do kiếp này tập múa mà chỗ đó lớn hơn kiếp trước một tí không……Còn có xu hướng tiếp tục phát triển hơn nữa, khi nãy nàng vô tình chạm vào thì vẫn có cảm giác hơi đau.
Đã đau lâu lắm rồi. Nương bảo chỉ cần còn đau thì là vẫn còn phát triển nữa.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Hi mặc chiếc áo sam lụa hơi xưa màu tím hồng của hoa sen ngồi trên giường mỹ nhân, Ngân Li ôm nước của hoa Phượng Tiên, ngồi xổm xuống bên chân của nàng, nói: “Tiểu thư, nô tỳ nhuộm móng tay cho người nhé.”
Ngày mai là đại hôn, trên cơ thể của tân nương tử phải sửa soạn cho thật xinh đẹp. Không chỉ có nhuộm móng tay mà còn phải xông hương, làm mềm, còn phải ăn viên trắng da ngũ vị hương. Mấy thứ sau thì phải bắt đầu chuẩn bị từ trước ba tháng, chỉ có nhuộm móng tay là trước một đêm.
Trong miệng Tô Hi ngậm viên trắng da ngũ vị hương, trong miệng đều là mùi hương mát lạnh nhẹ nhàng. Nàng đang định đưa tay cho Ngân Li thì bỗng nhớ tới hình như Vệ Phong không thích nàng nhuộm móng tay cho lắm, trước đây nàng có nhuộm một lần, sau đó Vệ Phong nhíu mày bảo sau này không được nhuộm móng nữa. Nàng mếu máo, rõ ràng là rất đẹp mà, sao hắn quản thúc nhiều vậy nhỉ?
Rối rắm một hồi, Tô Hi vẫn rút tay về. Đôi mắt của nàng chợt loé sáng, nàng nâng bàn chân nhỏ của mình lên và nói: “Nhuộm móng chân cho ta đi.”
Hắn chỉ bảo không được nhuộm móng tay, chứ đâu có nói không được nhuộm móng chân.
Tô Hi cảm thấy nàng đúng là thông minh.
Ngân Li cũng không nghĩ nhiều, nàng ấy nghĩ tiểu thư nhà mình chỗ nào cũng đẹp hết, cho dù có không nhuộm móng tay thì móng tay trắng hồng vẫn cực kỳ đẹp. Không bao lâu Ngân Li nhuộm xong móng tay thì ra ngoài, Tô Hi ngồi trên giường nhàn nhã, đang nghĩ tới có nên nghỉ ngơi sớm hay không thì đã thấy mẫu thân Ân thị vén màn đi vào.
Tô Hi ngồi dậy, “Nương.”
Ân thị ngồi bên cạnh nàng, nhìn nữ nhi nũng nịu của mình và hỏi: “Sửa soạn xong hết cả chưa?”
Tô Hi gật đầu, mấy đồ vật thường dùng trong phòng nàng đều kêu Ngân Nhạn và Ngân Hạc dọn xong cả rồi. “Nương, khi nãy con vừa mới đuổi mấy ma ma tắm rửa kia đi…….” Những chuyện này không phải là quan trọng, nàng nói được vài câu thì trong lòng bỗng cảm thấy ê ẩm, rồi nhào vào trong lòng của Ân thị, giọng nói trẻ con: “Ngày mai nữ nhi không muốn lấy phu quân đâu.”
“Con nói mớ gì đấy hả.” Ân thị vỗ nhẹ lên trán nàng một cái, nói: “Ngày mai lên kiệu hoa thì không được nói thế đâu đấy.”
Tô Hi che cái trán “úi” một tiếng, cứ nằm ăn vạ trong lòng Ân thị mà không chịu chui ra.
Không biết là do ký ức của kiếp trước quá xa xăm, hay là thật sự là do cảm xúc của nàng không sâu đậm, dù sao cũng không có cảm giác thấp thỏm như lúc này. Rõ ràng đều là lấy phu quân, nhưng lúc này nàng căng thẳng hơn nhiều. Trong lòng như có dòng nước chảy ngược cả mười lăm lần, không ổn định. Nàng quy kết điều này là do gia đình của phủ Tấn Vương đông đúc hơn phủ Lư Dương Hầu, lúc trước Lệ Diễn không có mẫu thân, nhưng Vệ Phong còn có một người mẹ chồng thoạt nhìn không dễ chịu cho lắm.
Ân thị để nàng quậy một lát, lúc này mới gọi nàng: “Ngày mai phải gả chồng rồi, hôm nay còn làm nũng nữa. Được rồi, Ấu Ấu ngoan, nương có thứ này cho con xem này.”
Tô Hi ngồi thẳng người, thấy Lỗ ma ma bên cạnh Ân thị lấy một quyển sách nhỏ đã ố vàng từ trong hộp gỗ tử đàn khắc hoa. Nàng nhận ra thứ này, lúc trước khi nàng gả cho Lệ Diễn thì Ân thị cũng đưa quyển sách này cho nàng xem. Bởi vì nàng biết được nội dung bên trong đó nên hai má mới lập tức đỏ bừng.
Ân thị đưa cho nàng và nói: “Bên trong chỉ dạy vài việc vợ chồng, con xem đi, rất có lợi cho cuộc sống sau khi thành thân của con.” Bà thấy Tô Hi cầm quyển sách nhỏ, bèn nói: “Nương về trước đây, sáng ngày mai phải dậy sớm, con cũng đừng xem muộn quá, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Hi vội kéo góc áo của Ân thị, mỏi mắt chờ mong mà cầu xin: “Nương, nương ở lại nói chuyện với con một lát đi.”
Trong lòng nàng bất an, nghĩ đến ngày mai phải lấy phu quân thì không thể nói chuyện như vậy với mẫu thân Ân thị nữa nên không muốn buông tay. Ân thị tất nhiên cũng không nỡ, nhưng bà lo nàng ngủ muộn quá thì sáng sớm mai sẽ dậy không nổi, nên khi nãy mới bảo rời đi.
Bây giờ thấy nữ nhi năn nỉ, bà lại ngồi xuống lần nữa: “Ấu Ấu muốn nói gì với nương?”
Tô Hi suy nghĩ rồi hỏi: “Lúc trước khi nương lấy phụ thân thì có gặp mặt phụ thân chưa ạ?”
Ân thị nhớ lại năm đó, cười nói: “Tất nhiên là nương gặp rồi, lúc đó phụ thân con cao lớn, đứng trước mặt nương mà như ngọn núi vậy.” Bà tưởng nàng lo lắng, bèn sờ tóc nàng và nói: “Con đừng lo, tuy nói con và Tấn Vương thế tử chưa gặp mặt nhau, nhưng hôm đó lúc hắn đến phủ cầu hôn thì nương cũng có để ý, bất kể về tướng mạo hay phong thái đều rất tốt. Huống chi trước đây hắn cứu mạng con, con còn nhớ không? Hồi trước con đến núi Thanh Thuỷ học đàn thì gặp dân chạy nạn, là hắn cứu con từ dưới vách núi lên đó……”
Mẫu thân cứ nghĩ rằng nàng chưa từng tiếp xúc với Vệ Phong. Mới không có đâu. Tô Hi lén nghĩ thầm trong bụng, nếu chưa từng tiếp xúc thì sao mà Vệ Phong lại xin Hoàng Thượng tứ hôn được chứ?
Tô Hi nằm sấp trên đùi của Ân thị, nghe bà nói chuyện, cầm quyển sách nhỏ ố vàng trong tay, từ từ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Một lát sau, Ân thị thấy nàng không cọ quậy nữa thì cúi đầu nhìn, lại thấy hai hàng lông mi của nàng rũ xuống, thế mà đã ngủ rồi.
Ân thị bất đắc dĩ lắc đầu, kêu nha hoàn vào bế nàng lên giường, lại đắp chăn cho nàng. Khi bà thấy Tô Hi chưa xem quyển sách nhỏ kia, suy nghĩ một lát lại bỏ vào trong rương quần áo của Tô Hi, lúc này mới tắt đèn rời đi.
*
Ngày hôm sau, trời chưa sáng thì Tô Hi đã bị Ngân Nhạn và Ngân Hạc gọi dậy.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong thì nàng nghĩ có lẽ hôm nay sẽ không ăn được gì, nên vội vàng bảo Ngân Hạc nấu một chén cháo nấm hương và thịt gà và vài món ăn sáng, nhưng nàng chỉ kịp ăn một muỗng cháo và một miếng sủi cảo tứ hỉ (1) thì người đã tới rồi.
Tam phu nhân Úc thị trêu ghẹo: “Hi nha đầu đúng là bình tĩnh, đã phải lấy chồng rồi vẫn không hoảng loạn tí nào.”
Tô Hi yên lặng đặt chén cháo thịt gà sang một bên, nhận lấy chiếc khăn lau miệng mà Ngân Nhạn đưa, hơi xấu hổ hỏi: “Tam thẩm đã dùng bữa sáng chưa ạ? Có muốn ăn một ít không ạ.”
Tam phu nhân Úc thị “ai ui” một tiếng: “Bà cô của ta ơi, cô đừng nghĩ đến việc ăn nữa, ta phải se mặt cho cô đây.”
Ân thị cười bất lực, nhưng không nỡ trách mắng nàng. Rõ ràng vẫn còn là một tiểu nha đầu chưa lớn mà đã phải làm nương tử của người ta rồi, bà càng nghĩ càng không nỡ. Bà cúi đầu lén lau nơi khoé mắt, đi sang và nói: “Ăn chút gì cũng được, nhưng con đừng uống nhiều nước trà quá.”
Lát nữa lên kiệu hoa rồi thì sẽ không có thời gian mà đi thay quần áo.
Tô Hi ngồi trước gương đồng, hai ma ma mặc áo dài không tay màu đỏ rực đi lên, trong tay là sợi chỉ se mặt. Trong đó có một người nhìn lên mặt nàng, tìm nửa ngày cũng không tìm được một sợi lông tơ, không khỏi kinh ngạc: “Làn da của Cửu cô nương đẹp ghê, hệt như trứng luộc đã bóc vỏ vậy. Không biết có phải do đôi mắt của lão nô bị hoa không, bà đến xem, sao không thấy một sợi lông tơ nào vậy?”
Một ma ma khác cũng đến tìm thử. Hai người se mặt cho không đến 100 thì cũng được 80 tân nương tử, trên mặt ít lông tơ cũng không phải hiếm, nhưng đây là lần đầu hai ngừoi thấy có làn da mềm mại mịn màng thế này, ngay cả một lỗ chân lông cũng không có. Sau khi kinh ngạc thì hai người cầm sợi chỉ rồi xoay đều, cái này cũng xem như là se mặt, cuối cùng lại không nhịn được mà hỏi: “Ngày thường Cửu cô nương rửa mặt bằng gì đấy ạ? Để lão nô cũng về cho nữ nhi của mình dùng thử xem.”
Tô Hi có nghe Úc Bảo Đồng bảo là se mặt rất đau, vốn nàng còn đang rất lo lắng nhưng không nghĩ tới lại chẳng có cảm giác gì cả. Tâm trạng của nàng rất tốt, cũng nở nụ cười: “Chỉ dùng nước giếng trong viện thôi.”
Người ma ma rất ngạc nhiên, vốn tưởng rằng chăm được làn da như vậy thì cho dù không dùng sương mai của cánh hoa thì cũng phải dùng nước suối trên núi, không ngờ chỉ dùng nước giếng bình thường như thế. Xem ra là dùng nước gì không quan trọng, mà nó phụ thuộc vào ông trời thiên vị ai thôi.
Sau khi se mặt xong thì phải mặc đồ và chải đầu. Tất bận khoảng vài canh giờ, Tô Hi ngồi trước gương vẫn không nhúc nhích, ngồi đến độ eo và lưng cũng đau luôn. Cuối cùng cũng trang điểm xong, nàng nhìn búi tóc cao trong gương và cô nương trang điểm xinh đẹp diễm lệ trong gương, suýt chút nữa còn không nhận ra bản thân.
Ngày thường Tô Hi thích trang điểm nhẹ thôi, cũng không hay tô son đánh phấn, chỉ thỉnh thoảng vẽ lông mày hoặc tô ít son, bây giờ nàng không chỉ mày ngài vẽ nhạt, đôi môi đỏ thắm, trên trán đeo một vòng đá quý vàng đỏ, hoa văn bảo tương (2) trĩu xuống giữa mày, càng làm tăng thêm vẻ đẹp thướt tha yêu kiều, hoa nhường nguyệt thẹn. Cho dù là hai ma ma trang điểm cho nàng cũng không khỏi nhìn đến ngơ người, ăn ngay nói thật: “Lão nô đã trang điểm cho rất nhiều tân nương tử nhưng chưa từng gặp qua người nào đẹp hơn Cửu cô nương cả.
Ngay sau khi vừa trang điểm xong, Tô Hi định thay đồ cưới thì tiếng pháo ngoài cửa vang lên.
Đội đón dâu đã tới rồi.
Tô Hi vô thức cảm thấy căng thẳng, nắm lấy tay của Ngân Nhạn.
Ngân Nhạn vội nói: “Tiểu thư đừng lo lắng, còn sớm mà. Bên trước còn phải ngăn thế tử gia một lát nữa, người đừng khẩn trương, nô tỳ dẫn người vào trong thay đồ nhé.”
Tô Hi gật đầu.
Ở cổng lớn Tô phủ, Tô Bách Vũ mặc một áo choàng màu đỏ, khuôn mặt nhỏ điển trai không thấy vui vẻ tí nào. Ban đầu nó không muốn ra nhưng phụ thân nó cứ nhất định phải dẫn nó ra cho bằng được, bảo là muốn nó ngăn tân lang lại. Nó mới không thèm hứng thú, nhưng thật sự là nó không muốn cho Vệ Phong vào cửa, bởi vì nó biết được người này là đến cướp cô cô của nó đi, nó không nỡ xa cô cô, nó không muốn cô cô đi lấy chồng.
Vệ Phong mặc một áo bào cổ tròn màu đỏ tươi đính hoa văn kỳ lân, dáng người cao lớn, vẻ ngoài tuấn tú, khí chất lạnh lùng cao sang ngày thường dưới sự trợ giúp của hỉ bào màu đỏ tươi điểm nét thêm vẻ tuấn tú, nhiều thêm vài phần gần gũi, ứ như mới từ trên trời rơi xuống. Cộng thêm bên miệng của hắn luôn là nụ cười nhạt, càng thêm vẻ phong độ, cả đường đi tới mà không biết đã hấp dẫn ánh mắt của biết bao nhiêu cô nương, cũng khiến nhiều cô nương hâm mộ Cửu cô nương Tô gia sắp lấy hắn.
Vệ Phong đi đến trước mặt Tô Bách Vũ, cầm một bao lì xì từ tay của Lý Hồng rồi đưa cho nó, cuối cùng cũng có thể rõ ràng với nó: “Bách ca nhi, sau này phải gọi ta là dượng, không thể gọi là ca ca nữa, cháu biết chưa?”
Tô Bách Vũ không trả lời, ngước đôi mắt đen lúng liếng không tiếng động mà nhìn hắn.
Vệ Phong sờ đầu nó, “Để dượng vào nào.”
Tô Bách Vũ thấy hắn muốn bước vào thì trong lòng hốt hoảng, nó như dự cảm được gì mà ôm chầm lấy chân của hắn, nói: “Đừng mà.”
Nó không muốn cô cô đi đâu, nó không thích hôm nay tí nào.
Bên kia, Tô Hi vừa thay đồ cưới xong, tiếp đó thì đến sảnh chính từ biệt phụ mẫu và các trưởng bối. Vốn nàng không khóc nhưng khi vừa thấy phụ mẫu, còn có lão tổ tông mái tóc bạc phơ ngồi trên ghế bát tiên thì không tự chủ được mà hai hốc mắt đỏ ửng. Nàng vừa khóc lên thì Ân thị cũng không kìm được nữa, hai mẫu tử ôm nhau khóc một hồi, ngay cả Đại lão gia Tô Chấn cũng không nhịn được mà đỏ hoe đôi mắt.
Tam phu nhân Úc vội khuyên bảo: “Đại tẩu, Hi nha đầu, đừng khóc nữa, không thôi là trôi lớp trang điểm bây giờ. Nương, mẹ cũng đến khuyên nhủ hai người đi.”
Lão thái thái lau nước mắt, “Được rồi, hôm nay là ngày vui, khóc một lát là được rồi, nhanh chóng lau nước mắt đi. Đến phủ Tấn Vương rồi thì không được khóc nhè nữa.”
Ngoài cửa đã hối thúc ba lần, Tô Hi vừa khóc nhoè khoé mắt nên phải về phòng chỉnh trang lại. Khi đến lần thứ năm thì cuối cùng nàng cũng đội khăn vàng lên, sau đó được Nhị ca Tô Chỉ cõng ra ngoài Tô phủ rồi ngồi trên kiệu hoa đón dâu ngay cửa.
Chưa kịp nâng kiệu thì nàng đã thấy bóng dáng nho nhỏ của Tô Bách Vũ từ cửa lao ra, nắm lấy hỉ phục màu đỏ thắm của Tô Hi, nước mắt chảy giàn giụa, lần đầu tiên nàng thấy nó khóc, càng khóc đến độ đau lòng như thế, “Cô cô ơi, cô cô đừng lấy chồng mà.”
Nước mắt vừa mới dừng của Tô Hi lại suýt chút nữa như vỡ đê. Kiếp trước không có cảnh này, kiếp này nàng chăm Tô Bách Vũ từ nhỏ đến giờ, xuyên qua tấm khăn hỉ, nàng thấy đôi tay nhỏ Tô Bách Vũ nắm lấy váy của mình, thế là nàng trở tay cầm lấy tay của nó, nhẹ giọng nói: “Bách ca nhi đừng khóc, cô cô sẽ về thăm cháu mà. Lần sau lúc cô cô về thì sẽ mang nhiều đồ chơi cho cháu, có được không?”
Tô Bách Vũ lắc đầu, trên mặt đẫm nước mắt: “Cháu không cần đâu, cháu muốn cô cô thôi.”
Tô Bách Vũ còn chưa chịu buông tay nên đội đón dâu cũng chưa thể khởi hành. Tô Lễ lo nó làm trễ giờ lành, bèn vội chạy qua đám người rồi ôm nó lên, dỗ dành nói: “Bách ca nhi đừng quậy, con trưởng thành rồi, nam tử hán không được tuỳ tiện rơi nước mắt.”
Tô Bách Vũ ôm cổ của Tô Lễ, trơ mắt nhìn kiệu hoa được nâng lên, đội đón dâu trong tiếng cồng chiêng và trống càng đi càng xa. Cuối cùng nó cũng không kìm được mà gào khóc thành tiếng.
*
Tô Hi ngồi trong kiệu hoa, trong tay ôm một chai sứ trắng, nàng nghe thấy tiếng khóc của Tô Bách Vũ mà chun mũi, cố nén nước mắt lại.
Sau khi tới phủ Tấn Vương, Toàn Phúc lấy cái khăn đỏ từ chỗ khác rồi đặt vào tay nàng. Nàng nắm váy bước xuống kiệu hoa rồi đi theo sau Vệ Phong vào phủ, bước qua yên ngựa, bước qua chậu than, bái đường thành thân, sau khi xong tất cả lễ nghĩa thì cuối cùng nàng được đưa vào động phòng.
Tô Hi ngồi giường hỉ màu đỏ hoa văn uyên ương nghịch nước chạm nổi, trên giường rải đầy đậu phộng, hạt sen và táo đỏ, bên tai thì vô cùng náo nhiệt, Tô Hi biết đây là các nữ quyến của phủ Tấn Vương. Nàng cụp mắt, bởi vì trước đó không tiếp xúc với người của phủ Tấn Vương nhiều lắm, nên nàng không biết đây là giọng nói của ai với ai.
Nàng đang suy nghĩ thì trước mắt chợt sáng loá, chiếc khăn vàng được một chuôi ngọc như ý (3) không hề báo trước mà vén lên.
Vệ Phong đứng trước mặt nàng, trên eo là đai lưng dây thao đỏ nạm vàng hoa văn thác vân li, trên môi là nụ cười, ánh mắt tập trung nhìn nàng không rời.
Tô Hi chỉ nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng cụp mắt xuống.
Quá xấu hổ không thể nhìn tiếp nữa.
Các nữ quyến trong phòng cũng nhìn Tô Hi, tuy trước đây từng nghe nói Cửu cô nương của Tô gia rất xinh đẹp, như hoa như ngọc, nhưng hôm nay vừa gặp thì cũng bị bất ngờ trước vẻ đẹp của nàng. Ba năm trước nàng không ở Kinh Thành, sau khi về cũng rất hiếm khi lộ mặt, mọi người chỉ biết Phó Nghi của phủ Khánh Quốc Công vừa xuất chúng vừa mỹ lệ, nhưng lại không Cửu cô nương của Tô gia mới là sắc nước, hương trời.
Nghe nói còn đàn rất hay, từng được chính miệng Hoàng Thượng khen ngợi.
Đáng tiếc đợt săn bắt lần trước các nàng ta không đi được, nếu không cũng có thể nghe được khúc nhạc “Vẫn trở về” được vô số tài tử khen ngợi.
Bỗng có tiếng tán thưởng vang lên: “Đại tẩu xinh đẹp quá.”
Ngay sau đó, Toàn Phúc dâng hai ly rượu giao bôi, sau khi Tô Hi và Vệ Phong đối mặt uống xong, bởi vì Vệ Phong còn phải đến đằng trước tiếp khách khứa nên phải rời đi.
Những nữ quyến đó ở lại với Tô Hi, sau khi giới thiệu xong thì Tô Hi mới biết những người này là ai. Người khi nãy khen nàng chính là nữ nhi Vệ Hâm của Tấn Vương trắc phi Đổng thị, tiếp đó là nữ nhi Vệ Chiêu Chiêu của Tấn Vương phi Viên thị và thê tử Liễu thị của Nhị gia phủ Tấn Vương, cùng với những người họ hàng khác.
Những người đó không ở lâu, nói chuyện một lát thì đều rời đi.
Tân phòng trở lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại nàng và mấy nha hoàn hồi môn.
Cuối cùng Tô Hi cũng được thư thả, nàng nhanh chóng kêu Ngân Nhạn xoa cái cổ suýt chút nữa bị đè cong của nàng. Nàng nhìn tấm màn màu đỏ thắm thêu chữ hỉ màu vàng và ngọn đuốc to lớn xuyên qua cánh tay trên bàn dài, nàng nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài thì nghĩ chắc Vệ Phong còn lâu mới quay lại, vì thế nàng gọi Ngân Hạc đi chuẩn bị nước ấm, còn nàng thì tháo trang sức ra trước khi đi tắm.
(1) Sủi cảo tứ hỉ:
(2) hoa văn bảo tương:
(3) Chuôi ngọc như ý: