Bơ Kém Chất Lượng

Chương 19

Cú rơi long trời lở đất này làm bọt nước văng tung tóe. Tuy rằng Lý Nãi Ấu không có việc gì nhưng mà linh hồn nhỏ bé của tổ đạo diễn cũng bay đi gần hết.

Bao gồm cả Quan Bái cũng không ai ngờ được sẽ có người chấp nhận bị ngã, cố ý nhảy lên chỉ vì một quả bóng.

Lý Nãi Ấu được nhân viên kéo lên. Cậu ướt như một con chuột lột, co ro ở trên bờ, nheo mày dụi mắt. Lý Nãi Ấu ngẩng đầu mới phát hiện lúc này một đám người đang vây quanh lại quanh mình.

Lý Nãi Ấu quấn khăn tắm, ngây người nhìn vào mắt Quan Bái, dường như còn chưa hết bất ngờ. Quan Bái cũng không còn tâm trí quay tiếp.

Dù sao phần quay quan trọng nhất cũng xong rồi. Kết quả cuộc thi Quan Bái cũng không để ý. Anh nhân lúc nhân viên y tế kiểm tra sức khoẻ cho Lý Nãi Ấu, dứt khoát ra lệnh: “Về khách sạn với tôi.”

Lý Nãi Ấu ngược lại có chút không vui.

“Tôi thật sự không sao mà.”

Cậu vẫn ôm quả bóng vàng không buông, còn rất tự đắc ngẩng mặt, đề nghị, “Có thể đợi kết quả không, tôi muốn tự tay lấy bánh nhân táo.”

Còn chưa nói hết câu thì Lý Nãi Ấu đã cau mày, sau đó thì hắt xì một cái thật lớn. Lúc lâu sau cậu mới chột dạ, dừng lại một chút, sợ sệt nhìn lên Quan Bái, không dám nói gì.

“Bây giờ lập tức quay về cho tôi.”

Quan Bái đờ đẫn mở miệng, “Hơn nữa tiền lương tháng này cậu không có, không có lí do.”

Quay phim đã đến phần kết thúc. Nhân viên y tế kiểm tra qua cho Lý Nãi Ấu xong chắc chắn không có vấn đề gì. Mặc dù muốn nghe kết quả cuối cùng nhưng nhìn sắc mặt của Quan Bái không tốt, Lý Nãi Ấu đành lưu luyến trả lại quả bóng cho nhân viên, ngoan ngoãn đi theo Quan Bái về khách sạn.

Quan Bái chào hỏi với nhân viên xong thì đi về trước.

Lý Nãi Ấu có chút mơ màng. Cậu loạng choạng đi theo sau Quan Bái, vừa suỵt xoạt nước mũi, vừa nói: “Anh đi chậm thôi nha.”

Quan Bái không quay đầu, cũng không nói gì, nhưng bước chân dần dần chậm lại.

Cho đến khi hai người đứng trong thang máy khách sạn, Lý Nãi Ấu mới nhìn rõ sát khí trên mặt Quan Bái. Qiờ thì cậu mới phát hiện người này đang rất tức giận.

Quan Bái đưa cậu về phòng, Lý Nãi Ấu không hiểu chuyện gì hỏi: “Anh không vui sao?”

Quan Bái không nói gì. Lý Nãi Ấu lần này thực sự có chút không hiểu, thế là bắt đầu nghi ngờ vì bản thân làm ướt áo của Quan Bái cho nên Quan Bái mới không vui.

“Xin lỗi, áo của anh tôi sẽ giặt sạch.”

Lý Nãi Ấu híp mắt lấy lòng, nói, “Hơn nữa anh xem, thể lực của tôi cũng tốt mà, so với người kia–”

“Cậu không phải là thể lực tốt.”

Quan Bái lạnh lùng cắt ngang, “Mà là làm liều.”

Lý Nãi Ấu dừng lại, sau đó chột dạ quay mặt đi.

“Cái này gọi là strategy.” Lý Nãi Ấu nhỏ tiếng biện giải cho bản thân, “Đây là chiến lược của tôi, anh không hiểu….”

(*) Strategy: Chiến lược

Quan Bái cũng không muốn vòng vo nghe Lý Nãi Ấu nói mấy điều vớ vẩn này.

Anh dứt khoát nói: “Muốn lấy được quả bóng đó có bao nhiêu cách, tại sao lại chọn cách nguy hiểm như vậy?”

Lý Nãi Ấu nghẹn lại

“Bởi vì lúc đó rất gấp.” Lý Nãi Ấu ủ rũ bẻ ngón tay, “Tôi rất muốn thắng, hơn nữa, hơn nữa…”

“Lý Nãi Ấu.”

Quan Bái nói, “Nếu không phải vì cậu tôi sẽ không đến tham gia chương trình này, tôi chưa từng quan tâm đến cái gì mà thắng thua cả.”

Lý Nãi Ấu ngây người.

“Đúng là chúng ta là đồng đội, cũng có hợp đồng, là quan hệ hợp tác.”

Quan Bái nói: “Nhưng nếu cậu một mình làm việc mà không suy nghĩ đến hậu quả, không đảm bảo được an toàn cho bản thân, lúc nào cũng tuỳ tiện quyết định, vậy thì cái gọi là hợp tác cũng không còn ý nghĩa nữa.”

“Tôi cũng không muốn cùng người như thế tiếp tục hợp tác.”  Quan Bái nói.

Lý Nãi Ấu ngây người nhìn anh.

Quan Bái cảm thấy lời nên nói đã nói hết, cũng không muốn ở lại thêm cho nên quay người bước đi. Được một lúc anh dừng lại, nói, “Đi tắm nước nóng đi.”

Quan Bái đi đến của quay lại liếc một cái, thấy Lý Nãi Ấu vẫn còn ngây người ngồi trên giường. Tóc thiếu niên vẫn còn ướt rũ xuống trước trán, lông mi hơi rủ xuống, im lặng không nói gì.

Quan Bái ý thức được, mình có chút nặng lời.

Nhưng nói thế là cần thiết. Quan Bái chưa từng thấy ai vừa cộc cằn, vừa khó khuất phục mà tâm tư ấu trĩ như một đứa trẻ như Lý Nãi Ấu. Đơn thuần, trẻ con đương nhiên không phải chuyện xấu, nhưng nếu cứ lỗ mãng không tính hậu quả như vậy sau này nhất định sẽ bị thiệt thòi.

Quan Bái quay về phòng nghỉ ngơi một chút. Sáu rưỡi tối Tề Nhất Minh gửi tin nhắn cho anh, nói là bọn họ đã quay xong trở về rồi, hỏi thăm Lý Nãi Ấu thế nào, có muốn cùng nhau ra ngoài tìm một quán ăn không.

Quan Bái do dự một lúc, không trả lời tin nhắn Tề Nhất Minh ngay mà nhắn tin cho Lý Nãi Ấu hỏi cậu có đi ăn cơm không.

Cũng coi như là anh đã mềm lòng với cậu.

Nhưng Quan Bái đợi đến 7 giờ 40, Lý Nãi Ấu vẫn chưa trả lời.

Quan Bái bắt đầu nóng giận, không muốn tiếp tục đợi nữa, trực tiếp hẹn Tề Nhất Minh đến nhà hàng trong khách sạn, gọi vài món đơn giản.

“Oa, tôi lúc đó đơ người luôn. Em trai bơ ngọt dùng cả tính mạng để cướp lấy quả bóng vàng 10 điểm, kết quả cậu đoán sao, cuối cùng đội Mễ Môi Môi thắng.”

Tề Nhất Minh nhăn mặt nói: “Lúc đó tôi tưởng các cậu thắng chắc rôi, dù sao cũng 10 điểm mà, kết quả đội Mễ Mai Mai cứ thế cướp hết 13 quả bóng còn lại, đúng là hoang đường.”

Quan Bái không nói gì

“Ế? Em trai đâu rồi? Tôi thấy cậu ta bị ngã cũng nặng đấy.”

Tề Nhất Minh tiến lại gần, lén lút nói: “Có điều Bái này, cậu tìm được người bạn này thú vị thật đấy. Có thể cậu không biết, nhưng em trai thực sự rất rất thích trước mặt cậu tỏ ra muốn được cậu khen. Hôm đó cậu với Không Ăn Cà Rốt một đội, đứa nhỏ này ủ rũ muốn chết.”

“Tôi thấy hôm nay có khi em trai đã dùng hết sức lực để thể hiện trước mặt cậu đấy.”

Tề Nhất Minh thở dài lắc đầu, “Kết quả bắt được bóng rồi, nhưng lại rơi xuống nước, không ngờ cuối cùng lại thua, đáng tiếc, đáng tiếc quá mà.”

Quan Bái cầm đũa, tay có chút khựng lại.

“Cậu mang cho Lý Nãi Ấu chút đồ ăn đi.”

Quan Bái đột nhiên nói, “Nhà hàng khách sạn này chín giờ đóng cửa, Lý Nãi Ấu có thể không đến kịp.”

Tề Nhất Minh hoảng hồn ừ một tiếng, sắc mắt có chút nghi hoặc.

“Nghĩ chu đáo đấy? Nhưng phòng em trai không phải ở ngay cạnh phòng cậu à?”

Tề Nhất Minh không hiểu chuyện gì, “Sao cậu cứ phải để tôi đi?”

Quan Bái không nói gì, gắp thêm một miếng rau vào đĩa.

Tề Nhất Minh dường như hiểu ra điều gì đó, thần sắc dần dần trở nên thần bí: “Ồ? Hai người không phải cãi nhau rồi đấy chứ?”

“Một số vấn đề về quy tắc.”  Một lúc lâu sau Quan Bái nói.

Tề Nhất Minh hỏi nửa ngày vẫn chưa hỏi được lí do nguyên nhân, chỉ có thể lẩm bẩm đóng gói một phần mì, cùng Quan Bái đến tầng bọn họ ở.

Nhân lúc Tề Nhất Minh ấn chuông phòng Lý Nãi Ấu, Quan Bái quẹt thẻ về phòng mình, coi như không có chuyện gì đi vào phòng.

Sau đó đóng cửa phòng, nhưng anh không đi vào bên trong mà đứng ở cửa, im lặng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Anh nghe thấy Tề Nhất Minh hình như lại gõ cửa thêm lần nữa nhưng không có ai trả lời. Khoảng hai phút sau, cửa phòng Quan Bái vang lên tiếng động.

Tề Nhất Minh đứng ở trước của, nhăn nhó nói, “Không ai ra mở cửa.”

Quan Bái dừng lại một lúc nói: “Wechat.”

Thế là Tề Nhất Minh nhắn mấy cái tin nhắn cho Lý Nãi Ấy, gọi hai cuộc điện thoại, trong lúc đó còn gõ cửa thêm mấy lần, nhưng không có ai trả lời.

Quan Bái nhăn mày.

Sau đó Tề Nhất Minh thấy Quan Bái cúi đầu tìm cái gì đó trong túi mình. Một lúc sau thì cậu ta thấy Quan Bái lấy ra hai cái thẻ phòng, phân biệt một lúc, rồi nhanh chóng cầm lên một cái quét vào cửa, nghe tiếng tít tít.

Cửa mở

Tề Nhất Minh: “?? Cậu con mẹ nó có thẻ mà không sớm mang ra?”

Lúc làm giấy tờ nhập phòng, bởi vì Lý Nãi Ấu lúc đó vô cùng thích thú với mấy con rùa với mấy con cá trong bể thuỷ sinh trước sảnh khách sạn cho nên tất cả thủ tục đều do Quan Bái làm.

Quan Bái lười không muốn giải thích, liền tự mình mở cửa, vào phòng.

Trong phòng tắt điện rất tối. Tề Nhất Minh xách túi mì, thăm dò bên trong rồi gọi: “Em trai?”

Không ai trả lời.

Quan Bái cũng không do dự nữa, trực tiếp bật đèn lên.

Giữa giường một đống chăn lồi lên, Quan Bái thấy Lý Nãi Ấu nằm co ro trong chăn, nửa khuôn mặt của cậu đều ở trong chăn, nhắm chặt mắt, không động đậy.

Quan Bái chậm tiến lại, mới phát hiện thiếu niên không được bình thường.

“Lý Nãi Ấu.” Quan Bái gọi cậu.

Hai người mở cửa, mở đèn, gọi ầm ĩ, gây ra tiếng động rất lớn nhưng Lý Nãi Ấu vẫn chưa tỉnh lại, Tề Nhất Minh cảm thấy bất thường, lập tức bật cả đèn bàn lên.

Hai người đều ngây người.

Mặt Lý Nãi Ấu đỏ bừng, hơn nữa nhiệt độ trong phòng khá nóng nhưng người trên giường giống như một con nhộng co hết người lại mà vẫn trông như sắp đông chết, còn có tình trạng sốt cao.

Hơn nữa, mức độ này, chắc là đã sốt được một lúc rồi.

Lồng ngực Quan Báo nặng trĩu, trực tiếp đỡ Lý Nãi Ấu ngồi dậy, lấy tay nhẹ vỗ mặt Lý Nãi Ấu, gọi tên cậu mấy lần: “Lý Nãi Ấu, tỉnh lại đi.”

Lý Nãi Ấu cuối cùng cũng cử động nhẹ, từ từ mở mắt ra.

Da Lý Nãi Ấu nóng rực, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp. Quan Bái thấy cậu chậm chạp mở mắt, đáy mắt có chút đỏ, có chút ướt, cũng không biết là vì sốt, hay là vì lí do khác.

Lý Nãi Ấu nhìn một lúc lâu mới nhìn ra là Quan Bái.

Sau đó cả người Lý Nãi Ấu lập tức co rúm lại, giống như đang trốn tránh một cái gì đó. Cậu co người lại về phía giường, lại nhìn thấy Tề Nhất Minh đứng bên cạnh, một lúc lâu sau mới cúi đầu, thở gấp nói: “Sau hai người lại… ở đây?”

“Cậu sốt rồi.”

Quan Bái nói: “Bây giờ đi bệnh viện, cậu còn đi được không?”

Lý Nãi Ấu dừng lại một lúc, lắc đầu.

Lúc này cậu đã không còn tỉnh táo, ngữ pháp tiếng Trung cũng dùng loạn cả lên, có chút suy nhược nói: “Tôi không sốt, tại vì, vừa đi suối nước nóng, rất nóng, vậy nên mới…”

“.. Nhưng mà, giờ mở cửa suối nước nóng là từ 9 giờ sáng đền 1 giờ chiều, tối hôm qua tôi đi một lần, là phục vụ nói với tôi như vậy.”

Tề Nhất Minh chà tay, “Nhưng em trai à, hôm nay lúc cậu về khách sạn, chắc là không trước hai giờ chiều đâu.”

Lý Nãi Ấu không nói gì.

Quan Bái cũng không tra hỏi thêm, mà đứng dậy tìm trong cái tủ đề đồ lung tung đầu giường lấy ra một vỉ thuốc.

Là thuốc hạ sốt, bên trên đã có 3 viên bị trống.

Lời nói dối vụng về đã bị phát hiện, Lý Nãi Ấu cúi đầu, hàng lông mi run rẩy.

“Tề Nhất Minh cậu đi gọi xe đi” Quan Bái nói, “Tìm xem bệnh viện gần nhất ở đâu.”

Tề Nhất Minh lập tức trả lời, đi gọi xe, không khí bỗng trở nên im lặng.

“Lý Nãi Ấu.”

Quan Bái gọi tên câu, “Ngẩng đầu nhìn tôi này.”

Lý Nãi Ấu cứng người nhưng không ngẩng đầu. Quan Bái không nhìn thấy mặt của Lý Nãi Ấu, chỉ nhìn thấy cổ cậu vì sốt mà đỏ hết lên. Thiếu niên vẫn cố lắc đầu, dùng tay bám vào chăn, im lặng không nói gì.

Quan Bái lại gọi tên cậu lần nữa, Lý Nãi Ấu vẫn không nói gì.

Quan Bái sợ cậu sốt cao lại lòi ra thêm triệu chứng gì nên không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện nữa, trực tiếp cầm lấy cằm Lý Nãi Ấu, bắt thiếu niên phải ngẩng đầu nhìn vào mắt mình.

Sau đó Quan Bái lập tức ngây người.

Lý Nãi Ấu ngẩng mặt, sợ hãi nhìn anh. Thiếu niên không nói gì, nhưng nước mắt đã rơi lã chã không kìm lại được.

Lý Nãi Ấu đang khóc, hơn nữa còn khóc một cách rất đau lòng.

“Em uống thuốc rồi, nhưng, nhưng không có tác dụng…”

Lý Nãi Ấu cuối cùng cũng mở miệng, nhưng trông cậu rất khổ sở. Nước mắt ấm nóng không ngừng rơi xuống tay Quan Bái, đau lòng như một đứa trẻ bị thu mất hộp đồ ăn vặt.

Quan Bái nghe cậu một bên thở dốc một cách khó nhọc một bên nói, “Em không muốn bị sốt, Em, em, em không phải không trân trọng sức khoẻ của bản thân, em chỉ muốn thắng, em muốn anh khen em…”

“Em, em không muốn xa anh..”

Lý Nãi Ấu khóc nức nở, nói chuyện cũng bắt đầu không có logic, “Em rất thích… rất thích được làm đồng đội của anh. Em không có bạn Trung Quốc, anh là người đầu tiên, người đầu tiên chấp nhận chơi với em. Em, em mỗi ngày được ở cùng anh, em đều… em đều rất vui.”

“Anh, anh rất tốt với em. Em rất thích livestream, rất thích Thúy Cúc. Em thích anh.”

Mắt Lý Nãi Ấu còn đẫm nước mắt nhưng cậu cố cầm lấy tay Quan Bái, nước mắt nhạt nhoà nói nhỏ, “Anh đừng thay em được không?”
Bình Luận (0)
Comment