Bơ Kém Chất Lượng

Chương 25

Lý Nãi Ấu cúi đầu bóp con thỏ trên đầu cây bút trong tay mình. Cậu cảm giác mặt mình đang nóng dần lên nên không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Quan Bái.

Một hồi lâu sau thì nghe thấy Quan Bái “ừ” một tiếng.

Quan Bái chỉ nói mỗi chữ đó, Lý Nãi Ấu không hiểu được ý của anh cho nên ngây người một lúc lâu mới cắn đầu bút, ngẩng đầu hỏi: “Em, em có phải vẽ không?”

Phần bình luận gần như ai cùng cười ầm lên.

“Hahahahahahahaha ông này đúng là nhân tài!!”

“Em trai mau vẽ đi!! Người ta đã quyên góp nhiều vậy rồi thì vẽ tỉ mĩ, rõ ràng vào nhé! Tôi đã chuẩn bị chụp màn hình rồi…”

Thế là Lý Nãi Ấu nghe thấy Quan Bái dường như vừa cắn răng vừa nói: “Cậu vẽ đi.”

Lĩ Nãi Ấu mơ hồ ừ một tiếng

Cậu cầm bút lên, phác lên hai hình người với tốc độ sên bò. Đến kéo khoá của túi áo cũng vẽ xong rồi, nhưng ngũ quan của hai người thì vẫn chưa có gì, đến lông mày còn chưa vẽ.

Vẽ có hai cách, một là quan sát vật thật, hai là tự tưởng tượng.

Lý Nãi Ấu chắc chắn là chưa từng thấy Quan Bái hôn ai, nhưng để cậu tưởng tượng mình và Quan Bái hôn nhau, cậu cũng ….

“Em, em không biết vẽ thế nào.”

Lý Nãi Ấu sờ cằm nửa ngày, cuối cùng cẩn thận kéo kéo áo Quan Bái. Cậu đỏ mặt, khó xử nói thật, “Bởi vì em không tưởng tượng được… Em có thể không vẽ mặt được không nha? Em viết chữ tiếng Trung lên bên trên–“

Quan Bái còn chưa kịp nói gì, phần bình luận đã chạy đầy ba chữ “không được phép”.

“Không không không, tôi từ chối, tôi không cho phép! Mẹ muốn nhìn thấy hai người có mặt mũi, có linh hồn đang hôn nhau!! Mẹ muốn chụp màn hình làm avatar!!”

“Mọi người có để ý tai của em trai đỏ hết lên rồi không ahuhu nhìn mềm lắm luôn, Quan Bái cũng trầm mặc ngại ngùng, tại sao hai người họ có vẻ có tình ý gì đó a aaa…”

“Nè, bọn tôi đề xuất nếu không vẽ được thì trực tiếp hôn đi nha.”

Quan Bái ván này bên đối phương muốn chơi lại cho nên anh cũng out luôn. Anh nhìn màn hình im lặng một hồi lâu, một lúc sau bỏ điện thoại trong tay xuống, ngẩng đầu.

Anh và Lý Nãi Ấu nhìn nhau một cách kỳ lạ một hồi lâu. Quan Bái nhìn cổ thiếu niên đang đỏ hết lên, cảm giác nếu tiếp tục như này, mặt Lý Nãi Ấu sẽ đỏ như vừa bị thiêu chín.

“Dù sao cũng chỉ là vẽ thôi.”

Quan Bái im lặng một hồi, đột nhiên lạnh lùng nói, “Tôi vẽ cho.”

Lý Nãi Ấu ngây người nhìn anh, bình luận bắt đầu nổi lên đầy “???”

Quan Bái cũng không chút do dự, lấy bức vẽ của Lý Nãi Ấu, vẽ đầu hai người nghiêng vào nhau

Sau đó anh lại nghiêng mặt, nhìn mặt Lý Nãi Ấu quan sát một hồi. Lý Nãi Ấu cảm giác tai mình đang nóng bỏng. Cậu mím môi, rủ mắt, im lặng cầm hộp bút màu, nhẹ nhàng đặt xuống cạnh tay Quan Bái.

Quan Bái quan sát xong, lấy bút màu nâu, vẽ cho Lý Nãi Ấu hai con mắt, bên trên còn thêm mấy cái lông mi cong dày.

“Anh vẽ…”

Mặc dù hồi đại học Lý Nãi Ấu đã thưởng thức không ít những tác phẩm trừu tượng kinh điển lớn nhưng lần này thực sự không hiểu Quan Bái đang vẽ cái gì. Cậu cẩn thận nhìn gần lại một chút, một lúc sau không nhịn được hỏi: “Đây, đây là cái gì nha…”

Quan Bái bên nay qua loa vẽ mũi cho mình, nhẹ nhàng trả lời: “Cậu có ý kiến gì à?”

Lý Nãi Ấu tức nhưng không dám nói gì.

Cậu lại ghé mặt khó khăn ngắm nhìn kĩ càng, ngay sau đó dường như hiểu ra liền hỏi: “Em hiểu rồi, phong cách vẽ của anh có phải là mô phỏng Picasso Surrealissm thông qua….”

(*) Picasso Surrealissm: phong cách siêu thực của Picasso

Phần bình luận người xem cũng không biết chuyện đang xảy ra.

“Picasso nghe nói bị hại.”

“Có thể trong mắt em trai Bái vẽ cái gì cũng đẹp? Bởi vì tôi thấy nó rất giống con quỷ nước trong Liêu Trai.”

“Bên ghi hình hãy nói với chúng tôi là mấy người đã quay lại buổi livestream này rồi đi. Video livestream hôm nay tôi hy vọng lúc lâm chung có thể nhìn thấy một lần, như thế tôi có thể an nhiên ra đi.”

Trừ môi ra thì Quan Bái đại khái cũng miễn cưỡng vẽ được mắt mũi cho hai người rồi.

Cuối cùng, Quan Bái nhìn hai cái đầu đang hướng về nhau, suy nghĩ một lúc, đột nhiên đầu bút kéo dài một nét, vẽ cho người bên trái một cái mồm dài, người bên phải cũng có một cái mồm dài.

Sau đó thì ở trên hai cái mồm vẽ thêm hình “3”, miến cưỡng cho nó sát vào nhau.

Lý Nãi Ấu ngây người: “…?”

Bình luận cũng bắt đầu kêu hét.

“Cái này là cái quái gì, hai con bạch tuộc thân người đang ghé sát để ăn đầu nhau à?”

“Kí sinh trùng 2?”

“Cảm ơn nghệ thuật vẽ của Quan Bái khiến tôi cảm thấy bản thân không còn tầm thường.”

“Cảm ơn phi thuyền của bác kia nhé.”

Cuối cùng Quan Bái cầm tranh lên để trước ống kính để mọi người nhìn rõ hơn rồi bình tĩnh hỏi: “Thành quả nỗ lực của hai người chúng tôi, mấy người xem có hài lòng không?”

Lúc kết thúc livestream thì đã là hơn 12 giờ, vừa hay bắt kịp bảng cập nhập số liệu donate. Sau khi Lý Nãi Ấu hết sức nài nỉ, Quan Bái thở dài mở bảng số liệu lên.

Chỉ dùng một buổi tối, số liệu donate của Quan Bái đã đuổi kịp số liệu Lão Tưởng tích cả tháng. Mặc dù chưa vượt qua, nhưng cũng xếp thứ 2, đánh bại vài vị trí gần như là đứng im.

Lý Nãi Ấu rất vui: “Tốt quá rồi.”

“Đây là livetream của tôi.” Quan Bái dội cho cậu gáo nước lạnh, “Cậu vui cái gì, phần thưởng cũng không phải của cậu.”

“Nhưng đó là phần thưởng anh nên nhận được mà.”

Lý Nãi Ấu nhìn anh, nói một cách nghiêm túc, “Mặc dù không phải là livestream của em nhưng em biết anh rất nỗ lực, rất cố gắng. Vậy nên trong lòng em anh xứng đáng nhận được những điều tốt nhất. Em vui thay cho anh nha.”

“Hơn nữa trước kia anh cũng giúp em rất nhiều.”

Lý Nãi Ấu cố tỏ ra tự nhiên gật gật đầu, nghiêm túc nói, “Em, em cũng chỉ là, chỉ là huy thủ chi lao thôi, ừm ừm…”

“..Là cử thủ chi lao.” Quan Bái lúc lâu sau nói: “Lý Nãi Ấu, cậu rất kỳ lạ.”

(*) Cử thủ chi lao (nhấc tay chi lao): việc nhỏ, không đáng đề cập, chỉ tiện tay làm. Ở đây Quan Bái sửa lỗi cho Lý Nãi Ấu.

Lĩ Nãi Ấu mơ màng nhìn anh.

“Một tháng trước, em vẫn luôn cho rằng lấy tính cách của em căn bản sẽ không thể cùng người bình thường nào cùng nhau livestream được–”

Vào lúc Lý Nãi Ấu sẽ nói ra những lời khiến người ta cảm động thì Quan Bái trầm ngầm nói ra kết luận của mình: “Vì vậy cậu không phải là người bình thường.”

“…”

Lí Nãi Ầu hỏi nhỏ: “Anh.. không muốn khen em sao? Cái ý tưởng hôm nay em đã nghĩ lâu lắm đấy. Để cải thiện hiệu quả vẽ tranh, sáng sớm nay em còn nỗ lực luyện tập …”

Quan Bái cảm giác người này đang được nước lấn tới.

Lý Nãi Ấu còn chưa đợi được câu trả lời mình muốn nghe đánh phải có chút hụt hẫng rủ mắt xuống, mím môi, chậm chạp thu dọn mấy cái bút màu.

Nhưng mà Quan Bái nhìn thấy vết mực trên tay thiếu niên, nhớ đến bộ dạng chăm chú ngồi vẽ của cậu ban nãy, trong lòng có chút khó xử.

“—Thế này đi.”

Quan Bái đột nhiên nói: “Nếu cuối cùng số liệu donate đạt đỉnh, bất luận là có lấy được giải Ngôi Sao Phong Vân hay không, tôi đều sẽ đồng ý một yêu cầu của cậu coi như quà cuối năm.”

Lý Nãi Ấu mở to mắt: “…!”

“Quần áo hay giày hay đồ ăn đồ uống gì đều được.”

Quan Bái ngừng lại, dường như nhớ ra chuyện gì buồn cười, cười nhẹ.

Anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của Lý Nãi Ấu, có chút trêu đùa hỏi: “Sắp vào đông rồi hay là mua cho cậu một cái áo len Squirtle nhé?”

Lý Nãi Ấu cảm giác tim mình lỡ một nhịp.

Lý Nãi Ấu rất ít khi thấy Quan Bái cười. Trong ấn tượng của cậu, người lúc nào cùng lạnh lùng, còn hay mang vẻ mặt khinh bỉ đáng ghét.

Lúc này, mặc dù Quan Bái chỉ cười nhẹ nhưng lại khiến cho đường nét anh tuấn sâu sắc trên gương mặt càng thêm rõ ràng. Lý Nãi Ấu chỉ cảm thấy nụ cười ban nãy của Quan Bái rất đẹp, não cậu đơ ra nhất thời không biết nói cái gì, có chút ngây người.

Nụ cười trên mặt Quan Bái dần dần mờ đi.

Anh nhìn người con trai trước mặt mình đang mở to mắt, hàng mi run run nhìn chằm chằm vào tay mình. Đôi má hồng của thiếu niên và câu đề nghị ngây ngô khiến Quan Bái đột nhiên nghĩ đến lần trước ở bệnh viện thành phố C, Lý Nãi Ấu sốt đến mặt đỏ bừng, đôi mắt khóc sưng to dường như cũng rất điềm nhiên nhìn mình như vậy.

Còn có tay anh cũng chạm qua đôi môi đỏ hồng mềm mại của cậu, chỉ trong nháy mắt đã lưu lại độ ấm.

Quan Bái cảm giác cổ họng mình nghẹn lại.

“Cảm ơn ca ca.”

Lý Nãi Ấu có chút không biết làm sao quay mặt đi, nhỏ giọng nói, “Em cần một chút thời gian để suy nghĩ.”

Quan Bái trầm mặc một hồi, lúc lâu sau thì ừ một tiếng. Thúy Cúc ở trong phòng khách kêu meo meo, Lý Nãi Ấu nghe tiếng Quan Bái hình như đã đứng lên, qua phòng khách cho mèo ăn.

Lý Nãi Ấu không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh hai người với nét vẽ cong quéo kia.

Một hồi lâu Lý Nãi Ấu cầm bút lên, ở góc bên dưới bên phải viết tên tiếng anh của cậu giống như lúc trước cậu hay viết lên những tác phẩm của mình.

Sau đó cậu nghiêng đầu, cắn bút hồi tưởng lại, cuối cùng viết thêm bên cạnh tên của mình hai chữ “Quan Bái”, giữa tên hai người còn thêm chữ and.

Neo and Quan Bái.

Lý Nãi Ấu nhìn phần kí tên một hồi lâu, đột nhiên cong mắt, nhẹ nhàng bật cười.



Luân Đôn, mưa nhỏ.

Mặc dù là thứ Bảy nhưng chưa đến bảy giờ La Sâm đã dậy rồi. Ông đi tưới nước cho mấy cây cẩm tú cầu trong vườn rồi xem hòm thư, kiểm tra kĩ càng từng bức thư một.

La Sâm mỗi ngày đều đang đợi thư của thiếu gia Neo.

Thiếu gia Neo vốn có chút tuỳ tiện nhưng thực ra là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Cậu biết La Sâm lo lắng vậy nên mỗi thứ Bảy đều sẽ gửi thư đến, thông báo bản thân vẫn ổn.

La Sâm phục vụ nhà họ Lý mười mấy năm nay, chủ yếu quản lí nhà ở của bọn họ ở Luân Đôn. Từ khi Lý Nãi Ấu ra đời đến khi cậu tốt nghiệp cấp Ba, mỗi bữa ăn, mỗi hoạt động, mỗi bộ quần áo đều do La Sâm đích thân lo liệu cho cậu.

Từ lúc ba tuổi, từ một thiếu gia Neo đã cho tay vào bể cá bắt cá vàng, chớp đôi mắt to nói với ông nấu cho mình ăn đến thiếu gia tuấn tú xách bản vẽ, mặc đồng phục đến trường, vẽ cho ông tranh chân dung sơn dầu, Lý Nãi Ấu luôn là người mà La Sâm quan tâm nhất.

Lý Nãi Ấu từ nhỏ chưa từng phải chịu khổ, tâm hồn ngây thơ lương thiện, vì vậy lần này xa nhà, La Sâm không giây nào không lo lắng cho cậu.

La Sâm tôn trọng lựa chọn của cậu, nhưng vẫn không thể yên tâm.

Có lẽ sự lo lắng của La Sâm quá rõ ràng, Lý Nãi Ấu mỗi lần viết thư đều sẽ kể rất nhiều chuyện, kể chuyện cậu có bạn mới, gửi cho ông ảnh chụp món tôm cậu tự làm ở nhà hàng, còn nói thêm “Khó ăn quá đi La Sâm, nếu chú đến làm nước chấm, chắc chắn là sẽ ngon gấp vạn lần.”

Ngày hôm sau lại gửi cho ông món điểm tâm Trung Quốc mà mình vừa được ăn, hớn hở khoe: “La Sâm ơi chú xem này, đây là món điểm tâm bạn mới mua cho cháu, gọi là bánh nhân táo, nhân ở bên trong rất ngon.”

Sau này La Sâm cũng không còn giục Lý Nãi Ấu về nhà nữa. Ông thực sự hy vọng Lý Nãi Ấu có thể sớm về Luân Đôn, nhưng ông càng hy vọng thiếu gia Neo có thể vui vẻ.

La Sâm mở thư trong hòm thư ra.

Nhưng hôm nay, thư Lý Nãi Ấu gửi đến không có lời chào hỏi nào, cũng không có kí tên như mọi ngày, còn không kèm thêm bất kỳ bức ảnh nào.

Chỉ có một câu ngắn gọn, tay La Sâm không ngừng run rẩy.

Ông nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên màn hình.

“La Sâm:

Cháu cảm giác mình đã thích một người.”
Bình Luận (0)
Comment