Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 12



 
Chương 12
 
Lục Vãn vừa bước vào cửa, Triệu Giai Ninh đã vẫy tay bảo cô đi qua.
 

"Tiểu Vãn, mẹ mua quần áo mới cho con, dựa theo số đo của con để chọn, chỉ là không biết con có thích hay không."
 
Bà nhìn qua đồ của Lục Bất Du chọn cho em gái, ánh mắt của trai thẳng thật sự là… tai hại gì đâu ấy.
 
Không thể nói quần áo khó coi nhưng phong cách của những bộ đó vốn dành cho những cô gái dáng người nhỏ nhắn! Lục Vãn mặc hợp mới là lạ đó!
 
Thế nhưng những bộ quần áo mà các cô gái nhỏ người khác mặc vào chạm cả đất thì lại rất hợp với Lục Vãn.
 
Dáng người của một nhà bốn người họ Lục đều cao, Triệu Giai Ninh rất có kinh nghiệm mua quần áo.
 
Dưới cái nhìn của bà, vóc dáng và khí chất của con gái bà khỏi phải bàn, có thể ung dung làm chủ những bộ quần áo mà các nhãn hàng hiệu trưng bày trong tủ kính!
 
Những bộ đó rất kén người, nhất định phải cao hơn 175cm mặc vào nhìn mới đẹp, người mẫu đi catwalk đều không lùn.
 
"Cảm ơn mẹ."

 
Lục Vãn bỏ ba lô xuống, hôm nay chẳng những có váy đồng phục còn có cả váy mới nữa!
 
Chút không vui do tên đi-là-kéo-theo-cả-bầy mang lại nhanh chóng biến mất.
 
Cô không thể chờ đợi được nữa đi lên phòng để thử đồ.
 
Áo khoác oversized màu xanh quân đội phối hợp với váy hoa màu vàng nghệ, vừa ngầu vừa nữ tính.
 
Váy dài đến gối màu nâu, phối hợp với áo thun trắng đơn giản cũng rất thích hợp, làm nổi bật đôi chân dài và chiếc cổ đẹp đẽ.
 
Hơn nữa những bộ quần áo đường nét giản lược nhưng rất có cảm giác nghệ thuật khác đều rất hợp với cô!
 
Lục Vãn hoàn toàn không cần suy nghĩ, mặc quần áo mà nổi bật được đôi chân dài hẳn là kiểu khách hàng nhà thiết kế thích nhất. 
 
Cô có thể mặc đẹp loại quần ống rộng dài mà rất nhiều người phải né ra, đôi chân quả thực dài đến nghịch thiên, rất có phong cách.
 
Mặt Triệu Giai Ninh đầy yêu thương, đây không phải do bà dùng bộ lọc của mẹ ruột để nhìn mà là con gái mặc thế nào cũng phù hợp nha!
 
Bà không thể chờ được muốn mang theo Tiểu Vãn đi gặp bạn bè của mình!
 
Bản thân Lục Vãn cũng rất hài lòng, chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, cô từng ngắm không ít mỹ nữ, thẩm mỹ vẫn nâng lên được ít nhiều.
 
Dù gì thì lần này đã không giống đại ca mặc đồ nữ nữa rồi.
 
Lục Vãn cơm nước xong trở về phòng, chơi với rùa nhỏ của cô một lúc, sau đó mới lấy bài thi thử ra làm.
 
Rùa đá nhỏ là quà sinh nhật cô tự mua cho mình năm 13 tuổi.
 
Lúc đó cô rất muốn có một con thú cưng nhưng tiếc là không nuôi nổi chó hoặc mèo, cũng không có thời gian chăm sóc, có điều nuôi rùa cũng rất vui.
 
Rùa là động vật ăn tạp, dễ nuôi giống như cô vậy.
 
Điện thoại trên bàn "Rè rè rè" rung lên, Lục Vãn cầm lên.
 
Hứa Yêu gọi video đến.
 
———
 

Gần đây Hứa Yêu chẳng có hứng thú làm gì cả.
 
... Kiểu như không biết tại sao đột nhiên cảm thấy game chơi không vui, cơm ăn cũng không còn ngon, nhìn cái gì cũng rất phiền. 
 
Cậu và Lục Vãn đều học chung với nhau tiểu học và cấp hai, đến cấp ba, Lục Vãn được vào lớp chuyên, thành tích của cậu kém nên ở lớp thường.
 
Nhưng ít ra cũng cùng một trường, có thể thường xuyên gặp mặt, cuối tuần cũng thường đi chơi chung.
 
Lục Vãn đã đi được nửa tháng, gần đây cậu nhắn tin, đối phương trả lời cũng không nhiều.
 
Cứ như rất bận vậy.
 
Không lẽ... tên kia đã gặp phải phiền phức gì rồi?
 
Hứa Yêu nhìn đăm đăm vào điện thoại di động, khi cuộc gọi video vừa được kết nối, cậu lập tức ngồi thẳng người dậy, lộ ra gương mặt tươi cười.
 
——
 
Lục Vãn nhìn gương mặt trên màn hình, ngơ mất hai giây, lúc này mới hỏi: "Khi tôi đi, tóc của cậu vẫn là màu đỏ, tại sao lại nhuộm rồi?"
 
Hứa Yêu ho khan: "Màu tím may mắn! Tử Khí Đông Lai* nha!"
 
* Tử Khí Đông Lai: mây tím đến từ phía đông (truyện kể quan giữ cửa ải Hàm Cốc thấy có mây tím từ phía đông bay tới thì biết sắp có thánh nhân đi qua, quả nhiên sau đó Lão tử cưỡi thanh ngưu đi tới.) ý chỉ: điềm báo, dấu hiệu may mắn, thuận lợi; sắp có điềm lành
 
Lục Vãn: "..."
 
Thì ra nhuộm tóc còn có thể giải thích như vậy, tôi thua. 
 
Hứa Yêu ngồi sát vào: "Đừng nói về tôi nữa, còn cậu thì sao vậy, tóc đã dài như vậy cũng không chịu đi cắt, nhìn cứ như đàn bà ấy."
 
Cậu nhớ lại mấy năm trước có người nói Lục Vãn nhìn giống con gái, câu ta không phục lập tức đi cạo đầu húi cua.
 
Sao bây giờ càng sống càng thụt lùi?
 
Lục Vãn: "Sao lại không giống chứ, đây chính là tôi."
 
Hứa Yêu: "Không, cậu là một người đàn ông mạnh mẽ!"
 
Lục Vãn: "..."
 
Hứa Yêu đánh giá người trong điện thoại, tóc Lục Vãn dài ra không nói, sao mà mặt còn trắng đến không còn chút máu nào rồi?
 
Là do không được ăn uống đầy đủ sao?
 
Thực ra là do đèn vừa khéo chiếu lên mặt Lục Vãn cho nên mới có vẻ trắng hơn.
 
Có điều trong đầu Hứa Yêu đã sớm tự cho là đúng cho nên nhìn gì cũng thấy bất thường. Cậu nghi ngờ là Lục Vãn bị ngược đãi.
 
Hứa Yêu: "Lão đại, nếu cậu ở bên đó thấy không vui thì cứ về lại đây, chẳng có gì ghê gớm cả, đầu óc cậu thông minh, sau này mở công ty, tôi đầu tư cho cậu, chúng ta vẫn có thể sống thoải mái như thường!"
 
Lục Vãn nghĩ một hồi nói: "Tôi rất tốt, cậu nghĩ nhiều quá rồi."
 
Rất lâu rồi Hứa Yêu chưa gọi cô là lão đại, cô cũng tin đối phương nói như vậy là thật lòng.
 
Trữ lượng khoáng sản của Huyện Ninh có nhiều loại đều đứng đầu toàn quốc, mười mấy năm trước cha mẹ Hứa Yêu là chủ quặng lớn nhất thị trấn. Chỉ là sau này xuất hiện thêm rất nhiều loại hình năng lượng mới, sau khi khai thác mỏ không còn kiếm được tiền như vậy nữa, cha mẹ Hứa Yêu đi nơi khác làm ăn.
 
Hứa Yêu là phú nhị đại, có lẽ khi còn bé ăn quá nhiều sô-cô-la, vừa mập vừa lùn, có lần cậu bị người khác bắt nạt, Lục Vãn giúp cậu báo thù. 
 
Lúc ấy cô một chọi ba, tình hình trận chiến hết sức thê thảm, Lục Vãn khóc nhưng ba nhóc khác khóc còn lớn tiếng hơn cô.
 
Khi đó Hứa Yêu lập tức nhận Lục Vãn làm đại ca.
 
Lên cấp hai, Hứa Yêu đột nhiên cao lên, cũng gầy đi, bên cạnh còn có một đám lâu la.
 
Lúc đó cậu và Lục Vãn lăn lộn có tiếng ở những trường cấp hai gần đó.
 
Đặc biệt là Lục Vãn, đánh nhau trốn học nhưng mỗi lần thi đều đứng nhất, muốn quên cũng khó.
 
Thường sẽ bị phê bình ngay sau khi được tuyên dương trong lễ khai giảng.
 
Những chuyện như làm đại ca trường hoặc kéo bè phái đều là chuyện mà học sinh tiểu học và học sinh cấp hai hay làm, có thể lên được cấp ba thường đều sẽ có chút đầu óc, cho nên Lục Vãn cảm thấy Khương Bác Dương rất ấu trĩ.
 
Đây đều là việc cô sớm không thèm làm nữa rồi.
 
Lục Vãn lên cấp hai thì đã cao hơn cha nuôi của cô, bên cạnh thường có một đám con trai thường xuyên đi theo. 
 
Khi đó cha nuôi cô sợ, thấy cô từ xa đều sẽ đi đường vòng, cũng không ra tay với cô, không dám đánh mẹ nuôi trước mặt cô, cho dù là đánh vợ sau lưng thì cũng ít hơn rất nhiều.
 
Không uổng công làm đại ca trường.
 
Bây giờ nghĩ lại, ban đầu rất nhiều người đánh nhau với bọn họ, nếu không phải thôi học thì cũng bị bắt vào trại cải tạo.
 
Vẫn rất có tác dụng cảnh tỉnh nha
 
Sau khi Lục Vãn đọc qua "Luật hình sự", biết rằng học tập mới có lối thoát.
 
Hứa Yêu nghe theo Lục Vãn, cho nên cũng học lên cấp ba theo cô, hai người trở về đi trên con đường đúng đắn.
 
Lên cấp ba còn gọi "Lão đại" thì hơi ngu ngu, Hứa Yêu liền đổi thành gọi tên Lục Vãn, quan hệ của hai người vẫn thân thiết như cũ.
 
Hứa Yêu thở dài nói: "Tôi biết cậu bây giờ sống không tốt, không phải nói cậu có một anh trai sao, người đó thế nào? Quan hệ với cậu tốt chứ?"
 
Lục Vãn do dự, nói thật: "Anh ấy... là như vậy, quan hệ giữa hai chúng tôi cũng xoàng xoàng thôi."
 
Hứa Yêu kích động lên: "Tôi biết ngay mà! Gần đây tôi có xem phim đấu tranh trong nhà giàu ở Hongkong, từng nghe tới TVB chưa, khá đáng sợ, gì mà anh trai động tay động chân lên xe của em trai, anh trai bắt cóc em trai, anh trai ngủ với bạn gái của em trai!"
 
Lục Vãn: "... Hơi làm lố quá rồi."
 
"Tôi cảm thấy rất thật! Cậu đừng có mà không tin!"
 
Hứa Yêu không nói cho Lục Vãn biết, mình không những xem phim của TVB, còn nhấp vào app quảng cáo cuối cùng... chuyển tiếp đến website tiểu thuyết của phái nữ.
 
Đọc xong mấy quyển tiểu thuyết nói về thiên kim thật giả gì đó, thật cmn lo lắng chết được.
 
Thiên kim thật sự lưu lạc bên ngoài sau khi về lại nhà thì bị hành hạ đủ kiểu, người sau còn thảm hơn người trước!
 
Hứa Yêu thực lòng thật dạ xem hết thì tức đến hoa mắt chóng mặt, đồng thời vui mừng vì anh Vãn của cậu không phải là con gái!
 
Lục Vãn không biết đối phương đang tưởng tượng gì, cười nói: "Được rồi, cậu đừng cả nghĩ quá, tôi còn có chút bài tập, lần sau có thời gian lại nói chuyện tiếp?"
 
Cô tắt video, tiếp tục làm đề thi thử.
 
Hứa Yêu nhìn điện thoại, thật sự là rầu chết được, đây mà gọi là cả nghĩ sao?
 
Cậu xoắn xuýt một hồi lâu, rốt cục nghĩ ra được một biện pháp hay.
 
Nếu Lục Vãn chịu đựng  không trở lại thì cậu có thể đi tìm đối phương nha!
 
Hứa Yêu nói là làm, gọi điện thoại cho bố cậu, nói là mình muốn chuyển đến trường của Lục Vãn.
 
Bố Hứa cười hỏi: "Không phải con nói thích huyện thành yên tĩnh sao, bây giờ không thích nữa à?"
 

Ông có nghe nói chuyện Lục Vãn tìm được bố mẹ ruột, ngược lại cũng không thấy bất ngờ, dù sao Lục Vãn lớn lên hoàn toàn không giống cha mẹ nuôi.
 
Cặp vợ chồng kia không sinh được đứa con đẹp đẽ như vậy. 
 
"Đó là trước đây, chẳng lẽ còn không cho phép con cố gắng tốt hơn sao! Bố mau nghĩ cách giúp con đi."
 
"Được được được, để bố nghĩ cách cho con."
 
Bố Hứa rất khoan dung với con trai, trên căn bản là muốn gì được đó.
 
Ông biết con trai không thích hợp với việc học, vốn ông định cho nó đi học vài năm, đến tuổi rồi theo mình đi làm ăn, cho nên cũng không miễn cưỡng thành tích của đối phương.
 
Bố Hứa có ấn tượng rất tốt với Lục Vãn, đứa bé đó thông minh có chừng mực, con trai ông bạn với cô sẽ không quá khốn nạn, học cái xấu.
 
Hơn nữa Lục Vãn có thể thi được hạng nhất nhiều lần, không có phụ huynh nào không thích đứa trẻ có thành tích tốt cả.
 
——
 
Lục Vãn vẫn luôn mong được mặc váy đồng phục, thế nhưng khi thật sự mặc vào, lại cảm thấy... không quen cho lắm.
 
Phía dưới trống trơn, hơi mát mát.
 
Cô đứng trước gương soi cả mười phút mới cầm cặp sách đi xuống lầu.
 
Mấy hôm nay Lục Vãn đều tự mình đi học.
 
Thời gian cô đi học hoặc tan học đều vừa khéo đụng phải giờ cao điểm, có đoạn đường rất kẹt xe cho nên đi tàu điện ngầm nhanh hơn rất nhiều.
 
Cửa ga tàu điện ngầm nằm ngay cổng của tiểu khu, đường đi rất an toàn, Lục Vãn kiên trì, bố mẹ Lục đành phải đồng ý.
 
Lục Bất Du đang ăn sáng, nhìn thấy người xuống "phụt" một tiếng.
 
Lục Vãn đứng lại, mở miệng hỏi: "Anh cảm thấy em mặc váy đồng phục kỳ lạ không? Trông có giống... bê đê không?"
 
"Em nói thế nào thì là thế đó, anh không thể phản bác." Vừa nói xong, Lục Bất Du lại nói: "Chẳng qua anh nhắc nhở em, cấp ba em cũng đừng có mà yêu sớm, ý anh là... có thể có nam sinh thích cái lạ mới thích loại hình như em, tuyệt đối đừng quan tâm đến."
 
"..."
 
Sao lại phải người thích cái lạ mới có thể thích cô?
 
"Em mời anh ăn táo nhé." Lục Vãn cười nói.
 
Lục Bất Du: "Không cần, anh không thích ăn táo."
 
"Anh thích." Lục Vãn cầm một quả táo trên bàn lên, "răng rắc" một tiếng, tay không bẻ đôi quả táo.
 
Lục Bất Du: "...?"
 
Cảm giác có một ngọn gió lạnh từ sau cổ thổi qua. 
 
Lục Vãn đưa cho anh một nửa: "Ăn nhiều táo có thể giúp miệng nói chuyện ngọt hơn, biết nói tiếng người, có thể giúp anh sống được lâu hơn."
 
Đây là uy hiếp trắng trợn!
 
Lục Bất Du đưa tay ra đón lấy quả táo, cẩn thận cắn một miếng: "... Cũng không tệ lắm, thật ra thì em trông khá đẹp."
 
Lục Vãn cười đi ra ngoài, thấy chưa, vừa ăn một miếng đã nói tiếng người rồi. 
 
——
 
Lúc hai vợ chồng xuống lầu, Lục Bất Du đang cố gắng bẻ đôi quả táo, sau khi thất bại, lại thử bẻ đôi quả lê.
 
Tay đỏ cả rồi mà quả lê vẫn không nhúc nhích chút nào.
 
Triệu Giai Ninh nhắc nhở: "Bên cạnh có dao có thể dùng."
 
Đột nhiên bà cảm thấy dáng vẻ này của con trai không được thông minh cho lắm.
 
Giáo sư Lục cau mày, nghĩ một hồi nói: "Vẫn là nên đọc nhiều sách mới được, Vãn Vãn của chúng ta không thể giống anh trai nó được, đây là tấm gương xấu, mới hơn hai mươi tuổi thôi đã bắt đầu tụt dốc rồi."
 
Lục Bất Du: "..."
 
Sao bỗng nhiên lại công kích anh???
 
"Thật xin lỗi, con thi đậu Stanford đó." Lục Bất Du nói
 
Giáo sư Lục: "Nhưng con thôi học rồi, chưa học xong, trình độ vẫn là cấp ba."
 
Lục Bất Du: "..."
 
Aiz, màn bốc phốt của cha ruột làm người khác không thể nào phản bác.
 
Lục Bất Du học tiểu học ở Singapore, đây là do bị bố anh ép.
 
Năm anh bảy tuổi, có hôm chiều tan học về nhà, bố anh lôi ra một quyển "Vi tích phân Thomas", giảng giải cho anh vi tích phân.
 
Khi đó Lục Bất Du nhấn mạnh mình mới học lớp ba thôi, giáo sư Lục nói bố có cân nhắc việc đó rồi cho nên quyển sách này không phải sách gốc (sách gốc là tiếng Anh).
 
Lục Bất Du rơi lệ học hai ngày, sau đó bỏ chạy đến Singapore, lúc đó mẹ anh vừa khéo đang làm việc ở đó.
 
Có điều anh cũng có thể hiểu được, dù sao thì những học sinh mà ông già nhà mình dạy... đều là trạng nguyên khoa lý của tỉnh, giải nhất cuộc thi vật lý toàn quốc, thiên tài 15 tuổi đã đậu đại học.
 
Mỗi ngày ở trường, bố của anh đối mặt với các thánh học đó, về nhà nhìn thấy con trai mình đương nhiên cảm thấy chênh lệch.
 
Trêu không nổi thì anh cứ trốn đi thôi!
 
Khi Lục Bất Du học cấp ba ở nước Anh, kết quả học tập vẫn rất bình thường, cũng may tế bào vận động của anh tốt, cấp ba thi được huy chương đồng của cuộc thi bắn cung thanh niên, cộng thêm được rất nhiều điểm vào học bạ.
 
Cộng thêm bố anh giao thiệp rộng, có người đứng đầu ngành công nghiệp giúp anh viết thư giới thiệu nên đã thi đậu vào trường danh tiếng.
 
Lục Bất Du học đến năm hai thì thôi học, anh đi làm thần tượng, việc này đơn giản hơn chen trong một đám học bá nhiều. 
 
Từ người bị chối bỏ khắp nơi đến người dù làm gì cũng được fans khen ngợi. 
 
———
 
Sau khi Lục Vãn lên tàu điện ngầm thì cảm thấy không đúng lắm.
 
Sao cô cảm thấy... có mấy người trong toa đang nhìn mình.
 
Mười phút sau, tàu điện ngầm đến một trạm dừng lớn, có mười mấy người đi làm lên xe, cảm giác của Lục Vãn càng mãnh liệt hơn nữa.
 
Chẳng lẽ mình mặc thế này... thật sự rất kỳ lạ sao?
 
Kệ đi, mặc cho người khác nghĩ như thế nào cũng không thể lại về nhà đổi thành quần đồng phục được.
 
Một đầu khác trên toa tàu, ba cô gái đang nhỏ giọng tán gẫu.
 
"Nhìn thấy bạn nữ đó chưa? Lần đầu tiên mình được nhìn thấy đôi chân như vậy ngoài đời đó!"
 
"Thì ra chân của chúng ta chỉ là công cụ để đi bộ thôi, mấu chốt là mặt cũng đẹp nữa! Nhìn ngầu sao ấy."
 

"Hâm mộ quá đi! Chân của bạn ấy dài bằng cả người mình luôn rồi."
 
"Cậu nói xem đều là con gái với nhau, mình đi qua sờ một chút liệu có bị đánh không?"
 
"... Đừng."
 
Hầu như người trong toa tàu đều đang nhìn.
 
Một cô gái mặc đồng phục học sinh, đôi chân căng mịn bóng loáng, đùi rắn chắc, cẳng chân dài hơn đùi cả một khúc...
 
Không phải loại chân dài gầy gò đến mức khiến người ta lo lắng đến vấn đề sức khỏe, là loại đẹp khỏe mạnh, gầy mà không thấy xương.
 
Rất nhiều người đều nhìn qua, Lục Vãn ngày càng thấy kỳ quặc. 
 
Bọn họ, sẽ không thật sự coi cô là bê đê chứ...
 
Cô không được tự nhiên khép hai chân lại, muốn tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại.
 
Những người đang tỉnh bơ quan sát: "..."
 
Má ơi, hai chân đứng khép lại vậy mà không có chút khe hở nào! Quả nhiên vừa dài vừa thẳng...  lại vừa trắng mà!
 
Đây là lần đầu tiên Lục Vãn mặc váy ngắn, có năm mùa hè cô mặc quần đùi nhưng bị người khác cười nhạo không có lông chân, nhìn như con gái cho nên sau đó đều chỉ mặc quần dài.
 
Da Lục Vãn không tính quá trắng nhưng một đôi chân chưa từng bị nắng chiếu, được dưỡng vừa trắng vừa trơn.
 
Thật vất vả đứng đến trạm, Lục Vãn như trút được gánh nặng, cô ra khỏi tàu điện ngầm chưa đi mấy bước đột nhiên đứng lại.
 
Lục Vãn xoay người, kéo cổ áo của một bạn nam lại: "Cậu liên tục nhìn chằm chằm vào tôi như vậy rất không lịch sự đó có biết không hả?"
 
Cho dù không dịu dàng thế nào đi nữa nhưng lén lút đánh giá thì thôi đi, dù sao mắt cũng mọc trên người người khác mình không giữ được. 
 
Nhưng tầm mắt của tên này rất trực tiếp, làm cho người khác không thể chịu được, cứ như cô là một con quái vật vậy, phải nhìn rõ cô. 
 
Bạn nam có chút xấu hổ, khẽ nói: "Thật xin lỗi."
 
Nếu đối phương đã xin lỗi thì Lục Vãn cũng thả người ra. 
 
 "Lần sau không nên như vậy nữa, cho dù chán ghét thì cậu cũng nên dè dặt chút."
 
Chờ Lục Vãn rời đi rồi, bạn nam vẫn còn đang mê hoặc.
 
Tại sao đối phương phải nói là chán ghét?
 
Cậu là một người cuồng chân, mới cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, cho nên mới thất thố.
 
Chân đó còn đẹp hơn cả những bức ảnh chân đẹp nữa, thực tế gặp được có lực xung kích thật lớn. 
 
Cậu không hề ghét xíu nào hu hu hu. 
 
Lục Vãn khá giận, cô hơi phát cáu rồi, cô mặc váy thì sao chứ, chẳng lẽ còn phạm pháp sao?
 
Trong "Luật hình sự" cũng không có điều này.
 
Dù người khác có thấy xấu thì cô cũng không thấy có lỗi đâu.
 
Lục Vãn đi tới cửa trường học, lại còn ưỡn ngực.
 
Kệ mợ hết đi, mình thích mặc thế nào thì cứ mặc thế đó thôi!
 
——
 
Sau khi nick công chúng ăn dưa của trường đăng tin Lục Vãn là con gái, đến bây giờ vẫn có người bình luận dưới bài viết đó.
 
Ngày hôm qua Lâm Tiểu Manh vây xem toàn bộ quá trình, cô nhìn ảnh của Lục Vãn cảm thấy mình yêu mất rồi, lập tức một chậu nước đá dội lên đầu, nói cho cô biết mình thất tình rồi.
 
Thật là tức quá đi mà!
 
Sư thái đừng mở đèn, là lão nạp: Lục Vãn quá đáng quá đi, dù là cậu ấy cố ý hay không? Mình cũng không muốn tha thứ cho cậu ấy đâu!
 
Lâm Tiểu Manh cúi đầu gửi bình luận xong, ngẩng đầu nhìn đến người đang đi tới, đột nhiên kêu một tiếng, sau đó che miệng lại.
 
Đôi chân dài này... mẹ nó, vậy mà là Lục Vãn?
 
Mặt Lục Vãn đầy vạch đen: "..."
 
Đây là phản ứng gì đây, bộ mình thật sự dọa người như vậy sao?
 
Có cần phải vậy không, cho dù là bê đê thật cũng không phải cái gì quá hiếm hoi đúng không, giờ bê đê cũng là một kiểu công việc chính đáng mà.
 
Hơn nữa... cô cứ cảm thấy vừa nãy có người chụp trộm mình, vậy thì quá đáng lắm rồi!
 
Tự mình cười không đủ, còn phải gửi đi để mọi người cùng nhau cười sao?
 
Thật sự đi quá giới hạn rồi nha.
 
Loài người đều tránh được định luật thật thơm*, vậy mà dưới khu bình luận của tài khoản công chúng xuất hiện cảnh vả mặt. 
 
*Định luật thật thơm: Từ ngữ mạng, xuất phát từ Biến hình ký của đài truyền hình Hồ Nam, trong một kỳ, nhóc tham gia biến hình là Vương Cảnh Trạch. Lúc bắt đầu quay phim, cậu chê điều kiện nông thôn không tốt, muốn trở về thành phố, gia đình ông nội ở nông thôn khuyên thì cậu lại tức giận nói: Tôi Vương Cảnh Trạch đây, dù có đói chết, chết ngoài đường, từ chỗ này nhảy xuống cũng sẽ không ăn tí đồ nào của mấy người!" nhưng mấy tiếng sau bị đói, Vương Cảnh Trạch chỉ có thể ăn cơm ở đây, vừa bưng bát vừa ăn vừa xúc động "Thật là thơm". Bây giờ thường dùng để chế nhạo những người hô hào khẩu hiệu từ chối chuyện gì sau đó lại tự vả mặt bày tỏ hành động yêu thích. 
 
Sư thái đừng mở đèn, là lão nạp: Thật xin lỗi, tôi tha thứ cho cô ấy! Tôi! Tha! Thứ! Rồi!
 
Mọi người lướt tới bình luận này: "..."
 
Từ đầu tới cuối mới có ba phút, bạn học này thay đổi quá nhanh rồi đó?
 
Hành động này thật là khó hiểu. 



 


Bình Luận (0)
Comment