Bố Ơi

Chương 7

Sau biến cố bất ngờ ập đến với ông bố đơn thân ấy, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa nhưng trước mặt Lan Anh, Đức Trung vẫn luôn nở một nụ cười tươi rói, đó là cách cổ vũ cô con gái nhỏ của anh.

Vẫn thói quen hằng ngày, Đức Trung đưa Lan Anh đi học, ăn sáng và cùng nhau thưởng thức ly sữa đậu nành nóng hổi. Nhưng hôm nay lại khác với mọi hôm, quãng đường đi làm của Đức Trung được thay bằng quãng đường ra công viên gần trường tiểu học của Lan Anh.

Đức Trung quanh quẩn trong những khó khăn mà anh đang gặp phải. Từng bước từng bước đi của chàng trai ấy thật sự nặng nề ngay tại thời điểm này, số tiền mà bao năm nay Đức Trung kiếm được đều trang trải chi phí sinh hoạt, chi phí học hành của Lan Anh và những lần tái khám của cô bé, chính vì lẽ đó, mất đi công việc khiến cho tình hình của Đức Trung trở nên khó khăn.

Và rồi trước mắt anh hiện lên một “cơ hội”, nói rằng cơ hội cũng không đúng, nói đúng hơn là thử thách và sự nguy hiểm. Một tòa nhà đang xây gần ngay trường tiểu học của Lan Anh đang tuyển công nhân. Và với một chàng trai không có kinh nghiệm như Đức Trung, việc anh chấp nhận công việc này đồng nghĩa với thử thách và cả sự nguy hiểm của mình có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.

“Không thể nghĩ nhiều hơn được nữa, cứ thử làm trong thời gian ngắn trước khi mình tìm ra công việc mới xem sao.”

Không nghĩ nhiều về những điều mình sẽ đối mặt, Đức Trung bước tới công trường xây dựng trước mặt, khoác lên mình bộ đồ công nhân xây dựng và làm những công việc vặt vãnh, khuôn vác… Nhưng với chàng trai chẳng có gì trong tay thì có việc cũng đã là vui rồi, quan trọng đối với anh đó là có tiền vì kì tái khám của Lan Anh cũng sắp tới, cũng như tiền nhà của hai bố con cũng cần phải chi trả.

Nhưng điều anh không thể ngờ cũng sắp xảy ra với hai bố con anh. Việc đứng đằng sau chuyện sa thải Đức Trung không khiến Tuấn Anh thỏa mãn. Một số tiền lớn kèm theo đó là một loạt những lời đề nghị hấp dẫn về việc thuê nhà dài hạn của Tuấn Anh được gửi đến bà chủ nhà của Đức Trung.

Và cả quán bò kho nhỏ của Đức Trung cũng bị Tuấn Anh ngó tới. Là một người tham vọng, mưu mô và cả dã tâm cùng với đó là mối quan hệ rộng rãi của mình, không khó để “gã điên” có thể sắp xếp một âm mưu với quán bò kho của Đức Trung.

Tối hôm ấy, một trận mưa tầm tã như trút xuống thành phố nhộn nhịp này, ai nấy đều hối hả tìm cho mình một chỗ trú. Ở góc đường quen thuộc, Đức Trung vẫn như mọi ngày, lặng lẽ, cặm cụi dọn hàng bò kho của mình mặc cho ngoài kia dòng người ngày một hối hả vì cơn mưa to vẫn chưa có dấu hiệu ngưng bớt nặng hạt.

Nhưng khi vừa có những vị khách đầu tiên ngồi vào quán của mình, khi mà những ánh đèn đường vừa được bật lên thì bên kia đường xuất hiện một chiếc xe oto màu đen, bước xuống xe là gần chục tên côn đồ, trên tay đủ mọi lại gậy gộc đang tiến về phía quán của Đức Trung.

Và đúng như âm mưu của Tuấn Anh đã vạch ra, từng chiếc bàn bị bọn côn đồ hất tung lên, khách ngồi ăn cũng bị xua đuổi, nồi bò kho đang sôi kia thì bị đập vỡ mặc cho sự ngăn cản từ Đức Trung. Chưa dừng lại ở đó, vì cố sức ngăn cản bọn người côn đồ kia mà Đức Trung “ăn” ngay một gậy vào đầu, máu cũng đã tuôn ra, chảy khắp khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi kia.

Ngay lúc đó, tiếng hú còi của cảnh sát từ đâu vọng tới, thấy thế bọn côn đồ liền nhanh chóng tẩu thoát, để lại một đống hỗn độn. Đức Trung dường như rơi vào tuyệt vọng. Xung quanh anh ngổn ngang như tâm trạng anh ngay lúc này, và cơn mưa càng làm cho khung cảnh ấy trở nên đáng thương, u ám hơn. Nhặt từng mảnh vỡ của chén bát, bàn ghế một mình, không một ai giúp anh. Nước mắt anh cũng đã rơi hòa vào những giọt mưa đang rơi xuống người của người đàn ông tội nghiệp kia.

“Mày còn bán ở đây một ngày, tụi tao sẽ đến đây một ngày nữa.”

Chiếc xe ấy vẫn chưa buông tha cho Đức Trung, bọn chúng quay lại, hét lớn vào mặt của Đức Trung. Câu nói đó như dập tắt mọi hi vọng của anh, nó dường như đã kéo về phía anh một màu đen, màu đen của sự tuyệt vọng.

“Mất tất cả thật rồi.”

Người đàn ông ấy quỵ xuống, nước mắt anh hòa với máu lăn dài trên khuôn mặt vốn đã gầy gò đó. Và cũng như lần trước, sự khốn khổ đó của Đức Trung được kẻ đứng đằng sau những chuyện này - Tuấn Anh - đừng từ xa trông thấy, cùng với đó là nụ cười đắc ý.

“Kịch hay vẫn chưa kết thúc được đâu. Chúng ta mau đi thôi. Chương cuối trong câu chuyện này sắp diễn ra rồi.”

Chương cuối mà Tuấn Anh đề cập đó chính là căn nhà của Đức Trung. Khi đang tuyệt vọng trong sự khốn khổ và đống đổ nát đó, Đức Trung nhận được cuộc gọi từ cô hiệu trưởng cạnh nhà.

“Cậu mau về nhà đi, nhà cậu xảy ra chuyện rồi.”

Đức Trung khi nghe xong cuộc gọi đó, liền một mạch chạy về căn nhà của mình. Ở đó, người phụ nữ chủ nhà đang đứng chỉ chỉ trỏ trỏ điều gì đó, trông dáng vẻ bà ta kênh kiệu, dữ dằn.

“Cô chủ nhà, cô đến đây có gì không ạ?”

“Ái chà, ông bố của năm đây rồi. Tới đây lấy nhà chứ làm gì.”

Giọng điệu chát chúa cùng với điệu bộ hống hách, bà chủ nhà hệt như những mẹ dì ghé trong các câu chuyện cổ tích. Nhưng điều khiến Đức Trung bất ngờ hơn đó chính là câu nói của bà ta.

“Cô nói vậy là sao? Chưa tới hạn đóng tiền mà, tại sao cô lại làm vậy với cháu chứ.”

“Tao làm vậy với mày thì làm sao. Đây là nhà tao, tao thích lấy lại lúc nào thì lấy, khôn hồn mày mau dọn dẹp và cút xéo ngay ngày mai. Nếu không đừng nể tình tao ác độc.”

“Ngày mai? Thế thì làm sao bố con cháu kiếm được chỗ mới được thưa cô. Mong cô nghĩ lại.”

“Không nghĩ ngợi gì cả. Ngày mai là ngày mai. Đúng ra là hôm nay, bố con mày phải dọn đi rồi, nể tình 7 năm nay mày tháng nào cũng đóng đầy đủ nên tao mới để cho ngày mai đấy. Khôn hồn thì mau dọn đi đi.”

Mụ đàn bà độc ác ấy rời đi, mặc cho Đức Trung van xin dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt.

“Bố ơi, bố có làm sao không?”

Lan Anh từ trong nhà của cô Lan chạy ra, trông thấy vết thương trên đầu của bố, cô bé đã rất lo lắng, vội an ủi bố mình.

“Lan Anh à, bây giờ chúng ta phải làm sao đây. Bố xin lỗi con, xin lỗi con nhiều lắm.”

“Chúng ta có cần báo cho mẹ Tú Trinh biết không bố?”

“Đừng con, mẹ Tú Trinh đang bận việc của công ty, chúng ta cũng đã làm phiền mẹ nhiều lắm rồi. Đừng để mẹ biết chuyện này.”

Hai bố con tự an ủi nhau, Lan Anh dìu bố của mình vào nhà. Hôm nay quả là ngày tồi tệ nhất từ trước đến nay của hai bố con Đức Trung.

“Đức Trung, cậu ổn chứ?” - Cô Lan tay cầm hộp y tế, bước vào trong nhà.

“Không sao đâu thưa cô hiệu trưởng.”

“Tại sao cậu lại bị thương như thế này? Có chuyện gì xảy ra trước khi cậu về nhà à?”

“Dạ, quán bò kho bị đập, cháu bị thương khi cố ngăn cản điều đó.”

Ánh mắt kinh ngạc, hoảng hốt của cô Lan cũng đã phần nào nói lên sự nghiêm trọng mà Đức Trung đang và đã đối mặt.

“Cậu tính tiếp theo sẽ như thế nào. Người phụ nữ kia ngày mai sẽ đến đòi nhà rồi.”

Cô Lan từ tốn khử trùng và băng bó vết thương của Đức Trung và cũng không quên hỏi anh về dự tính sắp tới của anh.

“Cháu cũng không biết nữa. Nhưng tạm thời cháu có thể gửi Lan Anh tại nhà cô được không ạ, cháu chắc sẽ ở tạm nhà bạn cho đến khi tìm được nhà mới, thưa cô.”

Cô Lan gật đầu, âu yếm nhìn chàng trai tội nghiệp đang thút thít trước mặt mình.

“Đúng rồi, cô giữ bí mật chuyện này với quán bò kho của cháu với Tú Trinh nha cô. Cô ấy đang bận bịu với công việc, con không muốn cô ấy phải lo thêm chuyện của hai bố con cháu.”

“Được rồi, hai bố con chắc chưa ăn gì đúng không. Thay đồ đi rồi sang nhà cô ăn tối cùng vợ chồng cô. Lan Anh từ mai sẽ ở tạm phòng của con gái cô, tuần sau là nó du học về rồi.”

“Dạ, vậy cháu cảm ơn cô nhiều lắm, cháu và Lan Anh sẽ sang ngay ạ.”

Đức Trung ngoái người lại nhìn Lan Anh, tự trách bản thân mình vì đã khiến cô bé hoang mang và sợ hãi, sắp tới còn không có chỗ để che mưa che nắng nữa.

“Lan Anh, bố xin lỗi con.” - lau hai hàng nước mắt lăn trên má, Đức Trung xoa đầu, ôm Lan Anh vào lòng.

“Không sao đâu bố, Lan Anh sẽ luôn bên cạnh bố. Hai bố con mình cùng cố gắng bố nhé.”

Và ở đâu đó ngoài kia…

“Về thôi, tàn cuộc rồi.”

Ngoài xe, sự thỏa mãn, niềm vui vì đã hạ gục được một “đối thủ” khiến Tuấn Anh mãn nguyện. Chiếc xe oto lăn bánh, để lại sự sụp đổ của một gia đình.

Dưới cơn mưa nặng hạt ngoài kia, bên trong căn nhà ấy vẫn toát lên sự ấm áp mặc cho trước mắt hai bố con là muôn vàn khó khăn sắp phải đối mặt.

Đêm cuối cùng trong căn nhà đã gắn bó với cả hai bố con trong suốt hơn 7 năm qua trôi qua thật dài.

Bình Luận (0)
Comment