Người này thật xoi mói! Đòi tìm danh xưng thật đặc biệt, lại muốn thật thân
mật. Rốt cuộc phải gọi thế nào hắn mới vừa lòng? Nghĩ đến nàng thấy đầu như to
ra gấp đôi.
“Tôi thật sự nghĩ không ra.” Nàng hích hích khuỷu tay vào hắn, thầm thì “Vậy
tôi sẽ giống Chỉ Dao gọi anh là Lạc ca ca, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn
tôi.”
Hắn nâng mặt nàng, ngữ điệu giận dữ “Không được, anh không đồng ý!”
Nàng căm tức không thôi, kháng nghị “Vì sao? Anh rõ ràng là cố ý khó dễ tôi,
tôi biết anh so với tôi lớn hơn ba tuổi…”
Hắn nhếch môi, ánh mắt tối tăm nhìn nàng “Em là người phụ nữ anh muốn ở bên
cả đời. Vậy xưng hô Lạc ca ca này của em là không thích hợp. Chỉ Dao và anh cùng
nhau lớn lên từ nhỏ, cô ấy gọi thế thì được, nhưng em không được.”
Nàng ngây ngẩn cả người, qua nửa ngày mới hiểu được ý tứ của hắn. Thì ra đối
với hắn, Chỉ Dao ở vị trí em gái. Mà hắn vừa thừa nhận cùng nàng lại là quan hệ
thân mật chân chính … Nàng hít vào một hơi thật sâu, đáp án này đối với nàng mà
nói vừa mừng vừa lo.
“Nếu em không gọi ra được, thời gian sẽ muộn đó.” Hắn cười nhẹ, giọng nam
trầm vang bên tai nàng, yêu thích không buông tay vuốt ve tấm lưng hoàn mỹ của
nàng, cảm thụ được đầy đủ dưới bàn tay ve vuốt là da thịt non mềm bóng
loáng.
Nàng toàn thân căng thẳng. Sự âu yếm của hắn đã làm cả hai dâng lên một loại
ấm áp run rẩy đặc biệt. Nàng biết, nếu không tiếp tục câu chuyện hắn khả năng sẽ
tiến tới chuyện ngọt ngào thân thiết hơn.
Nàng nuốt nước miếng, tinh thần không tự giác buông ra một chữ “Hàn…”
Sự ôm ấp gắt gao của hắn đột nhiên nới lỏng, đôi mi chấp chới nồng nàn, quay
đầu nhìn nàng “Lặp lại lần nữa.”
“A…” Nàng nhìn kỹ hắn. Con ngươi đen lấp lánh sáng chói. Hắn thật phấn chấn,
tràn đầy sinh khí, làm đôi môi nàng không tự chủ buột ra tiếng gọi ngọt ngào
“Hàn…”
Khuôn mặt tuấn tú phút chốc tăng thêm ý cười, sau đó rất nhanh sát đến bên
nàng, hôn môi nàng đỏ mọng “Anh thích cách xưng hô này, về sau em cứ như vậy gọi
anh. Nhớ kĩ đó!”
“Ừm, được, tôi sẽ nhớ kỹ.” Nàng nhẹ giọng, chuyện này rốt cục đã qua. Người
này thật đúng là quái thai mà! Còn tưởng là gian nan khó khăn không qua nổi,
không ngờ mình may mắn chó ngáp phải ruồi, lập tức đem lại cho hắn niềm vui.
“Hàn, hiện tại có thể buông ra chưa?” Nàng ngoan ngoãn gọi hắn theo cách xưng
hô mới, chỉ để lấy lòng hắn nhằm nhanh chóng rời khỏi giường.
“Tốt lắm, quả thực rất dễ nghe!” Hắn trầm ổn tiếng nói, ý cười trong giọng
thêm mấy phần vui mừng, bàn tay to dần dần buông lỏng ra, kiềm chế lực đạo.“Anh
nghĩ hẳn là cũng nên báo đáp lại em…”
Nàng không quan tâm hắn đang nói gì, chỉ biết là thời gian sắp không kịp nữa,
vội vàng dùng tay che ngực trần, với lấy áo ngủ, đưa lưng về phía hắn rất nhanh
trùm áo ngủ vào người.
“Huyên, buổi tối trở về sớm một chút, anh cần em.” Hắn xuất kỳ bất ý, từ phía
sau ôm lấy nàng. Qua làn áo ngủ mỏng manh, da thịt hắn áp vào lưng nàng ấm áp,
hơi thở ái muội tỏa bên tai nàng.
Nàng bình thường cương trực, lúc này lại tràn tới cảm giác rung động mãnh
liệt. Từ tiếng gọi thân thiết của hắn mà sâu trong lòng lan tràn ra một loại ấm
áp ngọt ngào vô cùng.
“Biết rồi! Tôi sẽ sớm một chút trở về nấu bữa tối.” Nàng cố ý hiểu ý tứ của
hắn theo một hướng khác, đẩy tay hắn ra, chạy xuống giường.
Nàng cầm nội y cùng trang phục đi làm đang chuẩn bị thay, đột nhiên cảm nhận
được ánh nhìn chăm chú nóng rực. Hắn tà mị tựa vào đầu giường, hưng phấn nhìn
chằm chằm các động tác của nàng. Nàng ngượng ngùng mặt đỏ lên, dừng ngay việc
cởi bỏ áo ngủ, lập tức cắm đầu chạy vào toilet.
Nàng làm hai phần ăn sáng thật ngon miệng , bưng lên bàn ăn. Hắn tinh thần
khoan khoái đã đi tới thay nàng đẩy chiếc ghế dựa ra “Em ăn nhanh lên, anh sẽ
lái xe đưa em đi làm. Chạng vạng tan tầm anh sẽ ở bên đường đối diện đợi
em.”
“Ừm…” Nàng hung hăng cắn miếng to sandwich, lại uống một hớp lớn sữa, nhìn
thời gian đã sắp tám giờ rưỡi, đến tòa soạn khẳng định so với bình thường không
sai biệt lắm. Đều do Doãn Lạc Hàn làm nàng chậm trễ, đã tưởng đi sớm được hơn
bình thường nửa giờ để làm kế hoạch.
Ấm ức qua đi, khó khăn đem sandwich nhét vào miệng, nàng ngẩng đầu thấy hắn
có vẻ đã ăn xong rồi, trong tay nghịch nghịch cái chìa khóa xe, không hề chớp
mắt thưởng thức tướng ăn của nàng.
Hắn đang đợi nàng. Nàng vội vàng đứng lên, miệng còn phồng thức ăn, khó khăn
nuốt xuống rồi mới phát ra âm thanh “Tôi… Tôi… Đi thôi…”
“Không nên gấp gáp, thời gian còn kịp.” Hắn giữ chặt nàng, thẳng hướng tới
phòng khách, dùng tay phải cầm giấy ăn cẩn thận lau khóe môi dính sốt cà chua
của Mân Mân.
“Không được, tôi vội lắm, đã hẹn cùng thủ trưởng hôm nay đi làm sớm nửa giờ.”
Nàng khoát tay áo, chạy tới phòng khách lấy túi xách.
“Thoạt nhìn em vẫn là người phụ nữ để tâm đến sự nghiệp, điểm ấy đối với anh
thực sự ấn tượng.” Hắn tiếng nói trầm ổn mang theo ý cười khoái trá, cất bước đi
theo, cùng nàng ra khỏi nhà.
Sau một lát, xe thể thao dừng chênh chếch đối diện biển hiệu lớn của tòa
soạn, nàng xách túi chuẩn bị xuống xe, đột nhiên dừng cước bộ, quay sang nhìn
hắn.
“Đúng rồi, tên phóng viên kia thế nào? Đã biết thuộc tòa soạn báo nào chưa?”
Nhắc tới chuyện này, nàng vẫn là có chút cảm giác sợ hãi .
“Em cứ đi làm đi, chuyện này giao cho tôi là được.” Hắn vẫn là những lời như
trước, một chút cũng không ra lộ nửa điểm lo lắng.
Nàng mơ hồ có cảm giác da đầu tê dại, phụ nữ trời sinh giác quan thứ sáu,
nàng có cảm giác khả năng thực tế không thuận lợi giống như hắn nói. Có lẽ
chuyện này thực vô cùng khó giải quyết.
Nàng cau mày, buồn rầu cúi đầu đi vào văn phòng, không lưu ý thiếu chút nữa
là đâm thẳng vào thân ảnh cao lớn đi tới, hình dáng khuôn mặt rõ ràng tuấn
lãng.
“Lăng tiểu thư.” Giản Quân Dịch hơi nhướn mi, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, hướng
nàng chào hỏi.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng.” Nàng cũng lễ phép mỉm cười đáp lễ. Người
bình thường có lẽ đã cảm thấy hắn là người thật dễ gần, không ra vẻ quyền chức.
Nhưng nàng không dễ bị hắn lừa bịp. Nàng có thể nhìn ra vẻ tươi cười của hắn
luôn luôn ẩn giấu thái độ kiêu căng, khó gần.