“Tôi cũng thực vinh hạnh được gia nhập đội ngũ các anh, hy vọng về sau được
chỉ giáo nhiều hơn.” Nàng được làm việc với người cùng thế hệ, đã không còn
khuôn sáo trói buộc, nàng bắt đầu càng ngày càng chờ mong sự hợp tác tốt đẹp sau
này.
Lâm Hạo Ngôn tươi cười làm bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút “Lăng
tiểu thư, cô không cần khách sáo như vậy, về sau chúng ta còn nhiều cơ hội hợp
tác.”
Khởi đầu tốt là thành công một nửa, sau đó bọn họ đều nói chuyện rất vui vẻ,
đến hơn 12 giờ, Trịnh Trác đề nghị cùng đi ăn cơm trưa, nàng cũng vui vẻ đồng
ý.
Ba người đồng loạt đáp thang máy xuống, đi đến đại sảnh, gặp một vài đồng sự,
nàng gật nhẹ đầu chào, Kỉ Tích Vân ở trong số người đó cũng ngẩng đầu nhìn
nàng.
Trịnh Trác cùng Lâm Hạo Ngôn cùng đem xe tới, nàng lựa chọn lên xe Trịnh
Trác. Một lát sau, bọn họ đến một nhà ăn cao cấp, nàng để ý nơi này mọi người ra
vào đều mặc trang phục công chức, không khó đoán ra đây là nhà ăn thương vụ, nơi
các thành phần tri thức văn phòng thường liên hoan hoặc đàm luận công việc.
“Cô xem xem muốn ăn gì?” Vừa ngồi xuống, Trịnh Trác đưa thực đơn cho nàng
chọn.
“Tôi không kén ăn lắm, ăn giống hai người là được rồi.” Nàng cười cười đem
thực đơn đẩy trở về, cúi mặt nhìn mặt bàn, vốn dĩ nàng cảm thấy cùng thủ trưởng
mới dùng cơm cũng không sao, chỉ là là hiện tại khi ngồi xuống, mặt đối mặt ngồi
với hai người đàn ông khí chất như vậy, nhất thời lại cảm thấy ngại ngùng.
Lần đầu tiên cùng người khác giới xa lạ ăn cơm, nàng có chút không được tự
nhiên, hơn nữa bốn phía luôn luôn có ánh mắt nữ giới ghen tị phóng lại càng làm
nàng thêm bất an.
Trong lúc đang đợi cơm trưa bưng lên, Lâm Hạo Ngôn đứng dậy đi toilet. Nàng
không biết nên làm gì, cúi đầu uống nước.
“Lăng tiểu thư, cô đang lo lắng sao?” Trịnh Trác xoay xoay cái chén trong
tay, trên mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt. “Dù trong công việc là cấp trên cấp dưới
nhưng tôi hy vọng chúng ta vẫn có thể là bạn. Sau này làm việc cô sẽ quen dần
thôi, thật ra tôi và Lâm Hạo Ngôn cũng rất thoải mái, cô không cần lo sợ chúng
tôi nghiêm khắc cổ hủ đâu.”
“Vâng.” Nàng mỉm cười, di động trong túi đột nhiên rung, nàng cúi đầu lấy ra,
nhìn đến là số điện thoại di động của Doãn Lạc Hàn.
“Huyên, em hiện tại đang làm gì vậy?” Hắn mềm nhẹ tiếng nói thoảng ở bên
tai.
“Tôi ăn cơm ở bên ngoài.” Nàng nhỏ giọng trả lời, Trịnh Trác ngồi ở đối diện
đang nhìn chằm chằm nàng.
“Cùng với ai?” Hắn trầm thấp tiếng nói, đột nhiên gắt gao ép hỏi.
Nàng mím nhẹ môi “Đương nhiên cùng đồng nghiệp.”
“Nam hay nữ ?” Giọng hắn rõ ràng là đang chất vấn nàng.
Nàng nắm chặt di động vốn là muốn nói thẳng, nhưng lời đã đến miệng lại quyết
định thôi “Nữ đồng nghiệp, chính là người lần trước anh đã gặp qua, Tích
Vân.”
Hắn trầm mặc vài giây, chậm rãi mở miệng “Em tan tầm sớm một chút, xe của anh
đứng chờ ở đường cái đối diện.”
“Vâng.” Nàng theo bản năng đáp lời, nghe được hắn cúp điện thoại, lúc này mới
nhớ đến hôm nay đã đồng ý với đồng sự buổi tối mời bọn họ ăn cơm chúc mừng.
“Bạn trai cô?” Trên đỉnh đầu phút chốc vang lên tiếng Trịnh Trác.
Nàng ngẩng đầu, cười khổ không trả lời. Nàng hiện tại đầu óc đều nghĩ về tên
Doãn Lạc Hàn kia, không biết chuyện tên phóng viên kia hắn đã xử lý thế nào, ban
nãy gọi điện thoại đáng lẽ nàng phải hỏi hắn mà nàng lại quên, báo hại bây giờ
lại lo lắng.
Lúc này, phục vụ bưng đồ điểm tâm lên cho bọn họ, Lâm Hạo Ngôn cũng đã trở
lại, ăn xong cơm trưa, bọn họ nói chút chuyện công việc, nàng nghĩ tới buổi tối
đồng sự tụ hội, thuận tiện cũng mời bọn họ.
Trở lại văn phòng, nàng liền bắt đầu khẩn trương vào làm việc, không biết qua
bao lâu, vang lên tiếng đập cửa, là Tích Vân.
“Phó chủ biên thân ái, tôi tan tầm đây nha, các đồng sự đều đang ở bên ngoài
chờ cô cùng đi ăn cơm chúc mừng đó.” Tích Vân trêu đùa.
“Biết rồi, tôi lập tức ra ngay.” Mân Huyên cười khanh khách khép lại văn
kiện, lại vội vàng thu xếp bàn làm việc chỉnh tề, cầm lấy túi da cùng Tích Vân
đi ra khỏi văn phòng.
Nàng cùng một nhóm đồng sự đông đảo đi ra thang máy, sau đó xuống đến dưới
lầu, mọi người bắt đầu náo động thảo luận đêm nay nên đi nơi nào ăn, cuối cùng
cũng thống nhất được một địa điểm tốt.
Nàng lấy cớ, nói mình có việc phải về nhà một chuyến, để cho bọn họ đi trước
gọi món ăn, nàng nửa giờ sau sẽ đến. Đợi cho đồng sự từng nhóm từng nhóm bắt
taxi đi xa, nàng mới chạy về nơi Doãn Lạc Hàn hẹn.
Đi ngang qua sập bán báo, ánh mắt của nàng nháy mắt bị một đống hình ảnh thu
hút. Bóng dáng một người đàn ông đã chiếm hơn nửa bức ảnh, hắn dùng cánh tay tận
lực bảo vệ người phụ nữ trong lòng, tựa hồ là sợ nàng bị lộ rõ, mà người phụ nữ
kia thì đang nghiêng mặt đi.
Nàng hít thở thật sâu, đây không phải chính là bức ảnh nàng và hắn ở trung
tâm thương mại sao? Nàng vội đi lại gần, cầm tờ báo, tinh tường nhìn đến bên
cạnh đề một dòng tít thật lớn: “Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh Doãn Lạc Hàn cùng
người tình bí ẩn tại trung tâm thương mại”
Phía dưới bức ảnh dày đặc chữ đều là phán đoán thân phận người phụ nữ này,
sắc mặt của nàng bỗng dưng tái nhợt như tờ giấy, bối rối không biết như thế nào
cho phải, bản năng xiết chặt tờ báo, hình ảnh trên báo tuy nhìn không rõ, nhưng
nếu nhìn kĩ vẫn có thể nhìn ra là nàng.
“Tiểu thư, tờ báo này cô có mua hay không?” Người bán hàng thấy nàng nhìn hồi
lâu, không kiên nhẫn thúc giục.
Nàng phục hồi lại tinh thần, lấy tiền xu ra trả, lướt qua đường cái nhìn thấy
chiếc Lamborghini, nàng mở cửa xe ngồi xuống.
“Xong rồi, chuyện của chúng ta……” Nàng vừa trừng mắt nói được vài chữ, đôi
môi mềm mại đã bị nuốt lấy, khát khao mà mê luyến liếm cắn môi hồng như cánh
hoa, nàng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, cầm chắc tờ báo, dùng sức đẩy đẩy hắn
ra.
Hắn lưu luyến buông nàng ra, hai tay lại thủy chung để ở trên lưng của nàng,
khàn khàn tiếng nói thở dài “Hôm nay thật là dài, buổi sáng vừa đến công ty mà
anh đã bắt đầu nhớ em……”
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, người này còn nhàn nhã nói những câu như vậy sao,
nàng căm tức không thôi, mang tờ báo với nhiều nếp nhăn phóng tới trước mặt hắn
“Không phải nói đã giải quyết rồi sao? Anh nhìn xem đây là cái gì?”