Nàng tháo điện thoại ra, lấy sim ném vào thùng rác, sau đó buổi chiều lại đi
mua 1 chiếc sim mới lắp vào.
Tạm biệt, không…. là vĩnh biệt… Khi quay người đi đi, nàng liếc mắt lẳng
lặng nhìn chiếc sim nằm trong thùng rác lần cuối cùng, hít sâu một cái… Từ giờ
trở đi nàng sẽ được là chính mình, sẽ không tiếp tục bị tên ma quỷ kia khống
chế, để mặc hắn muốn làm gì thì làm nữa…
Chẳng có một người phụ nữ nào sau khi trải qua chuyện nhục nhã ở câu lạc bộ
như nàng lần đó lại có thể tha thứ cho kẻ chủ mưu đứng sau tất cả là hắn. Đây
thực sự là một vết thương vẫn luôn âm ỉ đau đớn trong nàng. Huống hồ đến hai chữ
“xin lỗi” hắn cũng chưa từng nói….
Nàng ra máy ATM lấy chút tiền, mua tạm hai bộ đồ công sở, một bộ đồ ngủ, còn
đồ dùng nàng nghĩ trong nhà cha nuôi chắc hẳn cũng không thiếu, vì thế nàng
quyết định không mua.
Bốn mươi phút sau, nàng xách vài chiếc túi đã đứng trước chiếc cổng lớn sang
trọng của Doãn gia.
Nàng còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh, cửa điện tử đã đột nhiên mở ra, một
người trông có vẻ như là bảo vệ đã tiến tới “Lăng tiểu thư, mời vào.”
Người bảo vệ này lần trước nàng cũng đã từng gặp qua, không ngờ vẫn còn nhớ
nàng, nàng mang theo mấy chiếc túi giấy bước trên bậc thềm, đúng lúc đó, cửa lớn
của ngôi biệt thự mở ra, một người quản gia đã xuất hiện trước mặt nàng.
“Lăng tiểu thư, mời vào, lão gia đã ở bên trong chờ tiểu thư rồi.”
Nàng gật đầu chào, lướt qua quản gia đi vào, vừa bước tới phòng khách đã nghe
thấy một tiếng nói hào sảng “Ha ha, Mân Huyên… mau đến đây, mau vào, mau
vào.”
“Cha nuôi.” Nàng nhẹ nhàng chào một tiếng, đáp lại nàng lại là một tiếng cười
sang sảng.
“Ha ha…… Ngoan lắm, Mân Huyên của cha, con đến là tốt rồi, vậy là đã có người
cùng cha nói chuyện phiếm.” Doãn Lương Kiến cười híp mắt, chỉ chỉ thang lầu “Mệt
không con? Cha đưa con đi xem phòng.”
“Vâng, con ổn, cám ơn cha nuôi.” Nàng mỉm cười gật đầu, tay nắm chặt túi giấy
theo sau Doãn Lương Kiến lên lầu.
Một tấm thảm dài thật êm được trải trên từng nấc thang, khi đi không hề gây
ra một tiếng động nào, cách bài trí của căn biệt thự này cũng không khác căn
biệt thự mà Doãn Lạc Hàn đã an bài cho nàng là mấy….
Đi đến lầu ba, Doãn Lương Kiến dừng bước, nàng nghĩ hắn mệt, vội vàng tiến
đến muốn đỡ hắn “Cha nuôi, cha mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đã.”
Doãn Lương Kiến né tay nàng, thở phì phì nhưng vẫn trừng mắt nói “Mân Huyên,
con cho là cha đã già rồi sao? Cha năm nay mới hơn năm mươi, chỉ là trung niên
chứ chưa phải người già, mấy bậc thang này sao có thể làm khó được cha chứ!”
Nhìn hắn không chịu bị coi là người già, nàng mím môi cười, vội vàng sửa
miệng “Con biết, là con nói sai rồi. Sức của cha vẫn còn rất tốt.”
“Ừ, đương nhiên rồi, mỗi buổi sáng cha đều dậy sớm tập luyện mà, tinh thần
cực kì tốt đó. Về sau con cũng nên theo cha, buổi sáng dậy sớm một chút rèn
luyện, rất là tốt đó.”
Hả? Thực ra nàng cũng không quen dậy sớm, mọi ngày đều ngủ thẳng đến gần giờ
đi làm mới dậy, nói gì đến chuyện dậy sớm tập thể dục… đối với nàng thật sự là
không đơn giản…
Nàng miễn cưỡng cười cười, không lên tiếng, đi theo phía sau hắn đi đến lầu
4, sau đó dừng lại ở gian phòng đầu tiên, hắn chỉ chỉ cửa phòng, cười ha ha nói
“Mân Huyên, đây là phòng của con, con vào xem có thích hay không?”
“Vâng, cám ơn cha.” Nàng đi về phía trước, lộ ra khuôn mặt vui vẻ, tươi
cười.
Doãn Lương Kiến nghiêm mặt “Con không được khách sáo nữa, nơi này về sau
chính là nhà của con, đừng có nói cảm ơn nữa, biết chưa?”
“Con biết rồi, cha nuôi.” Nàng nhu thuận cười đáp lời, đẩy cửa ra, sững lại
một chút……. Một căn phòng rất rộng, bài trí đều rất xa hoa tinh tế…
“Ha ha…… Ta đã đặc biệt nhờ kiến trúc sư giỏi nhất tới thiết kế theo mẫu mà
các cô gái trẻ như con đang ưa chuộng đó…” Doãn Lương Kiến nhìn chung quanh
phòng, thấy nàng chậm chạp không nói gì, tưởng rằng nàng không thích, xoay người
tức giận nói “Gọi ngay cho ta cái tên kiến trúc sư hôm trước….. đã đảm bảo là
mọi cô gái đều sẽ thích rồi cơ mà…… gọi hắn đến đây thiết kế lại cho ta……”
Nàng hoảng sợ, vội vàng giữ chặt hắn “Cha nuôi, cha hiểu sai ý con rồi… con
thích phòng này, thật sự rất thích……. Chính là con quá bất ngờ nên mới như vậy
đó ạ…”
“Ha ha……