Cô đang định xoay người rời đi thì chợt chú ý thấy người hắn hơi run run, lại
nghe loáng thoáng có tiếng nấc. Cô giật mình quay phắt lại, không thể nào! Chẳng
lẽ… hắn đang khóc đó sao?
Kìm lòng không đậu, cô tiến lại gần gọi nhỏ “Hàn……”
Hắn không lên tiếng, bả vai lại khẽ run, cô bỗng cảm thấy đau xót vô cùng…
Hắn khóc thật! Phải làm sao bây giờ?
Định tới gần an ủi hắn, lại nhớ tới người này luôn xem trọng sĩ diện, nếu bị
cô bắt gặp hắn đang khóc, khẳng định sẽ rất xấu hổ. Cô cắn môi, nhẹ nhàng ngồi
lên giường hắn, kéo chăn lên người.
Càng lại gần hắn, cô càng nghe rõ hơi thở không đều của hắn. Cô bối rối ngập
ngừng đưa tay ôm nhẹ hắn từ sau lưng “Hàn……”
Hắn giật mình một cái, nắm chặt lấy tay cô, xoay người lại. Cô xấu hổ cúi
mặt, không biết phải nói gì nữa.
“Đây chính là bằng chứng chứng minh em vẫn luôn yêu thương nhung nhớ anh ……”
Nghe tiếng nói khàn khàn của hắn, cô kinh ngạc ngẩng đầu mở lớn mắt nhìn hắn,
đôi mắt hắn vẫn sắc lẻm, và trên mặt nào có giọt nước mắt nào đâu!
“Anh… anh gạt tôi!” Cô tức giận kêu lên nhưng chẳng mấy chốc khuôn miệng nhỏ
nhắn đang hé mở đã bị một đôi môi nóng bỏng nuốt lấy, một bàn tay mạnh mẽ đỡ cổ
cô, cái lưỡi ẩm ướt trêu đùa trong khoang miệng thơm tho của cô khiến cô cảm
thấy như có một dòng điện đang chạy khắp người, không kiềm chế được kêu một
tiếng kiều mị.
Đôi môi thô ráp của hắn mạnh mẽ cắn mút đôi môi non mềm của cô, lưỡi hai
người vờn đuổi trong miệng khiến đầu óc cô trống rỗng, người càng lúc càng nóng,
cái nóng thiêu đốt hết lý trí… Hắn lại khẽ liếm vành tai mềm nhỏ của cô khiến
cho khắp người cô như tê dại, đôi mắt mê man…
Hắn nhân cơ hội thì thào bên tai cô “Anh muốn có con… có một đứa con của hai
ta…… Có thể bây giờ đã có rồi, cũng có thể là vẫn chưa có, nên hai chúng ta cùng
cố gắng nhé, được không em?”
Cô toàn thân nóng lên, xụi lơ dưới thân hắn, căn bản không còn chút đầu óc để
suy nghĩ, dễ dàng trả lời “Ừm… được……”
“Đồng ý rồi là không được đổi ý đâu nhé.” Hắn cúi đầu cười như đứa trẻ vừa
làm xong một trò tinh nghịch.
Một tay hắn nhanh chóng luồn ra sau lưng cô cởi áo ngực của cô khiến cho đôi
gò bồng đảo căng tròn bung ra. Hắn mê mẩn vừa hôn vừa lần tay cởi đồ, càng lúc
càng mãnh liệt… Hắn châm lửa dục vọng trong cô khiến cô mê muội, cơ thể nóng
bỏng, da thịt trắng như tuyết giờ đã nhuộm thành màu phấn hồng mê người…
“Huyên, em mãi mãi là của anh ……” Hắn bá đạo tuyên bố, đầu gối tách hai chân
của cô ra, khẽ động thân. Đôi môi đỏ mọng của cô cũng từ đó mà thốt lên những
tiếng hoan ái mê luyến…
Sáng sớm, tiếng chim kêu lảnh lót ngoài cửa sổ. Cô mở mắt, người bên cạnh
không biết đã đi đâu, chỉ thấy mình đang không một manh vải nằm trên giường hắn.
Lập tức đỏ mặt, cô thầm trách mình lẽ ra đêm qua đã không nên sang đây…
Cô lầu bầu xuống giường, thu nhặt mớ quần áo hỗn độn dưới chân, khi sắp đi
lại thấy có một tờ giấy nhỏ đặt ở tủ đầu giường: “Huyên: Hôm nay anh phải đi
công tác ở Ma Cao, ngày mai mới về. Buổi tối anh sẽ gọi cho em.”
Cô nhớ lại lúc rạng sáng khi mình còn đang lơ mơ hình như cũng nghe thấy hắn
âu yếm thì thầm vào tai cô những lời này…
Cô cầm tờ giấy, lén lén lút lút mở cửa phòng hắn, nhìn thấy không có ai mới
chạy vọt qua phòng mình.
Toàn bộ quá trình giống như tên trộm làm việc xấu, cô nuốt nước miếng một cái
nhìn đồng hồ đã không còn sớm nữa, vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt chải
đầu.
Khi xuống ăn điểm tâm không thấy ba nuôi đâu, quay đầu nhìn ra ngoài vườn
cũng không thấy nhưng cô không hỏi quản gia. Có lẽ ba nuôi vẫn đang tức giận
chuyện hôm qua, ở lì trên phòng. Thôi cũng không sao, đợi Doãn Lạc Hàn về rồi cô
sẽ cố gắng giúp cha con họ hòa giải.
Cô phấn chấn đi làm, đến lúc chờ thang máy quay đầu chào đồng sự, lại thấy
Trịnh Trác đứng cách đó không xa đang chuẩn bị tiến vào thang máy chuyên
dụng.
Hắn đột nhiên quay đầu, nháy mắt ý bảo cô đi tới, cô nghĩ hắn có chuyện quan
trọng muốn giao cho cô, vội vàng chạy qua, không ngờ hắn lại chỉ mỉm cười nói
một câu “Cùng đáp thang máy đi.”
Không đợi cô nói gì, hắn đã cất bước đi vào. Tuy bọn họ là anh em nuôi nhưng
cũng đã cùng hẹn nhau trước mặt đồng sự sẽ tỏ ra bình thường như cấp trên với
cấp dưới để tránh những điều phiền toái. Lần này hắn lại gọi cô đi cùng như vậy
không khỏi thu hút những ánh mắt tò mò của đồng sự, vì vậy cô nhất thời đứng bất
động, chưa biết làm sao.
Trịnh Trác đi vào thang máy, thấy cô vẫn đứng ngốc ở đó liền nhíu mày giục
“Sao còn không vào đi? Anh có chuyện cần nói với em về bài phỏng vấn của tạp chí
kì này.”
Nghe hắn nói đến chuyện công việc, cô cũng không băn khoăn gì nữa, sờ sờ mũi
tiến vào.
Thang máy chậm rãi khép lại, Trịnh Trác quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm sâu
“Mân Huyên, ngày hôm qua anh đã điều tra được tất cả, chuyện lần này là do có
người đứng đằng sau giở trò.”
Cô thoáng sửng sốt, chuyện này sao hắn có thể biết được?
“Mân Huyên, lẽ ra em nên nói với anh, tại sao lại một mình gánh trách nhiệm
như vậy?” Trịnh Trác có chút tức giận “Tòa soạn có những quy định rất nghiêm
ngặt, Phó chủ biên chỉ được phép sai sót hai lần thôi. Lần đầu chỉ đơn giản ghi
tội, trừ chút tiền lương, nhưng lần thứ hai sẽ là đuổi việc đấy. Em phải cảnh
giác cô thư kí của em, lai lịch của cô ta không bình thường đâu.”
“Vậy là sao?” Cô thắc mắc, vốn dĩ cô cũng chỉ nghĩ Chu Hiếu Linh là một cô
gái không đơn giản, nhưng không lẽ còn có những chuyện ghê gớm hơn mà cô không
biết?