Hắn nheo mắt đánh giá gương mặt nhỏ nhắn mà quật cường qua ánh đèn mờ mờ, đôi
mắt dường như vụt sáng một chút “Huyên, nếu em thật sự thích công việc này, anh
có thể mở cho em một tòa soạn riêng, để em toàn quyền phụ trách tất cả, lợi
nhuận tốt xấu gì cũng không quan trọng.”
Lại là đề nghị này! Cô đã không thể nhớ nổi rốt cục hắn đã nói câu này bao
nhiêu lần nữa, cô nắm chặt tay lại, cương quyết lắc đầu “Không cần, không cần,
tôi không cần. Anh cho rằng tòa soạn là cái gì? Là một trò chơi sao? Thích thì
xây dựng sao? Tuy rằng lợi nhuận của tòa soạn chắc chắn không thể so với tập
đoàn Đường Thịnh của các người, nhưng dù sao cũng là sự đóng góp cống hiến của
cả một tập thể……”
Cô phản đối kịch liệt như vậy làm hắn có chút kích động, cánh tay hắn nháy
mắt như thanh thép giữ chặt lấy cô, hừ lạnh một cái rồi nói “Đừng cho là anh
không biết, em muốn ở lại tòa soạn là vì Trịnh Trác đúng không? Em chẳng qua là
muốn ở bên hắn!”
Cô trừng mắt “Anh đừng nói lung tung, tôi nói rồi, tôi và Trịnh Trác chỉ đơn
giản là tình thân, tôi chỉ tôn trọng anh ấy như một người anh cả trong
nhà……”
“Tình thân? Anh cả? Em cho rằng anh là đứa nhóc 3 tuổi sao?” Hắn cắn răng giữ
nàng càng chặt, khàn khàn gầm nhẹ “Nếu thật sự em với anh ta chỉ đơn giản là
tình thân, vì sao em không dám quang minh chính đại gọi điện cho hắn mà lại phải
đợi đến nửa đêm lúc anh ngủ rồi mới lén lút gọi? Khi chúng ta đang ăn bữa tối
cũng là hắn gọi đúng không, em lại nói dối, em không dám nghe! Lăng Mân Huyên,
căn bản là em làm chuyện không minh bạch!”
Cô kinh ngạc, thì ra cô không gạt được hắn chuyện gì, thì ra tất cả hắn đều
đã rõ ràng.
Trước những lời chỉ trích của hắn, cô lớn tiếng phủ nhận “Không phải, tôi
phải nói bao nhiêu lần anh mới tin? Tôi và Trác thật sự không có gì!”
Cô thừa nhận cô không dám thoải mái liên hệ với Trịnh Trác trước mặt hắn,
nhưng chẳng qua cũng chỉ bởi vì hắn trước đây đã từng ghen với Trịnh Trác nhiều
lần nên cô mới phải nói dối như vậy, không ngờ thì ra hắn đều biết hết.
“Anh không muốn người phụ nữ của anh lại nghĩ về người đàn ông khác, cho dù
đó có là anh trai của em. Muốn chứng minh hai người không có gì, chỉ cần em chủ
động từ chức, anh sẽ tin em.”
Vừa nghe đến hai chữ “từ chức”, cơn tức của cô vốn đang cố nén lại lại được
dịp bùng lên “Doãn Lạc Hàn! Anh đừng quá đáng như vậy, tôi sẽ không từ chức,
không bao giờ từ chức!”
“Tốt, tốt lắm….” Đôi mắt hắn đen lại càng thêm lạnh lùng, đôi tay đang ôm cô
càng lúc càng chặt lại khiến cho cô cảm giác như cả người vỡ vụn thành từng
mảnh.
Cô cắn môi cố không kêu một tiếng, rồi đột nhiên, tay hắn xẹt qua vùng bụng
bằng phẳng của cô, thoáng chốc vung tay ra như bị điện giật, sau đó hắn bỗng
nhiên đứng dậy, không quá một hồi, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, tất cả đều
ngoài dự đoán của cô khiến cô không kịp phản ứng gì cả.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đã bị hắn đóng sầm lại, vơ bừa lấy một chiếc
gối dùng sức ném. Chiếc gối mềm nhũn đập mạnh vào cánh cửa, sau đó tuột xuống
sàn.
Ngày hôm sau, nhìn đôi mắt sưng to như hai quả hạnh nhân trong gương, cô mệt
mỏi ngáp dài một cái. Đêm qua sau khi hắn đi, cô nằm trên giường càng nghĩ càng
giận, trợn tròn mắt đến tận 4 giờ sáng mới chợp mắt được một chút.
Nhìn thời gian chỉ còn bốn mươi phút, cô không khỏi vội vàng, làm mọi việc
thật nhanh, sau đó với túi xách chạy ra khỏi phòng.
Cô đi qua phòng khách chạy thẳng tới cửa. Mùi vị thức ăn thơm phức lại bay
đến, bụng cô cũng biểu tình. Cô cúi đầu đổi giày, cho đến khi nhìn thấy một đôi
dép đi trong nhà màu xám ở bên cạnh, cô cùng cố tình coi như không thấy.
Cánh tay đột nhiên bị hắn túm lại, nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói “Lại đây ăn
bữa sáng.”
Nếu cô nghe lời hắn chẳng khác nào cô chịu thỏa hiệp! Lần này nói gì cô cũng
nhất định không từ chức. Cô lãnh đạm gạt tay hắn ra, đi giày, xoay người ra cửa,
phút chốc đôi tay hắn lại ôm lấy eo cô, kéo cô lại.
Cô xoay vài vòng rồi đứng không vững, ngã vào người hắn. Giật mình, cô ngẩng
đầu nhìn xung quanh, cũng may không thấy người giúp việc nào.
“Anh làm gì vậy?!” Cô đẩy hắn ra, nóng vội kêu “Đừng có như vậy nữa, nếu bị
người hầu nhìn thấy thì mệt rồi.”
“Em cho rằng họ đều là người mù sao?” Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫn chặt chẽ ôm
eo cô, kéo cô vào trong bếp, còn ấn vai cô ngồi xuống ghế.
Hắn nói như vậy là có ý gì? Cô còn chưa kịp suy nghĩ lại đã bị một chén nước
đen tuyền ở trước mặt dọa cho sợ chết, ngẩng đầu hỏi hắn “Đây là cái gì?”
“Cho em uống thuốc bổ.” Hắn thản nhiên nhấc khóe môi, lấy mu bàn tay thử độ
ấm bên ngoài chén “Hết nóng rồi, uống được rồi đấy.”
“Tôi không bệnh, uống thuốc bổ gì chứ, tôi không cần uống!” Cô trừng mắt nhìn
chén nước màu đen, vội vàng lấy tay đẩy ra, tiện đà với cốc thủy tinh ở xa “Tôi
uống sữa là được.” Thì ra tối hôm qua hắn nói cô rất gầy, muốn tẩm bổ cho cô
không phải là nói chơi.
“Không được, phải uống.” Hắn cướp lấy cốc sữa trong tay cô, bá đạo nói “Nếu
không anh sẽ có cách khiến em phải nghe lời, ví dụ như…… khiến em mất
việc……”
Hắn hé môi, đôi mắt rất xảo quyệt…
Tên đáng ghét này! Lại uy hiếp cô! Hắn không có trò nào mới mẻ hơn sao? Cô
vừa định lớn tiếng phản bác, trong đầu lại vang lên một tiếng nhắc nhở, vì vậy
uốn lưỡi bảy lần liền nói “Ý của anh là chỉ cần tôi chịu uống thuốc, anh sẽ
không bao giờ nhắc đến chuyện từ chức nữa?”
Hắn hơi mỉm cười, ánh mắt sắc lẻm “Đương nhiên, chỉ cần từ giờ trở đi mỗi
ngày em đều ngoan ngoãn uống một chén thuốc, từ nay về sau anh nhất định không
nhắc lại nửa chữ.”
“Nói là phải giữ lời.” Cô dùng sức gật gật đầu, nhắm mắt lại, uống một hơi
hết sạch. Một chén thuốc bổ đổi lấy sự bảo toàn công việc, đáng!