Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
Về lý mà nói, Doãn Lạc Hàn không thể biết được chuyện
này, nhưng giờ phút này hắn lại đang nói về chuyện đó, hơn nữa lại còn
nói đúng 147 vạn 3 ngàn không sai một chữ nào. Đã sớm nghe danh Doãn Lạc Hàn trên bàn đàm phán là một kẻ bất bại, có thể nắm được rõ ràng tất cả các tư liệu về đối thủ, hôm nay quả nhiên Lâm Hạo Ngôn đã được mở rộng
tầm mắt.
Mân Huyên nhìn Lâm Hạo Ngôn đã cứng lưỡi, trong lòng vô
cùng lo lắng. Cô biết trên bàn đàm phán, ai nắm giữ được tâm lý của đối
phương, người đó sẽ giành chiến thắng, nói cách khác chính là “Biết
người biết ta,trăm trận trăm thắng”, mà nhìn Lâm Hạo Ngôn lúc này rõ
ràng là đã rơi vào thế bị động, trưởng phòng quảng cáo cũng chỉ cúi đầu, tình hình vô cùng bất lợi về phía ta, khả năng tòa soạn Thuần Mỹ sẽ
phải nhượng bộ…
Ý chí chiến đấu bốc lên, cô rốt cuộc không thể ngồi yên
được nữa, vội vàng lên tiếng “Tổng giám đốc Doãn, xin cho tôi được thay
mặt Thuần Mỹ trình bày một chút quan điểm….”
Ánh mắt hắn di chuyển sang phía cô, khuôn mặt tuấn tú
hoàn toàn lạnh lùng băng giá, khiến cô phút chốc mê mang không biết có
phải gương mặt ôn nhu yêu chiều của Doãn Lạc Hàn lúc sáng là do cô ảo
tưởng hay không…
Chiếc cằm cương nghị của hắn hơi nhấc lên, ý bảo cô tiếp tục nói.
Cô nuốt nước bọt, không thể không thừa nhận trong lúc
làm việc, Doãn Lạc Hàn có vẻ vô cùng tôn quý, khí phách có thể áp đảo
đối phương…
Cô cố lấy lại bình tĩnh, hơi nhìn xuống dưới mà không
dám nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của hắn, nói rõ ràng đâu ra đó “Trong
ngành xuất bản, tạp chí Thuần Mỹ chúng tôi có thể tự hào đang giữ vị trí hoàng kim độc nhất, đối tượng nhắm tới chủ yếu là phái nữ. Theo một
cuộc nghiên cứu mới nhất, trên 90% phái nữ đều chọn tạp chí Thuần Mỹ, mà khách hàng của L&K lại chủ yếu chính là phụ nữ, như vậy không cần
tôi nói thêm nữa, các vị cũng có thể thấy rằng việc lựa chọn Thuần Mỹ
làm nơi quảng cáo cho L&K là hoàn toàn chính xác.”
Cô tạm dừng một hồi, thấy hắn không nói gì, sự tự tin
tăng lên một chút “Hơn nữa từ trước đến nay, Thuần Mỹ luôn là một tòa
soạn tiềm lực, luôn giành được rất nhiều thành tích. Không nói đâu xa,
ví dụ ngay như tạp chí kì vừa rồi của chúng tôi, tính đến hiện tại, lợi
nhuận đã là gần 50%. Nhìn chung trong cả nước chưa có một tòa soạn nào
có được thành tích như Thuần Mỹ……”
Hắn nhíu mày, cắt lời cô “Tạp chí kì vừa rồi thành công
không phải hoàn toàn là nhờ vào bài phỏng vấn của chuyên mục “Trạm hạnh
phúc tiếp theo” sao? Tôi nghĩ mọi người đều rõ, kì vừa rồi gặt hái được
thành tích như vậy là do các vị đã khéo léo lợi dụng sự quan tâm của
công chúng đối với chuyện tình cảm của tôi, nên nếu xét về năng lực, tôi thực sự cảm thấy nghi ngờ….”
Hắn nói như vậy chẳng khác nào phủ nhận công sức của tất cả mọi người trong tòa soạn, đem ánh hào quang đổ lên người mình! Buồn
cười! Người này trở nên không coi ai ra gì như vậy từ khi nào vậy?! Cô
giận sôi máu, đặt chiếc bút trong tay xuống bàn “cạch” một cái.
“Tổng giám đốc Doãn, anh nói như vậy có phải hơi quá lời rồi không? Không thể phủ nhận rất nhiều người mua tạp chí kì này là do
quan tâm đến bài phỏng vấn của anh, nhưng anh không thể vì thế mà gạt đi tất cả công sức của mọi người trong tòa soạn chúng tôi được. Những kì
tạp chí trước đây, chúng tôi không có bài phỏng vấn của anh nhưng cũng
vẫn gặt hái được rất nhiều thành tích. Tổng giám đốc Doãn… anh sẽ không
nói rằng những thành tích đó cũng là nhờ vào danh tiếng của anh đó chứ?”
Lâm Hạo Ngôn ngồi cạnh liều mạng giữ chặt tay cô, nhưng
lúc này cô đã không còn để ý gì nữa. Chuyện gì có thể nhịn cô đều đã
nhịn, nhưng cái ý nghĩ tự cao tự đại của hắn, đem công sức của mọi người đổ cả lên một mình mình như vậy, cô thật sự không thể nhịn được, nhất
định phải nói rõ ràng!
Hắn không nói được một lời, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm cô, đáy mắt xẹt qua một vài tia thích thú.
Thoáng chốc, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng họp
đều đổ dồn lên cô. Những trợ lý đứng sau Doãn Lạc Hàn cũng trừng lớn mắt nhìn cô, chờ nghe câu trả lời của Doãn Lạc Hàn.
“Xin lỗi!” Đôi môi mỏng nhẹ thở ra hai chữ, đôi mắt hắn
rất phức tạp, không rõ là cảm xúc gì “Lăng tiểu thư, cô nói rất đúng, là tôi nghĩ sai rồi.”
Không ngờ tên sĩ diện như Doãn Lạc Hàn lại có thể nói ra hai chữ “xin lỗi” trước mặt mọi người! Cô không chuẩn bị được tâm lý,
ngồi ngây ra luống cuống.
“Chúng ta nói về chủ đề chính đi. Có lẽ chúng tôi có
thể nhượng bộ một chút….” Doãn Lạc Hàn nhún nhún vai, ngữ khí trở nên
mềm mỏng hơn.
Vừa nghe nói đến hai từ “nhượng bộ”, Mân Huyên mừng rỡ
nhìn sang Lâm Hạo Ngôn. Lâm Hạo Ngôn gật gật đầu với cô. Kỳ thật những
người đã từng đi thương lượng đều biết, trước bàn đàm phán, mỗi bên đều
đã xác định trước con số thấp nhất hoặc cao nhất mà mình có thể chịu
được. Ban đầu đương nhiên không có ai lại đưa ngay con số đó ra, thường
thường vẫn là nói một con số cao hơn hoặc thấp hơn so với con số cố
định.
“Như vậy con số các vị đưa ra là…?” Cô ướm hỏi. Lúc này
Lâm Hạo Ngôn và trưởng phòng quảng cáo hoàn toàn không nói gì nữa. Cái
gật đầu của Lâm Hạo Ngôn khi nãy là ám chỉ giao cho cô trọng trách
thương lượng trong buổi đàm phán này.
Doãn Lạc Hàn vuốt vuốt cằm, trầm ngâm một lát rồi nói “Đối với phí thuê quảng cáo, L&K có thể chấp nhận con số 225 vạn.”
Hai trăm hai mươi lăm vạn? Cô trừng mắt nhìn, gần như
không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Trước khi bước vào bàn
đàm phán, Lâm Hạo Ngôn đã nói cho cô biết con số chấp nhận được của buổi thương lượng là 190 vạn, mà con số Doãn Lạc Hàn vừa đưa ra đã vượt hơn
đến 35 vạn, thật sự là một sự thành công ngoài mong đợi!
Lâm Hạo Ngôn kín đáo vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô. Cô hiểu Lâm Hạo Ngôn vừa lòng với con số này, ý là cô có thể đồng ý.
Doãn Lạc Hàn đã sớm nhìn ra manh mối trong mắt cô nhưng
vẫn làm như không biết gì “Các vị cảm thấy con số này có thể chấp nhận
được không?”
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự vui mừng,
vẻ mặt bình tĩnh chăm chú nhìn hắn “Nếu tổng giám đốc Doãn đã nhượng bộ
nhiều như vậy, chúng tôi cũng không thể quá nhỏ nhen được. Vậy 225 vạn
sẽ là phí thuê quảng cáo ba năm!”
“Tốt rồi.” Doãn Lạc Hàn gật đầu. Từ Bang đứng bên cạnh
hắn lập tức đặt hai bản hợp đồng trước mặt hai bên, hiện tại chỉ cần kí
tên nữa là xong.
Nhìn Lâm Hạo Ngôn múa bút kí tên, cô ngẩng đầu theo bản
năng nhìn về phía đối diện, quả nhiên thấy một đôi mắt thâm trầm đang
chăm chú nhìn mình.
Cô chợt giật mình. Nghĩ lại lần này đàm phán làm sao lại có thể thuận lợi bất thường như vậy? Trước đó Lâm Hạo Ngôn và quản lý
Tất tranh cãi nửa ngày, hai bên đều không ai nhường ai, nhưng Doãn Lạc
Hàn vừa đến, vốn dĩ tưởng vụ làm ăn này rất khó thành, cuối cùng lại vì
Doãn Lạc Hàn nhất thời nói lỡ miệng để cô bắt lỗi, khiến buổi đàm phán
dịu lại, cuối cùng thu được một bản hợp đồng vô cùng có lợi cho bên
Thuần Mỹ…
Hắn cố ý nói lỡ lời như vậy! Đột nhiên nhận ra điều này, cô quay đầu nhìn hắn, nhưng hắn đã cúi đầu dùng nét bút rồng bay phượng múa kí tên lên bản hợp đồng.
“Tổng giám đốc Doãn, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!” Một lát sau, Lâm Hạo Ngôn và Doãn Lạc Hàn cùng bắt tay kết thúc
buổi đàm phán.
Sau đó là trưởng phòng quảng cáo tới bắt tay. Cô rầu rĩ
chu môi, không muốn trở thành người bất lịch sự, vì vậy miễn cưỡng đi
tới bắt tay với hắn, sau đó lập tức buông ra thật nhanh.
Doãn Lạc Hàn nhướn đôi lông mày rậm, nhìn chằm chằm cô
hờn dỗi đến đỏ bừng mặt, không khỏi bật cười. Cô gái của hắn vẫn luôn
rất thông minh, đã nhìn ra hắn cố ý mắc sai lầm để tạo cơ hội cho cô lật ngược tình thế, nếu không với trình độ đàm phán còn thiếu kinh nghiệm
của cô, làm gì có chuyện hắn lại dễ dàng để Thuần Mỹ thu được số tiền
quảng cáo lớn như vậy?
Trước đây cô cũng đã từng nghe danh Doãn Lạc Hàn là cao
thủ trên bàn đàm phán, cô nên sớm nhận ra mới đúng… Một người non nớt
như cô căn bản không phải đối thủ của hắn, làm gì có chuyện dễ dàng dành được ưu thế như vậy? Uổng công cô còn đắc chí… thì ra tất cả đều là do
hắn sắp xếp!
Đáng ghét! Doãn Lạc Hàn, tôi ghét anh!!! Cô tức giận
nghĩ, chợt lại cảm thấy đầu nhói đau, cô nhìn Lâm Hạo Ngôn và trưởng
phòng quảng cáo đang nói chuyện với nhau, hình ảnh lúc sáng lúc tối, đan xen vào nhau, sau đó càng lúc càng mờ dần…
Sao thế này? Cô cố gắng lắc lắc đầu, phút chốc cảm thấy trước mắt đều là một màn đen đặc, cô vô lực ngã xuống bất tỉnh.
“Có người ngất xỉu!!”
Doãn Lạc Hàn nghe thấy tiếng hô to, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy người đang ngất trên mặt đất, vội vàng lao đến ôm lấy
Mân Huyên “Huyên, em làm sao vậy? Mau tỉnh lại……”
Tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh trước giờ luôn là một người trầm ổn, bình tĩnh, lạnh lùng như núi băng, giờ phút này lại như
biến thành một người khác. Doãn Lạc Hàn vội vàng nhấc bổng chủ biên Lăng Mân Huyên của tòa soạn Thuần Mỹ lên, ánh mắt đầy sự lo lắng và yêu
thương.
“Đứng đó làm gì? Còn không mau gọi xe cứu thương!”
Mọi người bị tiếng gầm của hắn làm cho luống cuống, ai
nấy đều vội vã lôi điện thoại ra gọi cấp cứu. Nhìn phòng họp hỗn loạn,
Doãn Lạc Hàn chửi thề một tiếng, sau đó nhìn sang Từ Bang. Từ Bang quả
thực là một trợ lý đắc lực, nhìn thấy tình cảnh trước mắt đã chủ động
gọi xe cứu thương từ lúc nào.
“Tổng giám đốc, tôi đã gọi cho bệnh viện gần nhất, ba
phút nữa xe cứu thương sẽ đến……” Từ Bang còn chưa nói hết câu, Doãn Lạc
Hàn đã bế Mân Huyên chạy như điên về phía thang máy.