Kim Chính Vũ đóng cửa xe giúp nàng, nàng ngồi ở cạnh ghế lái xe, một giai điệu
quen thuộc mang âm sắc tuyệt vời phát ra, như dòng nước ấm chảy vào lỗ
tai.
“if you wander off too far
My love will get you home
If you follow the wrong star
My love will get you home
If you ever find yourself
Lost and all alone
Get back on your feet and think of me…”
Vì sao hắn muốn bật bài hát này, là ngày đó hắn nhìn lén di động của
nàng, thấy được nhạc chuông mà thích nó sao? Tầm mắt Mân Huyên theo bóng dáng
hắn vòng qua thân xe, sau đó nhìn hắn ngồi tiến vào.
Ngay lúc Kim Chính Vũ phát động xe, nàng liếm liếm môi, nhịn không được
hiếu kì, mở miệng hỏi hắn: “Kim Chính Vũ, cái kia…. Tối hôm qua sao anh biết
tôi… Có nguy hiểm…”
Hắn chuyển động tay lái, lái ra khỏi gara, đường cong khuôn mặt lưu
sướng mà ôn hòa, chiếc kính mát che mất đôi mắt trong suốt, mái tóc màu nâu hạt
dẻ bị gió thổi bay che kín nửa khuôn mặt, thế nên không thể bắt giữ vẻ mặt
hắn.
Hắn không nói một lời, tựa hồ lẳng lặng nghe bài “My love will get you
home”, hoặc là đang đắm chím trong chính suy nghĩ của mình.
Nàng đẩy đẩy khuỷu tay hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Kim Chính Vũ, anh
đang nghe tôi nói chuyện sao?”
“A? À… Ừ…” Hắn kinh ngạc khẽ đáp một tiếng, hiển nhiên vừa mới không
nghe.
“Tôi nói tối hôm qua vì sao anh biết tôi có nguy hiểm, lại vừa vặn xuất
hiện ở đó.”
Nàng nhìn chăm chú phía trước, không hiểu sao cảm thấy, nhắc tới trận
ác mộng tối qua, tâm can của nàng vẫn còn sợ hãi kinh hoàng, sau lưng như có
trận gió lạnh buốt xương thổi qua.
“A, em nói chuyện kia à.” Giọng nói hắn nghe lên có điểm khác thường,
nhưng hắn nhanh chóng phát hiện điểm này, ho khan vài tiếng, tiếp theo nhẹ nhàng
nói: “Tối qua tôi nhảy múa ở sàn nhảy, hình như nhìn thấy thân ảnh của em xuất
hiện ở Club, cho nên tôi đi hỏi phục vụ, kết quả đối phương ấp úng, tôi liền
phát giác không thích hợp, ép hỏi mãi, đối phương mới nói cho tôi biết em ở
phòng VIP số 6, sau đó tôi liền chạy vọt vào….”
Nói tới đây, trong xe trở nên lặng im, nàng nghịch ngịch ngón tay, nam
kham đem mặt mình vùi vào trước ngực, nàng nghĩ hắn sẽ truy vấn nàng một loạt
vấn đề, không biết qua bao lâu, hắn vẫn mân môi như trước, hoàn toàn không có ý
định gợi chuyện với nàng, hắn vẫn trầm mặc, lẳng lặng lái xe.
Đến tột cùng thì hắn đã biết bao nhiêu chuyện về nàng? Vì sao bọn bảo
vệ sau khi nhìn rõ mặt hắn, hòan toàn thay đổi thái độ, nhưng lại gọi thẳng hắn
“Biểu thiếu gia?” Hắn rốt cuộc có quan hệ gì với Doãn Lạc Hàn?
Đợi cho nàng cảm thấy chính mình rốt cuộc chịu hết nổi phải phỏng đoán
lung tung, nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ của hắn: “Đến.”
Xe thể thao an ổn đỗ vào bên đường cái cạnh cửa hàng bánh ngọt, lúc này
nàng sớm đã bị nghi vấn trog lòng làm phiền não không thôi, nàng nóng lòng muốn
hỏi ra miệng, kết quả cuối cùng nàng nói ra cũng là một vấn đề khác.
“Kim Chính Vũ, vì sao anh không hỏi tôi vì sao tối qua tôi lại xuất
hiện ở câu lạc bộ xa hoa kia? CHẳng lẽ anh tuyệt không tò mò, vì sao tôi lại bị
người kia…”
“Rất đơn giản, lúc em muốn nói em tự nhiên sẽ nói, nếu em không muốn
nói, tôi lại càng hoan nghênh, bở vì tôi cảm thấy hiện tại chuyện em cần làm đầu
tiên chính là đem chuyện không vui tối qua quên sạch sẽ không còn một mảnh, em
vẫn là một Lăng Mân Huyên độc lập kiên cường, em sẽ không bị một chuyện nhỏ như
vậy quấy nhiễu. Sự tình trôi qua không cần để ý, được không?”
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, ánh mặt trời sáng rực rỡ phản xạ trên
kính hắn, nàng hình như vẫn có thể xuyên thấu qua lớp kính nhìn thấy một đôi mắt
đầy ắp nhu tình.
A, sao có thể tưởng tượng như vậy, nàng nhất định là điên rồi, hắn là
cây củ cải siêp cấp đào hoa kết giao tới chín mươi mấy bạn gái, tuy rằng hắn
giúp nàng không ít nhưng mà nàng ghét nhất loại playboy cứ nghĩ có tiền là có
thể tùy tiện chơi bời.
“Tôi đi trước làm công.” Nàng đẩy ra cửa xe, một chân đã bước ra ngoài
xe, cổ tay lại bị hắn túm chặt.
“Còn có ba.” Hắn nghiêng người tiến lên, lẩm bẩm bên tai nàng, “Đến lúc
đó mời em làm … của anh ….”
Một chiếc xe tải ầm ĩ vọt qua đường, át mất lời hắn nói, nàng vẻ mặt mờ
mịt, không biết rốt cuộc hắn đang nói cái gì, cái gì mà còn có có ba? Ba cái
gì?
Hắn nghiêng đầu nhìn chiếc xe tải phá hư chuyện tốt của mình, phun ra
một tiếng thở dài, như là mất đi dũng khí, hạ mắt nhìn tay lái.
“Kim Chính Vũ, anh vừa mới nói cái gì thế, ba cái gì?” Nàng không hiểu
ra sao, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không có việc gì, em nhanh đi làm đi, cẩn thận không muộn.” Hắn nhìn
chằm chằm một nơi nào đó, thanh âm nghe vào lỗ tai mất thăng bằng, lộ ra một
chút lãnh đạm.
Nàng hoàn toàn không đoán được ý hắn, tiểu tử này lại đang làm cái quỷ
gì, nói một đống thứ khó khó hiểu hiểu, hiện tại còn tự dưng thay đổi sắc mặt,
tính tình thiếu gia lại bắt đầu tái phát.
“Ừ, tôi đi làm công đây.” Nàng xuống xe, đóng cửa xe, đi được vài bước
lại quay đầu lại, thấy hắn vẫn cứ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tóm lại, Kim Chính
Vũ, chuyện tối hôm qua thật sự cám ơn anh, hiện tại anh ở nơi này trong
tôi.”
Nàng cười khanh khách, chỉ chỉ trái tim mình, ý tứ chính là nàng đã coi
hắn thành bạn tốt của nàng, được hưởng địa vị quan trọng ngang hàng Chỉ
Dao.
Khi nàng xoay người đi vào cửa hàng, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh ủ rũ ngồi trong xe thể thao đột nhiên sức sống bắn ra bốn phía, mắt sáng tươi
cười một lần nữa trở lại khuôn mặt tuấn tú đẹp trai.
Mân Mân, xin đợi anh, anh sẽ tuân thủ lời hứa, còn có ba người nữa là
có thể đạt được mục tiêu, đến lúc đó anh sẽ thẳng thắn hết thảy với em, dù em
không nhớ anh cũng không sao, chỉ cần trong lòng em có anh.
Hắn mấp máy môi, thì thào nói nhỏ với thân ảnh cao gầy xa xa mấy câu
như lời thề.