"Ngươi nghi ngờ ta sao?" Minh Đang tức giận trừng mắt, nếu hắn dám đáp là đúng, nàng sẽ khiến hoài nghi của hắn thành thật. Cho hắn mấy viên độc dược, hừ! Để cho hắn chết thẳng cẳng.
"Không phải, ta đã trúng độc mười mấy năm rồi." Vân Lam vội vàng giải thích, nàng quá mức nhạy cảm, không nói rõ ràng sẽ làm nàng bị tổn thương, "Ta chỉ rất kinh ngạc, làm sao ngươi aliếc mắt một cái đã có thể nhìn ra? ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, làm sao lại hiểu biết nhiều như thế?" Dù sao Vân Yên tán này là bí dược ngàn vàng khó mua, khả năng người bình thường biết đến là không lớn.
"Ta đã từng thấy qua loại viên thuốc này." Minh Đang nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo người này vẫn có đầu óc, "Cho nên vừa thấy liền biết."
"Ngươi đã thấy qua sao?" Vân Lam kinh hãi, thuốc này đặc biệt dùng để giải độc Vân Yên tán , "Ở nơi nào?" Không thể trách hắn có phản ứng mãnh liệt như vậy, bởi vì từ sau khi hắn trúng độc, huynh trưởng hắn dưới sự giận dữ đã hạ lệnh đem loại thuốc này liệt vào cấm dược, bất luận kẻ nào cũng không được dùng. Nếu không sẽ giết không tha! Mà nha đầu này mới chỉ mười ba tuổi, làm sao có thể. . . . . .
"Đây là chuyện riêng nhà ta, không tiện nói với ngươi." Minh Đang mím môi, vẻ mặt u ám. Vân Yên tán, Vân Yên tán, tên thật là dễ nghe, đáng tiếc lại là thiên hạ chí độc, cũng là ngọn nguồn của rất nhiều bi kịch.
Hắn yên lặng nhìn nàng, bất luận người nào cũng đều chuyện có không muốn nhắc tới, nàng cũng không ngoại lệ, mà trên người nàng lại là trăm mối băn khoăn. Nhưng ở chung mấy ngày nay, giữa hai người đã hình thành một loại ăn ý. di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn Không can thiệp không truy vấn chuyện của nhau, đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng đối phương làm việc mà họ không muốn làm.
"Ngươi có ăn hết thuốc này cũng không trị được tận gốc, bất quá chỉ khống chế được một chút bệnh tình thôi. Vẫn nên tìm đại phu nào cao minh đến xem một lần." Nàng ổn định lại cảm xúc rối loạn, nhịn không được quan tâm nhắc nhở, hắn còn trẻ như vậy, đối xử với nàng coi như không tệ. Tối thiểu hắn không tiếc cho nàng mượn mấy quyển du ký yêu thích kia, nàng cũng không muốn hắn còn trẻ mà phải chết sớm.
"Ngươi biết y thuật sao?" Vân Lam nghe nàng nói đạo lý rõ ràng, không biết nha đầu kia còn biết về lĩnh vực này, lại giống như rất cao minh nữa. Viên thuốc này là của thần y Thẩm Duy Khai, có thể nói y thuật của hắn là bậc nhất ở Đại Chu. Dựa vào bản lĩnh của hắn, cũng không giải được hết độc. Về phần những Thái y thì cũng chưa làm được gì, chỉ biết thúc thủ vô sách dập đầu cầu xin tha thứ, không làm ra được một phương thuốc hữu hiệu.
"Biết một chút." Minh Đang biết không lừa được hắn, dứt khoát hào phóng thừa nhận. Nàng cũng không thèm để ý đến đánh giá của hắn, rốt cuộc người này có xuất thân gì, Vân Yên tán là độc dược mãn tính, không mùi không vị, một khi trúng sẽ nhanh chóng lan ra toàn thân, một năm sau mới vô thanh vô tức (không tiếng động) mất mạng, bình thường rất khó điều tra ra, đều bị coi là bỏ mạng bình thường. dღđ☆L☆qღđ Cho dù trước đó loại thuốc này không bị liệt vào bí dược, người bình thường cũng rất khó có thể dùng đến nó.
"Ngươi học được từ nơi nào?" Vân Lam khẩn trương truy hỏi, tuy rằng lúc trước đã giải được một phần độc, nhưng thời gian trúng độc quá lâu, sớm đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, thủy chung vẫn không có cách nào trị được tận gốc. Bình thường độc này cũng không có cảm giác, nhưng một khi phát tác cả người liền đau đến run rẩy, vô cùng thống khổ.
"Gia truyền, ngươi thật là phiền toái nha." Hắn mà tiếp tục truy vấn sẽ làm nàng phiền lòng, khiến nàng nhớ tới rất nhiều bí mật không muốn nhắc tới lúc này, "Tại sao ta phải trả lời vấn đề của ngươi? Cũng không phải là ta hạ độc ngươi." Nàng chán ghét độc cũng chán ghét ân oán!
"Đừng nóng giận, là ta nói nhiều." Vân Lam biết mình có chút thất lễ, nhưng cơ hội này rất khó gặp được, nàng chỉ là một tiểu nữ hài nhưng lại dựa vào viên thuốc có thể biết bệnh của hắn, y thuật này chỉ sợ. . . . . . Ngừng thở hỏi, "Ngươi có thể chữa được sao?" Tim đập thình thịch.
Minh Đang lắc đầu, thẳng thắn nói, "Ta nào có bãn lĩnh này." Mấy năm nay nàng đều vụng trộm học y thuật, lo lắng đề phòng sợ người khác biết. May mắn nàng thiên tư thông tuệ, cũng có thể là được di truyền tài hoa của tổ tiên ở phương diện này, sách thuốc nhìn hai lần, vừa xem là có thể hiểu ngay. Nhưng bản lĩnh này không thể so với những khả năng khác, cần thực hành để gia tăng nhiều kinh nghiệm. Cơ hội ở đâu ra để nàng thực hành chứ, cho nên đầy bụng lý thuyết, nhưng tự thực hiện lại rất ít ỏi. Nàng cũng không biết chính mình có bao nhiêu cân lượng.
"Vậy ngươi nói tổ truyền. . . . . ." Trong đầu hắn ý niệm xoay vòng, có lẽ trường bối của nàng có biện pháp. Rất nhiều người có bản lĩnh nhưng vì các loại nguyên nhân mà lựa chọn mai danh ẩn tích. Nhưng nhất thời không nghĩ ra tổ tiên của nàng là người phương nào?
"Ngoại tổ phụ (ông ngoại) ta biết chút y thuật, nhưng ông đã qua đời rất lâu rồi." Minh Đang chỉ loáng thoáng để lộ ra một chút, hời hợt nói, "Ta nhìn sách thuốc của ông lưu lại mà tự học, cho nên chỉ biết sơ sơ mà thôi." dღđ。l。qღđ Nàng dựa vào nó, một lần lại một lần tránh thoát khỏi ám toán của những nữ nhân trong nội viện Từ gia kia.
Hắn nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra được, nhạc phụ của Từ Đạt là người ra sao vậy. Nhưng vừa nghe đến người đã chết, cũng dứt khoát buông tha, "Có biết sơ sơ sao? Ngươi quá khiêm tốn rồi, tối thiểu chút năng lực ấy ngay cả Thái y cũng đều không có đâu."
"Thái y cũng không trị được bệnh của ngươi sao?" Minh Đang há to mồm, biết độc này khó giải quyết, nhưng không biết sẽ khó giải như vậy.
"Không chữa được." Hắn khép mắt lại, thanh âm vô cùng mệt mỏi lại mất mát, "Người trong nhà vì bệnh này của ta, hao hết tâm lực, đáng tiếc cuối cùng vẫn vô ích." Tốt lên thì không tốt, chết cũng không chết được. Thực mệt!
Minh Đang do dự nhăn mày lại, nhìn quyển du ký trong tay, không chừng lại có biện pháp."Ngươi. . . . . . vươn tay ra, ta bắt mạch giúp ngươi." Quên đi, coi như vì hắn đã vô tư cống hiến quyển du ký này. Trên đời này hắn là số ít trong những người không thù địch nàng cũng không mưu cầu, có thể chữa được thì liền chữa đi.
Hắn đột nhiên mở to mắt, trong mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh, thản nhiên vươn cánh tay ra, "Làm phiền."
Minh Đang vươn hai ngón tay ấn vào mạch tượng trên cổ tay của hắn, nhắm mắt lại tỉ mỉ bắt mạch, một hồi lâu sau thần sắc trên mặt hơi thay đổi.
"Thế nào?" Tim Vân Lam như bị treo lơ lửng, biết rõ chỉ là hi vọng xa vời, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng mỏng manh.
“Ta chỉ biết y thuật sơ sơ mà thôi, cũng không chuẩn được gì." Nàng cúi đầu tránh đi tầm mắt của hắn."Ngươi nên tìm đại phu khác. . . . . ."
"Cứ nói thật đi." Hắn là người nào, đã sớm nhìn ra khác thường của nàng, tim như bị rơi thật mạnh xuống mặt đất, khắc chế cảm xúc thất vọng, cắn răng nói, "Trong lòng ta cũng không để ý, không cần lo lắng ta sẽ không tiếp nhận được." Mấy năm nay hy vọng đều là nửa vời, một lần lại một lần thất vọng, càng về sau càng nản lòng mặc kệ số phận, nhưng hắn vẫn muốn biết sự thật. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Những thái y kia sợ phải gánh trách nhiệm, chỉ biết nói vài lời an ủi hời hợt, căn bản không có nửa câu là thật. Nhưng thân thể là của mình, hắn biết rõ nhất ngày qua ngày thân thể mình đã dần dần suy yếu, độc phát tác càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không tốt.
Nàng trầm ngâm nửa ngày, quyết định ăn ngay nói thật, hắn có quyền được biết tình trạng bệnh của mình. "Tuy năm đó đã châm cứu giải được phần lớn độc tố, ngăn chặn độc khí công tâm, nhưng thời gian quá dài, dư độc này đã từ từ tích tụ xung quanh tim, nên sớm một chút nghĩ biện pháp loại trừ độc ra khỏi cơ thể, nếu không. . . . . ." Dữ nhiều lành ít a. Nếu như vừa trúng độc thì nàng còn có biện pháp giải được. Nhưng hắn trúng độc đã quá lâu rồi, trải qua mười mấy năm đã thâm nhập đến tứ chi, bệnh tình đã quá phức tạp, nàng cũng không còn biện pháp cứu chữa.
"Nếu không sẽ chết sao?" Tâm hắn liền chìm xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Chính tai nghe được tình trạng chân thật, cho dù có chuẩn bị, nhất thời vẫn không tiếp thu được. Hắn không cần vinh hoa phú quý, nhưng đối với sinh tử của mình cũng không thể nào thản nhiên được.
Trong mắt nàng có chút không đành lòng, buông tầm mắt xuống, "Độc phát tác sẽ ngày càng nhiều, cho đến cuối cùng độc khí vào đến tim. . . . . ." Sẽ là cái chết gian nan thiên cổ a.
Vân Lam gượng cười nói, "Ngươi không cần phải nói úp úp mở mở như vậy, ta biết mình cũng không chống đỡ được vài năm nữa." Sắc mặt trắng xám không có chút máu nào, làm nổi bật lên đôi mắt đen nhánh thâm sâu, thê lương mà vô thần.
"Ngươi đừng nản lòng, thiên hạ còn nhiều kỳ nhân dị sĩ mà, cuối cùng sẽ có người chữa được." Minh Đang nhịn xuống chua xót an ủi hắn, không khỏi hoài nghi mình nói cho hắn biết sự thật có phải là quá tàn nhẫn hay không? Nhưng nếu đổi lại là nàng, nàng tình nguyện biết rõ tất cả đối mặt với những điều đó, mà không muốn chết đi một cách hồ đồ. Sống thì phải sống cho tỉnh táo, chết cũng phải chết cho minh bạch.
"Không cần an ủi ta, thân thể của mình ta hiểu rõ nhất." Hắn chậm rãi đứng dậy, cần có thời gian để tiêu hóa tin tức này, "Ta đi về trước, chuyện hôm nay cảm ơn ngươi."
Nàng há miệng thở dốc, nửa câu cũng nói không nên lời. Chỉ có thể yên lặng nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn dần biến mất ở phía xa, trong lòng nàng phiền muộn không thôi. Có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt đi!
"Tiểu thư, sao người lại ngơ ngác ngồi một mình ở chỗ này?" Hồng Thược đầu đầy mồ hôi chạy chậm tới đây, thở hồng hộc nói, "Nô tỳ tìm khắp nơi cũng sắp điên lên rồi."
“Gấp cái gì?" Minh Đang còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tinh thần còn chưa quay về. Cả người cứ sững sờ, "Làm sao vậy?" Hồng Thược nàng nâng dậy, giúp nàng sửa sang lại quần áo bị hỗn độn, "Trong phủ có người tới báo chúng ta về sớm một chút, hình như có việc."
"Có chuyện gì mà không đợi được đến lúc chúng ta hồi phủ rồi hãy nói sao,nhất định phải sốt ruột chạy tới đây?" Minh Đang vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh lại, nàng ghét nhất là bị người khác tới Hộ Quốc tự tìm, khó có dịp nàng được đi ra ngoài hít thở chút không khí, sao lại không cho nàng được yên tĩnh chứ? "Buổi chiều chúng ta còn phải niệm kinh đấy." Lộ trình giải sầu một tháng mới có một lần, nàng còn muốn ở lại Hộ Quốc tự nghỉ ngơi cả ngày. Cũng là cách duy nhất để nàng liên lạc với bên ngoài, là nơi cho nàng thêm dũng khí để trở về đối mặt với cuộc chiến hậu viện tàn khốc. Nàng không muốn bất luận kẻ nào đến quấy rầy.
Hồng Thược cắn môi dưới, cau mày, "Đại phu nhân của La gia bị bệnh, trong lòng nhớ thương người nên muốn gặp người. Còn phái người tới cửa đón rồi."
"Cái gì, La bá mẫu bị bệnh sao?" Sắc mặt Minh Đang đại biến, một phát bắt được tay nàng ấy khẩn trương hỏi, "Là bệnh gì?"
"Không rõ ràng lắm." Người làm của La gia đều giữ kín mồm như bưng, giấu giấu diếm diếm, nàng hỏi vài câu cũng không hỏi ra cái gì. "Tiểu thư, người phải đi về sao?" Ai! Thật sự là chuyện phiền toái a. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Trước kia tiểu thư nhà nàng cũng thường xuyên đến La gia, nhưng sau khi xảy ra chuyện như vậy, hai nhà liền chặt đứt qua lại, chỉ có La phu nhân thỉnh thoảng sẽ phái người đưa vài thứ tới đây. Tiểu thư nhà nàng cũng không bước vào cửa La gia nữa, chưa từng gặp lại người của La gia. Hiện giờ thân phận của nàng đi cũng không tốt, không đi cũng không được. Thật sự là khó xử chết người. Tất cả đều do Từ Minh Tuyết, thật đáng giận!
"Quay về." Minh Đang không do dự liền gật đầu.