Cha con Dịch gia nhanh chóng chạy tới, cúi đầu thỉnh an không dám lên tiếng. Bọn họ chỉ nghe được người dẫn đường nói qua một câu, cũng không biết rõ tình huống cụ thể.
Minh Đang nhanh chóng nói hết mọi chuyện, nói cả lời vừa rồi của Dịch ma ma. Kết thúc còn nói thêm: "Vốn loại chuyện này không phải do ta quản, nhưng đã cầu đến trước mặt ta, thì ta cũng không thể từ chối. Các ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Dịch ma ma tìm tới nàng, mục đích lớn nhất là ép Hồng Thược phải cúi đầu. Minh Đang không đồng ý cũng không thích điều đó, đành phải đích thân quan tâm đến chuyện này.
Trên đầu Dịch Phác chảy ra mồ hôi lạnh, từng giọt rơi trên mặt đất: "Bẩm tiểu thư, là do phu nhân của nô tài quá mức nóng vội. Kỳ thật loại chuyện này không thể gấp gáp được, tình cảm của phu thê nhi tử của nô tài rất tốt, vẫn nên thuận theo tự nhiên."
Trong lòng không ngừng mắng thầm thê tử mình không hiểu chuyện, sao có thể lôi chuyện gia sự đến trước mặt tiểu thư? Thê tử chỉ ở trong nhà lo chuyện sổ sách nên không biết tình hình bên ngoài. Ông ta là người thường xuyên đi lạị ở bên ngoài, lại vô cũng rõ ràng.
Vị tiểu thư này là người mà đến lão gia cũng không dám đắc tội, không phải là những tiểu thư thứ xuất có thể so sánh? Nếu đắc tội nàng, cả Dịch gia sẽ chịu phiền toái lớn.
Nói thật, ông cũng khá hài lòng với người con dâu này, thông minh chịu khó lại hiếu thuận. Hơn nữa còn là nha hoàn bên người tiểu thư trước kia, nếu nói ra thì cũng có chút thể diện.
Minh Đang vừa ý gật đầu, coi như ông ta thông tình đạt lý: "Dịch Phàm thì sao?" Suy nghĩ của hắn là quan trọng nhất,nếu hắn cũng nghĩ giống nương hắn, vậy thì không tốt.
Dịch Phàm không dám ngẩng đầu: "Bẩm tiểu thư, tiểu nhân cũng nghĩ giống phụ thân của tiểu nhân." Nương hắn cũng quá vội vàng, không phải đã nói qua với nàng sao? Làm sao vẫn hành động như vậy? Hắn còn chưa vội, nàng vội cái gì?
"Tiểu thư, người đừng nghe bọn họ, đây là chuyện của nữ nhân, có hỏi bọn hắn cũng không có tác dụng." Dịch ma ma khẩn trương, bất chấp mọi thứ khác, kêu lên: "Bọn họ cũng rất muốn có hài tử, nhưng..." Nhìn thấy trượng phu liều mạng nháy mắt, giọng nói cũng nhỏ dần.
Việc vô lễ chen ngàng như vậy khiến cho Minh Đang tức giận, ép hỏi: "Nhưng cái gì? Sợ ta không nói đạo lý, cố gắng làm chỗ dựa cho Hồng Thược sao?" Giọng nói lạnh xuống vài độ.
"Tiểu thư." Dịch ma ma không biết làm sao. Vị tiểu thư vừa nãy còn ôn hòa sao đã biến thành như vậy?
"Dịch ma ma, có vẻ ngươi không hiểu rõ tính cách của ta." Mắt Minh Đang nhìn chằm chằm vào bà ta, ánh nhìn chăm chú khiến trong lòng bà ta sợ hãi, lúc này mới nói: "Từ trước đến nay ta là người cực kỳ bao che khuyết điểm, Hồng Thược đi theo ta đã nhiều năm, bảo vệ ta, nàng chịu rất nhiều ủy khuất thay ta... Cho nên nàng, ta quyết định bảo hộ. Ta không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt nàng."
Trước mặt mọi người, nàng không hề cố kỵ nói ra những lời này, nàng cứ giúp người thân, không giúp cái đúng, bọn họ định làm như thế nào? Hơn nữa bọn họ cũng đâu có đúng?
Ở bên trong phòng, Hồng Thược nghe được câu nói của Minh Đang, cảm động đến rơi nước mắt.
Dịch ma ma cố gắng tự trấn an mình: "Tiểu thư, lão nô cũng không có ý bắt nạt của nàng."
"Vậy sao, loại chuyện này còn chưa được coi là bắt nạt." Minh Đang hé miệng cười cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Ta nói rõ cho tất cả đám người ở trong đây, chỉ cần ta vẫn còn sống một ngày, ai cũng đừng nghĩ bắt nàng ấy phải chịu tức giận."
Bị buộc phải chia sẽ một nửa trượng phu của mình cho người ta, còn không được coi là bắt nạt? Thật là quá mức.
Dịch ma ma chưa từng chủ nhân nào lại như vậy, dù có bao che khuyết điểm cũng không ai lộ rõ trước mặt người khác: "Việc này..."
Minh Đang cười nói: "Dịch ma ma muốn bế tôn tử (cháu trai), đó cũng là suy nghĩ bình thường của con người, nhưng là không thể vội vàng được. Bọn họ mới lập gia đình được một năm." Nếu không phải suy xét vì tương lai của Hồng Thược, nàng còn không thèm chu đáo như vậy.
"Một năm đủ dài rồi..." Dịch ma ma không thức thời, trong lòng tràn đầy ý muốn được ôm tôn tử.
Trong lòng Dịch Phàm càng gấp gáp: "Nương, ngươi đừng nói nữa." Sắc mặt của tiểu thư đã sớm thay đổi, nếu còn nói tiếp, chỉ sợ hỏng hết mọi chuyện.
"Đứa nhỏ này, nương là vì Dịch gia, vì ngươi." Dịch ma ma đau lòng nhìn nhi tử, trách hắn không hiểu tấm lòng của người mẹ.
Bà cũng không nói là không thích người con dâu này, cũng không tính toán bỏ nàng để cười người khác. Chỉ là muốn tìm một nha hoàn thông phòng cho nhi tử để có thể sớm ngày sinh hạ tôn tử của Dịch gia.
Chẳng lẽ hắn giống như người khác nói, có con dâu liền quên nương?
Dịch Phàm rơi mồ hôi lạnh, khuyên nhủ: "Nương a, tiểu thư nói rất đúng, chúng con còn trẻ." Vị tiểu thư này cũng không phải là người bình thường. Trên dưới La gia đối đãi với nàng giống như khách quý, không dám thất lễ. Dịch gia cũng chỉ là hạ nhân, mẹ hắn bưng cái giá quá cao rồi.
"Nhưng là..." Dịch ma ma vẫn chưa từ bỏ ý định.
Minh Đang không còn tý kiên nhẫn nào cả, đúng là kẻ không biết điều: "Như vậy đi, lấy ba năm làm giới hạn, nếu trong ba năm Hồng Thược vẫn chưa mang thai, đến lúc đó sẽ theo ý của nhà ngươi." Nàng đã cố gắng cho bọn họ mặt mũi, còn càn quấy nữa, nàng sẽ không khách khí.
"Ba năm? Vẫn còn hơn một năm nữa?" Dịch ma ma rất không hài lòng, trên mặt viết rõ sự bất mãn.
"Như thế nào, đến hơn một năm cũng không đợi được?" Sắc mặt Minh Đang khó coi, mất khuôn mặt tươi cười. Phụ nhân này cứng mềm cũng không ăn, não ngắn , cố chấp vô cùng, thật đúng là rất phiền toái. Nói thì không nói được, mắng lại không thể mắng.
Dịch Phác cướp lời bẩm báo: "Cứ theo lời của tiểu thư." Hung hăng trừng mắt nhìn thê tử đang còn muốn nói chuyện một cái, bức bách bà ta phải im lặng. Trở về ông cần phải giáo dục lại bà ta thật tốt, nếu muốn ôm tôn tử không phải còn có mấy đứa con khác sao? Lão nhị cũng đã cưới con dâu vào cửa, chú ý đến con dâu của lão nhị thì không được à.
Người đứng đầu của gia đình đã ra quyết định, chuyện này coi như kết thúc.
Minh Đang cho bọn họ rời đi, chỉ lưu lại riêng Dịch Phàm.
Dịch Phàm cực kỳ lo lắng, trái tim đập thình thình. Hắn đã nghe qua không ít chuyện của vị tiểu thư này. Mỗi một chuyện cũng đủ để cho người khác kinh ngạc. Công lực khó chơi của nàng đã sớm được nghe thê tử kể qua, hắn cũng không có gan trêu chọc vào nàng?
Minh Đang cũng không nói chuyện khác, chỉ nói vài chuyện phát sinh ở Từ gia, lúc trước Hồng Thược che chở cho nàng như thế nào. Cuối cùng nói thêm: "Hồng Thược là một nữ tử tốt, chỉ là tính tình có chút cứng cỏi, không chịu được thiệt thòi."
Đây cũng là lần đầu nàng gặp vị hôn phu của Hồng Thược, không biết tính tình của hắn, chỉ nhàn nhạt nói ra. Bộ dáng hắn cũng rất đoan trang, mày rậm mắt to, cũng coi như xứng với Hồng Thược. Hi vọng hắn là người biết săn sóc thê tử. Có thể được làm vợ chồng, là duyên phận rất khó có được. Lần đầu tiên Dịch Phàm nghe đến mấy chuyện này, sửng sốt rất lâu: "Nô tài hiểu được lời của tiểu thư, nô tài sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất." Hóa ra trước kia các nàng chịu nhiều khó khăn như vậy.
"Ta cũng biết rõ nương ngươi không có ác ý, chỉ có nóng chút vội." Minh Đang dừng lại một lát, cắn môi dưới có chút khó xử: "Ta đã kiểm tra qua thân thể cho Hồng Thược, không có vẫn đề gì. Đương nhiên loại chuyện này cũng không chắc chỉ do một phía từ nữ nhân."
Trong lòng lại thầm nghĩ: Vì sao mà ngay cả chuyện này cũng phải do nàng nói ra? Cho dù nàng là thầy thuốc, nhưng cũng là một nữ hài tử chưa lấy chồng.
Dịch Phàm há to mồm, giật mình đến mức không nói được rõ ràng: "Không chắc là do nữ nhân? Ý của tiểu thư là?" Chắc không phải đúng như suy nghĩ của hắn chứ!
Minh Đang cầm lấy sách ở trên bàn, đưa cho hắn: "Đây là một quyển sách thuốc, ta cho ngươi mượn để xem, có cái gì không hiểu, có thể bảo Hồng Thược tới hỏi ta."
Nàng dễ dàng sao? Vì chuyện Hồng Thược, nàng thật sự rất tốn công. Ai, một đám người không hiểu chuyện. Cũng không biết vấn đề rở chỗ nào? Nàng cũng không thể bắt mạch cho hắn, chỉ có thể ngầm ám chỉ hắn đi khám đại phu.
Dịch Phàm nhận lấy sách, khẽ mím môi, lại không nói thêm cái gì, hành lễ xong rồi rời đi.
Hồng Thược a, ta cũng chỉ có thể làm cho ngươi đến mức này thôi, chuyện sau này chỉ có thể nhìn tạo hóa của ngươi.
Việc này rất nhanh truyền tới lỗ tai Vân Lam, hắn nở nụ cười lúc lâu, viết một phong thơ bảo người đưa tới La phủ.
Minh Đang nhận được thư, mở ra thì thấy: Nhà có ác thê, như có một vật báu. Ta tuyệt đối sẽ nghe lời phu nhân, phu nhân nói một, ta tuyệt không dám nói hai.
Thật là, nàng ác lúc nào? Dám đùa cợt nàng. Nhưng bên miệng lại không ngừng mỉm cười, giữa trán tràn đầy hạnh phúc.
Tay cầm chặt lá thư, không nỡ buông ra. Nàng rất nhớ hắn, mấy ngày này bọn họ vẫn chưa được nhìn thấy nhau. Đã quen ở chung sớm chiều, nàng thật sự không thể thích ứng với tình huống hiện giờ. “Một ngày không gặp như cách ba năm”, bọn họ không gặp bao nhiêu năm rồi? Trước đại hôn, nam nữ không thể gặp mặt, nếu không sẽ xảy ra điềm xấu. Chán ghét, quy định đó do ai đề ra vậy?
Mạc Phượng khó có được có cơ hội một mình ngồi chơi với nàng, nàng thực sự không thể nhịn được nên hỏi ra miệng: "Muội muội, nếu một năm sau Hồng Thược vẫn không thể sinh, vậy thì làm sao bây giờ? Thật sự ngươi sẽ..."
Nàng là nữ nhân, rất là nhiệt tình trong chuyện này. Việc này đã truyền khắp La gia, không ngừng bàn luận bên tai. Cái gì cũng có thể nói, khen có, chê cười cũng có, hai phái vẫn đang cãi nhau, không ai nhường ai. Nàng cũng rất tò mò.
Minh Đang uống một ngụm trà thơm, hương thơm vẫn còn vương vấn. Đây là cống phẩm thượng hạng của Phúc Kiến. Nàng uống quen ở Phúc Vương Phủ, nàng uống không nổi trà của bên ngoài. Lần này Vân Lam cũng bảo người mang một ít sang cho nàng: "Đó là chuyện của Hồng Thược, ta không giúp được cho nàng cả đời."
Nàng vẫn rõ ràng điểm đó, chiêu bắt ép này cũng chỉ có thể dùng được một lần. Việc Hồng Thược lựa chọn như thế nào, tất cả đều do nàng ấy. Đương nhiên nàng cũng mong Hồng Thược có thể thuận lợi mang thai, lần đầu tiene liền có con trai.
Mạc Phượng cũng hiểu điều đó: "Hồng Thược cũng quá mức luẩn quẩn, cách làm của bà bà nàng ấy cũng không sai, không giữ lại nữ nhân kia khiến cho nàng ấy phải chịu ngột ngạt, nàng ấy cần gì phải làm to chuyện ra.”
Đến ngay cả nàng xuất thân danh môn, cũng không dám yêu cầu trượng phu của mình như vậy. Ngay cả khi bản thân mình mang thai, phải vội vã nâng nha hoàn bên người cho trượng phu. Hồng Thược cũng chỉ là một tì nữ nho nhỏ, lấy dũng khí đó ở đâu ra?
"Ai có suy nghĩ của người đó, không thể miễn cưỡng." Minh Đang cười nói: "Nhưng mà ta lại cảm thấy nàng ấy làm thế là rất đúng."
Mạc Phượng kinh ngạc mở to hai mắt: " Sao muội muội lại có thể nghĩ như vậy? Trách nhiệm của nữ nhân là khai chi tán diệp cho phu gia (gia đình nhà chồng), nếu bản thân mình không làm được thì phải an bài người khác làm." (*khai chi tán diệp: sinh con, chăm sóc con cái, mở rộng đời sau.”
Minh Đang nghe vậy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ thản nhiên nói: "Nhị tẩu, tính tình của mỗi người là khác nhau, Hồng Thược là người không thể chấp nhận cho trượng phu ôm ấp nữ nhân khác."
"Muội muội cũng là nghĩ như vậy?" Mạc Phượng cảm thấy hứng thú với suy nghĩ của nàng.
Minh Đang kiên định gật đầu: "Đúng, phu quân của ta nhất định không thể phân cho người khác, hoặc là có được toàn bộ, hoặc là buông tha tất cả." Tính cách của nàng sinh ra là người quyết tuyệt (kiên quyết + tuyệt tình) như vậy, người nào cũng không thay đổi. Nếu sau khi đại hôn, Vân Lam dám làm loạn, nàng sẽ thịt hắn.
Trong lòng nàng có chút hoài nghi: Có lẽ Hồng Thược và Bích Liên không tự chủ bị ảnh hưởng của nàng, chỉ vì trước kia nàng thường xuyên trào phúng loại chuyện như vậy. Nghe nhiều cũng sẽ sinh ra sự bài xích đối với loại chuyện này.
"Ý nghĩ này rất đặc biệt." Mạc Phượng không biết nói như thế nào, trong lòng lo lắng, hâm mộ còn có một chút ghen tị không nói thành lời.
Minh Đang thản nhiên cười: "Đời người ngắn ngủn vài chục năm, ta chỉ muốn sống theo tâm ý của mình. Cuộc sống ủy khuất cầu toàn không phải là cuộc sống mà ta muốn."
Mạc Phượng từ nhỏ chịu giáo dục khiến nàng không có cách nào đồng ý quan điểm này của Minh Đang: "Nhưng mà nữ nhân luôn luôn sống phụ thuộc vào nam nhân, nam nhân mới là bầu trời của chúng ta."
Từ đời tổ mẫu của nàng đến mẫu thân nàng, đều là như vậy. Phụng dưỡng cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, đối xử tử tế với thiếp thất, yêu quý con vợ lẽ. Cho dù trong lòng không nguyện ý nhưng trên mặt vẫn phải làm chu toàn, tuyệt đối không được để cho người ta bắt được lỗi.
"Phu thê là do hai bên ủng hộ lẫn nhau, sống dựa vào nhau, an ủi cho nhau, cùng nhau đi hết một đời, không thể nói là ai phụ thuộc vào ai." Lúc này, Minh Đang lại cảm thấy có chút may mắn từ nhỏ không ai quản giáo mình, cũng không ai nhét mấy thứ này vào trong đầu nàng.
Mạc Phượng sửng sốt một lúc lâu: "Phúc vương gia biết suy nghĩ của ngươi sao? Hắn có thể tiếp nhận suy nghĩ trái ngược với đạo lý của ngươi sao?" Nữ tử tươi đẹp vui vẻ như ánh mặt trời như vậy, thật sự khiến người ta đỏ mắt, chắc hẳn trong lòng phu quân cũng có nàng ấy? Ánh mắt hắn nhìn Minh Đang có chút khác biệt, từ nhỏ đã khác biệt rồi. Hắn chưa từng sử dụng ánh mắt như vậy nhìn bản thân nàng, không có lấy một lần.
"Hắn biết." Minh Đang tươi cười ngọt ngào. Hắn không chỉ có biết, mà lại còn tiếp nhận toàn bộ. Cho nên mới có lá thư đó.
Ở trong mắt hắn, nàng là trân bảo, là bảo vật trân quý ở trong sinh mệnh của hắn nhất. Bất luận nàng làm như thế nào, hắn đều đón nhận, đều đồng ý hết.
Mạc Phượng vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Cha mẹ chồng cũng không quá khó sống chung, phu thê tương kính như tân, hài tử đáng yêu. Nhưng nhìn nụ cười rực rỡ của Minh Đang, nàng ẩn ẩn nổi lên một tia hâm mộ.