Bộ Thiên Ca

Chương 45

Tố Doanh không yên lòng trở lại cung Đan Xuyến, thấy Khâm phi cũng ở trong cung.

Khâm phi vốn tìm Tố Doanh nói chuyện phiếm trong lúc rảnh rỗi, không khéo lại gặp phải Tố Lan mà nàng ta không thích nhất. Hai người nói chuyện không hợp, đang buồn bực nhìn thấy Tố Doanh thì đều thở phào nhẹ nhõm. Khâm phi mặt mày tươi cười nghênh đón hỏi: “Sao nương nương lại mặt ủ mày chau thế? Đã xảy ra chuyện lớn trầm trọng gì chăng?”

Tố Doanh kéo mỗi tay một người Khâm phi và Tố Lan đến giường ngồi xuống, nói: “Hôm nay xảy ra một chuyện lạ. Thánh thượng cầu hiền lại bị một kẻ ở nhà chúng ta mà không ai biết đến chiếm ngôi đầu.”

Khâm phi kinh ngạc kêu  một tiếng “ôi chao”, nói: “Nếu trong phủ có người tài ba như vậy gửi sách lược thì làm sao Bình vương có thể bình tĩnh, giấu kín không kẽ hở chứ?”

Tố Doanh nói: “Là một người tên ‘Tố Giản’, hai vị có ấn tượng gì không?” Nàng đã để ý phản ứng Tố Lan từ lâu, phát hiện em gái bỗng chốc mừng không kể xiết, không nhịn được mà cả kinh nói: “A Lan, quả nhiên là cô đúng không?”

Tố Lan mỉm cười bảo: “Nương nương chớ trách. Em vốn kích động trong chốc lát, không ngờ…” Khâm phi lạnh lùng nói: “Cháu thật lớn mật! Gây ra họa này mà còn cợt nhả.” Tố Lan chợt không vui, lạnh lùng nhìn nàng ta nói: “Tôi không kham nổi tai họa lớn sao? Cô sợ cái gì?” Không đợi Khâm phi mở miệng nàng ấy lại trách móc: “Nương nương trong cung Đan Xuyến còn chưa lên tiếng, cô vội cái gì?”

Tố Doanh oán trách Tố Lan, nói: “Em đúng là không biết trời cao đất dày! Quan trông coi cáo thị lại để một cô gái như em tham gia sao?” Tố Lan nhỏ giọng nói: “Em nói là gửi hộ anh em nên hắn không ngăn cản.”

Sau khi biết sự thực, Tố Doanh bình tĩnh lại, nói: “Cô theo tôi đến chỗ thánh thượng nói cho rõ. Tôi ở bên cầu xin, người lại yêu thích tài ba của cô, sẽ không đặc biệt trách tội.” Tố Lan vội vàng kéo tay áo của Tố Doanh nói: “Chị đừng làm vậy!”

Tố Doanh giật mình nhìn nàng ấy, thất thanh nói: “Cô đang mơ mộng hão huyền gì đấy? Lẽ nào muốn cùng những người tài này, được hoàng đế gặp mặt hỏi đáp?” Khâm phi ở bên mỉa mai: “Cháu là con dâu phủ tướng, làm việc cũng nên chừa chút mặt mũi cho nhà chồng chứ?”

Tố Lan cắn môi, dứt khoát nói với Tố Doanh: “Chị ơi, thử hỏi trần đời có từng có cô gái nào ganh đua học vấn với đàn ông ở trước mặt thiên tử? Em được cơ hội này không phải bởi vì em là em gái hoàng hậu, mà là bởi vì em viết ra một sách lược trị nước đặc sắc. Xin hỏi đây là chuyện mất mặt sao?” Khâm phi lại muốn chế nhạo nàng ấy nhưng Tố Lan đã giành nói trước: “Dẫu thói đời không cho phép thì dù thế nào em cũng phải đi đầu làm một chuyện để phụ nữ mở mày mở mặt. Ai biết nghìn thu sau, không khiến người sau vui vẻ nhắc tới? Xin nương nương tác thành.”

Trong lời của nàng ấy có sự hào hùng, Tố Doanh nghe xong không thể không cảm động: “Dù sao từ nhỏ đã được dạy dỗ khác nhau, sự quyết đoán của cô vượt xa tôi. Mặc dù không phải phụ nữ trong hậu cung nhưng… Không, e rằng không phải phụ nữ trong hậu cung, cô mới có thể hăm hở mà nhìn xa hiểu rộng như vậy.”

Khâm phi vội nói: “Sao nương nương có thể dung túng cho nó thế chứ? Hai vị đã quên rồi sao? Triều ta không cho phép người của hai họ Duệ Tố thi cử làm quan, một đứa bé mang họ vua giấu tên đi thi, sau khi bị người ta tố giác thì cha con đều chịu phạt roi! Gửi sách lược trị nước vốn không có lý cho con gái tham dự, A Lan biết rõ rồi mà còn cố phạm phải. Nó có cha có chồng, ai biết sẽ liên lụy người nào? Nương nương nên lập tức bẩm báo thánh thượng, cầu xin người tha thứ cho A Lan mới là hành động sáng suốt.”

“Tôi sẽ đi cầu xin.” Tố Doanh nắm tay Tố Lan nói, “Xin thánh thượng cho Tố Lan một cơ hội.”

“Nương nương, người cũng phát khùng theo nó sao?”

Tố Doanh cười nói với Khâm phi: “Cô ơi, lẽ nào người không muốn nhìn ư? Thường có người công kích nhà hậu dựa vào sắc đẹp của người phụ nữ để mê hoặc vua, học chả hay cày chả biết, ngồi không ăn bám. Tôi thật sự muốn xem những anh học trò tự phụ ấy, kết quả lại thua ở dưới chân của con gái họ Tố Đông Bình!”

Tố Lan vui mừng quá đỗi, quỳ gối trước mặt chị hành đại lễ, vô cùng vui vẻ đi về nhà.

Khâm phi ở bên cười mỉa. Tố Doanh thấy thế nói: “Cô không cần lo lắng. Với sự tài ba và mưu trí của Tố Lan sẽ không thua thiệt trong việc này.”

“Nếu chuyện trên đời đều do tài ba và mưu trí quyết định thì thật sự nó rất khó chịu thiệt.” Khâm phi ôn hoà nói: “Sợ rằng nó mơ quá đẹp, người bên ngoài lại chẳng cho rằng như vậy đâu. Nương nương cứ nhìn đi! Chỉ sợ người khác không quỳ dưới chân nó, nó đã phải đi gặp người khác quỳ lạy năn nỉ trước rồi.”

“Sao lại nói lời này?”

Khâm phi hừ một tiếng, bảo: “Thiếp là một người mê tín. Theo như góc nhìn của thiếp, sự khởi đầu trong việc này của A Lan đã không lành, ban đầu dùng tên giả gì mà không tốt? Lại cứ vứt ‘cửa’ bên trong tên mình đi[1]. Hy vọng việc này không hại nó không còn môn hộ, không nhà để về!”

[1] Chữ 澜 (Lan) bỏ bộ 氵(thủy) và bộ 门 (môn) đi thành 柬 (Giản)

Tố Doanh chỉ coi như nàng ta giội nước lã vào Tố Lan, không để ở trong lòng. Ai ngờ ba ngày sau, Bình vương vội vàng vào cung cầu kiến lại ứng với lời tiên đoán của Khâm phi.

“Cái gì?” Tố Doanh nghe qua một lần, không tin vào lỗ tai của chính mình nữa. Bình vương lấy ra một xấp giấy giao vào tay nàng, trên chỗ ghi tên người nhận thình lình viết ba chữ “thư bỏ vợ”. Bình vương tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ nói: “Thằng Vân Thùy này! Lại dám bỏ A Lan của chúng ta!”

Tố Doanh vừa xem vừa lắc đầu: “A Lan sinh con dưỡng cái vì y, cũng không nghe nói vợ chồng chúng nó không hòa thuận. Chắc Vân Thùy nóng giận trong chốc lát mới làm ra việc này thôi.”

“Nếu nó không phải là con trai tướng gia, thần thật sự muốn…” Bình vương tức giận đến mức siết chặt nắm tay, nói: “Con trai tướng gia bỏ em gái hoàng hậu đúng là chuyện cười! A Lan đã bị nó đưa về nhà, khóc liền hai ngày, hôm nay nó không khóc, thần lại thấy sợ. Nương nương nói việc này phải làm sao mới được đây?” Ông cân nhắc một phen, hạ giọng ấp a ấp úng nói: “Nương nương biết A Lan mà, lúc nó đối tốt với người ta thì rất tốt. Nhưng nó cũng có thể làm được một vài… chuyện khác người… Việc này đã quá lớn, lỡ gây loạn đến mức mất mạng…”

Tố Doanh vội vàng ngăn ông nói tiếp: “Cha không cần hoảng loạn. A Lan có hoài bão phi phàm, sẽ không dễ dàng chôn vùi bản thân. Cha trở về khuyên nó, tôi thử khuyên nhủ Vân Thùy xem sao.”

Bình vương lèo nhèo không muốn đi, còn nói: “A Lan của chúng ta không phạm bảy lỗi để bỏ[2]. Vân Thùy ỷ vào việc mình là con trai tướng gia, một câu ‘hai bên không hợp’ liền đưa về nhà mẹ đẻ, rõ ràng cho rằng không ai có thể quản nó. Nương nương phải xin thánh thượng can thiệp việc này, không cho Vân Thùy bỏ vợ.” Sau khi nghe xong, Tố Doanh lo lắng không yên cười: “Liên hệ giữa nhà hậu và phủ tướng sắp cắt đứt, đây là cơ hội tốt trời ban cho ngài. Ngài ấy sẽ ra tay nối lại lần nữa ư?”

[2] Bảy lý do tiêu chuẩn để bỏ vợ thời cổ đại, gồm: không vâng lời cha mẹ, không con, dâm đãng, đố kỵ, có bệnh hiểm nghèo, nhiều lời, trộm cướp. Ngược lại với ba lý do không được bỏ vợ: không còn nhà mẹ đẻ để về, giữ đạo hiếu ba năm vì cha mẹ chồng, trước nghèo hèn sau phú quý.

Lời của nàng tất nhiên không sai. Bình vương chỉ đành thở dài than thở: “Tố Trầm và Tố Táp đã từng khuyên Vân Thùy. Thái độ của Vân Thùy đối với hai đứa chúng nó vẫn tốt, chỉ là không nghe khuyên bảo, bất kể thế nào cũng không cần Tố Lan nữa… Mong nương nương lưỡi nở hoa sen, bằng không nhà ta và phủ tướng chẳng những không còn thân thích, sợ rằng còn phải sinh ra hiềm khích.”

Tố Doanh suy nghĩ, cho đòi Vân Thùy thì quá trịnh trọng, nếu không thể xoay chuyển kết quả lại càng làm cho người ta chê cười thêm. Tính ra ngày kia chính là rằm tháng Hai, lại là ngày hoàng gia chọn làm tiệc câu cá, đến lúc đó hoàng đế phải lấy ngày này mở tiệc từ số cá bò bắt được để mời bề tôi được sủng ái hầu hạ bên cạnh. Năm nay thân thể hắn không tốt, đã dặn Tố Doanh chủ trì tiệc câu cá, phần thưởng không được thua kém năm ngoái. Hoàng hậu ân cần vất vả ở trong cung, đã lâu chưa từng sum họp với người nhà, tiệc xong có thể tiện đường về thăm nhà. Tố Doanh suy nghĩ một lát rồi dặn dò cha, ngày đó phải bảo hai anh mời Vân Thùy đến phủ Bình Vương.

Sau tiệc câu cá, phủ Bình vương nghênh đón hoàng hậu về thăm nhà, Tố Doanh theo anh cả Tố Trầm xuyên qua cửa thông, đến một căn phòng yên tĩnh.

Vân Thùy đang đợi ở đó, vừa thấy Tố Doanh thì vội vã quỳ lạy hành lễ. Tố Doanh hàn huyên vài câu với y trước, hỏi thân thể mẹ y có khỏe không, lại hỏi gần đây mấy đứa con thế nào. Vân Thùy biết điều nàng thực sự muốn nói là gì nên sau khi đáp xong thì dứt khoát hỏi: “Nương nương muốn thuyết phục vì Tố Lan sao?”

Tố Doanh không lập tức trả lời y, lại nói: “Tố Lan là em gái của ta nhưng ta không dám nói mình thấu hiểu nó, song có một chuyện, ta biết rất rõ ràng. Nó là đứa được nhà ta gắng sức bồi dưỡng, bất kể chồng có tính nết thế nào, yêu ghét thứ gì, nó đều hiểu cách khiến y vui vẻ…”

Vân Thùy cười, cũng chẳng để bụng đối với điểm tốt ấy của Tố Lan, nói: “Nếu như chồng của nàng ấy là vua thì quả thật nàng ấy sẽ sử dụng tất cả vốn liếng, cực lực nịnh hót. Nhưng tôi không phải.”

“Sao lại nói ra lời như thế chứ?” Tố Doanh dừng một lát, ôn tồn nói, “Vân Thùy, anh thật lòng muốn bỏ vợ sao? Hay là… cha của anh…”

“Việc này có liên quan gì tới cha tôi?” Vân Thùy nhíu mày nhìn Tố Doanh. Tố Doanh không thể nói cho y biết, tể tướng muốn hi sinh hoàng hậu để hãm hại Đông cung, hoàng hậu may mắn không chết, hai người không còn cách nào duy trì sự khách sáo dối trá nữa. Tể tướng đuổi em gái hoàng hậu ra khỏi nhà cũng có thể hiểu được.

Vân Thùy không đoán được bụng dạ Tố Doanh, tự mình nói: “Nương nương, tôi đã từng nói với hai vị quận chúa. Em gái nhà người là cô gái quá ưu tú, tôi mãi mãi không thể thỏa mãn sự chờ mong của nàng với mình.” Y nhìn Tố Doanh đang hoang mang, cười nói: “Nương nương có thể khinh thường tôi, trách cứ tôi cả ngày hưởng lạc, qua ngày đoạn tháng. Nhưng mà đây chính là tôi!”

Y thở thật dài: “Ngày đó, tôi đã thấy sự vui vẻ trước giờ chưa từng có của nàng ấy. Thì ra là bởi vì tài nghệ của nàng vượt xa quần hùng, vừa lên tiếng làm ai nấy đều kinh ngạc. Tôi đột nhiên cảm thấy thứ khiến cho nàng vui sướng không phải là tài hoa của nàng được biểu dương mà là việc vi phạm điều cấm của nàng được cả sảnh đường reo hò khen ngợi. Sao tôi lại lấy một người đàn bà bất chấp tất cả muốn trở nên nổi bật chứ? Đột nhiên cảm giác rất mệt mỏi, nhưng không biết sức lực từ đâu ra mà cãi vã kịch liệt với nàng ấy.”

Tố Doanh nhẹ nhàng nói: “Vân Thùy, anh biết Tố Lan mà, nó vốn muốn vào cung. Để nó sống uổng một đời lặng lẽ vô danh, nó sẽ không cam lòng!”

“Đúng vậy… Từ lúc bắt đầu, nhân duyên của chúng tôi đã khiến nàng ấy khó dằn suy nghĩ trong lòng! Cho nên mới phải không ngừng tìm cách, khoe khoang ưu điểm của mình.” Vân Thùy chán nản nói: “Tôi vẫn cảm thấy giữa vợ chồng chúng tôi có một thứ gì đó ngăn cách. Thời khắc ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ: Giữa tôi và nàng ấy cách nhau cả một thế giới. Nàng ấy đứng ở trong thế giới kia, không thỏa hiệp với tôi. Còn tôi cũng không thể vì nàng mà bỏ thế giới của mình. Lấy một cô gái họ Tố lại mệt mỏi như vậy.”

Y khom người thật thấp với Tố Doanh và Tố Trầm: “Tư chất của Vân Thùy ngu độn, không ôm chí lớn, khó đồng lòng với em gái nhà người, khó nắm tay được nữa. Thư bỏ vợ đã viết xong, vợ chồng hết duyên cạn nợ. Chỉ mong em gái nhà người lại chải tóc mai mỏng như cánh ve, tìm được tấm chồng khác.” Y nói xong lại hành lễ, thong thả cáo từ.

Đi tới cạnh cửa, bỗng nhiên thấy Tố Lan đứng ngoài cửa, nghe rõ từng từ từng chữ. Vân Thùy khiêm tốn hành lễ, Tố Lan cũng đáp lễ lại. Hai người không hề trở mặt.

Tố Trầm tiễn Vân Thùy ra khỏi phủ. Tố Doanh vội vàng gọi em gái đến bên người, kéo tay nàng ấy không biết nói gì cho phải. Tố Lan không cho chị thương hại mình, mở miệng nói trước: “Em đã suy nghĩ tỏ tường rồi. Bầu bạn với em, chàng sống rất cực khổ. Em luôn cảm giác mình hi sinh rất nhiều nhưng y lại cảm thấy không có được thứ y mong muốn. E rằng xa nhau mới đúng.”

Tố Doanh không nhịn được tiếc nuối vì nàng ấy, than thở rằng: “Em cần gì tự làm khổ mình như thế?”

“Chị ơi, chị xem này!” Tố Lan nắm ống tay áo Tố Doanh, kéo nàng đi tới phía trước cửa sổ. Ngoài cửa sổ vừa vặn có thể thấy hết sân này đến sân khác chỉnh tề ở sau phủ Bình vương, đó là nơi ở của chín bà vợ còn trên đời của Bình vương. “Chị ơi, chị có thích họ không?”

Làm sao có thể thích chứ? Tố Doanh thoáng lạnh lòng. Ở trong đó không có mẹ nàng, mẹ nàng đã mất lâu rồi, có lẽ là bị người ở bên trong hại đấy? Ở trong đó cũng chẳng có ai coi nàng như con gái cả.

Từ nhỏ Tố Doanh đã học được cách không cần quan tâm: Nàng không phải do những người đó sinh, không thể làm cho họ mở mày mở mặt, không có tư cách yêu cầu họ đối tốt với mình. Nhưng hôm nay lúc nghênh giá, từng người trong số họ đều cười rạng rỡ, thân thiết hỏi han. Nay Tố Doanh có ích rồi, học đều muốn lấy lòng để nàng nhớ đến. Tố Doanh lập tức biết mình mãi mãi không thể nào thích những người đàn bà ấy.

Nhưng chuyện duy nhất nàng có thể làm là ân cần thăm hỏi từng người họ.

Rời khỏi hoàng hậu, họ tất nhiên sẽ mất đi khí thế lên mặt nạt người. Nhưng nếu mất đi những người thân thích mà cha dùng việc kết thông gia rộng rãi mà có được này, hoàng hậu lại có gì đặc biệt hơn người chứ?

“Em chán ghét họ.”

Chợt nghe được câu này, Tố Doanh nghi ngờ là mình không cẩn thận nói ra, ngẩn ra xong mới biết là em gái nghiến răng nghiến lợi ở bên cạnh: “Vừa nghĩ tới chuyện ngày sau em cũng như thế thì em thậm chí còn hận bản thân mình là đàn bà! Khi còn sống mẹ em luôn nói em mạnh hơn bà. Lẽ nào kết quả của việc mạnh hơn bà ấy chính là giống với bà, biến thành một ả đàn bà nông cạn chỉ biết ở nhà lấy lòng đàn ông, đấu đá với một đám đàn bà, cả ngày tính toán mấy món lợi nhỏ linh tinh? Tuyệt đối không được!”

Lúc nàng ấy nói ra những lời này, lồng ngực phập phồng, dường như trong lồng ngực có hàng tỉ cây đuốc đang thiêu đốt. Tố Doanh đột nhiên cảm thấy Vân Thùy và Tố Lan chia lìa chẳng bất hạnh như thế.

Hai ngày sau, Vân Thùy đưa tiền tài, nô tỳ hồi môn của Tố Lan về, tuy là cố gắng không gióng trống khua chiêng nhưng đội người ngựa lớn vẫn khiến người qua đường bàn luận ầm ĩ. Trong đám nô tỳ của Tố Lan có kẻ là vợ người làm trong phủ tướng, không trở về nữa. Những người nô tỳ này mất chủ là Tố Lan, đoán trước sau này không bằng trước kia nên hôm ấy cũng theo tới phủ Bình vương khóc lóc từ biệt Tố Lan.

Tố Lan không có tính cách bi lụy của đàn bà, ngoại trừ dặn họ đối nhân xử thế cơ trí ra thì không có nhiều lời có thể nói. Thấy Vân Thùy dẫn con của nàng ấy đến, nàng ấy mới không nhịn được mà xúc động. Hai đứa bé song sinh Tri Vi và Tri Tiệm lớn hơn một chút đã hai tuổi, phát hiện lúc này nhà ông ngoại không giống bình thường, hai đứa bé đều không mở miệng sinh sự. Tri Cơ và Vong Cơ mới biết đi, chỉ biết nắm vạt áo cha ngó đông ngó tây. Tố Lan nhìn đứa này đến đứa kia, thành khẩn nói với Vân Thùy: “Tôi đã tận mắt thấy gia đình không có mẹ thì con cái lớn lên như thế nào. Tuy nói mũi kiếm tốt được mài giũa mà ra, nhưng tôi không đành lòng nhìn cốt nhục của mình giẫm lên vết xe đổ. Chỉ mong vợ mới của công tử thùy mị trang nhã, đối xử tử tế với con tôi.”

“Bọn nhỏ là ngọc trong tay của nhà học Cư, sao lại chịu ấm ức được?” Vân Thùy dừng một lát, nói: “Nếu đã trả của hồi môn cho nàng không sai sót thì tôi xin cáo từ.”

Tố Lan cười nói: “Tôi sợ thiếu những thứ này sao?”

Vân Thùy gượng cười trong lúc tinh thần sa sút: “Tôi biết nàng sẽ không để ý.” Dứt lời thì ôm lấy hai đứa con gái nhỏ, dẫn bọn nhỏ định đi.

“Tôi không nói đùa đâu.” Tố Lan đứng tại chỗ, sửa soạn vạt áo nói: “Công tử lấy cô dâu khác, xin cho tôi biết là tiểu thư nhà nào, để tôi yên lòng.”

Vân Thùy quay đầu nhìn nàng ấy rồi trả lời: “Nhất định… không phải họ Tố.”

Tố Lan nghe xong trong lòng cảm thấy khó chịu. Vân Thùy hào phóng ôm quyền: “Xin chúc sách lược trị nước của tiểu thư sẽ làm mọi người đều kinh ngạc.” Y thấy Tố Lan tỏ vẻ mặt coi thường, cười chua xót: “Tôi đúng là kỳ lạ. Nghĩ đến nàng không còn là vợ của tôi, tôi bỗng nhiên… rất hy vọng nghe được tin lành lúc nàng thi vấn đáp truyền đến. Nàng vốn đã có loại tài hoa này.”

“Đa tạ lời hay của công tử.” Tố Lan cúi thấp người vái, lúc đứng thẳng nở nụ cười xán lạn với y.

Nàng ấy cũng rất kỳ lạ. Nàng ấy dễ dàng tha thứ cho việc người đàn ông này chán ghét mình nhưng lại không thể chịu đựng sự chán ghét của y là bởi vì nàng ấy có năng lực.

Biết được y không hiềm vì tài hoa của nàng ấy nữa, nàng ấy đột nhiên cảm thấy có lẽ có thể nói tin vui cho y biết đầu tiên.

Hai người ôn hòa nhìn nhau cười, lúc xoay người đều thấy lạ. Mấy năm nay, rốt cuộc bọn họ là một đôi vợ chồng thế nào vậy?

Biết được Tố Giản chính là Tố Lan, dù là hoàng đế đã từng gặp sóng to gió lớn cũng phải kinh ngạc. “Ta đã biết không thể xem nhẹ cô gái này từ lâu.” Hắn cười lắc đầu: “Nhưng ngờ đâu trong nhà cô gái an phận thủ thường như hoàng hậu lại có người chị em như vậy.”

“Xin bệ hạ chớ giáng tội nó.” Tố Doanh nói thật lòng: “Suy bụng ta ra bụng người, bất kể ai có kiến thức, tài năng và lòng trung với vua như nó đều không kiềm được muốn phóng mắt nhìn thiên hạ, trách mắng càn khôn, hiến kế hiến sách lúc bệ hạ cầu hiền, thật sự là không đành lòng chôn giấu tài năng của mình.”

Hoàng đế lại lấy sách lược trị nước của Tố Lan ra, vừa nhìn vừa lắc đầu nói: “Đáng tiếc là nàng ấy… Nàng không cần xin nữa. Ta có thể không trách nàng ấy nhưng không thể để cho nàng ấy tranh luận cùng điện với đám đàn ông được.”

Tố Doanh không chịu nản lòng, lại nói: “Bệ hạ, nó vốn là con dâu tể tướng. Phủ tướng là dòng dõi cỡ nào? Nhưng vì chuyện sách lược trị nước, nó đã cắt đứt quan hệ với chồng. Bệ hạ không thể nào tưởng tượng được phụ nữ phải có quyết tâm thế nào mới có thể đi đến bước này đâu. Thiếp không đành lòng nhìn nó mất cả chì lẫn chài.”

“Ta đã nghe nói đến chuyện con trai thứ của tể tướng.” Hoàng đế bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Tố Doanh, tiếc rẻ nói: “Nếu như nàng ấy là con gái dân gian, mở một tiền lệ vì tài hoa của nàng ấy chưa chắc là không thể. Nhưng nàng ấy là em gái của nàng, còn là người vợ mà nhà tể tướng vừa mới bỏ.” Hắn không thể thiên vị hoàng hậu như vậy, cũng không thể làm tể tướng hổ thẹn như thế.

“Chắc chắn bệ hạ còn có cách.”

Hoàng đế tò mò hỏi: “Nàng rất thích cô em gái này?” Tố Doanh chẳng bao giờ nghĩ tới việc này, uyển chuyển cười nói: “Máu mủ không giống như nhân duyên. Có liên quan gì tới thích hay không đâu ạ?” Hoàng đế suy tính một hồi, nói: “Theo tính cách Bình vương mà xem, nàng không quan tâm đến em gái thì ông ta sẽ là người đầu tiên không nghe theo. Ta không muốn khiến nàng khó xử trước mặt người nhà. Tố Lan cũng không nhất định phải tới thi vấn đáp nữa, hôm nay sẽ nhận nàng ấy làm nữ quan, ngày mai vào cung nhậm chức đi!”

Tố Doanh hoàn toàn không ngờ hắn tính toán như vậy, lúc này ngây người ra.

Ban đầu nàng có suy nghĩ của mình: Người tới của phủ Bình vương rất nhiều, phần lớn đều lập lờ đánh lận con đen, thực sự khó có thể coi trọng. Nếu lấy thực lực của Tố Lan đến trước đường thi vấn đáp, một khi thành công thì có thể truyền bá tiếng tăm của họ Tố Đông Bình trong nước. Sau này nhất định có văn nhân hoặc không phục hoặc hiếu kỳ nên đến cửa thăm dò. Với sự chân thành đãi khách của Tố Trầm, hào phóng vung tiền như rác của Bình vương, từ đó không khó mời chào kẻ sĩ giỏi biến thành người của mình. Giải quyết được mong muốn của Tố Lan, lại giúp con đường phía trước mà nàng sắp đặt không chậm.

Nhưng mà muốn để em gái thường xuyên ở lại trong cung, Tố Doanh lại không có tự tin có thể quản được nàng ấy. Nhưng nàng năn nỉ thêm nửa ngày, hoàng đế cho nàng ân điển lớn như vậy, nàng không thể được voi đòi tiên, đành lo sợ mà khấu tạ ơn vua.

Tố Lan hăm hở ở trong phủ Bình Vương, không ngờ lại chờ được một tờ giấy nhậm chức. Ban đầu Bình vương cảm thấy con gái bị bỏ, ông cũng mất hết mặt mũi. Nhìn thấy giấy vàng chọn bổ nhiệm chức vụ trong cung, sự tồi tệ trong lồng ngực ông được phun ra, liên mồm khen Tố Doanh nghĩ lâu dài, làm việc dứt khoát, không tốn thời gian rảnh tranh luận với đám học trò hủ lậu này đã cho Tố Lan lấy được vị trí nữ quan.

Tố Lan thất vọng mất mát trong lòng nhưng thấy cha vui mừng khôn tả, nàng ấy không lộ tâm trạng ra ngoài mặt, cười hì hì nói: “Sau này tôi có thể ở bên cạnh chị, cha không cần lo nữa nhé.”

Tố Lan được nuông chiều từ bé, sau này lại được gả cho con trai tể tướng đầy quyền lực, trước giờ không coi ai ra gì, nhân duyên ở nhà rất tệ. Sau khi nàng ấy bị bỏ trở về nhà, mặc dù các bà vợ lớn nhỏ của Bình vương không giậu đổ bìm leo nhưng cũng không nói lời an ủi. Lúc này nghe nói Tố Lan biến thành nữ quan có tiếng nói, họ đều nhao nhao đến đây chúc. Tố Lan biết đó là chuyện thường tình của con người, nếu như ngay cả dối trá mà họ cũng không có thì ngược lại không giống người. Cho dù biết song Tố Lan vẫn không tỏ sắc mặt dễ chịu, lạnh nhạt với cả Bình vương phi Duệ Thị.

Duệ Thị còn chán ghét nàng ấy hơn Tố Doanh, bị đối đãi vô lễ thì lạnh lùng bảo: “Trước đây mong chờ con vào cung, kết quả con đã làm hỏng. Sau này chỉ mong con ở nhà tể tướng sống ngoan ngoãn qua ngày, con lại làm hỏng nữa. Lần này con tự giải quyết cho tốt đi!”

Tố Lan vừa đến đã có cấp bậc cao nhất, trẻ tuổi nhất trong nữ quan, mọi người khó có thể tâm phục. Nhưng nàng ấy là em gái hoàng hậu, không chỉ nữ quan và cung nữ mà ngay cả phi tần hậu cung cũng mặt mày tươi cười đón chào nàng ấy. Mặc dù Khâm phi không thích Tố Lan nhưng dù sao cũng là người trong nhà làm nữ quan, không thể bắt chẹt Tố Lan như trước nữa.

Từ nhỏ Tố Lan đã biết vừa đấm vừa xoa như thế nào, bởi vì biết cách dùng người nên ở trong cung đình như cá gặp nước, chưa đầy ba ngày đã thăm dò thái độ làm người, tính nết của tất cả từ trên xuống dưới. Những hoạn quan cung nữ có khứu giác linh mẫn, vừa thấy hành động của nàng ấy liền biết ngay lại là một Tố thị chính tông. Nhiều năm qua bản lĩnh sở trường nhất của họ chính là giao tiếp với Tố thị, anh tới tôi đi ngầm hiểu lẫn nhau, hai bên đều bớt lo. Hoàng hậu Tố Doanh gần như không được hậu cung Tố thị dạy dỗ, lúc nào cũng ngoài dự liệu của bọn họ, ở chung lâu ngày thì hơi bí bách. So ra thì ở chung với Tố Lan mới tới nhẹ nhõm hơn với phỏng đoán hoàng hậu không hợp quy luật bình thường rất nhiều. Vì vậy rất nhanh Tố Lan đã nổi tiếng.

Nàng ấy đã có rất nhiều ý kiến đối với cách Tố Doanh quản lý cung Đan Xuyến từ lâu. Ngày trước nàng ấy thân là con dâu phủ tướng, rất nhiều lời không tiện nói. Hôm nay nàng ấy là người chuyên phụ trách nêu ý kiến nên có không ít ý kiến to gan được đưa ra. Vừa may suy nghĩ của Tố Doanh đều đặt lên người A Thọ, không quá quan tâm đến chuyện vặt vãnh, bèn giao cho nàng ấy làm.

Tố Lan không phải loại người chỉ biết là ra oai, tùy tiện đắc tội người bên cạnh, tuy làm việc tàn nhẫn nhưng cũng chu đáo không để đàm tếu. Thế mà rõ ràng không đắc tội người nhưng người bên ngoài lại không còn thân thiện như mấy ngày trước nữa.

Tình người qua lại cứ thất thường như thế, lúc đầu tất cả mọi người cảm thấy nàng ấy làm việc lão luyện, ít nhiều khá yêu thích nàng ấy, dần dần phát hiện nàng ấy thực sự quá lão luyện, tâm cơ sâu xa hơn đứt mình, bèn giữ một khoảng cách với nàng ấy để phòng bất trắc.

Người trong cung đình, ai nấy đều không viết sổ sách lung tung. Chưa được mấy ngày, mặc dù không có ai từng quen biết nàng ấy nhưng cũng hiểu được em gái hoàng hậu là một nhân vật lợi hại. Từ trước các vị phi tần đã biết nàng ấy lớn mật tùy hứng, còn tưởng rằng nàng ấy giống Khâm phi. Nay mới hiểu nàng ấy đã xinh đẹp, suy nghĩ lại chu đáo thành ra kiêng kỵ nàng ấy. Luôn cảm thấy người như Tố Lan mặc dù không chọc tới nàng ấy, nhưng không cẩn thận chạm vào lợi ích của nàng ấy thì nàng ấy sẽ không thông tình đạt lý giống Tố Doanh.

Không biết từ bao giờ trong cung bắt đầu truyền một lời đồn, nói hoàng đế thích Tố Lan hoạt bát nhạy bén, tài mạo song toàn, lại biết nàng ấy thích hợp sinh đẻ, định đưa nàng ấy vào hậu cung. Tố Doanh biết đây là một câu vui đùa, cũng lấy tâm thế vui đùa mà nói: “Vậy cũng tốt. Thánh thượng hiền như Nghiêu Thuấn, chị em ta cùng dốc sức vì vua anh minh không phải không thể.” Chẳng ngờ lời ấy bị truyền đi mau lẹ, ngay cả hoàng đế và tể tướng cũng biết.

Hoàng đế nghỉ ngơi mấy ngày, đã có thể di giá đến cung Ngọc Tiết. Mấy ngày nay hắn không hề đề cập tới việc lập trữ quân, tể tướng biết không thể nóng vội, cũng không thể để hắn ở lại các Chiêu Văn cả đời, bèn hỏi Tố Doanh lúc chúc mừng thánh thể khôi phục rằng em gái của nàng có hiền thục hay không. Tố Doanh đáp một tiếng, tể tướng bèn nửa thật nửa giả kiến nghị đưa Tố Lan vào hậu cung, thừa dịp hoàng đế khôi phục mang thai con cái.

Tố Doanh nói tiếng “Hoang đường” rồi không thèm nhìn hắn. Nhưng hôm hoàng đế vừa mới dọn về cung Ngọc Tiết đã nói với Tố Doanh: “Nói ra thì ta còn chưa bao giờ đánh giá tài năng của em gái nàng. Không biết nàng ấy có thể đảm nhiệm được nữ quan hay không? Nàng đi gọi nàng ấy tới đây, ta tự mình hỏi xem.”

Tố Doanh hơi hối hận lúc đó đã rước thêm phiền phức cho mình. Nàng chưa bao giờ dám nói hoàng đế sủng ái mình, nhưng hắn cũng không đặc biệt quan tâm ai, trong hậu cung cũng không một ai uy hiếp được nàng. Giả sử Tố Lan thực sự nhận thấy cơ hội được làm phi tần gần ngay trước mắt, nàng ấy sẽ có phản ứng như thế nào, Tố Doanh mơ hồ có thể dự đoán được.

Có điều bản thân Tố Lan dường như không có tạp niệm, hoàng đế cho đòi xong nàng ấy liền nói với Tố Doanh: “Chị không cần phải lo lắng. Thánh thượng cũng chỉ khen ngợi em như một người phụ nữ thôi! Loại đàn bà mà người ghét chính là em đấy.” Tố Doanh tạm thời tin tưởng lời của nàng ấy nhưng người xung quanh không thể yên lòng.

Ngày ba tháng ba ở chùa Hoàng Cực lúc phóng sinh chim sẻ, công chúa Phượng Diệp và phò mã Tố Trầm cũng có mặt góp vui. Phượng Diệp vừa thấy Tố Doanh đã nói: “A Lan vào cung làm nữ quan thì đã đành, nhất định không thể làm phi. Nếu nó thật sự sinh ra hoàng tử, tể tướng tất nhiên muốn bỏ con của Ung vương mà lập đứa bé kia. Từ đó về sau ba đứa cháu của hắn chính là anh trai cùng mẹ với hoàng đế rồi! Người đó nguyện không tiếc bất cứ giá nào để thực hiện vọng tưởng, sự điên cuồng đã hại chết biết bao nhiêu người? Mầm mống này quá nguy hiểm. Nếu như nương nương cảm thấy không có sức ngăn cản thì để tôi nghĩ cách.”

Tố Doanh vừa ngửa đầu trông chim sẻ bay lượn trên bầu trời, vừa than thở: “Trước nay A Lan tính toán chi li, ở trong cơn sóng gió này nhiều người chê trách nó như vậy, nó lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nữ quan, không hề có lỗi với bất cứ kẻ nào! Nhưng trong ngoài không ai bằng lòng tha cho nó… Thật là không làm sao được.”

Ngay hôm ấy nàng đã gọi Tố Lan đến trước mặt bảo: “Em à, em có biết tình hình trước mắt không?”

Tố Lan lặng lẽ thừa nhận, ngẩng đầu nói với Tố Doanh: “Nếu chị không chê, vẫn giữ em ở trong cung, đợi một thời gian em nhất định có thể làm người xung quanh thay đổi cái nhìn.”

Tố Doanh khẽ cười nói: “A Lan, em thường xuyên cảm thấy chỉ cần em muốn thì thế giới này sẽ quỳ lạy dưới chân em, đúng không? Vậy em có cảm thấy, thêm chút thời gian nữa, em sẽ cam tâm tình nguyện đi quỳ lạy một người khác? Phần lớn người trong cung đình này biểu hiện như thế nào thì không nói đến rồi, nhưng ở trong lòng đều tự cao tự đại giống y như em, chờ đấy mà người khác tới quỳ lạy em! Em có thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ nhưng có thể thay đổi trái tim của bọn họ sao?”

Tố Lan nghe xong buồn bực không lên tiếng. Tố Doanh vỗ vai nàng ấy nói: “Em có bản lĩnh để từ chối việc tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nhưng cung đình là sống, giống như Vân Thùy vậy. Mỗi một hành động vừa thấy đã hiểu ngay, thoạt nhìn rất dễ dàng đối phó nhưng sẽ không thỏa hiệp với em. Cho dù em và y ăn khớp với nhau, nhưng khó tránh khỏi mất đi niềm vui ở chỗ nào đó, cuối cùng mất đi y.”

“Không ngờ sẽ nghe được sự dạy bảo ở chỗ chị.” Tố Lan cúi đầu cười chua chát: “Cho em một cái danh hiệu nữ quan liền gặp phải rất nhiều lời bàn tán. Nhưng chị có thể bước lên từ vị trí hoàng hậu… nói ra sẽ làm tất cả con gái họ Tố được dạy bảo phải thẹn thùng đấy.”

Tố Doanh để nàng ấy buồn bã một lát rồi dịu dàng hỏi: “A Lan, chị mưu tính một mối hôn sự vì em thì thế nào?”

“Hôn sự?” Tố Lan cười lạnh tanh, nói: “Em từng làm con dâu tể tướng, để em tái giá với người nào thì tốt đây?”

“Em tự nói đi.”

Tố Lan suy nghĩ một lát, cẩn thận trả lời: “Xin nương nương để cho em suy nghĩ cẩn thận. Việc này cũng cần thương lượng với cha nữa.”

Nàng ấy chỉ nghĩ một buổi tối đã có đáp án.

Ngày hôm sau, nàng ấy chớp đôi mắt sáng nói: “Nương nương có thể gả em cho Ung vương điện hạ không?”

Tố Doanh kinh ngạc trong nháy mắt, nghĩ thầm: Không hổ là Tố Lan, mãi mãi sẽ không bạc đãi chính mình… Nàng nhìn cô em gái, tỉnh rụi hỏi: “Ung vương có phi tử. Tại sao lại là gã?”

“Chị còn nhớ không? Lần đầu tiên lúc Ung vương tới, chị hỏi bình thường gã sống thế nào. Em cũng đã nghe được câu trả lời của gã. An nhàn, săn bắn, ngao du.”

“Vân Thùy cũng sống cuộc sống như thế đúng không?” Tố Doanh quan sát biểu cảm nhỏ nhặt của nàng ấy, lại hỏi: “Em muốn gả cho gã, có phải vì con gã có hi vọng trở thành hoàng đế tương lai không?”

Tố Lan thấy nàng nói trúng tim đen, nhẹ nhàng cười nói: “Chắc là chị hiểu, điều này không liên quan đến việc em nghĩ như thế nào, con gái họ Tố gả cho ai chỉ có liên quan đến việc cha họ cần đến ai. Cha biết uy lực của tể tướng, ông không muốn chứng kiến sau khi Duệ Bột thực sự lên ngôi, nhà của chúng ta bị ném sang một bên.”

Lòng Tố Doanh lạnh đi, than thở: “Ôi! A Lan…” Bản thân Tố Lan không hề ai oán, chân thành nói: “Nếu như đối phương là Ung vương thì em tình nguyện giúp cha một tay. Xin nương nương tác thành cho.”

Ung vương phi ốm đau đã lâu, khó có thể thực hiện chức trách của người vợ. Lúc hoàng đế ban thưởng cho Ung vương rất nhiều quà cũng ban phát thánh chỉ, đề xuất một vị nữ quan tài giỏi làm trắc phi, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Ung vương. Ung vương tự biết sau khi tể tướng đề nghị đưa Duệ Bột làm thái tử, tất nhiên hoàng đế sẽ đa nghi, sợ rằng nữ quan này tới không có ý tốt. Nhưng nhìn nữ quan dường như khá quen. Mắt thế tử Duệ Bột tốt, ngạc nhiên nói: “Đây không phải là quận chúa Đức Xương sao?”

Ung vương nghe nói em gái hoàng hậu bị bỏ, không ngờ lại ban cho mình. Gã không yên lòng về Tố Lan nên không nhanh không chậm. Tố Lan có thể đoán ra nỗi lo lắng của gã, không vội tìm cách làm vui lòng gã, sau này từ từ cho gã biết việc hôn sự này là nàng ấy tự xin hoàng hậu.

Nàng ấy trẻ đẹp lại linh hoạt, dần dà Ung vương nói chuyện với nàng ấy nhiều hơn. Có một ngày hai người chơi cờ, kỹ thuật của Tố Lan cao hơn một bậc, chỗ nào cũng để lại chiêu hay. Ung Vương than thở: “Sao cô gái như nàng lại chọn tên đàn ông vô dụng như tôi?”

Tố Lan nhếch miệng cười nói: “Nước cờ của điện hạ vô cùng giống với chị tôi, cho rằng lúc nào cũng nhường nhịn là có thể bảo toàn. Ở trong hậu cung của vị hoàng đế kia, cách đánh này là sách lược tốt nhất. Tôi không làm được nên đành rời khỏi.” Nàng ấy tàn nhẫn hạ một nước cờ chết chóc, thản nhiên nói: “Nhưng cuối cùng thói đời sẽ để các người hiểu ra, thường ngày gió êm sóng lặng không phải vì các người nhường nhịn mà là cõi đời vốn vô sự. Một khi xảy ra chuyện, các người vẫn sẽ bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió.”

“Nói như vậy, tôi càng không rõ vì sao nàng lại tới bên cạnh tôi.” Ung vương suy đoán bố cục của nàng mà không lộ ra dấu vết, hạ một quân như thể đang thử vận may, cục diện liền thay đổi rất lớn.

Tố Lan không xấu hổ vì bị gã phản chế, lẳng lặng nhìn đường đen kẻ đen trắng, mỉm cười nói: “Bởi vì dự cảm được ngài giống với chị tôi. Nhất định có một ngày, ngài sẽ khiến tất cả người khinh thường ngài phải khiếp sợ.”
Bình Luận (0)
Comment