Bộ Thiên Ca

Chương 57

Vong Cơ trở lại nơi ở, chợt thấy trước cửa có một người ngồi, rõ ràng đang đợi cô bé. Cô bé lúng ta lúng túng cất tiếng: “Dì Ngụy…” Ngụy Nguyên Dao im lặng không lên tiếng kéo cô bé vào trong phòng, trầm mặt hỏi: “Muộn như thế mà cháu chạy đến nơi nào thế hả?”

Vong Cơ lặng lẽ cúi đầu xuống, không trả lời. Nguyên Dao túm lấy cô bé mà không làm sao được, tận tình khuyên bảo: “Vong Cơ, cháu hiểu rõ tình hình nhà mình nhất, làm sao có thể nhiều chuyện ở trong cung chứ? Phạm một sai lầm thì mất mạng ngay.” Vong Cơ càng cúi đầu xuống thấp hơn, chút thả lỏng vốn có trên nét mặt đều biến mất tăm.

Họ rửa mặt một lần nữa rồi đi ngủ, Vong Cơ nằm trên chân giường bên cạnh giường của Nguyên Dao, ngửa mặt vừa vặn hướng về phía trăng sáng trên không. Cô bé thong thả nói: “Dì Ngụy, cháu có lỗi với dì. Cháu là một người nhà của tội đồ không được vào cung, dì Ngụy có lòng tốt muốn cháu tới hầu hạ nhưng bây giờ lại giống dì Ngụy chăm sóc cháu hơn, cả ngày phải nơm nớp lo sợ vì cháu.”

Nguyên Dao cười nói: “Nguyên Dao tuy có thân phận hèn mọn nhưng cũng là một kẻ biết báo ơn.”

“Dì Ngụy, ông nội cháu là người tốt hay là người xấu thế? Tốt bao nhiêu? Và xấu đến mức nào?”

Nguyên Dao suy nghĩ cẩn thận một lúc mới trả lời không nhanh không chậm: “Kẻ không được ơn của Cư tướng thì cảm thấy ngài là người xấu, đây là lẽ tất nhiên thôi. Nhưng người được nhờ ơn ngài thì cảm thấy ngài tốt. Như vậy thì ngài cũng không phải hoàn toàn xấu. Kẻ xấu thực sự thì ngay cả có được chỗ tốt từ ngài cũng cảm thấy ngài xấu.” Nàng ta nhớ lại trước đây, lại thở dài nói: “Sẽ không còn tể tướng giống như ngài nữa rồi!”

“Vậy còn mẹ cháu thì sao?” Vong Cơ xoay người, đưa lưng về phía Nguyên Dao.

Nguyên Dao run rẩy trong lòng, giọng điệu không thân mật nữa: “Ở chỗ của chúng ta nhất định phải nói mẹ cháu là người xấu. Còn cháu tốt nhất không nên xem nàng là mẹ nữa. Nàng chính là một người như vậy.”

Hôm sau Tạ Thắng vào phòng sách đợi thiên tử từ rất sớm, vừa thấy cậu tới là không giấu được nụ cười. Hâm Nhi cười bảo: “Ngày mai mới là ngày cha ngươi trở về mà hôm nay đã vui vẻ đến thế rồi.”

Tạ Thắng đứng dậy, trình một trang giấy lên. Hâm Nhi không biết đầu cua tai nheo ra sao, thấy trên giấy viết ba chữ “Cư Vong Cơ” thì lập tức tươi cười rạng rỡ: “Thật sự bị ngươi tìm được à? Là cung nữ ở chỗ nào đấy?” Cậu vui mừng trong chốc lát rồi bỗng nhiên nhớ tới điều gì, bỗng lạnh cả người: “Là người nhà họ Cư…” Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu chợt cười nói lanh lảnh: “Người nhà họ Cư cũng chẳng sao, hôm nay hãy tìm nàng đến đây. Làm gì thì được nhỉ? Ừm… Để nàng phụ trách hái hoa, mỗi ngày đi hái hoa đúng mùa để trong phòng sách.” Cậu bé nói đến mức phấn khởi, thình lình có một người hỏi: “Cái gì mà người nhà họ Cư?”

Hâm Nhi thấy đại trưởng công chúa Chân Ninh vào thì bỗng thấy mất hứng, ngồi sau án thư không lên tiếng. Chân Ninh tự mình đoạt lấy tờ giấy trước mặt cậu, vừa thấy ba chữ kia thì cười lạnh liên tục: “Ơn vua mênh mông cuồn cuộn tha cho nó kéo dài hơi tàn, nó lại lừa dối trước mắt thiên tử. Thật không hổ là con gái nhà họ Ô!” Mặt Hâm Nhi tỉnh bơ nhưng trong lòng thì rất kinh hãi: Thì ra cô cung nữ nhỏ có lai lịch như thế.

Chân Ninh lườm Tạ Thắng, ngoài miệng nói: “Không làm được chuyện gì hay!” Nàng ta xé nát tờ giấy trong tay, nghiêm mặt nói: “Nhà họ Cư mắc phải tội lớn mưu phản là chuyện không cần bàn cãi. Tố Lan giật dây chồng tách nước xưng đế, bị tước họ Tố, mang họ Ô. Đứa con gái mà nàng ta sinh ra ở nhà họ Cư là mầm họa phản nghịch tột cùng. Sao bệ hạ có thể coi trọng con gái của nàng ta?”

Hâm Nhi thấy thái độ này của nàng ta thì tức giận nói: “Cô đơn phương tước họ Tố của nàng ta, mang theo tên Ô ở quốc gia của ta. Nàng ở tây bắc trước xưng hoàng hậu sau lại xưng thái hậu, không phải vẫn tên ‘Tố Lan’ đó sao? Gì mà ơn vua mênh mông cuồn cuộn? Cô giữ lại mạng của cô bé này chẳng qua là không dám đuổi cùng giết tận, chặt đứt sự nể tình của bên kia. Ồ? Nói như thế, cô nương nhỏ Vong Cơ này mà đi tây bắc thì chưa biết chừng còn có thể làm trưởng công chúa cai quản một cõi đấy!”

“Bệ hạ nói lời vớ vẩn gì vậy?” Chân Ninh giận dữ nói: “Đám ô hợp loạn thần tặc tử bất trung bất hiếu thì lấy đâu ra ‘hoàng hậu’, ‘công chúa’?” Nàng ta nói đến mức lồng ngực khó chịu, trước mắt tối sầm. Nàng ta sợ hết hồn, vội vàng cầm tấu chương trong tay ném lên trên bàn, run giọng nói: “Bệ hạ hãy nhìn cho kỹ, đừng để bề tôi hỏi đến mức không biết làm sao.”

“Không phải cô tự cầm ấn vàng đóng lên là xong rồi ư? À, ta nhớ ra rồi, lỡ người khác nhắc tới trước mặt ta mà ta chẳng hay biết gì thì bọn họ lại muốn nói cô che đậy quân vương, tự tiện dùng quyền làm loạn triều chính đúng không?”

Mắt Hâm Nhi cong lên vì cười: “Sao thế? Cô mà cũng sẽ sợ thứ này?”

Ngực Chân Ninh khó chịu đau đớn một hồi, yếu ớt gầm lên: “Sớm muộn gì cũng bị người làm cho tức chết.” Hâm Nhi cười nói: “Cô có phúc lắm.”

Cậu nói ra lời này, không chỉ Chân Ninh ngơ ngẩn mà tất cả người xung quanh đều sợ đến mức câm như hến. Hâm Nhi cũng biết mình lỡ mồm, ngượng ngùng bảo: “Cô có phúc, sẽ không dễ dàng bỏ Hâm Nhi đi như thế đâu.” Lời này giống như đang giải thích nhưng càng giống châm chọc hơn. Chân Ninh giận dữ không nói gì, hung hăng phẩy tay áo bỏ đi.

Tạ Thắng thở phào nhẹ nhõm, thấy nét mặt hoàng đế vẫn xấu thì hết sức cẩn thận co rúm vào trong xó xỉnh. Cử động này đương nhiên không thoát khỏi mắt của Hâm Nhi, cậu nói một cách lạnh lùng: “Ngươi sợ cái gì chứ?” Tạ Thắng suy nghĩ một lúc rồi trả lời rằng: “Thần không biết có nên nói hay không.”

“Từ bao giờ ngay cả nói mà ngươi cũng sợ thế?” Hâm Nhi nhíu mày lẩm bẩm: “Đã bao giờ ta nổi giận vì các ngươi nói sai chưa?” Tạ Thắng lại chăm chú suy nghĩ một lát mới nói: “Trước khi thần vào cung, cha đã từng cần thận dặn dò rằng quá mức xuất sắc sẽ bị người ta đố kỵ, lời lẽ quá thẳng thì tai họa sinh.” Hâm Nhi mỉm cười: “Tạ tướng quân là một người thận trọng. Hắn còn nói gì nữa?”

“Cha nói chỉ mong thần có thể khù khờ đần độn, không tai không nạn.” Tạ Thắng đỏ mặt, tạ tội nói: “Thần quả thực là ngu dốt nhiều chuyện nên mới dẫn đến sự tranh luận hôm nay lúc đại trưởng công chúa đến.”

Hâm Nhi cười to nói: “A Thắng, lời của bậc cha chú không sai nhưng không chắc sẽ phù hợp với chúng ta. Nếu như quá mức xuất sắc mà là ong vàng thì tất nhiên sẽ làm người ta chán ghét. Nhưng nếu như là bảo kiếm thì lộ ra ánh sáng có gì không đúng?” Tạ Thắng hoảng sợ nói: “Bệ hạ!”

“Nghe này!” Hâm Nhi chợt vỗ bàn, thấy Tạ Thắng kinh hãi thì lại đổi khuôn mặt tươi cười dường như đang pha trò: “Ta sinh ở trên ngai vàng thì đã định trước là kiếm báu hiển hách thiên hạ. Tại sao ta phải e ngại những con ong vàng này chứ?”

Tạ Thắng trầm mặc một hồi, lúng ta lúng túng mà thở dài: “Nhưng Cư Vong Cơ không phải kiếm báu… Hôm nay bệ hạ khiến cô ấy biến thành ong vàng trong mắt người khác rồi.”

Hâm nhi sửng sốt một lát, trong lòng cũng hơi hối hận nhưng miệng thì tất nhiên không chịu lui bước, cười khẩy mở sách ra làm như không có việc gì: “Trong lúc vô ý biết tên của nàng xem như là duyên phận. Nhưng nếu như ở trong cung đình này, ngay cả bảo vệ mình cũng không làm được thì tên của nàng sẽ không xứng xuất hiện ở trước mắt ta một lần nữa.” Cậu thoáng nhìn vẻ mặt không yên của Tạ Thắng, an ủi: “A Thắng, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Muốn lo chuyện của cung nữ, ngươi có thể với tay tới được sao? Quan tâm bản thân mình đi thôi. Ngày mai Tạ tướng quân về kinh, ngươi thay ca trở về sớm đi, tránh đại trưởng công chúa Chân Ninh tới tìm ngươi thì xui xẻo đấy.”

Tạ Thắng tạ ơn vua, trong lòng lo lắng cho chị gái nhỏ nghịch nước hết sức xinh đẹp ấy, đợi lúc rảnh rỗi lại đi tới bên hồ Thái Bình. Nhưng lần này không gặp được cô bé, Tạ Thắng thất vọng trở về lại gặp phải hai anh em Tố Dương và Tố Phất cùng là lục thị áo đỏ.

Lúc bọn họ thấy Tạ Thắng thì cười khinh miệt một tiếng: “Đi xa ra! Đi cùng với kẻ mặc quần áo giống như ngươi, ngươi không cảm thấy chột dạ thì bọn ta vẫn sẽ cảm thấy mất mặt đấy.”

Tạ Thắng không hề tức giận, xoay người đi mất. Lại có một tiếng nói mềm mại: “Cùng là lục thị, làm sao lại mất mặt?” Tố Dương, Tố Phất thấy là trưởng công chúa Thành Tiết thì vội vàng hành lễ. Thành Tiết không để ý đến bọn họ, đi thẳng tới bên cạnh của Tạ Thắng nói: “Cha của các ngươi chẳng qua chỉ là một vương hầu có tước nhưng không quyền, đứng chung một chỗ với con trai của đại tướng quân có chỗ nào mất mặt? Ta lại muốn nghe thử đấy.”

Mặc dù lục thị trong cung kiêu ngạo vì là đám cậu chàng quý tộc, rất nhiều hoàng tộc lớn tuổi cũng không dám coi thường, nhưng từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn cung kính đối với cô em gái duy nhất được hoàng đế thương yêu. Tố Dương, Tố Phất không dám không đáp nhưng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Bởi vì trưởng công chúa Thành Tiết chịu ảnh hưởng của đại trưởng công chúa Chân Ninh từ nhỏ nên không hề để bụng đến thân phận. Lúc bấy mà vạch trần thân thế của Tạ Thắng ra ngoài, sợ rằng vẫn khiến cô bé xem thường.

Thành Tiết thấy bọn họ nghĩ rất lâu thì hừ một tiếng nói: “Cùng là người hầu bên cạnh thánh thượng lại tự đại bắt nạt người khác. Hôm nay không nói được gì thì các ngươi cứ đứng ở đây đi!”

Tố Phất yếu ớt nói một câu: “Cậu ta là con trai của thị thiếp.” Tạ Thắng lập tức biến sắc.

Thành Tiết nở nụ cười “à” một tiếng: “Thì ra là vì cái này. Cho rằng chỉ có các ngươi biết việc này à? Thánh thượng còn không ngại, từ bao giờ đã đến lượt các ngươi tự cao tự đại?” Dứt lời cô bé gật đầu nói với Tạ Chấn: “Ngươi đi theo ta.”

Tạ Thắng không nhìn anh em nhà họ Tố nữa, theo Thành Tiết đi tới dưới một gốc cây mận. Thành Tiết chỉ vào chạc cây nói: “Giúp ta lấy xuống đi!” Tạ Thắng ngửa đầu nhìn, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Không ngờ trên nhánh cây lại mắc một chiếc giày thêu đẹp đẽ. Thành Tiết cười hì hì nhấc váy lên, một chân chỉ còn tất lụa đã bị bùn làm bẩn từ lâu.

Tạ Thắng không hỏi gì, cố gắng leo lên cây, nhét chiếc giày kia vào trong ngực. Thành Tiết lại nói: “Giúp ta hái vài quả mận đi.” Tạ Thắng do dự một chút rồi nói: “Nhưng vẫn còn chưa chín đâu.” Thành Tiết lại cười: “Cứ hái vài quả đi!” Tạ Thắng chỉ đành tuân lệnh, nhảy xuống khỏi cây rồi mà mặt vẫn đỏ: “Lần sau điện hạ hãy sai người khác tới làm việc này nhé. Không thể ném giày mà khiến quả mận rơi xuống được đâu.”

Thành Tiết cười ha ha: “Ta biết giày không có lực lớn như vậy mà.” Cô bé vừa đeo giày vào vừa nói: “Là lúc ta ngã xuống từ trên cây, không biết làm sao lại mắc ở phía trên.” Tạ Thắng kinh hãi: “Điện hạ có bị thương chỗ nào không?” Thành Tiết vẫn vui tươi hớn hở như cũ nói: “Không mất một sợi tóc.” Sau đó cô bé bọc mấy quả mận xanh vào tay áo rồi cười nói với Tạ Thắng: “Lần trước Tạ tướng quân đồng ý tặng cho ta con rối của thành Huy. Lần này ngài trở về, ngươi hãy mang vào giúp ta.”

Tạ Thắng đáp một tiếng có nề nếp, đang nhìn theo cô bé cười hì hì đi xa thì gáy bỗng nhiên bị đập một kích. Cậu bé bị đau, duỗi tay ra sờ thấy gáy đang chảy máu. Tố Dương và Tố Phất lại ném một tảng đá, hung tợn nhổ một ngụm nước bọt rồi chạy đi.

Bản thân Tạ Thắng chỉ là một đứa trẻ, trông thấy máu tươi đầy tay thì lại càng hoảng sợ, lập tức có một luồng khí nóng xông lên trán, cúi người nhặt một tảng đá lên muốn đánh đuổi. Nhưng vừa đứng dậy liền nghĩ đến đối phương là hai kẻ cao hơn cậu bé, cho dù đuổi theo thì tám phần mười là bị đánh. Cậu bé tức giận quăng tảng đá đi, trong chốc lát không biết làm sao.

Tay bỗng bị người ta kéo, một mùi hương bao vây lấy cậu.

“Mau rịt lại!” Vong Cơ đặt khăn tay chắc chắn ở trên vết thương của cậu bé, nắm tay cậu bé đè lên. Cô bé mặc tạp dề, dưới góc kẹp ở trong dây lưng, trong túi quần toàn là hoa hòe trắng tinh. Tạ Thắng không nhịn được mà nói: “Thật là thơm…”

Vong Cơ không có lòng dạ nào nghe lời này, kéo tay cậu bé chạy thẳng đến bên ngoài thái y viện. Hoa hòe trong túi quần khẽ bị rung lắc, rơi ra cả một đường. Vài quan chữa bệnh nhìn thấy một cung nữ nhỏ mặc áo xanh kéo một người trong lục thị áo đỏ đang lấy làm kinh ngạc, nhìn kỹ thấy đầu lục thị chảy máu thì vội vàng đón vào bên trong băng bó. Một quan chữa bệnh trong đó cho rằng Vong Cơ làm Tạ Thắng bị thương, dữ tợn bảo: “Ngươi thật là to gan! Lần này ngươi sẽ biết tay.”

“Đừng mắng cô ấy, không liên quan đến cô ấy.” Không biết tại sao Tạ Thắng nghe thấy, cậu bé ôm băng vải trên đầu chạy đến hô một câu. Vong Cơ kinh ngạc nhìn cậu bé. Tên tiểu quỷ này sợ người khác hiểu lầm cô bé, lại khiến cô bé gặp tai ương. Trong lòng cô bé nổi lên sự ấm áp nhàn nhạt, cười với cậu bé, khom người bắt đầu bọc chỗ hoa hòe chẳng còn dư lại bao nhiêu mà đi.

Tạ Thắng thấy không ai làm khó dễ cô bé thì mới đàng hoàng ngồi băng bó, bỗng nhiên lại lo lắng cô bé không cắt được hoa hòe liệu có bị phạt hay không, tóm lại tâm trạng không yên.

Còn về việc có người đổi canh mơ thành mận xanh, làm hại thầy giáo nữ nghiêm khắc cứng nhắc của trưởng công chúa Thành Tiết bị tiêu chảy thì đã là chuyện của ngày hôm sau.
Bình Luận (0)
Comment