Bối Cảnh Năm Ngàn Năm Của Ta (Bản Dịch)

Chương 14 - Sự Kiện 1073

Không có linh thể dữ tợn áp chế, linh thể của sư mẫu lại bay về hướng nhục thể theo bản năng , đồng thời dung hợp lần nữa.

Ngay lúc này, tiếng xe cấp cứu từ xa truyền đến.

Trần Hạo mới thở dài một hơi , mặc cho hai nhân viên cảnh sát khống chế, chỉ là nói với một viên cảnh sát: "Tôi muốn gọi điện thoại. . ."

. . .

Hai giờ sau.

Quán trà nhỏ đối diện cục cảnh sát trên đường đồ cổ.

Đóng lại cửa phòng, Vương đạo sư mập mạp đến mức có hai cái cằm, ngồi đối diện Trần Hạo, nở nụ cười, trong mắt lại có chút vui vẻ khó hiểu.

"Không bị thương chứ?"

Trần Hạo lắc đầu, mở miệng nói: "Làm phiền ngài rồi."

"Không sao." Vương đạo sư tự châm một ly trà.

"Nói thử xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Hạo không trực tiếp trả lời, mà là hỏi: "Sư mẫu của tôi sao rồi?"

Vương đạo sư đặt chén trà xuống, nói: "Tôi đã đến bệnh viện xem rồi, trước mắt vẫn còn đang hôn mê."

"Có điều cậu yên tâm, không có nguy hiểm tính mạng."

"Linh hồn có chút tổn thương, cậu cứ xem là tổn thất năm mười năm tuổi thọ đi."

"Dù sao tốt hơn mất mạng tại chỗ."

Trần Hạo nghe thế bất giác siết chặt nắm đấm, năm đến mười năm tuổi thọ?

Sư mẫu đã hơn năm mươi tuổi, trừ thêm năm mười năm?

Nói thực ra, mình cùng Vương giáo sư càng giống bạn vong niên, nhưng sư mẫu lại thật xem mình là con cháu trong nhà.

Cũng ăn không ít cơm của sư mẫu nha!

Trần Hạo hít sâu một hơi, giữ vững tâm thần rồi chậm rãi mở miệng, nói hết những chuyện đã xảy ra một lần.

Nghe Trần Hạo kể xong, Vương đạo sư thổi thổi nhiệt khí trên ly trà rồi uống một ngụm, nói: "Xem ra tôi phán đoán không sai, đúng là số 1073, sự kiện linh thể bạo động."

Trần Hạo nghi hoặc: "Có ý gì?"

Vương đạo sư đặt chén trà xuống: "10 là tháng, 73 có nghĩa đây là sự kiện cổ linh vật hư hư thực thực thứ 73 chúng tôi điều tra được trong tháng này."

"Sự kiện biểu thị đều là một chuỗi những việc linh thể của người bình thường bị tà linh cắn nuốt."

"Tính cả lần bị câu tiêu diệt thì đây đã là tà linh thứ chín được đánh số hiệu sự kiện này rồi đấy."

"Có điều sư mẫu của cậu tương đối may mắn. Vì cậu tới kịp nên bà ấy là người duy nhất sống sót trong chín sự kiện xảy ra gần đây đấy."

Trần Hạo nghe vậy thì trái tim bỗng đập mạnh.

Ở những góc tối không thấy được ánh sáng, loại chuyện này đã xảy ra nhiều vậy sao?

Nếu mình đến chậm một chút thì sư mẫu đã không cứu được rồi ư?

"Chuyện này, tôi muốn tham dự!" Trần Hạo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vương đạo sư, "Tôi muốn bắt được chủ mưu sau màn."

"Có thể chứ?"

"Đương nhiên là có thể." Vương đạo sư khoát tay áo, "Từ vết tích chiều không gian ở vài chỗ, có thể xác định những chuyện này có liên quan đến cổ linh vật nào đó."

"Linh thể bình thường đều rất ôn hòa, không có tính công kích. Cho nên tôi vẫn đang suy nghĩ, rốt cục là cổ linh vật nào đã tạo ra kết quả như vậy."

"Nhưng có thể khẳng định, cổ linh vật nhất định có liên quan đến những loại tâm trạng tiêu cực như nguyền rủa, phẫn nộ, mất khống chế."

"Chỉ là đến hiện giờ vẫn chưa có quá nhiều manh mối dùng được."

Trần Hạo thoáng do dự: "Tôi có một đầu manh mối."

"Hửm? Cái gì?" Vương đạo sư hỏi.

Trần Hạo gật gật đầu: "Tà linh đó. . . phải nói là tà linh lúc còn sống, tôi đã từng gặp ở đường đồ cổ."

"Tôi nghĩ nếu như là cổ linh vật khiến hắn biến thành tà linh, vậy nhất định đã có chỗ giao thoa nào đó. . ."

"Có lẽ, có thể tìm được đầu mối hữu dụng."

Vương đạo sư khẽ gật đầu: "Nếu cậu cần gì cứ trực tiếp liên lạc với tôi. Chuyện 1073, cậu có thể điều tra nhưng tuyệt đối không nên mạo hiểm."

Vương đạo sư cầm cặp công văn đứng dậy bước ra ngoài. Trần Hạo liền vội vàng đứng lên đưa tiễn.

Sau khi đã tiễn Vương đạo sư, Trần Hạo quay lại chỗ ngồi, trong đầu nhớ lại hình ảnh cuối cùng trước khi ác linh dữ tợn kia tan biến.

Ngay thời khắc cuối cùng đó, gương mặt ác linh trở về bình thản nên Trần Hạo mới có thể nhìn rõ.

Hắn quả thật đã gặp người đó.

Không đến mức mọi người trên đường đồ cổ đều biết, nhưng cũng coi như là một nhân vật tiếng xấu hàng đầu.

Đại sư đồ giả —— Ngụy Phương Bình!

Trần Hạo nghĩ một hồi liền cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số ——

"Alo, thầy Lưu, tôi là Trần Hạo đây."

"Tôi muốn hỏi hình như lúc trước ngài từng điều tra về đại sư đồ giả Ngụy Phương Bình nhỉ? Ngài có biết địa chỉ nhà hắn ở đâu không?"

"Chết rồi sao? Tôi biết rồi, nhưng tôi có một số việc muốn liên hệ với người nhà hắn."

"Ây, được, ngài gửi tin nhắn cho tôi nhé, cảm ơn."

Trần Hạo cúp điện thoại, một lát sau, một tin nhắn ghi địa chỉ được gửi đến.

Trần Hạo nhìn thoáng qua sau đó đứng dậy rời khỏi phòng VIP trong quán trà. . .

Bình Luận (0)
Comment