Bội Đức Chi Kiếm

Chương 3

Từ giữa thời Đường, triều đình bắt đầu đặt ra chức vị Tiết độ sứ, quản lý dân chính và quân sự các nơi, gọi là phiên trấn. Tiết độ sứ nắm giữ trong tay trọng binh cùng nguồn tài nguyên bản địa, như một tiểu chư hầu, thế lực dần phát triển lớn mạnh, các Tiết độ sứ bấy giờ chẳng những uy hiếp tới triều đình, còn thường xuyên lục đục, tranh chấp lẫn nhau không thôi. Bởi vậy các Tiết độ sứ thường chiêu nạp kỳ nhân dị sĩ tứ xứ hiệu mệnh cho mình, chuyên làm việc trong bóng tối, hòng giành chiến thắng trong cuộc chiến giữa các Tiết độ sứ với nhau. Những người này bình thường đều xưng là “kiếm khách”.

Vào một đêm giữa hè, phủ đệ của Trần Hứa Tiết độ sứ Lưu Ngộ đã sớm tắt đèn, trên dưới lặng ngắt như tờ. Trong gian phòng của gia chủ cũng tối đen, hiển nhiên là người trong phòng đã sớm nghỉ ngơi. Cả tòa phủ đệ chỉ có các vệ sĩ toàn thân trang bị kỹ càng làm nhiệm vụ tuần tra đang xách đèn qua lại.

Nội viện im ắng không chút tiếng động, tưởng như ngay cả tro bụi rơi xuống cũng nghe thấy thanh âm. Bỗng nhiên “Ầm” một tiếng, nóc phòng Lưu Ngộ sụp xuống, trong phòng nhất thời cát đá bắn tứ phía, người trong phòng vội vàng nhảy khỏi giường hốt hoảng chạy trốn; ngay giữa lúc khói bụi mù trời, một trận kiếm khí sắc bén trực tiếp chém xuống trước ngực hắn, nhưng một kiếm này không hề chém hắn thành đôi như tưởng tượng, chỉ phát ra một tiếng “Keng”, mũi kiếm bắn ra. Thì ra trên cổ Lưu Ngộ có đeo một miếng ngọc cứng rắn vô cùng, chặn ngay được một kiếm này.

Người tới còn chưa kịp ra sát chiêu lần nữa, mấy vệ sĩ đang ca trực ngoài cửa đã xông vào la lên: “Đại nhân! Đại nhân! Ngài không sao chứ… A!!” Tiếng kêu thảm liên tục vang lên, những tên xông vào trước toàn bộ biến thành quỷ dưới kiếm. Thích khách điểm chân một cái, tựa như khói nhẹ lướt qua chúng vệ sĩ ngoài cửa, dọc đường múa kiếm không dứt, những vệ sĩ xui xẻo chắn đường y nhất loạt vong mạng một cách hồ đồ. Đang lúc y phi thân ra cửa phòng, một chiếc phi tiêu đã bay vút tới, y nghiêng đầu tránh được, lúc này vang lên tiếng nói thanh thúy của một nữ tử: “Diệu Thủ Không Không Nhân, Nhiếp Ẩn Nương chờ đã lâu!”

Vừa dứt lời, một kiếm sắc bén vô cùng đã đâm tới trước mặt, thân kiếm phiếm từng điểm hàn quang, công thẳng đa số yếu huyệt trên người thích khách. Thích khách hồi kiếm ngăn cản, mượn lực tránh ra, đứng vững vàng ngay trong đình viện, lúc này người vừa công kích cũng đã hạ đất. Nàng chính là kiếm khách đắc lực dưới tay Lưu Ngộ, chưởng môn nhân đời thứ ba của Ẩn Hồ phái Nhiếp Ẩn Nương.

Nhiếp Ẩn Nương hơi nghiêng mũi kiếm về phía trước thành tư thế phòng ngự, một tay vung ra sau, ý bảo vệ sĩ lui đi, những vệ sĩ may mắn còn sống sót cuống quít vây lấy chủ nhân trong phòng chạy ra nội viện.

Nhờ đèn lồng các vệ sĩ để lại, Nhiếp Ẩn Nương nhìn thấy rõ diện mục người tới, đó là một thanh niên cao gầy, vận trù sam màu vàng nhạt, góc áo bào thêu chỉ xanh, thập phần hoa mỹ xán lạn, bảo gã là thích khách, không bằng nói gã là vương tôn công tử chốn kinh thành, chỉ là tay phải có buộc lụa trắng tựa như tang phục. Tướng mạo gã cũng thập phần thanh tú tinh mỹ, ngay cả nữ tử cũng hiếm có mỹ mạo như vậy. Người này quả nhiên là Diệu Thủ Không Không Nhân trong truyền thuyết, mỹ thiếu niên quần áo hoa lệ đồng thời là sát thủ máu lạnh tâm ngoan thủ lạt.

Tuy bề ngoài của gã chỉn chu rạng rỡ như thế, cả người lại mang đến cảm giác mơ hồ bất định, tưởng như đứng ở đây không phải thể xác, chỉ là bóng dáng mà thôi; ngũ quan đoan chính như đeo một chiếc mặt nạ bằng đất sét, cứng đờ chẳng có nửa phần nhân khí, như thể tượng đất biết đi.

Nhiếp Ẩn Nương thận trọng mở lời: “Diệu Thủ Không Không Nhân”. Đối phương không hề trả lời, biểu cảm trên mặt không chút biến đổi. “Nhiếp Ẩn Nương ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay may mắn được lĩnh giáo, chết cũng không uổng, thỉnh!” Kiếm phun cầu vồng tập kích Không Không Nhân, Không Không Nhân vươn kiếm nghênh chiến chẳng chút hoang mang, hai người đánh nhau từ trong đình viện ra tới đầu tường, lại từ đầu tường quay vào đình viện.

Qua khoảng hai ba mươi chiêu, trường kiếm trong tay Nhiếp Ẩn Nương “Keng” một tiếng gãy làm hai khúc. Thì ra trong tay Không Không Nhân chính là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, sắt thường căn bản đều không thể ngăn được.

Nhiếp Ẩn Nương kinh hãi nhảy về phía sau, đá thanh kiếm trong tay một thi thể đang nằm dưới đất lên, đưa tay đón lấy, kịp thời ngăn cản một kích chính diện nhanh như điện xẹt của Không Không Nhân. Ai ngờ mới được hơn mười chiêu nữa, kiếm của nàng lại bị gãy, đành phải tiếp tục mượn kiếm của người chết; ngón cũ giở mấy lần như thế, kiếm gãy mất bảy tám thanh mà nàng vẫn không thể thủ thắng, khó tránh khỏi hơi nôn nóng, nhất thời không lưu ý dưới chân, giẫm phải một đoạn kiếm gãy liền trượt chân một chút.

Nàng hít một hơi khí lạnh, vội vàng ổn định cước bộ, đĩnh kiếm bảo vệ phía trước, vừa ngẩng đầu lại phát hiện Không Không Nhân đã không còn ở trước mắt, nàng nhìn khắp xung quanh, vẫn chẳng thấy bóng dáng gã. Thình lình sau lưng có hàn khí kéo tới, một đạo kiếm khí chém xuống gáy nàng. Nhiếp Ẩn Nương mắt thấy đã không kịp ngăn cản, trong lòng kêu to: “Xong rồi!”

Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, một hòn đá nhỏ từ ngoài tường bay vào, sượt qua má Không Không Nhân. Gã ngừng thế công, ngẩng đầu nhìn về hướng viên đá bay ra, nhưng ngoài tường tối đen, không thể nhìn thấy gì. Nhiếp Ẩn Nương định thừa cơ tấn công, Không Không Nhân vừa đưa tay, ánh mắt vẫn nhìn về nơi khác mà kiếm đã chỉ ngay yết hầu nàng, nàng chỉ đành đứng yên bất động.

Lúc này nàng nhìn thấy trên mặt gã có một vệt máu đang chảy xuống, trên khuôn mặt như mặt nạ lần đầu tiên lộ ra một chút kinh ngạc, gã thậm chí còn khẽ thở dài một tiếng, sau đó cả người bay vút lên, lướt qua đầu tường, im hơi lặng tiếng bay khỏi Lưu phủ.

Nhiếp Ẩn Nương nhìn gã biến mất giữa trời đêm, trong lòng vẫn còn kinh hãi, quay đầu về phía tảng đá nói lớn: “Là vị nào ra tay tương cứu? Xin ra mặt cho tại hạ được cảm tạ”.

Thình lình một bóng người chạy ra từ chỗ tối, trường kiếm trong tay vung lên, đèn đóm trong đình viện đồng thời tắt phụt, bốn phía tức thì tối om trở lại, Nhiếp Ẩn Nương cả kinh, quát: “Làm gì!” Bóng đen nhún người nhảy ra ngoài tường, nàng kêu lên: “Đừng chạy!” Lập tức đuổi theo.

Vào tới hoa viên, cước bộ của bóng đen hơi chậm lại, quay đầu vung kiếm chớp nhoáng tấn công Nhiếp Ẩn Nương, Nhiếp Ẩn Nương tuy cản được nhưng trong lòng lại kinh hãi: “Kiếm chiêu này!…” Chiêu số của người mới tới lại thập phần tương tự với Không Không Nhân ban nãy, thế công cũng sắc bén không kém.

Mũi kiếm của người mới tới rung lên, hơn mười kiếm dồn dập nhanh chóng tập kích như gió táp mưa sa, Nhiếp Ẩn Nương vận toàn lực nhất nhất ngăn cản, tức thì “Keng keng keng…” hơn mười tiếng nổ vang lên không dứt bên tai, đồng thời trên thân hai thanh kiếm cũng tóe ra một chuỗi tia lửa.

Nhiếp Ẩn Nương đợi thế công của đối phương hơi giảm, nhảy ra xa nhằm tạo khoảng cách giữa hai người. Tia lửa vừa nãy đã giúp nàng nhìn rõ diện mạo của người mới tới, đó là một thanh niên nam tử, tuổi cũng xấp xỉ Không Không Nhân nhưng ăn vận rách rưới, đầu tóc bù xù, chỉ khá hơn khất cái một chút. Kỳ lạ nhất chính là, trên cánh tay phải của người này cũng có buộc một dải lụa trắng.

Nàng lớn tiếng hỏi: “Ngươi cũng là thích khách do Ngụy Bác Tiết độ sứ phái tới sao?”

Thanh niên than nhẹ một tiếng: “Đại tỷ, chẳng lẽ ngoại trừ Ngụy Bác Tiết độ sứ thì người khác không thể không vừa mắt với Lưu Ngộ sao? Huống hồ nếu có người bỏ tiền thuê, ta còn rách rưới thế này sao?”

Nhiếp Ẩn Nương thầm nghĩ: “Nói cũng đúng”, miệng lại bảo: “Ngươi cũng muốn ám sát đại nhân, tại sao vừa rồi lại phải cứu ta?”

Thanh niên nói: “Đầu Lưu Ngộ là của ta, ta không cho phép kẻ khác đoạt lấy. Huống hồ ta còn chưa đánh với ngươi, sao có thể để ngươi chết trên tay tên tiểu tử chỉ biết dựa vào binh khí đó?”

Nhiếp Ẩn Nương cười nói: “Được các hạ coi trọng, Nhiếp Ẩn Nương thật vô cùng vinh hạnh. Thuận tiện thỉnh giáo đại danh của các hạ?”

Thanh niên xua tay nói: “Nếu muốn báo ân thì không cần”.

Nhiếp Ẩn Nương lạnh lùng nói: “Đừng khách khí, dù sao ngươi không thể sống qua đêm nay, tốt xấu cũng để ta giúp ngươi khắc cái mộ bia, coi như là biểu hiện tâm ý”. Thanh niên cười nói: “Đã như vậy, ngươi hãy khắc trên mộ bia mấy chữ ‘Nhiếp Ẩn Nương chết vào tay Sậu Vũ Cuồng Dương’ đi!” Nói xong phóng lên trước, hai người lại triền đấu.

Nhiếp Ẩn Nương tay đánh miệng chế giễu: “Công phu lộ số của ngươi không khác mấy so với Không Không Nhân, nhưng uy lực lại kém xa”. Sậu Vũ Cuồng Dương cũng chẳng chút lưu tình: “Uy lực thế này đối phó ngươi là vừa”. Tay dùng sức, kiếm của Nhiếp Ẩn Nương lại gãy.

Sậu Vũ Cuồng Dương lập tức thu kiếm: “Lần này không tính, ngươi mau đi đổi thanh kiếm khác”.

“Sao lại không tính?”

“Kiếm của ngươi vừa rồi đã bị Tường… Không Không Nhân đánh hỏng, đương nhiên phải gãy, vậy nên lần này không tính”.

Nữ kiếm khách lắc đầu nói: “Khó trách ngươi lại rách rưới như vậy, quả nhiên không phải là người biết kiếm nhiều tiền”.

Sậu Vũ Cuồng Dương sốt ruột nói: “Bớt nói nhảm, mau đi đổi kiếm rồi quay lại đánh tiếp!”

Nhiếp Ẩn Nương nói: “Ta không còn kiếm để đổi”.

Thanh niên vung kiếm, chặt từ trên cây xuống hai nhánh cây, róc bỏ cành lá, ném một nhánh cho Nhiếp Ẩn Nương, sau đó bỏ kiếm của mình xuống.

Nhiếp Ẩn Nương cười thản nhiên, cảm thấy người này làm việc thật sự quái dị, lại thẳng thắn đến đáng yêu; nàng cầm nhánh cây trong tay vẽ một vòng trước người hành lễ nói: “Ngươi thật thú vị, nếu không phải là ngươi đối đầu với đại nhân, chúng ta hôm khác không ngại cùng nhau uống chén rượu, đáng tiếc!”

Sậu Vũ Cuồng Dương lấy nhánh cây đáp lễ: “Được chứ, chờ ta giết Lưu Ngộ rồi lại mời khách”.

Nhiếp Ẩn Nương nói: “Chỉ e ngươi không mời nổi!” Nói rồi hô lên một “kiếm” đâm ra, thanh niên vừa đánh trả vừa nói: “Ta còn chưa nghèo đến mức đó!”

Đấu thêm được hơn mười chiêu, khóe mắt Nhiếp Ẩn Nương thình lình thoáng thấy một thân ảnh nho nhỏ chui ra từ cửa sổ áp mái trên nóc phòng Lưu Ngộ, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Nàng kêu lên: “Đừng chạy!” Phi thân muốn đuổi theo, nhưng Sậu Vũ Cuồng Dương đã chém ra một kiếm, cổ tay Nhiếp Ẩn Nương đau nhói, nhánh cây rời tay.

Sậu Vũ Cuồng Dương đắc ý nói: “Lần này dù sao cũng nên tính chứ?”

Nhiếp Ẩn Nương nắm chặt cổ tay đang đau đớn, cắn răng căm hận nói: “Ngươi… cư nhiên có đồng lõa!”

Sậu Vũ Cuồng Dương ngắm nghía nhánh cây nói: “Đâu ai quy định không thể dẫn theo đồng lõa?”

“Hắn vào phòng đại nhân làm gì?”

“Không có gì, chỉ mượn tạm một món đồ của Lưu Ngộ”.

Nhiếp Ẩn Nương ngẩn người: “Mượn đồ?”

Sậu Vũ Cuồng Dương nhặt trường kiếm lên nói: “Đi nói với Lưu Ngộ, nếu muốn lấy lại binh phù, ngày mai vào giờ Mão (lúc mặt trời mọc) mang đồ phổ Phi Long Thần Kiếm Chưởng đến miếu thổ địa ngoài cửa đông để trao đổi. Còn nữa, hắn phải tự mình đến, không phải thế thân trong phòng vừa nãy!” Nói xong phi thân ra ngoài tường, để lại Nhiếp Ẩn Nương toàn thân phát rét đứng nguyên tại chỗ.

Binh phù!

oOo

Vẫn là đêm đen tĩnh mịch, miếu thổ địa đổ nát lẳng lặng yên vị trên triền núi. Dưới triền núi là thung lũng, dòng suối nhỏ bên dưới vốn trong veo trải qua một cơn dông tố lớn buổi chiều hôm trước, đã biến thành dòng nước xiết gầm vang giận dữ.

Sậu Vũ Cuồng Dương tiến vào miếu sơn thần, nhìn thấy đồng đảng, một thiếu niên gầy gò tầm mười lăm tuổi đang ngồi trên thần đàn, thiếu niên đang ngắm nghía một vật nhỏ trong tay, binh phù hiệu lệnh tám vạn trọng binh của hai châu Trần Hứa bị vứt lăn lóc dưới chân gã.

Sậu Vũ Cuồng Dương hỏi: “Trên tay đệ là thứ gì đó?”

Thiếu niên xòe tay ra cho y xem, hóa ra là một con ong mật nhỏ bằng ngọc bích, kích thước cũng tương đương với ong thật, trên thân thể màu xanh biếc có đôi cánh mỏng manh bằng vàng ròng, lại còn cái đuôi nhỏ như cây kim đang lập lòe phát sáng, quả nhiên là khéo léo vô cùng.

“Sao lại có thứ này?”

“Tiện tay cầm luôn từ trong phòng Lưu Ngộ ra”.

Người lớn tuổi cười cười, tên này rốt cuộc vẫn là một hài tử. Chợt nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Phi Phi, lúc đệ ở trong phòng Lưu Ngộ, có nhìn thấy cuộn da dê nào không?”

Thiếu niên liếc y một cái: “Trong phòng toàn cát đá lộn xộn như vậy, ta tìm ra được binh phù là không tệ rồi, đâu nhìn thấy cuộn da dê gì đó? Nếu thấy, ta lại không lấy về cho huynh sao?”

Sậu Vũ Cuồng Dương cười nói: “Có lý, là ta hỏi quá ngu ngốc.” Trầm ngâm nói: “Hắn quả nhiên đã giấu đồ phổ đi rồi”.

Phi Phi là đệ tử của Trần Châu đạo tặc Bùi Nghiên, tuy nhỏ tuổi nhất nhưng khinh công lại vượt qua các sư huynh đệ khác, thậm chí còn hơn cả sư phụ mình. Bởi vì động tác nhẹ nhàng nhanh chóng hệt như phi điểu nên mới có ngoại hiệu là “Phi Phi”. Sậu Vũ Cuồng Dương sau khi tới Trần Châu, cơ duyên xảo hợp nhận biết Bùi Nghiên, hai người mới gặp đã như cố tri, Bùi Nghiên mời y về nhà làm khách, đồng thời khẳng khái tự nguyện giúp ám sát Lưu Ngộ.

Hai người thương lượng một hồi, định kế sách “Trộm binh phù đổi lấy kiếm phổ”. Trước mắt có khâm sai đến Trần Châu thị sát, nếu để cho y biết Tiết độ sứ lại để mất binh phù, kết cục của Lưu Ngộ nhất định thảm vô cùng, cho nên không sợ hắn dám không ngoan ngoãn vâng lời. Chủ ý đã định, Phi Phi khinh công giỏi nhất tự nhiên sẽ là người tốt nhất để đảm nhiệm trọng trách này.

“Phi Phi, đệ nên trở về đi”.

Phi Phi nhảy dựng lên: “Tại sao?”

“Nơi này lát nữa sẽ có một trận đại chiến, đệ sẽ gặp nguy hiểm”.

Phi Phi nói: “Ta chính là muốn chờ xem đại chiến, nếu không ta tới làm gì? Huynh đừng hòng được đồ rồi quăng ta đi!”

Sậu Vũ Cuồng Dương định khuyên gã thêm, nhưng nghĩ đến nếu đổi lại là mình nhất định càng nguy hiểm càng không chịu đi, đành ngậm miệng, trong lòng thầm mắng bản thân thật không biết nói chuyện.

Phi Phi không kiềm nổi hưng phấn trong lòng, cao hứng bừng bừng nói: “Không ngờ lại còn gặp được người khác đến ám sát Lưu Ngộ, thật là khéo quá”.

Sậu Vũ Cuồng Dương nói: “Đâu còn cách nào, ai kêu Lưu Ngộ làm người thất bại như vậy”.

“Không Không Nhân kia rốt cuộc là ai, thật sự rất lợi hại đó.”

Sậu Vũ Cuồng Dương cũng cười, nhưng là nụ cười vô cùng gượng gạo.

Phi Phi lại nói tiếp: “Huynh với y, không biết ai mạnh hơn?” Sậu Vũ Cuồng Dương nói: “Đương nhiên là ta, chỉ có điều là ta khó lòng đánh thắng được y”.

“Tại sao?”

“Bởi y chuyện gì cũng có thể làm được, ta lại không thể xuống tay giết đệ đệ của mình”.

Phi Phi kinh hãi lắp bắp: “Huynh nói, y và huynh…” Sậu Vũ Cuồng Dương thống khổ nhíu mày, cúi đầu không nói gì.

Phi Phi thấy y lâm vào trầm tư, không khỏi hoang mang vô cùng. Người này bình thường tuy luôn là dáng vẻ tràn đầy tự tin, lại thường hay đột nhiên lộ ra biểu tình thấp thỏm lo âu, tựa như hiện tại đây, ánh mắt yếu ớt bất lực đó quả thực hệt như nai con bị sa vào bẫy.

Điều này thật quá nguy hiểm. Y bình thường rất mạnh, nhưng vào những lúc như thế toàn thân trên dưới lại lộ ra vẻ yêu mị khó tả, khiến tim người ta đập thình thịch. Cũng may kiếm pháp của y lợi hại, nếu không trinh tiết khó giữ.

Giữa lúc Phi Phi nghĩ ngợi lung tung, tâm tưởng của Thiên Dương cũng tuôn trào trong lòng.

Lưu Ngộ sẽ đến, Nhiếp Ẩn Nương đương nhiên cũng đến theo; mà người kia, càng không thể bỏ qua. Có thể đồng thời so chiêu với nhiều cao thủ như vậy tuy rằng khiến người ta hưng phấn, nhưng vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với người kia là lập tức đau đầu.

Mấy tháng qua y vẫn sống không bằng chết, một đêm tội ác đó cùng với cảnh tượng sư phụ chết thảm đã khắc sâu trong lòng; y tự trách tới cực điểm, căm hận tới cực điểm, chỉ mong sao có thể chết ngay. Nhưng cam chịu hồi lâu, y rốt cuộc lĩnh ngộ ra rằng tiếp tục như vậy không phải là cách, quyết định vô luận thế nào cũng phải hoàn thành di nguyện của sư phụ trước rồi tính sau; tiếp đó còn phải đi tìm hung thủ đã mưu hại sư phụ để báo thù. Về phần biết dùng thủ pháp giết người đáng sợ như vậy rốt cuộc là người hay quỷ, y cũng không để ý được nữa.

Không ngờ chẳng dễ dàng gì mới có hành động, cư nhiên lại đụng phải người kia.

Thích khách do Ngụy Bác Tiết độ sứ phái tới, Diệu Thủ Không Không Nhân, sát thủ đỉnh cấp mà người trong giang hồ vừa nghe đã biến sắc. Với Thiên Dương mà nói, gã chính là sát tinh tiền định, là ác ma đáng hận lại đáng sợ vô cùng, cũng là cốt nhục chí thân, đệ đệ duy nhất của y.

Vừa nãy ẩn thân bên ngoài quan sát cuộc tử đấu của gã và Nhiếp Ẩn Nương, phát giác gã quả nhiên không hổ danh sát thủ đỉnh cấp, mới mấy tháng không gặp mà công lực lại tiến thêm một bậc. Chẳng những hành động mơ hồ như quỷ mỵ, đánh nhau hoàn toàn không có sát khí, ngay cả đi lại cũng chẳng nghe tiếng bước chân.

Vốn vẫn cho rằng hai lần trước bại trên tay gã là do mình sơ suất, nhưng hiện tại nếu gã tiếp tục đánh lén từ sau lưng, chẳng những Nhiếp Ẩn Nương không đỡ nổi, đến chính mình cũng tuyệt đối không chống cự được.

Tuyệt không thể tiếp tục bại bởi gã. Thiên Dương cắn răng hạ quyết tâm. Nhất định phải lấy được kiếm phổ và đầu Lưu Ngộ trước. Thời điểm tất yếu sẽ giết gã, nhất quyết không thể mềm lòng nữa.

Phi Phi nhảy từ trên thần đàn xuống, nói: “Có người đến”. Thiên Dương thò tay cầm binh phù lên, bước ra khỏi miếu thổ địa.

Trên sườn núi trước mặt có hai người đi tới, một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi vóc dáng cao lớn, người kia là một nữ tử đang độ thanh xuân, dáng điệu thướt tha.

Thiên Dương đợi hai người đến gần, cười nói: “Ôi, đây không phải là Lưu đại nhân cùng Nhiếp đại tỷ sao? Hoan nghênh nhị vị đại giá quang lâm, đáng tiếc Sậu Vũ Cuồng Dương rất nghèo, chẳng có thứ gì để chiêu đãi”.

Lưu Ngộ mỉm cười, đưa ta vái, nói: “Sao lại nói vậy, bản quan có mắt không tròng, không biết cao đồ của Kiếm Thần Vô Ưu Tử đến thăm Trần Châu nên không tiếp đãi thiếu hiệp cho chu đáo, thật sự là vô cùng thất lễ, vẫn phải thỉnh thiếu hiệp thứ tội”.

“A, hóa ra Lưu đại nhân không chỉ tính toán như thần, còn giỏi nói chuyện như vậy, chẳng trách Nhiếp đại tỷ lại thích lão nhân gia đến thế”. Đưa tay ra sau gáy dùng binh phù gãi lưng, thái độ hết sức kiêu ngạo. “Bồi tội thì miễn đi, ta đây nghèo kiết quen rồi, không nhận nổi sự tiếp đãi của ông, ông đem đồ phổ tới đây là ta đã cảm kích vô cùng”.

Lưu Ngộ cười nói: “Đương nhiên là có mang đến”. Lôi từ trong lòng ra một cuộn da dê màu vàng, tháo dây buộc, cuộn da dê mở rộng lăn xuống đất, lộ ra những hình vẽ bên trên. Quả nhiên giống như sư phụ đã nói, toàn là những hình thù kỳ quái, nét vẽ uốn lượn ngoằn ngoèo trông như một đống giun đang bò, vừa như văn tự lại cũng giống như là đồ hình, hoàn toàn không nhìn ra đó là cái gì. Phi Phi không nhịn được muốn tiến lại gần nhìn cho rõ ràng, Thiên Dương đưa tay ra kéo gã lại, để gã đứng sau lưng mình.

“Không phải ta không tin ông, Lưu đại nhân, nhưng làm sao ta biết được ông có tùy tiện vẽ đại một bức rồi đem tới lừa ta hay không?” Nói chuyện cả buổi rốt cuộc vẫn không thể tin.

Lưu Ngộ lật cuốn da dê lại, chỉ vào hai hàng chữ to bên mặt trái nói: “Dòng chữ ‘Vô Ưu Tử Lý Sư Đạo’ được ký chỗ này chắc không thể tùy tiện vẽ chứ, thiếu hiệp có muốn qua đây xem cho kỹ không?” Nhãn lực của Thiên Dương rất tốt, nhìn thấy đó đúng là bút tích của sư phụ, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, nói: “Không cần, đích thực là chính phẩm”.

Lưu Ngộ cuộn cuốn da dê lên, nói: “Đồ phổ này là di vật của tiên sư, Lưu Ngộ vốn thà chết cũng không nguyện chuyển tay, nhưng thiếu hiệp đã là truyền nhân của Kiếm Thần, tặng cho người cũng không sao. Chẳng qua có chuyện phải nhân cơ hội này giải quyết cho dứt điểm, tôn sư đối với bản quan xưa nay có chút hiểu lầm…”

Thiên Dương ngắt lời hắn: “Xin lỗi, sư phụ ta đối với ông không có hiểu lầm, ta và ông hôm nay mới gặp lần đầu, càng không thể có hiểu lầm. Trên đời này người duy nhất có hiểu lầm với Lưu đại nhân ông, chỉ có tôn sư Lý Sư Đạo Lý đại nhân”.

Nhiếp Ẩn Nương nói chen: “Tôn sư là hảo hữu của Lý đại nhân, Lý đại nhân tráng liệt chết trận trên sa trường, tôn sư buồn cũng là nhân chi thường tình, nhưng không nên mượn đề phát huy, giận lây sang Lưu đại nhân”.

“Đại tỷ, nếu ngươi cùng một giuộc với Lưu đại nhân thì những lời thừa thãi thế này khỏi cần nói nữa; còn nếu ngươi mới đến, tốt nhất là hãy nghe ngóng cho rõ sự thật rồi hẵng mở miệng”.

Nhiếp Ẩn Nương im lặng. Nàng hoàn toàn tin vào cách đối nhân xử thế của Lưu Ngộ nên mới liều mình bảo vệ, nhưng đúng như Thiên Dương nói, nàng mới đến đầu quân cho Lưu Ngộ chưa lâu, rất nhiều tiền căn hậu quả đều không rõ lắm, về ân oán giữa Lưu Ngộ, Lý Sư Đạo và Vô Ưu Tử nàng cũng vừa mới nghe Lưu Ngộ nói qua, vậy nên hiện tại không muốn đấu khẩu với Thiên Dương.

“Lưu đại nhân ông định thế nào đây? Muốn lấy lại binh phù, hay là muốn vì tập đồ phổ xem cả đời cũng không hiểu mà làm một vị Nguyên soái không có binh phù?”

Lưu Ngộ thở dài nói: “Lưu Ngộ thân được được triều đình ủy thác, đương nhiên binh phù phải quan trọng. Đồ phổ đang ở đây, thỉnh thiếu hiệp tới lấy đi”.

Thiên Dương lắc đầu nói: “Không thể có chuyện đó, ông hãy đem qua đây cho ta!” Nhiếp Ẩn Nương đang định phát tác, Thiên Dương liền chỉ nàng mà nói: “Còn nữa, phiền đại tỷ vứt kiếm xuống, tiếp đó lui ra sau mười bước”.

Nhiếp Ẩn Nương ấn tay vào chuôi kiếm: “Ngươi đừng hòng thừa cơ làm hại đại nhân”.

Thiên Dương giơ binh phù lên cao, nói: “Ngươi dám vọng động một chút, ta sẽ cho binh phù trở về cát bụi”. Chậm rãi vận chưởng lực, bàn tay dần toát ra khói trắng.

Lưu Ngộ đưa tay ngăn cản y: “Không thể! Xin Nhiếp cô nương hãy cứ làm theo”. Nhiếp Ẩn Nương hung hãn trừng Thiên Dương một cái, nhưng vẫn làm theo lời.

Thiên Dương nói: “Lưu đại nhân, mời qua lấy binh phù”. Lưu Ngộ cầm cuộn da dê trong tay, từng bước đi về phía Thiên Dương.

– Lại đây đi, Lưu Ngộ. Ta sẽ lập tức tiễn ngươi đi gặp sư phụ ta.

– Có hiểu lầm hay không, ngươi cứ tự mình tìm sư phụ ta mà nói.

Lưu Ngộ đi đến trước mặt Thiên Dương, hai tay đưa cuộn da dê ra: “Thiếu hiệp, mời!”

Thiên Dương dùng tay phải lấy đồ phổ, cười nói: “Lưu đại nhân thật là quá khách khí…” Chưa dứt lời tay trái một chưởng bổ đến trước ngực Lưu Ngộ, chưởng này dùng đến mười thành công lực, quyết chí cho Lưu Ngộ phải lập tức mất mạng dưới chưởng.

Không ngờ y đã nhanh Nhiếp Ẩn Nương còn nhanh hơn, vừa thấy y đưa tay nhận đồ phổ, lập tức rút từ bên hông ra một chiếc trường tiên dài đến mười trượng, nàng vung trường tiên quấn hông Lưu Ngộ kéo lại, ngay khi Thiên Dương vừa xuất chưởng, Tiết độ sứ vừa vặn lăng không bay về phía sau, vậy nên một chưởng thế như chẻ tre chỉ nhẹ nhàng chạm tới ngực hắn, uy lực không mạnh, Lưu Ngộ miệng phun máu tươi nhưng không bị thương trí mạng. Bởi Thiên Dương lúc nhận đồ phổ đã không cầm chắc, đồ phổ không ngờ bị kéo lại cùng với Lưu Ngộ.

Thiên Dương thấy tập kích thất bại, không nghĩ ngợi gì lập tức dùng binh phù trong tay làm phi tiêu bắn ra, Nhiếp Ẩn Nương hất một hòn đá bay về phía binh phù, hai thứ chạm nhau trên không, hòn đá nứt ra làm đôi nhưng binh phù chỉ hơi hoãn thế công, vẫn tiếp tục bay thẳng về phía Lưu Ngộ. Nhiếp Ẩn Nương vội vàng đưa tay đón lấy, cuối cùng bắt được binh phù trước khi nó kịp cắm vào ngực Lưu Ngộ, nhưng bàn tay bị một vết thương lớn, nhất thời máu chảy như trút.

Dưới chân dùng sức, Thiên Dương đĩnh kiếm bay về phía Lưu Ngộ, giữa chừng bỗng nghe thấy Phi Phi ở đằng sau kinh hãi thét lên một tiếng, một thân ảnh từ bên cạnh lao đến, một kiếm đâm tới y. Thiên Dương vội vàng biến chiêu công về hướng người mới tới, hai kiếm giao nhau, đối phương đã lướt qua bên cạnh y, chặn ngay phía trước Lưu Ngộ. Gã vừa đứng vững, tóc lập tức rơi xuống một mảng lớn, khiến cho mặt đất toàn tóc là tóc. Đây là kết quả khi vừa bị kiếm khí của Thiên Dương tước qua. Nếu động tác của gã chậm hơn một chút, đừng nói tóc, chỉ sợ ngay cả đầu cũng đã rơi xuống.

Người này chính là Diệu Thủ Không Không Nhân Mộ Thiên Tường.

Thiên Dương sớm đã đoán được gã sẽ xuất hiện, tâm tình coi như ổn định, nhưng mắt thấy đồ phổ sắp đến tay lại bị hụt mất, thật sự không nhịn được phải nổi trận lôi đình.

Y lạnh lùng nói: “Ôi! Ngươi vẫn còn sống à? Lần này đặc biệt đến để ta thực hiện câu nói lúc trước sao?”

Không Không Nhân vẫn là biểu tình mặt nạ đất sét: “Đáng tiếc trên đời này quan tài có thể chứa ta vẫn còn chưa đóng xong”.

“Không hề gì,” Thiên Dương nói: “Trời đất làm quan tài cũng rất có ý thơ!”

Không Không Nhân liếc nhìn cuộn da dê trên tay Lưu Ngộ một cái: “Ta không có thời giờ rảnh rỗi mà đàm luận thi ca, kế tiếp còn phải luyện kiếm”.

Thiên Dương nghiến răng nói: “Ngươi đi học kiếm với Diêm Vương đi!” Kiếm liền đâm ra, Thiên Tường hơi nghiêng người, trở tay một kiếm chém thẳng mặt y, Thiên Dương kịp thời dựng thẳng thân kiếm ngăn cản, đẩy được kiếm ra ngoài, lập tức hồi kiếm đâm thẳng vào họng gã, Thiên Tường trượt về sau một bước tránh được, lại đâm ra một kiếm.

Tuy Thiên Dương lúc trước đã hạ một phen công phu thu liễm tâm thần, một khi đấu võ đủ loại vũ nhục trước kia phải chịu nháy mắt ùa lên trong lòng, lửa giận nhất thời vừa phát thì không thể vãn hồi, Lưu Ngộ, Nhiếp Ẩn Nương, đồ phổ gì đó ném hết ra sau đầu, chỉ một lòng muốn băm tiểu tử này ra làm ngàn mảnh. Thiên Tường xưa nay khi đánh nhau luôn đặc biệt bình tĩnh, dù phải đối mặt với ca ca đang nổi giận vẫn không hề nhíu mày một thoáng, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình của gã, nhưng xuất thủ lại là chiêu chiêu trí mạng, không chút lưu tình. Cho dù gã có muốn lưu tình, chỉ sợ cũng không thể do gã quyết định.

Đêm qua trong hai lần giao thủ, Nhiếp Ẩn Nương đã nhận ra hai người này khá có uyên nguyên, nhưng không thể ngờ được bọn họ lại quyết đấu sinh tử ngay trước mặt địch nhân là mình và Lưu Ngộ, không khỏi cảm thấy kinh ngạc vạn phần. Phi Phi vừa biết Không Không Nhân là đệ đệ của Thiên Dương, cũng biết giữa huynh đệ bọn họ có chút không thống khoái, nhưng nhìn thấy Thiên Dương thật sự toàn lực đấu với gã, cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này bốn phía chợt truyền đến tiếng huýt còi, huynh đệ đang đánh nhau đến tối sầm cả trời đất chấn động trong lòng, lập tức dừng tay; vừa quay đầu chỉ thấy bốn phương tám hướng quanh miếu thổ địa đã bị quan binh vây chặt, tổng cộng có khoảng trăm người, mỗi người đều đã kéo căng cung tên, tên nhọn lên dây nhắm thẳng đạo tặc và sát thủ. Thì ra Lưu Ngộ sớm chuẩn bị quân lính kỹ càng, theo thời gian đã phân phó đến đây hỗ trợ.

Nhiếp Ẩn Nương đỡ Lưu Ngộ đứng dậy: “Hiện tại đến lượt ta hỏi các vị, muốn ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng, hay muốn bị bắn thành tổ ong?”

Thiên Dương quan sát sơ qua tình thế, tra kiếm vào vỏ, cười ha ha nói: “Lưu đại nhân đúng là chuyện bé xé ra to, ta chỉ định đùa giỡn một chút với đại nhân, hà tất phải điều động cả quan binh đến? Lại chẳng phải là đang đánh giặc!”

Lưu Ngộ nói: “Hóa ra ngươi đánh bản quan đến hộc máu cũng là đùa giỡn”.

Thiên Dương gãi mái đầu bù xù, cười nói: “Thật ngại quá, giỡn hơi quá tay một chút. Nhưng ta nói thật đấy, ta chẳng qua là nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên mới đến Trần Châu du ngoạn, không ngờ lại gặp nhầm bạn xấu, tùy tiện bày cho ta chủ ý bậy bạ, hại ta gây ra họa lớn thế này”.

Phi Phi có nằm mơ cũng không ngờ được y lại dám nói những lời thế này, xông tới bên cạnh kêu lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Thiên Dương đưa tay tóm lấy gã, nói với Lưu Ngộ: “Lưu đại nhân, chính là hắn, chính hắn đã xúi giục ta đi trộm binh phù, cho nên hắn chính là chủ mưu, muốn giết phải giết hắn đầu tiên!”

Phi Phi liều mạng giãy giụa, đỏ mặt tía tai kêu lên: “Ngươi… ngươi cư nhiên là người như thế!”

Thiên Dương xách cổ gã lên, cười nói: “Ngươi bớt nói nhảm, ngoan ngoãn chịu chết đi!” Nói xong nhấc cả người thiếu niên lên, sau đó đột nhiên dùng lực ném một phát ra xa hơn mười trượng, miệng kêu: “Chạy! Mau chạy đi!”

Phi Phi rơi lên nóc miếu thổ địa, nghe y hô như vậy, thoạt tiên ngẩn ra, lại lập tức phục hồi tinh thần, chân điểm nhẹ một cái lủi xuống nóc nhà nhanh như chớp, chúng binh sĩ vội vàng kéo cung nhắm nhưng đâu còn thấy bóng dáng của gã nữa?

Một quan quân kêu: “Mau đuổi theo!” Lưu Ngộ vung tay nói: “Không cần, không đuổi kịp đâu”.

Nhiếp Ẩn Nương cười nói: “Sậu Vũ Cuồng Dương, hảo nghĩa khí”.

Biểu tình nịnh hót giảo hoạt làm bộ vừa rồi nhất thời biến mất, Thiên Dương lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn đuổi người vướng bận đi, giết người mới thuận tay”.

Nhiếp Ẩn Nương nhíu chặt chân mày, nàng biết rõ công phu của hai người này hết sức lợi hại, nếu quan binh xung đột chính diện với họ chắc chắn sẽ tạo thành rất nhiều tổn thương vô vị, nàng quay đầu nhìn thanh kiếm đang nằm dưới đất, định một mình đấu với hai đại cao thủ; nào ngờ viên thống lĩnh vừa dẫn binh tới nóng lòng lập công, không đợi Lưu Ngộ mở miệng đã hạ lệnh nói: “Bảo hộ đại nhân! Bắn tên!” Nhiếp Ẩn Nương vội vàng kêu to: “Khoan đã!” Nhưng mấy trăm mũi tên đã bay như mưa về phía truyền nhân của Kiếm Thần.

Hai người chẳng những không trốn tránh, ngược lại không hẹn mà cùng vận hết tốc lực xông vào giữa trận tên, trường kiếm trong tay múa thành kiếm võng không chút kẽ hở trước người, mấy trăm mũi tên bay tới đều bị chặt gãy rơi xuống đất, rốt cuộc không mũi tên nào chạm được đến hai người. Hai huynh đệ không ngừng bước, xông một mạch vào trong trận của binh sĩ, chúng binh sĩ không kịp cài tên bắn nữa, chớp mắt đã có hơn mười người ngã xuống đất. Quân tâm thoáng chốc tán loạn, những binh sĩ khác bắt đầu ném cung tên chạy trối chết, trường diện liền trở nên lộn xộn.

Lưu Ngộ mắt thấy còn tiếp tục như vậy ắt bị diệt sạch, lập tức kêu to: “Hai vị thiếu hiệp! Còn muốn đồ phổ không?” Hai người Thiên Dương Thiên Tường vừa nghe thấy “đồ phổ” đều không tự chủ được dừng chân, quay đầu nhìn hắn.

Lưu Ngộ giơ cao cuộn da dê, nói: “Đồ phổ ở đây, các ngươi tới lấy đi!” Nói xong dùng sức ném cuộn da dê đến phương xa. Hắn vốn đã khỏe, lần này ra tay lại dùng đến mười phần công lực, ném vừa cao vừa xa. Chỉ thấy cuộn da dê tạo thành một đường cong hoàn mỹ giữa trời, không nghiêng lệch rơi thẳng xuống sông.

Thiên Dương Thiên Tường không chút nghĩ ngợi lao theo xuống sông, Thiên Dương bắt được cuộn da dê trước, Thiên Tường vươn tay cướp, Thiên Dương đánh qua một quyền, hai người bất chấp bản thân đang ở giữa dòng nước xiết, một lần nữa ra tay ẩu đả, nháy mắt đã bị dòng nước đục ngầu cuốn trôi mất dạng.
Bình Luận (0)
Comment