Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 12

Chương 12: Tới bắt quả tang
Edit: Sloth
Beta: Gián cung đình
Một nụ hôn rơi nhẹ trên mặt, Tiêu Dực tâm khẽ động, kéo người vào trong lòng.
Tiểu nhân sâm đẩy đẩy người, đỏ mặt: "Không phải vừa này ta đã chịu trách nhiệm rồi sao..."
"Chỉ hôn có một cái làm sao được?" Tiêu Dực xoa nhẹ một bên mặt, rõ ràng không muốn thả người "Sao có thể cẩu thả như vậy?"
Thân thể trần như nhộng, còn gần như vậy, xung quanh không một bóng người, dựa theo trình độ không biết xấu hổ của người này nhất định sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt thế này, thừa cơ đòi mình lấy thân báo đáp, hôn hôn, sờ sờ...
Tiểu nhân sâm tưởng tượng một chút chuyện sắp phát sinh, mặt lại đỏ bừng lên, giọng nói cũng bắt đầu khẩn trương : "Vậy ngươi nói làm sao để phụ trách?"
Dung Vương điện hạ đưa mặt tới gần, nói ra yêu cầu: "Ít nhất ... phải hai cái."
Sao không nói sớm! Tiểu nhân sâm không một chút áp lực hôn thêm một cái.
......
Cảm lạnh? Tiêu Dực cau mày, đưa tay sờ trán y.
Ừm, Thẩm Lưu Quang nằm ở trên giường, lẩm bẩm dậy không nổi, nhân sâm thật không thích hợp tắm suối nước nóng mà. (-_-|||)
Dung Vương điện hạ: "Thật không?"
Tiểu nhân sâm gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh, thỉnh thoảng suy yếu ho khan hai tiếng, ho đến tê tâm liệt phế, kinh thiên động địa, nhìn thấy mà thương.
Dung Vương điện hạ thật sự nhìn không nổi kiểu diễn lố này, nhịn một chút không có vạch trần y, nhưng có nên mời đại phu không?
Thẩm Lưu Quang lắc đầu, thấp giọng lầm bầm: "Ta nghỉ một lát là được."
"Được", Tiêu Dực tri kỉ giúp y dịch góc chăn, "Vậy lúc ăn cơm sẽ không gọi ngươi."
"Không được!" Thẩm Lưu Quang thốt ra, giọng thanh thúy vang dội, thậm chí trực tiếp ngồi dậy. Sau bỗng ý thức được bản thân vừa thất thố, liền nhanh chóng giả yếu đuối không xương nằm xuống, "Ừm...... Không thể không ăn cơm, sẽ làm bệnh tình nặng hơn."
Tiêu Dực nhịn cười: "Có kiểu nói này sao?"
Đương nhiên có, Thẩm Lưu Quang ngồi phịch ở trên giường, nghiêm túc nhìn tấm màn, "Nghe nói người bệnh tốt nhất là nên ăn tôm tươi, cháo gạch cua, bánh bao đậu đỏ..."
Tiêu Dực ngồi bên giường, nhìn vị bệnh nhân sinh long hoạt hổ, khẩu vị cực tốt này, nhịn không được nắm cái mũi nhỏ.
Người bệnh lập tức ra vẻ lấy tay che ngực, giọng ồm ồm: "Làm sao bây giờ? Cảm giác mình càng ngày càng suy yếu."
Tiêu Dực: "....."
"Đặc biệt là bả vai." Vừa nói vừa đưa bả vai hướng về tay của Tiêu Dực.
Dung Vương điện hạ lập tức thức thời: "Vậy bản vương giúp ngươi xoa?"
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc gật gật đầu: "Cũng được."
Tiêu Dực nhẹ nhàng giúp xoa bả vai, hầu hạ tiểu tổ tông của hắn.
Lòng bàn tay hắn rất ấm áp, cường độ vừa vặn, Tiểu nhân sâm thoải mái đến muốn khóc, ngồi trên giường, nhịn không được nói : "Vương gia, sau này ngươi nhất định sẽ tìm được một gia đình tốt".
Sloth: chỗ này dịch xong nghe cứ như đang nói vs trẻ mồ côi ấy =_=
Động tác Tiêu Dực dừng lại mấy giây, sau một lúc lâu, bình tĩnh nói: "Mượn cát ngôn của ngươi."
Theo ta thấy, tên tiểu nhân sâm kia rất tốt, Thẩm Lưu Quang lén lút nghĩ trong lòng. Sau một lát, lại giả bộ như không thèm để ý nói: "Vương gia thích kiểu người thế nào?"
Tiêu Dực nhịn cười: "Ngươi nói kiểu nào thì là kiểu đó."
Thẩm Lưu Quang suy nghĩ một phen, đề nghị: "Tròn trịa một chút."
Dung Vương điện hạ sâu kín "Ồ" một tiếng, ngươi ngược lại thật cam lòng nhường ta cho người khác.
Thẩm Lưu Quang tiếp tục nói: "Tính tình nhất định phải tốt, tính cách dịu dàng."
Dung Vương nhẹ nhàng kéo một lọn tóc bên mặt y, thấp giọng nói: "Tính tình tốt như vậy để làm gì?"
Thẩm Lưu Quang chân thành nói: "Tính tính tốt, sẽ không khi dễ ngươi."
Động tác của Tiêu Dực dừng một chút, trong mắt có thêm một phần ý cười.
Thẩm Lưu Quang lại bổ sung: "Còn phải xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành."
Tiêu Dực xoa bóp cái cổ của người phía trước, cười khẽ: "Khẩu vị của bản vương kén chọn như vậy sao?"
Thẩm Lưu Quang không hề nghĩ ngợi, thốt ra: "Không như vậy sao có thể xứng với ngươi?"
Tiêu Dực không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, có chút sững sờ, trong lòng càng thêm vui vẻ. Sau một lúc lâu, hắn xoay người kia lại, nghiêm túc nhìn vào y: "Tiểu nhân sâm."
Mặc dù người này đã không còn ở hình dạng củ nhân sâm nhỏ, nhưng Tiêu dực luôn luôn thích gọi y tiểu nhân sâm. Từ lần đầu tiên nhìn thấy y liền kêu như vậy, không muốn thay đổi.
"Tiểu nhân sâm." Tiêu Dực lại kêu một tiếng
"Hửm?" Thẩm Lưu Quang không hiểu.
"Không có gì", cuối cùng Tiêu Dực bất đắc dĩ xoa xoa đầu y, "Thật ra bản vương càng thích người tham ăn."
"Hả?" Thẩm Lưu Quang ngơ ngác nhìn hắn.
"Ngốc." Tiêu Dực gõ đầu y.
Thẩm Lưu Quang lấy tay che cái trán, mắt rưng rưng: "Khẩu vị của Vương gia ngài thật đúng là kì lạ."
"Đúng vậy", Tiêu Dực nhìn y, sâu xa nói, "Bản vương cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi."
Thẩm Lưu Quang: "......"
"Nghỉ ngơi cho tốt", Tiêu Dực giúp y chỉnh góc chăn.
"Ừm", Thẩm Lưu Quang ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại, sau một lát lại mở ra, không yên lòng nói, "Ăn cơm nhớ phải kêu ta."
Tiêu Dực bật cười, sờ mũi y.
Lúc sau hắn quay lại, Thẩm Lưu Quang lúc này đang nằm ở cuối giường, một cái chân giơ lên thật cao, tư thái ung dung mà hạ xuống, cong đến bên gối, nghe được tiếng động, liền bày ra dáng vẻ quyến rũ hướng về phía người tới liếc mắt đưa tình.
Dung Vương điện hạ suýt nữa đứng không vững, ho khan mấy tiếng, bình tĩnh hỏi: "Đây là?"
Thẩm Lưu Quang không trả lời, chân còn lại cũng khoe khoang nhấc lên, tiếp tục đưa về phía sau, trực tiếp cong đến bên gối, toàn thân mềm như không có xương cốt.
(Gián: các bạn trẻ chưa đủ canxi đừng nên nàm theo nha, mà thề t cũng không biết nó đang làm cái động tác gì nữa, chắc là giang hai chân ra vào tư thế chờ ch**)
Ánh mắt Tiêu Dực không tự chủ mà dời đến cái mông vểnh, dừng lại hai giây, rồi tỉnh táo dời đi.
Động tác này có độ khó rất cao, Thẩm Lưu Quang giữ vững được một hồi, mặt liền đỏ lên, nhẹ nhàng thở phì phò.
Dung Vương điện hạ bình tĩnh đặt vật trong tay lên bàn, đứng bên cạnh hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
Thẩm Lưu Quang thở phì phò: "Ta nằm một chỗ trên giường quá lâu, chân cảm thấy tê, nên muốn vận động một chút."
"......", Dung Vương điện hạ rót cho mình chén nước, đầu không ngẩng, thanh tâm quả dục nói: "Chân tê sao không xuống giường đi lại một chút"
"Mệt" Thẩm Lưu Quang nhe hàm răng trắng, lời ít mà ý nhiều.
"..."
"Ngươi mang đồ đến cho ta?" Thẩm Lưu Quang hít hít cái mũi, nghe được hương thơm, không nhịn được muốn đứng dậy, chưa kịp động liền "A" một tiếng.
"Sao vậy?" Tiêu Dực phát hiện y có chút bất thường.
Thẩm Lưu Quang bình tĩnh duy trì tư thế này, xấu hổ cười: "Ừm, không có việc gì."
Tiêu Dực nhìn thoáng qua cái chân căng cứng của y, lập tức hiểu ngay chuyện gì xảy ra, buồn cười nhìn y.
Đi lên thì dễ xuống mới khó, Thẩm Lưu Quang giờ phút này không thể động đậy, mặt kìm nén đến đỏ bừng.
"Không phải rất lợi hại sao?" Tiêu Dực bất giác đã đi đến cạnh giường, mặt không tử tế mà quan sát.
Nhìn thấy người nào đó đang cười trên nỗi đau của người khác, Thẩm Lưu Quang thẹn quá hóa giận nói : "Cười cái gì? Ta chỉ gặp một chút vấn đề nhỏ thôi."
"Là vấn đề nhỏ gì vậy?" Dung Vương điện hạ biết rõ còn hỏi.
Thẩm Lưu Quang vẫn hăng hái ngoan cố, miệng hừ hừ: "Không có gì."
"Có cần bản vương hỗ trợ không?" Tiêu Dực cho y một bậc thang.
Thẩm Lưu Quang rất có cốt khí, không chút do dự cự tuyệt: "Đương nhiên không cần."
Thế là Dung Vương điện hạ liền yên tâm tiếp tục xem diễn.
Thẩm Lưu Quang cắn răng, thở phì phì duy trì tư thế buồn cười này, chóp mũi dần thấm mồ hôi.
Tiêu Dực gãi gãi cái mũi, bất đắc dĩ đi đến đỡ cái eo của y.
"Nhẹ chút!"
Tiêu Dực liền dừng lại, không dám đụng chạm lung tung, hỏi: "Chỗ đó không thoải mái?"
Tiểu nhân sâm nhỏ giọng kêu như tiếng muỗi, gần như phát ra tiếng hừ nhẹ: "Chân, dưới chân không chạm tới..."
Vừa rồi điêu bao nhiêu thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu, thật là mất mặt mà.
Tiêu Dực cẩn thận kéo chân y.
Thẩm Lưu Quang lập tức thay đổi sắc mặt, nhắm mắt la lên: "A! Ngươi nhẹ thôi! Chuột rút!"
Tiêu Dực: "..."
Thẩm Lưu Quang muốn khóc: "Hình như bị chuột rút rồi".
Tiêu Dực giúp y vuốt vuốt chân, nhẹ giọng nói: "Thả lỏng một chút"
Ta đã rất thả lỏng. Thẩm Lưu Quang đỏ khóe mắt, tâm mệt.
Giày vò một lúc lâu, Thẩm Lưu Quang rốt cuộc mềm nhũn ngồi bệt trên giường, toàn thân không có sức lực. Cả người chảy đầy mồ hôi, hai mắt ươn ướt, sắc mặt ửng hồng, muốn bao nhiêu mê hoặc có bấy nhiêu mê hoặc.
Hầu kết Tiêu Dực khẽ giật giật, ngón tay vô thức miết nhẹ xuống gương mặt y.
"Tiêu Dực!"
Dung Vương điện hạ rốt cuộc lấy lại tinh thần, quay mặt sang chỗ khác, giả bộ bình tĩnh: "Hửm".
Tiểu nhân sâm tội nghiệp nắm tay áo hắn, đau khổ khẩn cầu: "Tuyệt đối không được nói cho người khác biết".
Tiêu Dực: "..."
Đây là một đoạn trải nghiệm khuất nhục, Tiểu nhân sâm tuyệt đối không muốn hồi tưởng lại việc vừa rồi, ngồi bên bàn tập trung húp cháo.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Tiêu Dực lẳng lặng ngắm y, nhớ tới dáng vẻ của y lúc nãy, trong lòng xao động.
Thẩm Lưu Quang liếm liếm khóe miệng, ngẩng đầu nhìn hắn, sững sờ: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Dung Vương điện hạ ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói "Chân ngươi còn đau phải không".
...... Có thể đừng nói về chuyện này được không? Thẩm Lưu Quang cúi đầu, muốn chôn mặt vào luôn trong chén.
"Đúng rồi", Tiêu Dực bỗng mở miệng, "Bản vương đêm nay có việc, ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng, không được chạy loạn.
Thẩm Lưu Quang thẳng sống lưng, chỉ tay thề với trời: "Tuyệt đối nghe lời, không chạy lung tung, thề ở một chỗ sống chết tồn vong cùng Vương phủ."
Tiêu Dực: "..." (-_-|||)
Thẩm Lưu Quang đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ở lại, Dung Vương điện hạ vừa đi thì y cũng muốn chuồn.
Tràn đầy phấn khởi đẩy cửa đi ra, đập vào mắt là gương mặt quen đến không thể quen hơn. Người kia khoanh tay dựa lưng vào tường, bộ dáng tự đắc, rõ ràng là đoán được y sẽ không thành thật...
Thẩm Lưu Quang: "..."
Tiêu Dực nhíu mày, chờ y giải thích.
Thẩm Lưu Quang cười gượng: "Không khí thật là mát mẻ".
Nói xong liền phịch một tiếng, đóng cửa lại.
Ma bệnh thật là đáng sợ, đáng sợ giống hệt Diêm Vương. Tiểu nhân sâm nằm trên giường, đoán chừng người chắc là đi rồi, trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Thẩm Lưu Quang cẩn thận từng tí một đẩy cửa, ló đầu ra xem thử.
Rất tốt, ma bệnh đi rồi. Thẩm Lưu Quang trong lòng vui mừng, gạt khe cửa bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại thật kỹ. Vừa mới xoay người, liền bị người áo đen bất thình lình xuất hiện trước mặt hù cho giật mình.
"Công tử muốn đi đâu?" Người áo đen mặt không cảm xúc.
Thẩm Lưu Quang bị dọa gần chết, che ngực hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, nói: "Bụng có chút không thoải mái".
Người áo đến nghiêng người, cúi đầu nói: "Mời".
Thẩm Lưu Quang: "..."
Thẩm Lưu Quang len lén rẽ ngoặt một cái, thừa dịp trời tối, vụng trộm khom người, cả một quãng đường lo lắng bồn chồn, tâm tình thấp thỏm, rốt cuộc cũng ra khỏi phủ.
Đêm hôm khuya khoắt tối đen như mực, không có một chút náo nhiệt. Thẩm Lưu Quang thấy hơi thất vọng, định quay về vương phủ, nhưng vất vả mới ra được, không thu hoạch được gì, cứ như vậy trở về thì thấy không cam tâm. Đành chắp tay sau lưng tiếp tục đi về phía trước.
Quả nhiên có chỗ náo nhiệt. Một tửu lâu cách đó không xa, treo mấy ngọn đèn lồng, bên trong truyền ra tiếng sáo trúc êm tai. Tới gần một chút, trước cổng vô cùng náo nhiệt, các cô nương ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy cầm khăn vẫy người qua đường, mặt mày hớn hở, mỗi một vị đều xinh xắn động lòng người.
Thẩm Lưu Quang vừa đi ngang qua, lập tức có người nhiệt tình vây quanh, âm thanh ngọt chết người.
Thẩm Lưu Quang bị những tiếng nói kia làm cho choáng đầu, mơ màng theo người vào trong.
"Cô nương chỗ chúng ta người nào cũng mềm mại như nước". Tú bà thấy người đến quần áo quý khí, liền lắc mông, ân cần dẫn lên lầu, trong miệng không ngừng nói tốt cho mình, "Giống như căn phòng kia, bên trong chính là một vị đại nhân vật..."
Cánh cửa khép hờ, Thẩm Lưu Quang tò mò đưa mắt lại nhìn thoáng bên trong, liền thấy được vị đại nhân vật kia, mặt lập tức trầm xuống.
Vương gia tối nay thật đúng là có việc lớn.
"Công tử có gì dặn dò cứ việc nói". Trên mặt tú bà kia không biết thoa bao nhiêu tầng phấn, cười một cái liền khiến người ta cảm giác tầng tầng rơi xuống: "Chỗ này của bọn ta thứ gì cũng có~"
Thẩm Lưu Quang trong lòng suy tính một chút, bình tĩnh nói: "Trước lấy cho ta một bộ y phục sạch sẽ".
Tú bà sững sờ, nghĩ thầm xem đây là yêu cầu gì, bèn hỏi kỹ thêm một chút: "Công tử ngài muốn loại nào?"
"Y phục nữ". Thẩm Lưu Quang bình tĩnh nói.
Hoàn chương 12

Bình Luận (0)
Comment