Bởi Vì Yêu

Chương 15

Nếu hắn biết đau, năm đó như thế nào liền dễ dàng rời cô mà đi như thế! Nếu hắn biết đau, năm đó như thế nào lại không nghĩ đến một chút cảm thụ của cô.... Chẳng lẽ hắn không biết rằng cô cũng biết đau hay sao?

Cô ngồi ở một góc nhỏ sáng sủa của quán rượu, cầm chiếc chén sứ nhỏ Thanh Hoa cổ kính, hơi lắc nhẹ.... Màu rượu như hổ phách trong chiếc chén màu trắng toả ra hương rượu sâu kín. Đây là nơi ăn chơi nổi tiếng Cổ Trấn, có cầu nhỏ, có nước chảy, có người có nhà. Cô ở trong này đã được ba ngày, mỗi ngày đều chạy đến quán rượu này, ngắm nhìn cánh đồng dòng nước thuyền đến thuyền đi dưới quán rượu, cả những chiếc đèn lồng mới lên nữa.

Hắn từng nói qua, sẽ cùng cô đến nơi này. Hắn sẽ cùng cô đi đến rất nhiều nơi. Nhưng mà cô biết, điều đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ xảy ra. Con người có đôi khi phải dựa vào chính mình, còn hơn so với việc dựa vào người khác. Nhưng trước đó một thời gian có nhìn thấy mẩu quảng cáo trên tạp chí du lịch, cô còn từng một lần nghĩ đến, hắn sẽ cùng mình đến đó. Nhưng chuyện cũ cuối cùng kết cục lại là như thế!

Đời này, có lẽ sẽ lại có người khác ở lúc cô say rượu giúp cô pha trà giải rượu, pha nước ấm...... Nhưng mà người đó chính là người đó mà thôi, không bao giờ...là hắn nữa! 

Cô mạnh mẽ giật mình, bản thân mình điên rồi, cư nhiên trong đầu toàn là hắn. Cô ha ha cười, hiện tại cả hai đã không còn thiếu nợ nhau. Cũng đã biết được cái gọi là "Chân tướng". Cô hẳn là có thể hoàn toàn lãng quên hắn phải không? Không cần lại vướng mắc vì cái loại vấn đề ngu ngốc xem hắn vì sao lại dễ dàng phản bội tình cảm của hai người như vậy. Thật sự trong xã hội, lợi ích gia đình luôn được đặt lên hàng đầu. Huống chi hắn căn bản là không yêu cô! Tất cả chỉ là diễn trò mà thôi.

Cô hốt hoảng cười khẽ, ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn.....Cô đứng lên đi trả tiền. Mới lấy tiền từ trong túi xách ra, chủ quán rượu đã cười xua tay liên tục, "Không cần thanh toán. Đã có người giúp cô làm rồi." Dứt lời, lấy tay chỉ vào chỗ bên trái dựa vào hồ nước.

Cô híp mắt nhìn lại, là một người đàn ông, xác thực là một người đàn ông ngũ quan chỉnh tề. Cô hướng hắn gật đầu cười coi như cảm ơn, chuẩn bị rời đi. Trong đầu lại nhớ đến mấy chữ, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!" (Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)

Người nọ đứng dậy đi theo cô, "Cô không biết tôi sao?" Cô quay đầu lại nhìn hắn, nhìn kỹ cả nửa ngày vẫn không thể nghĩ ra. Khẽ cau mày, cô không kiên nhẫn nói, "Ngại quá, tôi nghĩ là tôi thật sự không biết anh. Ngoài ra, tiên sinh à, cách tiếp cận này của anh thật cổ hủ, tôi đề nghị lần sau đổi cách khác đi."

Người đàn ông kia cười phá lên, lộ ra hàm răng trắng tinh tế, "Mỗi lần cô đều phải đả kích sự tự tôn cùng tự tin của tôi như vậy sao? Xem ra tôi thật không có sức quyến rũ rồi, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã đem tôi quên mất." Cô không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp nói, "Cảm ơn chiêu đãi của anh, nhưng tôi còn có chuyện phải đi. Thật xin lỗi!"

Người nọ ngăn cô lại nói, "Thật sự không nhớ rõ sao? Tôi còn thiếu cô một nửa tiền cược mà. Chầu rượu này, xem như chút lòng thành đi."

Tiền cược! Một nửa tiền cược! Suy nghĩ trong đầu cô vừa chuyển, bỗng nhiên có phản ứng, là ở quán bar kia. Người nọ cười nói, "Nhớ ra rồi đi. Tả Duẩn Bạch. Xin chào!"

Cô ha ha cười, vươn tay, "Xin chào, Lâu Lục Kiều!"

Loại gặp nhau này hẳn có thể xem như tha hương gặp bạn cũ. Tuy cô và Tả Duẫn Bạch cũng không phải thân quen nhưng có người mình quen cùng thưởng thức phong cảnh nơi đây cũng có thể xem là một chuyện không tồi. Ngoài ra may mắn hơn cả là có thể đi nhờ xe, có một tay lái xe miễn phí cho mình.

Ví dụ như hiện tại, xe của Tả Duẫn Bạch, hắn rất có phong độ thân sĩ thay cô mở cửa, lấy hành lý ra cho cô, "Tôi đưa cô lên nhà."

Vài ngày qua, hai người cũng coi như quen thuộc. Cô nghiêng đầu cười, không khách khí mà cự tuyệt, "Ha ha, không cần đâu. Anh có biết tôi ra ngoài nhiều ngày như vậy. Trước mắt trong nhà sẽ không có trà hay cà phê nóng gì đâu!"

Hắn nghe như vậy cười to nói, "Cô cũng biết anh không có yêu cầu gì cao. Nước khoáng cũng được." Biết được lúc hắn ở cùng mình cũng hay nói đùa, cô lắc đầu, "Nước khoáng cũng không có. Anh muốn uống thì tự mình mua đi!"

Hắn nghe vậy lắc đầu, "Phụ nữ thật là, không có gặp ai nhỏ mọn như cô." Cùng hắn đấu võ mồm, tâm tình cô rất tốt, tay phải vươn đến trước mặt hắn, "Cho anh mở rộng tầm nhìn thôi! Trả tiền đi! Thế kỷ 21 cái gì là quan trọng nhất hả? Chính là tiền!"

Tả Duẫn Bạch cười nói, "Được rồi! Tôi không có tiền, cô lên đi! Nhớ rằng cô nợ tôi ly cà phê, không thì một ly trà nóng là OK đấy!"

Phất tay cùng hắn chào từ biệt, nhìn thấy xe hắn ở trong tầm mắt xa dần, lúc này cô mới xoay người kéo chiếc hành lý nhỏ chuẩn bị lên lầu.

Nhưng cô lại cứng ngắt đứng ở lối vào. Có một người giống như rất yên lặng đã đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, lại giống như một pho tượng đứng thẳng trước cửa nhà trọ.

Tần Mộ Thiên sắc mặt tiều tuỵ, hốc mắt hõm sâu, râu ria lôi thôi, lấy một bộ dạng cô không thể nào tưởng tượng được để xuất hiện. Kinh ngạc đứng ở đó thật lâu, giống như một người đã chờ đợi lâu lắm rồi, khi giấc mộng trở thành hiện thực, hắn ngược lại có chút không dám tin, không dám cử động.

Hai người đều sửng sốt. Cô rất nhanh lấy lại tinh thần, kéo hành lý hướng cửa lớn mà đi đến.

Vừa đi sát qua bên người hắn, hắn bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói, "Cho anh một chút thời gian, hãy nghe anh nói một chút về chuyện của tám năm trước......."

Kỳ thật từ khoảnh khắc xoay người kia, tay cô đã sớm không tự giác mà xiết chặt túi xách. Cô nhiều ít đã dự đoán được hắn sẽ đến nơi này, cho nên từ lúc đi ra ngoài giải sầu đã liền sai thợ đến thay ổ khoá mới.

Cô cứng ngắt đứng đó, không quay đầu, lạnh lùng thốt ra, "Anh Tần, tôi không nghĩ tất yếu phải làm thế này. Chúng ta vốn đã nói rõ ràng. Mời anh lập tức rời đi, về sau cũng đừng bao giờ xuất hiện trước cửa nhà tôi, nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ đến."

Tuy rằng chỉ liếc nhìn hắn một cái, lại thấy rõ vô cùng, sắc mặt hắn như bụi, đáy mắt lại thản nhiên xuất hiện thêm một màu xanh, trên cằm đều là râu ria lởm chởm, xem ra mấy ngày nay hắn thật sự không được tốt lắm. Xem ra trời rất công bằng, cô bị thương tâm tuyệt vọng khổ sở, hắn cũng không thoát được. Tốt lắm, ác giả ác báo. Từ đáy lòng cô dâng lên một loại khuây khoả ác độc.

Tay hắn ôm lấy cánh tay cô, âm thanh trầm thấp nói, "Theo anh đến một nơi......" Cô dùng sức tránh, muốn thoát khỏi hắn nhưng hắn lại không chịu thả ra. Nắm chặt như vậy, tựa hồ sợ hãi chỉ chớp mắt cô sẽ lại biến mất không thấy tăm hơi.

Cô ngửa đầu, lạnh lùng nhìn hắn nói, "Buông tay ra!" Môi hắn khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói lại không. Hắn kéo tay cô nhưng lại không chịu buông ra một chút, trầm giọng nói, "Đi theo anh......" Ngữ khí khiến cho cô không thể tự tuyệt.

Cô dùng sức lôi tay mình, như trảm thép mà nói, "Tôi không đi, anh buông tay ra. Nếu không tôi sẽ kêu cứu!" Chỗ kia bị hắn nắm đã có cảm giác đau, giống như ở một chỗ nào đó trong lòng cô vậy, bị nhiệt độ của hắn làm cho vừa đau lại vừa nóng.

Âm thanh của cô lạnh đến nỗi có thể làm cho mọi vật đóng băng, "Tần Mộ Thiên, chúng ta đã không còn nửa một chút quan hệ. Từ nay về sau, đường tôi tôi đi, đường anh anh đi. Xin anh có chút tự trọng, buông ra."

Từ khi hai người ở chung đến nay, hắn xưa nay đều nghe theo lời cô, cơ hồ chưa bao giờ làm trái. Ở trong mắt người khác xem ra là đau, là sủng. Nhưng lần này hắn tựa hồ rất quyết tâm, cầm chặt tay cô không chịu thả, lôi cô thẳng đến xe mình, "Em chẳng lẽ không muốn biết vì sao trước kia anh lại đối xử với em như vậy sao? Chẳng lẽ em tuyệt nhiên không muốn biết sao?"

Bảo vệ đại khái đi cảnh giới thấy nơi này có điều khác thường, chạy chậm lại đây nói, "Cô Lâu, có cần giúp đỡ gì không?" Cô nâng cao thanh âm của mình "Giúp tôi....." Báo nguy hai chữ cuối cùng liền biến mất ở nơi hắn và cô gắn bó. Hắn cư nhiên hung hăn hôn miệng cô, đem tất cả lời nói đều chặn ở cổ họng. Cô há mồm nghĩ muốn kêu, hắn lại mượn cơ hội để càn quét..... Cô nắm tay đẩy hắn, dùng đầu gối đá hắn nhưng hắn lại giống như sắt thép, không có nửa điểm kháng cự.

Sau môt hồi lâu mới buông cô đang há mồm thở dốc ra. Trước khi cô lại phản ứng, quay đầu ý tứ thật không tốt hướng bảo vệ nói "Thật ngại quá. Phiền toái đến anh rồi. Anh cũng biết là phụ nữ đôi khi lại cố tình muốn gây sự mà."

Bảo vệ kia được xem một màn "nóng bỏng" miễn phí như vậy, đã cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội liên tục gật đầu, "Ngại quá, ngại quá, là tôi lầm." Người đàn ông này mỗi ngày đều cùng cô Lâu ra vào tiểu khu, tất cả mọi người đều biết họ là một đôi tình nhân.

Trên môi cô, cả chóp mũi đều là hương vị của hắn. Cô đưa tay dùng sức chà lau, ý đồ đem nó xoá đi.

Ánh mắt hắn tuyệt vọng mà thống khổ, rồi lại mang theo nôn nóng lẫn cuồng loạn. Vẻ mặt kia của hắn lại làm cho người ta có ảo giác, hắn dường như bị mất thứ quý giá nhất trong cuộc sống của mình, luống cuống như thế lại làm cho cô bình tĩnh lại, mặc hắn thay mình cài đai an toàn lại.

Xe ra khỏi nội thành, đi vào đường cao tốc, một đường hướng về phía bắc mà chạy. Hai người không nói lời nào, hệ thống sưởi lại cảm giác lạnh lẽo đến không thể hít thở được.

Cô xoay đầu..., nhìn phong cảnh trôi qua ở ngoài cửa, công trường, cao ốc không ngừng lui về phía sau, con đường đi cảm giác ngày càng trở nên đơn sơ, sắc trời tựa hồ ngày càng trở nên u tối. Càng về sau, cảnh sắc càng không ngừng lặp lại, mệt nhọc đánh úp lại, hơn nữa mấy ngày đi đường cũng mệt nhọc, cô liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, xe như trước vẫn đang chạy. Nhưng bên ngoài trời cư nhiên có tuyết rơi, từng bông tuyết to rơi xuống phía trước đầu xe….Bay lả tả, từng loạt, từng đợt từng đợt, rơi liên miên, giống như vô số hoa gió nở rộ......Trên người là chiếc áo bành tô màu đen của hắn, quanh mũi đều là hơi thở của hắn. Cô nhất thời phản ứng trở lại. Lấy chiếc bành tô đi, giống như nó có chứa vi khuẩn gây bệnh mà ném trên ghế ngồi. Cô không có thấy được, bàn tay nắm vô lăng của hắn nắm chặt, nhẹ hít một hơi sau đó mới thả lỏng đôi chút.

Con mắt cô không thèm nhìn hắn, quay đầu liếc bên ngoài một cái. Không biết khi nào thì xe đã giảm tốc độ, quốc lộ nơi này thật đơn sơ nhưng cũng không phải là loại cung đường tử thần đầy đất đá như trong mấy chuyên đề của đài truyền hình, tất cả đều là đường nhựa đen.

Nhưng cũng một hồi lâu sau mới hết con đường nhựa, bây giờ đã vào vách núi. Hắn dừng xe, giúp cô mở cửa. Gió lạnh lập tức gào thét đến. Nhưng khi đứng ở ven đường, ngẩng đầu có thể nhìn đến mây mù lượn lờ giữa núi ở không xa, tuy là trời đông giá rét nhưng trên núi vẫn như trước có màu vàng xanh giao nhau, tựa như cảnh sắc một bức tranh, không giống ở nhân gian. Nếu không phải là do tình huống hiện tại, cô thật muốn tán thưởng một tiếng thật xinh đẹp.

Hắn đưa chiếc áo bành tô đến, phun ra hai chữ, "Mặc vào." Lúc này nhiệt độ đã xuống cực thấp, gió thổi đến đều mang theo cái lạnh thấu xương, tuyết vẫn trằn trọc tranh nhau mà rơi xuống. Cô ăn mặc có chút đơn bạc, gió thổi đến vù vù, tựa hồ tuỳ thời có thể thổi cô bay đi vậy.

Cô cũng không cầm, quay đầu đi chỗ khác, chỉ dùng hai tay ôm chặt mình. Tính tính cô thật cứng đầu! Hắn một phen lôi cô qua, cầm quần áo phủ vào người cô, cũng cài chặt nút áo, âm thanh trầm thấp lại dẫn theo uy hiếp, "Em dám cởi ra thử cho anh xem."

Hắn rất ít khi dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với cô, cũng không biết vì sao, nghe vào trong tai lại giống như mang theo một chút thân mật cùng yêu thương. Cô sợ run một chút, đưa tay định lôi áo xuống, khi đầu ngón tay chạm vào vải dệt mềm mại, lại chạm đến nút thắt lạnh lẽo......Cuối cùng vẫn là ngừng lại.

Mà hắn chỉ mặt một chiếc áo đơn chữ V màu xám, đã bước đi ở phía trước. Gió thổi qua, ống quần màu đen theo gió loạn tung bay. Cô cắn môi dưới, chậm chạp đi lên. Đó là bộ đồ lúc trước cô mua tặng cho hắn.

Trước tiên đập vào mắt cô là toà nhà hai tầng nhỏ hẹp, lộ ra gạch hồng và bụi xi măng. Có một ông lão đứng dưới hiên đốt củi, híp mắt nhìn về phía bọn họ. Có điều chỉ vài giây sau, ông lão kia đã nhanh chân bước về phía bọn họ. Đó là một ông lão đã có tuổi, tóc xám trắng, trên mặt nhiều nếp nhăn, già nua mà giản dị.

Khuôn mặt của Tần Mộ Thiên biến sắc, lập tức mỉm cười ôn hoà rạng rỡ, cung kính mà khách khí kêu lên, "Bác Ba, cháu chào bác!"

Bác Ba cười nói, "Tiểu Thiên, như thế nào mà hôm nay rảnh rỗi về nhà vậy? Trời lạnh như vậy, mặc ít thế coi chừng bị cảm lạnh......" Khi nói chuyện ông dời ánh mắt qua Lục Lâu Kiều, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên vui mừng, cười ha hả, ánh mắt híp lại thành một đường cong, "Còn đem theo bạn gái đến nữa! Tốt, tốt, tốt!" Tần Mộ Thiên vẫn cười như cũ, không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.

Bởi vì đang nói tiếng địa phương, cho nên cô nghe cũng không biết là họ đang nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn. Lại không biết rằng, người khác nhìn vào thì bọn họ lại giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đất trời tạo nên. Bởi vì do tuyết lớn, tất cả mọi người đều đóng chặt cửa, phải đi qua bốn năm hộ mới đụng phải một hai người mà hắn cũng cười nhiệt tình nói câu chào hỏi, khiêm tốn cung kính mà vô cùng lễ độ.

Mãi cho đến mấy gian nhà ngói phía trước, hắn mới dừng chân. Thân thể cô hơi chấn động, cơ hồ không thể tin cái cô đã nhìn thấy, căn nhà thấp bé như vậy, phòng ở lại cũ nát, tựa hồ gió lớn một chút sẽ bị thổi đi, mưa to một chút sẽ bị nước trôi mất......Mà ngôi nhà này......căn phòng này....... là ở trong chuyên đề nghèo khổ trên TV mà cô đã được xem qua.

Hắn chính là tại địa phương cày cấy này mà lớn lên sao? Cô lẳng lăng quay đầu, chỉ thấy hắn nhìn cô, giống như biết đáy lòng cô muốn hỏi điều gì. Hơi nhếch khoé miệng, hắn cười khổ nói, "Em sẽ không tin đi, anh chính là lớn lên trong hoàn cảnh này. Đến đây nào, đến đây mà xem cuộc sống từ nhỏ đến lớn của anh ở đây là như thế nào?"

Cho dù hai người từng có một cuộc sống ngọt ngào, hắn cũng rất ít khi cùng cô thành thật nói về hoàn cảnh sống từ nhỏ của hắn. Đôi khi cô có hỏi, hắn cũng chỉ đạm nhạt miêu tả - bâng quơ nhẹ nói, "Một chữ thôi, nghèo!"

Thật ra có rất nhiều lưu học sinh đều rất nghèo, đều phải dựa vào việc làm thêm để phụ thêm sinh hoạt phí. Cô lại không lưu tâm!

Lần này hắn không có nắm lấy tay cô nhưng cô cũng tự giác mà theo sát bên cạnh. Trong nhà thật đơn sơ, chỉ có ba căn phòng nhỏ. Nhà chính đập vào trong tầm mắt chính là một cái đài bếp to, bên cạnh thì lại để một cái cũi gỗ để chứa chén bát bụi bặm phủ đầy, xem ra đã có từ nhiều năm rồi. Trong nhà chính còn có cái bàn bát tiên hướng ra bốn phương cũng mang màu sắc u ám. Ba vật liền nhau như vậy chiếm hơn phân nửa không gian của cái nhà. Trên bức tường cũ nát có treo di ảnh trắng đen của cha mẹ hắn, nụ cười ấm áp lại giống như đang chăm chú nhìn bọn họ.

Ánh mắt của cô dừng lại trên cổ tay mẹ hắn, bên trong tấm ảnh chụp đen bụi nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc vòng tay mẹ hắn đã mang, cùng với cái hiện tại trên tay cô, giống nhau như đúc......Một gian phòng khác ở phía đông, dĩ nhiên đó là phòng ngủ của cha mẹ hắn. Hắn lại mang cô đi đến gian phòng phía tây, chỉ có một song cửa gỗ nhỏ, ánh sáng là do xuyên qua hai khối thuỷ tinh nho nhỏ đó mà tiến vào. Lúc này đã đến thời điểm hoàng hôn, trong phòng đã thật tối tăm, tối giống như sắp đến ban đêm.

Có hai cái giường nhỏ, ở giữa hai chiếc giường kéo một sợi dây thép, lộ ra một mảnh vải dệt thủ công có hình khối ấn hoa văn màu xanh lam, có chút giống vải bố màu xanh. Ngoài ra còn có để một chiếc bàn học và một cái ghế nhựa. Cả một gian phòng đại khái chỉ có chiếc đèn ở trên bàn kia là quý giá nhất mà thôi, nhưng  cũng có thể nhìn ra đó là chiếc đèn có kiểu dáng thật lâu về trước.

Giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến, "Giật mình không? Đây là ngôi nhà anh đã sống từ nhỏ đến lớn. Với gia đình bọn em ở Thượng Hải không cần lo lắng gì về vật chất thì có phải hay không một nơi mà địa ngục một nơi là thiên đường?" Cô nhẹ nhàng dựa vào trên tường, ngay cả nói chuyện cũng vô lực. Cô vẫn biết gia cảnh hắn không tốt, lúc mới quen nhau cô đã biết nhưng mà cho đến tận bây giờ cô mới biết, gia cảnh của hắn lại nghèo đến mức độ này.

Nhưng mà hắn vẫn dùng tiền công làm thêm để thay cô thanh toán một năm học phí! Trong lòng cô run lên!

"Anh cùng chị ngủ ở đây. Cả cái bàn học nhỏ này cũng là anh với chị ấy dùng chung......." 

"Thật ra anh đã từng đến nhà em, lúc chúng ta yêu nhau được nửa năm, anh vẫn không có nói qua cho em biết. Nghỉ hè năm ấy, chúng ta cùng nhau trở về, chính là lúc chúng ta mới yêu nhau được một năm. Mấy ngày đó em đi du lịch không ở nhà, anh trai em đã dẫn anh đến nhà của em......Mục đích của anh ấy, anh cũng biết được. Muốn cho anh thấy được hai nhà khác biệt....Thật là thiên soa địa biệt. Để cho anh chủ động nói chia tay với em."

Lúc ấy hắn thật nghiêm khắc ngay thẳng cự tuyệt số tiền của mẹ cô và anh cô, "Anh Lâu, tôi yêu Tiểu Kiều, không phải là yêu tiền của cô ấy hay là những lợi ích cô ấy mang đến cho tôi. Tôi chỉ là yêu cô ấy mà thôi. Cho dù hôm nay Tiểu Kiều thật nghèo, giống như tôi, đến từ nông thôn, ở tầng dưới cùng của xã hội, tôi vẫn như cũ yêu cô ấy! Cho nên xin anh đừng dùng phương thức này để vũ nhục cô ấy, cùng với vũ nhục tôi! Anh là anh trai của Tiểu Kiều, anh hẳn là biết cô ấy có bao nhiêu xinh đẹp, bao nhiêu tốt......"

Lâu Viễn Kiều chỉ cười lạnh, "Kiều Kiều đích thực rất đẹp rất tốt, nhưng cậu lại không xứng với con bé."

Tần Mộ Thiên nhếch môi không nói gì. Lâu Viễn Kiều lại không ngờ hắn khó đối phó đến vậy, nhíu lông mày nói, "Cậu ra giá đi!"

Tần Mộ Thiên thản nhiên nói, "Thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi đã hiểu được ý của anh. Nhưng tôi không thể làm theo được! Tạm biệt!"

Giữa hè tường vi leo bốn phía, nở thành từng đám, từng chùm, khoe sắc dưới ánh mặt trời. Nhưng ngay lúc đó, lòng hắn lại triệt để lạnh lẽo.

Tình yêu không được chúc phúc, rốt cục vẫn là không thể tu thành chính quá...... Nếu không có chuyện tình năm đó, hắn và cô đã có đứa con thuộc về chính mình rồi. Nhưng ….nhưng mà ai có thể biết trước được kết cục đâu!

Chị gái bị tàn phế, cha bị đâm xe trở thành người thực vật...... Hắn thật sự bị dồn vào đường cùng......Có thể… có thể tất cả đều là vận mệnh đi. Cuối cùng hắn vẫn phải chọn con đường kia, cầm tiền của Lâu gia, cùng cô chia tay.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ cảnh hắn giống như gỗ mà nhận tấm chi phiếu từ tay anh trai cô. Tờ giấy mỏng manh lại giống như nặng ngàn cân, hắn nắm, tay cũng không tự chủ được mà run rẩy...... Từ đầu đến cuối hắn không nhìn ánh mắt khinh miệt của anh cô...... Bởi vì hắn không cần xem cũng biết được...... Trách không được sau kỳ nghỉ hè đó, hắn đối với cô bộ dáng có chút lạnh lùng. Lúc ấy cô còn sợ hãi hắn không còn yêu thương cô, cả ngày đều quấn quýt lấy thời gian rảnh của hắn......Nhưng mỗi ngày hắn đều đi làm thuê, căn bản không thể ở cùng cô, cô chỉ có thể đi lại trong phòng hắn...... Bàn tay giấu trong túi áo chậm rãi nắm thành một nắm, cô tựa hồ cảm thấy bản thân đang lắc đầu, cũng tựa hồ giọng nói của bản thân mơ hồ vang lên, "Không được nghĩ nữa, tất cả đều là quá khứ......"

Hắn lại giống như rất quyết tâm, lập tức nói, "Em nghĩ rằng anh muốn lấy số tiền kia của anh trai em sao? Nhưng...... nhưng anh lại không còn cách nào khác...... cha anh lái máy kéo đâm vào một chiếc xe, làm chết mấy người. Ông ấy bị bên cảnh sát nhận định chịu toàn bộ trách nhiệm, bởi vì không có bằng lái...... Nhưng năm đó thôn anh lái máy kéo, chưa từng có ai nhận được bằng lái cả. Cha anh cũng bị trọng thương, lại ở trong phòng bệnh có giám hộ, nguy ở sớm tối, chị của anh......Chân của chị anh ở thời điểm đó đã bị tàn phế, mà ông chủ phụ trách lại trốn tránh trách nhiệm..... Anh tuyệt không biết, bởi vì cha và chị đều không muốn để cho anh biết, sợ ảnh hưởng đến việc học của anh......"

"Những người thân của người chết kia ngày nào cũng đến bệnh viện, yêu cầu bọn anh phải bồi thường...... Em lại đang đi học......cho dù anh ngay lập tức bỏ học, cũng không thể kiếm đâu ra tiền được..... Tiểu Kiều, anh biết, anh thật có lỗi với em. Bởi vì anh biết rõ nếu nhận số tiền kia, đối với bọn anh mà nói chính là cách cuối cùng rồi. Nhưng mà anh vẫn phải nhận......"

"Bởi vì anh không có sự lựa chọn nào khác. Đúng, anh rất đê tiện, anh rất vô sỉ, anh biết, là anh tự mình chôn vùi tình cảm chúng ta...... Nhưng khi đó anh có thể làm gì, có thể làm gì chứ..... Anh đê tiện vô sỉ đáng giận.....Đối với em có thể làm gì bây giờ, có thể làm gì bây giờ  chứ......" Trên mặt hắn lộ ra thống khổ điên cuồng. Bộ dạng hắn như vậy, làm cho cô hoàn toàn xa lạ.

Tim Lâu Lục Kiều giống như bị dao hung hăn đâm vào, chua xót như vậy, đớn đau như vậy. Hắn mê loạn như thế, phiền não như thế, thống khổ như thế, lại giống như một đứa trẻ lầm đường lạc lối, không thấy lấy nửa điểm bóng dáng của sự hào hứng…

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, bi thương nói, "Không cần nói thêm nữa, em đều biết." Cô cho đến giờ cũng chưa từng tin tưởng vào vận mệnh, nhưng giờ khắc này thế nhưng lại sinh ra cảm giác cam chịu số phận.

Một đoạn tình cảm này, căn bản không có ai đúng ai sai. Anh và cha mẹ cô không sai, bọn họ là vì yêu cô, cho nên sợ cô chịu vất vả khổ cực. Hắn cũng không có sai. Ở dưới hoàn cảnh kia, nơi đất khách quê người, cô cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.

Hắn quả thực đã từng yêu cô, bọn họ quả thực đã từng rất yêu nhau. Điều này đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi. Thật sự, đã quá đủ rồi.

Hiện tại cô tin, hắn đã giãy dụa vô số lần nhưng như thế nào cũng không thể thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh. Hắn quả thật đã nhận tiền của anh cô, mới đồng ý với anh ấy rời cô mà đi. Nhưng mà hiện tại tất cả đều đã muộn màng. Trên thế giới nhiều đường như vậy, nhưng bọn họ hai người chạy đến cuối cùng, rút cục không có đường nào để ra.

Hai người im lặng đứng ở trong phòng, yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập theo quy luật của nhau. Nhưng lại không hề nói gì, nói gì bây giờ cũng là dư thừa. Sắc trời dần tối lại, từng chút, từng chút một, cho đến khi màn đêm buông xuống.

Ngay trong không gian trầm mặc, bên ngoài gian phòng lại truyền đến giọng nói sang sảng của bác Ba, "Tiểu Thiên." Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, xoay người bước ra. Chỉ nghe tiếng nói chuyện của hai người từ nhà chính truyền đến. "Bác Ba." "Tiểu Thiên, đến đây, cầm lấy. Bác ba gái biết cháu trở về, làm thịt con gà, mau.. mau dẫn bạn gái cháu đến ăn cơm."

Tần Mộ Thiên uyển chuyển nói, "Bác Ba à, không cần như vậy, bọn cháu sắp phải đi bây giờ!" 

Bác Ba nói," Trở về sao? Cháu xem tuyết đã rơi lâu như vậy, nhất định sẽ rất dày. Cháu ngàn vạn lần đừng lái xe đi bây giờ. Đường cái ở nơi chúng ta, tuy rằng cháu đã bỏ tiền ra tu bổ, nhưng đường núi thật khó mở a. Cháu cũng không để ý gì một hai ngày, chờ tuyết tan hãy quay về."

"Bác Ba à! Hay để lần khác đi. Cô ấy rất hay ngại ngùng, vẫn không nên đến thì hơn. Cháu tuỳ ý nấu là chín mà." Nghe Tần Mộ Thiên nói vậy, bác Ba rất là xem trọng, bạn gái Tiểu Thiên lần đầu đến đây, ngượng ngùng là điều khó tránh khỏi, chính mình vẫn không nên miễn cưỡng thì tốt hơn. Nếu không bạn gái người ta mất hứng lần sau sẽ không đến đây.

Lúc này ông mới gật đầu, "Vậy được rồi. Nhưng các cháu ở lại nhiều nhất vài ngày, chờ tuyết tan rồi đến mộ cha mẹ cúng bái một chút để bọn họ biết cháu tìm được bạn gái tốt, sẽ kết hôn sinh con. Tần gia các cháu nhất định có người nối dõi." Tần Mộ Thiên gật đầu, "Vâng, cháu biết rồi!"

Tần Mộ Thiên nhìn bóng dáng lom khom dần đi xa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cha mình, gầy guộc lại thẳng tắp, năm đó cha dùng máy kéo chở hắn, đưa hắn đến trấn trên cách xa hơn mười dặm. Bởi vì là đứa trẻ đầu tiên trong trấn xuất ngoại du học, quê nhà hương thân ai cũng biết đến tin tức tốt này. Dọc đường đi, không ngừng có người nghỉ chân chào hỏi, "Người anh em Ái Quốc, đứa con của anh thật có tiền đồ" "Người anh em Ái Quốc, con anh thật cho anh được nở mặt" "Ôi, về sau phải học tập anh Tiểu Thiên, lớn lên đi Mỹ học mới được."

Cha vui tươi hớn hở, vẫn cười, nếp nhăn trên mặt lại càng sâu. Đến nhà ga cũ nát duy nhất của trấn, lại lần nữa dặn dò, "Cha cái gì cũng không biết, sẽ không có gì để dạy con cả. Nhưng con phải nhớ, bất luận làm cái gì, cũng không thể để cha mẹ mất mặt. Phải cố gắng đọc sách, tóm lại… tóm lại là không cần lo lắng vì việc trong nhà, con hiểu không?"

Hắn vác balo, không ngừng gật đầu. Trong lòng thầm thề, nhất định phải để cho cha và chị không phải chịu thấp kém. Nhưng mà ai có thể nghỉ đến một vụ tai nạn xe cộ bất thình lình xảy đến lại đem cha hắn vĩnh viễn đi xa..... 

Một hồi lâu sau mới trở về phòng. Cô như trước lẳng lặng dựa vào tường, không động đậy nửa phần. Hắn tìm khăn lau, đêm chiếc ghế cẩn thận lau mấy lần, lúc này mới nói, "Em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi....."

Xa xa lại nghe đến tiếng bác Ba, từ xa vọng đến, "Tiểu Thiên, Tiểu Thiên...... bác gái của cháu bảo bác đem gà lại đây. Cháu không cần phải nói gì cả, cháu thì đã thế nhưng còn bạn gái cháu nữa. Còn có chút nấm hương phơi nắng, chế biến đi rồi nấu mặn với cá và thịt. Còn có chút rau xanh và rau cải trắng."

Tần Mộ Thiên vội mở cửa, "Bác Ba, thật sự không cần đâu. Bác mau mang về để ăn đi ạ." Bác Ba làm sao có thể để hắn từ chối, đưa tay đặt mấy thứ đó lên bàn rồi nói, "Buổi tối lạnh, nấu chút nước nóng mà uống, đuổi khí lạnh đi."

"Bác Ba à......" "Bác phải về đây. Trận tuyết này, càng rơi càng nặng. Cháu khó có khi mang bạn gái đến một chuyến, nhất định phải ở hai ngày hãy trở về. Haiz, ai làm cho cậu Ái Quốc hai người đi sớm như vậy chứ, nếu không nhất định vui đến chết đi. Cháu cũng đã lớn như vậy, cũng chưa từng thấy mang con gái về đây bao giờ. Bác Ba gái của cháu đều đã vội muốn chết..... Tốt rồi, tốt rồi, cái này chúng ta cũng yên tâm rồi." Bác Ba cằn nhằn miên miên, cẩn thận dò từng bước mà đi.

Hắn ở chiếc hộp gỗ cũ nát tìm được một bộ đồng phục đã cũ, ước chừng là lúc học sơ trung nhưng hiện tại thân thể của hắn không thể so với lúc ấy, cho nên mặc trên người có vẻ nhỏ ngắn trông rất buồn cười. Thuần thục ở dưới mái hiên đốt một ít củi lửa, chỉ một lúc sau, đã nấu sôi một nồi nước nóng.

Lại không biết tìm từ đâu ra một cái bình đồng tròn, giống loại "Bình nước nóng" mà người ta hay nói ở Thượng Hải. Tỉ mỉ rửa sạch một chút, đổ đầy nước nóng vào bình, đem đậy lại, lại ở bên ngoài chụp lấy một lớp vải bao dày bao quanh bình rồi mới đưa cho cô, "Coi chừng nóng, làm ấm tay đi." Loại vải kia rất cũ, xem ra đã qua rất nhiều năm tháng, nhưng vẫn còn giữ rất tốt, lại sạch sẽ có thể nhìn thấy màu sắc và hoa văn ban đầu.

Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ, cách chiếc áo bành tô của hắn, ôm chiếc bình nóng hầm hập, yên lặng nhìn mũi chân của mình, ngơ ngác vô thần.

Hắn lại nhúng một chiếc khăn lau, lưu loát đem lau phòng, một bên lại nói chuyện với cô, "Anh thường chia đều hai tháng quay về một lần. Tháng trước vừa mới quay về cho nên cũng không tính toán trước." Cô cũng không đáp lời, mặc hắn tự quyết định.

Nhưng hắn vẫn không ngừng nói, cũng không mong cô đáp lại. Nói ra điều gì chỉ cần cô ở lại, hắn liền cảm thấy thoả mãn, ngay cả trái tim hư không cũng trở nên tràn đầy.

Nhưng chỉ một lát dợn dẹp, hắn đã lưu loát quét sạch tất cả. Bưng một chậu nước ấm đến, hắn nói "Rửa mặt đi." Khăn mặt dĩ nhiên không có cái mới, hắn đã đem chiếc khăn hắn từng dùng trước kia nhúng qua nước sôi, đưa cho cô, "Chỉ có một cái, em cố dùng đỡ." Cô nhẹ nhàng nhận lấy, cũng không nói gì, chậm rãi rửa mặt chải đầu một chút.

Cũng không biết hắn từ nơi nào tìm ta một túi hoa cúc, pha cho cô một ly trà. Hàng hoa cúc nho nhỏ tinh tế ở trong nước nở ra, từng đoá từng đoá, giống như đóa hoa nở rộ trong trời đất này vậy.

Một mùi hương đặc biệt trong veo làm cho người ta có chút kiềm lòng không được. Cô chậm rãi uống một ngụm, quả nhiên giống như trong tưởng tượng, khí trà lượn lờ, mang theo hương cúc thanh thiển u đạm, uống mấy ngụm xong, cả người đều ấm hẳn lên.

Trước đây bà nội cô đặc biệt thích uống trà hoa cúc, mỗi ngày đến buổi chiều, nhất định sẽ pha một bình, vừa ăn một chút bánh ngọt bánh bích quy, một bên uống trà hoa cúc. Bà còn dạy cho cô, “Chữa phong hàn phải dùng cúc trắng vì nó có đủ các vị ngọt, đắng, Khí tràn vào phổi, cách gan 2 phân, giúp tản nhiệt, tăng thị giác, làm giảm chất độc hại, thông khí ở phổi, ngược lại hết ho, thêm đó đốt cháy 3 túi thơm trong nước”

Ước chừng là dưỡng thành thói quen từ lúc đó, cô cũng yêu uống trà hoa cúc. Lâu dần ở văn phòng mọi người đều biết cô chỉ uống hai loại đồ uống, một loại là cà phê, một loại khác đó chính là trà hoa cúc, cũng giống như con người bình thường của cô có hai loại mâu thuẫn cũng rất tự nhiên mà kết hợp lại thành một chỗ.

Hắn nhìn thấy cô nhẹ nhắm mắt, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy cả người đều tràn ngập một hạnh phúc nhỏ nhoi. Hắn dĩ nhiên biết cô thích uống loại trà này. Mỗi lần trở về, hắn đều mang theo một túi nhỏ lại đây, hắn đều iết rõ một ngày nào đó cô sẽ uống nó.

Hiện giờ nhìn thấy cô hai tay cầm chiếc cốc nóng hổi, trên mặt lộ ra thần sắc thoả mãn, hắn cơ hồ muốn cho thời gian cứ như vậy mà ngừng lại. Chỉ cảm thấy đây là một khung cảnh tốt đẹp, chỉ sợ sau này trôi qua rồi thì lại tìm không thấy.
Bình Luận (0)
Comment