Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 50

Sau khi Phương Cẩm An ngã xuống cũng chưa hoàn toàn hôn mê, nàng loáng thoáng còn có thể cảm thấy được tình huống chung quanh.

Nàng biết rõ Lý Ức dẫn nàng rời đi, nàng nghe được trong lồng ngực Lý Ức đập như chùy. Nàng còn nghe được Lý Ức ở bên tai nàng liên miên nói nhỏ: "An An, chỗ nào không thoải mái? An An, uống thuốc là khỏe. Đến rồi, An An, mở miệng uống thuốc.. Ta đút nàng. An An, nàng ra mồ hôi nhiều như vậy, sao lại lạnh như vậy.. An An, An An.."

Thân thể nóng bỏng cường tráng của hắn ôm nàng thật chặt, điều này làm cho nàng cảm thấy so với lúc phát tác trước kia thoải mái chút ít, không khỏi càng áp sát vào trong lòng ngực của hắn.

Bờ môi phủ lên, nước thuốc được truyền qua trong lúc răng môi giao triền. Uống thuốc là chuyện quan trọng, nàng muốn càng nhanh càng tốt. Thế nhưng yết hầu khẽ động liền khô ngứa, lập tức nhổ ra ngoài. Cái này cũng chưa hết, còn có nước thuốc bị sặc trong lỗ mũi, lại khiến cho nàng bị ho dữ dội.

Hắn vốn còn muốn hôn nàng.

Phương Cẩm An đẩy hắn ra. Nhưng nàng lại ho khan thở không ra hơi, toàn thân thất lực, ngay cả khí lực động một ngón tay cũng không có.

Rất nhanh, ho khan cũng ho không nổi. Nàng há to miệng, cố gắng thở dốc. Nhưng cảm thấy ngực như có một tảng đá lớn đè nặng, càng ngày càng nặng. Bản năng sinh tồn đều đem ra sử dụng Phương Cẩm An sinh ra một chút khí lực, ngưng tụ tại trên tay, túm lấy ngực.

Phương Cẩm An nghĩ, dáng vẻ mình bây giờ nhất định là chật vật không thể chật vật hơn.

Nàng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu, nàng thà rằng Lý Ức giống như Lý Mẫn, không để ý tới nàng nữa.

Nhưng Lý Ức như thế nào. Nàng nghe được giọng nói Lý Ức xưa nay tỉnh táo giờ phút này tràn đầy kinh hoảng: "An An, van cầu nàng, đừng dọa ta.."

Đều là Thái Tử một nước, không thể lại làm ra dáng vẻ nhóc đáng thương như vậy được. Phương Cẩm An còn rảnh rỗi nghĩ ngợi như vậy.

Nàng ở trong cơn đau đớn hành hạ, cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, thật ra chỉ trong chốc lát. Nàng cảm thấy tốt hơn một chút, có thể hít thở trôi chảy, Lý Ức lại cẩn thận mớm thuốc cho nàng.

Một chén thuốc đứt quãng uống không biết bao lâu mới xong. Có một chút nước thuốc tràn ra, Phương Cẩm An có thể phát giác được, Lý Ức tỉ mỉ hôn rồi còn thè lưỡi ra liếm, lại dùng khăn ướt lau cho nàng.

"An An, nhanh khỏe lên thôi." Hắn chống lên trên trán nàng nói.

Có lẽ dược hiệu bắt đầu phát huy, nhất thời ý thức của Phương Cẩm An hoàn toàn rơi vào bóng tối. Nhưng nhất thời lại bị Lý Ức gào thét bừng tỉnh: "Lập tức đi tìm Hoàng Phủ Cực trở về!"

"Tiểu Ức, vui buồn không thể lộ ra như thế." Nàng nghĩ -- trên thực tế nàng tinh tường nói câu này ra, khiến Lý Ức vừa mừng vừa sợ, nhưng chờ hắn nhào đầu về phía trước nhìn, Phương Cẩm An lại lần nữa lâm vào hôn mê.

Lúc Đức Sinh đến Phương Cẩm An có nghe thấy. Đức Sinh tới truyền ý chỉ của Sùng Nguyên Đế: "Bệ hạ truyền triệu thái tử điện hạ."

"Biết rồi." Lý Ức nói như thế, thân thể ôm Phương Cẩm An lại không hề hoạt động.

"Điện hạ, bệ hạ đang đợi." Đức Sinh lại nói.

"Ta nói ta đã biết, ta sẽ đi gặp bệ hạ, ngươi đi ra ngoài!" thanh âm Lý Ức mang theo lửa giận.

Tiểu Ức, không nên tùy hứng như vậy. Phương Cẩm An trong lòng sốt ruột.

Lý Ức vẫn gào lên: "Sở Loan ở chỗ nào? Truyền lệnh xuống, đám người không liên quan này, toàn bộ ngăn ở bên ngoài Đông cung cho ta!"

"Mạt tướng tuân lệnh!"

Tính tình hỗn trướng kiểu gì vậy hả? Phương Cẩm An càng sốt ruột, liên tục dùng sức, rốt cuộc mở mắt ra.

"An An, An An!" Lý Ức nói chuyện với nàng thì là vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như nàng là ngọn lửa nhỏ, tiếng nói chuyện mà lớn hơn có thể thổi tắt mất. "Ta không sao, vốn là như vậy. Đệ làm chuyện của đệ, vừa gia phong, rất nhiều việc đấy." Phương Cẩm An đứt quãng nói, nói xong lại nhắm mắt lại.

Lý Ức chỉ cho là nàng lại hôn mê rồi, dưới cơn phẫn nộ, không quan tâm gì nữa, thổ lộ hết lời trong lòng ra: "Không sao đâu, nàng không có việc gì, nàng không có việc gì, nếu không có nàng, ta muốn vị trí Thái Tử này thì có ích lợi gì, ta muốn mạng này thì có ích lợi gì!"

Nhưng mà Phương Cẩm An vẫn cố gắng thu vào trong tai.

Đây là đang nói mấy lời khốn nạn gì đó hả?

Nàng bị bệnh ngại phải lo nghĩ. Nay tâm tư nàng lại xao động, tình huống vừa chuyển tốt một chút lại nhanh chóng chuyển biến xấu.

Lý Ức làm sao có thể yên tâm rời nàng đi một lát, liền hồn nhiên ném ý chỉ Hoàng Đế lên chín tầng mây.

"Điện hạ, bệ hạ sai người tới, mạt tướng đã ngăn cản mấy đợt, hiện tại bệ hạ phái cấm quân, muốn mạnh mẽ đi vào mời Điện hạ.." một lúc Sở Loan lại bẩm báo.

Mà Lý Ức thái độ vẫn cường ngạnh: "Tử Diễm quân các ngươi ngay cả cấm quân cũng đỡ không nổi?"

"Mạt tướng tuân lệnh!"

Qua một lúc lại báo: "Điện hạ, bệ hạ đích thân tới!"

Lý Ức lúc này mới buông Phương Cẩm An ra, sốt ruột mà đi ra.

Sùng Nguyên Đế nghĩ đến là lại tức giận vô cùng, thanh âm giận dữ mắng mỏ xuyên tường phá vách, nhất thanh nhị sở Phương Cẩm An cũng có thể nghe thấy: "Ngươi, ngươi cái đồ nghiệp chướng này, cái đồ duy độc tôn muốn làm gì thì làm mà, cha ngươi còn chưa có tắt thở đâu!"

Lý Ức cũng là thống khoái, gọn gàng quỳ trên đất: "Phụ hoàng muốn đánh muốn phạt mau chóng là được, nhi thần ở đây rất bận rộn, An An bệnh thật là quan trọng hơn, nhi thần không thể rời đi được."

Sùng Nguyên Đế giận quá thành cười: "Có bao nhiêu quan trọng hơn? So với giang sơn xã tắc này còn quan trọng hơn à? Cho nên hôm nay ngươi có thể vì nàng, vứt bỏ thể diện của quần thần không để ý, ngày đó ngươi có phải hay không còn có thể vì nàng, không muốn giang sơn xã tắc này?"

Nào có thể đoán được Lý Ức nghiêm túc đáp: "Ở trong lòng nhi thần, nàng và giang sơn xã tắc quan trọng ngang nhau, đều quan trọng hơn tính mạng nhi thần."

Sùng Nguyên Đế nghẹn họng nhìn trân trối kinh hãi-- hôm nay chịu kinh hãi nhiều lắm rồi đó!

"Một nữ nhân thôi mà!" Sùng Nguyên Đế nhịn không được hỏi: "Cũng là nữ nhân mà huynh trưởng ngươi vứt bỏ như dép cũ, một nữ nhân mắt thấy sống không được mấy ngày! Trẫm sống hơn nửa đời người rồi, cái gì chưa từng thấy, hiện tại thật là nghĩ mãi mà không rõ, nàng làm sao lại có thể khiến ngươi mê thành như vậy? Hả?"

"Nói phụ hoàng cũng không hiểu." Lý Ức không nhịn được nói: "Phụ hoàng vẫn là nhanh chóng trừng phạt đi, cho dù như thế nào nhi thần cũng nhận biết."

"Trẫm, chỉ hỏi ngươi một chuyện," Sùng Nguyên Đế dĩ nhiên bị hắn chọc tức đến choáng váng đầu: "Để nữ nhi Liễu gia làm chánh phi, Phương thị làm trắc, dù là bí mật ngươi sủng nàng tận trời cao, miễn là giữ thể diện Thiên gia, trẫm sẽ không quản ngươi, ngươi có chịu không?"

"Phụ hoàng không cần hao tổn nhiều tâm trí đâu." Lý Ức thong dong nói: "Nhi thần đời này kiếp này, chỉ biết là muốn một mình nàng thôi. Nhi thần muốn cưới hỏi đàng hoàng, chiêu cáo thiên hạ."

Sùng Nguyên Đế sâu hít sâu: "Ngươi có phải nghĩ ngươi đã được gia phong, trẫm liền không có cách bắt ngươi? Trẫm đã tự tay phế qua hai Thái Tử, không ngại nhiều hơn ngươi nữa đâu!"

"Phụ hoàng đừng nói lẫy." Lời này lại không hề uy hiếp được Lý Ức: "Phụ hoàng trong lòng hiểu rõ, phế đi ta, người sợ là phải có một vài năm ngủ không an giấc đó. Phụ hoàng lớn tuổi, thân thể lại không tốt, Hoàng Phủ đại phu không phải đã nói rồi sao, phải ít tức giận, tĩnh dưỡng thích hợp."

"Ngươi ngươi ngươi!" Sùng Nguyên Đế tức giận muốn ngã ngửa, liếc nhìn thấy một cây roi da trên người thống lĩnh cấm quân Triệu gia đang phục vụ bên cạnh, chộp lấy, điên cuồng quất trên người Lý Ức một trận!

Cây roi này của Triệu gia, là vũ khí hắn dùng. Chính là kéo tơ bách luyện tinh cương, dùng phương pháp xích móc dệt thành, thân roi còn ẩn giấu bi thép và móc. Nhìn cây roi không lớn, nhưng uy lực quả thực lợi hại. Mà Sùng Nguyên Đế tuy là gần đây thân thể bị tổn hại, rốt cuộc lúc tuổi còn trẻ cũng là người đi lên chiến trường, công phu trên tay này vững chắc vô cùng. Một roi quất xuống, chính là một đường vết rách thật dài, da tróc thịt bong. Đợi Sùng Nguyên Đế ý thức được lợi hại của cây roi này, đán hơn 10 roi. Trên vai trên lưng Lý Ức nhìn thấy mà giật mình, quả thực tìm không được chỗ thịt lành lặn.

"Bệ hạ không được a!" "bệ hạ, không thể đánh như vậy a!" Đức Sinh và Triệu gia vội quỳ xuống đất xin tha thay Lý Ức.

Nhưng mà Sùng Nguyên Đế nhìn Lý Ức, vẫn là mạnh mẽ như vậy, không hề có ý tứ lùi bước cầu xin tha thứ. Ông ta sao có thể dừng tay.

Đánh tới khi tấm lưng thẳng tắp của Lý Ức lưng cong xuống, Sùng Nguyên Đế mới ngừng tay. Nhưng vẫn không đủ: "Đi quỳ thái miếu cho trẫm, quỳ ba ngày ba đêm!"

Đánh thành như vậy, lại quỳ ba ngày ba đêm, người còn không phế đi? Đức Sinh trong lòng run sợ mà nhìn Lý Ức: Ôi hoàng tử của ta ơi, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, ngài vẫn nên phục tùng đi!

Lý Ức cũng không có ý chịu thua, lại nói: "Chiếu theo lễ phép, Thái Tử phạt quỳ thái miếu, cần phải chỉ rõ, tố cáo nguyên do trên triều đình và dân gian. Nguyên do này, phụ hoàng chuẩn bị viết như thế nào?"

Viết như thế nào? Viết Thái Tử chiếm đoạt chị dâu? Đây không phải mình bới da mặt mình ra sao? "Im miệng, đừng làm bẩn hai chữ lễ pháp! Đi ra ngoài quỳ, lập tức đi ngay! Triệu gia kéo nghịch tử này ra ngoài cho trẫm, ngươi liền lưu ở đây theo dõi hắn! Ba ngày ba đêm, thiếu một khắc đều không được!" Sùng Nguyên Đế vô lực nói: "Đức Sinh, đỡ trẫm, trở về.."

Triệu gia không còn cách nào, đành phải nâng Lý Ức đi ra ngoài. Ngày hôm đó gió lạnh dữ dội. Người bình thường đi ở bên ngoài còn muốn bị cơn gió này thổi chạy, Lý Ức bị đánh thành như vậy, làm sao có thể chịu được. "Điện hạ ngài hãy phục tùng bệ hạ đi, bằng không thì, bằng không thì thần cũng không dám vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp cho Điện hạ đâu.." Triệu gia miệng lưỡi vụng về mà khuyên hắn.

"Không cần." Lý Ức ráng chống đỡ, đoan đoan chánh chánh mặt hướng phương hướng Hoàng Lăng quỳ xuống.

Sở Loan và ngự y đi qua, xử lý vết thương trên người cho hắn. Chút nữa Tạ Tụ cũng gấp gáp chạy tới: "Viên đan này, Điện hạ nhanh ăn vào, nương nương tặng cho ngươi."

"An An tỉnh chưa?" Lý Ức vội hỏi.

"Tỉnh một lần, có lẽ nghe động tĩnh phía bên ngoài, bảo ta cầm viên đan này." Tạ Tụ đáp: "Nàng còn muốn chống đỡ ra xem thử, kết quả vừa xuống đất, liền lại choáng váng."

"Sao có thể cho nàng xuống đất!" Lý Ức vội la lên: "Ngươi mau trở về chiếu cố nàng, nếu nàng tỉnh nữa hỏi ta, đã nói không có việc lớn gì, đã nói bệ hạ đã gọi ta đi xử lý chính vụ rồi."

Đúng lúc này, có thị vệ tới đây, nhìn thấy tình hình này, mờ mịt không biết làm sao.

"Chuyện gì?" Sở Loan hỏi hắn.

"Bẩm thống lĩnh, bẩm Điện hạ," người kia nói: "Trước kia dựa theo thống lĩnh dặn dò, đã thả ra bồ câu đưa tin thông tri Hoàng Phủ tiên sinh hồi kinh. Nhưng mà bồ câu vừa mới đưa tin bay trở về, lại không có mang về một chữ một câu nào của bên kia. Lúc này tình huống không đúng, thuộc hạ đã phái ra một đội nhân mã, trước tiến về Trừng Châu xem xét tiếp ứng."

Lý Ức và Sở Loan bỗng nhiên đổi sắc mặt.

Hoàng Phủ Cực trước đó mấy ngày, trấn thủ ở y thự trong thành Trừng Châu mà triều đình đặc xá, thi cứu bố thí thuốc than cho nạn dân bị bỏng. Sở Loan cố ý an bài hai người tinh nhuệ trong quân, làm cận vệ cho hắn. Hai người này mỗi ngày đều gửi bồ câu đưa tin báo bình an về kinh. Chính là ngày hôm qua, còn nhận được báo tin bồ câu đưa tin. Mà hiện tại, kinh thành truyền tin, bọn họ vẫn chưa trả lời, đây là không phù hợp với quy củ của Tử Diễm quân, hẳn là xảy ra chuyện.

Đến đêm khuya ngày hôm đó, đội ngũ tiếp ứng phát một con bồ câu đưa thư trở về: Bọn họ ở trong thành Trừng Châu, phát hiện thi thể của một tên hộ vệ. Mà Hoàng Phủ Cực cùng với một thị vệ khác, vô ảnh vô tung biến mất!

Phong ba hôm nay trong Chương Hoa điện, mặc dù trong cung bị cấm nói, nhưng bên ngoài người nên biết đều đã nhận được tin tức.

"Đây tính là cái gì, cứ như vậy đánh hai cái, coi như đã thông báo cho chúng ta đi?" ở bên trong Liễu phủ, La phu nhân vẫn cảm thấy không hết hận.

"Con ta, con không nên khổ sở, mẫu thân nhất định trút giận cho con. Con nhất định có thể mẫu nghi thiên hạ." Bà ta an ủi Liễu Tuệ.

Liễu Tuệ chỉ sững sờ nhìn thánh chỉ trước mặt. Lúc ấy phía dưới muôn người, Lý Ức hốt hoảng ném thánh chỉ, đập trúng lên búi tóc nàng ta. Sau đó hắn liền bảo hộ nữ nhân kia trong ngực, nghênh ngang rời đi.. Lưu lại một mình nàng ta ở trên đài cao kia, chật vật không chịu nổi trở thành trò cười của tất cả mọi người. Những ánh mắt từng hâm mộ nàng ta chớp mắt biến thành băng đao lưỡi tuyết, từng mảnh lăng trì nàng ta từ đầu đến chân.. nàng ta đều không nhớ rõ phía sau mình kết cuộc như thế nào..

Tinh thần trong hoảng hốt, nàng ta chỉ nghe mẫu thân của nàng ta lại nói: "Bệ hạ cũng là già nên hồ đồ rồi. Thái Tử dù sao trẻ tuổi, còn không phải đều là Phương thị câu dẫn. Đặt ở nhà ai, loại mặt hàng này còn không phải nên cho một chén độc.."

"Mẹ!" Nàng ta chợt rùng mình một cái: "Nương ngươi đây là ý gì? Ngươi cũng đừng làm chuyện hồ đồ!"

"Con ta yên tâm." La phu nhân kề tai nói nhỏ với nàng ta: "Chúng ta đi cầu Ô Mạn Ti Đại Vu. Thủ đoạn của Đại Vu, đó là không tầm thường đâu."

Liễu Tuệ nhìn mẫu thân của nàng ta, vẻ kinh hoảng trong mắt chậm rãi biến mất: "Ta chỉ cần thái tử điện hạ lấy ta là được.."
Bình Luận (0)
Comment