Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 53

Tử Lai Vương vừa đi, quay đầu Sùng Nguyên Đế liền triệu Lý Ức.

"Chuyện quan trọng như vậy vậy mà ngươi gạt trẫm, ngươi vậy mà gạt trẫm!" Sùng Nguyên Đế vội vàng đi qua đi lại, chất vấn Lý Ức.

"Phụ hoàng bớt giận. Nhưng Phương Cẩm An hôm nay, cũng không thể đánh đồng với Phương Cẩm Tú ngày xưa, nàng cũng không hy vọng người khác đối đãi nàng như Phương Cẩm." Lý Ức nói.

"Nàng nghĩ như thế nào là chuyện của nàng." Sùng Nguyên Đế dừng bước lại, từ đầu đến chân dò xét Lý Ức, trong ánh mắt rõ ràng tràn đầy ghét bỏ: "Mấu chốt là nàng đã là Phương Cẩm Tú, nàng quả thật coi trọng ngươi?"

Lời này Lý Ức rất không thích nghe: "Tất nhiên là vừa ý rồi."

Nhưng Sùng Nguyên Đế tiếc nuối lắc đầu: "Nghĩ đến cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. Chỉ hận lão nhị không nên thân như vậy. Ài, nếu như trẫm trẻ hơn hai mươi tuổi, vậy thì tốt biết bao!"

A, ha ha. Lý Ức nhịn không được mắt trợn trắng: "Phụ hoàng đừng nói đùa."

Sùng Nguyên Đế mấy ngày liên tiếp so chiêu với Lý Ức, hôm nay cuối cùng chiếm được thượng phong nho nhỏ, trong lòng lại không nhịn được vui mừng.

"Tốt, nói chính sự, nói chính sự." Ông ta tằng hắng một cái nói: "Nhưng ngươi từng nghĩ tới chưa, ngươi có thể đánh bại nàng không, nếu như tương lai nàng nhúng tay quốc chính, Đại Bành này, còn có thể họ Lý sao?"

Câu này lại nhận được nụ cười nhạo của Lý Ức: "Phụ hoàng thật là quá lo lắng rồi. Nàng nếu có cái mưu đồ này, cần gì phải đợi cho tới hôm nay. Hơn nữa, tổ tiên bọn họ mấy trăm năm an phận thủ thường, đều là lừa đời lấy tiếng đấy sao? Như thế, chuyện kiên nhẫn này cũng không tránh khỏi quá tốt."

Sùng Nguyên Đế ngẫm lại cũng thấy đúng. Liền không suy nghĩ chuyện này nữa, lại hỏi: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, làm sao cưới vợ? Tử Lai Vương thúc ngươi hôm nay nói một biện pháp trẫm cảm thấy không sai."

Cùng một thời gian Tạ Tụ đang hỏi Phương Cẩm An: "Sao bỗng nhiên liền thay đổi chủ ý? Sao bỗng nhiên liền gả cưới? Trái tim nhỏ bé này của ta có chút thừa nhận không nổi!" Hai tay nàng bưng mặt, nháy mắt, một bộ dạng hiếu kỳ.

Phương Cẩm An cười cười: "Cũng không có bỗng nhiên, chính là mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ, liền nghĩ rõ rồi, ta đối với hắn, rốt cuộc vẫn là động tình. Nếu như không bỏ xuống được, vậy liền dứt khoát cầm lên, cũng không đến mức làm trễ nải Tiểu Ức."

Nói một đống lớn như vậy có hay không đều được, không phải là liệt nữ sợ quấn lang nha. Trong lòng Tạ Tụ cười thầm. Lại vươn tay chọt chọt nàng ngực, hỏi: "Vậy phế Thái Tử đâu rồi, chắc là Thái Tử từ chỗ này văng ra rồi hả?"

Phương Cẩm An thở dài, lắc đầu: "Không, vẫn còn chôn trong cùng ấy."

Không ngoài sở liệu. Tạ Tụ cũng thở dài lắc đầu: "Vùi sâu bao nhiêu?"

"Lời này ta và người bên ngoài đều nói không ra miệng." Phương Cẩm An nâng trán nói: "Ta thậm chí cảm thấy, ta đáng lẽ đều tuyệt vọng rồi, sở dĩ động tình với Tiểu Ức, một nguyên nhân rất quan trọng, là hắn và Lý Mẫn là huynh đệ, thân hình hắn, ánh mắt hắn, còn có một vài cử chỉ mờ ám, chung quy bất chợt một thời điểm nào đó trùng hợp với Lý Mẫn trong ký ức của ta.."

"A, còn có loại chuyện này! Hai người bọn họ đâu có giống nhau đâu? Tướng mạo, hành vi cũng cách xa vạn dặm mà, làm sao lại có thể trùng hợp, thật không hiểu nổi ngài nữa." Tạ Tụ khinh bỉ nàng: "Nhưng lời này ngài tuyệt đối đừng nói với Ức Thái Tử, quá đả thương lòng người!".

"Ta tự nhiên biết rõ," Phương Cẩm An khoát tay: "Ta đã rất nỗ lực kiềm chế loại ý niệm này rồi.."

"Ta phát hiện, ngài thật sự rất cố chấp!" Tạ Tụ nói: "Có lẽ ngài có thể nghĩ như vậy, nói thí dụ như phế Thái Tử khiến ngài động tâm bởi trận đại chiến kia, ngài có nghĩ, bất quá là trùng hợp để phế Thái Tử đuổi kịp! Nếu như lúc ấy thống quân chính là Ức Thái Tử, khẳng định so với phế Thái Tử làm còn tốt hơn nha!"

Phương Cẩm An bất đắc dĩ không cho là đúng cười cười.

Tạ Tụ cũng chỉ đành buông tha cho ý niệm này, ngược lại lại hỏi: "Thành thật mà nói, Ức Thái Tử vì sao động tâm tư với ngài, ngài có hỏi qua hắn chưa?" Là đơn thuần bởi vì kiếp trước trong cuộc ám sát cuối cùng nàng che chở cho hắn, hay là lúc nàng là Phương Cẩm Tú hắn đã có tâm tư này? Tạ Tụ liên tục tò mò.

Nhưng mà Phương Cẩm An lắc đầu, ngạo nghễ nói: "Không có hỏi. Nhưng cũng không cần phải hỏi -- thiên hạ ai mà không thích ta."

Ha ha, Tạ Tụ vừa định bác bỏ nàng, Phương Cẩm An nghiêng đầu, tự vả mặt mình: "Chỉ có một chuyện ngoài ý muốn."

Tạ Tụ phốc xuy một chút chọc nàng cười.

"Đừng nói ta, nói một chút về ngươi đi." Phương Cẩm An áng chừng một viên hạt thông đường, hỏi: "Chuyện loạn thất bát tao rất nhiều ngày nay, làm phiền ngươi cẩn thận chiếu cố ta, ta lại sơ sót quan tâm ngươi -- Trước đó ngươi nói Sở Loan không tệ."

Chưa từng nghĩ Tạ Tụ phóng khoáng mà phất phất khăn trong tay: "Đừng nói tới Sở Loan, chỉ coi như ta chưa nói qua những lời kia."

"Làm sao vậy? Sở Loan hắn chọc ngươi tức giận sao?" Phương Cẩm An vội hỏi.

"Cũng không phải, chính là, tiểu Sở tướng quân người này không tệ, anh tài! Nhưng mà không thích hợp làm phu tế." Tạ Tụ lạnh nhạt nói.

"Vì sao nói như vậy? Nói tỉ mỉ chút coi." Phương Cẩm An khó hiểu. Người của Phương gia nàng, muốn tài có tài muốn mạo có mạo muốn thể lực có thể lực, như thế nào liền luân lạc tới nông nỗi bị ghét bỏ?

"Ta diễn cho ngài coi chút nè." Tạ Tụ đứng lên nói.

"Sở tướng quân," nàng nói chuyện với không khí, giọng nói lập tức trở nên ngọt ngào hẳn lên: "Đây là khăn nhân gia cố ý thêu cho chàng đó, xin chàng nhận lấy được không!"

Nàng lập tức quay người lại, đứng ở đối diện, nhón chân đứng thẳng người, thô cuống họng nói: "Đa tạ phu nhân. Nhưng quân quy có lệnh, không thể lén lút tiếp nhận đồ dân chúng tặng, thứ cho mạt tướng không thể nhận."

Tạ Tụ lại xoay qua chỗ khác:" "Ồ, cái này, cái này không giống sai quy định của quân quy, chàng có thể yên tâm, vấn đề này nương nương biết rõ mà."

Lại xoay người lại: "Vậy nhận lấy là được."

Lại xoay người lại: "Chàng xem một chút, có thích hay không? Người ta đặc biệt lựa chọn thêu hoa văn phi hổ đó."

"Tiết mục cuối cùng đến rồi!" Tạ Tụ nói đến đây, đặc biệt nhắc nhở Phương Cẩm An.

Nàng hít sâu một hơi: "Ừm, đây là lục bố Lục Châu, tơ sợi tinh mịn, tuy nhẹ, nhỏ mềm nhưng không dễ phá hủy. Màu xanh nhạt này vô cùng nhu hòa, không phải phường buôn vải lớn ở kinh thành không thể nhuộm ra màu sắc như vậy. Mà hoa văn phi hổ, là lấy từ Bạch Hổ Tây Phương trong bức họa tứ thần vân khí đồ của tiền triều. Nhưng phối màu đã tiến hành thay đổi, dùng màu xanh sẫm thay thế màu trắng. Nghĩ đến có lẽ là kiêng kị ý nghĩa Bạch Hổ, ta lại cho rằng không cần phải như thế. Châm pháp là châm pháp của Tô phái, thêu pháp thành thạo, mơ hồ có thể thấy được dấu vết đại gia Uyển Tử Sơn của Tô phái, phu nhân có lẽ đã học qua kỹ năng thêu thùa của đồ tử đồ tôn Uyển Tử Sơn? Uyển Tử Sơn tốt thiệt, nhưng là đồ tử đồ tôn của nàng phải tranh đấu rất nhiều, dẫn đến trong các bức tranh thêu đều lộ ra khí phách phân tranh, phu nhân vẫn là đổi sang phái khác đi."

Rốt cuộc nói xong rồi, Tạ Tụ ngồi vào bên cạnh Phương Cẩm An vội vàng uống một ngụm trà thấm giọng: "Chính là như vậy, ta cũng phát hiện, đầu óc người nhà các ngài, chung quy cùng phàm nhân chúng ta không cùng một dạng."

Phương Cẩm An dĩ nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Suy nghĩ kỹ một chút, Sở Loan trước kia nói chuyện là như vậy, thân phận cho phép, hắn gặp chuyện phải tìm căn nguyên, tinh tế phân tích -- nhưng tình huống bây giờ không giống nha, Sở Loan sao cũng cố chấp rồi, như vậy làm sao lấy vợ được chứ?

"Tiểu tử này là không có thông suốt, đợi ta chỉ điểm chỉ điểm cho hắn." Phương Cẩm An vô lực nói với Tạ Tụ.

"Không cần không cần, đối với hắn ta không có hứng thú." Tạ Tụ cũng có phần bất đắc dĩ.

"Đối với người nào không có hứng thú?" Lúc này Lý Ức đã trở về.

"Không có gì không có gì." Tạ Tụ nhìn Lý Ức, rõ ràng là dáng vẻ rất kích động, kích động sắc mặt đỏ bừng, trong lòng biết hẳn là chuyện tốt được thành, vì vậy vội vàng thức thời lui xuống.

"Khuôn mặt sao hồng như vậy?" Phương Cẩm An cũng phát hiện.

"Tử Lai Vương thúc quả nhiên thuyết phục phụ hoàng, phụ hoàng đã đồng ý chuyện của ta và nàng." Lý Ức kềm chế gợn sóng trong lòng, trấn định ngồi bên cạnh Phương Cẩm An nói.

Phương Cẩm An vươn tay đi dò xét trên trán hắn: "Ai nha, sao nóng như vậy? Đệ ngã bệnh?"

"Không có việc gì không có việc gì, có lẽ có chút cảm lạnh, lập tức tốt liền." Lý Ức rốt cuộc nhịn không được cười, ôm lấy nàng hỏi: "An An, nàng có vui mừng không?"

"Tất nhiên là vui mừng." Phương Cẩm An ứng phó hắn một câu, vội gọi người nói: "Mau mời Hoàng Phủ tiên sinh!"

Lý Ức tự cho là cảm lạnh nho nhỏ, nhưng Hoàng Phủ Cực chẩn đoán bệnh xong, vốn là hắn mấy ngày lao tâm lao lực, vừa chịu vết thương roi không nhẹ, thân thể rốt cuộc chịu không nổi, chi bằng cẩn thận tĩnh dưỡng.

Hoàng Phủ Cực tính tính toán toán đã là mấy ngày không có hảo hảo nghỉ ngơi, thu xếp xong Lý Ức, hắn thật sự chống đỡ không nổi, báo cái tội trạng, trở về nhà nghỉ ngơi.

Tiễn Xuyến Nhi nhìn thấy hắn, trong lòng một tảng đá lớn cuối cùng rơi xuống đất -- nàng hiện tại thân thể càng ngày càng nặng, Hoàng Phủ Cực liền không cho nàng đi theo bốn phía vất vả.

Ô Mạn Ti cũng chào đón, cười hì hì vấn an Hoàng Phủ Cực, vừa hầu hạ hắn cởi xuống áo khoác ngoài.

"Ai nha, ta đây chính là thiếu thấu đáo, mất chín trâu hai hổ mới khiến nương nương tốt lên, nào có thể đoán được Điện hạ lại bị bệnh." Hoàng Phủ Cực vừa cởi quần áo vừa nói.

"Nghiêm trọng lắm không?" Tiễn Xuyến Nhi vội hỏi.

"Không sao, bất quá là lao tâm lao lực quá mức, nghỉ ngơi hai ngày là ổn." Hoàng Phủ Cực nói.

"Vậy thì tốt rồi." Tiễn Xuyến Nhi thở dài nói: "Điện hạ cũng thật sự không dễ dàng. Tấm lòng hắn đối với nương nương, mới đầu ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng quen thuộc mới biết được, ngược lại là người si tâm thiên hạ hiếm có."

"A, nhắc đến chuyện này, cũng có cái tin vui." Hoàng Phủ Cực cười nói: "Chuyện của Điện hạ và nương nương, bệ hạ đồng ý rồi đó."

"Thật chứ?" Tiễn Xuyến Nhi cả kinh nói: "Thiên gia này, thật đúng là dung hạ được đệ chị dâu?"

"Này cũng không thể." Hoàng Phủ Cực vẫy vẫy tay: "Thiên gia thể diện vẫn phải có. Còn phải tốn chút trắc trở. Trước tuyên cáo thiên hạ phế Thái Tử Phi hoăng thệ, sau đó thì sao, lúc sau bộ hạ cũ Phương thị tấu lên, nói là tìm được Tam tiểu thư Phương phủ lưu lạc dân gian. Lại sau đó thì sao, bệ hạ hạ chỉ, gả Tam tiểu thư này cho Thái Tử."

"Hứ, Đây là dỗ dành tiểu hài tử ba tuổi sao?" Tiễn Xuyến Nhi bật cười: "Nhưng tả hữu nhân gia Phương thị của cải bày ra đó, toàn bộ mặt mũi của Thiên gia và triều đình, tất cả đều vui vẻ là ổn rồi."

Tất cả đều vui vẻ sao? Một bên Ô Mạn Ti lẳng lặng nghe, trong mắt tinh quang lập loè.

Rốt cuộc thế gia thâm căn cố đế, hắn ở đây mới biết được chuyện này, hai canh giờ sau người Liễu gia liền đến. "Trong cung truyền đến tin tức, bệ hạ đã đã đáp ứng chuyện Thái Tử và Phương thị. Nhưng ta ở nơi đây, vẫn chưa có biện pháp đi vào quỳnh hoa uyển, phải làm sao mới ổn đây?" La phu nhân vội vàng hỏi.

"Không vội không vội." Ô Mạn Ti thong dong nói: "Thời gian còn có rất nhiều. Cái gọi là kế ly gián, chi bằng khi bọn hắn vui mừng nhất thì tiến hành, hiệu quả mới tốt nhất. Nghe nói trong các ngươi vốn có chuyện xưa, có nữ tử, tưởng niệm không biết tin tức người yêu, dày vò phía dưới, quả là huyết mạch khô kiệt, trái tim cũng kết thành tảng đá. Loại chuyện này thật sẽ phát sinh sao, ta thật là rất ngạc nhiên a.."
Bình Luận (0)
Comment