Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 6

Một bóng dáng cao lớn ôm một nữ đồng nho nhỏ, chậm rãi đi tới.

Nữ đồng nho nhỏ này, chĩ cỡ bốn năm tuổi, trên mặt trái xoan nho nhỏ là một đôi mắt tròn vo, non nớt chớp chớp. Cái miệng nhỏ hơi vểnh, dáng vẻ luôn mang theo ba phần tươi cười. Chỉ liếc một cái, cũng làm người ta muốn thương yêu che chở.

Ngược lại, người ôm cô bé, chính là nam tử cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm nhưng cả người lại phát ra hơi thở lạnh như băng.

Đây là Lý Ức? Trong kiếp trước, hai mắt Lý Ức trong chiến tranh vì tên lạc gây thương tích, luôn dùng áo giáp che đậy nửa phần trên khuôn mặt, muốn nói dáng vẻ hắn lúc không mù là cái dạng gì, Tạ Tụ thật đúng là không có ấn tượng.

Hiện tại không có áo giáp, Tạ Tụ quan sát hắn tỉ mỉ: Một gương mặt cường tráng dương cương, chỉ là khí chất không khỏi vô cùng hung ác nham hiểm, diện mạo đáng sợ.

Lý Ức càng đi càng gần, Tạ Tụ mắt không rời nhìn hắn chằm chằm, lại phát hiện, đôi mắt kia hoàn hảo không chút tổn hại, thật đúng là không giống người thường.

Ánh mắt kia cứng nhắc trống rỗng, không hề có thần thái sinh động, giống như đã thành thói quen không sử dụng ánh mắt để diễn tả tâm tình.

Bỗng nhiên, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, ánh mắt trống rỗng này đảo qua Tạ Tụ.

Tạ Tụ liền cảm thấy ớn lạnh thấm xương, nhịn không được hung hăng rùng mình một cái.

"Nhi thần kính chúc sinh nhật Hạ quý phi nương nương, nguyện nương nương phương thần vĩnh trú, phúc thọ an khang." Túc Vương Lý Ức sau khi chúc thọ cho Liễu quý phi, liền dâng lên quà chúc thọ. Ấu muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của hắn thập Nhị công chúa Lý Điềm, cũng học theo hắn, đâu ra đấy quỳ lạy, động tác non nớt đáng yêu, lại làm Liễu quý phi yêu không chịu được: "Mau đứng lên, tất cả đứng lên. Điềm Điềm, đến Triệu mẫu phi nơi này, để Triệu mẫu phi ôm ôm."

Lý Điềm đứng lên, cử động bắp chân duỗi ra bàn tay nhỏ bé nhào vào trong ngực Liễu quý phi.

"Không được làm nhăn quần áo Quý Phi nương nương!" Vương Thục phi vội nói.

"Không có gì đáng ngại không có gì đáng ngại." Liễu quý phi bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Điềm: "Một đôi trai gái ngoan, muội muội a, tỷ tỷ thật hâm mộ ngươi mà!"

Triệu quý phi nửa đời người này, tuy được thánh sủng, đã từng thai nghén long tử, nhưng sinh hạ hai ba thai đều không nuôi dưỡng được, cho nên mới có lời nói này.

Vương Thục phi tự nhiên hiểu ý bà ta, bà không biết nên tiếp lời thế nào, liền chỉ mỉm cười.

Liễu quý phi lại nhìn Lý Ức nói: "Chúng ta mới vừa nói tới con đó, cũng không biết Túc vương phi tương lai của chúng ta là người thế nào tài, mới hàng phục được con!"

"Con biết!" Lý Ức còn chưa kịp mở miệng, Điềm công chúa đã kêu lên.

"Ồ? Điềm Điềm biết hả? Nói cho Triệu mẫu phi được không?" Liễu quý phi trêu chọc cô bé.

Điềm công chúa giống như tiểu đại nhân gật đầu nói: "Ca ca nói, chị dâu tương lai của con, nàng là nhân trung long phượng, sáng như mặt trời ló hừng đông, sáng như hoa sen dập dềnh trên nước!"

Tiếng trẻ nhỏ ngây thơ thanh thúy vang dội, làm toàn bộ chỗ ngồi lại thở dài và cười cười: "Thì ra ngưỡng mộ trong lòng Túc Vương điện hạ lại là loại nữ thần này! Trách không được chướng mắt phàm trần dong chi tục phấn.."

Cũng dẫn tới có người suy nghĩ nhiều.

Nhân Trung Long Phượng, ai là Phượng, ai là Long? Ha ha, Tứ đệ, chí hướng của ngươi quả nhiên không nhỏ a. Lý Mẫn trong lòng cười lạnh.

Mà phía sau hắn ta Tạ Tụ nghe xong lời này, thiếu chút nữa không có phun một miệng trà ra ngoài.

Chỉ có nàng biết rõ, đây rõ ràng nói Phương Cẩm An, đây tuyệt đối là nói Phương Cẩm An đấy!

Hắn hắn hắn, hắn ngưỡng mộ Phương Cẩm An, hắn hắn hắn, ánh mắt hắn không mù, đây, đây hết thảy cũng chỉ hướng về một việc, đó chính là, hắn cũng giống như mình, là một người từ kiếp trước chết qua một lần!

Tạ Tụ chỉ cảm thấy trong đầu trời đất quay cuồng, mồ hôi lạnh thấm ướt tầng tầng lớp lớp quần áo.

Ánh mắt trống rỗng lạnh lùng giống như lại đảo qua nàng, nhưng đợi Tạ Tụ đột nhiên kinh sợ nhìn sang, Lý Ức lại quy củ nói chuyện với Liễu quý phi: "Mấy ngày trước đây dạy nàng đọc Lạc Thần phú, liền lấy ra nói lung tung, khiến nương nương chê cười."

Ứng phó Liễu quý phi xong, hắn lại quay đầu ngồi bên cạnh Lý Mẫn, rồi hỏi: "Nhị ca, lần này lại không thấy Thái Tử Phi đi, thân thể nàng đã khỏe lên chưa?"

Ngươi ngươi ngươi, ngươi còn dám hỏi trắng trợn như vậy! Tạ Tụ hít một hơi thật sâu, cảm thấy việc trọng sinh trở về thế gian này thật thần kỳ.

Lý Mẫn đối với lời này của hắn ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng ngữ khí qua loa: "Thân thể nàng vẫn như cũ, chính là càng ngày càng không thích ra cửa."

"Ngày giỗ hai ngày trước của Đại sư huynh, ta đến Nam Giang tế lễ." Lý Ức lại nói: "Nghĩ đến chuyện cũ, rất là thương cảm. Đại sư huynh chỉ còn lại có một người thân là Thái Tử Phi này thôi, nhị ca cần phải chiếu cố nàng thật tốt."

Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt Lý Mẫn ngược lại nhu hòa hai phần: "Lời này không cần ngươi nói, cô tự nhiên biết rõ."

Đại sư huynh? Tạ Tụ suy nghĩ một chút, nhớ tới nguyên do có xưng hô này.

Kiếp trước Lý Mẫn đã từng nhắc qua với nàng, Phương gia Tấn Nguyên thiết lập Giảng Vũ Đường, mấy năm trước hắn trấn thủ Bắc Cương, từng lẫn vào Giảng Vũ Đường nghe giảng, cũng bởi vậy bái Tấn Dương hầu Phương Cẩm Tú là sư huynh.

Ngược lại không có nhắc qua Lý Ức. Hôm nay nghe xong như vậy, xem ra Lý Ức đã từng vào Giảng Vũ Đường của Phương gia hay sao? A, suy nghĩ kỹ một chút điều này cũng không kỳ quái, khi Lý Ức xấp xỉ tuổi Lý Mẫn, cũng đi Bắc Cương quân dốc sức.

Nhưng kiếp trước, Lý Ức ở Bắc Cương này vài năm, vắng vẻ vô danh, còn hủy một đôi mắt. Mà Lý Mẫn lại lập được chiến công hiển hách, trở thành vốn liếng hùng hậu giúp hắn tranh đoạt vị trí Thái Tử này.

Nhưng kiếp này, hiển nhiên hết thảy đều đã bất đồng. Nhưng mà rốt cuộc bất đồng ở đâu? Tạ Tụ còn chưa rõ lắm. Nàng chỉ hận tự mình trước đó không lưu tâm. Nàng có loại trực giác, Lý Ức trọng sinh, ắt sẽ cản trở trù tính của nàng.

Dù sao, kiếp trước Phương Cẩm An coi như là vì cứu hắn mà chết.

Như thế nào cho phải, như thế nào cho phải. Tạ Tụ tâm loạn như ma.

Còn chưa lý giải được manh mối, âm thanh thông truyền lại lên, Hoàng Đế đã đến.

Tạ Tụ vội theo mọi người, quỳ nghênh đón Hoàng Đế.

Kim thượng Sùng Nguyên Đế, ngược lại vẫn là dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm như vậy, so với trong trí nhớ Tạ Tụ không có gì khác biệt. Tay trái của ông cầm một thanh Ngọc Như Ý, tay phải khoác lên một cánh tay nam tử ăn mặc giống đạo sĩ, chậm rãi đi vào trong điện: "Đều đứng lên đi,"

Tạ Tụ đứng lên, ánh mắt rơi xuống trên người đạo sĩ kia: A, là yêu đạo Hồng Minh. Xem ra, giống như đời trước, Hoàng Thượng đã bắt đầu dùng đan dược.

Kiếp trước, Sùng Nguyên Đế cả đời sáng suốt quả quyết, hết lần này tới lần khác đến khi về già lại trầm sa vào tầm tiên vấn đạo. Ba năm sau này, Sùng Nguyên Đế dưới sự đầu độc của Hồng Minh, ăn vào một viên lại một viên cái gọi là Kim Đan, thậm chí còn đi đời nhà ma.

Mà sau khi Hoàng Đế băng hà, Hồng Minh cũng không bị hỏi tội, trái lại, hắn vẫn được Lý Mẫn trọng đãi có thừa. Khi đó nàng có thể thuận lợi trèo lên hậu vị, Hồng Minh này cũng ra một phần lực: Hắn kết luận Phương Cẩm An là yêu nghiệt quấn thân, không xứng là hoàng hậu..

Trong đầu Tạ Tụ giật mình một cái: Chẳng lẽ, Hồng Minh này vốn là người của Lý Mẫn?

* * *

Sùng Nguyên Đế ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng, phía dưới ông hoàng tử hoàng nữ rất nhiều, tựa như con chuột thấy mèo, cả đám đều cúi thấp đầu xuống.

Tạ Tụ biết rõ, làm phụ thân, Sùng Nguyên Đế thật là không xứng chức. Ông đối đãi với các con của mình, thật sự có thể nói là băng lãnh vô tình. Chưa từng nghe nói có hoàng tử hoàng nữ nào được Hoàng Đế sủng ái, dám ở trước mặt hoàng đế nũng nịu. Đám hoàng nữ còn tốt, chỉ cần thành thành thật thật đợi gả. Các hoàng tử thì có thể nói khổ không thể tả, tuổi vừa đến liền bị ném vào triều đình, từ đó về sau liền không khác thần tử, Hoàng Đế chỉ để ý đến chiến công của bọn hắn, chiến công rõ ràng, càng cao thì ban thưởng càng dày, không lập được chiến công, thì liền không giữ thể diện, dạy bảo giáng chức thậm chí chẳng quan tâm, mặc cho luân lạc tới hoàn cảnh ngay cả áo cơm cũng không có. Cho nên tình cảm giữa các hoàng tử Lý thị Thiên gia đời này hết sức nhạt nhẽo, tranh đấu cũng đặc biệt kịch liệt. Lý Mẫn tuy là con trai trưởng của nguyên hậu, nhưng cũng không có nửa phần ưu đãi. Phía trên hắn vốn còn có vị đại ca đích trưởng tử, là bị hắn đích thân kéo xuống vị trí Thái Tử, đưa vào chỗ chết.

Mà thân mẫu Lý Ức thấp kém, cảnh ngộ cả cuộc đời trước càng đáng thương, thời niên thiếu không biểu hiện, lúc thanh niên thì mù, ở trong mắt Sùng Nguyên Đế, coi hắn đứa con trai này như không tồn tại -- Tạ Tụ còn nhớ rõ, vào một bữa tiệc tổ chức hằng năm ở kiếp trước, Lý Ức mời rượu Sùng Nguyên Đế, Sùng Nguyên Đế chỉ lo nói giỡn với những người khác, nửa ánh mắt cũng không nhìn hắn, mặc cho Lý Ức đứng chừng một phút đồng hồ, cuối cùng tự mình yên lặng lui ra.

Ở kiếp này cảnh ngộ Lý Ức so sánh với một đời trước, quả thực cách biệt một trời một vực. Lúc Sùng Nguyên Đế ngồi vào vị trí, Sùng Nguyên Đế đặc biệt chỉ thị chuyển vị trí của hắn lên trên chút ít. Lúc yến ẩm, cũng liên tiếp nâng chén với hắn. Đánh giá cao hắn, quả thực có thể sóng vai cùng Thái Tử -- Tạ Tụ cũng có thể nhìn ra kiêng kị trong mắt Thái Tử đối với Lý Ức.

Trong lòng Tạ Tụ lo lắng càng nhiều.

Bởi vậy lúc một tiếng thét dài bỗng nhiên vang lên trong đại điện, Tạ Tụ tâm thần có chút không tập trung tay run rẩy kinh hãi, bẽ gãy chiếc đũa.

Ngược lại không có ai chú ý đến thất nghi của nàng. Tất cả mọi người bị một đoàn người khóc sướt mướt đi vào trong điện hấp dẫn ánh mắt.

Cầm đầu, là một lão nhân râu tóc bạc trắng già trên tám mươi tuổi. Trên mặt ông ta cục xanh cục tím, áo bào trên người cũng te tua không chịu nổi, vào lúc mở miệng kêu rên còn có thể thấy chỗ răng cửa đã mất lộ ra một cái động.

"Phúc hoàng thúc, ngươi đây là sao thế này?" Sùng Nguyên Đế thất kinh hỏi.

"Bệ hạ, bệ hạ phải làm chủ cho thúc thúc!" Lão nhi này leo đến phía trên ngự tọa, ôm đùi Sùng Nguyên Đế, gào khóc.

Tạ Tụ biết rõ vị Phúc vương này, vai lứa ông ta là thúc thúc của Sùng Nguyên Đế. Cả đời tầm thường không có chí tiến thủ, là một nhàn tản tôn thất xem trọng ăn uống chơi đùa. Duy nhất mạnh hơn Hoàng thất khác, đó là sống lâu thân thể khỏe mạnh. Cho tới tuổi này, thân thể vô bệnh vô tai, vẫn ăn được sơn trân hải vị nghe được đàn sáo. Chỉ có tính tình thụt lùi thành tiểu hài nhi. Sùng Nguyên Đế ao ước được sống lâu như ông ta, những năm gần đây ngược lại đối xử trọng đãi với ông ta, coi ông ta là ông cụ mà nuôi dưỡng.

Bởi vậy lúc này thấy Phúc vương không ra thể thống gì như vậy, Sùng Nguyên Đế cũng không tức giận, trái lại tự mình đứng dậy nâng ông ta: "Đây đều là do bị đánh? Nhanh đi gọi ngự y! Là ai dám mạo phạm hoàng thúc như vậy? Nhanh nói với chất nhi!"

"Ta không sao," Phúc vương nước mắt tuôn đầy mặt túm lấy Sùng Nguyên Đế: "Là Tiểu Tiên Nữ quan trọng hơn, bệ hạ à, Tiểu Tiên Nữ của ta bị người ta đoạt đi rồi! Đó là bảo bối tâm can của ta a!"

Nghe nói lời này người ở đại điện ngược lại là kinh ngạc cả kinh: Đây, Phúc vương đây tuổi tác lớn như vậy rồi, vẫn còn thích chuyện trăng hoa, theo người tranh giành tình nhân?

"Lại có chuyện như thế? Đến tột cùng là ai dám vô pháp vô thiên như vậy?" Sùng Nguyên Đế cũng có chút kinh ngạc.

Câu nói tiếp theo của Phúc vương càng làm người ở đại điện kinh ngạc ngũ lôi oanh đỉnh: Là nhi tử của bệ hạ ngươi cướp đi đấy! Bệ hạ mau bảo nhi tử ngươi trả Tiểu Tiên Nữ cho ta!
Bình Luận (0)
Comment