Khi Kỷ Sơ Đào tỉnh dậy, chăn nệm ngoài bình phong đã được xếp gọn gàng.
“Kỳ Viêm đâu?” Nàng xoay người ngồi dậy, hỏi.
Phất Linh vừa hầu hạ Kỷ Sơ Đào mặc quần áo vừa trả lời: “Kỳ Tướng quân thức dậy giờ Mạo chính*, ngồi đả tọa một lát rồi đi dạo trong đình, bây giờ đang đứng ngoài cửa điện. Người có muốn gọi hắn tiến vào không?”
*Giờ Mạo chính: Sáu giờ đúng buổi sáng.
Nghe tin Kỳ Viêm suốt đêm không gặp chuyện gì, Kỷ Sơ Đào thoáng yên lòng, thò đầu ra từ sau bình phong, lén lút nhìn chung quanh.
Nàng nhìn ra ngoài cửa điện rộng mở, Kỳ Viêm không cách quá xa mà khoanh tay trước ngực tựa vào cây cột dưới hành lang, ngẩn người nhìn chân trời âm u. Kỷ Sơ Đào suy đoán có lẽ hắn không thích nghi với cuộc sống trong phủ Công chúa, hoặc là đang suy tư bước kế tiếp nên làm thế nào.
Nàng “ừm” một tiếng, xoa đôi mắt mông lung nói: “Đừng quấy rầy hắn.”
Kỷ Sơ Đào uống nước trà súc miệng, lơ đễnh thấy quầng thâm màu đen quanh mắt Phất Linh, bèn ôn tồn hỏi: “Phất Linh, đêm qua ngươi không ngủ được à?”
“Nô tỳ không sao, cảm ơn điện hạ đã quan tâm.” Phất Linh canh giữ ngoài cửa suốt đêm cho chủ tử cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Đêm qua bất kể dã thú nằm bên cạnh vẫn có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ, e rằng trên đời này chỉ có một mình Tam điện hạ mà thôi.
Giờ Thìn, nội thị Tiểu Niên tiến vào xin chỉ thị có muốn truyền lệnh hay không.
Kỷ Sơ Đào đồng ý, nhìn thoáng qua Kỳ Viêm chỉ mặc quần áo phong phanh đứng dưới hành lang, lại gọi thái giám Tiểu Niên, nói: “Đưa chút đồ ăn đến đây cho Kỳ Tướng quân, lại chuẩn bị mấy bộ xiêm y cho hắn, không được bạc đãi hắn.”
Tiểu Niên không hề bất ngờ khi thấy Kỳ Viêm xuất hiện trong phủ Công chúa. Trải qua chuyện hai người ngủ chung phòng đêm qua, e rằng toàn bộ người trong phủ Công chúa đều biết hắn đã trở thành hạ thần dưới váy Tam điện hạ. Tiểu Niên vui vẻ nhận lệnh rồi ra ngoài thu xếp công việc.
Dùng bữa xong, Kỷ Sơ Đào quyết định vào cung một chuyến.
Trước Trường Tín cung, Kỷ Sơ Đào bắt gặp mấy vị quan văn đang rời đi.
Người dẫn đầu lạnh nhạt như ngọc, tựa như hạc trong bầy gà giữa một đám lão thần lưng còng tóc bạc cổ hủ, rõ ràng vô cùng trẻ tuổi, vậy mà lại mặc quan bào màu tím tam phẩm, đeo túi Kim Ngư bên eo, khổng tước trước ngực được thêu rất sống động… Người còn trẻ tuổi mà đã đứng trên địa vị cao, toàn bộ Đại Ân chỉ có một người duy nhất.
Trạng nguyên lang năm Xương Long thứ tám, nay là Tả tướng - Chử Hành.
Hôm qua trước cửa cung, người mà đám sĩ tử nho sinh xin được tha tội cho Kỳ Viêm làm ầm ĩ đòi gặp mặt, chính là vị Tả tướng đại nhân lãnh diện thanh thiên này.
Thấy Kỷ Sơ Đào, Chử Hành dừng bước, hơi né tránh rồi chắp ống tay áo thi lễ với nàng.
Các văn thần khác cũng đều hành lễ, chẳng qua khi thấy Kỷ Sơ Đào, sắc mặt của họ trông quái dị như vừa nuốt phải ruồi bọ. Lúc đi ngang qua, nàng thậm chí còn nghe thấy mấy tiếng thở dài đục ngầu, nói câu gì “Sỉ nhục cỡ này, chẳng lẽ không phải khiến lòng dạ người trong thiên hạ nguội lạnh hay sao”…
Kỷ Sơ Đào có thể đoán được, họ đến đây vì ai.
Chuyện hoang đường nhất mà Kỷ Sơ Đào từng làm trong suốt mười sáu năm qua, đó là đòi Kỳ Viêm với đại tỷ, cứ như một hài tử lần đầu làm chuyện xấu nên khó tránh khỏi thấp thỏm áy náy.
Nhập điện chào hỏi xong, Kỷ Sơ Đào ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nguyên, quan tâm hỏi: “Đại Hoàng tỷ, chuyện Kỳ Viêm, có phải muội đã khiến tỷ khó xử không?”
Kỷ Nguyên không trả lời trực tiếp mà chỉ hỏi: “Vĩnh Ninh, muội có biết tại sao muội đòi Kỳ Viêm với bổn cung, bọn Chử Hành lại chỉ trích như vậy không?”
Kỷ Sơ Đào trả lời lí nhí: “Muội biết, họ cảm thấy bất bình thay cho Kỳ Tướng quân chăng?”
“Không, là vì muội chưa đủ mạnh.” Kỷ Nguyên phủ nhận ngay tức thì, giọng điệu vẫn bình tĩnh ung dung như trước: “Muội phải ghi nhớ, chỉ cần thủ đoạn của muội đủ cứng rắn, quyền lực đủ lớn thì ai cần biết là Ngũ Lăng niên thiếu hay là Tướng quân Thế tử, tất cả đều sẽ tranh nhau làm cận thần của muội. Họ oán trách không phải là vì bắt Kỳ Viêm phụng dưỡng một Trưởng Công chúa, mà là phải phụng dưỡng một Trưởng Công chúa vô dụng.”
Trái tim Kỷ Sơ Đào khẽ rung động.
Nàng biết đại tỷ muốn dạy dỗ nàng điều gì, song vẫn có một âm thanh như đang hỏi: Chỉ dựa vào quyền lực, thật sự có thể chinh phục mọi thứ sao?
“Muội nghĩ gì?” Kỷ Nguyên hỏi.
Kỷ Sơ Đào hoàn hồn, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, hỏi nỗi hoang mang đã che giấu dưới đáy lòng mình thật sâu: “Muội chỉ cảm thấy, nếu một ngày nọ thứ mà muội muốn, người mà muội thích, chỉ có thể cướp đoạt bằng thủ đoạn thì muội có thật sự cảm thấy hạnh phúc không?”
“Nhưng nếu muội không mạnh lên thì sẽ như hôm nay, ngay cả quyền lựa chọn nam nhân cũng không có.” Dừng trong chốc lát, Kỷ Nguyên nhìn muội muội gằn từng chữ: “Ngay cả hậu duệ của phản tặc cũng dám từ chối hôn sự với muội.”
Kỷ Sơ Đào như đã hiểu được điều gì đó, trái tim như bị siết chặt.
Biết rõ nếu tiếp tục truy vấn thì chưa chắc sẽ thừa nhận được chân tướng, song nàng vẫn kìm lòng không đậu hỏi: “Cho nên, Đại Hoàng tỷ đưa Kỳ Viêm đến bên cạnh muội, không phải là quan tâm tới nguyện vọng của muội, mà chỉ vừa lúc mượn tay muội để trừng phạt hắn thôi ư?”
Kỳ Viêm từ chối làm Phò mã, vậy thì cho hắn nếm mùi phải quỳ dưới váy người khác, đây đúng là phong cách hành sự của đại tỷ.
“Có gì khác biệt?” Kỷ Nguyên bâng quơ hỏi lại.
“Có khác biệt.” Kỷ Sơ Đào hơi mím môi, trong lòng nghẹn ứ như bị nhét một cục bông vải, rầu rĩ nói: “Muội cứ nghĩ rằng, bất kể cục diện triều đình rối ren cỡ nào thì chí ít, giữa muội và Hoàng tỷ sẽ không tồn tại sự lợi dụng lừa dối…”
Câu nói đầy hụt hẫng của nàng lại khiến Kỷ Nguyên – người đã quen có ý chí sắt đá – cảm thấy đau lòng trong chớp mắt.
Nhưng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, nàng ấy lại khôi phục thái độ bình thường, lạnh lùng nói: “Xem ra bổn cung đã quá dung túng muội, khiến muội quên mất thân phận của mình! Chẳng qua là thỏa mãn nhu cầu hai bên mà thôi, nói gì đến chuyện lợi dụng?”
Lớn đến chừng này tuổi, đây là lần đầu tiên Đại Hoàng tỷ trách cứ mình bằng giọng điệu nghiêm khắc như vậy. Kỷ Sơ Đào vô cùng kinh ngạc, trong lòng không khỏi khó chịu.
Cảm giác khó chịu này dần dần được tích lũy từng chút một, bắt đầu từ lần tứ hôn bất thình lình trong buổi Ngự yến hôm ấy.
Từ nhỏ nàng đã chạy theo chân các tỷ tỷ, năm này qua năm khác, không biết bắt đầu từ khi nào, các tỷ tỷ và nàng càng ngày càng xa cách, đại tỷ công bằng chính trực trở nên lạnh lùng hà khắc, nhị tỷ cởi mở càng ngày càng phóng túng, dường như chỉ có một mình nàng bị bỏ lại trong hồi ức quá khứ, không thể cất bước tiến về phía trước.
Nàng quá dựa dẫm vào các Hoàng tỷ, thế nên suýt nữa quên mất thì ra sau khi lớn lên sẽ có rất nhiều thứ mà mình không thể chiếm được chỉ dựa vào làm nũng.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điều đó, Kỷ Sơ Đào mới có thể áp chế nỗi lòng chua xót, bình tĩnh trở lại.
Nàng nắm chặt tay, hạ quyết tâm đứng dậy, hành đại lễ trong ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Nguyên.
“Trưởng tỷ có lập trường của trưởng tỷ, Vĩnh Ninh đều biết rõ. Chỉ có điều nếu tỷ đã tặng Kỳ Viêm cho ta thì ta sẽ dùng phương pháp của mình để xử lý hắn.” Giọng Kỷ Sơ Đào trong veo, tràn đầy sự dịu dàng kiên định xưa nay chưa từng có.
Sắc mặt Kỷ Nguyên hơi dịu đi.
Lát sau, nhìn muội muội, nàng ấy nâng một tay giả vờ đỡ nàng: “Đã tặng cho muội thì muội muốn chơi thế nào, tất nhiên sẽ do chính muội quyết định.”
Có sự cho phép của đại tỷ, ít nhất trong phủ Công chúa, Kỷ Sơ Đào có thể dùng phương thức của mình để bảo vệ Kỳ Viêm chu đáo.
Trước khi cáo lui, Kỷ Sơ Đào do dự nhiều lần, cuối cùng mềm giọng giải thích: “Đại Hoàng tỷ chớ giận, vừa rồi… Muội không có ý ngỗ ngược đâu…”
Thu nữ sử nâng công văn đi tới, Kỷ Sơ Đào đành phải nuốt lời nói vào bụng, ngoan ngoãn nói: “Vậy thì Đại Hoàng tỷ làm việc tiếp đi, Vĩnh Ninh xin cáo lui.”
Dứt lời, nàng nhún chân thi lễ rồi cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi cung điện.
Chờ nàng rời đi, lúc này Kỷ Nguyên mới nhắm mắt, xoa huyệt thái dương.
Thu nữ sử đặt công văn chồng chất trước mặt Kỷ Nguyên rồi sửa soạn lại từng cái một, nói: “Lúc trước Trấn Quốc Hầu Thế tử bị bỏ tù, lại lấy lùi làm tiến khiến điện hạ không thể giết hắn, cũng không thể thả hắn ra ngoài, tình huống vô cùng bị động. Nay điện hạ biết thời biết thế đưa hắn đến chỗ Tam Công chúa, vừa tạm thời tước quân chức của hắn, vừa giải quyết khốn cảnh trước mắt, quả thật là mưu kế một mũi tên bắn trúng hai đích. Chỉ có điều…”
Thấy Thu nữ sử chần chờ, Kỷ Nguyên mở mắt, tùy ý hỏi: “Chỉ có điều gì?”
Thu nữ sử trả lời: “Chỉ có điều, dã thú dù đã bị nhổ nanh vuốt thì vẫn hung ác như xưa, tính cách của Tam Công chúa điện hạ quá ôn hòa lương thiện, không biết có thể đối phó với hắn hay không.”
“Nếu Kỳ Viêm thật sự làm chuyện gì đó thì ngược lại sẽ thành chuyện tốt đối với bổn cung. Chỉ sợ hắn không chịu lộ dấu vết mà thôi. Còn Vĩnh Ninh…” Kỷ Nguyên cầm bút, mực chu sa thấm lên giấy để lại một vết đỏ thẫm, hồi lâu sau mới nói bằng giọng tối tăm: “Chim ưng non không rời tổ, thì sẽ không bao giờ học được cách bay lượn.”
Trước kia, nàng ấy cứ lo lắng Kỷ Sơ Đào sẽ bị kẻ khác lợi dụng, bị kẻ khác lừa gạt. Bây giờ ngẫm lại, che chở nàng quá mức cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt. Con người chỉ khi nào trải qua đau xót thì mới trưởng thành được.
Che giấu cảm xúc, Kỷ Nguyên dùng bút chu sa vẽ vòng tròn quanh ba chữ “Lang Gia Vương”, trong đôi mắt phượng nhướn lên là sự cường đại kiêu căng tự phụ.
“Đi báo với Hoàng thượng, dạo gần đây Tiểu Hoàng thúc không yên phận, vậy thì đưa ông ta về đất phong thôi, sau này không cần thiết đến Kinh đô nữa.”
…
Kỷ Sơ Đào vừa về phủ đệ thì thấy Kỳ Viêm ngồi trên lan can bằng đá trong đình viện, khuỷu tay gác lên đầu gối, thân thể nhoài về phía trước, tựa như một con sói cường đại mà cô đơn, ngang tàng suy sút.
“Ta nói, lấy ra.” Hắn lạnh lùng nhìn một dãy cung thị trước mặt, tán cây để lại bóng râm trên gương mặt của hắn.
Khi ngước mắt lên, tầm mắt của hắn và Kỷ Sơ Đào chạm nhau.
Vóc dáng của thiếu nữ vừa tròn mười sáu tuổi yểu điệu thướt tha, khoác lên mình bộ đại tụ lễ sam màu đỏ cam, mắt như hạnh, nhan như hoa, kiều diễm vô song.
Lúc tiến cung nàng còn rất vui vẻ, bây giờ trở về lại khẽ nhíu mày u sầu, trông có vẻ buồn bã ấm ức…
Có điều, nàng vui vẻ hay không thì liên quan gì đến mình? Kỳ Viêm đưa mắt nhìn mấy món “xiêm y” mà đám cung thị đưa tới, âm thầm cười khẩy: Một người mặt ngoài ngây thơ hồn nhiên, cũng sẽ dung túng gia phó dùng thủ đoạn đê tiện này để sỉ nhục mình.
Hắn nhảy xuống lan can bằng đá đứng vững rồi xoay người muốn bỏ đi.
“Kỳ Tướng quân.” Kỷ Sơ Đào lại gọi hắn, nhanh chóng đi tới, gió thu thổi đầy tay áo của nàng phồng lên, trông như cánh bướm thướt tha.
Khi nàng đến gần, Kỳ Viêm ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng trên người thiếu nữ.
Thấy Kỳ Viêm vẫn mặc trung y màu trắng và trường ngõa như đêm qua, băng gạc quấn quanh cổ tay vô cùng chói mắt, Kỷ Sơ Đào không khỏi cau mày: “Thời tiết lạnh lẽo, vì sao Kỳ Tướng quân vẫn ăn mặc phong phanh thế này?”
Không nhắc đến mấy bộ xiêm y kia thì thôi, vừa nhắc đến Kỳ Viêm lại không thể giấu được sự bực bội trong lòng.
Dòng khí càng sôi trào trong lòng, mặt ngoài hắn càng bình tĩnh, nói với vẻ vô lại: “Điện hạ nhiệt tình, tiếc rằng tội thần không chịu nổi.”
Nhận ra lời nói trào phúng của hắn, Kỷ Sơ Đào không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng buổi sáng vẫn còn bình yên vô sự, sao mới cách mấy canh giờ mà lại quay về thái độ đề phòng xa cách như ban đầu?
Nàng trừng nội thị đứng bên cạnh: “Tiểu Niên, thế này là thế nào? Bổn cung kêu ngươi chuẩn bị xiêm y đâu?”
Tiểu Niên xê dịch bước chân, trả lời lí nhí: “Bẩm điện hạ, nô tài đã chuẩn bị xiêm y nhưng Kỳ công tử không thích, không chịu mặc.”
“Không thích?” Kỷ Sơ Đào đưa mắt nhìn mấy bộ quần áo mà đám cung thị đang bưng trên khay, bước về phía trước tùy ý lật xem mấy món, không khỏi chán nản.
Có lẽ Tiểu Niên cho rằng Kỳ Viêm cũng là loại nam sủng dùng sắc đẹp hầu hạ chủ nhân, cho nên toàn chọn mấy bộ xiêm y tơ lụa màu xanh màu đỏ, vừa diêm dúa vừa ngả ngớn, chẳng trách Kỳ Viêm không chịu mặc.
“Sao ngươi lại chuẩn bị mấy thứ này? Mau đổi cái khác!” Kỷ Sơ Đào xụ mặt, nghiêm túc nói.
Tiểu Niên là thái giám, không am hiểu các kiểu trang phục, chỉ thấy các công tử trong Xuân Lộ các đều ăn diện mong manh nhiều màu như vậy nên nghĩ rằng chắc Kỳ Viêm mặc vào cũng sẽ rất đẹp… Cậu ta không biết rằng mình tốt bụng lại làm chuyện xấu, không khỏi đau khổ quỳ xuống.
Thấy Tiểu Niên sợ đến nỗi quỳ xuống, Kỷ Sơ Đào cũng không tiện trách móc nặng nề, quay sang ra lệnh cho Phất Linh đáng tin cậy hơn: “Thôi vậy, ngươi chuẩn bị mấy bộ võ bào sẫm màu, kiểu dáng phải phóng khoáng mà không nặng nề, chất liệu tốt nhưng không phô trương, còn có áo choàng và mũ trùm, trâm cài tóc giày tất, tất cả đều phải chuẩn bị đầy đủ.”
Nàng nhớ Kỳ Viêm thích mặc xiêm y màu đen, bèn kêu Phất Linh chuẩn bị quần áo sẫm màu nhiều một chút. Nàng ngẫm nghĩ rồi lại ra lệnh cho Vãn Trúc: “Đi báo với Yến Hành, dọn dẹp một gian phòng rộng rãi tách biệt, về sau cho Kỳ Tướng quân sống ở đó.”
Thu xếp xong mọi chuyện, nàng mới chậm rãi quay sang, nghênh đón ánh mắt của Kỳ Viêm.
Kỳ Viêm cụp mi, hàng mi dài để lại bóng râm dưới đôi mắt, thoạt nhìn hơi lạnh lùng.
Nhưng Kỷ Sơ Đào không sợ hắn chút nào, mỉm cười cong đôi mắt, tựa như gió xuân phá băng thổi tới: “Tiểu Niên đường đột mạo phạm, bổn cung đã răn dạy cậu ta giúp ngươi rồi.”
Gió thổi qua, lá bạch quả xoay tròn rơi xuống giữa hai người.
Kỳ Viêm không hiểu, người thăm dò Cùng Kỳ Mặc Ngọc là nàng, người biến mình thành nam sủng đưa lên giường là nàng, người dung túng gia phó sỉ nhục mình cũng là nàng… Nhưng vì sao người có đôi mắt trong veo vô tội nhất, vẫn là nàng?