Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 11

[Daddy]Chương 11 – Trêu người trong vô hình

Trì Nghiên Tây nào có để lọt tai lấy nửa lời Úc Chấp đang nói, toàn bộ tâm trí của cậu đều dồn dập dồn vào nơi yếu mềm đang bị họng súng kia mân mê nắn tròn đè dẹt.

Vốn là một alpha luôn giữ mình trong sạch, cậu nào biết hóa ra nơi riêng tư của alpha cũng có cảm giác, vừa tê vừa ngứa, tựa như có luồng điện không cao thế từ họng súng rót vào thân thể, khiến cậu đầu óc choáng váng, hơi thở cũng gấp gáp hẳn lên.

Đây là lần đầu tiên Úc Chấp để tầm mắt lưu lại lâu đến thế trên gương mặt này, anh bỗng nhớ đến câu chị Hồng hay nói nhất. Chị Hồng bảo trên đời này, thứ đẹp nhất chính là vệt ửng hồng trên gương mặt chan chứa thanh xuân, nếu trong ánh mắt lại có thêm vài phần ấm ức và phản kháng thì càng thêm thú vị.

Giây phút này, trong lòng anh thầm tán đồng lời chị Hồng, rồi lại nghĩ chị Hồng hẳn sẽ rất thích Trì Nghiên Tây, mình nên đóng gói cậu ta mang về.

Da thịt này mơn mởn thế kia, chị Hồng chắc chắn sẽ thích.

Lần này, họng súng cố tình gõ nhẹ lên trên một cái, đầu nụ liền bị gõ cho đáp lại.

“Chậc, đúng là mẫn cảm.”

Anh lầm bầm một câu, đầu óc Trì Nghiên Tây như muốn nổ tung, cậu vừa nghe thấy gì thế? Ban nãy Úc Chấp lại làm gì? Còn nữa, đừng gõ nữa, cậu hình như cương lên…

…rồi.

Úc Chấp lại nhìn về phía Trì Nghiên Tây, ừm? Là cậu ta à.

Không đúng không đúng.

Anh khẽ lắc đầu, những lọn tóc mềm mại tựa như vuốt mèo con khẽ lướt ngang trên lồng ngực Trì Nghiên Tây, chỉ thấy vùng ngực ấy nhanh chóng ửng lên một màu đỏ thắm.

Trêu người trong vô hình.

Úc Chấp quả thực bị chính mình làm cho cười nôn ruột, chị Hồng là cô nhỏ của Trì Nghiên Tây, anh đang lẩn quẩn nghĩ cái gì thế này, tội lỗi tội lỗi, nhất định là do cảm cúm vẫn chưa khỏi.

Đúng rồi, anh đang bị cảm, không nên lãng phí thời gian vào cậu ta.

Trì Nghiên Tây chưa từng thấy vẻ mặt Úc Chấp phong phú đến thế, anh ta vậy mà còn cười một cái, nụ cười khiến cậu quên cả mắng anh, không sao, cậu mắng ngay đây.

“Anh…”

Úc Chấp dứt khoát đứng dậy, ngồi lên sô pha, đôi chân dài vắt chéo: “Cậu, rời khỏi nhà của tôi.”

Trì Nghiên Tây: …

Lúc này, cậu chính là cái meme mặt đầy dấu chấm hỏi, nằm trên sàn, tay bị trói, ngực trần vai nát, nghiêng đầu nhìn lên người đàn ông bệ vệ như đế vương trên sô pha.

Hít một hơi thật sâu, răng gần như muốn nghiến nát, cậu gầm lên: “Đây là nhà của tôi!”

Úc Chấp đưa mắt nhìn một vòng, quả thực không phải nhà của anh.

Anh đứng dậy, ban ơn cho Trì Nghiên Tây một ánh nhìn: “Không có lần sau.”

Trì Nghiên Tây bỗng phá lên cười, nụ cười cuồng điên, không có lần sau, ha ha ha, anh ta bảo mình không có lần sau, ha ha ha ha…

Úc Chấp chẳng thèm liếc nhìn thêm, lúc sắp bước ra khỏi phòng khách lại dừng chân nói một câu: “Cảm ơn.”

Tiếng cười của Trì Nghiên Tây bỗng hụt tắt, cậu không thể tin nổi mà dán mắt vào bóng lưng Úc Chấp vừa rời đi.

Anh ta vậy mà lại nói cảm ơn mình? Cậu lồm cồm trên đất nhích người, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, xác nhận thế giới chưa hủy diệt, vũ trụ chưa nổ tung.

Úc Chấp hòa mình vào màn đêm đậm đặc, cơn gió hạ mang theo hương hoa thổi qua người anh, sộc đến khiến anh ho một tiếng, cũng tỉnh táo hơn vài phần.

Anh gần như ngất lịm đi theo từng mảng ký ức đứt đoạn, trong trạng thái mặc người xâu xé, Kiều Dục Thần cũng có mặt ở đó. Anh có thể sống sót rồi lại ở đây, tại nhà Trì Nghiên Tây, ai đã giúp mình, mọi chuyện rõ mồn một.

Việc nào ra việc đó, anh nên nói với Trì Nghiên Tây một tiếng cảm ơn.

Anh ngước nhìn vầng trăng.

Trong lòng chợt dấy lên tò mò, nếu lần này ngất đi rồi bị giết thật thì sẽ có cảm giác gì?

Trong quá trình đó, anh có cảm thấy đau đớn không?

Vầng trăng không thể trả lời anh, nó chỉ có thể rọi sáng con đường dưới chân, còn đi về đâu là do anh quyết định.

Trì Nghiên Tây vận một bộ vest cao cấp màu xanh mực, đường cắt may vừa vặn tôn lên vóc người càng thêm thẳng tắp, tựa một khóm tre không thể bẻ gãy, ngay cả khí chất cũng bị đè nén trở nên trầm ổn hơn nhiều, áp lực của một Alpha cấp S vô thanh vô tức lan tỏa.

Lần này ra ngoài, cậu không mang theo Úc Chấp.

Đích đến là một biệt thự sân vườn lưng chừng núi ngoại thành, tường trắng ngói xám, cổng vòm đá khắc, tre xanh như biển, nước tựa mây trôi.

Trên tấm biển ở cổng vào, hai chữ【Dã Hạc】được đề với nét bút phong vận tiêu dao.

Là cái tên do Trì Nghiên Tây đặt, cậu đã phải mời ba lần mới mời được bậc thầy hạ bút.

Đây là một trong những bất động sản dưới tên cậu, thường thì những ngày hè mưa lất phất hay đông về tuyết rơi, cậu sẽ đến đây ở một hai hôm.

Kiều Dục Thần và Cổ Tấn Đình cũng rất thích nơi này, nhưng thường cậu không cho Kiều Dục Thần tới. Mỗi lần hắn đến đều lén cậu gọi bạn gọi bè, biến mỗi một nơi ở đây đều trở nên tục lụy.

Thế nên từ rất lâu rồi, cậu đã cấm Kiều Dục Thần đến đây.

Chung Sơn đi sau lưng cậu, trong lòng nảy ra một phỏng đoán táo bạo, nhưng chuyện này thật sự là…

Chỉ vì một tên vệ sĩ?

Ông không tài nào tin nổi.

Thính Triều Đình nằm ở phía tây khu vườn, bên trên rừng trúc, mỗi khi gió thổi qua, rừng trúc lại phát ra âm thanh tựa sóng triều, đứng ở vị trí này nghe rõ nhất.

Hôm nay Trì Nghiên Tây bước vào lại nghe thấy tiếng nhạc DJ man dại, Kiều Dục Thần ngồi không ra ngồi, đang nghêu ngao hát theo.

Cậu đi thẳng tới, cầm lấy điện thoại của Kiều Dục Thần rồi chỉnh âm lượng về im lặng.

Kiều Dục Thần không nói gì, chỉ dán mắt nhìn cậu.

Hôm qua sau khi Úc Chấp ngất đi, hắn đã từng tức giận bừng bừng, gào thét khản cổ, ngay cả hai chữ “tuyệt giao” cũng đã hét lên, chỉ để Trì Nghiên Tây giao Úc Chấp cho hắn xử lý.

Bao nhiêu người ở đó, mối quan hệ giữa hắn và Trì Nghiên Tây lại càng rõ như ban ngày, hắn đang đánh cược, cũng là đang ép buộc Trì Nghiên Tây.

Tình nghĩa của họ dẫu sao cũng nên quan trọng hơn một tên vệ sĩ.

Nhưng Trì Nghiên Tây đã không cho hắn mặt mũi này.

“Nếu không phải là giao Úc Chấp cho tôi, thì miễn bàn.”

“Anh ta là vệ sĩ của tôi.”

Trì Nghiên Tây bắt đầu tráng chén, ông nội thích uống trà, cậu ở gần lâu cũng tiêm nhiễm thói quen này.

“Chỉ là một tên vệ sĩ thôi mà, nhưng sao hôm nay cậu lại ăn mặc thế này?”

“Anh ta đúng là đã cứu tôi khỏi tay bọn bắt cóc, chuyện này ai cũng biết.”

“Nó cũng đã chĩa súng vào đầu cậu!” Kiều Dục Thần hậm hực, đoạn lại xuống nước, “Tôi sẽ làm sạch sẽ, tuyệt đối không ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu.”

Trì Nghiên Tây đổ nước tráng chén vào tống trà, ngước mắt nhìn người anh em quen biết từ thuở còn mặc quần thủng đũng, trong đầu chỉ lóe lên bốn chữ: bạch đầu như tân.

Gió thổi qua chiếc chuông đồng ở góc đình, một hồi âm thanh thanh thúy.

Trì Nghiên Tây bỗng cảm thấy thật vô vị, lời chẳng hợp nhau nửa câu cũng nhiều.

“Chỉ cần anh ta không phạm lỗi có tính nguyên tắc, mạng của Úc Chấp, tôi bảo vệ.”

Thẳng thắn dứt khoát, ngay cả giải thích thêm cậu cũng không muốn nói nhiều, vì cậu biết Kiều Dục Thần sẽ không nghe và cũng không thể hiểu.

Không đợi phản ứng của Kiều Dục Thần, cậu cầm lấy que gạt trà gạt chỗ trà đã chuẩn bị sẵn vào trong chén có nắp.

Vừa xong bước này, người đối diện đã nổi xung đứng dậy, suýt nữa làm đổ cả bàn trà của cậu.

“Trì Nghiên Tây, tao là vì mày nên mới kết thù chuốc oán với nó đấy!”

Hứng thú pha trà của Trì Nghiên Tây cũng bị khuấy cho tan tác, nhìn vệt nước vương trên tấm lót bàn màu xanh biếc, cậu đặt chén trà xuống.

Cầm khăn trà vừa lau tay vừa nhìn Kiều Dục Thần với gương mặt ngùn ngụt căm hờn: “Lúc mày nhận mảnh đất trị giá cả chục triệu đã cười rất vui vẻ.”

Đó là để bù đắp cho sự kinh hãi khi bị họng súng chặn miệng hôm đó, cũng là lời cảm ơn hắn đã ra mặt vì mình.

Hắn đã nhận, tức là chuyện hôm đó đã cho qua.

Cậu không cấm hắn nhắm vào Úc Chấp mà giở vài trò trả đũa nhỏ nhặt.

Nhưng muốn mạng của Úc Chấp thì không được.

Một khi cậu đã biết thì tuyệt đối không cho phép, cũng không hẳn phải là Úc Chấp, đổi thành Chung Sơn hay anh em nhà họ Cao cũng không được, dù sao họ cũng vì cậu mà vào sinh ra tử, lại chưa gây ra tổn hại thực chất nào cho Kiều Dục Thần.

Giữa sắc mặt đỏ bừng của Kiều Dục Thần, cậu ném khăn trà xuống.

“Tôi không muốn vệ sĩ bảo vệ tôi phải phân tâm vì chuyện khác, hoặc đột ngột biến mất trong lúc làm việc, điều này sẽ ảnh hưởng đến an toàn của tôi, những yếu tố ảnh hưởng đến an toàn của tôi thì không nên tồn tại.”

Đuôi mắt đào hoa nhướng lên một đường cong bén ngót sắc lẹm: “Tôi nói vậy, cậu có hiểu không?”

Trong đầu cậu bỗng hiện về câu nói của Úc Chấp đêm qua: Hiểu chưa? Đồ học sinh kém.

Chỉ số trên vòng tay pheromone lại tăng vọt dữ dội.

Trong không khí dường như có mùi rượu phảng phất, alpha trẻ tuổi ngồi khoanh chân, bộ vest màu mực trầm ổn đã cởi cúc, những chiếc cúc trên áo gile tinh xảo ánh lên thứ quang mang tựa cực quang, tay tùy ý đặt trên bàn trà, mơ hồ có thể thấy nửa vòng hồng ngân đầy khêu gợi trên cổ tay.

Biểu cảm trên mặt cậu không có gì thay đổi, nhưng uy áp lại theo thời gian trôi đi mà trở nên trĩu nặng.

Dù sao cũng là đại thiếu gia nhà họ Trì, là công tử nhà giàu được nâng niu trong giới danh lợi, là sự tồn tại cao chới với nhìn xuống chúng sinh từ đỉnh kim tự tháp.

Lúc nghiêm túc khiến người ta không dám ngang ngược.

Sắc mặt Kiều Dục Thần biến đổi liên tục, pheromone mãnh liệt của alpha khiến hắn rất khó chịu, nhưng hắn cũng là thiếu gia nhà họ Kiều chưa từng chịu thiệt, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

“Trì Nghiên Tây, tao chỉ hỏi mày một câu, còn làm anh em nữa không?”

Một hồi đối mặt im lặng kéo dài, chỉ có gió thổi qua rừng trúc như thủy triều lên xuống, cuối cùng sẽ cuốn trôi tất cả, như vạn vật trên thế gian này đều không ngừng biến dịch, không có gì có thể mãi mãi bất biến.

Trì Nghiên Tây đứng dậy: “Chúng ta đã từng là anh em tốt nhất.”

Kiều Dục Thần không nói hai lời, quay người bỏ đi.

Trì Nghiên Tây thở dài một hơi, trong lòng lại dâng lên một thoáng nhẹ nhõm, cậu và Kiều Dục Thần sớm đã không còn chung đường.

Cậu ngồi xuống, tiếp tục pha trà.

Úc Chấp đang thưởng thức bữa trưa của mình, Văn Trí nghe nói anh bị ốm cảm, đặc biệt mang đến toàn món thanh đạm bổ dưỡng, còn nhấn mạnh giới thiệu món canh tuyết nhĩ lê, bảo anh nhất định phải uống.

Úc Chấp: “Xì xoạp—”

Phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Vui vẻ ăn hết sạch mọi thứ trên bàn rồi lại quay về nằm ườn ra.

Anh ngẫm nghĩ, bị ốm vừa được nghỉ phép lại còn được ăn ngon thế này, anh thậm chí có chút yêu thích việc bị ốm rồi.

Ăn no uống đủ, anh ngả người trên sô pha, tay vỗ nhẹ lên bụng qua lớp áo, bắt đầu tính toán xem làm thế nào để thủ tiêu Kiều Dục Thần.

Một kẻ dốc lòng muốn giết bạn nhưng không thành, nếu không giải quyết thì chẳng khác nào đem đầu mình gửi tạm ở chỗ Diêm Vương.

Bị Kiều Dục Thần g**t ch*t, không phải là cách chết anh yêu thích.

Nghĩ đến việc mình còn phải ở đây một thời gian, chuyện này không thể làm một cách quang minh chính đại.

Điện thoại có một cuộc gọi lạ.

Anh bắt máy.

“Chào, còn nhớ tôi không?”

“Ba câu, nói rõ ý đồ của anh.”

Đối phương im lặng một thoáng, có lẽ bị cái giọng bá đạo kia làm cho sững sờ.

“Được, câu thứ nhất, tôi là Tân Ý.”

“Câu thứ hai, Trì Nghiên Tây ra ngoài gặp Kiều Dục Thần rồi.”

“Câu thứ ba, anh có muốn đến làm vệ sĩ cho tôi không?”

“Được thôi, anh giết Kiều Dục Thần đi, tôi qua ngay lập tức.”

Úc Chấp thì đồng ý rồi nhưng bên kia lại im bặt, một lúc sau Tân Ý mới tìm lại được giọng mình: “Anh nói thật à?”

“Tôi với anh có quan hệ có thể đùa cợt được sao?”

Tân Ý lại bị chặn họng đến không nói nên lời, một lúc sau có lẽ đã tự an ủi xong mới mở miệng lại: “Điều kiện này thật sự là quá đắt đỏ.”

Úc Chấp nhìn định vị của Trì Nghiên Tây trên điện thoại: “Xem ra tài sản của anh cũng không cần thuê vệ sĩ.”

Cúp điện thoại, chặn số.

“Dã Hạc Đình, Trì Nghiên Tây… tại sao không giết mình?” Úc Chấp lẩm bẩm, nghĩ mãi không ra, cậu ta hẳn phải rất muốn mình chết đi mới đúng.

【Lời tác giả】

Đang yên đang lành, một ngày bỗng dưng cập nhật hai chương, đúng là muốn lấy mạng người mà.

Bình Luận (0)
Comment