Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 13

[Daddy]Chương 13 – Vậy thì phạt tôi đi

Nhận ra mình vừa làm gì, gáy Trì Nghiên Tây cứng đờ, cậu bẽ bàng cúi gằm chiếc cằm vô liêm sỉ của mình!

Cậu tuyệt không phải là thứ chó có thể thuần phục!

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Úc Chấp bỗng ngoảnh sang nhìn cậu, ánh mắt vừa uy nghiêm vừa sắc lẹm, thế nhìn vừa nhanh vừa mạnh, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tim Trì Nghiên Tây hẫng mất một nhịp.

Tựa như giọt nước miệt mài nhỏ xuống phiến đá suốt bao năm tháng bỗng dưng biến mất, thế là trong sơn cốc chẳng còn âm ba vang vọng, và giữa cơn hoảng loạn lạ lẫm, cậu nhận ra phiến đá kia đã bị xuyên thủng, nứt ra một kẽ hở, tò mò ghé lại gần xem.

Thế rồi cậu thấy được cả một mùa xuân ngập tràn sức sống, khởi sinh từ đôi mắt màu sáng của Úc Chấp.

Cậu bần thần tại chỗ, chỉ có nhịp thở và những con số trên vòng tay là đang tăng lên dồn dập.

Úc Chấp đã thu lại ánh nhìn, cũng buông tay đang gãi cằm Đức Bảo xuống.

Đức Bảo luyến tiếc không rời.

Thẩm Gia Nhất đã chẳng thể chờ thêm, nhưng bàn tay mà cậu ta mong đợi lại chẳng đáp xuống đầu mình. Thấy vẻ mặt Úc Chấp đã phảng phất nét chán chường, Thẩm Gia Nhất dù lòng có chút hụt hẫng vẫn rút ra chiếc đĩa nhựa giắt sau lưng.

“Đội trưởng, Đức Bảo chưa từng tập bắt đĩa bay.”

Úc Chấp có chút hứng thú, anh nhận lấy chiếc đĩa màu vàng, cặp mắt đen láy của Đức Bảo cứ thế dõi theo tay anh.

Chiếc đĩa bay vút khỏi tay, Đức Bảo ngây ngô quay đầu nhìn theo, cái mông vẫn yên vị trên đất chẳng động đậy, còn Thẩm Gia Nhất bên cạnh thì vèo một cái đã lao ra, có lẽ chút lý trí còn sót lại đã ngăn cậu ta dùng cả chân lẫn tay để chạy.

Đĩa bay rơi xuống ngay trước mặt Trì Nghiên Tây, cậu do dự một thoáng rồi cũng nhặt lên, từ xa nhìn về phía Úc Chấp, còn Úc Chấp thì lại đang nhìn con chó.

“Thiếu gia! Không ném trúng cậu chứ ạ?”

Thẩm Gia Nhất phanh kít một cái trước mặt cậu, có phần hoảng hốt, thấy Trì Nghiên Tây lắc đầu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu gia định về rồi ạ, vậy tôi không làm mất thời gian của thiếu gia nữa, trả đĩa bay cho tôi là được rồi.”

Vụt — giật lại chiếc đĩa bay từ tay Trì Nghiên Tây.

“Thiếu gia đi thong thả.”

“Thiếu gia ngủ ngon.”

Trong nháy mắt đã tiễn Trì Nghiên Tây đi mất, chẳng cho cậu có cơ hội mở lời.

Trì Nghiên Tây nhìn trân trân bàn tay đã trống không, rồi từ từ hạ xuống. Lẽ ra cậu nên rời đi, mũi chân vừa khẽ xoay đã dừng lại.

“Chó của cậu à?”

“Vâng, đúng vậy thưa thiếu gia.”

“Để tôi xem nào.”

Trì Nghiên Tây buông một câu rồi sải bước về phía Đức Bảo. Thẩm Gia Nhất có chút căng thẳng, thiếu gia sẽ không nhìn trúng Đức Bảo của cậu ta rồi cướp đi đấy chứ!

Vội vàng đuổi theo.

Với sự có mặt của Trì Nghiên Tây, Úc Chấp chẳng có phản ứng gì, anh nhận lấy đĩa bay từ tay Thẩm Gia Nhất, vỗ nhẹ lên đầu Đức Bảo: “Nhớ kỹ, đây là con mồi mày phải đuổi theo.”

Alpha đang cố gắng dán mắt vào con chó để không nhìn loạn xạ bỗng thấy bàn tay kia lọt vào tầm mắt, chợt phát hiện ra bên cạnh đốt thứ hai của ngón giữa anh có một nốt ruồi son nho nhỏ, tựa như một vệt son môi ám muội còn vương lại.

Nốt ruồi của beta quả thật rất biết chọn chỗ, dù là nốt son bên cánh mũi hay nốt này, toàn mọc ở những nơi mời gọi, một chấm son con con khiến người ta phải đưa mắt kiếm tìm rồi lần theo, để rồi lại tò mò không biết nếu cắn thử một miếng, màu sắc sẽ đậm hơn hay nhạt đi, rồi lại bất giác phỏng đoán liệu dưới lớp xiêm y, trên thân thể anh còn có những nốt ruồi nhỏ thế này nữa không?

Nếu có, chúng sẽ ở đâu?

Liệu có mọc ở những nơi khêu gợi như vậy, ví như nơi hõm lưng sâu thẳm, ví như dưới chót xương bả vai, bình thường khó lòng nhận thấy nhưng khi xương vai căng cứng sẽ hiện lên rõ rệt, tựa như một cánh bướm chực bay lên.

Hay là ở giữa đầu xương quai xanh và nh* h**, như thể dẫn đường cho đôi môi rơi xuống có thể hôn đến đúng chỗ.

Táo bạo hơn nữa, biết đâu bên vành rốn cũng có một nốt, gần đến mức khi c*n m*t l**m láp nốt ruồi nhỏ ấy, đầu lưỡi sẽ vô tình lún sâu vào trong rốn hết lần này đến lần khác.

Và trong đám lông mu kia chắc chắn sẽ có một nốt ruồi nhỏ, như kho báu giấu mình trong rừng rậm, là phần thưởng cho kẻ tầm bảo cần mẫn.

“Thiếu gia, thiếu gia?”

“Thiếu gia ngủ gật đấy à?”

Thẩm Gia Nhất cao giọng.

Trì Nghiên Tây bị cậu ta làm cho giật mình, mông lung hoàn hồn, bên tai là tiếng báo động đã trở nên quen thuộc đến cực điểm dạo gần đây. Cậu chẳng nghe Thẩm Gia Nhất đối diện nói gì, mà chỉ nhìn sang Úc Chấp bên cạnh, đôi mắt kia đầy vẻ dò xét đang đáp xuống chỗ đó của cậu.

Cậu cúi mắt, nó đã hiện lên rõ rệt. Alpha tức thì chỉ muốn độn thổ, chẳng dám nhìn người bên cạnh thêm một lần nào nữa.

Lẽ ra lúc này cậu nên tự tin phô bày vốn liếng của một alpha, nhưng phản ứng của beta kia có lẽ chỉ là khinh miệt.

Cuối cùng, vẫn là chạy trối chết.

*

“Lạ thật.” Thẩm Gia Nhất chẳng để ý đến những thay đổi nhỏ nhặt của alpha kia, ngờ vực khó hiểu, “Vòng tay báo động thì chỉ số ít nhất cũng phải trên 70, qua 90 là sẽ vào kỳ mẫn cảm. Nhưng thiếu gia là Alpha cấp S, Alpha cấp này năng lực khống chế rất mạnh, ngoài chu kỳ mẫn cảm cố định hằng năm ra thì gần như không thể xảy ra tình trạng mất kiểm soát pheromone.”

Cậu ta nhìn Đức Bảo đang vẫy đuôi với Úc Chấp: “Sao lại có thể đối diện với một con chó mà đột nhiên mất kiểm soát được nhỉ?”

Úc Chấp nghe cậu ta nói vậy, quả là một alpha d*m đ*ng b**n th**.

“Đừng để nó nhìn thấy chó nữa.”

Anh vừa nói vừa xoa đầu con chó, Đức Bảo nũng nịu hừ hừ.

Đức Bảo vẫn rất thông minh, sau khi Thẩm Gia Nhất chạy theo nhặt lại chiếc đĩa bay do Úc Chấp ném ra vài lần thì nó đã học được.

Thẩm Gia Nhất không khỏi cảm thán: “Đội trưởng, anh đúng là biết huấn luyện chó thật đấy!”

Đôi mắt lấp lánh đầy sùng bái.

“Đội trưởng cũng từng nuôi thú cưng ạ?”

“Ừ.”

“Nuôi con gì thế ạ?”

“Rắn.”

“Oa— Rắn? Rắn!” Thẩm Gia Nhất chỉ cần thốt ra từ này cũng đủ thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.

Úc Chấp nhớ đến con rắn trắng nhỏ, ở vùng châu thổ nóng như thiêu như đốt, rắn là loài máu lạnh nên chẳng khác nào một món phụ kiện thời thượng. Con rắn trắng nhỏ ấy thường quấn trên cổ tay anh, cái đầu bé xíu gối lên ngón tay cái của anh, không ngủ thì cũng là mài răng.

“Không hổ là đội trưởng.” Con rắn trong tưởng tượng của Thẩm Gia Nhất là một con mãng xà khổng lồ thân to như cái thùng, lớp vảy dày chi chít, chỉ cần quấn hai ba vòng là có thể siết chết người.

Thật đáng sợ.

Thời gian không còn sớm, Thẩm Gia Nhất dắt Đức Bảo rời đi, Đức Bảo đi ba bước lại ngoảnh đầu một lần, quyết làm một con chó ngoan đến cùng.

Úc Chấp nằm trên ghế tựa ngoài ban công lướt điện thoại, tóc vẫn còn nhỏ nước, anh không thích sấy tóc.

Viên Tiêu bên xã hội đen đã gửi cho anh vài tấm ảnh của Kiều Dục Thần, chụp ở quán bar “Giờ thứ 25”.

Đó là một tổ chức trinh thám anh liên lạc được lúc ra ngoài mua xe. Con người anh trước nay luôn có thù tất báo.

Đầu ngón tay lướt qua cổ Kiều Dục Thần trong ảnh, tựa như một lưỡi dao sắc bén vừa hạ xuống.

Anh đang định tắt điện thoại.

Trì Nghiên Tây: [Cút về phòng của anh mà ngủ!]

Úc Chấp nhìn sang biệt thự bên kia hồ, nhấn nút ghi âm.

Trì Nghiên Tây nhờ vào địa thế có thể dễ dàng nhìn rõ người trên ban công đối diện, còn cậu thì ẩn mình hoàn hảo sau cửa sổ.

Alpha vừa mất mặt xong trở về liền tắm một trận nước lạnh buốt, chẳng thèm lau người đã bước ra, vòng tay pheromone bị ném một cách thô bạo xuống đất, tuyến thể vẫn còn ửng đỏ, viên thuốc ức chế được đặt dưới lưỡi, vị đắng thanh lan tỏa khiến cậu nhớ đến điếu thuốc của Úc Chấp.

Phía đối diện, một đốm lửa đỏ rực hiện lên, lúc tỏ lúc mờ.

Đầu lưỡi cậu cũng theo nhịp điệu đó mà đảo viên thuốc, khiến mùi vị trong khoang miệng càng lúc càng đậm đặc.

Rõ ràng là đắng, rõ ràng là thuốc ức chế.

Thế mà cậu lại thấy nóng ran như vừa uống phải xuân dược.

Cậu đã thấy Úc Chấp hút thuốc rất nhiều lần, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc này, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc trắng mảnh, khi hút thuốc mày hơi nhíu lại, gương mặt ấy — trông rất khoan khoái.

Đốm lửa tranh nhau lao xuống, chỉ để được hôn lên đôi môi diễm lệ kia, nhưng đốm lửa đâu biết rằng, giữa chúng có một đầu lọc không thể cháy qua, nó dù có tự thiêu mình đến tận tro tàn cũng chỉ hóa thành một làn khói nhẹ được Úc Chấp hờ hững thở ra, nhưng dẫu vậy vẫn là chết mà không hối tiếc.

Có một khoảnh khắc nào đó trong mớ suy nghĩ vẩn vơ, Trì Nghiên Tây thậm chí còn nảy sinh lòng ghen tị với điếu thuốc kia.

Một thoáng rồi tan.

Nếu không, alpha nhất định sẽ tự tát mình hai cái.

Cậu cố ép mình dời mắt đi, không ngờ Úc Chấp lại cả gan gửi thẳng tin nhắn thoại qua.

Ngón tay cậu nhấn xuống mạnh đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.

“Có phải tôi đã quá dung túng cho cậu rồi không — Trì Nghiên Tây.”

Giọng nói vốn trong trẻo dễ nghe của Úc Chấp qua điện thoại trở nên thanh lạnh, điều không đổi là ngữ điệu chậm rãi của anh, có lẽ vì ít nhiều chưa quen với ngôn ngữ nơi đây, nên sự nghiêm túc và suy tư khi nhả chữ đã biến thành nét quyến luyến trong từng âm tiết.

Đặc biệt là chữ “Tây”, anh phát âm không chuẩn, hoàn toàn biến thành một âm hơi bật ra, tựa như mèo con đang khè khè.

Rắc một tiếng, alpha cắn nát viên thuốc trong miệng, cái kẻ vừa bình tĩnh lại sau trận tắm nước lạnh giờ đây lại một lần nữa hưng phấn.

Cậu buột miệng: “Vậy thì phạt tôi đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Không tăng lượt đọc, T^T, cảm giác mấy truyện trên bảng xếp hạng đọc nhiều đều là nhược công, thở dài, đổi cái tên truyện trắng trợn hơn xem có khá hơn không.

Bình Luận (0)
Comment