Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 33

[Daddy]Chương 33 – Úc Chấp tuyển phi cho chị Hồng ngay trước mặt Trì Nghiên Tây

Dã Hạc Đình Viên

Úc Chấp trước nay vẫn luôn có hứng thú với khu vườn này. Giờ đây, khi đang dạo bước giữa không gian ấy, đứng trên hành lang có mái che ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, anh bất giác nhận ra, dù nơi này và Tam Giác Châu đều chung một màu xanh non của núi non sông nước, nhưng bố cục lại khác nhau một trời một vực. Nơi đây tựa một bức tranh thủy mặc với ý cảnh sâu xa, nếu được sao chép lại, chắc chắn sẽ được vô vàn người yêu thích. Ở đây, anh cảm nhận được một sự an tịnh lạ thường.

Ánh mắt anh chuyển sang Trì Nghiên Tây đang đi trước một bước. Gạt bỏ danh xưng cậu ấm nhà họ Trì, bản thân cậu cũng đã đủ xuất sắc. Cha mẹ mất sớm mà vẫn giữ được tính cách hoạt bát, cởi mở thế này, hẳn là vì người nhà đã dành cho cậu đủ đầy tình yêu thương để bù đắp cho sự thiếu hụt kia, và có lẽ, bản thân cậu cũng là một người đủ kiên cường.

Anh khẽ nheo mắt, chợt phát hiện một sợi lông mèo màu trà sữa vương trên tóc Trì Nghiên Tây.

Vô thức đưa tay ra, nhưng ngay khi sắp chạm vào, cái đầu kia bỗng “vèo” một cái quay đi. Trì Nghiên Tây đắc ý ngoảnh lại: “Định tát tôi à, bị tôi phát hiện rồi nhé.”

Cậu hất cằm, chỉ xuống đất: “Vệ sĩ, anh thiếu cảnh giác quá đấy nhé~”

Cái bóng của bàn tay trên mặt đất đã rụt lại. Úc Chấp thu hồi lại suy nghĩ ban nãy, có lẽ cậu ta hoạt bát vui vẻ đơn thuần là vì ngốc mà thôi.

Trì Nghiên Tây nhếch mép nở một nụ cười cổ quái, nhìn sâu vào Úc Chấp rồi quay đầu đi, chắp tay sau lưng ung dung bước về phía trước. Hôm nay cậu đến đây để xử lý một chuyện l, và cậu rất mong chờ phản ứng của Úc Chấp.

Lầu vọng nguyệt tam giác cổ kính, mái ngói lưu ly lấp lánh dưới nắng, rèm trúc cuốn hờ, lư hương lững lờ tỏa khói tím.

Trì Nghiên Tây ngồi xuống chiếc ghế quý phi trải tấm lông cáo trắng muốt (lông giả). Ngải Kiệt đưa tập tài liệu cho cậu: “Thưa cậu chủ, có tất cả 32 người.”

“Nhiều vậy sao, vất vả cho chú rồi.”

Trì Nghiên Tây nói với giọng tùy ý, cũng không mấy để tâm. Nhiều một chút cũng tốt. Cậu lật tập tài liệu ra.

Được khen, Ngải Kiệt đáp: “Đây là việc tôi nên làm.”

Anh ta đứng hầu bên cạnh, bụng bảo dạ, đã làm trợ lý thì tuyệt đối không được cứng nhắc. Đêm đó cậu chủ nói bảy tám người, nhưng con số bảy tám vốn đã là nhiều, thế nên ý của cậu chủ không phải là tìm đúng bấy nhiêu người, mà là tìm càng nhiều càng tốt. Làm một trợ lý, phải hiểu được ý nghĩ của sếp rồi mới hành động, chứ chỉ răm rắp nghe lệnh thì hiệu quả sẽ rất tệ.

Đó cũng là lý do vì sao tiền thưởng cuối năm của anh ta lúc nào cũng hậu hĩnh.

Trì Nghiên Tây chỉ vừa đặt tập tài liệu xuống, Ngải Kiệt đã lĩnh hội được ý của cậu, bèn vỗ tay hai tiếng, không nhẹ cũng chẳng nặng.

Úc Chấp đang đứng bên đình, ngẩng đầu nghiên cứu kết cấu trên xà nhà, nghe tiếng động liền quay lại. Từ căn phòng đối diện đình, một hàng người nối đuôi nhau bước ra, tạo hình mới lạ, tất cả đều mặc một kiểu quần đùi, khoác ngoài một tấm lụa mỏng tang như cánh ve, hoàn toàn chẳng có tác dụng che chắn của một bộ quần áo. Khi họ đi tới, gió thổi bay tà áo lụa, từng thân hình hoặc săn chắc hoặc mảnh mai, hoặc trắng trẻo hoặc màu lúa mì nhất thời khiến người ta có phần hoa cả mắt vì da thịt.

Tất cả dừng lại bên ngoài đình, xếp thành ba hàng dọc ngang so le dựa theo màu sắc của tấm lụa, để người trong đình có thể nhìn rõ mặt từng người.

Dù trong mắt có chất chứa bao nhiêu tò mò, tham vọng và d*c v*ng, giờ phút này tất cả đều im phăng phắc.

Úc Chấp trong chiếc áo gió cảm thấy lạnh thay cho họ, bèn hứng thú đến ngồi xuống ghế. Cảnh tượng này anh từng thấy trong phim truyền hình, vua chúa tuyển phi cũng thế này, chỉ có điều các phi tần sẽ không ăn mặc như vậy.

Trì Nghiên Tây định tuyển phi sao?

Ngải Kiệt giới thiệu: “Hàng trước áo lụa hồng là Omega, hàng giữa áo lụa trắng là Beta, hàng sau áo lụa đen là Alpha.”

Trì Nghiên Tây liếc Úc Chấp một cái, thấy anh chẳng hề khách khí mà ngắm nghía thật, lửa giận trong lòng cậu lập tức bùng lên. Có cái gì đẹp mà nhìn? Cơ bụng cậu không có hay cơ ngực cậu không có chắc!

Nén giận, cậu hỏi: “Úc Chấp, anh xem thấy ai đẹp nhất?”

Ngải Kiệt nhìn về phía Úc Chấp, thầm nghĩ bà chủ lúc này nên nói với cậu chủ là “anh đẹp nhất”, chắc chắn sẽ dỗ được cậu chủ vui như trẻ con.

Dù Úc Chấp không có h*m m**n t*nh d*c với con người, nhưng anh cũng có gu thẩm mỹ của riêng mình. Nhàn rỗi ngắm mỹ nhân, thảo nào trong phim các vương gia vì tranh ngôi hoàng đế mà đến huynh đệ cũng giết. Ngón tay anh khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt từ tốn lướt qua từng gương mặt mỗi người một vẻ.

Anh quan sát càng chăm chú, Trì Nghiên Tây càng khó chịu.

“Hàng thứ ba, người thứ hai từ trái sang.”

Trì Nghiên Tây lập tức trừng mắt nhìn sang. Ngải Kiệt rất biết ý, liền gọi người đó ra. Một Alpha cao ráo chân dài, cơ bắp mảnh khảnh, tựa như tấm lụa đen phủ lên bình ngọc trắng.

Người đó đứng yên trước đình.

Ngải Kiệt giới thiệu: “Vị này là Lận Tầm Thường, năm nay 18 tuổi, hiện đang là sinh viên một trường đại học hạng ba ở Đế Đô.”

Trì Nghiên Tây lạnh mặt đánh giá Lận Tầm Thường, thân hình tàm tạm, so với mình vẫn còn kém xa. Có câu nói rất hay: Vòng ngực là của hồi môn tốt nhất của một Alpha.

Nhưng cậu lại thấy lạ, tại sao lại là “của hồi môn”?

Còn về ngoại hình…

Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là mày xanh mắt sáng, sạch sẽ trong veo, rất đẹp. Đôi mắt chiếm một phần lớn trên gương mặt, long lanh ngấn nước, đặc biệt là đuôi mắt hơi cụp xuống, mang theo một vẻ ngây thơ đáng thương, nhưng đường nét tổng thể lại không quá mềm mại, tạo cảm giác ngoan ngoãn mà không ủy mị.

Úc Chấp thích kiểu này ư?

Vậy thì đúng là hoàn toàn trái ngược với cậu.

Nhưng không sao, ngày mai sẽ tống cậu ta đến Tam Giác Châu!

Trì Nghiên Tây cầm tập tài liệu lên, lật đến trang của Lận Tầm Thường rồi đánh một dấu tick. Lận Tầm Thường thấy vậy, trái tim treo lơ lửng liền hạ xuống. Cậu đang sầu não vì không cặp được phú bà, ai ngờ lại có người chủ động đưa mình đến chỗ phú bà, lại còn cho tiền!

Vận may của cậu cuối cùng cũng đến rồi!

Cậu ta cảm kích gật đầu với Úc Chấp. Oa! Beta này đẹp quá, trông cũng rất có tiền, nếu mà cặp được anh ấy… Cậu ta lén lút đưa tình với Úc Chấp.

Úc Chấp: Đôi mắt này khoét ra làm vật sưu tầm cũng không tồi. Tấm lụa trên người chắc không đủ chắc để làm dây thừng siết cổ cậu ta. Trong hoàn cảnh này, treo cổ cậu ta trong cái đình này là hoàn hảo nhất. Lúc nãy mình đã quan sát phía trên đình rồi…

“Còn ai nữa không? Nhiều người như vậy mà anh chỉ thấy một người này đẹp thôi à?”

Trì Nghiên Tây cắt ngang dòng suy nghĩ của Úc Chấp. Cậu định tống hết những người Úc Chấp chọn đến Tam Giác Châu. Cậu lại ra hiệu cho Ngải Kiệt, Ngải Kiệt lập tức hiểu ý, bảo Lận Tầm Thường, người được bà chủ chọn, quay về vị trí.

Chậc chậc, cậu chủ đúng là bình giấm di động. Nhưng bà chủ quả có mắt nhìn, mình cũng thấy Lận Tầm Thường đẹp nhất.

Úc Chấp dùng chiếc dĩa nhỏ xiên một miếng bánh ngọt anh chưa từng thấy trên bàn: “Ừm.”

Trò chơi này đối với anh đã hết thú vị. Sự kiên nhẫn của một Beta thực sự có hạn.

Đối với anh, mỹ thực đáng để anh dành thời gian hơn mỹ nhân. Bánh ngọt xốp mềm, ngọt mà không ngấy, bên trong còn có nhân đậu đỏ dẻo thơm. Anh thực sự khâm phục tài năng của người Đế Quốc trong việc chế biến món ăn.

Việc không ai khác lọt vào mắt xanh của Úc Chấp khiến Trì Nghiên Tây vui lên một chút. Thấy dáng vẻ thỏa mãn của anh khi ăn bánh, cậu lại càng vui hơn. Đây là món cậu đặc biệt dặn chuẩn bị cho anh.

Dù gì thì gã này cũng là người sẽ lén đắp chăn cho mình vào nửa đêm.

Cậu biết Beta này chỉ là miệng cứng lòng mềm.

Chỉ cần nghĩ đến tâm trạng của mình khi tỉnh dậy thấy chiếc chăn vào sáng hôm đó, lòng Alpha lại thấy ngọt ngào. Cậu vui vẻ tiếp tục chọn người, phải chọn những người tốt nhất cho cô út, để cô út quên Úc Chấp một cách nhanh nhất.

Vừa chọn được vài người, không ngờ Trì Vân Tiêu lại xuất hiện.

“Anh, sao anh lại đến đây?”

Trì Vân Tiêu nhanh chóng quét mắt trong đám đông, bắt được bóng dáng Alpha đang cúi đầu, cố không để mình phát hiện. Thấy trang phục trên người đối phương, nắm đấm của anh cứng lại. Anh nhắm mắt rồi mở ra, vẫn không nhịn được, ba bước thành hai đi tới, vừa đi vừa cởi áo khoác, giận dữ ném lên người Lận Tầm Thường.

Anh quát khẽ: “Mặc vào.”

Lận Tầm Thường nào dám nhìn anh, vội vàng mặc áo vào, trong lòng khóc ròng, sao cái gã này âm hồn bất tán thế không biết? Sớm muộn gì mình cũng phải trả thù hắn một trận ra trò!

Alpha thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Úc Chấp cũng ngẩng đầu lên. Có đồ ăn ngon lại có kịch hay để xem, cuộc sống ở Đế Đô thỉnh thoảng cũng có chút thú vị. Nhưng mà đám trẻ nhà họ Trì cũng lạ thật, cậu bên cạnh này là một tên b**n th**, người kia thì xem chừng muốn yêu đương đồng giới AA.

Ở thế giới này, những người có tình yêu BB, AA và OO, không liên quan đến pheromone, đều bị gọi là gay. Tuy nhiên, hiện tại công chúng đã chấp nhận hơn rất nhiều, và pháp luật cũng bảo hộ, cho phép họ đăng ký kết hôn.

Trì Vân Tiêu quay người, đi một bước mà Lận Tầm Thường không theo. Anh hít một hơi thật sâu rồi nhìn sang.

Lông mi Lận Tầm Thường run rẩy, tỏ vẻ đáng thương. Đôi mắt to tròn nhìn Trì Vân Tiêu, giờ phút này cả thế giới đều nợ cậu.

Trì Vân Tiêu nào có bị cậu ta lừa! Anh đã nhìn thấu từ lâu, Alpha xảo quyệt này chỉ biết vừa giả vờ vô tội vừa làm những chuyện chọc tức người khác: “Lại làm sao nữa?”

Lận Tầm Thường đưa chân ra trước một chút.

Trì Vân Tiêu nhìn sang, trên bàn chân trần của Alpha, ngón cái bị một vết xước, rớm chút máu.

Lận Tầm Thường: “Đau.”

Thế nên tôi không đi được, anh mau tự đi đi, tôi phải đến Tam Giác Châu ăn bám phú bà!

Gân xanh trên trán Trì Vân Tiêu giật giật. Anh đột nhiên thở hắt ra một hơi dài, rồi nghiêng người cúi xuống, không cho phép phản đối mà bế thốc Alpha lên theo kiểu công chúa.

Trì Nghiên Tây thấy vậy, kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế quý phi. Người anh cả luôn khuôn phép của cậu đang làm gì thế này?

Hai người cứ thế rời đi.

Khiến người ta không khỏi nghi ngờ sau khi rời đi họ sẽ “làm” một trận ra trò.

Hồi lâu sau, Trì Nghiên Tây mới tạm thoát khỏi cơn chấn động, đến bên Úc Chấp: “Anh vừa thấy không?”

Úc Chấp lại xiên một miếng bánh: “Món này tôi thích.”

Trì Nghiên Tây nhìn sang: “Ồ, biết rồi.”

Ngải Kiệt đứng sau lưng cậu cũng âm thầm ghi nhớ.

Màn kịch nhỏ này cứ thế kinh thiên động địa mà qua đi. Một lúc sau, Trì Nghiên Tây lại lấm lét: “Úc Chấp, anh có biết tôi chọn những người này để làm gì không?”

Úc Chấp không đáp.

Anh không cần trả lời, Alpha này sẽ tự mình nói tiếp thôi.

Quả nhiên, Trì Nghiên Tây đã nói tiếp: “Tôi sẽ đưa những người được chọn đến Tam Giác Châu, gửi cho cô út của tôi l*m t*nh nhân.”

Cậu quan sát sắc mặt Úc Chấp.

Úc Chấp lập tức buông dĩa, nhìn những người đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Biểu cảm của Trì Nghiên Tây dần cứng lại, phản ứng của Beta khiến lòng cậu dâng lên từng cơn chua xót. Chẳng phải chỉ là một tình nhân thôi sao, tại sao lại để tâm đến chuyện của cô út như vậy? Lẽ nào anh ta thích cô út?

Cậu cứ ngỡ tình nhân sẽ không thích kim chủ, dù sao đó cũng không phải là mối quan hệ bình đẳng, chẳng khác nào một kẻ làm công bị công việc vắt kiệt mỗi ngày lại đi thích ông chủ, thật khó tưởng tượng.

Úc Chấp đứng dậy, tiến về phía một Alpha có vẻ ngoài tuấn tú. Trì Nghiên Tây dõi mắt theo, rõ ràng là muốn chọc tức Úc Chấp, sao người khó chịu lại là mình?

Bỗng nhiên, Úc Chấp vung nắm đấm về phía Alpha kia.

Trì Nghiên Tây lại bật dậy: “Úc Chấp!”

Alpha kia theo phản xạ giơ tay lên, nghiêng đầu co rúm lại, rồi đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất.

Úc Chấp hạ nắm đấm đang dừng giữa không trung xuống: “Người này được.”

Chưa qua huấn luyện.

Còn về những thứ như lai lịch, anh tin Trì Nghiên Tây đã điều tra cả rồi.

Hơn nữa, ngoại hình này là gu của chị Hồng.

Úc Chấp lại đi về phía một người khác. Trì Nghiên Tây đứng ở lối vào đình, trơ mắt nhìn cảnh này, cảm thấy thật hoang đường. Úc Chấp, với tư cách là tình nhân của cô út, lại đang tận tâm tận lực chọn tình nhân mới cho cô út.

Yêu đến thế sao?

Úc Chấp rất nghiêm túc chọn ra 5 người, rồi nói với Ngải Kiệt: “Đủ rồi.”

Ngải Kiệt đảo mắt một vòng, nhìn ông chủ không biết vì sao bỗng dưng mặt mày tan nát, bèn đáp một tiếng: “Vâng ạ.”

Ít ra cũng không thể để bà chủ phải khó xử.

Trì Nghiên Tây hứng khởi tới, mất hứng về. Trên đường về, cậu nhìn chằm chằm vào gáy Úc Chấp, thật muốn gõ ra xem trong đầu anh đang nghĩ gì.

Úc Chấp nghiêng đầu, vừa rồi bên đường có một c** h*ng ng*** l*n 24 giờ.

Anh quả thực có một thứ muốn mua.

Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại ra, suýt thì quên mất Đế Đô có thể mua sắm trực tuyến. Đây quả là một phát minh thiên tài.

Tìm kiếm, đặt hàng, giao hàng hỏa tốc.

Anh làm việc luôn rất dứt khoát.

Khi xuống xe trước cửa nhà họ Trì, Úc Chấp chợt có cảm giác gì đó bèn quay đầu lại. Bên đường trồng cây long não, anh nhìn chằm chằm hồi lâu.

Thẩm Gia Nhất: “Đội trưởng, sao vậy ạ?”

Úc Chấp thu hồi ánh mắt. Dù không thấy ai nhưng vừa rồi anh có cảm giác bị nhìn chằm chằm.

“Để tôi đi xem thử.” Thẩm Gia Nhất nói rồi chạy qua đó, hành động rất nhanh gọn.

Chung Sơn cảm khái: “Cậu ấy thật sự rất quý đội trưởng. Không như trước kia cứ suốt ngày quấn lấy tôi gọi đại ca nữa. Anh em nhà họ Cao cũng rất nghe lời anh. Anh thật sự có tố chất làm đội trưởng.”

Thẩm Gia Nhất lượn qua lượn lại sau mấy gốc long não.

Úc Chấp khẽ nhả khói thuốc: “Tôi không thích giọng điệu của cậu.”

Chung Sơn: “…”

Úc Chấp nhìn Thẩm Gia Nhất không thu hoạch được gì đang đi về phía mình: “Loại lời này đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

Chung Sơn cúi đầu: “Rõ.”

Trước khi vào nhà, họ lại gặp Bạch Ý Hứa. Người giúp việc kéo vali theo sau.

Trì Nghiên Tây: “Cậu định đi đâu đây?”

Bạch Ý Hứa oan ức quá đi mất. Cậu muốn cứu rỗi Úc Chấp thì bị Trì Nghiên Tây “đặt trước”, muốn cứu rỗi Lận Tầm Thường thì bị Trì Vân Tiêu “đặt trước”. Cậu bấm đốt ngón tay, tính ra nhà họ Trì khắc cậu.

Cậu phải đi!

“Đi du lịch.” Trước khi lên xe, Bạch Ý Hứa còn vẫy tay với Úc Chấp, “Tạm biệt nhé~”

8 giờ tối, Úc Chấp nhận được kiện hàng hỏa tốc trong thành phố.

Anh cất kiện hàng, gọi điện cho chị Hồng kể chuyện Trì Nghiên Tây muốn gửi người cho chị: “Những người đó chắc không có vấn đề gì đâu.”

Binh đoàn lính đánh thuê của chị Hồng ở Tam Giác Châu làm ăn lớn, trong ngành này không thể không có kẻ thù. Ngay cả những tình nhân thay như thay áo của chị Hồng cũng phải qua kiểm tra kỹ lưỡng, tra rõ ngọn ngành mới được.

Tuy lần này là Trì Nghiên Tây gửi người, nhưng để đề phòng vẫn hơn.

“Ừm, biết rồi. Thằng nhóc Nghiên Tây này cũng biết tặng quà đấy.”

“Quần áo thế nào? Vừa không?”

“Vừa vặn. Cảm ơn chị Hồng. Chị Hồng, em có một câu hỏi muốn hỏi chị.”

Anh nghiêm túc, tiếng ồn ào bên kia đầu dây nhanh chóng im bặt. Giọng chị Hồng vang lên: “Vấn đề gì mà nghiêm trọng thế?”

“Nếu có một chuyện Trì Nghiên Tây thích, nhưng chị chưa chắc đã thích, chị sẽ…?”

“Thế còn phải xem là chuyện gì, phân tích từng trường hợp cụ thể. Sao thế? Cậu ta thích gì à?”

“…Coi như là sở thích cá nhân đi, nhìn chung thì vô hại, không ảnh hưởng đến người khác.”

Những ngón tay cầm ly rượu của Úc Chấp khẽ miết, hiếm khi thấy anh chột dạ.

Dù câu trả lời không có vấn đề gì, nhưng anh biết trong đó có vấn đề lớn. Anh thực sự không thể nói với chị Hồng rằng Trì Nghiên Tây là một M. Lần trước, anh cứ ngỡ Trì Nghiên Tây định đi bán thân, bị người ta “ấy”, nhưng sự thật chứng minh là anh đã hiểu lầm. Bây giờ Trì Nghiên Tây chỉ là một M, một sở thích cá nhân, nếu anh lại rêu rao khắp nơi…

Thì thật sự quá đáng.

Cứ báo trước cho chị Hồng một tiếng đã.

“Không ảnh hưởng đến người khác, bản thân cậu ta lại thích, vậy có gây hại gì cho chính cậu ta không?”

Úc Chấp suy nghĩ một lát, không thấy vết sẹo nào trên người Alpha, xem ra tuy là M nhưng chắc không nghiêm trọng, ít nhất chưa đến mức tổn hại cơ thể.

“Không có.”

“Vậy thì không sao cả, người sống vui vẻ là quan trọng nhất mà~”

Điện thoại ngắt.

Một lúc lâu sau, Úc Chấp cầm ly rượu lên. Rượu whisky mạnh pha đá là loại anh thích nhất, khi uống vào có cảm giác đầu lưỡi như đang bùng cháy nhưng nhờ có đá lạnh nên không quá rõ rệt. Bị cảm giác này đánh lừa mà uống từng ngụm, cảm giác nóng rát sẽ từ từ lan từ dạ dày lên, đốt cháy đại não.

Đôi môi mỏng tách ra, áp vào thành ly càng thêm diễm lệ. Rượu mạnh trào vào cổ họng, yết hầu theo đó lăn lên lăn xuống hai cái. Dưới ánh đèn, bàn tay cầm ly, những mạch máu xanh mỏng dưới làn da trắng muốt khẽ căng lên.

Chiếc ly thủy tinh được đặt xuống quầy bar đảo, trong ly chỉ còn một lớp rượu mỏng không đủ ngập qua đá, trông như một thế giới băng sơn thu nhỏ trong ly.

Đầu ngón tay miết đi miết lại trên thành ly, đuổi theo những giọt nước chảy xuống rồi lại vạch lên những dấu vết hướng lên, đầu ngón tay ửng hồng.

Đêm yên tĩnh, một mình thưởng thức một ly rượu hợp khẩu vị quả thực là một sự khoan khoái.

Ngón tay ngừng miết, Úc Chấp nghĩ nên có thêm chút âm nhạc. Cửa bỗng dưng mở từ bên ngoài, Trì Nghiên Tây với hai má ửng hồng bước vào. Trông cậu cũng đã uống rượu, nhưng chắc không nhiều.

Vẫn còn đi được đường thẳng.

Thế là cậu đi thẳng một mạch đến quầy bar đảo, vỗ tay lên mặt quầy: “Úc Chấp…”

Úc Chấp giơ tay cắt lời cậu. Dưới ánh mắt ngơ ngác của Trì Nghiên Tây, anh đi đến phòng khách, cầm lấy thứ đồ mình mua trên bàn trà rồi quay lại quầy bar.

Trì Nghiên Tây không muốn đợi, cậu có lời muốn nói: “Úc Chấp, anh…”

Úc Chấp mở chiếc hộp, lấy ra một vật mô phỏng d**ng v*t.

Trì Nghiên Tây nhất thời quên bẵng mình định nói gì.

Úc Chấp đưa thứ đồ giả đó đến trước miệng cậu: “l**m.”

Miệng Trì Nghiên Tây mấp máy mấy lần mới phát ra tiếng: “…Cái gì?”

Úc Chấp: “Kỹ thuật miệng của cậu… tệ quá.”

【Lời tác giả】

Úc Chấp: Cún cưng của mình thì mình tự huấn luyện.

Bình Luận (0)
Comment