Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 37

[Daddy]Chương 37: Cách đánh dấu một Alpha

“Ra đòn sai vị trí.”

“Chân chậm quá.”

“Phán đoán thiếu chuẩn xác, đấm hụt cú này xong là phải bồi ngay cú thứ hai.”

“Lực ở eo không đủ.”

Trên võ đài, Úc Chấp ung dung tự tại, còn Thẩm Gia Nhất thì dốc cạn toàn lực.

Dưới võ đài, đám đông người thì mắt long lanh sùng bái, kẻ lại bắt đầu trầm tư. Những lỗi lầm và thói quen mà Úc Chấp chỉ ra ở Thẩm Gia Nhất, vài người trong số họ cũng mắc phải.

Úc Chấp nhấc chân gạt phăng cú đá của Thẩm Gia Nhất. Cạn kiệt sức lực, Thẩm Gia Nhất bị đá ngã sõng soài, nằm vật ra sàn thở hồng hộc, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, nhất thời không sao gượng dậy nổi.

Thế nhưng, đôi mắt chàng trai trẻ lại sáng lấp lánh. Buổi đối luyện chỉ dạy này khiến cậu ta thu hoạch được không ít, lại tiến thêm một bước trên con đường trở thành một Beta lợi hại như anh Úc.

Beta ngay cả một sợi tóc cũng không hề rối loạn trên võ đài khiến mọi người kính nể. Đây là lần đầu tiên Cao Hãn tận mắt chứng kiến Úc Chấp ra tay, thực sự nhận thức được khoảng cách giữa hai người. Cũng chính trong khoảnh khắc này, những tâm tư nhỏ nhặt, viển vông mà chính gã còn chưa hiểu rõ đã hoàn toàn tan biến.

Gã sờ lên vết sẹo do tàn thuốc trên mu bàn tay.

Một nụ cười nhẹ nhõm thoáng qua.

Ngay sau đó, cảm giác vinh dự vì đội trưởng đội vệ sĩ của mình quá đỗi kiệt xuất trào dâng.

“Cái đó…” Một người bạo dạn giơ tay lên tiếng, “Ngài có thể đối luyện với tôi một lần được không ạ?” Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, gã vội vàng nói thêm, “Tôi xin ngài, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng làm hết!”

“Tôi cũng nguyện ý!”

“Đấu với tôi một trận đi!”

Mọi người sợ người khác nhanh chân hơn mình, tranh nhau nhao nhao lên tiếng.

Có kẻ thậm chí còn trèo cả lên võ đài: “Tôi xin lỗi ngài trước.”

Nói rồi, gã cúi gập người.

Hành động này khiến tất cả ngớ người ra. Gã kia vô cùng thành khẩn: “Lúc những lời đồn thổi về ngài lan ra, tôi hoàn toàn không hiểu gì về ngài mà chỉ a dua theo đám đông. Lúc ngài bị vây đánh ở phòng tập, tôi lại làm một kẻ bàng quan, coi như không phải chuyện của mình. Tôi biết mình không có tư cách cầu xin ngài đấu với tôi một trận, nhưng tôi vẫn mặt dày xin ngài, sau này tôi nhất định sẽ sửa đổi!”

Những lời này kéo dòng suy nghĩ của mọi người trở lại. Họ nhìn Úc Chấp, từ lúc anh đến đây rõ ràng chẳng tiếp xúc gì nhiều với họ, vậy mà họ lại đi rêu rao những lời đồn nhảm về anh, thậm chí có thể nói đó là những lời vu khống bẩn thỉu. Họ cùng một chiến tuyến, muốn đả kích anh, đánh gục anh, không tiếc công sức tấn công kẻ ngoại lai này, mong anh thua, mong anh thất bại.

Nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là bắt nạt hay sao?

Chỉ vì anh đủ mạnh, nên hôm nay mới có thể đứng ở đây.

Trong phút chốc, sắc mặt mọi người biến đổi không ngừng, muối mặt vô cùng, thật quá mất mặt.

Chẳng biết ai là người đầu tiên nói câu xin lỗi, sau đó từng tiếng một nối tiếp nhau vang lên. Nhưng cũng có người sĩ diện, không chịu mở miệng, cũng có kẻ cho rằng mình chẳng làm gì sai, tin đồn đâu phải do họ tung ra, hơn nữa chuyện họ hẹn đánh nhau không nhúng tay vào thì có gì là sai trái?

Mỗi người đều có suy nghĩ và lập trường riêng.

Úc Chấp chưa từng thấy cảnh tượng này, ánh mắt anh lần lượt lướt qua những gương mặt ấy, có thể phân biệt được đâu là chân thành, đâu là giả tạo. Ánh mắt anh mang theo vẻ tò mò và tìm tòi, đối với anh, đây là một chuyện hết sức mới mẻ.

Cao Vũ liếc nhìn Úc Chấp, chủ động bước lên đài: “Mọi người, tôi nghĩ các anh xin lỗi là vì cảm thấy mình đã sai, nhưng xin lỗi không có nghĩa là có thể dùng đạo đức để trói buộc đội trưởng phải đối luyện cùng các anh. Đây là hai chuyện khác nhau, đội trưởng không có nghĩa vụ phải làm chuyện này, hơn nữa mọi người đều hiểu việc này không hề nhẹ nhàng.”

Úc Chấp lại lặng lẽ nhìn sang Cao Vũ, dùng đạo đức để trói buộc? Lại có cả kiểu trói buộc này ư? Nhưng nó vô dụng với anh, đã nói rồi, anh không có đạo đức.

Lời của Cao Vũ khiến họ im lặng một lúc.

“Cậu nói đúng. Đội trưởng Úc, sau này có việc gì anh cứ lên tiếng, Bưu Tử tôi có thể giúp được gì nhất định sẽ ra tay. Anh rất mạnh, tôi chỉ ngưỡng mộ kẻ mạnh thôi.”

“Đúng đúng, trận hôm nay thôi cũng đủ để tôi nghiền ngẫm rồi, đúng là lời to, cảm ơn đội trưởng Úc.”

“Đội trưởng Úc sau này thường xuyên đến phòng tập nhé, nếu anh cần người đối luyện, tôi đăng ký đầu tiên!”

“Vậy tôi thứ hai!”

“Tôi thứ ba!”

Úc Chấp từ đầu đến cuối không nói một lời, anh chỉ âm thầm quan sát.

Đối với chuyện tối nay, trong mắt anh rất đơn giản. Họ nhận ra anh có ích, muốn kiếm chác lợi lộc từ anh, nên bắt đầu tự kiểm điểm hành vi của mình để mong được tha thứ, rồi tiến thêm một bước thể hiện sự thân thiện, cuối cùng đạt được mục đích mà họ muốn.

Nhưng Úc Chấp thừa nhận rằng, thiện ý của nhiều người trong số họ vào lúc này là chân thành. Có lẽ họ không xấu, thậm chí một vài người có thể được coi là người tốt theo định nghĩa thế tục.

Nhưng nhân tính là vậy, luôn có những vùng xám mờ.

Song, cuộc vui của họ chẳng liên quan gì đến anh. Anh chẳng qua là vì chuyện bị đánh lần trước mà trả cho Thẩm Gia Nhất một món nợ ân tình.

Bây giờ, lễ đã trả xong.

“Thẩm Gia Nhất.”

“Có.”

Thể lực Thẩm Gia Nhất đã hồi phục đôi chút, cậu vui vẻ bước đến trước mặt Úc Chấp.

Úc Chấp: “Sự việc ở phòng tập, cậu đã vi phạm mệnh lệnh. Trừ một tháng lương, tái phạm lần nữa sẽ bị khai trừ.”

Thẩm Gia Nhất đang hớn hở bỗng chốc hóa đá.

Úc Chấp nhảy xuống võ đài, rời khỏi phòng tập. Vị Beta này trước nay luôn thưởng phạt phân minh.

Bầu trời của Thẩm Gia Nhất sụp đổ, cậu ôm lấy đùi Cao Vũ: “Anh Vũ, em đang trên bờ vực bị đuổi việc rồi, hu hu hu… Phản xạ của anh Úc có hơi dài không vậy? Sao hôm nay mới xử lý em?”

Cao Vũ vỗ vỗ đầu cậu.

Cao Hãn: “Cậu còn khóc, cứ mừng thầm đi.”

Gã bao giờ mới có cơ hội được đội trưởng chỉ dạy chứ.

Không phải phản xạ của Úc Chấp dài, mà là mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ về câu nói của Trì Nghiên Tây.

Mặc áo phao bước ra từ phòng tập, gió đêm hiu hiu, anh đút tay vào túi, thong thả đi về.

Chân vấp phải một vật nặng, cúi đầu xuống thì bắt gặp đôi mắt màu xanh biếc của Thúy Quả, anh bế con mèo nhỏ từ dưới đất lên, nó lập tức kêu meo meo mấy tiếng nũng nịu.

Thế là trên đường về, Úc Chấp một tay đỡ cái bụng lông xù, ấm sực của con mèo nhỏ, coi nó như tạ tay mà nâng lên hạ xuống.

Thúy Quả tỏ ra rất hưởng thụ, đến lúc Úc Chấp về tới nơi ở thì nó đã ngủ say tít.

Úc Chấp mang mèo vào trong.

Sau khi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, Thúy Quả cuộn tròn thành một cục trên chiếc gối dưới đất, ngủ say đến nỗi cái bụng nhỏ phập phồng. Nếu nó không phải cả ngày chạy rong bên ngoài, Úc Chấp thật sự muốn bế nó lên giường ngủ cùng.

Nhìn cái mũi hồng hồng xinh xinh của con mèo nhỏ, anh bỗng sờ lên chóp mũi mình, rồi bất giác cảm thán một câu: “Tính khí thật lớn.”

Lại một ngày mưa, nhiệt độ tụt xuống còn một con số. Úc Chấp ôm mèo con đứng trước cửa sổ sát đất, những giọt mưa không ngừng trượt dài, hy vọng Trì Nghiên Tây hôm nay sẽ không ra ngoài.

Trì Nghiên Tây đã lên xe, hôm nay cậu phải đến trường một chuyến, nhưng không hề báo cho Úc Chấp.

Chung Sơn ngồi vào ghế phụ lái, liếc nhìn Trì Nghiên Tây một cái. Gã có thể cảm nhận được dạo gần đây thiếu gia và Úc Chấp dường như có vấn đề, chuyến du lịch lần trước cũng không mang Úc Chấp theo.

Ánh mắt gã trầm xuống.

“Nghe nói tối qua đội trưởng ở phòng tập náo nhiệt lắm, lần này thiếu gia đúng là đã tìm được một đội trưởng thích hợp.”

Trì Nghiên Tây tính tình tốt, vệ sĩ và tài xế lại là những nhân viên tiếp xúc thường xuyên, nên thỉnh thoảng cũng trò chuyện, không quá nghiêm túc.

Bên cửa sổ phía cậu, những giọt mưa gần như bị gió quật vào, phát ra tiếng lách tách. Tối qua cậu vì tức giận mà đến phòng tập, thực ra vừa đến đã hối hận, cậu vẫn đang giận dỗi và chưa hề tha thứ cho Úc Chấp.

Nhưng đã đến rồi thì đành thôi, cậu bèn đứng ở cửa xem một lát.

Cậu cho rằng Úc Chấp chính là thần trên võ đài. Đoạn anh chỉ dạy Thẩm Gia Nhất, cậu xem rất chăm chú, quên cả lý do vì sao mình lại đến đây.

Sau đó, những người kia vì Úc Chấp mà reo hò, vì Úc Chấp mà cổ vũ, cậu cũng theo đó mà phấn khích. Cậu quả nhiên rất có mắt nhìn, cuối cùng những người này cũng đã thấy được sự xuất chúng của Úc Chấp.

Nhưng cậu mới là người đầu tiên nhìn thấy điều đó. (Ở Đế Đô này.)

Trì Nghiên Tây rất nghiêm cẩn mà thêm một dòng ghi chú nhỏ. Diễn biến sau đó có chút ngoài dự đoán của cậu. Cậu định ra ngoài ngăn cản, Úc Chấp làm gì có nhiều thời gian để dạy nhiều người như vậy, thời gian của anh là thuộc về bổn thiếu gia!

Thế nhưng khi nhìn Úc Chấp trên võ đài như thể đang ở một thế giới khác, cậu chợt nghĩ, anh cũng cần có bạn bè chứ.

Nếu không thì mỗi ngày anh làm gì?

Những lúc cậu không ra ngoài, anh ở trong căn nhà đó, không đến nhà ăn, không đến phòng tập, cứ một mình lủi thủi trong nhà.

Anh sẽ không cô đơn sao?

Anh sẽ không có lúc muốn tìm người trò chuyện sao? Lần bị bảy người đánh đó, dù anh đã thắng, anh thật sự không có chút tủi thân nào ư?

Con người thật sự có thể sống như một hòn đảo cô độc sao?

Cậu thử hình dung Úc Chấp sẽ làm gì trong nhà, chỉ có thể nghĩ đến cảnh anh ngồi không, chẳng làm gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là lặng lẽ hút hết một điếu thuốc.

Vì vậy, cậu đã không ngăn cản.

Nhưng cậu cũng không vì thế mà tha thứ cho những lời Úc Chấp nói hôm đó.

Đây là hai chuyện khác nhau.

Trì Nghiên Tây không nói gì, Chung Sơn liền nói đùa: “Tôi còn nghe họ nói đội trưởng và Gia Nhất thành một đôi rồi, yêu đương trong nội bộ đội hình như chưa có tiền lệ.”

Trì Nghiên Tây: “Họ không ở bên nhau.”

Một câu khẳng định, không có ngữ điệu thừa thãi.

Bởi vì Úc Chấp của hiện tại, căn bản không biết yêu một ai.

Cún con rất dễ nắm bắt.

Cún con sẽ lén lút quan sát chủ nhân.

Cún con hiểu chủ nhân hơn nhiều so với những gì chủ nhân nghĩ.

Khoảng mười một giờ, mưa tạnh. Trì Huyên dắt con gái Trì Vân Ẩn xuất hiện trước cửa nhà Úc Chấp, bàn tay định bấm chuông cửa dừng lại.

Cái chuông cửa nát bươm, bị đập vỡ khiến người ta kinh ngạc.

Trì Huyên chuyển sang gõ cửa.

Úc Chấp có chút bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người, nhưng có câu nói rất hay, vô sự bất đăng tam bảo điện. (Không có việc gì không đến cửa chùa.)

Anh không có ý định mời họ vào nhà, nhưng xem ra, họ cũng chẳng định vào.

Trì Huyên: “Làm phiền rồi, tôi nói rõ ý định của mình, Vân Ẩn muốn mời cậu cùng con bé đến lễ hội hóa trang để cosplay một nhân vật.”

Trì Vân Ẩn đứng sau lưng mẹ, có thể nói là đang lấy lòng, cười toe toét với Úc Chấp, để lộ hai hàm răng trắng muốt.

“Tôi từ chối.”

Trì Huyên đã sớm liệu trước, lời lẽ đã chuẩn bị sẵn: “Tuy vệ sĩ của tôi ra tay với cậu là họ không đúng, nhưng dù sao cậu cũng khiến tôi mất đi phần lớn vệ sĩ trong lúc không hề chuẩn bị. Coi như đây là một chút bồi thường nho nhỏ cho tôi cũng hợp tình hợp lý.”

“Vì tôi mà bà có cơ hội thay đi một đám vệ sĩ vô dụng, tôi quả thực có thể chấp nhận một vài bồi thường nho nhỏ của bà.”

Úc Chấp nhảy khỏi cái bẫy của bà, đáp trả không kẽ hở.

Trì Vân Ẩn mắt tròn xoe, lợi hại.

Trong ánh mắt Trì Huyên cũng lộ ra một tia tán thưởng, nhưng bà vẫn còn nước cờ thứ hai. Bà thản nhiên lấy ra hai thỏi vàng lớn từ trong túi: “Cậu đi cùng Vân Ẩn một lần, hai thỏi còn lại coi như quà cảm ơn.”

Úc Chấp không thiếu tiền.

“Tôi không thể ra ngoài, tôi là vệ sĩ của Trì Nghiên Tây.”

“Anh con ra ngoài rồi.”

Úc Chấp nhìn Trì Vân Ẩn, Trì Nghiên Tây ra ngoài rồi ư?

“Tôi vẫn từ chối.”

Trì Vân Ẩn buồn bã bĩu môi, chính vì lần trước cảm thấy Úc Chấp khó chơi nên cô mới đặc biệt nhờ vả mẫu thân đại nhân, xem ra vẫn thất bại rồi.

Trì Huyên lắc đầu cảm thán: “Vốn dĩ tôi không muốn dùng cách này.”

Bà cất vàng đi, lấy điện thoại ra, bấm số: “Chị Hồng.”

Úc Chấp: …

“Đúng rồi, nó ở nhà một mình cô đơn lắm, ừm ừm, chỉ là đưa nó đi chơi thôi, toàn là thanh niên trạc tuổi nó cả.” Trì Huyên nắm chắc phần thắng nhìn Úc Chấp, “Được, chị nói với nó vài câu nhé.”

Bà bật loa ngoài, giọng chị Hồng truyền đến: “Úc Úc, em…”

“Em đi.”

Úc Chấp ngắt lời thẳng thừng. Việc chị Hồng thích bắt anh làm nhất chính là, em phải ra ngoài quen biết thêm nhiều người trạc tuổi, kết bạn rồi tốt nhất là kiếm thêm một đối tượng nữa.

Chị Hồng: “Được, vậy em ra ngoài chơi vui vẻ nhé.”

Điện thoại cúp máy, Trì Huyên lấy cả bốn thỏi vàng ra: “Hôm nay cậu cứ đi chơi là được, Vân Ẩn có đội vệ sĩ riêng.”

Đưa vàng cho Úc Chấp xong, bà quay lại xoa đầu Trì Vân Ẩn: “Đã đưa người ta đi thì phải đưa về cho tử tế, không thì con tự đi mà giải thích với Nghiên Tây.”

“Mẹ yên tâm.”

Trì Vân Ẩn vẻ mặt sùng bái, mẹ cô là tuyệt vời nhất.

Úc Chấp lại nhận được tin nhắn chuyển khoản từ chị Hồng: [Ra ngoài thích gì thì cứ mua.]

Sự đã đến nước này.

Lúc Úc Chấp thay quần áo xong bước ra, Trì Vân Ẩn đột nhiên nói: “Xin lỗi anh.”

Cô bé trong lúc chờ đợi đã ngẫm lại, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhận ra, làm vậy hình như là đang ép người quá đáng, Úc Chấp đâu phải anh trai cô.

“Nếu anh không muốn đi thì thôi vậy. Em thật sự cảm thấy anh rất hợp với nhân vật này, nhất định sẽ vô cùng xuất sắc, nên cái đầu này của em mới không nghĩ nhiều như vậy.”

Úc Chấp nhớ lại lễ hội hóa trang lần trước, cũng không thể nói là vô vị, hơn nữa anh đã thay cả quần áo đi chơi rồi.

“Nhân vật gì?”

Nếu vẫn là cái nhân vật hay chửi người kia thì anh không đi nữa. Ý nghĩa của việc chửi người là để bản thân mình sướng chứ không phải để người khác sướng.

Trì Vân Ẩn nghe vậy vội vàng lấy điện thoại ra, tìm ảnh cho Úc Chấp xem: “Chính là Quang Minh Chi Thần này, một nhân vật game rất được yêu thích. Kỹ năng mạnh nhất của nhân vật này là Chúng Sinh Phủ Thủ.” (chúng sinh đều phải cúi đầu)

Úc Chấp nhướng mày.

Anh thích cái tên kỹ năng này.

“Chỉ cần ở trong phạm vi ảnh hưởng của kỹ năng, tất cả mọi người đều phải quỳ lạy anh, và dâng lên một nửa thanh máu của họ để cung phụng anh. Ngoài ra còn có một kỹ năng nữa là Thần Chi Chúc Nguyện, lời chúc phúc của anh đều sẽ thành hiện thực.”

Trì Vân Ẩn đầy mong đợi: “Vậy anh có đi không?”

Úc Chấp gật đầu.

Trì Vân Ẩn vui đến bay lên, sớm biết thế cô đã tự mình đến, mời anh một cách bình thường rồi.

Sau một hồi trang điểm, Úc.Quang Minh Chi Thần.Chấp lấp lánh xuất hiện tại lễ hội hóa trang.

Mái tóc dài màu bạc được uốn thành những lọn sóng lớn xõa sau lưng, đầu đội vương miện vàng lộng lẫy, một thân trường bào hai màu trắng vàng mang đậm phong cách thần thoại Hy Lạp, vòng tay hoa mỹ, khiến anh trông thánh khiết như thần linh giáng thế.

Giữa trán vẽ một hình đồ đằng phức tạp.

Lẫm liệt không thể xâm phạm.

Úc Chấp đứng trước một gian hàng, thứ thu hút anh là một con búp bê cún con, có đôi mắt đen láy tròn xoe, bộ lông màu trà sữa ấm áp, cái đuôi vểnh lên thật cao.

Trông oai phong lẫm liệt.

Con cún nhỏ đột nhiên được hai tay nâng lên đưa về phía anh, chủ gian hàng phía sau cúi đầu: “Ồ, Quang Minh Thần đại nhân, tôi xin dâng con cún này cho ngài, xin ngài hãy chúc phúc cho tôi tối nay chơi game chắc chắn ra thẻ thần.”

Úc Chấp thật sự cảm thấy những người trong giới nhị thứ nguyên này khá là — đặc biệt.

Anh đưa tay ra một cách tự nhiên, xòe lòng bàn tay: “Bổn Quang Minh Thần chúc phúc cho ngươi tối nay chơi game chắc chắn ra thẻ thần.”

Trong tiếng reo hò vui sướng của chủ gian hàng, Úc Chấp cầm con cún nhỏ rời đi.

Đa số mọi người đều mong nhận được lời chúc phúc của anh, cũng có một số ít sẽ quỳ một gối xuống, giả vờ như bị kỹ năng Chúng Sinh Phủ Thủ của anh khống chế.

Ban đầu chỉ có một hai người quỳ, đến khi Úc Chấp dang hai tay ra, người quỳ ngày càng nhiều.

Úc Chấp: Vẫn không thể hiểu nổi những người trong giới này, nhưng anh thích việc họ quỳ lạy mình.

Bên ngoài lại bắt đầu mưa, Úc Chấp và Trì Vân Ẩn ở trong phòng nghỉ, đợi một lát Trì Vân Ẩn ra ngoài thu dọn đồ đạc là họ có thể về.

Hai người mỗi người một ly sữa chua xào, Trì Vân Ẩn mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Anh đừng làm vệ sĩ cho anh trai em nữa, theo em đi!”

Úc Chấp không để tâm, tiếp tục dùng thìa xúc sữa chua.

“Em không phải nói anh làm vệ sĩ cho em, ý em là chúng ta hợp tác, em sẽ lăng xê anh thành ngôi sao lớn!”

Úc Chấp lúc này mới nhìn cô, những lời điên rồ thông thường anh không muốn để ý, nhưng điên đến mức này thì vẫn muốn nghe thử.

Trì Vân Ẩn đặt bát sữa chua xuống, trong mắt có ngọn lửa đang bùng cháy: “Hình tượng của anh cộng với sự lăng xê của em chắc chắn sẽ nổi như cồn, đến lúc đó chúng ta có thể phát dương quang đại văn hóa nhị thứ nguyên của chúng ta. Anh yên tâm, tuy em tham lam nhan sắc của anh, nhưng em không có ý đồ gì khác với anh đâu.”

“Tuy em mới 16 tuổi, đang ở tuổi mới lớn chớm nở tình cảm, nhưng anh xem—”

Cô chỉ vào đầu mình, vô cùng nghiêm túc: “Trong này chứa toàn là sự nghiệp.”

“Người sống cả đời không làm nên sự nghiệp thì có khác gì cá muối!”

“Cá muối đây.” Một giọng máy móc vang lên từ điện thoại của Úc Chấp, “Xin hỏi ngài có gì căn dặn ạ?”

Trì Vân Ẩn đang hào hùng tráng chí bị cắt ngang, ngơ ngác nhìn sang.

Úc Chấp: “Trợ lý điện thoại của tôi tên là Cá Muối.”

Trì Vân Ẩn chớp chớp mắt, lờ đi đoạn chen ngang khó xử này, lại hào hùng tráng chí: “Anh thử nghĩ xem, khi anh trở thành ngôi sao lớn…”

“Nếu không có gì căn dặn, tôi phải đi ngủ đây ạ. Cá Muối ở đây chúc ngài cuộc sống vui vẻ.”

Trì Vân Ẩn bây giờ chẳng vui vẻ chút nào, cắn răng: “Tóm lại là tương lai tươi đẹp đang chờ chúng ta, lưu danh sử sách đang chờ chúng ta, chúng ta sẽ trở thành những người được lịch sử nhị thứ nguyên mãi mãi ghi nhớ!”

“Vậy nên anh bỏ anh trai em đi, cùng em phấn đấu nhé. Ở với anh trai em có gì thú vị đâu, nhàm chán, quá nhàm chán.”

Lúc Trì Nghiên Tây đến cửa thì nghe thấy đúng lúc em gái mình để đào góc tường nhà cậu mà công kích cậu thậm tệ.

Là cô cậu gọi điện cho cậu, nên cậu làm xong việc liền đến đây, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Rất tốt, quà sinh nhật của Trì Vân Ẩn không còn nữa.

Trì Vân Ẩn: “Em nhất định có thể thay thế anh trai em, để anh có một cuộc đời rực rỡ hơn!”

Trì Nghiên Tây chống cằm, quà Tết cũng không còn nữa, còn phải đòi lại bộ quần áo búp bê đặt làm riêng lần trước tặng cô.

Cậu cũng muốn nghe xem Úc Chấp sẽ trả lời thế nào, dù sao từ chối là chắc chắn.

Cái thìa nhỏ cạo thành cốc sữa chua của Úc Chấp dừng lại, anh im lặng rất lâu, lâu đến nỗi cả Trì Vân Ẩn và Trì Nghiên Tây ngoài cửa đều nghĩ rằng anh chẳng thèm trả lời.

“Trì Nghiên Tây—”

Nghe thấy tên mình được thốt ra từ miệng Úc Chấp, Trì Nghiên Tây bất giác căng thẳng.

“Ừm, anh trai em, anh ấy làm sao ạ?”

Úc Chấp ngước mắt nhìn Trì Vân Ẩn, giọng điệu như thường: “Cậu ấy là không thể thay thế.”

Trong và ngoài phòng đều im lặng.

Rõ ràng chỉ là một câu nói nhưng lại như một mũi tên, mang theo làn gió dịu dàng mà không thể chống cự xuyên thủng trái tim Trì Nghiên Tây, dư chấn mạnh mẽ khiến tim cậu đập loạn xạ, cả người cũng có chút run rẩy.

Trì Vân Ẩn thì nhíu nhíu mũi, cô hình như ngửi thấy mùi chua loét của tình yêu.

“Làm gì có chuyện khoa trương thế, anh trai em…”

“Cậu ấy là một con người… độc nhất vô nhị.”

Trái tim Trì Nghiên Tây lại trúng thêm một mũi tên, cậu dựa vào tường từ từ ngồi thụp xuống, tay nắm thành quyền đặt lên ngực, hoàn toàn giương cờ trắng đầu hàng.

Làm thế nào để đánh dấu một Alpha?

Là để cậu ta tự nguyện.

Trì Vân Ẩn há hốc mồm, không được rồi, loại não yêu đương này có chiêu mộ cũng sẽ không lấy sự nghiệp làm trọng, cô bỏ cuộc.

Hơi thất vọng ngồi lại, cầm ly sữa chua của mình lên, nhưng anh ta với anh trai mình ai công ai thụ nhỉ? Tuy anh trai mình là Alpha, nhưng Úc Chấp công khí mười phần a!

Úc Chấp đã hiểu ra câu nói của Trì Nghiên Tây hôm đó, anh thừa nhận, thừa nhận sự độc nhất vô nhị của cậu, cũng tin vào sự không thể thay thế của mình.

Anh đã bước ra khỏi một con ngõ cụt, tuy chưa thể nói là bừng sáng tỏ tường nhưng trước mắt đã có thêm nhiều con đường.

Anh liếc nhìn con cún nhỏ trên bàn.

Con cún nhỏ thật sự đẩy cửa bước vào, vừa nhìn sang Úc Chấp đã bắt gặp ánh mắt anh.

Mặt Trì Nghiên Tây đỏ bừng, tim cậu vẫn đập thình thịch, khiến cậu muốn lao tới ôm chầm lấy Úc Chấp, muốn hôn anh thật mạnh, muốn cắn rách gáy anh, muốn cả người anh đều là mùi pheromone của mình.

“Anh, sao anh lại đến đây?”

“Cô bảo anh qua xem.” Trì Nghiên Tây cố gắng dời ánh mắt đi, bây giờ đã hoàn toàn tha thứ cho cô em gái muốn đào góc tường nhà mình này, thậm chí còn muốn nói lời cảm ơn.

Có Trì Vân Ẩn ở đây, Trì Nghiên Tây cũng không tiện nói gì, trên đường về tuy ngồi cùng một xe nhưng lại có tài xế lão Tống.

Lão Tống: “Ồ hô~ Cậu Úc, cậu trông như thần tiên vậy.”

Úc Chấp: “Tôi không phải.”

Lão Tống: “…Tôi biết.”

“Nhưng nếu có thần tiên chắc chắn sẽ trông giống cậu.” Lão Tống nói xong mới nhớ phải giữ cân bằng, lại bồi thêm một câu, “Hoặc giống thiếu gia.”

Trì Nghiên Tây cả người lâng lâng, cậu chưa bao giờ nghĩ có ngày được người khác thừa nhận mình là một con người lại vui đến thế.

Về đến nhà, chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người họ, mỗi người cầm một chiếc ô, trước sau lặng lẽ.

Chỉ là khi Úc Chấp gập ô vào nhà, sau lưng lại có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau.

Úc Chấp như không phát hiện, anh cởi áo khoác phao, bộ trang phục kia vẫn chưa thay, Trì Vân Ẩn nói tặng anh, coi như quà cảm ơn hôm nay.

Anh đang định lên lầu.

“Úc Chấp.”

Alpha gọi anh một tiếng, giọng không lớn, mang một cảm giác khác hẳn mọi khi, như thể bị ngâm trong suối nước nóng đến mềm nhũn ra.

Úc Chấp quay người lại, không hỏi han gì mà chờ đợi vế sau.

Alpha vẫn luôn lén lút vò vạt áo, một lúc lâu sau mới buông tay ra, mở lời: “Lần trước đập đồ là tôi không đúng, xin lỗi.”

Úc Chấp kinh ngạc, lên tiếng: “Lời xin lỗi suông không có bất kỳ ý nghĩa nào.”

Trì Nghiên Tây lại bắt đầu vò vạt áo, rồi cậu đột nhiên quỳ xuống. Alpha trẻ tuổi trong bộ vest lịch lãm từ từ quỳ gối đi đến trước mặt Quang Minh Chi Thần, nắm lấy vạt áo choàng của anh, ngẩng đầu.

“Vậy anh trừng phạt tôi đi.”

“Quang Minh Chi Thần.”

Trì Nghiên Tây bây giờ làm vậy không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, bởi vì cậu biết dù cậu có làm vậy, trong mắt Úc Chấp cậu vẫn là một con người.

Úc Chấp không hiểu tại sao Trì Nghiên Tây lại hết giận, nhưng tâm trạng của Alpha này trước nay vốn không ổn định.

Anh không trả lời, mà đưa tay lên sờ d** tai của Trì Nghiên Tây. d** tai chỉ còn lại một lỗ xỏ trống không, dưới đầu ngón tay vê nắn của anh dần đỏ lên.

Hơi thở Trì Nghiên Tây nặng nề hơn: “Tôi về sẽ đeo lại khuyên tai, xin lỗi.”

Mặc dù chỉ bị nắn tai, nhưng Alpha lại như thể được v**t v*, ánh mắt dần trở nên mơ màng, điều đó chỉ có thể chứng tỏ một điều, tai của Alpha rất nhạy cảm.

Úc Chấp tuy đang làm động tác ám muội như vậy, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng: “Cậu nghĩ cậu quay đầu lại, xuống nước một chút là tôi phải chấp nhận sao?”

Chú cún nhỏ tự ý bỏ rơi chủ nhân là không ngoan.

Trở về vẫy đuôi là muốn có lại sự sủng ái của chủ nhân ư?

Anh không phải loại chủ nhân lương thiện đó.

Trì Nghiên Tây lắc đầu: “Không phải…”

Úc Chấp buông d** tai cậu ra, Trì Nghiên Tây vội vàng nắm lấy tay anh, nghiêng đầu áp mặt vào lòng bàn tay anh: “Tôi sai rồi, tôi dù có tức giận cũng không nên đơn phương cắt đứt quan hệ, bắt đầu chiến tranh lạnh, xin lỗi.”

“Anh muốn tôi làm thế nào? Chỉ cần anh tha thứ cho tôi, tôi đều sẽ làm.”

Úc Chấp nắm lấy cằm của Alpha: “Trì Nghiên Tây, ở chỗ tôi, lời đã nói ra không có đường hối hận.”

“Tôi không hối hận!”

Trì Nghiên Tây vô cùng kiên định, cuối cùng đổi lại được việc vị Quang Minh Chi Thần tà ác của cậu cúi đầu, ghé vào tai cậu nói ra điều kiện.

Đồng tử Trì Nghiên Tây lặng lẽ giãn ra.

Úc Chấp: “Tôi cho cậu cơ hội từ chối cuối cùng.”

Vương miện của anh dưới ánh đèn tỏa ra thứ thánh quang mê hoặc lòng người, cái bóng của anh trên tường, trên trần nhà lộ ra bộ mặt thật dữ tợn. Chú cún nhỏ tự ý chạy mất nên bị xích lại, không nên mất kiểm soát. Nhưng Trì Nghiên Tây là con người, nên anh hạ mức độ xuống.

Úc Chấp đột nhiên không chắc việc anh nhận ra điều này là một sự tiến bộ hay thụt lùi.

Dù sao, xích lại thì đơn giản hơn.

Giọng Trì Nghiên Tây khô khốc vang lên: “Tôi đồng ý.”

Một hồi lâu đối mắt.

Úc Chấp trong lòng nói với Trì Nghiên Tây một câu đáng thương, anh cảm thấy cậu đã đưa ra một lựa chọn sai lầm, nhưng lựa chọn này khiến anh vui vẻ, anh xoa đầu Trì Nghiên Tây như một phần thưởng.

Tóc rất mềm.

Cảm giác chạm vào cực tốt.

Trì Nghiên Tây ngồi trên ghế, hai chân gác lên tay vịn.

Không mặc quần, vì cậu sắp xăm mình lên đùi. Hình xăm sẽ từ hai bên trong đùi vòng ra sau, cuối cùng biến mất trong khe mông. Vị trí này, đối với một Alpha mà nói, có chút quá đà.

Úc Chấp mang dụng cụ đến, cậu căng thẳng hỏi: “Anh biết xăm à?”

Úc Chấp nghiêng đầu, hình xăm con bướm huyết sắc nửa cánh từ sau tai đến cổ hoàn toàn lộ ra.

Chỉ là lúc này Trì Nghiên Tây không có tâm trạng để thưởng thức: “Tự mình xăm thế nào được?”

“Trên đời này có một thứ gọi là gương.” Úc Chấp đương nhiên không cho phép ai chạm vào vị trí nguy hiểm như cổ của mình, lại còn cầm kim chạm vào.

Anh đang lắp ráp dụng cụ.

Trì Nghiên Tây nhìn những cây kim to nhỏ: “Xa như vậy, anh lại còn mang theo cả thứ này.”

Úc Chấp nhìn Trì Nghiên Tây, Alpha như con cá trên thớt mặc người xẻ thịt, không những không hề hay biết mà còn chủ động trèo lên thớt.

“Đồ của tôi đều phải ở bên cạnh tôi.”

“Thế cũng có thứ không mang đi được chứ.”

“Hủy đi.”

Anh trả lời đơn giản, dứt khoát không chút do dự, trong lúc Alpha còn đang kinh ngạc trước câu trả lời của anh, anh nói tiếp: “Mực tôi dùng không thể xóa được, muốn xóa chỉ có thể lột đi mấy lớp da.”

Anh đặt máy xăm đã lắp xong xuống: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ qua, trong thời gian đó cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Úc Chấp ra ngoài.

Chỉ còn lại Trì Nghiên Tây nhìn cái máy xăm. Cậu biết Úc Chấp lại cho cậu thêm một cơ hội, nửa tiếng để đầu óc cậu nguội lại rồi hãy quyết định.

Cậu cầm lấy hình vẽ Úc Chấp đã phác trên giấy bên cạnh.

Là văn tự của Tam Giác Châu, đối với cậu chỉ là những ký hiệu không quen biết, được Úc Chấp viết rất nghệ thuật, thực ra ở Đế Đô chắc cũng chẳng mấy ai đọc hiểu.

Nhưng Úc Chấp đã nói cho cậu biết.

Đôi môi mỏng diễm lệ của anh từ từ hé mở, thốt ra những âm thanh êm tai, anh nói câu này có nghĩa là — chú cún thuộc về chủ nhân.

Lời tác giả:

Trì Nghiên Tây: Ai dám cướp daddy của tôi! Là ai! Các người không có daddy của riêng mình à!!! (Cún con lật bàn [Tức giận][Tức giận][Tức giận])

Bình Luận (0)
Comment