“Mẹ kiếp! Sao lại tối om thế này?”
“Thằng nào tắt đèn đấy?”
Cửa cuốn đã kéo xuống, tầng hai cũng chẳng bật đèn, bóng tối nặng trịch đổ ập xuống trong nháy mắt, khiến mọi người như rơi xuống vực sâu không đáy, đôi mắt chưa kịp thích ứng chẳng thể nhìn ra nổi một đường nét mờ ảo.
Và giữa bóng đêm đó, Úc Chấp lần theo tiếng động, xuất hiện ngay sau lưng một gã. Bàn tay thon dài xoè ra trong màn đêm, những khớp ngón tay gồ lên bùng nổ sức mạnh kinh người, bịt chặt miệng đối phương, tay kia đưa ngang con dao tới trước cổ, rạch qua không chút do dự.
Máu tươi phun ra như suối.
Chỉ tiếc rằng, giữa đêm đen chẳng có ai thưởng lãm.
“Vừa nãy có trúng thằng kia không nhỉ?”
“Mau tìm công tắc đi, bật mấy cái đèn khác lên, một lũ vô dụng.”
“Đừng vội, đừng vội, cửa đóng rồi nó không chạy được đâu.”
Kẻ bị cắt cổ co giật một hồi trong tay Úc Chấp, đôi mắt đã mất đi ánh sáng sẽ chẳng bao giờ đợi được đến khoảnh khắc rạng ngời ấy nữa. Anh tiện tay vứt hắn ra, tiếng rơi xuống đất chẳng gây được chút chú ý nào giữa mớ âm thanh hỗn loạn.
Mảnh kính vỡ cuối cùng rơi khỏi vạt áo khoác của Úc Chấp theo từng bước chân, còn anh đã lần theo tiếng động, tiến về phía người thứ hai gần mình nhất.
Anh là con bướm tử thần trong đêm tối, ánh dao và máu tươi cùng nhau khiêu vũ.
Khi đến gần người thứ hai, tiếng bước chân dồn dập từ bên cạnh chen ngang vào, miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó. Bàn tay cầm dao của Úc Chấp lặng lẽ chuyển hướng về phía đối phương.
“Phập—”
Là tiếng dao đâm vào da thịt, cực kỳ nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng với hai kẻ trong cuộc. Gã kia khẽ rên một tiếng rồi dừng bước. Vết đâm không sâu, hắn còn đang ngơ ngác, thậm chí nghĩ mình xui xẻo va phải thứ gì, cúi đầu nhìn xuống. Giây tiếp theo, bàn tay cầm dao đột ngột dùng sức, trong nháy mắt chỉ còn trơ lại chuôi dao bên ngoài.
Trước khi kẻ đó kịp hét lên đau đớn, con dao đã được rút ra rồi lại đâm vào.
Nhanh như chớp giật, mười mấy nhát dao khiến đối phương đau đến không thốt nổi một lời. Miệng hắn như vách đá, máu tươi là dòng thác đổ không ngừng, làm bẩn cả áo khoác của Úc Chấp.
Một luồng sáng từ phía đối diện quét tới. Úc Chấp siết cổ đối phương, nhấc hắn lên che chắn cho mình, đối diện với đôi mắt tuyệt vọng và phẫn hận của hắn, anh thản nhiên thưởng thức một giây.
Anh nhận ra, đám vệ sĩ ở Đế Đô và những kẻ làm nghề tương tự đều thiếu một nhận thức cơ bản.
Kẻ giết người, ắt có ngày bị người giết.
Thế nên, dù có ngày Úc Chấp đang đi trên đường mà bị một gã ăn mày lao tới đâm chết, anh cũng sẽ chẳng thấy lạ hay tức giận.
Kẻ dùng đèn pin điện thoại chiếu tới chỉ liếc bọn họ một cái. Ánh sáng tập trung ở phía trên, hai người trông như đang nói chuyện đối mặt, vậy nên hắn không dừng lại mà xoay đi hướng khác. Lần lượt có thêm vài người lôi điện thoại ra.
Trong chốc lát, từng chùm sáng lia qua lia lại. Úc Chấp tạm thời chưa đẩy kẻ này ra, đôi mắt màu sáng nhạt dõi theo nguồn sáng để quan sát tình hình xung quanh, đồng thời tìm kiếm Trì Nghiên Tây.
“Mọi người ngửi thấy không? Mùi máu tanh nồng quá.”
“Chắc là của thằng kia…”
Kẻ nói câu này giọng run rẩy, thậm chí không dám nhắc đến tên Trì Nghiên Tây. Vừa nghĩ tới việc thật sự đã giết Trì Nghiên Tây, hắn lại thấy run sợ. Dù gì, Trì Nghiên Tây không phải là đám dân thường không có ô dù chống lưng như trước kia.
Một người vô thức chiếu điện thoại về phía cửa, chỉ thấy mặt đất trống không, chẳng có ai cả.
Hắn sững người, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại: “Không… không có ai! Cửa không có ai! Cậu ta không ở đó!”
Nhiều thứ như vậy nện xuống, Trì Nghiên Tây không thể nào không ở cửa được.
Tân Ý, kẻ đã nấp sau bàn làm việc ngay khi đèn tắt, cau mày nhìn ra cửa. Đột nhiên, đèn sáng choang, khiến tất cả mọi người phải nheo mắt hoặc nhắm nghiền lại.
Úc Chấp chỉ khẽ rung mi. Anh đã được huấn luyện ở đấu trường, ánh sáng mạnh và bóng tối cứ liên tục chuyển đổi, có người còn mù cả mắt vì chuyện đó.
Anh nhanh chóng quét mắt một vòng, không thấy Trì Nghiên Tây.
Sau chiếc xe bị tháo dỡ một nửa cách cửa không xa, Trì Nghiên Tây đang cắn chặt môi, hàng mi của alpha ướt đẫm nước mắt, nhìn chàng cảnh sát trẻ trong lòng đang thở ra nhiều hơn hít vào.
Khoảnh khắc cuối cùng khi những thứ đó đổ ập xuống, chàng cảnh sát vốn đang bất động bỗng chộp lấy cậu, lật người lại, thay cậu hứng chịu phần lớn thương tổn.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống gương mặt Dư Lượng, rửa trôi vết máu, để lộ ra khuôn mặt trẻ trung còn có phần non nớt.
Dư Lượng chỉ gắng gượng mở được một khe mắt, anh nhìn alpha như sắp khóc, cất tiếng, giọng yếu như muỗi kêu.
Trì Nghiên Tây nén nước mắt, cúi đầu ghé sát lại để nghe.
“Đừng… đừng tự trách, tôi là, là cảnh sát, bảo vệ mỗi công dân là… là trách nhiệm của tôi.”
Trì Nghiên Tây không dám lên tiếng vì sợ bị chú ý, chỉ thầm đáp lại trong lòng: Anh là một cảnh sát rất, rất tốt, nhưng mạng của cảnh sát cũng là mạng người mà.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện. Trì Nghiên Tây không dám di chuyển Dư Lượng nữa, cậu cẩn thận đặt anh xuống, nhặt một chiếc cờ lê từ hộp dụng cụ đang mở bên cạnh, quay người lại, lén lút ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe.
Khoảnh khắc nhìn thấy Úc Chấp, trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ — mình an toàn rồi.
Trái tim đang treo lơ lửng bỗng rơi bịch xuống đất, nước mắt mà cậu cố nén bấy lâu bỗng chốc tuôn rơi.
Nhưng ngay sau đó lại căng thẳng trở lại. Cậu vội lau nước mắt, giờ đối phương đông người, Úc Chấp lại bị phát hiện rồi, dù nhìn thế nào thì họ vẫn ở thế yếu, vẫn đang trong vòng nguy hiểm.
“Hắn là ai?”
“Úc Chấp!”
“Lão Cao chết rồi!”
Một mảnh hỗn loạn.
Tân Ý sáng mắt lên nhìn chằm chằm Úc Chấp, nhưng điều đó không cản hắn nổ súng về phía anh. Có điều, hắn không nhắm vào chỗ hiểm, phải nhổ hết gai của hoa hồng đi đã, rồi mới có thể đùa bỡn với đóa hồng.
Úc Chấp vươn cánh tay dài, kéo kẻ vẫn chưa bắt kịp tình hình bên cạnh qua, viên đạn xuyên qua bụng hắn.
“Bắt lấy nó cho tao, bị thương cũng… A!!!” Tân Ý hét lên thảm thiết, súng rơi xuống đất, cổ tay cầm súng của hắn cắm một con dao găm, xuyên thủng hoàn toàn.
Úc Chấp quăng tấm lá chắn thịt người trong tay về phía đám đông, tay kia đã rút khẩu Glock từ sau lưng, ngón trỏ liên tục bóp cò. Có thể nói, đạn đi không sai một li, hết người này đến người khác ngã xuống, trong nháy mắt đã giải quyết hơn nửa, thậm chí không cho chúng cơ hội nổ súng.
Một tên đàn em trèo lên chiếc cần cẩu treo lơ lửng, dùng dây xích đu người, buông tay nhảy xuống lưng Úc Chấp, đôi chân nhanh gọn quấn lấy anh, hai tay siết chặt cổ anh.
Phía trước cũng có hai người từ bên sườn đột phá, bắn về phía Úc Chấp.
Hai mũi tấn công, Úc Chấp chỉ có một khẩu súng.
Bàn tay cầm súng của anh không hề lay chuyển, không một chút hoảng loạn, bóp cò.
Viên đạn rời khỏi nòng súng Glock, liên tiếp hai viên. Viên đầu tiên va vào viên đạn đang bay tới từ trên không, tóe lên một chùm tia lửa, hai viên đạn đổi hướng sau cú va chạm, một kẻ xui xẻo bị bắn trúng, viên còn lại thì khoét một lỗ thủng trên chiếc xe mà Trì Nghiên Tây đang nấp.
Trì Nghiên Tây nuốt nước bọt.
Viên đạn ngay sau đó thì không đổi hướng, xuyên qua giữa hai hàng lông mày của kẻ cầm súng.
Cùng lúc đó, Úc Chấp nhanh như cắt cúi người né viên đạn bay tới từ hướng khác, kẻ trên lưng anh vừa hay bị anh đưa ra trước làn đạn, trở thành bia đỡ.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt, mùi máu tanh nồng nặc trong xưởng xe.
Kẻ trên lưng trúng đạn, đôi chân đang quấn lấy anh cũng mất sức. Úc Chấp nhún vai về phía trước, ném hắn ra trước mặt, biến hắn thành tấm lá chắn thịt người mới của mình.
Úc Chấp túm lấy tấm lá chắn, ép sát kẻ đang nổ súng. Đối phương hoảng sợ liên tục bóp cò cho đến khi súng hết đạn. Hắn sững sờ nhìn khẩu súng trong tay, rồi ngước lên, tấm lá chắn thịt người đã bị quẳng đi, để lộ khuôn mặt bình thản dính máu của Beta, dọa hắn sợ đến sắp tè ra quần.
Vương Sinh đang nấp quan sát hét lên: “Nó không bắn, nó hết đạn rồi!”
Tên đàn em nghe thấy câu của Vương Sinh như thể thấy lại con đường sống, nhưng lại do dự run rẩy, quá chậm chạp.
Ngay khoảnh khắc quăng tấm lá chắn đi, Úc Chấp đã giật phắt chiếc kính xuống, dùng sức bẻ mạnh, gọng kính gãy đôi, biến thành vũ khí. Anh đâm thẳng vào mắt tên đàn em, sau đó quấn dây kính quanh tay, giữa tiếng hét thảm thiết của hắn, anh rút ra, xoay người phi chiếc dây kính đi, như một mũi phi tiêu xích nhắm thẳng vào vị trí của Vương Sinh, kẻ vừa lên tiếng.
Dù Vương Sinh né nhanh nhưng vẫn bị rạch một đường trên mặt, dọa hắn ngã phịch xuống sau xe, khí thế và gan dạ đã bị Úc Chấp đánh tan, đánh vỡ.
Người của Tân Ý gần như toàn quân bị diệt, chỉ còn một Vương Sinh trốn từ sớm là còn sức chiến đấu, bên cạnh hắn tuy còn một kẻ đang thở, nhưng cũng chỉ có thể thở mà thôi.
Vương Sinh căn bản không dám xông lên, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Sự quyết đoán, sát phạt, cùng khả năng kiểm soát và phán đoán tình hình của đối phương hoàn toàn nghiền ép bọn họ. Anh ta như một cỗ máy giết người bẩm sinh, bất cứ thứ gì trong tay cũng có thể trở thành vũ khí. Trong hoàn cảnh này, hắn thậm chí còn cảm nhận được sự ung dung toát ra từ đối phương.
Trì Nghiên Tây sững sờ, hoa cả mắt, nhiều lúc cậu thậm chí còn không nhìn rõ, chỉ cảm thấy mình bây giờ mà xông lên thì chỉ tổ thêm vướng víu.
Trong một cái chớp mắt, cậu chạm phải ánh mắt của Tân Ý đang lết trên mặt đất.
Cả hai đều sững người khi nhìn thấy nhau, rồi cơn giận bùng lên. Trì Nghiên Tây vung cờ lê lao tới định phang vào Tân Ý, Tân Ý dùng bàn tay lành lặn còn lại nhặt súng lên định bắn.
Một viên đạn từ xa, bay theo một góc hiểm hóc, xuyên qua bàn tay này của hắn. Ngón trỏ của hắn tuy đã đặt lên cò súng, nhưng không còn sức để bóp nữa.
Tiếng hét thảm thiết đau đớn vang lên.
Trì Nghiên Tây đang vung cờ lê với vẻ mặt hung tợn, sắp phang trúng đầu Tân Ý thì bị một bàn tay dính máu từ phía sau túm lấy cổ áo, mạnh mẽ kéo giật lại.
Trì Nghiên Tây bị kéo loạng choạng ngã phịch mông xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay đôi mắt màu sáng nhạt ấy.
Cơn giận tức thì tắt ngấm.
Một giọt máu tươi rực rỡ vương trên hàng mi tựa cánh quạ của Úc Chấp.
Rơi xuống.
Rơi xuống gương mặt có phần lấm lem của Trì Nghiên Tây, làm alpha khẽ run lên, môi mấp máy, muốn nói điều gì đó.
Nòng súng của Úc Chấp từ từ chĩa vào cậu, anh cất tiếng, giọng bình thản không gợn sóng.
“Sợ không?”
Họng súng đen ngòm còn vương mùi thuốc súng. Trì Nghiên Tây mím môi, ánh mắt nhìn Úc Chấp vừa bướng bỉnh lại vừa nồng nhiệt.
Cậu khẽ động, chống tay xuống đất, từ tư thế ngồi chuyển thành quỳ bên cạnh Úc Chấp.
Cậu vươn cổ, ghé sát vào họng súng vẫn còn hơi ấm, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, hôn lên nó.
“Tôi không sợ.”
Trì Nghiên Tây của lúc này, quả thực đã khiến Úc Chấp nảy sinh h*m m**n.
Muốn làm vào cái miệng dẻo quẹo kia của cậu.
Bàn tay cầm súng di chuyển, bắn.
Tân Ý đang ngây người ra nhìn, giữa hai hàng lông mày đã có thêm một lỗ máu. Khoảnh khắc cuối cùng, điều luẩn quẩn trong đầu hắn là hắn lại thua Trì Nghiên Tây rồi, daddy của hắn thuộc về Trì Nghiên Tây.
Chết không nhắm mắt.
Mi mắt Trì Nghiên Tây khẽ run, vài giọt máu bắn lên cổ cậu, nóng hổi. Cậu nhìn chằm chằm Úc Chấp không rời mắt, bướng bỉnh dùng cách của mình để chứng minh với anh, cậu thật sự không sợ.
Đám người đông đảo cầm súng từ trên lầu xuất hiện. Chung Sơn gọi một tiếng “Thiếu gia”, rồi kinh ngạc nhìn đống thi thể trên sàn.
Trì Nghiên Tây hoàn hồn, bò dậy khỏi mặt đất. Đã có người đi mở cửa cuốn. Trì Vân Tiêu sải bước vào, coi như không thấy đám thi thể trên đất, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt lấy Trì Nghiên Tây, vội vàng bước về phía cậu.
“Nghiên Tây, sao rồi? Có bị thương không?”
“Anh! Mau gọi bác sĩ tới đây, có người bị thương nặng.”
Nghe Trì Nghiên Tây nói, đã có người lanh lợi gọi bác sĩ đi cùng đến.
“Nghiên Tây, em bị thương rồi.” Trì Vân Tiêu xót xa nhìn cánh tay đang rỉ máu của Trì Nghiên Tây. Bác sĩ chạy vào định dừng lại bên cạnh họ.
Trì Nghiên Tây thúc giục: “Em không sao, mau cứu anh ấy.”
Dư Lượng được phát hiện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra, tình hình nghiêm trọng, không nói nhiều lời vô ích làm lãng phí thời gian, đặt người lên cáng: “Phải đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay lập tức.”
“Được, tôi cũng đi cùng.”
“Anh, ở đây giao cho anh nhé, em đến bệnh viện trước.”
Cậu không sao là quan trọng hơn hết, Trì Vân Tiêu chỉ cần lo liệu hậu quả là được: “Ừ, em đi đi.”
Trì Nghiên Tây vội vã đi ra ngoài, rồi lại dừng bước, quay đầu gọi Úc Chấp chưa theo kịp: “Úc Chấp, anh lái xe đi cùng tôi.”
Úc Chấp cất súng, mang theo mùi máu tanh nồng nặc đi ra cửa. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào anh, dù sao thì cảnh tượng trong xưởng xe này quả thực…
Trì Vân Tiêu bên này gọi điện báo bình an cho ông cụ trước, liếc Úc Chấp một cái: “Vâng, là cậu ấy cứu.”
Bên ngoài còn có cả trăm người, thanh thế thật lớn, phong tỏa cả đoạn đường, trong đêm thu hiu hắt này mang theo khí lạnh giết chóc, đến cả động vật hoang cũng không dám ló đầu ra.
Một toán người được tách ra, bốn năm chiếc xe bám theo xe của Úc Chấp, thẳng tiến đến bệnh viện.
Trong xe.
Trì Nghiên Tây gần như tê liệt trên ghế phụ, nhìn chằm chằm xe cứu thương phía trước, cầu nguyện cho chàng cảnh sát trẻ tên Dư Lượng nhất định phải bình an.
“Là một cảnh sát.”
Cậu đột nhiên lên tiếng, giọng hơi khàn.
“Tôi vốn định cứu anh ấy, không ngờ lại làm liên lụy anh ấy.”
Alpha rất tự trách.
Thực ra chuyện này không thể trách cậu, nếu cậu không xuất hiện, Dư Lượng càng chắc chắn một con đường chết.
Úc Chấp một tay cầm vô lăng, một tay chống lên cửa sổ xe đỡ đầu. Một ngày của anh trôi qua khá là phong phú, tâm trạng lại chẳng thể nào tốt lên nổi. Không bắt alpha phạm lỗi này ngậm miệng lại ngay lập tức đã là đại phát từ bi rồi.
“Hy vọng anh ấy không sao.”
Trì Nghiên Tây nói xong câu này thì không lên tiếng nữa. Nỗi lo lắng nặng nề khiến cậu không nói được gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm xe cứu thương phía trước. Không gian trong xe trở nên yên lặng, ánh đèn đường như những gợn sóng, lần lượt lướt qua hai người.
Một lúc lâu sau.
Úc Chấp: “Nghe nói người tốt sau khi chết sẽ được lên thiên đường.”
Trì Nghiên Tây ngơ ngác nhìn Úc Chấp một cái, thật sự không nhịn được: “Anh đúng là không biết an ủi người khác.”
Úc Chấp: …
Khuôn mặt anh vừa định lạnh đi thì nghe Trì Nghiên Tây nói tiếp: “Nhưng vẫn cảm ơn anh đã chịu an ủi tôi, thế là đủ rồi.”
Úc Chấp tạm thời phán cho cậu án tử hình treo.
Ngoài phòng phẫu thuật, Trì Nghiên Tây nhận tài liệu của Dư Lượng từ tay quản gia Kiệt vừa đến.
“Anh xem, anh ấy còn là trẻ mồ côi…”
Tài liệu được đưa đến trước mặt Úc Chấp, nhìn thấy tấm ảnh trên đó anh mới biết là anh ta. Mấy đứa trẻ ở quán mì cay hôm đó chắc đều ở cô nhi viện.
Tài liệu lại bị lấy đi, Trì Nghiên Tây: “Quyên góp cho cô nhi viện này.”
Quản gia Kiệt: “Vâng ạ.”
Trì Nghiên Tây: “Đừng làm ra vẻ từ thiện, phải làm nổi bật sự ưu tú và…”
Úc Chấp nhớ lại lời Dư Lượng nói khi rời khỏi đồn cảnh sát hôm đó, vậy là anh ta vì chuyện này mà đến tìm Tân Ý, và suýt nữa mất cả mạng.
Anh nhìn lên đèn đỏ báo hiệu ca phẫu thuật đang diễn ra.
Hy vọng mọi chuyện thuận lợi.
Trì Nghiên Tây dặn dò xong liền ngồi xuống bên cạnh anh. Vết thương do đạn sượt qua ở tay đã được bác sĩ y tá xử lý tại đây, trên lớp gạc mới băng lại thấm ra một chút máu. Bác sĩ hy vọng cậu có thể kiểm tra toàn thân, nhưng cậu bây giờ không có thời gian, hơn nữa cậu cũng không bị thương gì nặng, ngoài việc bị va vào vai, thì chính là cú ngã chổng kềnh do Úc Chấp kéo khiến cậu hơi đau.
Úc Chấp: “Sao cậu lại ở đây?”
Trì Nghiên Tây lập tức ngồi thẳng người, lưỡng lự một lúc rồi vẫn quyết định nói ra sự thật.
“Xin lỗi, tôi đã xem trộm đồ của anh mà không nói cho anh biết.”
Bên cạnh vẫn còn người, Trì Nghiên Tây giữ gìn mặt mũi cậu ấm của mình, nói xin lỗi Úc Chấp với giọng siêu nhỏ.
Úc Chấp không đáp lại, chỉ ghi nhớ chuyện này.
Thời gian chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật luôn dài một cách đặc biệt. Trì Nghiên Tây ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đứng dậy đi đi lại lại ở cửa. Úc Chấp nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua khuôn mặt của Phương Bất A, và cả những dòng trạng thái trên vòng bạn bè.
Anh hít sâu một hơi, bực bội mở mắt ra, thì thấy một khuôn mặt lấm lem sắp dán vào mình. Đôi mắt đen láy của Trì Nghiên Tây phản chiếu gương mặt có phần mệt mỏi của anh.
Trì Nghiên Tây: “Anh không khỏe à, có muốn tìm bác sĩ khám không? Khám xong anh về đi, ở đây nhiều người như vậy tôi không sao đâu.”
Úc Chấp dời tầm mắt: “Phẫu thuật xong rồi.”
Trì Nghiên Tây vội quay đầu, chạy tới: “Bác sĩ, sao rồi ạ?”
Trì Nghiên Tây căng thẳng đến mức muốn tìm một người để dựa vào.
“Trì thiếu gia yên tâm, mạng đã giữ được rồi, nhưng cậu ấy bị gãy nhiều xương, còn bị thương ở lá lách, thận, những cái này cần phải từ từ tĩnh dưỡng, từ từ hồi phục.”
Trì Nghiên Tây thở phào một hơi, chân hơi mềm nhũn, ngã ngửa ra sau, tựa vào một lồng ngực rắn chắc. Mùi hương thanh khổ vốn có đã bị mùi máu tanh che lấp, nhưng vẫn khiến Trì Nghiên Tây thấy an lòng.
Cậu lẩm bẩm: “Sống là tốt rồi, không sao, từ từ dưỡng, dưỡng cho thật tốt, cái gì cũng dùng loại tốt nhất, phải dưỡng cho người ta khỏe mạnh lại.”
“Trì thiếu gia yên tâm.”
Dư Lượng được đẩy đến phòng theo dõi. Trì Nghiên Tây và những người khác còn phải trở về để trình bày với Trì Minh Qua. Cậu để quản gia Kiệt ở lại đây, rồi lên xe của Úc Chấp, tức tốc về nhà.
Không khí trong xe rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Thật tốt quá, người xuất sắc và tận tụy như anh ấy không nên xảy ra chuyện gì.”
Trì Nghiên Tây cười hì hì nhìn Úc Chấp, vẻ mặt vui vẻ: “Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là vì anh đã đến kịp, anh chính là vị thần cứu khổ cứu nạn, hê hê, anh là giỏi nhất~ có anh là phúc của tôi.”
Alpha trở lại với bản chất của mình.
Úc Chấp liếc cậu một cái, ngoài việc lẳng lơ ra, thì bộ dạng ngốc nghếch vô tư lự là hợp với khuôn mặt này nhất.
Trì Nghiên Tây say mê nhìn Úc Chấp: “Anh đẹp trai quá, đẹp đến mức tôi muốn l**m.”
Lời lẽ như hùm như sói.
Úc Chấp không có phản ứng gì, một tay xoay vô lăng: “Kẻ làm chuyện ngu ngốc, không có tư cách nhận phần thưởng.”
Trì Nghiên Tây ghé sát lại: “Vậy tôi có thể nhận hình phạt không?”
Đến gần ngã tư, Úc Chấp theo chiếc xe vệ sĩ đang từ từ dừng lại phía trước, nhấc chân khỏi bàn đạp ga, nhìn alpha đang lẳng lơ, rồi liếc cánh tay bị thương của cậu, trong đầu thoáng qua hình ảnh cậu quỳ xuống hôn lên khẩu súng. Bàn tay đang đặt trên vô lăng rời đi, men theo má Trì Nghiên Tây ra sau gáy, ấn đầu cậu xuống.
Nhìn từ bên ngoài, trong xe bỗng dưng thiếu mất một người.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, một lúc sau Trì Nghiên Tây mới phản ứng lại, vậy rốt cuộc đây là phạt cậu? Hay là thưởng cho cậu?
Kệ đi.
Ăn trước đã.
Xe lại khởi động, Úc Chấp vẫn một tay cầm vô lăng, một tay chống lên cửa sổ xe đỡ đầu. Một cuộc đối đầu sinh tử k*ch th*ch sẽ khiến adrenaline tăng vọt. Đa số người trong lính đánh thuê đều thích tìm người để giải tỏa sau khi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm.
Úc Chấp chưa bao giờ tham gia.
Anh chỉ càng muốn giết người hơn, đây là lần đầu tiên nảy sinh h*m m**n.
Vậy rốt cuộc đây là hình phạt? Hay là phần thưởng?
Dần dần, Úc Chấp cũng có chút phân biệt không rõ, dù sao thì sở thích của alpha này thật sự đặc biệt, không dễ phán đoán.
Trì Nghiên Tây đang cố gắng ngậm phần thưởng ra, lần này là chạm vào thật sự, cậu tỏ vẻ mới lạ ngẩng đầu lên, ngây ngô nói với Úc Chấp: “Không phải lạnh!”
Úc Chấp: …
Trong lòng Trì Nghiên Tây, rốt cuộc mình là thứ gì? “Của quý” của ai lại lạnh như băng?
Sạch sẽ, rất đẹp.
Trì Nghiên Tây ngẩn người nhìn.
Đây — là một tác phẩm nghệ thuật!
Tốc độ xe không quá nhanh, về đến nhà chắc còn gần một tiếng nữa. Xe vệ sĩ bao bọc trước sau xe của họ, đám vệ sĩ trong xe đang bàn tán về chuyện tối nay, có người tò mò một vệ sĩ như Úc Chấp sẽ chung sống với cậu ấm nhà giàu theo kiểu gì?
Chú chó con nóng lòng thưởng thức món ngon, theo thói quen l**m trước. Lưỡi chó con linh hoạt, tính cách lại tinh nghịch, luôn xem đồ ăn như đồ chơi, l**m cho đồ ăn lúc lắc trái phải, dần dần trên đồ ăn có thêm lớp nước bọt của chó con, trông càng ngon mắt hơn.
Chó con cũng thèm đến mức cắn một miếng, không nỡ ăn hết ngay, nên chỉ m*t m*t trước, m*t ra một chút nhân thạch của món ăn để nếm thử vị.
Chó con nhấc lưỡi lên, lớp nhân thạch trong suốt từ đỉnh món ăn được kéo dài thành một sợi tơ, rồi lại bị chú chó tham ăn ăn hết sạch từng chút một, không nỡ lãng phí.
Bàn tay cầm vô lăng của Úc Chấp nổi gân xanh. Rạng sáng, xe rất ít, lại có xe vệ sĩ mở đường phía trước. Anh nghi ngờ Trì Nghiên Tây sau này đã lén lút luyện tập thêm, cứ mãi công kích yết hầu.
Trì Nghiên Tây không luyện tập thêm, chỉ là đã tìm kiếm trên mạng, ghi nhớ một vài kiến thức cần thiết. Cậu thế nào cũng phải khiến Úc Chấp nhớ mãi không quên.
Dần dần cậu nếm ra một chút mùi hoa thạch nam (giống mùi t*nh d*ch á), cậu không hề ghét mà ngược lại còn thấy ngon, thấy vui, thấy hưng phấn, nuốt ừng ực.
Dưới sự nỗ lực của cậu, cậu cũng đã thấy được hình thái cuối cùng của Úc Chấp, nhỉnh hơn cậu một chút xíu. (Cách nói gượng ép)
————
————
Chú chó con há to miệng muốn ăn hết món ăn vào miệng, để tránh có chó con khác đến cướp, nhưng kích thước món ăn vượt quá khả năng của chó con. Có điều, chó con là một chú chó bướng bỉnh, không những không từ bỏ mà còn luyện tập há to miệng nhiều lần, quyết phải ăn hết món ăn một lúc.
Chú chó đang luyện tập cứ ngậm vào rồi lại nhả ra, nhả ra rồi lại ngậm vào, lặp đi lặp lại, cố gắng mỗi lần đều ngậm được nhiều hơn lần trước một chút. Chó con tin rằng nhất định có thể ăn hết món ăn.
Úc Chấp không quan tâm chú chó đối xử với món ăn thế nào, chỉ thấy má chó con phồng cả lên.
Nhìn mà thấy vui.
Là chủ nhân, cho chó con ăn no dường như cũng là lẽ thường tình.
Cảnh vật bên ngoài từ những tòa nhà cao tầng san sát chuyển thành những biệt thự liền kề, trên đường gần như không còn xe, chỉ có đoàn xe của họ vẫn đang tiến về phía trước.
Sau những nỗ lực không ngừng, món ăn đã chạm đến cổ họng mà vẫn chưa ăn hết được. Kế hoạch thất bại. Nhét quá nhiều đồ ăn một lúc, cổ họng của chó con bị chọc đến thắt lại.
Dòng nhân thạch chảy tuột xuống cổ họng, k*ch th*ch cổ họng chó con co thắt không ngừng, cuối cùng hút cạn sạch cả phần kem. Chó con nuốt không kịp, bị sặc ho mấy tiếng.
————
————
Đoàn xe sắp đến nhà họ Trì, xa xa đã thấy đèn đuốc sáng trưng.
Đầu của Trì Nghiên Tây bị ấn xuống, bàn tay còn dính máu của anh nắm chặt mái tóc đen của cậu, đầy vẻ áp đặt.
Trong xe chỉ nghe tiếng ừng ực, Trì Nghiên Tây khó khăn lắm mới nuốt xong. Cậu có chút mơ màng ngước mắt nhìn Úc Chấp, thì thấy đôi mắt có màu sẫm hơn bình thường của anh đang nhìn chằm chằm mình, dọa cậu giật nảy mình. Ai… ai lại nhìn người ta chằm chằm như thế vào lúc này chứ!
Chỉ nhìn khuôn mặt này, thật khó tưởng tượng anh vừa mới…
Úc Chấp nhìn khóe miệng Trì Nghiên Tây: “Sao cậu cái gì cũng ăn vậy.”
Ngón tay anh vui vẻ gõ nhẹ lên vô lăng, rõ ràng là anh rất hài lòng với việc làm của alpha.
Trì Nghiên Tây có chút ngại ngùng, l**m khóe miệng, không biết trả lời thế nào, bèn bắt đầu dọn dẹp, ăn sạch chút còn sót lại phía trước.
Trong lúc đó, Trì Nghiên Tây bỗng lóe lên một ý, không đúng, rõ ràng là anh ấn chặt đầu mình, cũng chẳng cho mình lựa chọn nào khác mà.
Đồ xấu xa.
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Thế là cậu cố ý cắn nhẹ một cái.
Úc Chấp khẽ nhíu mày.
Trì Nghiên Tây định trừng phạt Úc Chấp nên không hề hay biết xe đã về đến nhà họ Trì, cho đến khi quản gia của nhà chính đang chờ cậu thấy mãi không có ai xuống xe, mới gõ vào cửa kính phía ghế lái.
Úc Chấp cụp mắt liếc Trì Nghiên Tây, hạ cửa kính xuống một chút. Gió lạnh thổi vào làm Trì Nghiên Tây tỉnh táo hơn nhiều, ngay sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc của quản gia, dọa cậu không dám động đậy.
Quản gia vô thức nhìn qua khe cửa sổ, thấy người ở ghế phụ đang cúi xuống phía ghế lái, chi tiết hơn thì ông không thấy được.
Ánh mắt chuyển sang Úc Chấp: “Mời thiếu gia xuống xe.”
Úc Chấp nhếch môi: “Đợi một chút, điện thoại của cậu ấy rơi sang bên này.”
Anh ấn đầu Trì Nghiên Tây, dùng sức.
Trì Nghiên Tây thật sự muốn cắn anh một miếng thật đau nhưng lại không nỡ, cậu hiểu rồi, vừa rồi là phần thưởng, bây giờ là hình phạt.
Cậu ra sức hầu hạ, cầu xin được tha.
Đồng thời tự nhủ phải mau bình tĩnh lại, lát nữa phải gặp ông nội rồi, sao về nhà nhanh thế, còn chưa ăn đủ, cậu vẫn có thể ăn nữa.
Úc Chấp và quản gia nhìn nhau thân thiện.
Úc Chấp: “Dưới gầm ghế, điện thoại không dễ nhặt.”
Quản gia gật đầu: “Không vội đâu ạ.”
Cửa sổ đều hạ xuống, bên ngoài là quản gia từ nhỏ đã nhìn cậu lớn lên, mà cậu đang ăn “của quý” của Úc Chấp, lại còn ăn rất ngon lành.
Trọng điểm là cậu vì thế mà hưng phấn.
Úc Chấp khẽ nhướn mày: “Nhặt được điện thoại rồi.”
Anh bấm nút nâng cửa sổ, kéo alpha đang ăn càng lúc càng nhập tâm dậy, thấy đối phương đang say sưa chép miệng.
“Trì Nghiên Tây, cậu có còn biết mình đang ở đâu không?”
“Úc Chấp, có thể hôn một cái không?”
“Cậu muốn bị làm ngay bây giờ, ở đây sao?”
“Tôi muốn hôn.”
“Chết tiệt.”
Úc Chấp vỗ nhẹ lên má Trì Nghiên Tây hai cái.
Trì Nghiên Tây chớp chớp mắt tỉnh lại, rồi đột nhiên làm bộ như sắp khóc: “Úc Chấp, tôi xong đời rồi, làm sao tôi gặp ông nội được đây?”
Úc Chấp nhìn theo hướng tay cậu chỉ.
Hai bên cửa xe mở ra, Úc Chấp trong bộ vest thẳng thớm, Trì Nghiên Tây từ ghế phụ bước xuống mặc chiếc áo khoác chưa tan mùi máu tanh, cúc áo cài kín mít.
Tác giả có lời muốn nói:
[Đường cam][Đường tím][Đường cam][Đường tím]