Cậu chàng cún con uống rượu vào, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn hẳn, đổ vật ra đất ngủ say tít thò lò chẳng biết trời đâu đất đâu.
Bị nhét cho điếu thuốc cũng chẳng hay biết.
Bởi vậy mới nói người say túy lúy thật nhàm chán, thế mà lời tỏ tình thẳng thắn nồng nhiệt kia dường như vẫn còn âm ba vang vọng trong phòng, Úc Chấp quả thực đã bị một cú chấn động không hề nhẹ.
Hóa ra thích một người cũng có thể như thế này, đúng là khiến anh mở mang tầm mắt. Anh trầm tư uống cạn chút rượu còn sót lại trong ly, bữa rượu này kéo dài quá lâu, đá trong ly đã tan hết, vị whiskey nồng đượm ban đầu, lúc vào miệng lại hóa thành vị ngọt dịu dàng, mềm mại của hương caramel cháy.
Rất giống alpha đang nằm dưới đất kia.
Mới đầu còn vung nắm đấm với anh, la lối om sòm đòi tẩn anh một trận, giờ lại sụt sùi bóc từng lớp vỏ lòng mình ra nói lời yêu anh.
Quả nhiên vạn vật trên đời, cứ nhiều nước là sẽ trở nên mềm mại.
Anh đặt ly rượu xuống, đứng dậy bế Trì Nghiên Tây dưới đất lên. Cậu dường như cảm nhận được, khẽ tựa vào lòng anh. Về đến sofa, Trì Nghiên Tây vẫn vòng tay ôm anh không chịu buông, anh đành ngồi xuống, cậu liền quay mặt về phía anh, thoải mái gối đầu lên đùi anh.
Hơi thở nóng hổi, xuyên qua lớp vải, phả vào bụng anh.
Hơi bỏng rát.
Nóng đến độ anh bất giác gồng cứng cơ bụng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên xua tan mọi mập mờ còn chưa kịp định hình. Úc Chấp tìm xem điện thoại ở đâu, vươn cánh tay dài, mu bàn tay nhấc bổng cẳng chân Trì Nghiên Tây lên, rút chiếc điện thoại đang bị đè ra, chuyển sang tay kia rồi bắt máy.
“Chị Hồng.”
“Nghe nói hai đứa lại xảy ra chuyện rồi, sao rồi?”
“Không sao, chỉ là một thằng bỏ đi nổi điên thôi.” Úc Chấp vừa nói, tay vừa buông xuống đặt lên mặt Trì Nghiên Tây, ngón trỏ lơ đãng gảy vành tai của alpha.
“Chị nhớ hình như em vừa đến đó thì Nghiên Tây bị bắt cóc một lần rồi. Thân phận của nó ở Đế Đô ai cũng biết, phải chị thì thà đến khu Tam Giác Châu của chị còn hơn, an toàn tự tại.”
“Chị Hồng nỡ để cậu ấy đến Tam Giác Châu sao?” Úc Chấp cúi mắt nhìn alpha đang cuộn tròn trên đùi mình ngủ say sưa, bàn tay rời khỏi vành tai hơi cứng, chuyển sang nắn nắn d** tai mềm mại. Lần đầu gặp mặt, hình như mình đã đấm cậu ta một cú.
Vậy mà cậu ta vẫn có thể thích mình được.
Úc Chấp thấy thật khó hiểu.
d** tai đỏ ửng lên dưới những ngón tay anh, alpha trở thành món đồ chơi trong lòng bàn tay anh.
“Đây không phải chuyện chị nỡ hay không, dù chị có thể đảm bảo nó ở Tam Giác Châu ăn sung mặc sướng, đảm bảo an toàn cho nó, thì ông cụ cũng không đời nào để nó lưu lạc bên ngoài. Em cũng biết nó là đứa con duy nhất của anh cả chị cả, là bảo bối quan trọng nhất của nhà họ Trì.”
Bảo bối quan trọng nhất của nhà họ Trì lại dụi thêm vào lòng Úc Chấp, chóp mũi cao thẳng của cậu luồn qua khe hở giữa hai chiếc cúc áo của anh, áp vào cơ bụng rắn chắc.
Cơ bụng thường ngày khi thả lỏng sẽ hơi mềm, nhưng Úc Chấp luyện tập rất tốt, tỷ lệ mỡ cơ thể thấp, nên dù thả lỏng hay ở tư thế nào, cơ bụng anh vẫn rắn như đá tảng, không hề biến dạng.
Bàn tay Úc Chấp đang nắn d** tai Trì Nghiên Tây khựng lại. Bảo bối quan trọng nhất của nhà họ Trì.
Ác long thích châu báu.
Sẽ cướp về giấu trong lâu đài của mình.
“Chị Hồng.”
Bàn tay Úc Chấp rời khỏi d** tai, lướt đến vai alpha, nhẹ nhàng di chuyển cho đến khi cầm lấy điếu thuốc kia rút ra, rồi đổi sang ngón giữa.
Chú cún đang ngủ khẽ hừ một tiếng.
Ngón giữa chậm rãi tiến sâu vào trong.
“Chị Hồng có bao giờ hình dung tương lai của Trì Nghiên Tây sẽ thế nào không?”
Giọng Úc Chấp vẫn như thường, lần trước trong phòng thay đồ, cơn giận bốc lên khiến anh quá mạnh bạo, cũng không cảm nhận kỹ. Lần này, anh từ từ cảm thụ, trải nghiệm.
“Tương lai của Nghiên Tây à, chắc chắn sẽ huy hoàng xán lạn. Em với nó cũng ở với nhau gần ba tháng rồi, chắc cũng biết nó không phải loại công tử bột vô dụng. Chị tin đứa cháu trai này của chị làm gì cũng sẽ thành công.”
Giọng chị Hồng tràn đầy tự hào.
Úc Chấp biết.
Anh biết rất rõ.
Ánh mặt trời rực rỡ đến thế, sao lại không biết cho được.
Vừa nãy điếu thuốc bị lấy ra, cái miệng nhỏ của Trì Nghiên Tây còn lưu luyến hé mở muốn níu kéo, giờ đã lập tức thay lòng đổi dạ quấn lấy ngón giữa của anh.
Khó khăn đến độ chính anh cũng không tin nổi, nơi này thật sự vào được sao?
May mà anh cũng không vội, bốn ngón còn lại ấn lên hình xăm đóa hoa, ấn vào chỗ lõm quyến rũ, làm điểm tựa để ngón giữa có thể tiếp tục tiến vào.
“Thế chị nghĩ sau này nó sẽ ở bên một người như thế nào?”
“Ừm… cái này thì, ông cụ không yêu cầu nó phải liên hôn. Một Omega đi, ít nhất cũng phải lương thiện, xinh đẹp…”
Những lời sau đó của chị Hồng, Úc Chấp không nghe kỹ nữa, bởi tiền đề đã được định sẵn rồi.
Omega.
Trên nền tảng là một Omega, rồi mới đến xinh đẹp, ưu tú, vân vân.
Ngón giữa đã biến mất nửa đốt, Trì Nghiên Tây nhíu mày.
Úc Chấp cụp mắt, hàng mi như cánh quạ đổ một bóng râm xuống đáy mắt. Ngay cả chị Hồng, người “phá cách” nhất nhà họ Trì, cũng cho rằng nửa kia tương lai của cháu trai mình nên là một Omega.
Rất bình thường, Alpha phối với Omega là thiên kinh địa nghĩa.
“Sao em lại quan tâm đến vấn đề này thế? Xem ra quan hệ hai đứa đúng là rất tốt. Mà đừng chê chị Hồng lải nhải nhé, em cũng tìm một đối tượng ở Đế Đô đi, Alpha, Beta, Omega đều được, dù sao thì Úc Úc cưng của chúng ta cũng xứng với bất cứ ai~”
Úc Chấp nhếch mép, đốt ngón giữa cũng chen vào được, tức thì bị sự mềm mại ấm áp bao bọc, siết chặt, như thể đang cùng với chủ nhân của nó nói rằng: Em thích anh.
“Mà chị nhớ thuốc của em có tác dụng phụ đấy, không tìm nhanh lên, vài năm nữa không ngóc đầu lên nổi, muốn tìm cũng chẳng tìm được đâu. Dù hình như em chẳng có hứng thú gì với chuyện đó, khốn kiếp, chẳng lẽ em còn trẻ thế mà giờ đã… liệt rồi?”
Chị Hồng kinh ngạc thốt lên, nói chuyện với bọn họ vẫn luôn chẳng kiêng dè gì.
Ngón giữa của Úc Chấp kiên trì luồn sâu vào trong.
Thuốc của anh là để anh bình tĩnh, là loại thuốc mạnh. Không thể chỉ tác động lên não bộ của anh, nên nó cũng sẽ áp chế h*m m**n t*nh d*c của anh, dù vốn dĩ anh cũng gần như chẳng có h*m m**n này. Bác sĩ nói nếu hút liên tục trong mười tám năm, phương diện này của anh gần như sẽ phế bỏ.
Úc Chấp mở lời: “Vẫn chưa.”
Tối nay, cậu chàng cún con vừa đích thân kiểm chứng giúp anh, anh vẫn “được”.
“Em định cai thuốc.”
Ngón giữa gần như biến mất hoàn toàn, cảm giác phía trước vẫn còn một khoảng có thể khám phá, vậy thì phải để lại cho thứ mà chú cún yêu thích nhất đến khám phá rồi.
Chị Hồng ở đầu dây bên kia lẩm bẩm: “Thế thì tốt, nhưng cai thuốc em làm được không?”
Nửa câu sau, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt Úc Chấp vẫn chưa từng rời khỏi Trì Nghiên Tây, anh chậm rãi xoay ngón tay, đầu alpha ngửa ra sau, đôi môi đầy đặn khẽ mở muốn phát ra tiếng gì đó rồi lại im bặt.
“Em muốn thử xem sao.”
“Đây là một ý nghĩ tốt, bác sĩ cũng nói nếu được thì tốt nhất nên cai dần dần, quá phụ thuộc vào thuốc cũng không tốt. Xem ra quyết định gửi em đến Đế Đô của chị không sai.”
“Chị Hồng.” Úc Chấp gọi một tiếng trịnh trọng, “Nếu em làm chuyện khiến chị thất vọng, chị có… đuổi em ra khỏi đoàn lính đánh thuê không?”
“Đoàn lính đánh thuê mãi mãi là nhà của em.”
Cúp điện thoại, căn phòng trở nên tĩnh lặng. Mi mắt Úc Chấp run lên, anh không muốn cảm nhận bất kỳ ánh sáng nào, tất cả đều là những thứ không thể phơi bày ra ánh sáng.
“Cá Muối, tắt đèn.”
Cá Muối: “Vâng ạ.”
Khi nguồn sáng vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Rất nhanh sau đó, một đốm lửa đỏ rực hiện lên, bóng người mờ ảo trên sofa lặng lẽ hút thuốc.
Không có gì bất ngờ, đây sẽ là điếu thuốc cuối cùng của anh.
Ngón giữa vào đã không dễ, ra cũng chẳng dễ dàng, lúc rút ra còn phát ra một tiếng “bóc” khe khẽ.
Úc Chấp ngậm điếu thuốc, vê vê thứ ẩm ướt trên ngón giữa.
Chậc.
Ướt át thật.
8:35
Úc Chấp nhận được mô hình lắp ráp máy b** ch**n đ** J-A25 mà anh đặt mua trên trang web chính thức. Anh đã từng mua xe tăng, cơ giáp hạng nặng và cả tàu sân bay của hãng này, gia công tinh xảo, chi tiết hoàn hảo.
Anh khệ nệ bê từng chiếc thùng nặng trịch vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt xuống. Kẻ say rượu trên sofa vẫn đang ngủ.
Ban đầu Úc Chấp định lắp ráp mô hình ở chỗ cửa sổ sát đất, nhưng lời nói của Trì Nghiên Tây tối qua, rằng ở đó vừa ăn lẩu vừa ngắm tuyết, lại thật sự khiến người ta động lòng.
Chỗ đó lại đối diện với sofa, còn dùng để chiếu máy chiếu.
Cuối cùng, anh chỉ có thể chọn góc kẹt giữa hai vị trí đó. Úc Chấp xắn tay áo lên hai vòng, bắt đầu mở thùng. Bộ mô hình này có hơn ba nghìn linh kiện, bộ tàu sân bay lần trước anh lắp còn gấp đôi thế này, anh đã mất nửa năm mới hoàn thành, nhưng chủ yếu là do dạo đó anh có nhiều nhiệm vụ.
Ở đây chắc sẽ không cần lâu đến vậy.
Bên trong thùng lớn là những thùng nhỏ hơn, Úc Chấp lần lượt lấy ra, trên thùng có dán nhãn tên linh kiện, anh phân loại rồi xếp ngay ngắn. Phòng khách vốn trống trải bỗng chốc trở nên chật chội.
Anh làm những việc này rất yên tĩnh, gần như không gây ra tiếng động nào, nên Trì Nghiên Tây trên sofa cũng không bị làm phiền.
Úc Chấp lật mở quyển sách hướng dẫn lắp ráp chi tiết, con ngươi màu sáng ánh lên vẻ yêu thích rõ rệt. Anh lướt nhanh một lượt, trong lòng đã có hình dung sơ bộ rồi bắt đầu lắp ráp.
Bắt đầu từ bảng điều khiển của máy b** ch**n đ**, riêng ốc vít đã có đến mấy trăm chiếc, đủ loại kích cỡ lớn nhỏ.
Úc Chấp đắm chìm trong việc lắp ráp.
Mặt trời thật sự đã lên tới đỉnh đầu, Trì Nghiên Tây mới tỉnh dậy. Đôi mắt mở ra còn hơi mơ màng, nhưng khi nhìn thấy Úc Chấp, chúng nhanh chóng ánh lên thần sắc.
Vừa mở mắt đã được thấy cảnh đẹp thế này, Trì Nghiên Tây cảm thấy mình chẳng cần ăn sáng nữa.
Mỹ sắc khả xan, đủ no rồi.
Trong ánh sáng, Úc Chấp quay lưng về phía cậu, khoanh chân ngồi trên sàn, mái tóc dài được búi tùy ý sau gáy, tựa như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ.
Tóc của một người sao có thể đẹp đến vậy.
Anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu đen đơn giản, phác họa tấm lưng vượn, vòng eo ong, cổ áo cao, rõ ràng nên là dáng vẻ cấm dục, nhưng lại cứ thế khơi gợi lên tất cả d*c v*ng trong lòng người.
Trì Nghiên Tây không lên tiếng, không cử động, say sưa ngắm nhìn Úc Chấp đang chuyên tâm vặn ốc. Ánh nắng nhảy múa trên những ngón tay thon dài của anh, dụng cụ trong tay anh ngoan ngoãn lạ thường. Anh đẩy tay áo lên một đoạn, để lộ nửa cánh tay rắn chắc trắng ngần, những đường gân xanh bắt mắt.
Trì Nghiên Tây l**m môi.
Vừa ngắm Úc Chấp, những chuyện tối qua cũng hiện lên từng khung hình trong đầu. Vẻ mặt alpha liên tục thay đổi, thiếu chút nữa thì nhảy dựng khỏi sofa.
Cậu cố nén lại.
Cậu, cậu lại đi tỏ tình với Úc Chấp! Còn nói bao nhiêu chuyện linh tinh nữa!
Trì Nghiên Tây đến cả tâm trạng ngắm người đẹp cũng không còn. Trong ký ức, Úc Chấp không hề trả lời cậu, nhưng…
Cậu có chút nghi hoặc, tay len lén sờ ra sau. Sao chỗ này cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?
Mất cả một buổi sáng, Úc Chấp mới lắp xong chiếc hộp bên trong của bảng điều khiển chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Trong nhóm chat vệ sĩ, Cao Hãn vẫn không bỏ cuộc, lại @ anh, mời anh đến phòng tập.
Kể từ lần trước đấu tập với Thẩm Gia Nhất, ngoài Chung Sơn ra, ba người họ đã mời anh trong nhóm không dưới mười lần. Rõ ràng trước đây họ cũng không thân thiết lắm, xem ra họ thật sự rất muốn tiến bộ, vì thế mà mặt cũng dày hơn.
Anh cũng quả thực rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn những đầu ngón tay đã hằn vết vì vặn ốc, ngồi cả buổi sáng, vai và lưng hơi cứng, đi vận động gân cốt một chút cũng không tệ.
Hơn nữa, cả một buổi sáng không hút thuốc, anh giờ đang hơi bứt rứt.
Bao cát tự dâng đến cửa.
Không dùng thì phí, dùng xong họ còn phải cảm ơn anh.
Thế là anh đặt chiếc hộp đã lắp xong xuống, trả lời một câu: [Được, bây giờ.]
Trong nhóm im lặng một lúc, rồi ba người bắt đầu thả pháo hoa bằng sticker.
Sticker của Thẩm Gia Nhất khiến Úc Chấp phải nhìn thêm một cái.
Là ba người que đang phủ phục quỳ lạy, trên đầu ghi: Úc hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Anh đứng dậy, người trên sofa ngại ngùng vội vờ ngủ tiếp. Trì Nghiên Tây vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với chuyện tối qua thế nào.
Cho đến khi Úc Chấp mặc áo khoác từ trên lầu đi xuống, tiến ra cửa, Trì Nghiên Tây mới không giả vờ được nữa, vội vàng bò dậy.
“Anh đi đâu đấy?”
“Đến phòng tập.”
Trì Nghiên Tây nhớ lại cảnh tượng lần trước ở phòng tập, đám người đó ai nấy đều như lang như hổ. Không được!
“Tôi cũng đi, anh đợi tôi, nhanh thôi.”
“Cho cậu năm phút.”
Trì Nghiên Tây vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, Úc Chấp dựa vào huyền quan, ác ý bắt đầu đếm ngược: “Bốn phút… ba phút.”
Trì Nghiên Tây mặt còn nhỏ nước đã chạy ra, chân dài một bước hai bậc thang chạy lên lầu, Úc Chấp chỉ thấy cặp mông căng tròn đang nảy lên dueng dueng.
Anh nhìn chiếc đồng hồ không tồn tại trên cổ tay: “Một phút.”
Liền nghe thấy tiếng bước chân nặng nề quay lại, quần áo Trì Nghiên Tây mặc xộc xệch, xách quần chạy xuống: “Đến đây đến đây.”
Trêu chọc chú cún con cũng thật thú vị, Úc Chấp nghĩ thầm khi nhìn Trì Nghiên Tây đang hớt hải chạy tới, giày còn đi trái chân.
“Tôi xong rồi.”
Trì Nghiên Tây nhìn Úc Chấp, rồi đổi lại đôi giày đi nhầm.
Úc Chấp ra khỏi cửa, cái đuôi nhỏ vừa chỉnh lại quần áo vừa lẽo đẽo theo sau: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện đi phòng tập thế?”
Úc Chấp đội mũ áo khoác lông vũ lên, giờ anh lại hơi hối hận, lạnh đến mức anh hoàn toàn không có h*m m**n mở miệng nói chuyện.
Bóng người phía sau bỗng vụt lên trước mặt, thân hình cao lớn của alpha chắn trước mặt anh, giọng điệu rất đáng ăn đòn: “Tôi đến chắn gió cho Úc Úc cưng đây~”
Úc Chấp đã biết thể nào sau này cũng sẽ nghe thấy bốn chữ “Úc Úc cưng” từ miệng Trì Nghiên Tây.
Quả nhiên không làm anh thất vọng.
Anh co gối thúc vào khoeo chân đối phương một cái, Trì Nghiên Tây liền suýt nữa thì hôn đất mẹ.
Úc Chấp đi ngang qua cậu: “Gầm không vững phần lớn là do eo cũng không được, alpha ạ.”
Trì Nghiên Tây mãi mới đứng vững được. Nói một alpha eo không được, chẳng khác nào nói một alpha “cái đó” không được!
Cậu đuổi theo Úc Chấp, hai người suốt đường đi cứ lời qua tiếng lại, đấu võ mồm.
Đến phòng tập, Trì Nghiên Tây đã xìu hẳn, mắt không còn ánh sáng, cậu căn bản không nói lại Úc Chấp một câu nào! Là người Đế Đô chính gốc mà cậu lại không nói lại được Úc Chấp đến từ Tam Giác Châu! Cảm giác thất bại này ai mà hiểu cho được!
“Úc đội.”
“Úc đội đến rồi.”
“Úc đội buổi sáng buổi trưa tốt lành ạ.”
Úc Chấp vừa xuất hiện, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi anh. Anh gần đây cũng đã quen rồi, bước ngoặt chính là từ sau lần anh đấu tập ở đây. Sau đó, mỗi khi anh đi lại trong nhà họ Trì gặp những vệ sĩ này, đa số đều sẽ gật đầu chào hỏi anh, nói một câu “Úc đội khỏe không”.
Anh khẽ gật đầu, coi như đã đáp lời.
Vẫn nhớ phải giữ lễ phép.
Trì Nghiên Tây xuất hiện sau lưng anh, mọi người tuy có chút gò bó hơn nhưng không ngạc nhiên. Trước đây cậu chủ cũng cách dăm bữa nửa tháng lại ghé qua luyện tập, họ răm rắp cúi đầu chào hỏi.
Trì Nghiên Tây rất thân thiện: “Các anh cứ tập đi, không cần để ý đến tôi.” Rồi cậu ghé tai nói nhỏ với Úc Chấp, “Úc đội đúng là vạn người mê nha~”
Không hề có chút chua chát, chỉ là trêu chọc.
Cậu thích Úc Chấp được nhiều người ngưỡng mộ, kính trọng. Úc Chấp ưu tú như vậy, đáng được đối xử như thế.
Hơi nóng lướt qua sau tai, Úc Chấp lại càng muốn hút thuốc, ánh mắt anh quét qua ba người Thẩm Gia Nhất đang có phần gò bó vì sự xuất hiện của Trì Nghiên Tây.
Anh chỉ Cao Vũ.
“Đấu một trận.”
Cao Vũ có cảm giác như bị bánh từ trên trời rơi trúng đầu, gật đầu lia lịa: “Mời anh.”
Thật quá kính trọng.
Hai người còn lại tuy không được chọn, nhưng theo cơ chế luân phiên, Cao Hãn âm thầm xếp mình vào lượt tiếp theo, Thẩm Gia Nhất bấm tay xếp mình vào lượt sau nữa.
Rất ăn ý, rất hài hòa.
Họ tiến về phía võ đài, những người khác cũng ngừng luyện tập, ào ào đi theo. Cũng may nhờ có thân phận cậu chủ của Trì Nghiên Tây, nếu không chắc chắn đã bị chen ra phía sau.
Úc Chấp gọn gàng nhảy lên võ đài: “Bắt đầu đi.”
Cao Vũ đối diện có chút căng thẳng, anh ta cúi đầu chào Úc Chấp một cái rồi mới bắt đầu. Khác với tính cách có phần “bà mẹ” của mình, Cao Vũ thuộc dạng tấn công mạnh, chân dài quét một cú mạnh mẽ, đầy uy lực mà vững chãi.
Úc Chấp khen một câu: “Không tệ.”
Điều này khiến những người xem không khỏi ghen tị, vậy mà lại được Úc Chấp khen!
Đặc biệt là Trì Nghiên Tây, cậu cũng muốn được Úc Chấp khen, muốn được Úc Chấp xoa đầu, nói một câu “chú cún làm tốt lắm”, rồi thưởng cho một nụ hôn.
Liền thấy Úc Chấp tóm lấy mắt cá chân của Cao Vũ. Trì Nghiên Tây nhớ lại cảnh Úc Chấp đấu tập với cậu, Úc Chấp sẽ nhấc chân cậu lên, rồi dần dần trở nên mập mờ.
Úc Chấp tóm lấy mắt cá chân Cao Vũ, tay kia dồn sức, khuỷu tay đột ngột thúc vào đầu gối của Cao Vũ.
Cú này mà trúng chắc gãy xương, có người kinh ngạc thốt lên.
Trì Nghiên Tây cũng căng thẳng, kịch bản này hoàn toàn khác với lúc đấu tập với cậu.
Cao Vũ không né được, nhưng cuối cùng Úc Chấp đã thu sức, đẩy Cao Vũ ra: “Ra đòn quá vội, một chiêu không hạ được địch thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
“Không có chiêu sau cũng đồng nghĩa với không có đường lui.”
Úc Chấp vẫn có thể ung dung mở lời, khán giả ai nấy đều trầm tư, Úc Chấp đã vung chân dài đá về phía Cao Vũ.
Rất nhanh có người phát hiện, cách tấn công này của anh rất giống với Cao Vũ trước đó, nhưng khác ở chỗ dù Cao Vũ phản công thế nào, cũng như thể vừa vặn rơi vào bước tấn công tiếp theo của Úc Chấp.
Khiến người xem ngây người.
Trì Nghiên Tây đứng ngay cạnh võ đài, ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh hệt như một fanboy chính hiệu. Cậu thật sự mê chết cái dáng vẻ mạnh mẽ càn quét tứ phương của Úc Chấp.
Alpha gì, Beta gì chứ.
Úc Chấp chính là Úc Chấp, anh siêu mạnh! Mạnh đến mức khiến người ta muốn quỳ xuống hôn lên mu bàn chân anh, khao khát nhận được phần thưởng và ân huệ của anh.
Trong từng động tác, từng đường nét cơ thể của Úc Chấp không một chỗ nào không mượt mà, không đẹp đẽ, mang theo cảm giác bùng nổ sức mạnh khiến trái tim người ta đập loạn vì anh.
“Giờ tôi mới nhận ra, Cao Vũ đang bị anh ta dắt mũi.”
“Đúng đúng, giờ Cao Vũ hoàn toàn bị kẹt trong bẫy tấn công của Úc đội, những đòn phản công đều là lựa chọn duy nhất có thể làm được dưới sự tấn công của Úc đội, nên mới lần nào cũng rơi vào chiêu tiếp theo của anh ấy, bị áp đảo hoàn toàn!”
“Khốn kiếp, cũng quá đỉnh rồi…”
Đây không chỉ đơn giản là sức chiến đấu mạnh mẽ nữa.
Dù những người làm nghề này đa số đều từng nghe câu “đánh nhau là một hoạt động trí não”, tuy cũng có thể hiểu, nhưng phần lớn vẫn tin vào câu “ai nắm đấm cứng hơn người đó là đại ca”.
Nhưng hôm nay, họ không khỏi phải xem xét lại câu nói đó. Xét về sức mạnh, Cao Vũ không hề thua Úc Chấp.
Trì Nghiên Tây không nghĩ nhiều đến thế, chỉ đơn thuần thưởng thức, ảo tưởng một ngày nào đó mình cũng có thể đấu với Úc Chấp một trận có qua có lại như vậy.
Khi Cao Vũ kiệt sức, trận đấu kết thúc.
Úc Chấp cũng hơi th* d*c, vừa cúi mắt đã thấy chú cún sắp ch** n**c miếng.
Ha…
Tiếng vỗ tay bỗng vang lên, Úc Chấp cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hôm nay trạng thái không tồi, anh chỉ tay về phía Cao Hãn.
Cao Hãn ban đầu còn không dám tin, dù sao anh ta và Úc Chấp cũng có chút khúc mắc nhỏ, mãi đến khi Thẩm Gia Nhất đẩy anh ta lên.
Ban đầu anh ta còn nghĩ Úc Chấp vừa đánh xong một trận, mình phải chú ý một chút không để anh ấy mất mặt trước bao nhiêu người, kết quả đến lúc đánh thật, anh ta đúng là phải chú ý, chú ý để mình không bị Úc Chấp đánh chết.
Đấu tập với anh ta, Úc Chấp rõ ràng hung hãn hơn so với lúc đấu với Cao Vũ, nhưng vẫn chỉ điểm cho anh ta một hai điều.
Kết thúc, Cao Hãn mình mẩy bầm tím nằm liệt trên võ đài, nhưng anh ta không hề tức giận, ngược lại có cảm giác như được khai sáng, còn muốn lập tức tìm người đánh một trận nữa để thử nghiệm.
Úc Chấp nhảy từ võ đài xuống, Trì Nghiên Tây nhớ ra thân phận cậu chủ của mình, thu lại ánh mắt lấp lánh, ra vẻ đưa khăn cho anh.
Úc Chấp không nhận, đi thẳng, còn kiêu hơn cả cậu chủ là cậu đây.
Trì Nghiên Tây chẳng thèm để ý mà hừ một tiếng, tiện tay ném khăn cho Cao Hãn, chậm rãi bước ra ngoài, rồi sau khi thoát khỏi đám đông lại nhanh chóng đuổi theo Úc Chấp.
Úc Chấp nghe tiếng bước chân sau lưng, thật giống một chú cún con không thể cắt đuôi, không cần gọi, nó sẽ tự ngửi thấy mùi của bạn mà lon ton chạy theo.
Trì Nghiên Tây không muốn để Úc Chấp cứ thế rời đi. Tối qua cậu đã ở chỗ Úc Chấp cả đêm, nếu hôm nay còn qua nữa, ông nội chắc chắn sẽ lại tìm cậu nói chuyện.
Thế là cậu tóm lấy tay Úc Chấp đang mở tủ: “Anh không đi tắm à? Phòng tắm riêng đấy, anh dùng phòng của tôi đi.”
Alpha yêu thích đánh đấm là chuyện rất bình thường, nên trước khi có người đấu tập là Úc Chấp, cậu cũng thỉnh thoảng ghé qua đây, vì vậy mà có một phòng tắm riêng.
Úc Chấp nhìn cậu, cố gắng đoán xem lời mời này của alpha có đứng đắn hay không.
Trì Nghiên Tây lay lay tay anh: “Đi đi mà.”
Có người đi qua, Trì Nghiên Tây nhanh chóng buông tay, hất cằm, ra vẻ cậu chủ.
Đợi người đó đi khuất, cậu lại kéo vạt áo anh: “Xin anh đấy, Úc Úc cưng~”
Rất đáng ăn đòn.
Cả buổi trời không được hút thuốc, Úc Chấp cũng phải tìm cái gì đó để “hút” chứ.
Phòng tắm của Trì Nghiên Tây ở trong cùng, hoàn toàn độc lập, sau này được cải tạo lại riêng cho cậu, bên trong có phòng thay đồ, phòng nghỉ, khu tắm vòi sen, khu bồn tắm. Dù cậu không đến thì vẫn được dọn dẹp mỗi ngày.
Giờ đây Úc Chấp đang khoanh tay dựa vào tường: “Cậu cũng muốn tắm à?”
Giọng điệu có mấy phần trêu chọc.
Trì Nghiên Tây đang c** đ*, ánh mắt lảng tránh: “…Đằng nào cũng đến rồi.”
Đúng vậy! Cậu muốn tắm uyên ương với Úc Chấp!
Cậu cất hết quần áo của mình vào tủ, nhìn về phía Úc Chấp: “Hôm nay anh vẫn chưa hút điếu nào.”
Sự tinh ý của chú cún làm vui lòng chủ nhân.
“Cai rồi.”
“Cai rồi? Có còn thèm không?”
Dù thứ Úc Chấp hút không phải thuốc lá, nhưng trước đây một ngày anh phải hút nhiều điếu như vậy.
Câu trả lời chắc chắn là có thèm. Dù đó không phải thuốc lá, nhưng trạng thái tinh thần của Úc Chấp không ổn định, mà anh lại muốn kiểm soát nó, nên sẽ thèm thuốc.
Từ tối qua đến giờ, anh đã tròn mười tiếng không hút thuốc. Dưới vẻ mặt bình tĩnh, sự điên cuồng đang tăng tốc chảy trong huyết quản.
Chưa đợi Úc Chấp trả lời, Trì Nghiên Tây đã quay người lại gần anh: “Coi như vật thay thế lúc cai nghiện, khi nào anh thèm thuốc có thể hôn tôi.”
Úc Chấp nhìn đôi môi đầy đặn của alpha, rồi lại nhìn đôi mắt đen như ngọc của cậu: “Cậu không phải nói mình là độc nhất vô nhị, không thể thay thế sao?”
Trì Nghiên Tây dò dẫm từ từ lại gần, ánh mắt quyến rũ bắt đầu bén lửa.
“Cái này không giống.”
“Úc Chấp.”
“Anh như vậy thì làm người tình của cô tôi kiểu gì?”
Âm giọng ngày càng nặng hơn, hơi thở nóng rực thể hiện sự xao động, Trì Nghiên Tây khẽ nghiêng đầu, chóp mũi hai người lướt qua nhau, tạo điều kiện cho nụ hôn sắp tới.
Úc Chấp không giải thích hiểu lầm về chuyện “người tình”, anh thích nhìn chú cún trong khi vẫn nghĩ như vậy, mang theo sự cắn rứt của lương tâm mà vẫn không nhịn được muốn ăn vụng với anh.
Ngay trước khi môi Trì Nghiên Tây chạm vào, anh khẽ lùi lại.
Nhìn kẻ đang đ*ng t*nh.
“Tôi là người tình của cô cậu đấy.”
“Trì Nghiên Tây, cậu muốn ăn vụng với người tình của cô cậu sao?”
Ánh mắt Trì Nghiên Tây mê ly, đuổi theo: “Muốn, tôi muốn vụng trộm với anh.”
Úc Chấp không có động tác gì, thưởng thức dáng vẻ say mê của chú cún vì anh, rồi lạnh lùng mở lời: “Lui ra.”
Trì Nghiên Tây nhướng mắt, không cam lòng.
Úc Chấp: “Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai. Bây giờ chắp tay sau lưng, ngồi xổm ở kia. Trong lúc tôi tắm chỉ được nhìn, không được phép ‘q*** t**’.”
Trì Nghiên Tây nhịn rồi lại nhịn, mang theo d*c v*ng tràn trề cả người lẫn tim lui ra. Chú cún ngoan ngoãn mới có thể nhận được phần thưởng của chủ nhân.
Lời tác giả
Các bảo bối yên tâm, sẽ không ngược lắm đâu, tự nhận mình là một tay viết truyện ngọt, hê hê~ [cho tôi xem nào]