Nửa đêm về sáng, đèn trong phòng ngủ bật lên. Trì Nghiên Tây theo lời bác sĩ dặn, dùng tăm bông thấm nước, cẩn thận thoa lên đôi môi khô khốc của Úc Chấp.
Sau vài lượt, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu dịch truyền, dung dịch thuốc chầm chậm, đều đặn nhỏ xuống từng giọt. Quần áo trên người Úc Chấp đã được cậu thay bằng bộ đồ ngủ thoải mái.
Cậu bị hơi thở nóng rẫy của Úc Chấp đánh thức. Người đang sốt mê sảng những lời khó chịu, cậu vội gọi bác sĩ đến, đo một cái, sốt đến 42 độ, thực sự đáng sợ.
“Đã bảo là sẽ ốm mà.”
Trì Nghiên Tây lẩm bẩm ngáp một cái, đăm đăm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Úc Chấp, rồi cười gian thành một gã lãng tử ph*ng đ*ng, vươn tay véo một cái lên má anh.
“Hí hí~ Tiểu mỹ nhân cứ la đi, la rách cổ họng cũng chẳng ai tới cứu đâu~”
Nựng má trái rồi lại xoa má phải, Trì Nghiên Tây sướng mê tơi. Đang định véo von Úc Úc đại bảo bối để nựng nịu cho đã thì điện thoại reo, cầm lên xem mà ngớ người.
Cậu bước ra khỏi phòng ngủ: “Ông nội, sao ông còn chưa ngủ muộn thế này? Người già thức khuya không tốt đâu ạ~ Cháu là cháu trai phải nói ông mới được.”
Trì Nghiên Tây thừa biết cuộc gọi này có ý gì, đành bông đùa tếu táo hòng lấp l**m cho qua.
“Có kẻ không ngoan, người già này tự nhiên chẳng thể nào yên giấc được.”
Trì Nghiên Tây cười gượng hai tiếng: “Ai không ngoan ạ, cháu đi xử lý nó ngay.”
“Cháu.”
“Cháu? Ông nội vu oan cho cháu, cháu ngoan lắm mà.” Trì Nghiên Tây đứng ngoài hành lang, qua khe cửa hé nhìn Úc Chấp trong phòng.
“Ngoan đến mức nửa đêm canh ba còn ở trong nhà một beta.”
“…Ông nội, anh ấy bị ốm.”
“Xem ra cậu đã quên chuyện lần trước hứa với ta rồi.”
“Cháu đã hứa với cô út sẽ chăm sóc anh ấy.”
“Nhà họ Trì có không biết bao nhiêu người chăm sóc được nó, chẳng phiền đến cháu, đại thiếu gia nhà họ Trì, càng không phiền đến mức một alpha như cháu phải thức trắng đêm để phát hiện ra một beta như nó đổ bệnh ngay trong nhà mình, phòng ngủ của mình.”
“Lập tức rời khỏi chỗ nó ngay.”
Nghe mệnh lệnh không vui của ông nội, Trì Nghiên Tây phiền muộn day day ấn đường. Cậu không phải người hay thức khuya, đầu sẽ đau, bây giờ lại càng đau hơn.
Ánh đèn trong phòng lù mù, tiếng dịch truyền tí tách khẽ khàng. Chàng beta đang bệnh mất đi vẻ lạnh lùng và lợi hại thường ngày, gần như thiếp đi trong vô thức. Anh nằm nghiêng, thân mình hơi co lại, mày nhíu chặt vì khó chịu.
Cậu nhìn anh, thực sự không tài nào bỏ mặc Úc Chấp trong tình trạng này được: “Đợi mai anh ấy tỉnh lại cháu sẽ về ngay.”
“Nghiên Tây.”
Giọng Trì Minh Qua ẩn chứa cơn thịnh nộ. Kể từ khi cha mẹ Trì Nghiên Tây qua đời, đây là lần đầu tiên ông nổi giận với cậu.
Trì Nghiên Tây buông tay, ấn đường đỏ ửng một mảng. Alpha đã quyết thì sẽ không dễ dàng thay đổi: “Ông nội, ngày mai cháu nhất định sẽ về. Ông nghỉ đi ạ.”
Cậu chủ động cúp máy.
Cậu tin, vì giữ thể diện và danh tiếng cho cậu, ông nội sẽ không làm to chuyện, ép người lôi mình về.
Thở dài một hơi.
Đây có lẽ là cái gọi là được cưng chiều nên chẳng biết sợ là gì chăng. Cháu xin lỗi, ông nội.
Trở lại phòng ngủ, cậu lấy tăm bông mới thấm nước thoa lên môi cho Úc Chấp.
Rồi “chụt” một cái hôn lên, phải thu chút lợi chứ.
Nửa tiếng sau, cậu thay cho Úc Chấp một chai thuốc khác, dụi dụi mắt rồi lại ngáp dài tựa vào đầu giường ngồi xuống. Bàn tay đặt cạnh cổ Úc Chấp mân mê một lọn tóc của anh, vò đi vò lại. Còn chai cuối cùng nữa thôi.
Úc Chấp bảy tuổi, tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm tay ba, cả nhà ba người hòa thuận vui vẻ đi về nhà. Ba mẹ nhấc bổng anh lên, anh có thể rời khỏi mặt đất mà đung đưa, suốt quãng đường đều là tiếng cười hạnh phúc của Úc Chấp bé nhỏ.
Cảnh tượng thay đổi.
Ba đang nấu ăn trong bếp, mẹ ngồi cùng Úc Chấp bé nhỏ vẽ tranh ngoài phòng khách. Chẳng mấy chốc mùi thức ăn thơm lừng bay ra, mẹ vào bếp bưng đồ ăn, ba hôn lên má mẹ một cái: “Cảm ơn vợ yêu đã giúp.”
Mẹ vừa xấu hổ vừa ngọt ngào mỉm cười.
Úc Chấp bé nhỏ lon ton chạy tới, giơ đôi tay ngắn cũn mập mạp, nhón chân: “Con cũng muốn thơm thơm.”
Anh được ba cúi người bế lên.
Sau đó ba và mẹ cùng hôn lên mỗi bên má anh một cái.
Trì Nghiên Tây nghiêng đầu. Úc Chấp không biết mơ thấy gì mà lại mỉm cười, dù không phát ra tiếng nhưng chân mày đã giãn ra, hai bên khóe miệng cong lên ngọt ngào, trông vô cùng hạnh phúc.
Lẽ nào mơ thấy mình?
Đầu ngón tay cậu chạm lên khóe miệng Úc Chấp. Dù không biết anh mơ thấy gì, nhưng cậu hy vọng giấc mơ này của anh có thể kéo dài thêm một chút.
Định lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ cười mỉm của Úc Chấp, vừa quay đầu thì điện thoại của anh chợt sáng lên. Là một lời mời kết bạn. Cậu lập tức cảnh giác, lại là con ong bướm nào đây? Nửa đêm nửa hôm còn không yên phận.
Cậu cầm lên xem.
Lời nhắn yêu cầu ghi là: Anh ơi, em có vài lời muốn nói với anh.
Anh ơi!
Trì Nghiên Tây lập tức xù lông. Ai nhà đàng hoàng mà vừa vào đã gọi người khác là anh ơi, đây là vợ yêu Úc Úc của cậu cơ mà!
Nhìn lại ảnh đại diện, là một cậu trai có vẻ ngoài ngọt ngào. Cậu nghiến răng nghiến lợi cầm tay Úc Chấp mở khóa, để cậu chống mắt lên xem đối phương định giở trò trống gì!
Vừa chấp nhận lời mời, đối phương đã lập tức nhắn tin tới: …Vậy nên anh thật sự là anh trai của em, đúng không ạ?
Trì Nghiên Tây: Tao là ông nội mày đây!
Trước tiên phải vào xem trang cá nhân. Đúng là một Omega bé nhỏ ngọt ngào. Sao trông có vẻ quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi?
Bàn tay đang lướt trang cá nhân bỗng dừng lại, cậu mở to mắt, nhìn người đàn ông trung niên đứng cạnh Omega bé nhỏ trong ảnh, rồi lại nhìn Úc Chấp vẫn đang say giấc nồng. Giống nhau quá đi mất…
Woa!
Cứ như thể thấy được dáng vẻ của Úc Chấp lúc về già vậy. Cậu lại lướt xem tiếp, xác nhận Omega nhỏ và người đàn ông trung niên này là quan hệ cha con.
Trông giống Úc Chấp đến thế, Omega nhỏ này lại gọi Úc Chấp là anh, cậu chợt có một suy nghĩ táo bạo. Vậy ra đúng là anh trai thật, người thân của Úc Chấp!
Cậu vội vàng xin lỗi trong lòng vì sự đường đột vừa rồi, thoát khỏi trang cá nhân quay lại giao diện trò chuyện. Sao cứ thấy có gì đó là lạ? Người thân sao bây giờ mới kết bạn? Trang cá nhân của Omega nhỏ cũng vậy, rất nhiều bối cảnh đều ở Đế Đô, hơn nữa cái gia đình ba người hạnh phúc kia, hoàn toàn không nhìn ra cậu ta còn có một người anh trai.
Cậu ngờ vực.
【Lần đầu nhìn thấy anh em đã thấy anh rất giống bố, giống đến mức không thể không nghi ngờ, nên em mới lén theo dõi anh, em xin lỗi.】
Vẻ mặt Trì Nghiên Tây trở nên nghiêm túc. Xem ra mọi chuyện không hề đơn giản.
【Em vốn định xác nhận thân phận của anh trước rồi mới đi hỏi bố, để tránh gây hiểu lầm. Nhưng hôm ở bệnh viện hai người lại vô tình gặp nhau, sau khi anh đi, bố đã thú nhận với em.】
Đối phương lúc thì hiện “đang nhập”, lúc thì dừng lại, nhưng lại không có tin nhắn mới nào gửi tới. Xem ra những lời sắp nói khiến cậu ta rất bối rối, khó xử.
Trì Nghiên Tây sốt ruột chỉ muốn gọi thoại trực tiếp để hỏi cho rõ ngọn ngành.
Đối phương cuối cùng cũng soạn xong và gửi tới.
【Tuy nói thế này rất xin lỗi, nhưng anh ơi, thật ra bố không hề biết đến sự tồn tại của anh. Bố cũng không ngờ người yêu cũ sau khi chia tay trong hòa bình lại lặng lẽ sinh một đứa con.】
【Chuyện này thực ra bố cũng rất vô tội. Nhưng thôi, sự đã rồi, dù sao anh cũng là máu mủ của bố, tình thân là không thể cắt đứt. Em thừa nhận anh là anh trai, bố cũng sẽ nhận anh là con. Chỉ là chúng em hy vọng chuyện này đừng để mẹ em biết. Mẹ em không biết gì cả, vậy nên anh đừng xuất hiện trước mặt mẹ em được không ạ?】
Trì Nghiên Tây đọc mà thấy nóng ran cả người. Đối phương tuy miệng luôn gọi anh ơi, nói chuyện phải trái, nhưng cậu đọc mà vẫn tức. Còn “em thừa nhận anh là anh trai”, Úc Chấp có thèm cái thằng em này không còn là chuyện khác. Còn cái ông bố hờ kia nữa, toàn lời từ một phía, ai biết ông ta có thật sự không biết hay không.
【Anh ơi, thực ra em vẫn luôn mong có anh chị em. Sau này chúng ta hòa thuận với nhau nhé, dù sao chúng ta cũng là anh em ruột.】
Trì Nghiên Tây nhìn Úc Chấp. Em trai cùng cha khác mẹ của Úc Chấp…
Không biết Úc Chấp nghĩ gì?
Có lẽ vì mãi không thấy hồi âm, đối phương lại gửi thêm một câu: 【Muộn quá rồi em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Anh có thời gian thì chúng ta gặp nhau nhé, em biết nhiều chỗ ăn ngon chơi vui lắm, chúng ta cùng đi.】
【Ngủ ngon ạ.】
Trì Nghiên Tây nhìn những dòng tin nhắn này mà nhất thời không biết phải làm sao. Vốn tưởng là kẻ theo đuổi Úc Chấp, kết bạn rồi xem qua xóa đi là xong, thần không biết quỷ không hay.
Nhưng không ngờ…
Cậu đặt điện thoại xuống, chỉ có thể đợi Úc Chấp tỉnh lại rồi thú tội thôi, cùng lắm thì bị phạt một trận.
Dịch truyền hết, cậu rút kim trên mu bàn tay Úc Chấp, ấn một lúc rồi chui vào chăn. Trời vẫn chưa sáng, cậu còn có thể chợp mắt một lát.
Nụ cười trên môi Úc Chấp dần tắt. Trong mơ, gia đình ba người hạnh phúc ở trung tâm thương mại, sau khi anh không gắp được búp bê thì bỗng nhiên thay đổi. Gương mặt Phương Bất A trở nên dữ tợn, quay người định bỏ đi, mẹ tức giận đánh vào người anh, thúc giục anh mau gắp búp bê lên.
Úc Chấp bé nhỏ lo đến toát mồ hôi, nhưng làm thế nào cũng không gắp được.
Mẹ đột nhiên đuổi theo Phương Bất A đang bỏ đi, Úc Chấp bé nhỏ chạy theo thì thấy Phương Bất A tát mẹ ngã xuống đất. Anh chạy tới, không biết từ đâu tay lại có thêm một con dao, đâm xuyên qua bụng Phương Bất A.
Phương Bất A ngã xuống, mẹ đẩy mạnh anh ra, trung tâm thương mại chẳng biết từ lúc nào đã biến thành vực sâu, anh cứ thế rơi mãi, rơi mãi.
Đầu Úc Chấp khẽ lắc, phát ra những âm thanh không rõ ràng: “Đừng, đừng…”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Một cơ thể ấm áp áp lại gần. Trì Nghiên Tây vốn chỉ định chợp mắt một lát mà cuối cùng ngủ say như chết, giống một chú chó lớn ôm chầm lấy Úc Chấp, tay chân quấn chặt lấy người anh.
Úc Chấp đang không ngừng rơi xuống được đỡ lấy, mềm mại, ấm áp, đầy lông lá. Anh nghi hoặc cúi xuống nhìn, là một chú chó khổng lồ.
Vực sâu biến mất, thay vào đó là trời xanh mây trắng và đồng cỏ. Úc Chấp bé nhỏ thoải mái tựa vào chú chó lớn, cái đuôi của nó ve vẩy trước mặt, trêu đùa anh.
Úc Chấp bé nhỏ nắm lấy đuôi chó, quay đầu lại thì đã biến thành Úc Chấp trưởng thành, chú chó lớn cũng biến thành Trì Nghiên Tây đang say ngủ.
Úc Chấp đăm đăm nhìn Trì Nghiên Tây, rồi đột nhiên hôn xuống.
Úc Chấp có chút mệt mỏi mở mắt ra. Những giấc mơ kỳ quái khiến tâm trạng anh không mấy vui vẻ, nhưng chú cún con cuối cùng cũng có chút thú vị.
Tiếng hít thở bên cạnh khiến Úc Chấp cảnh giác quay đầu, bàn tay đã theo phản xạ có điều kiện bóp tới, nhưng khi nhìn thấy Trì Nghiên Tây thì cứng rắn dừng lại.
Sao cậu ta lại ở đây?
Trong một thoáng, Úc Chấp nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh.
Anh đảo mắt, là phòng của mình, là một Trì Nghiên Tây bằng xương bằng thịt. Ánh mắt dừng trên miếng băng y tế ở mu bàn tay, ký ức mới dần dần hồi phục.
Lúc anh về, Trì Nghiên Tây đúng là đang ở đây.
Anh hẳn là còn… nhìn vào khóe miệng rách của cậu alpha, anh uể oải buông tay. Xem ra mình đã bị ốm. Nhưng không ngờ mình lại có thể ngủ say bên cạnh cậu ta như vậy, chính Úc Chấp cũng không dám tin, có phải anh đã quá tin tưởng Trì Nghiên Tây rồi không?
Nhưng lần ốm này, ngoài cảm giác hơi mệt mỏi ra thì không có chỗ nào khó chịu. Anh mím môi, không hề khô nẻ, người cũng rất khô ráo.
Xem ra cún con đã chăm sóc bệnh nhân này rất tận tình.
Cơ thể ốm yếu có chút mỏi nhừ, Úc Chấp muốn trở mình hoạt động một chút, lại chạm phải Trì nhỏ Tây đang sung sức cả một buổi sớm tinh mơ.
Anh lại đăm đăm nhìn chú cún đang ngủ say, khuôn mặt trẻ trung hằn quầng thâm, tối qua chăm sóc mình chắc vất vả lắm.
Vậy nên, cũng nên có chút thưởng.
Úc Chấp nghĩ vậy liền làm vậy. Cún con bị l*t s*ch lớp lông.
Ngón giữa thon dài thành thạo luồn vào trung tâm hình xăm, hình xăm con bướm xung quanh như thể sắp sửa tung cánh bay lên.
Cún con khẽ ư hử, nhất thời vẫn chưa tỉnh.
Ngón cái của Úc Chấp khẽ miết lên hai chữ “Cún Con” trên hình xăm, có thể cảm nhận được sự gồ lên rất nhẹ so với bề mặt da, không quá rõ ràng, cũng là nhờ Trì Nghiên Tây sau đó đã chăm sóc rất cẩn thận.
Ngón cái ấn hai chữ “Cún Con” xuống, tạo thành một vệt lõm đầy da thịt. Lấy lực, ngón giữa giữa khóm bỉ ngạn lại một lần nữa xuất hiện.
Rồi từ từ biến mất.
Nhãn cầu dưới mí mắt Trì Nghiên Tây đảo qua đảo lại, xem ra sắp tỉnh rồi. Cũng phải, nếu thế này mà còn không tỉnh, thì thật không biết hai người họ ai mới là người bệnh đến mê man.
Hình xăm con bướm bị khuấy đảo đến chực vỗ cánh bay.
————
Trì Nghiên Tây đột ngột mở mắt, gần như bật dậy.
“Tỉnh rồi à.”
Giọng nói có phần khàn khàn vì bệnh của Úc Chấp bình thản vang lên bên tai, khiến cậu nhất thời quên cả hành động mà quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Úc Chấp một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cậu với vẻ thong dong hiếm thấy. Thật khó mà liên hệ anh với bàn tay đang làm loạn kia.
“Anh, anh…”
Cậu alpha đỏ mặt lắp bắp. Ai đang ngủ ngon mà bị ngón tay đánh thức như vậy, chắc cũng nhất thời không biết nói gì.
Ánh mắt hoa đào phức tạp nhìn Úc Chấp, phản ứng của cơ thể lại thành thật và thẳng thắn hơn cái đầu nhiều.
“Anh, anh…”
Ngón giữa đã ra vào tự do trong bụi hoa bỉ ngạn, có vẻ hơi cô đơn, thế là Úc Chấp cho cả ngón trỏ vào cùng.
Chỉ một thay đổi nhỏ cũng khiến Trì Nghiên Tây đang định mở miệng lại im bặt. Cậu alpha cắn môi lại trúng phải vết thương, khẽ “xít” một tiếng rồi há miệng ra.
“Anh đang làm gì đấy?”
Một câu hỏi thừa thãi.
Úc Chấp đại phát từ bi: “Cậu.”
Trì Nghiên Tây nhất thời chưa phản ứng kịp, vừa chịu đựng cảm giác khó chịu lại vừa quá dễ chịu phức tạp: “Tôi làm sao?”
Hai ngón tay đang chụm lại bỗng hung ác, đốt ngón tay xuyên qua từng lớp mềm mại, ấn vào một điểm nào đó.
————
Alpha không chút phòng bị đột nhiên kêu lên, rồi lại cảm thấy xấu hổ vội nín lại. Đôi mắt đen như ngọc kinh hãi nhìn Úc Chấp, vừa rồi là sao thế?
Úc Chấp lại trầm mắt xuống, đã phát hiện ra mục tiêu tấn công. Xuất thân lính đánh thuê, anh tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tấn công mãnh liệt. Đôi mắt màu sáng trầm xuống, rõ ràng là ánh mắt của kẻ săn mồi, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sự xâm lược và chiếm hữu tuyệt đối.
Cún con khẽ run lên không kiểm soát, vòng hông tựa sóng cuộn trào.
“Úc Chấp!”
Giọng Trì Nghiên Tây hoảng loạn, run rẩy không ngừng. Đó là cái gì? Sao lại có thể như vậy?
Cảm giác này thật sự là… cứ tiếp tục thế này cậu sẽ hỏng mất.
Úc Chấp hiếm khi thấy tên b**n th** nhỏ này sợ hãi: “Cậu ra, thì sẽ kết thúc.”
Trì Nghiên Tây nghe anh nói vậy, nghĩ thầm mình tự làm sẽ nhanh hơn, nhưng bàn tay đưa tới giữa chừng đã bị Úc Chấp tóm lấy, ấn lên trên đầu cậu.
Trì Nghiên Tây lo lắng nhìn Úc Chấp, giọng điệu bay bổng không có chỗ bám: “Anh làm gì thế?”
Úc Chấp cong môi: “Cậu.”
Một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt Trì Nghiên Tây. Cậu vẫn chưa lĩnh hội được thâm ý trong câu trả lời này của Úc Chấp. Mẹ kiếp! Sao chơi mông lại sướng thế này! Nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, có lẽ vì cậu không quen.
Để không bị làm cho hỏng mất.
Cún con cố gắng dang chân ra, tạo thành tư thế d*m đ*ng, để tiện cho ngón tay của chủ nhân dạy dỗ mình.
Sắc mặt Úc Chấp suốt quá trình không có gì thay đổi, anh vẫn luôn quan sát cún con, tay mình ở vị trí nào, biểu cảm của cún con ra sao, ghi nhớ cẩn thận.
Trì Nghiên Tây bỗng thét lên một tiếng, tay Úc Chấp lập tức không thể động đậy, gần như bị siết gãy.
Những giọt mưa rơi trên người cậu alpha, ngay cả gần cằm cũng có vài giọt. Cậu alpha đã không còn hơi sức đâu mà né tránh, thần trí trong khoảnh khắc ấy gần như bị nghiền nát, mãi không hoàn hồn nổi.
Một lúc lâu sau.
Úc Chấp nhìn ngón tay sắp bị ngâm cho nở ra của mình.
Chậc.
Beta khẽ ho hai tiếng trước khi mở miệng. Làn da vốn đã trắng lạnh của anh nay lại thêm một vệt bệnh tật, trông thật giống một mỹ nhân ốm yếu gió thổi là bay.
Anh dùng bàn tay đó véo cằm Trì Nghiên Tây, đưa ánh mắt không tiêu cự của cậu nhìn vào mặt mình.
“Lần đầu bị chơi mông đã ra được.”
“Cậu rất có năng khiếu về mặt này đấy.”
Alpha vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt ướt sũng, thành ra không so đo với nội dung lời nói thô thiển đến phát bực của anh.
Úc Chấp đứng dậy đi vào phòng tắm, lại ho khan vài tiếng.
Anh tắm nước nóng.
Lúc anh tắm rửa xong xuôi ra ngoài thì thấy Trì Nghiên Tây đang thay vỏ chăn, nửa người trên chui tọt vào trong, trông như một con quái vật chăn bông.
Úc Chấp đi tới lấy điện thoại, lúc đi ngang sau lưng Trì Nghiên Tây cố tình đẩy cậu một cái. Trì Nghiên Tây kêu lên một tiếng, bị đẩy hoàn toàn vào trong vỏ chăn.
Trong phòng chỉ có hai người. Trì Nghiên Tây vùng vẫy thoát ra khỏi vỏ chăn: “Úc Chấp, anh có ấu trĩ không cơ chứ!”
Cậu phát hiện ra rồi, Úc Chấp thực ra rất hay đùa dai.
Câu trả lời của Úc Chấp là đẩy cậu alpha vừa mới thò đầu ra lại vào trong. Tức đến nỗi Trì Nghiên Tây nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu đá hậu lung tung.
Úc Chấp cầm điện thoại né đi, tâm trạng vui vẻ bước ra ngoài.
Mở điện thoại lướt một cái liền thấy tin nhắn của Phương Bất A.
Đã đọc.
【Chào cậu, hôm nay có thời gian không? Nếu có, 10 giờ chúng ta gặp nhau được chứ?】
Tâm trạng tốt đẹp tan thành mây khói.
Anh lạnh lùng trả lời: 【Được.】
Đối phương lập tức gửi địa điểm gặp mặt. Anh thoát khỏi cuộc trò chuyện, lại thấy trong danh sách một ảnh đại diện vừa quen vừa lạ. Lạ vì trong danh bạ của anh trước đây không có người này, quen vì đây là ảnh đại diện của Tần Liên Khê.
Anh lướt xem lịch sử trò chuyện.
Không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo. Kẻ lừa dối, không phải như vậy, Phương Bất A không phải không biết gì cả, cũng không phải chia tay trong hòa bình với mẹ.
Trong ký ức, bà ngoại từng đến thăm mẹ một lần, hai người cãi nhau một trận to. Từ những lời nói đó, anh đã biết được câu chuyện của mẹ và Phương Bất A.
Hai nhà là hàng xóm, hai người là thanh mai trúc mã.
Phương Bất A xuất thân từ gia đình đơn thân, cha mẹ của mẹ vẫn luôn chăm sóc hắn, giúp đỡ gia đình hắn. Sau này mẹ Phương Bất A bệnh mất, gia đình mẹ càng trực tiếp để Phương Bất A đến ở nhà mình.
Hai người cùng nhau lớn lên, thuận lý thành chương mà đính hôn. Cũng vì vậy mà mẹ mới tin tưởng hắn đến thế, chưa thực sự kết hôn đăng ký đã mang thai con của hắn. Nhưng Phương Bất A lại nói đã tìm được cách làm giàu, hắn muốn đi liều một phen, muốn cho mẹ và con của họ sau này một cuộc sống tốt đẹp.
Mẹ đã tin.
Từ đó về sau, Phương Bất A bặt vô âm tín. Trong thời gian đó, bà ngoại muốn mẹ bỏ đứa bé đi trước, cùng lắm sau này hai người kết hôn rồi sinh lại, nhưng mẹ vì thương nhớ Phương Bất A, bà không nỡ bỏ đứa con của họ.
Chưa cưới mà có con, thời đại nào cũng sẽ bị người ta đàm tiếu.
Phương Bất A không trở về nữa. Ông ngoại cảm thấy mẹ làm mất mặt, lúc đầu bảo bỏ đứa bé đi ai bảo không chịu, cứ nhớ tới là lại chửi mắng. Mẹ không chịu nổi nên đã mang anh rời đi.
Lần đó bà ngoại đến là vì biết được tin Phương Bất A đã kết hôn với người khác, bà nói cho mẹ biết, ý là muốn mẹ hoàn toàn buông bỏ. Nhưng mẹ sau đó lại hoàn toàn héo úa.
Cũng từ sau đó, mẹ không bao giờ cười với anh nữa. Anh còn nhớ ngày hôm đó mẹ đã nói một câu: Thà nó chết ở bên ngoài còn hơn, thà rằng nó chết ở bên ngoài.
Úc Chấp gần như muốn bóp nát điện thoại. Cho nên, hắn đáng chết, hắn phải chết, hắn nhất định phải chết.
“Khụ khụ…”
Úc Chấp không ngừng ho, lồng ngực như có một ngọn lửa đốt cháy ngũ tạng lục phủ. Anh cất điện thoại đi vào phòng thay đồ.
Trì Nghiên Tây ôm chăn ga vừa thay ra, đi ngang qua phòng thay đồ thấy anh đang thay quần áo thì dừng lại.
Cậu đã thấy tin nhắn, nhưng cứ giả vờ không biết trước đã, biết đâu Úc Chấp không phát hiện.
“Anh đi đâu đấy? Anh đang là bệnh nhân đấy nhé.”
Úc Chấp cài cúc áo sơ mi: “Không phải cậu đã xem tin nhắn rồi sao.”
Trì Nghiên Tây: Quả nhiên không lừa được anh ấy.
Cậu ôm chặt đống chăn trong lòng: “Xin lỗi, nhưng chuyện này để sau hẵng bàn, anh cũng không cần vội vàng thế chứ, đợi khỏi bệnh rồi gặp cũng không được à?”
Úc Chấp quay lưng về phía cậu, tay vẫn không ngừng thắt cà vạt cẩn thận, lại không nhịn được mà ho khan: “Không phải cậu cũng sắp phải về rồi sao, ở lại nữa không biết ăn nói thế nào với ông nội cậu.”
Trì Nghiên Tây bước lên một bước, căng thẳng hẳn lên: “Ông nội cũng tìm anh nói chuyện à?”
“Không, ông nội cậu không quản được đến tôi.”
Úc Chấp mặc áo gile, áo khoác, từng lớp từng lớp bao bọc lấy mình.
“Ông nội cậu có thể quản cậu không được ngủ với ai, nhưng không quản được tôi muốn ngủ với ai.”
Cuối cùng, anh khoác lên chiếc áo dạ màu đen, cả người trở nên uy nghiêm, thâm trầm. Anh quay người nhìn về phía tủ kính đựng phụ kiện.
Trì Nghiên Tây còn chưa kịp hỏi Vậy sao anh biết ông nội nhắc nhở em, đã bị câu nói thô thiển của anh làm cho nghẹn họng.
Cậu đổi câu hỏi khác, mắt sáng long lanh: “Vậy ý anh là anh sẽ ngủ với tôi?”
Rất biết nắm bắt trọng điểm.
Một tay Úc Chấp chống lên tủ kính nhìn cậu. Cậu alpha trẻ trung anh tuấn chỉ mặc một chiếc áo phông của anh, tóc tai hơi bù xù, ôm một đống chăn, dép còn đi ngược hai chân.
Trong đầu anh bỗng hiện lên một chữ: Nhà.
Ngón tay trên tủ kính nhấc lên rồi hạ xuống, gõ ra một tiếng khẽ.
“Xem biểu hiện của cậu đã.”
Anh chọn một bông hoa nhung trắng cài lên ngực áo. Lúc đi ngang qua Trì Nghiên Tây, anh giơ tay xoa đầu cậu, khéo léo ấn xuống lọn tóc đang vểnh lên.
Khi lướt qua nhau, ngón út của anh bị cậu níu lại. Úc Chấp dừng bước.
Trì Nghiên Tây: “Anh đợi một chút.”
Cậu đặt đống chăn dựa vào góc tường, đi vào phòng chứa đồ lặt vặt. Lúc quay lại, tay cậu đã có thêm một hộp thuốc lá. Cậu đặt hộp thuốc vào túi áo khoác của Úc Chấp.
“Tuy anh muốn cai thuốc nhưng chuyện này không vội được, hôm nay anh cứ mang theo hộp này đi.”
Trì Nghiên Tây nhìn Úc Chấp, giọng quả quyết: “Anh đi đi, tôi ở nhà đợi anh về.”
Cậu nghĩ Úc Chấp của ngày hôm nay khi trở về nhất định sẽ hy vọng có người ở nhà chờ mình. Cậu liếc nhìn bông hoa trắng nhỏ trên ngực áo Úc Chấp. Anh ăn mặc như thể sắp đi dự một tang lễ.
“Nhưng anh đang ốm đấy, bác sĩ nói sốt rất dễ tái phát vào ban đêm, nên anh đừng về muộn quá.” Cậu nhặt đống vỏ chăn dưới đất lên, ôm đi về phía phòng giặt.
Úc Chấp đăm đăm nhìn bóng lưng cao ráo của cậu alpha.
“Nước giặt đừng cho nhiều quá.”
“Biết rồi, lắm lời~”
Lời tác giả:
[Xấu hổ][Xấu hổ][Xấu hổ]