Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 57

[Daddy]Chương 57: Úc Chấp đêm nay có gì đó khác lạ

Tuyết đông phiêu linh tô thêm một nét ai oán và lạnh lẽo cho nghĩa trang lưng chừng núi. Những tấm mộ bia lặng câm xếp hàng ngay ngắn, mặc cho tuyết trắng phủ lên một lớp áo mới.

Một đoàn người đứng sững trước tấm bia mộ vừa dựng, tiếng khóc day dứt không tan, còn thê lương hơn cả ngọn gió đông này.

Trên bia mộ, omega trẻ tuổi nở nụ cười rạng rỡ.

Bên ngoài bia mộ, mọi người khóc không thành tiếng. Tần Vũ Thư khóc đến lạc giọng, phải có người nhà dìu đỡ, còn Phương Bất A, người đáng lẽ phải ở bên cạnh cùng bà tương trợ lúc này, lại chỉ lủi thủi đứng một bên, nét mặt đau đớn, lặng lẽ rơi lệ.

Thỉnh thoảng, gã đau đáu nhìn về phía Tần Vũ Thư, nhưng chỉ đổi lại một cái nhìn chán ghét. Cặp đôi từng ngọt ngào là thế, nay chỉ còn lại ánh mắt lạnh lùng và lòng căm hận.

Hồi lâu sau, đoàn người mới bịn rịn rời đi, bước chân lưu luyến chẳng nỡ. Dưới làn tuyết rơi lất phất, một người bung chiếc ô đen từ từ đi lên từ chân núi, chiếc áo khoác thẳng thớm tôn lên dáng người thẳng tắp như cây tùng trong núi đông. Tán ô chúc xuống ngược chiều gió tuyết, che khuất dung mạo người tới.

Khi lướt qua nhau, vài người không khỏi tò mò ngoái lại nhìn.

Phương Bất A bần thần thất thểu đi cuối cùng. Giờ đây gã đã mất con, vợ còn đòi ly hôn và bắt gã tay trắng ra khỏi nhà. Sống đến ngần này tuổi, vậy mà cuối cùng lại sắp chẳng còn gì.

Trớ trêu thay, bi ai làm sao.

Trong tầm mắt gã, chiếc ô đen kia như một đám mây u ám trôi đến. Gã không thể cứ thế tay trắng ra đi, nếu không, nửa đời sau của gã sẽ mãi mãi bị đám mây đen này bao phủ.

Phương Bất A tự nhắc nhở mình, bây giờ không phải lúc đau buồn vì Liên Khê, cũng chẳng phải lúc tức giận với Úc Chấp. Việc quan trọng nhất của gã bây giờ là — tầm mắt gã dời khỏi đỉnh ô, nhìn về phía Tần Vũ Thư ở tít đằng xa — quan trọng nhất là phải giữ được bà ta.

Trong một thoáng chốc, chiếc ô đen đã đi xa, dường như có một vệt màu bạc loé lên trong gió. Gã bất giác ngoảnh đầu lại, nhưng tán ô của người đàn ông đã nghiêng về phía sau, che khuất tất cả.

Úc Chấp lặng nhìn tấm bia mộ, nhìn người em trai có cùng huyết thống với mình. Con người, loài tự cho mình là kẻ thống trị vạn vật, sinh mệnh cũng chỉ mong manh đến thế mà thôi.

“Chết là cảm giác gì?”

Anh cất tiếng, mang theo một sự tò mò chân thành.

Con ngươi màu sáng lướt qua những nấm mồ. Nếu con người có linh hồn, liệu họ có kết bạn với những người hàng xóm ở đây không? Nếu không hợp nhau, liệu có đánh lộn không nhỉ?

Biết rằng họ đã chết, không thể chết thêm lần nữa, vậy nên lúc đánh nhau chắc có thể không cần kiêng nể gì.

Nghĩ cũng hay ho phết.

Cơ mà nếu anh chết, anh vẫn hy vọng người ta đừng chôn mình trong nghĩa trang. Anh mệt rồi, không muốn chết rồi còn phải đánh nhau.

Vả lại, biến thành hồn ma rồi cũng chẳng biết sức chiến đấu của mình có được giữ lại không? Lỡ bị tước mất thì phải làm sao? Anh không muốn bị ăn đòn đâu.

Dòng suy nghĩ của Úc Chấp đang miên man thì một cơn gió lạnh thổi qua, anh mới sực nhớ ra mình đến đây để làm gì.

Anh có một câu hỏi muốn hỏi Tần Liên Khê.

Giữa cơn gió buốt giá, anh nhìn xoáy vào đôi mắt Tần Liên Khê trên ảnh: “Bị người bạn trúc mã đã thề non hẹn biển phản bội, cậu có hận không?”

Mây trên trời bị gió thổi đi, che khuất mặt trời. Bóng râm đổ xuống bia mộ, khiến nụ cười của chàng omega cũng trở nên ảm đạm.

Người anh hỏi sẽ không bao giờ trả lời, nhưng cái chết chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Đám mây trôi đi, trước bia mộ đã không còn bóng dáng Úc Chấp, chỉ còn lại sự hoang liêu và đìu hiu.

Hận không?

Omega mà cậu từng phỉ báng cũng hận như thế.

Úc Chấp nhớ ở Đế Đô có một câu nói: Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác, thì đừng khuyên họ lương thiện.

Đây hẳn là đạo lý làm người cơ bản.

Tiếp theo, đã đến lúc xử lý kẻ đầu sỏ thực sự rồi. Nhìn tình hình lúc nãy, vợ chồng nhà đó rõ ràng đã ly tâm. Một kẻ vị kỷ như Phương Bất A, tạm thời chắc sẽ không còn chìm đắm trong nỗi đau mất con nữa.

Anh không đủ kiên nhẫn để đợi vợ chồng họ đấu đá xong, thế nên Phương Bất A, kẻ đã nếm trải nỗi đau mất con, có thể đi chết được rồi.

*

Chị Hồng đặt máy tính xuống. Chị vừa xem qua những chuyện đã xảy ra với Úc Chấp ở đây, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà có thể gọi là vô cùng đặc sắc.

Úc Chấp quả thực đã hóa thân thành người hùng trong bóng tối, sát thủ của những cậu ấm cô chiêu ở Đế Đô.

Cơ mà những sóng gió này về cơ bản đã qua, điều khiến cô chau mày lại là chuyện về Phương Bất A. Không ngờ, Úc Chấp lại gặp được cha ruột của mình ở đây, mà còn nhận lại nhau.

Về quá khứ của Úc Chấp, sau khi mua anh về, cô chỉ hỏi đúng một lần.

Úc Chấp cũng chỉ trả lời cô một câu: “Quá khứ đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩa nào.”

Cứ ngỡ anh đáng thương, không ngờ lại đáng thương đến thế.

Lại có một người cha cầm thú như vậy.

Đúng là đáng chết mà.

Chị Hồng nhấp một ngụm Tequila, vị cay nồng lan tỏa trên đầu lưỡi. Ngay cả cô cũng muốn khử Phương Bất A, với tính cách của Úc Chấp, anh tuyệt đối sẽ không tha cho gã.

Chỉ là, co thì có thể thực sự khử Phương Bất A, nhưng Úc Chấp…

Dù thế nào đi nữa, đó cũng là cha của anh.

Giết cha, chuyện này thực sự quá trái với luân thường đạo lý.

Có nên ra tay khử Phương Bất A trước khi anh kịp động thủ không nhỉ? Nhưng làm vậy, Úc Chấp có lẽ sẽ biến thành “Úc Sầu”.

Chị Hồng than trời, vốn dĩ cô đến Đế Đô để gặp một khách hàng lớn, dạo gần đây nhờ có Úc Chấp mà qua lại với nhà họ Trì nhiều hơn, nghĩ bụng về thì về, tiện thể ghé qua xem một chút.

Không ngờ lại có bao nhiêu chuyện khó khăn chờ mình.

Chị Hồng phóng khoáng là thế cũng đâm ra phiền muộn, xem ra tối nay phải tìm thêm vài cậu em trai chơi đùa mới được.

Chuông cửa vang lên, Trì Nghiên Tây và Trì Vân Ẩn đến tìm chị. Anh em họ vừa vào đã ngồi xuống hai bên, thân mật ôm lấy tay chị, cứ như thể chị vẫn luôn ở đây chứng kiến họ lớn lên vậy.

Nỗi phiền muộn của chị Hồng vơi đi ít nhiều, chị nở nụ cười.

Trì Nghiên Tây: “Cô út, đi thôi, chúng cháu dẫn cô đi chơi.”

Trì Vân Ẩn: “Đi chơi đi ạ, cô út cứ đi theo hai đứa cháu là được, đảm bảo cô chơi tới bến, chơi vui vẻ, chơi lần sau lại muốn chơi nữa, hì hì~”

Được hai đứa cháu đáng yêu dỗ dành, chị Hồng mặt mày hớn hở, thế này mà không đi thì không phải người.

Cô vung tay dứt khoát: “Đi, đợi cô đi thay bộ đồ đã.”

Trì Vân Ẩn tíu tít: “Cô út, cháu đi với cô.”

Trì Nghiên Tây thì không tiện đi theo, cậu ở lại chờ, tiện tay vào làm một ván game, kết quả bị đồng đội ngu như heo làm cho tức run tay, điện thoại rơi xuống trúng chiếc laptop trên bàn, làm màn hình sáng lên.

Trì Nghiên Tây cúi xuống nhặt điện thoại, vừa ngẩng lên thì thấy màn hình máy tính. Vốn dĩ cậu sẽ không nhìn, nhưng cậu lại thấy tên của Phương Bất A.

Một cái tên liên quan đến Úc Chấp. Cậu lập tức bị thu hút, cầm máy tính lại, toàn bộ nội dung trong tệp đều liên quan đến Úc Chấp, ghi chép chi tiết từng việc anh đã làm sau khi đến Đế Đô.

Cậu xem từng chuyện một.

Mọi việc đã xảy ra khi đó dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt, mối quan hệ giữa cậu và Úc Chấp cũng dần dần thay đổi. Ban đầu Úc Chấp còn luôn nhấn mạnh về ranh giới với cậu, bây giờ tay anh đã luồn vào trong…

Đừng nói là ranh giới nữa, thậm chí đã bắt đầu “âm khoảng cách”.

Hồi tưởng lại mới thấy Úc Chấp thay đổi nhiều thật, ít nhất là đối với cậu, anh đã trở thành một người có “tính người” hơn. Đây hẳn là một chuyện tốt.

Tệp tài liệu được cuộn xuống dưới cùng.

Đồng tử Trì Nghiên Tây giãn ra, cậu ghé sát mặt vào màn hình, đọc đi đọc lại câu tổng kết cuối cùng.

【Với tính cách của Phó đoàn, suy luận anh ta sẽ tự tay giết Phương Bất A.】

Tự tay giết Phương Bất A?

Cậu biết Phương Bất A rất xấu xa, chết không hết tội, nhưng giết cha thì thực sự…

Hôm nay Úc Chấp lại ra ngoài có việc!

Trì Nghiên Tây vội vàng gọi cho Úc Chấp, nhưng điện thoại mãi không có người nghe.

“Cô út, màu da của cô đẹp thật đấy, đặc biệt hợp để cosplay một nhân vật!”

“Được chứ, cô út lúc nào cũng sẵn lòng phối hợp.”

Trì Vân Ẩn ôm chầm lấy Trì Ỷ Hồng, hôn chụt một cái: “Cô út, con yêu cô chết mất!”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu.

“Ơ? Anh hai đi đâu rồi?” Trì Vân Ẩn quay đầu tìm kiếm.

*

Chiếc Audi RS7 màu đen xé toang gió tuyết, lao về phía rìa Đế Đô. Úc Chấp nét mặt vui vẻ, trong xe thậm chí còn đang phát một bản piano du dương, những ngón tay thon dài của anh gõ nhịp trên vô lăng.

Ánh sáng và bóng tối ngoài cửa sổ tranh nhau đổ ập lên người anh, nhưng tất cả đều bị Úc Chấp tàn nhẫn bỏ lại phía sau. Anh lao nhanh về phía bóng tối, nơi anh sẽ thắp lên ngọn lửa độc nhất thuộc về mình.

Trong cốp xe, Phương Bất A bị trói gô, người vẫn tỉnh táo, miệng bị băng dính đặc biệt dán chặt. Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn trên trán, đôi mắt vẫn chưa chịu buông xuôi, đảo lia lịa, tính toán xem làm thế nào để tự cứu mình.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, gã đã một mình bỏ đi, định bụng đi mua một con dao rồi quay lại trước mộ Liên Khê để rạch cổ tay. Đây đương nhiên là khổ nhục kế, gã phải dùng một chiêu độc, để Tần Vũ Thư bị chấn động bởi quyết tâm và nỗi đau của gã, như vậy bà ta mới mềm lòng.

Hơn nữa chuyện này không thể trì hoãn, kéo dài càng lâu, Tần Vũ Thư sẽ càng quen với cuộc sống không có gã.

Chỉ là không ngờ…

Gã còn chưa kịp đi tìm Úc Chấp gây sự, Úc Chấp đã tìm đến gã trước.

Ra tay còn tàn nhẫn đến vậy.

Nhớ lại sự dứt khoát và gọn ghẽ của Úc Chấp, có thể nói gã hoàn toàn không có sức chống cự. Gã có một cảm giác, nếu không thể nhanh chóng tìm cách tự cứu, gã sẽ chết.

Úc Chấp đi một mạch thông suốt, qua không biết bao nhiêu ngã tư mà không gặp một cái đèn đỏ nào. Xem ra ông trời cũng đứng về phía anh.

Xe dừng lại trong một khu chung cư cũ nát, không có ban quản lý, ngay cả tuyết đọng cũng không ai dọn dẹp, đường đi hoàn toàn là do người ta đi lại mà thành.

Anh cầm một chiếc chăn bước xuống xe, chân vừa đặt xuống đã phát ra những tiếng “cọt kẹt” lanh lảnh vui tai. Gió đông đến bên anh dường như cũng dịu dàng đi nhiều. Dáng vẻ anh khi mở cốp xe trông như đang mở một món quà.

Pha lẫn chút hân hoan của trẻ thơ.

Phương Bất A nhắm nghiền mắt, trông như đã ngất đi, không có chút phản ứng nào. Úc Chấp vung tay một cách điệu nghệ, chiếc chăn trắng phất lên, như một tấm vải liệm từ trên cao phủ xuống người Phương Bất A, bọc kín từ đầu đến chân.

Anh bế Phương Bất A ra, một cách thô bạo.

Khi bước vào cửa khu nhà, anh còn chạm mặt một bà cụ.

Bà cụ tò mò: “Cậu trai, cậu bế cái gì thế?”

Úc Chấp cười đáp: “Một cái xác ạ.”

Bà cụ “Ối giời” một tiếng, suýt nữa thì ngã ngửa, may mà Úc Chấp phản ứng nhanh, kịp đỡ lấy bà.

“Cậu… cậu… cậu bế cái gì?”

“Một con ma-nơ-canh ạ.”

Bà cụ vỗ ngực, móm mém mắng, vỗ một cái vào cánh tay Úc Chấp: “Cái thằng ôn con này, chẳng có lúc nào nghiêm túc, suýt nữa thì dọa bà chết khiếp.”

Úc Chấp tỏ vẻ vô tội, anh chỉ đùa một chút thôi mà.

Bà cụ lẩm bẩm mấy câu về bọn trẻ bây giờ, rồi chắp tay sau lưng đi ra khỏi cửa.

Úc Chấp bước chân nhẹ nhàng lên lầu, rồi đột ngột dừng lại, nhìn vào cánh tay vừa bị bà cụ vỗ. Kinh ngạc, bất ngờ, khó hiểu, anh vậy mà lại cho phép chuyện này xảy ra.

Tầm mắt anh rơi xuống chiếc chăn. Chắc chắn là vì hôm nay tâm trạng anh tốt.

Đôi chân dài bước hai bậc một, rất nhanh đã đến tầng 5. Một alpha mở cửa đi ra, liếc nhìn Úc Chấp rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

Đến đầu cầu thang, hắn ta gắt gỏng: “Tránh ra.”

Úc Chấp nép người vào tường, Phương Bất A trong vòng tay anh dần dần ở gần alpha kia hơn. Người vốn đã bất tỉnh đột nhiên bộc phát sức mạnh, nhưng Úc Chấp đã sớm đề phòng, siết chặt vòng tay.

Không giãy ra được, Phương Bất A lại dùng sức giãy chân, cố gắng gây sự chú ý.

Úc Chấp định nhanh chân lên lầu.

Alpha kia đột nhiên gọi anh lại: “Đợi đã!”

Nghe thấy tiếng gọi này, Phương Bất A suýt nữa thì bật khóc, gã càng dùng sức giãy chân hơn. Gã giả vờ ngất là để Úc Chấp lơ là cảnh giác, và sự thật chứng minh, cách làm của gã đã lừa được Úc Chấp.

Lúc gặp bà lão kia, gã đã đắn đo không biết có nên hành động không. Có lẽ đó là người duy nhất gã gặp trên đường đi, nhưng rồi lại nghĩ, một bà lão dù có phát hiện ra cũng chẳng ngăn được Úc Chấp.

Nhưng giọng nói này vừa nghe đã biết là một người đàn ông khỏe mạnh, hơn nữa gã còn ngửi thấy pheromone của alpha.

Gã phải cược một phen.

Úc Chấp dừng lại, quay đầu, dùng ánh mắt hỏi.

Sự tĩnh lặng của anh và đôi chân đang giãy giụa đến mức làm tung cả chiếc chăn lên tạo thành một sự đối lập rõ rệt. Có mấy lần, chân gã còn lộ cả ra ngoài, sợi dây thừng to bản buộc ở cổ chân vô cùng bắt mắt.

Alpha: “Anh đang bế cái gì?”

Phương Bất A dỏng tai lên nghe, cầu nguyện hắn ta nhất định phải phát hiện ra.

Úc Chấp: “Không liên quan đến cậu.”

Anh quay người định đi, nhưng alpha kia đột nhiên vươn tay ra tóm lấy chân Phương Bất A.

Đây có lẽ là khoảnh khắc adrenaline dâng trào nhất trong đời Phương Bất A, bị phát hiện rồi!

Mắt gã sáng rực lên, lại bắt đầu cầu nguyện alpha này nhất định phải đủ khỏe, đủ giỏi, dù không đánh lại Úc Chấp cũng có thể chạy thoát rồi báo cảnh sát.

Úc Chấp lạnh mặt: “Buông tay.”

Alpha kia không những không nghe mà còn được đằng chân lân đằng đầu, một tay giật tung tấm chăn. Khoảnh khắc Phương Bất A bị lộ ra, gã bắt đầu điên cuồng giãy giụa, thể hiện trạng thái hiện tại của mình tuyệt đối không phải tự nguyện. Hơn nữa, gã phát hiện vận may của mình thật quá tốt! Alpha trước mắt này to khỏe gấp đôi Úc Chấp, tướng mạo lại hung dữ, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.

“Đây là…”

Alpha kia kinh ngạc nhìn Phương Bất A đang bị trói, tầm mắt giao nhau, Phương Bất A điên cuồng dùng ánh mắt cầu cứu, còn đáng thương rơi không ít nước mắt.

“…Anh bắt cóc? Tôi phải báo cảnh sát!” Alpha hoàn hồn, buông Phương Bất A ra rồi móc điện thoại.

Phương Bất A nghe thấy hắn ta muốn báo cảnh sát thì mừng đến phát khóc. Gã được cứu rồi!

Gã nhất định phải tống Úc Chấp vào tù! Nhưng chắc chắn không thể phán án tử hình được, không sao, gã có thể sắp xếp người trong tù “chăm sóc” nó tử tế, để nó chết trong tù.

Loại người này, không xứng làm con của gã.

Alpha lấy điện thoại ra, Úc Chấp khó khăn lắm mới rảnh được một tay để giằng lấy, nhưng rõ ràng đã yếu thế hơn, bị alpha kia áp chế. Phương Bất A chưa bao giờ vui đến thế, kích động đến mức không kiểm soát được pheromone, để nó bay ra ngoài.

Trời cũng giúp gã!

Alpha: “Tôi muốn báo cảnh sát, có người bắt cóc! Đúng, vị trí của tôi ở…”

Báo cảnh sát thành công, trái tim treo lơ lửng của Phương Bất A hoàn toàn được đặt xuống. Có alpha này ở đây, Úc Chấp cũng không thể giết gã được. Bây giờ anh chỉ có một con đường, đó là chạy, nhưng bị cảnh sát bắt được chỉ là chuyện sớm muộn. Lần này thất bại đồng nghĩa với việc anh tiêu đời.

Con trai làm sao thắng nổi cha, Phương Bất A gã mới là người chiến thắng cuối cùng!

Gã đắc ý nhìn Úc Chấp, lại thấy một đôi mắt lạnh lùng xen lẫn vẻ giễu cợt.

Gã ngơ ngác, không hiểu.

“Vui không?”

Úc Chấp cất tiếng hỏi.

Phương Bất A ngẩn người, chuyện này khác với những gì gã tưởng tượng.

Chỉ thấy Úc Chấp ra lệnh bằng một cái hất đầu, alpha ban nãy còn gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây với anh liền cúp điện thoại. Cuộc gọi vốn dĩ không hề tồn tại, màn hình điện thoại vẫn đen ngòm.

Alpha kia gật đầu với Úc Chấp rồi quay người bỏ đi, không một chút do dự.

Phương Bất A đã đoán được phần nào, nhưng gã không muốn tin, càng không muốn đối mặt với kết cục đã cận kề cái chết. Gã giãy giụa còn điên cuồng hơn trước, miệng bị bịt kín chỉ có thể phát ra những tiếng “ư… ư…”, nhưng alpha kia không hề ngoảnh lại.

Để lại gã, kẻ vì hắn mà nhen nhóm hy vọng, rồi cũng vì hắn mà từ trên mây rơi xuống địa ngục sâu hơn.

“Màn kịch đặc biệt chuẩn bị cho ông đấy.”

Úc Chấp thưởng thức quá trình ánh sáng trong mắt Phương Bất A dần lụi tàn.

Như vậy mới thú vị.

Cho gã hy vọng rồi lại để gã tuyệt vọng.

Tàn nhẫn như vậy mới hợp với Phương Bất A.

Phương Bất A trở nên tê dại, trống rỗng. Suốt dọc đường, gã đã dùng hết sức lực và tâm trí, kết quả chỉ là một trò cười. Luồng sinh khí căng tràn trong người bị màn kịch này đánh cho tan tác.

Vào trong nhà, đóng cửa lại, Úc Chấp tuỳ tiện ném Phương Bất A xuống đất. Cú ném làm Phương Bất A đau đến muốn hét lên, nhưng miệng bị bịt lại không kêu được, chỉ có thể co quắp lại như một con tôm bị rút chỉ lưng.

Úc Chấp bây giờ đang rất vui, anh cần phải bình tĩnh lại một chút, nếu không rất dễ một phát g**t ch*t Phương Bất A, thế thì anh sẽ tức ói máu mất.

Anh ngân nga một khúc dân ca của Delta, một tay xoay chùm chìa khóa xe, một tay kéo lỏng cà vạt, dáng vẻ có chút phóng túng bất kham. Anh đi đến nơi lần trước đã chuẩn bị cho Tân Ý.

Quả nhiên, không dùng đến cứ thấy lãng phí.

Lấy điện thoại ra, toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Trì Nghiên Tây. Để không bị làm phiền, anh đã cố tình để điện thoại ở chế độ im lặng.

【Anh ở đâu? Khi nào về? Nhớ anh~】

【Tối nay ăn cá nướng được không?】

【Cô út cũng qua nữa, anh ở đâu thế? Em còn thiếu một loại gia vị chưa mua, nếu anh tiện đường thì mua giúp em về nhé, em ở nhà làm trước.】

Bàn tay đang xoay chìa khóa của Úc Chấp dừng lại, khúc nhạc cũng ngừng ngân nga. Chuyện trọng đại, quả bom nhà bếp lại sắp thể hiện thần thông!

【Chị Hồng khó khăn lắm mới về một chuyến, cậu cần gì phải đầu độc chị ấy.】

Đúng là đồ cún con không có lương tâm.

【Tối nay tôi có việc, không cần đợi tôi. Không được nấu cơm, tránh xa nhà bếp của tôi, tránh xa bất kỳ nhà bếp nào.】

Anh đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi một lát rồi không yên tâm, lại gửi cho chị Hồng một tin nhắn: 【Đừng ăn cơm Trì Nghiên Tây nấu, sẽ chết đấy.】

Chị Hồng đang vui vẻ với Trì Vân Ẩn, làm gì có thời gian xem điện thoại, lời nói dối của Trì Nghiên Tây vì thế mà không bị vạch trần.

Trì Nghiên Tây tấp xe vào lề, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Úc Chấp mà tối sầm mặt mũi. Chính vì sợ bứt dây động rừng nên cậu mới gửi những tin nhắn vòng vo như vậy, muốn moi ra vị trí của Úc Chấp, nhưng vô dụng, Úc Chấp hoàn toàn không có ý định nói.

【Cún con rơi lệ.jpg】

【Thôi được rồi, anh không cho tôi nấu cũng được, vậy anh ở đâu tôi qua tìm anh, chúng mình ra ngoài ăn.】

Trì Nghiên Tây lại mở giao diện trò chuyện với Ngải Kiệt: “Vẫn chưa tra ra?”

Ở đầu dây bên kia, Ngải Kiệt thúc giục: “Các anh các chị ơi, nhanh lên nữa đi! Mười vạn tiền thưởng đang chờ mọi người đấy!”

Ông chủ có tiền là phải tiêu xài hoang phí.

Chỉ nghe tiếng gõ bàn phím lạch cạch càng lúc càng vang, không biết còn tưởng thời kỳ Phục Hưng, nơi đây là một tiệm net và mọi người đang chơi Audition.

Thực tế là một căn phòng với hơn hai mươi hacker, đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Úc Chấp.

Úc Chấp không trả lời Trì Nghiên Tây nữa, tối nay anh không rảnh đôi co với cậu. Sau khi cơn hưng phấn được kìm nén một chút, anh mới quay lại bên cạnh Phương Bất A.

Mũi giày da tinh xảo lật tấm chăn ra. Lần này Phương Bất A không còn giả vờ ngất, cũng không giả nhân giả nghĩa rơi lệ, chỉ vội vã thể hiện sự hèn mọn và cầu xin tha thứ của mình.

Úc Chấp nhón một chân, ngồi xổm xuống. Anh rất muốn biết câu đầu tiên Phương Bất A sẽ nói là gì?

Hét “cứu mạng”: thì bẻ gãy ngón tay gã.

Cầu xin tha thứ: thì đạp gãy mắt cá chân gã.

Lôi tình thân ra nói: thì chọc mù một mắt gã.

Chửi bới: thì cắt lưỡi gã.

Tốt lắm, kiểu nào anh cũng không thiệt.

Thế là Úc Chấp thô bạo xé toạc miếng băng dính trên miệng Phương Bất A.

Im lặng. Phương Bất A không nói gì cả.

Không sao, Úc Chấp vẫn còn cách. Anh thầm bổ sung thêm một lựa chọn vào danh sách ban nãy.

Im lặng, vậy thì…

Móc tuyến thể của gã ra là được.

Úc Chấp vui vẻ vì nghĩ ra một ý tưởng hay ho như vậy. Thật đáng tiếc, lúc này không có ai có thể vỗ tay tán thưởng cho anh.

Trạng thái của Úc Chấp đêm nay cứ lâng lâng, thiếu đi vẻ bình tĩnh, trầm ổn thường ngày. Anh túm tóc Phương Bất A, lôi gã về phía phòng khách đã được trải tấm bạt chống thấm.

Khi ném Phương Bất A xuống, trong tay anh còn vương lại mấy sợi tóc.

Màu bạc.

Giống như của anh.

Vẻ vui sướng trên mặt biến mất. Lẽ ra anh nên cạo luôn cả tóc của Phương Bất A, nhưng như vậy phiền phức quá, thôi thì lát nữa lột thẳng da đầu ra là được.

Anh giũ tay, vứt mấy sợi tóc đi.

Phương Bất A bị trói thế này không tiện cho hành động tiếp theo của anh, nên anh cất tiếng hỏi: “Tôi cởi trói cho ông, ông phối hợp một chút được không?”

Giọng điệu tạo cho người ta một ảo giác rằng anh đang thương lượng.

Không có câu trả lời.

Úc Chấp một chân đá cuộn người Phương Bất A đang nằm sấp lại, giọng điệu trở về vẻ lạnh lùng và mất kiên nhẫn thường ngày: “Trả lời tôi.”

Phương Bất A đau đớn mới dần hoàn hồn, mắt đảo một vòng, rồi chống người bò dậy, hoàn toàn không màng đến việc mình là cha, cứ thế dập đầu bôm bốp xuống trước mặt Úc Chấp.

Cũng cùng một lý lẽ với việc gã định rạch cổ tay trước mộ Tần Liên Khê, đã làm là phải làm cho tới, khiến đối phương phải nghĩ rằng “nó đã làm đến nước này rồi”, từ đó mà tha thứ cho gã.

Phương Bất A không muốn chết: “Tôi biết tôi tội đáng muôn chết, nhưng không thể để cậu giết tôi được. Tôi đã có lỗi với cậu rồi, tôi không thể hại cậu mang tội giết cha!”

Xem kìa, gã nhớ rất rõ, gã là cha của Úc Chấp.

Gã cứ dập đầu, Úc Chấp cũng không né tránh. Cha? Đùa cái gì vậy, chỉ vô trách nhiệm phóng ra chút t*nh d*ch không đảm bảo chất lượng là có thể thành cha, đó là điều thất bại nhất của xã hội loài người.

Phương Bất A bật khóc nức nở. Úc Chấp ngồi xuống ghế sô pha, xem gã diễn kịch.

Đêm còn dài, anh có thể từ từ chơi.

Dù sao trò chơi này cũng chỉ có thể chơi một lần.

“Thật ra những năm qua tôi vẫn luôn hối hận, nhưng tôi không dám quay về. Ngoài việc không dám đối mặt với những lời mắng chửi là đồ vong ân bội nghĩa, còn vì tôi không dám đối mặt với Minh Hi đang thất vọng về tôi. Tôi là một kẻ hèn nhát.”

“Lẽ ra tôi nên quay về nói rõ mọi chuyện với Minh Hy… Tôi đã không chỉ một lần mơ thấy cậu, mơ thấy gia đình ba người chúng ta. Mỗi giấc mơ đều rất hạnh phúc. Là tôi sai một bước, sai cả đời, phá hủy tất cả.”

Úc Chấp ngồi trên sô pha cảm thấy chán ngán với màn kịch nhập tâm của gã. Không biết Trì Nghiên Tây có nghe lời tránh xa nhà bếp không nhỉ?

“Nhưng Liên Khê sức khỏe không tốt, tôi thật sự không còn cách nào khác.”

“Nhưng bây giờ Liên Khê mất rồi, trách nhiệm của tôi với nó cũng đã kết thúc. Cuối cùng tôi cũng có thể làm điều mà tôi luôn muốn làm nhất.”

Gã nhìn Úc Chấp với ánh mắt đẫm lệ, chan chứa tình cha: “Tôi muốn bù đắp thật tốt cho cậu và Minh Hi. Tôi nguyện dùng nửa đời còn lại của mình để chăm sóc hai người, làm trâu làm ngựa cho hai người, làm lại chồng của Minh Hi, làm lại cha của cậu, bù đắp những gì tôi đã nợ hai người bao năm qua.”

“Cho tôi một cơ hội, cũng là cho mẹ cậu và cậu một cơ hội, để gia đình chúng ta được sum vầy hạnh phúc bên nhau nhé.”

“Minh Hy bao năm qua không đi bước nữa, khúc mắc chắc chắn là ở chỗ tôi. Cứ để tôi tháo gỡ nó, để anh ấy được hạnh phúc. Anh ấy nuôi cậu lớn khôn không dễ dàng gì, cậu cũng muốn anh ấy được hạnh phúc mà, phải không?”

Giờ phút này, Phương Bất A lại đang cố dùng tình cảm giữa Úc Chấp và Úc Minh Hy để trói buộc anh.

Con người có thể thất đức và vô liêm sỉ đến mức này, cũng thật hiếm thấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng quay lại rồi, mấy ngày nay hành tôi tơi tả, phải tranh thủ đủ mọi lúc để gõ chữ.

Bình Luận (0)
Comment