Những viên gạch sặc sỡ được lát thành từng đóa hoa trên mặt đất. Nhân viên vệ sinh ban sáng vừa mới tưới nước, chủ yếu để làm mát cho gạch, sau là để giảm bớt bụi bặm trong không khí.
Úc Chấp rảo bước đi qua, mái tóc bạc dài chỉ dùng một chiếc trâm cài vấn lên. Chiếc trâm cài bằng hoa quấn màu xanh lông công, rủ xuống từng chiếc lông vũ xanh nhẹ bẫng.
Tinh xảo mà quý phái.
Đây là món phụ kiện tóc anh tìm thấy trên một phần mềm mua sắm ở Đế Đô, anh vô cùng thích, mua không ít kiểu dáng khác nhau, lúc đi vội vàng cũng chưa mang về, chiếc trâm này vẫn là cái anh cài hôm rời đi.
Gặp lại chú chó nhỏ, anh cũng thay sợi dây buộc tóc bằng ngọc trai đã đeo rất lâu.
Lúc đi, những chiếc lông vũ xanh rủ xuống một bên khẽ đung đưa lay động.
Hàng cây xanh biếc bên cạnh rủ xuống những tán lá rộng, tạo thành một bóng râm mát rượi đổ xuống người Úc Chấp. Tam Giác Châu mưa nhiều, hoa cỏ cây cối lúc nào cũng sáng bóng, sạch sẽ và xinh đẹp.
“Chào Phó đoàn.”
“Phó đoàn buổi sáng tốt lành.”
Các thành viên trong đoàn lác đác xuất hiện trên đường và chào hỏi Úc Chấp. Trong đoàn có quy định, những người không làm nhiệm vụ mà ở lại căn cứ, nếu không có việc đặc biệt thì ba bữa một ngày đều phải đến nhà ăn dùng bữa cùng nhau.
Chị Hồng bảo như vậy có thể tăng thêm tình cảm của mọi người, cùng nhau ăn cơm, chém gió, buôn chuyện, một bữa cơm là có thể thành anh em tốt khoác vai bá cổ rồi.
Em gái của Đạt Tháp căng thẳng đến không dám thở mạnh, đưa bữa sáng đã được chuẩn bị theo lời dặn của Úc Chấp cho anh. Cô đã biết từ anh trai mình rằng Alpha cao lớn đẹp trai kia là cháu của chị cả.
Nghĩ đến việc mình đã hiểu lầm thân phận của đối phương, không biết người ta có mách lẻo với Phó đoàn không?
Cô liếc trộm Úc Chấp, ánh mắt dừng lại trên chiếc trâm cài tóc của anh, cô gái kinh ngạc đến nỗi tròn xoe mắt.
Đẹp quá.
Những thứ Phó đoàn mặc, dùng lúc nào cũng rất có gu.
Úc Chấp xách bữa sáng rời đi, cô gái thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị thiếu gia kia không mách lẻo, người tốt thật.
“Tạm biệt Phó đoàn.”
“Phó đoàn đi thong thả.”
Úc Chấp gật đầu đáp lại, vén tấm rèm cửa làm từ những con hạc giấy nhiều màu sắc, đi chưa được hai bước đã chạm mặt Ương Già vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về.
“Phó đoàn, hôm nay về nhà ăn à?” Ương Già liếc nhìn bữa sáng Úc Chấp đang xách, “Phó đoàn, sức ăn của anh phải bằng voi rồi ha ha ha—”
Tuy Úc Chấp ít khi cười nói nhưng cũng không vô cớ hà khắc bắt nạt thành viên trong đoàn, nên một vài người gan dạ, tính cách hướng ngoại, vui vẻ vẫn dám đùa với anh.
Không có ác ý, Úc Chấp cũng chẳng để tâm.
“Thêm Đa mà cậu giới thiệu vào đoàn đã bị tôi khai trừ rồi.”
“Hả? Tại sao?”
“Cậu ta là một thằng bất tài.”
Ương Già: …
Úc Chấp: “Đội Một không cần một kẻ bất tài như vậy. Thứ hai, cậu đưa một người anh em có năng lực thế này vào đoàn khác gì đẩy cậu ta vào chỗ chết.”
Sự thẳng thắn của Phó đoàn sắc như một lưỡi dao bén.
“Đừng phạm phải sai lầm ngu ngốc này nữa.”
“Chào mừng về đội.”
Úc Chấp không nán lại nữa, trong nhà vẫn còn chú chó nhỏ đang chờ được cho ăn.
Ương Già sờ cái đầu trọc lóc của mình: “Phó đoàn, có thời gian thì đấu tập nhé! Lần trước anh hứa với tôi rồi đấy!”
Tấm lòng son sắt không đổi.
Úc Chấp không quay đầu lại: “Được, có thời gian.”
Có điều gần đây chắc anh chẳng có thời gian đâu, vừa mở cửa phòng, chú chó nhỏ đã lao tới, đu lên người anh: “Anh về rồi à, em sắp chết đói rồi, cô út nói sao?”
Nói một tràng như pháo rang.
Cậu cầm lấy giỏ tre từ tay Úc Chấp, trên đó còn cắm một vòng hoa nhỏ tươi tắn: “Oa, hộp cơm ở đây đẹp quá.”
Chú chó nhỏ tung tăng xách giỏ tre vào phòng ăn, vừa lấy bữa sáng ra vừa hát: “Đói quá đói quá đói quá~ Em đói thật sự~”
“Bụng đói đúng là khó chịu quá đi mất, tối hôm đó em đói muốn chết, đói đến đau cả dạ dày.”
Đây có lẽ là một ngày một đêm thê thảm nhất của cậu cả nhà họ Trì, cũng là lần đầu tiên trong đời cậu phải chịu đói.
Hiểu sâu sắc mùi vị của cái đói, Úc Chấp hỏi: “Sau này còn chạy lung tung nữa không?”
Trì Nghiên Tây ngẩng đầu, thu lại vẻ cười cợt: “Úc Chấp, nếu có lần sau, em sẽ không chạy theo anh nữa đâu.”
Cậu rất nghiêm túc.
Lần này cậu đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của Tam Giác Châu, nên mới nghĩa vô phản cố mà chạy tới. Cậu không dám nghĩ nếu mình thực sự xảy ra chuyện, ông nội, cô út, người nhà của cậu sẽ đau lòng đến mức nào, chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy sợ.
Tuổi tác của ông nội không biết có chịu nổi cú sốc này không, cậu xảy ra chuyện ở đây, cô út sẽ tự trách đến nhường nào, mối quan hệ giữa ông nội và cô út e là sẽ không bao giờ tốt lên được nữa.
Vì vậy, chuyện này cậu sẽ không làm lần thứ hai.
Úc Chấp tán thưởng véo nhẹ lên gò má căng tràn collagen của Alpha trẻ tuổi: “Đây mới là quyết định đúng đắn.”
Chú chó nhỏ đã trưởng thành rồi.
Anh thấy vui mừng.
Úc Chấp: “Hơn nữa sẽ không có lần thứ hai đâu, ăn cơm đi.”
Không khí nghiêm túc vì câu trả lời của Úc Chấp mà lại trở nên vui vẻ, Trì Nghiên Tây lúc này chỉ muốn dính lấy người vợ có thể cho cậu câu trả lời rõ ràng bất cứ lúc nào: “Em ngồi lên người anh, để anh ôm em ăn cơm được không?”
Úc Chấp: “Được.”
Trì Nghiên Tây: Cậu chắc chắn là chú chó nhỏ hạnh phúc nhất thế gian này!
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, đưa tay định để Úc Chấp ngồi xuống, nhưng Úc Chấp lại cúi đầu ghé sát tai cậu, giọng nói nhẹ bẫng như đang bỏ bùa: “Em có thể ngồi trên *** của anh, rồi anh ôm em ăn cơm.”
Con ngươi màu sáng lướt nhìn con mồi của mình, chú chó nhỏ của mình, mang theo mấy phần trêu chọc, kế hoạch xem chú chó nhỏ có thể nhịn đến mức nào của anh, vẫn đang được tiến hành.
Trong đầu Trì Nghiên Tây đã hiện ra hình ảnh rồi, quá ư là dung tục.
Thế thì chẳng phải là hai cái miệng nhỏ cùng ăn ư, đúng là khiến lòng người ta nổi sóng vàng.
Đã có xu hướng gật đầu đồng ý, đột nhiên Trì Nghiên Tây nhảy lùi một bước lớn, có phần hơi hài hước, hoảng hốt chạy về phía đối diện bàn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Úc Chấp: “Em, em, em, em là một chú chó nhỏ đứng đắn, à không, em là người đứng đắn, anh làm thế này không dụ dỗ được em đâu, ăn cơm cho tử tế đi, giữa ban ngày ban mặt mà tuyên dâm là không đúng đâu!”
Cậu vội vàng và cơm, cố gắng dùng thức ăn ngon để lấp đầy sự trống rỗng ở một nơi nào đó.
Úc Chấp khẽ cười không thành tiếng, chậm rãi thưởng thức bữa sáng, đồng thời còn có thể xem chú chó nhỏ làm chương trình giải trí ăn kèm.
Sống dường như cũng khá tốt.
Vào một buổi sáng rất đỗi bình thường, nhìn Trì Nghiên Tây với đôi mắt láo liên, mọi tâm tư đều viết hết lên mặt, hai má phồng lên vì nhét đầy thức ăn, Úc Chấp bỗng nảy ra ý nghĩ này.
Ăn sáng xong, Úc Chấp hỏi Trì Nghiên Tây có muốn tự mình đi báo thù không?
Trì Nghiên Tây lập tức đập bàn: “Đương nhiên là muốn! Em phải trả thù chúng nó một vố thật đau!”
Thế là cậu bắt đầu đi đi lại lại suy nghĩ.
Úc Chấp cũng không vội, anh lên mạng tìm kiếm những kiến thức pháp luật mà cảnh sát Đế Đô phải học, để có một cái nhìn tổng quan.
Chú chó nhỏ đi qua đi lại chừng mười vòng rồi dừng lại.
“Có rồi, em muốn hắt hết thuốc nhuộm lên người bọn họ!”
Úc Chấp ngước mắt lên, đây mà là trả thù một vố thật đau à? Anh hoàn toàn không hiểu nổi.
Có lẽ vẻ nghi hoặc của anh quá rõ ràng.
Trì Nghiên Tây đi tới, quen thói ngồi phắt lên người anh, vòng tay qua cổ: “Sao thế? Không được à?”
Tay Úc Chấp đặt lên đôi chân săn chắc của cậu, dù bây giờ anh không phải là vệ sĩ của Trì Nghiên Tây, nhưng anh vẫn không có ý định để đôi tay này của cậu phải dính máu.
Nhìn Alpha trẻ tuổi: “Rất tốt, như vậy là rất tốt rồi.”
Mãi mãi đơn thuần lương thiện, vô lo vô nghĩ như vậy là tốt nhất.
*
Lúc mặt trời lặn, bầu trời phía trên thành Gedo chuyển sang màu hồng phấn xinh đẹp, mây như những chiếc vảy của nàng tiên cá.
Đẹp đến nỗi khiến người ta phải dừng chân cảm thán.
Thành Gedo vẫn náo nhiệt như cũ, một chiếc xe bán tải màu đen từ xa chạy tới, đi vào con phố gần sân bay chuyên bán điện thoại và các thiết bị điện tử khác.
Một bàn tay vươn ra từ cửa sổ phía ghế lái, bàn tay của đàn ông kẹp một chiếc tẩu thuốc dài mảnh luôn có một cảm giác khêu gợi, đặc biệt là khi bàn tay đó lại có phần xương xẩu.
Người lái xe đeo một chiếc mặt nạ quỷ dữ rất đặc trưng của địa phương, chiếc xe chạy chầm chậm, chiếc điện thoại vứt trên ghế phụ vang lên tiếng nói: “Úc Chấp, chính là cái cửa hàng có biển hiệu màu xanh lam kia.”
Trên thùng xe, Trì Nghiên Tây mặc đồ tác chiến và áo chống đạn, đeo chiếc mặt nạ cùng kiểu với Úc Chấp, bên cạnh cậu là hai thùng nhựa lớn, một thùng chứa thuốc nhuộm màu tím, một thùng chứa thuốc nhuộm màu xanh lá, tất cả đều được đổ đầy.
Cậu nửa ngồi nửa quỳ, tay cầm một vòi phun cỡ siêu lớn, gần giống với loại trên xe tưới nước ở Đế Đô.
Nghĩ đến việc mình sắp làm, Trì Nghiên Tây không nhịn được mà nhếch mép cười, cậu thật sự chưa từng làm chuyện gì k*ch th*ch như vậy.
Úc Chấp: “Cả con phố này là một lũ rắn chuột một ổ, tám chín người đuổi theo cậu chắc chắn là người của mấy cửa hàng trước sau này, không cần phải tha cho chúng, tôi đếm đến 1, xe tăng tốc thì cậu bắt đầu phun, còn nữa, cẩn thận đứng cho vững.”
Trì Nghiên Tây phấn khích: “Vâng!”
Cậu nhìn mấy ông chủ cửa hàng kia, trông quen mắt, chính là mấy người đã đuổi theo cậu, lúc này đang đứng trước cửa hàng ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp, ung dung tự tại.
Trong điện thoại vang lên tiếng đếm ngược của Úc Chấp, khi đếm đến một, chiếc xe tăng tốc, Trì Nghiên Tây đứng dậy hét lớn một tiếng: “Lũ ranh con!” Đồng thời dứt khoát mở công tắc, thuốc nhuộm tràn vào vòi phun đẩy cậu hơi loạng choạng.
Tiếng hét lớn của cậu khiến mấy người kia nhìn về phía cậu, thuốc nhuộm màu tím như một vòi phun nước mạnh mẽ phun ra, gần như ngay lập tức biến những người không phòng bị thành những người màu tím, con đường chật hẹp, cửa hàng phía sau họ cũng bị vạ lây.
Trì Nghiên Tây kinh ngạc nhìn vòi phun trong tay, không ngờ nó lại mạnh đến thế, càng thêm phấn khích mà vung vòi phun về phía họ, một người bị phun ngã lăn ra đất.
Dưới ánh hoàng hôn tráng lệ, những tiếng la hét vang lên liên tiếp, thuốc nhuộm màu tím được phủ một vầng sáng, lúc văng ra tứ phía đẹp đến nỗi như thể một trận mưa vàng tím vừa trút xuống.
Có người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn vỗ tay hoan hô, cũng có người cầm vũ khí la hét đuổi theo họ.
Úc Chấp lại đạp ga sâu hơn một chút, xe tăng tốc, Trì Nghiên Tây vui vẻ giơ vòi phun, để cho những kẻ bắt nạt cậu đều được nếm mùi bị nhuộm cả người.
Úc Chấp từ kính chiếu hậu phát hiện có người đi xe máy đuổi theo sau.
“Đứng vững.”
Ga đạp hết cỡ.
Thuốc nhuộm đã hết một thùng, Trì Nghiên Tây lập tức cầm lấy vòi phun của thùng thứ hai, mắt láo liên, mở ra rồi quay người nhắm vào những người đang đuổi theo.
“Cho chúng mày thấy sự lợi hại của thiếu gia đây!”
Thuốc nhuộm phun ra, mang đến cho thế giới này một màu xanh lá đầy sức sống, từng chiếc xe máy lần lượt ngã nhào, những người không liên quan xung quanh vội vàng né tránh, sợ bị biến thành người xanh lá, trong lúc hoảng loạn đủ thứ đồ lộn xộn bị hất tung lên trời.
Lộn xộn.
Đúng là song kiệt đại náo thành Gedo.
Chiếc xe rẽ mấy khúc cua, Úc Chấp dựa vào kỹ năng lái xe siêu phàm, cùng với sự tấn công bằng vòi phun của Trì Nghiên Tây, đã bỏ xa những người đuổi theo.
Alpha trên thùng xe cười ha hả sảng khoái.
Sướng quá!
Là cái sướng mà cậu chưa từng trải qua!
Trì Nghiên Tây dựa vào đầu xe, bóng dáng cậu dần mờ đi trong ánh hoàng hôn đang tắt.
Cầm điện thoại lên: “Úc Chấp, em vui quá.”
Úc Chấp chậm rãi nhả ra một làn khói: “Còn có chuyện vui hơn, bám chắc vào.”
Tốc độ xe đột ngột tăng lên, trên con đường gập ghềnh vô cùng xóc nảy, Trì Nghiên Tây lòng đầy mong đợi, cậu quay người nhìn về phía trước xe, khoảnh khắc đèn sân bay sáng lên, Úc Chấp lái chiếc xe bán tải phá tan hàng rào, ngang ngược xông vào.
Khoảnh khắc đó, tim Trì Nghiên Tây đập loạn xạ.
Cậu chưa bao giờ làm chuyện vượt quá giới hạn như vậy.
Xe không dừng lại, chạy vào đại sảnh rồi lao thẳng đến quầy đổi tiền, Trì Nghiên Tây nắm chặt thành xe, nín thở.
Ngón tay Úc Chấp vẫn thản nhiên gõ nhẹ lên vô lăng, mặt không biểu cảm tông nát cửa, xe chạy vào hơn một nửa, anh nhả ga, mở cửa xe nhảy xuống, giơ khẩu súng tiểu liên treo trên vai lên trời bắn liên tiếp mấy phát.
Động tác liền mạch.
Con ngươi màu sáng sau chiếc mặt nạ khóa chặt nhân viên phía trước, sải bước chân dài đi tới: “Đừng căng thẳng, đây không phải là cướp.”
Một chân đạp lên bàn tay đang định với lấy súng của nhân viên.
Từ trên cao nhìn xuống: “Xin hãy hợp tác một chút.”
Trì Nghiên Tây đã ngồi xổm xuống từ trước nhảy khỏi thùng xe, khoảnh khắc này cậu thậm chí còn ghen tị với nhân viên kia, cậu cũng muốn được Úc Chấp trong bộ đồ tác chiến đạp lên!
Còn nữa, người khác nói tiếng Tam Giác Châu cậu chỉ thấy líu la líu lo, sao Úc Chấp nói lại hay đến thế.
Trong lúc cậu đang mê trai, Úc Chấp một tay hất khẩu tiểu liên ra sau, không cần quay đầu lại mà nổ súng, chỉ nghe một tiếng hét thảm, một nhân viên bị dồn vào góc tường, định lén lút bò dậy đã bị bắn một phát vào tay, rụt người lại, không dám cử động nữa.
Úc Chấp: Luôn có những kẻ ngu ngốc đánh giá thấp tiếng động khi mình hành động.
Nhân viên bị anh đạp lên sợ đến run lẩy bẩy, chỉ tay về phía tủ: “Tiền đều ở đó, đừng giết tôi.”
Úc Chấp nghiêng đầu về phía Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây nuốt nước bọt, ngầm hiểu mà chạy tới, mở thùng, từ bên trong lấy ra 7 vạn châu tệ của mình, cất xong, quay lại bên cạnh Úc Chấp.
Họ thật sự không phải cướp.
Úc Chấp nhìn chiếc dùi cui điện treo trên tường: “Muốn chơi một chút không? Cậu có một phút.”
Sân bay, một đầu mối giao thông quan trọng, chế độ làm việc, mô hình luân phiên của tất cả các vị trí công việc ở nơi này, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, bao gồm cả cách thức làm việc ở cảng, đây là điều mà mỗi thành viên trong đội lính đánh thuê của họ đều phải tìm hiểu và ghi nhớ.
Trì Nghiên Tây nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
Cậu có chút không nỡ vung dùi cui điện vào người không có khả năng phản kháng.
Úc Chấp tôn trọng lựa chọn của cậu, bởi vì đây là cuộc báo thù của cậu, và đây cũng chính là Trì Nghiên Tây mà anh biết.
Hai người quay lại xe, xe vừa lùi ra đã nghe thấy tiếng la hét từ xa, thứ cuối cùng để lại cho họ chỉ là khói xe.
Màn đêm buông xuống, trời sao lấp lánh.
Trì Nghiên Tây ngồi ở ghế phụ lái tháo mặt nạ, phấn khích không thôi: “Úc Chấp, chúng ta đúng là kẻ điên ngoài vòng pháp luật.”
Úc Chấp: “Đừng gộp cả tôi vào, tôi là người tốt.”
Trì Nghiên Tây nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên bật cười, dần dần cười đến không thở nổi: “Úc Chấp, anh hài hước thật đấy.”
Mắt Úc Chấp thực sự sáng lên, cuối cùng cũng có người thừa nhận anh hài hước!
Anh cố nén khóe môi đang nhếch lên: “Kẻ điên ngoài vòng pháp luật, đi cướp 7 vạn châu tệ.”
Trì Nghiên Tây ôm bụng kêu oai oái: “Không được rồi, đừng chọc em cười nữa.”
Khóe miệng Úc Chấp sắp không nhịn được nữa: “Kẻ điên ngoài vòng pháp luật, dùng thuốc nhuộm tấn công, cố gắng biến đối phương thành người xanh lá, người tím.”
“Ha ha ha—”
Trì Nghiên Tây cười đến chảy cả nước mắt, cười đến đau cả eo, không còn sức mà vỗ vào chân Úc Chấp: “Đừng, đừng chọc em cười nữa, em cười đến khó chịu rồi.”
Một lúc sau, trong xe vang lên tiếng cười khẽ của Úc Chấp: “Mẹ kiếp, trẻ con chết đi được.”
Cuộc báo thù này rất trẻ con.
Hai người vì chuyện này mà cười như vậy lại càng trẻ con hơn.
Nhưng mà thật sự rất vui, vui đến mức cả hai cười không ngớt, cửa sổ xe phản chiếu nụ cười hở cả răng của Úc Chấp, có lẽ là lần đầu tiên trong đời, bên cạnh là chú chó nhỏ khoa chân múa tay một cách khoa trương, vừa ngộ nghĩnh vừa hài hước.
Trong tiếng cười nói vui vẻ, chiếc xe hướng về phía chợ đêm.
Chú Đạt gửi ảnh của Trì Nghiên Tây đi, cơ hội lần trước không nắm được, lần này không thể bỏ lỡ.
Có cái gánh nặng này.
Úc Chấp cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lời tác giả:
Các tình yêu có muốn xem ngoại truyện gì không? [Để tui xem nào]