Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 8

[Daddy]Chương 8 – Lạc đề

Trì Nghiên Tây càng thêm tức giận.

Phạt cậu?

Hắn ta tưởng mình là bố cậu chắc!

Cậu bất kham muốn giãy khỏi sự khống chế của Úc Chấp, vòng eo của Alpha vô cùng có lực, gần như xoắn lại thành một sợi dây thừng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của đôi tay gã Beta.

Úc Chấp cảm nhận được điều gì, trĩu mắt nhìn xuống, con ngươi màu sáng nhạt lộ ra một vẻ như vừa thấy chuyện lạ.

Thân hình đẹp của Alpha không chỉ có vai rộng, chân dài, eo thon mà còn có ngực nở, mông cong.

Thế nên Trì Nghiên Tây, kẻ đang bị ấn chặt cả hai tay và cổ, càng muốn giãy ra thì lại càng dán sát vào anh.

Sát đến mức hình dạng vũ khí của Úc Chấp cũng có thể lờ mờ nhìn ra.

Úc Chấp phát hiện ra nhưng Trì Nghiên Tây vẫn chưa hay biết, miệng vẫn lải nhải chửi rủa, có điều Alpha dường như không giỏi mắng người, nói tới nói lui cũng chỉ vài câu “tao sẽ giết mày”, “tao cho mày biết tay”, “chuyện này chưa xong đâu”, “Úc Chấp tao nói cho mày biết, mày tiêu rồi!”

Úc Chấp: “Cậu giống một con chó vẫy đuôi cầu xin thương hại.”

Alpha đang vặn vẹo hăng say bỗng ngoan ngoãn lại, nhưng cái miệng thì chưa: “Mày mới giống chó! Mày thả tao ra!”

Cảm giác tuyến thể bị ấn mạnh không hề dễ chịu, dù cậu là Alpha, tuyến thể cũng là nơi nên được v**t v* nhẹ nhàng, đối đãi dịu dàng.

Bên ngoài, Chung Sơn gõ cửa: “Thiếu gia, Cố thiếu đến rồi ạ.”

Úc Chấp buông tay, lùi về sau, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Được trả lại tự do một cách bất thần, Trì Nghiên Tây suýt nữa thì trượt theo mép bàn ngã xuống, cậu vội níu lấy cạnh bàn để đứng vững, trên cổ tay lưu lại một vòng dấu tay rõ rệt.

Thần sắc Alpha có chút vi diệu, tuyến thể bị ức h**p thậm tệ, thật ra chân cậu đã nhũn ra rồi.

“Mày cứ chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu!”

Úc Chấp phả ra làn khói, một lời đe dọa không chút uy lực. Chỉ là anh đã có chút chán ngán trò chơi này, Trì Nghiên Tây không đủ thú vị, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là vung vẩy nắm đấm vô dụng và buông những lời đe dọa sáo rỗng.

“Tôi chán rồi.”

Trì Nghiên Tây sững người, không hiểu ý anh là gì.

Chán cái gì?

Nghĩ lại, ai thèm quan tâm anh ta chán cái gì!

Vừa xoa cổ tay, trong tầm mắt cậu, Úc Chấp đang đi về phía cửa, làn khói từ miệng anh bay ra làm mờ đi tầm nhìn của cậu.

Chỉ nghe một giọng nói nhàn nhạt: “Cậu rất nhàm chán.”

Bàn tay đang xoa của cậu dừng lại, con ngươi giật cục xoay vài vòng mới hiểu ra, tràn đầy vẻ sửng sốt và kinh ngạc không thể tin nổi.

Úc Chấp đã mở cửa bước ra ngoài, bóng lưng của gã Beta cao ráo mà đẹp đẽ, nhưng lời nói ra lại vừa tổn thương vừa vô tình.

Trì Nghiên Tây sống 20 năm, đây là lần đầu tiên có người nói cậu nhàm chán, cậu cũng không ngờ hai chữ này đối với mình lại có sức sát thương mạnh đến thế, thậm chí khiến cậu cảm thấy sỉ nhục.

Cậu! Trì Nghiên Tây! Nhàm chán!

Cố Tấn Đình và Úc Chấp sượt qua nhau, Alpha mặt mày lạnh lùng ngẩng cao đầu bước đi, gã Beta thờ ơ với cả thế gian thần sắc đạm mạc.

Chẳng ai nhìn ai.

Cố Tấn Đình đi thẳng đến trước mặt Trì Nghiên Tây, nói một cách nghiêm túc: “Ăn mặc thế này, cậu đi biển về à?”

Trì Nghiên Tây thu lại tâm trí từ cơn đả kích, không tự nhiên kéo lại áo sơ mi: “Cậu hiểu cái gì, đây gọi là phong cách đàn ông trưởng thành.”

“Vậy phong cách của đàn ông trưởng thành là không che nh* h**? Cậu chắc là không nhầm lẫn định nghĩa và sự khác biệt giữa trưởng thành và kh*** g** chứ?”

Cố Tấn Đình làm việc ở phòng nghiên cứu năng lượng, bất kể nội dung có chấn động đến đâu, giọng điệu nói chuyện lúc nào cũng khuôn thước, nghe thêm vài câu là người ta buồn ngủ rũ rượi.

Trì Nghiên Tây phải ngẫm một lúc mới hiểu ý nghĩa “che nh* h**” trong miệng cậu ta.

Quả nhiên người trông càng nghiêm túc thì thực tế lại càng không đứng đắn.

Cậu lại kéo áo sơ mi lại gần hơn: “Tôi trưởng thành đến phát sốt được chưa.”

Cố Tấn Đình suy nghĩ nghiêm túc rồi đưa ra kết luận: “Khỏe mạnh là tốt rồi.”

Hai người đi ra ngoài, Trì Nghiên Tây không nhịn được hỏi một câu: “Tôi thật sự rất nhàm chán sao?”

“Ngay cả việc khám phá năng lượng thế giới thú vị như vậy mà cậu còn thấy nhàm chán. Rất xin lỗi, tôi không thể hiểu được định nghĩa về thú vị và nhàm chán của cậu, nên không thể trả lời câu hỏi này.”

“Có điều, nếu có ai cảm thấy cậu nhàm chán, đó nhất định là vấn đề của đối phương.”

“Tại sao?”

Cố Tấn Đình khẳng định chắc nịch: “Bạn của tôi không thể nào nhàm chán.”

Trì Nghiên Tây trong lúc cảm động lại cảm thấy mình hình như vừa nghe một tràng lời thừa thãi.

Rất vi diệu.

Trước khi quay lại phòng tiệc, cậu liếc nhìn Úc Chấp ở không xa, anh đang cúi đầu nghe Thẩm Gia Nhất nói gì đó.

Vậy là anh ta thấy Thẩm Gia Nhất thú vị hơn mình?

Cậu đưa tay lên sờ tuyến thể vẫn còn đau nhức, không tự nhiên xoa xoa.

Sự chú ý của Trì Nghiên Tây hoàn toàn tập trung vào chuyện này, chẳng hề để ý rằng bộ dạng này của cậu khi bước ra ngoài, lọt vào mắt các vệ sĩ sẽ là một chuyện động trời đến mức nào.

Chưa qua đêm đó, chuyện này đã lan truyền ra ngoài.

Người đầu tiên: “Trì Nghiên Tây và vệ sĩ so găng trong phòng nghỉ, chiến đấu kịch liệt, quần áo rách mướp.”

Người thứ năm: “Trì Nghiên Tây và vệ sĩ trong phòng nghỉ chiến đấu kịch liệt, quần áo xé sạch.”

Người thứ mười: “Trì Nghiên Tây và vệ sĩ đại chiến tám trăm hiệp, trần như nhộng.”

Đến khi lời đồn đại truyền đến người thứ N đã biến thành: “Trì Nghiên Tây và vệ sĩ kịch chiến, còn cho người khác đứng xem tại trận.”

Rồi khi truyền lại đến tai Trì Nghiên Tây thì đã thành: “Trì Nghiên Tây và 800 vệ sĩ kịch chiến, quả không hổ là Alpha cấp S.”

Giây phút đó, lòng muốn thanh minh của cậu bỗng do dự, lại còn có vài phần tự hào một cách khó hiểu.

Úc Chấp cũng nghe được lời đồn này, lại còn bị tấn công trực diện. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt mà đối phương đã mở miệng: “Trong 800 vệ sĩ đó có cả anh không? Dù sao anh cũng bán thân rồi, bán cho ai mà chẳng là bán, bán cho tôi một lần đi, tôi đảm bảo khiến anh nhớ mãi không quên.”

Alpha mặt mày gian tà, vẻ mặt chắc mẩm.

Phản ứng của Úc Chấp là dí điếu thuốc vừa châm vào cái miệng thối của đối phương. Kẻ đó hét lên thảm thiết, lè chiếc lưỡi bị bỏng ra như chó, hít hà liên tục, vẫy tay quạt gió để hạ nhiệt.

Úc Chấp rũ mi mắt nhìn xuống kẻ đó: “Tao thích chơi kiểu này, muốn thử không?”

Đối phương lồm cồm bò dậy rồi chạy mất.

“Đội trưởng, anh thật sự không sợ làm mất lòng thiếu gia sao? Em biết anh rất lợi hại, ý em là nơi này dù sao cũng không phải Tam Giác Châu, một nửa bầu trời Đế Đô này là của nhà họ Trì, đội trưởng tốt nhất vẫn là đừng chọc giận thiếu gia nữa.”

Thẩm Gia Nhất khổ sở khuyên lơn.

Úc Chấp một chữ cũng không nghe lọt tai. Anh quyết định tối nay sẽ về thử làm nũng với chị Hồng xem sao.

Anh đứng dậy.

“Đội trưởng, anh đi đâu vậy?”

“Tôi cần phải báo cáo với cậu à?”

Sắc mặt Thẩm Gia Nhất cứng lại, lắc đầu: “Xin lỗi anh.”

Sau khi Trì Nghiên Tây đi xa, Chung Sơn vỗ vai Thẩm Gia Nhất: “Cậu nhóc này bị trúng tà gì vậy, không thấy hắn ta coi thường đám người chúng ta sao. Cậu thôi cái trò mặt nóng áp mông lạnh đi, anh Chung đây nhìn mà thấy khó chịu.”

Thẩm Gia Nhất gãi tay, không nói gì.

Úc Chấp từ nhà vệ sinh đi ra, nặn một ít nước rửa tay rồi cẩn thận xoa đều.

Trong gương lại xuất hiện một khuôn mặt khác, đối phương đang đứng ở cửa, ngang nhiên đánh giá anh. Alpha có tướng mạo tà khí, dù bị phát hiện cũng không chút bối rối.

“Theo tôi, tôi trả cậu gấp đôi.”

Úc Chấp rút một tờ giấy ăn, tờ giấy vốn không có mùi, chỉ là hương gỗ trong nhà vệ sinh đã xông quá lâu, khiến tờ giấy cũng nhiễm mùi. Theo động tác lau tay, mùi hương lại vương trên tay Úc Chấp.

“Tôi nhớ ở đây cấm chó và Tân Ý vào.”

Bị nhận ra ngay lập tức, Tân Ý nhún vai: “Sơn nhân tự có diệu kế.”

“Thế nào? Đồng ý không? Tôi đảm bảo sẽ đối xử với cậu tốt hơn Trì Nghiên Tây.”

Úc Chấp ném tờ giấy vào thùng rác, quay người bước tới, từng bước đến bên cạnh Tân Ý.

Đứng lại, giơ tay lên.

Anh hỏi: “Vừa dùng giấy ăn lau qua, thế nào?”

Tân Ý nhìn chằm chằm bàn tay đó, năm ngón thon dài, đốt ngón tay cân đối, da tuy không đủ mịn màng nhưng rất trắng, lòng bàn tay và đầu ngón tay đều có lớp chai mỏng, khiến người ta tò mò chủ nhân của bàn tay này mỗi ngày làm gì. Có điều có thể chắc chắn là…

Dùng để tự sướng chắc chắn cực phê.

“Rất đẹp.” Tân Ý thành khẩn khen ngợi.

“Lạc đề rồi.” Úc Chấp hạ tay xuống, “Tôi không thích mùi hương này, rất rẻ tiền.”

Tân Ý theo bản năng hít mạnh một hơi, không khí phảng phất mùi vụn gỗ bào, cũng chính là mùi pheromone của hắn.

Hơi thở hít vào lập tức nghẹn lại trong lồng ngực, không lên được, không xuống được. Bên cạnh đã không còn bóng dáng gã Beta.

Buổi tụ tập đến 3 giờ sáng mới tan. Trì Nghiên Tây say bí tỉ, dọc đường cứ lẩm bẩm: “Úc Chấp, xem tao, tao tung một cú móc trái…”

Người nằm trên ghế vung tay múa may.

Lão Tống cười gượng với Úc Chấp, còn anh thì nhấn nút nâng tấm chắn lên.

Với những thứ bẩn thỉu, cứ mắt không thấy tim không phiền.

Cao Hãn dìu Trì Nghiên Tây vào biệt thự, cậu ta đã từ cú móc trái chuyển sang cú đá xoay, chỉ là người vô tội ăn đá lại là Cao Hãn.

Úc Chấp tắm rửa xong liền đi ra ban công. Anh thích ngủ ở ngoài, tiếng gió thổi, tiếng ve kêu khiến anh vô cùng thư thái, còn có hương thơm thoang thoảng. Đã quen với cái nóng của Tam Giác Châu, mùa hè ở Đế Đô đối với anh có thể dùng từ mát mẻ để hình dung.

Nghỉ ngơi 15 phút, trong đầu sắp xếp lại một lượt màn kịch sắp diễn, xác định mọi thứ ổn thỏa mới gọi cho chị Hồng.

Hồi lâu mới có người nhấc máy, anh nghe thấy đầu tiên là một tiếng súng.

Chị Hồng: “Nói thẳng.”

Úc Chấp ho khan hai tiếng, giọng nói yếu ớt: “Chị Hồng, em ở bên này không hợp thủy thổ nên bị bệnh rồi, khụ khụ… bác sĩ nói tình hình của em nghiêm trọng, tạm thời vẫn nên về thì tốt hơn, khụ khụ…”

“Chị Hồng.”

Giọng cuối kéo dài, uốn lượn.

“Em không muốn chết nơi đất khách quê người.”

Giọng nói hơi nghẹn ngào, mong manh như thể chỉ cần đối phương nói một câu nặng lời là anh có thể tan vỡ.

Tiếc là chị Hồng không thấy được vẻ mặt của anh, nếu không sẽ thấy anh mặt không biểu cảm.

Trong điện thoại vang lên một tràng âm thanh ồn ào, sau đó chị Hồng nói: “Cậu vừa nói gì? Lão Lục vừa ném quả bom suýt làm tôi điếc tai.”

Úc Chấp: …

Anh vuốt phẳng lớp da gà trên người: “Không có gì, nhiệm vụ thuận lợi.”

“Tốt, cúp đây.”

Úc Chấp nắm chặt điện thoại hồi lâu không buông, qua lan can kính nhìn mặt hồ lấp lánh sóng nước.

Chiếc điện thoại vẽ một đường parabol hoàn hảo rồi rơi xuống, bắn lên một chùm nước.

Ngay sau đó, trên lan can xuất hiện một bóng người cao ráo, dang rộng hai tay không chút do dự nhảy xuống. Khi rơi xuống nước, đôi chân khép lại nhẹ nhàng đung đưa, lớp ánh trăng phủ lên người như thể biến anh thành một người cá.

Úc Chấp cứ thế chìm xuống đáy hồ.

Anh không muốn làm người cá, anh tưởng tượng mình là một tảng đá, một tảng đá rất nặng. Cơ thể tự do lật lại, anh nhìn mặt hồ đang dần xa, nét mày dần giãn ra.

Chỉ tiếc.

Hồ nhân tạo không sâu, chỉ có 3 mét.

Anh nhanh chóng chìm xuống đáy, ánh trăng cũng không đủ để chiếu tới, xung quanh là một màu đen kịt không thấy năm ngón tay, như thể ngay cả anh cũng không tồn tại.

Anh an nhiên nhắm mắt lại.

Chỉ là không lâu sau, anh bắt đầu sủi bọt, cơ thể gần như không nghe theo sự kiểm soát mà bơi ngược lên.

Người cá tóc bạc phá tan mặt hồ, trên người là những viên ngọc trai ánh trăng không ngừng rơi xuống. Gã say rượu trên ban công biệt thự nhìn đến ngây người.

Ngày mới, Úc Chấp nhận bữa sáng từ tay Văn Trí. Đây là lần đầu hai người gặp lại kể từ sau bữa cơm mặn chát lần trước.

Văn Trí cúi đầu: “Xin lỗi anh.”

Cụ thể cô không nói rõ, nhưng Úc Chấp hiểu.

Thức ăn ngon có lẽ là thứ duy nhất Úc Chấp còn hứng thú lúc này, vì thế đối với Văn Trí cũng có chút hòa nhã hơn.

“Không liên quan đến cô.”

“Anh biết là…” Văn Trí vội ngậm miệng, không dám nói ra sự thật.

“Tôi biết.”

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, lòng Văn Trí nhẹ nhõm đi nhiều: “Lần này không có muối, anh yên tâm ăn. Em đi trước đây.”

Úc Chấp mở hộp cơm, những chiếc bánh bao nóng hổi, thịt xông khói và trứng ốp la, một bát cháo bát bảo, một chiếc đùi gà kho và bốn món ăn kèm.

Anh múc một thìa cháo, từ từ đưa vào miệng, cẩn thận nhai.

Nét mày giãn ra.

Lần này thật sự không mặn.

Anh bắt đầu ăn như hổ đói, chưa được mấy miếng…

“Hắt xì!”

“Hắt xì, hắt xì, hắt xì…”

Úc Chấp bị một tràng hắt xì liên hoàn làm cho ngơ ngác, nghi ngờ bới bới bữa sáng.

Lẽ nào lần này là thuốc hắt xì?

Nhưng mà… có loại thuốc này sao?

Úc Chấp mở Baidu ra tìm kiếm.

Ngài Kiệt đến đưa ảnh cho Trì Nghiên Tây. Anh ta từng nghe một câu, ống kính của nhiếp ảnh gia ở đâu thì tình yêu ở đó. Ống kính của ông chủ ở đâu đã quá rõ ràng rồi.

Thế nên anh ta kết luận: Ông chủ yêu Úc Chấp.

Tác giả có lời muốn nói:

Chân tướng đế đã xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment