Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 89

[Daddy]Chương 89: Ngoại truyện 4 – Mỹ nhân sườn xám

Gia tộc họ Trì quyền thế đất Tô tỉnh dạo gần đây có hỷ sự, vị gia chủ nhà họ Trì đã bệnh liệt giường nửa năm không thuyên giảm, nay lại kết hôn.

Cưới một cô con gái nhà sa sút chẳng mấy tên tuổi, mục đích của hôn sự này cũng chỉ có một, ấy là để xung hỷ.

Ngay cả chiếc kiệu hoa nho nhỏ cũng được rước vào từ cửa hông, kể cũng chẳng có gì lạ. Vị gia chủ này đã ngoài sáu mươi, còn cô dâu xung hỷ nghe đâu mới độ tuổi đôi mươi.

Chuyện một cây lê già đè lên cành hải đường non tơ này, nghe chẳng hay ho gì cho cam.

Huống hồ, còn có vị tiểu bá vương kia ở ngoài, nếu để cậu ta hay tin, e là sẽ tức tốc từ quân đội trở về, tặng cho ông bố một phát súng tiễn thẳng lên trời, đỡ phải làm cái chuyện xung hỷ phiền toái này.

Vị bá vương này là con trai độc nhất của Trì gia chủ, tuổi già mới có mụn con nên từ nhỏ đã được cưng chiều tới tận mây xanh, cưng tới độ thành một tên trời không sợ đất không hay.

Năm đó Trì gia chủ muốn nạp một phòng tiểu thiếp, cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, kẻ có máu mặt nào mà không thê thiếp thành đàn.

Chỉ là chuyện này đã làm tan nát trái tim phu nhân.

Ông ta đã từng hứa hẹn nhất định một đời một kiếp chỉ có đôi ta, mới cưới được người về nhà.

Nay một đời chưa đi được nửa, lời thề đã sắp tan, phu nhân sống chết không đồng ý, hai người càng cãi càng hăng, ân ái thuở nào đoạn tuyệt sạch sành sanh, phu nhân cứ thế tức đến độ buông tay về với đất.

Trì gia chủ lúc này mới hối hận, không còn lải nhải chuyện nạp thiếp nữa.

Chỉ là, người chết thì không thể nào quay lại.

Từ đó về sau cha con phản mục, vị bá vương Trì Nghiên Tây này trước mộ mẹ đã đánh cha đến hấp hối, buông lại một câu, nếu ông còn dám rước ai vào cửa, tôi sẽ lôi ông ra từ đường, đốt sạch cả ông lẫn toàn bộ bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Trì.

Mọi người đều tin, cậu ta nói được là làm được.

Bởi lẽ năm đó để giúp mẹ ngăn cha nạp thiếp, cậu ta còn định thiến luôn cả cha mình.

Mà bây giờ cậu ta lại là quân trưởng của quân đội Hoàng Hải, tiếng tăm lừng lẫy, đang dẫn binh đánh lại những kẻ muốn xâm lược đất nước.

Một anh hùng, một nhân vật lớn thực thụ.

Úc Chấp gả vào là một nhà họ Trì như thế. Lẽ ra người phải gả đến là em gái anh, mẹ bệnh nặng, nhà họ rất cần tiền.

Chỉ là trước đó em gái đã có người trong lòng, tuy cô bé bằng lòng hy sinh hạnh phúc của mình, nhưng anh đây làm sao nỡ.

Nến đỏ soi tỏ, khăn voan đỏ bị vứt sang một bên, Úc Chấp trong bộ hỷ phục đứng bên cửa sổ ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời tứ phương.

Giờ này, em gái và người thương của con bé chắc đã đưa mẹ đi rồi.

Đợi đến lúc nhà họ Trì phát hiện bị lừa, cũng chẳng thể nào đuổi kịp.

Anh khẽ ho vài tiếng. Gia chủ bệnh liệt giường, dĩ nhiên sẽ không đến cùng tân nương như anh mây mưa chốn Vu Sơn.

Thoắt cái Úc Chấp đã gả vào Trì gia được năm ngày. Năm ngày này anh chưa từng rời khỏi tiểu viện ngập tràn hoa lê, ngoài cửa có hạ nhân canh giữ, chỉ có ba bữa mỗi ngày được đưa vào đúng giờ đúng giấc. Chuyện ăn uống quả không hề bạc đãi anh, toàn là những món ngon anh chưa từng được nếm, hạ nhân đối với anh cũng vô cùng khách khí.

Nếu có thể cứ mãi thế này, cũng xem như những ngày tháng tốt đẹp.

Anh nghĩ bụng rồi ngồi xuống chiếc xích đu dưới gốc lê, cầm lấy cuốn truyện tranh mà hạ nhân chuẩn bị cho để giải khuây, chậm rãi lật xem.

Đầu xuân.

Nắng mai tươi rói, tiết trời vạn vật hồi sinh.

Anh xem chầm chậm, xuân buồn ngủ, thu mệt mỏi, bất giác lười nhác thiếp đi.

Đến nỗi cửa viện bị mở ra từ bên ngoài anh cũng không hề hay biết.

Cô a hoàn hầu hạ anh cầm tấm chăn mỏng từ trong phòng đi ra, thấy người đàn ông trẻ tuổi cao lớn uy vũ trong bộ quân phục màu nâu, bên hông dắt súng đứng ở cửa thì vừa sững sờ lại vừa kinh ngạc.

Cô hoảng hốt cúi đầu định hành lễ chào người.

Bị Trì Nghiên Tây dùng một ánh mắt ngăn lại, cô a hoàn sợ đến nuốt nước bọt, đứng ngây ra tại chỗ không biết mình nên làm gì.

Trì Nghiên Tây nhìn người trên xích đu, mái tóc đen dài được búi thành một kiểu tóc dịu dàng bên thái dương bằng một cây trâm bươm bướm, khoác trên mình bộ sườn xám đoạn tử màu trắng hoa lê, thanh tao nhã nhặn tựa như một tiên tử hoa lê từ trong vòm cây này bay ra.

Hàng mi khép hờ, chìm sâu vào mộng đẹp.

Cậu đã kinh qua sa trường, lâu lắm rồi không được thấy cảnh tượng đẹp đẽ thế này.

Cậu bước từng bước lại gần, rón rén đặt chân, đôi bốt da giẫm nát cả một nền hoa rụng.

Dừng lại trước mặt Úc Chấp.

Nhìn gần, lại càng đẹp đến độ người ta thấy hơi thở phả qua cũng là một sự mạo phạm.

Đây chính là bà mẹ kế mà lão già kia tìm cho mình.

Lão già bệnh sắp chết đến nơi, xem ra mắt vẫn chưa có mờ.

Trì Nghiên Tây nghĩ thầm, nhìn người có làn da trắng nõn, giữa hai hàng mày có đôi phần bệnh tật yếu đuối.

Hầu hạ lão già kia thật là đáng tiếc, mỹ nhân thế này phải xứng với anh hùng như mình mới phải.

Quyển sách trong tay Úc Chấp từ từ trượt xuống, ngay khoảnh khắc nó rời khỏi tay, Trì Nghiên Tây khuỵu một gối, ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn đeo găng da đen đỡ lấy quyển sách.

Và Úc Chấp cũng vì thế mà tỉnh lại.

Anh chậm rãi mở mắt, trong con ngươi màu nhạt hiện lên một dáng hình uy phong mờ ảo, dần dần rõ nét, anh cũng càng lúc càng tỉnh táo.

Nhìn người đàn ông trẻ tuổi trong bộ quân phục đang quỳ một gối trước mặt mình.

Anh hơi ngơ ngác.

Trong một lúc không nghĩ ra thân phận hiện tại của mình nên có phản ứng gì.

Chỉ nghĩ rằng, anh mặc bộ quân phục này chắc cũng sẽ rất uy phong. Nếu không phải mẹ bệnh nặng, mấy năm trước anh cũng đã theo mọi người tòng quân rồi.

Chỉ là tạo hóa trêu người.

Phản ứng của bà mẹ kế này khiến Trì Nghiên Tây thấy thú vị. Gan cũng không nhỏ, lại dám nhìn mình chòng chọc như vậy.

Ánh mắt dò xét ấy chạm phải ánh mắt cậu, cũng chẳng thấy chút sợ hãi.

Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau chừng một phút, hoặc có lẽ là cả một thế kỷ.

Úc Chấp đứng dậy, không mấy thành thục mà cúi người hành lễ với Trì Nghiên Tây: “Ra mắt thiếu gia.”

Trì Nghiên Tây ngẩng đầu: …Bà… bà mẹ kế này có phải hơi cao quá không?

Cậu đứng dậy, ánh mắt dò xét: “Cô nhận ra tôi?”

Úc Chấp cụp mắt: “Trong bộ quân phục, tự ý vào hậu viện, ngoài thiếu gia ra, tiểu… tiểu nữ không dám nghĩ đến người thứ hai.”

Lần này anh nói nhiều hơn.

Trì Nghiên Tây: Giọng của bà mẹ kế này cũng không mềm mại như cậu tưởng tượng.

Cậu hừ một tiếng, không khách khí mà véo cằm Úc Chấp: “Cũng không ngốc.”

Úc Chấp không đáp lời.

Chỉ thấy nơi bị véo nhanh chóng đỏ ửng lên, khiến Trì Nghiên Tây vội vàng buông tay, vừa kinh ngạc vừa bực bội.

Kinh ngạc, sao lại đỏ thế này?

Bực bội, sao lại làm đỏ thế này.

Cậu ném quyển sách trong tay lên xích đu: “Nghe nói cô thành thân đến giờ vẫn chưa gặp lão già đó. Hôm nay tôi về rồi, tự nhiên không thể để mẹ kế chịu cảnh lạnh nhạt như vậy được. Đi, tôi đưa cô đi gặp lão già đó.”

Cậu bá đạo nắm chặt lấy tay Úc Chấp, rồi lại chậm nửa nhịp mà nới lỏng phần lớn sức lực.

Úc Chấp không phản kháng. Đối phương bên hông dắt súng, lại ở trên địa bàn của cậu, phản kháng chẳng khác nào thêm gia vị cho cuộc vui.

Anh, bà mẹ kế này, cứ thế bị đứa con trai trời đánh kia, nghênh ngang, tay trong tay dắt ra khỏi viện, đi qua Trì phủ rộng lớn, để vô số người nhìn thấy, rồi tới nơi ở của gia chủ.

Hai người cùng nhau xuất hiện, có lẽ là vì thấy đứa con trai từng dọa sẽ đốt sống mình nếu còn dám tái giá, Trì gia chủ sợ đến mức suýt thì bò dậy nổi.

Nhưng gia chủ lại không nhận ra anh, dù sao họ cũng chưa từng gặp mặt, còn tưởng anh là người của Trì Nghiên Tây.

“Nghiên Tây, đây là bạn gái của con à?”

Gia chủ nói đã hơi hụt không ra hơi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng欣慰. Đứa con trai này của ông có thể thành gia lập thất, ông cũng xem như đã trút được một nỗi lòng.

Trì Nghiên Tây nhe răng cười một cách độc ác.

“Không, đây là bà mẹ kế ông mới cưới cho con đấy.”

Lúc nói câu này, một tay cậu còn khoác lên vai Úc Chấp, mờ ám mân mê.

Gia chủ kinh ngạc sững sờ nhìn Úc Chấp, rồi lại sợ chết mà vội vàng giải thích: “Chỉ là để xung hỷ thôi, con…”

Trì Nghiên Tây ngắt lời ông ta: “Ông cưới người ta về, đến cả hạnh phúc cũng không cho được, để một thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn phải một mình chăn đơn gối chiếc là tội lớn lắm đấy. Nếu đã vậy…”

Cánh tay khoác trên vai Úc Chấp kéo anh ra trước người, cậu ôm lấy anh từ phía sau, khẽ hít một hơi, toàn là hương hoa lê, khiến người ta say đắm.

Cậu nhìn chằm chằm cha mình: “Nếu đã vậy, thì để con trai này thay ông ra tay vậy.”

Úc Chấp nghĩ bụng, cậu ta quả là một tên trời không sợ đất không hay.

Lại nhìn bộ dạng của gia chủ, e là sắp bị tức chết đến nơi. Dù gia chủ đối với anh vô tình, nhưng là một người đàn ông, cũng tuyệt đối không thể dung thứ cho người phụ nữ của mình bị chính con trai mình…

Tức đến độ khuôn mặt tái nhợt cũng ửng hồng lên.

Nhưng Trì Nghiên Tây dường như không hề thấy, ngay trước mặt ông ta, bàn tay to lớn của cậu lượn lờ trên người Úc Chấp.

Trì Nghiên Tây liếc nhìn bà mẹ kế không có bất kỳ phản ứng nào, phụ nữ bình thường lúc này không phải nên khóc lóc gào thét, ít nhất cũng phải đỏ mặt một chút chứ, nhưng cậu nhìn tai của “mẹ kế”, chẳng thấy chút vẻ ngượng ngùng nào.

Tuy rằng kỳ lạ.

Nhưng cậu chẳng quản được nhiều thế, dù sao ngày mai cậu cũng sẽ cưới người này.

Làm tân nương xung hỷ cho lão già.

Hay làm người vợ được tam môi lục sính cưới về cho mình.

Kẻ ngốc cũng biết phải chọn thế nào.

Bàn tay cậu từ đường xẻ của chiếc sườn xám luồn vào, chạm lên đôi chân thon dài trắng nõn, da thịt mềm mịn của “mẹ kế”.

Cậu nói với gia chủ đang trừng mắt nhìn mình: “Thưa cha, hương vị của mẹ kế, con sẽ thay cha thưởng thức thật kỹ.”

Gia chủ bị tức đến hộc máu.

Trì Nghiên Tây cười điên cuồng, trong tiếng cười còn mang theo cả hận thù.

Úc Chấp từ đầu đến cuối như một khán giả. Anh đang cân nhắc nếu lúc này mình sờ lấy khẩu súng của Trì Nghiên Tây, xác suất trốn thoát là bao nhiêu?

Nhưng nếu Trì Nghiên Tây còn tiếp tục sờ, anh nhất định sẽ bị bại lộ trước.

“Mày, mày! Mày—”

Gia chủ chết rồi.

Trì Nghiên Tây không sờ nữa.

Úc Chấp lén thở phào một hơi. Chết hay lắm, rất đúng lúc.

Gia chủ qua đời, Trì gia lại treo lên những chiếc đèn lồng đỏ rực, giăng đèn kết hoa, thật là hỷ khí.

Úc Chấp vẫn chưa tìm được cơ hội trốn thoát, đã lại phải mặc hỷ phục, lần này là mười dặm hồng trang, kiệu tám người khiêng, chiêng trống vang trời.

Anh ở trong kiệu vén khăn voan, từ cửa sổ kiệu nhìn ra ngoài đã thấy đội quân hộ tống xếp hàng đi theo.

Hoàn toàn không có đường lui.

Lại là nến đỏ soi tỏ, Úc Chấp nhìn Trì Nghiên Tây say đến đi không vững bước vào.

Người đàn ông rất tuấn tú, lúc này cười ngô nghê còn phảng phất chút đáng yêu.

Đến trước mặt anh thì lảo đảo, ngã nhào, quỳ sụp xuống chân anh.

Ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt say khướt ngây ngốc nhìn anh.

“Phu nhân, nàng đẹp thật.”

Úc Chấp nhìn cậu, thực ra cậu cũng rất đẹp. Trì Nghiên Tây đã từ từ chống người dậy, như một con mãnh thú bổ nhào lên người anh.

Từng nụ hôn rơi xuống gò má, cổ anh.

Bàn tay người đàn ông rất không thành thật, Úc Chấp có chút ngạc nhiên khi mình lại không hề bài xích nụ hôn của một người đàn ông.

Còn có chút bị thổi bùng lửa, nóng ran cả người.

Anh nhớ đến ly rượu hợp cẩn kia.

Bàn tay đang làm loạn khắp nơi của Trì Nghiên Tây bỗng chạm phải thứ không nên có trên người một cô gái, cậu không tin nổi mà véo véo nắn nắn, lập tức tỉnh rượu, ngẩng phắt đầu nhìn tân nương xinh đẹp của mình.

Cổ áo có chút xộc xệch, yết hầu của đàn ông lộ ra.

Khiến vị quân trưởng dày dạn kinh nghiệm sa trường, trong một lúc cũng không thể đối phó với tình huống này.

Tân nương xinh đẹp của cậu lại bỗng lật người, trực tiếp đè ngược cậu xuống, vị trí hai người đảo lộn.

Mặt Úc Chấp đỏ bừng, phượng quan trên đầu xiêu vẹo, anh dù sao cũng từng làm việc khổ cực kiếm tiền, một thân cơ bắp mỏng, sức lực rất lớn, huống hồ Trì Nghiên Tây bây giờ chỉ có đầu óc tỉnh rượu, cơ thể vẫn còn bị rượu làm cho tê dại.

Trì Nghiên Tây chớp chớp mắt, cảm nhận được thứ đang chống vào người mình…

“Cô, cô…”

Úc Chấp véo má Trì Nghiên Tây một cái. Gương mặt của quân trưởng, ai có thể véo được, ai dám véo.

Anh véo rồi, cảm giác không tồi.

Anh khẽ cất lời: “Tướng công, thiếp sẽ hầu hạ chàng thật tốt.”

Màn trướng buông xuống.

Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.

Tân lang khóc.

Tân nương cười.

Bình Luận (0)
Comment