Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 95

[Daddy]Chương 95: Ngoại truyện 10 – 2000 vạn mua đứt Úc Chấp

Úc Chấp đứng ở hàng đầu, hai chân dang rộng bằng vai, hai tay chắp sau lưng.

Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng đứng thẳng tắp.

Mái tóc màu bạc cắt ngắn cũn cỡn.

Hôm nay chính là thời khắc quyết định vận mệnh của anh. Mấy năm nay anh đã bạt mạng huấn luyện chỉ để trở thành người đứng đầu nhóm A, để được đứng ở vị trí này cho người ta mua đi, chứ không phải bị phân vào nhóm B, trở thành một thứ đồ chơi cho người ta mua về bỡn cợt.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng những ánh nhìn dò xét từ trên lầu, khiến một chàng trai 16 tuổi không khỏi có chút căng thẳng.

Đôi tay chắp sau lưng đã nắm chặt lại.

Ghê tởm ư?

Không cam lòng ư?

Cớ sao anh lại là món hàng ở đây, còn những kẻ kia lại có thể trở thành người mua, rõ ràng tất cả đều là con người.

Ghê tởm.

Không cam lòng.

Nhưng trong cái cảnh sống mà phải cùng kiệt sức lực, anh buộc phải thúc thủ trước hiện thực ác nghiệt này, cất đi phẩm giá và nhân cách của một con người.

Úc Chấp đã quá thấu tỏ đạo lý này.

“A1, 100 vạn.”

Có người giơ bảng, Úc Chấp âm thầm nghiến răng, nghe giọng thì hẳn là một gã đàn ông trung niên.

“A1, 200 vạn, ngoài ra biến nó thành Alpha.”

Úc Chấp không nhịn được, mí mắt khẽ nhướng lên nhìn, từng tầng lầu, từng gương mặt, từng cặp mắt khiến anh chờn rờn.

Biến anh thành Alpha?

Cho rằng như vậy anh sẽ mạnh hơn sao?

“A1, 400 vạn, biến nó thành Omega, hê hê hê.”

Tiếng cười dâm tà, dụng ý muốn biến anh thành Omega rõ mồn một. Trái tim Úc Chấp như bỗng hụt tắt, anh không muốn, anh không chịu. Móng tay gần như muốn cào nát lòng bàn tay, con ngươi đảo quanh tìm kiếm đường thoát thân.

Kẻ muốn biến anh thành Alpha lại ra thêm một vòng giá nữa, nhưng gã muốn biến anh thành Omega kia cũng rất có tiền.

“A1, 1000 vạn, biến nó thành Omega mùi sữa, tao thích m*t sữa, ha ha ha—”

Úc Chấp suýt nữa đã nghiến nát răng hàm, anh tìm ra kẻ ra giá, là một lão già Alpha, tay đeo móc sắt, bộ dạng chẳng phải thiện nhân.

Anh cầu khẩn trong điên cuồng rằng sẽ có người ra giá tiếp, nhưng cũng hiểu rằng 1000 vạn đã là một cái giá trên trời.

Chắc sẽ không còn kẻ ngốc nào chịu chi thêm nữa.

Quả nhiên, mãi chẳng có ai ra giá nữa, người của tổ chức đối diện bước về phía anh, hẳn là định đưa anh đi cải tạo.

Úc Chấp thà chết chứ không chấp nhận bị biến thành một Omega, trở thành đồ chơi của kẻ khác.

Nhưng dù có chết, anh nhìn riết róng bốn kẻ đang tiến lại, cũng phải kéo vài đứa làm đệm lưng!

Anh tỏ ra thuận thụ, rồi bất thần tấn công một kẻ, đấm cho sống mũi gã bẹp dí, xoay người định bỏ chạy.

Nhưng lại bị hai người tóm lấy cùng lúc, ghì chặt cánh tay anh ấn xuống đất.

Cảm giác như bị phân cân thác cốt.

Thế nhưng Úc Chấp không hề kêu lên một tiếng, gương mặt trẻ trung xinh đẹp tỏ lộ vẻ điên cuồng muốn đồng quy ư tận.

Ngay lúc này, một giọng nói trẻ trung vang lên.

“A1, 2000 vạn, một sợi tóc cũng không được thiếu.”

Úc Chấp bị đè dưới đất gắng gượng nghiêng đầu nhìn lên, tầm mắt chao đảo một hồi lâu mới dừng lại. Trên tầng ba cao nhất, một người đàn ông trạc hai mươi tuổi đang rướn nửa người ra ngoài.

Khoảnh khắc ấy, Úc Chấp chỉ nhớ đối phương có đôi mắt tựa ngọc lưu ly đen, mặc một bộ vest trắng tinh xảo, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.

Anh được mua lại với cái giá trên trời 2000 vạn, một mức giá chưa từng có ở đây.

Khiến anh lưu danh trong cái lịch sử dơ bẩn và lố bịch ấy.

Úc Chấp ngồi trong xe, lúc rời đi anh không hề ngoảnh lại. Anh không muốn ghi nhớ nơi này.

Anh đưa tay sờ lên gáy, may mà thoát được một kiếp.

Gần một tuần hành trình, Úc Chấp không hề gặp lại người đàn ông đã mua mình. Khi anh xuống xe lần nữa, trước mắt là một trang viên đẹp như mộng.

Và trong trang viên mỹ lệ này, anh lại có một căn phòng với cửa sổ sát đất thật lớn, hơn nửa ngày đều ngập tràn ánh nắng.

Mỗi lần ngồi trên sàn nhà được nắng hong ấm áp trong lòng, anh đều cảm thấy mình sắp tan chảy.

Ngoài cửa sổ sát đất là ban công rộng, đối diện với vườn hoa, mở cửa sổ ra, anh có thể ngửi hương hoa mà thiếp đi, ngủ trên chiếc giường êm ái tựa mây trời.

Lúc này anh đang nằm bò trên ban công, một tay chống cằm, ngắm những người làm vườn trong hoa viên. Có người đang tưới nước, dưới ánh nắng hiện lên một dải cầu vồng.

Đẹp đến độ anh câm bặt.

Dù đã ở đây hơn mười ngày, anh vẫn cảm thấy như đang mơ.

Ngoài ra, còn có chút bất an.

Người đàn ông mua anh vẫn chưa xuất hiện, anh không biết mỗi ngày mình nên làm gì, cũng không biết phải tiếp cận những người làm việc trong trang viên ra sao, và cũng chẳng thấy có lý do hay sự cần thiết phải tiếp cận họ.

Nếu họ có người muốn giết, anh có thể giúp.

Nhưng lần trước anh hỏi dì giúp việc mỗi lần gọi anh ăn cơm, có cần anh giúp giết người không?

Kể từ đó, vị dì này không bao giờ nói chuyện phiếm với anh nữa.

Anh nghĩ đây có lẽ là chủ đề cấm kỵ, nhưng ngoài cái này ra, anh cũng chẳng biết nói gì.

Cửa bị gõ.

Úc Chấp vội rời khỏi ban công, có chút kỳ lạ, vẫn chưa đến giờ cơm trưa.

Người gõ cửa không phải là dì giúp việc quen thuộc, mà là quản gia ở đây.

“Cậu chủ muốn gặp anh, mời đi theo tôi.”

Úc Chấp không để lộ dấu vết, hít một hơi thật sâu, đi theo đối phương xuyên qua tòa biệt thự rộng lớn.

Khoảng thời gian này anh cơ bản chỉ đi lại giữa hai nơi, phòng anh và phòng ăn, ngoài ra anh chưa từng đi đến nơi nào khác. Cũng chẳng có ai trông chừng anh.

Chỉ là anh đã quen rồi.

Không được đi lung tung, lúc không có việc gì làm thì cứ ở yên trong phòng mình.

Anh được đưa đến thư phòng. Đây là lần thứ hai anh gặp người đàn ông này, hôm nay cậu ta mặc đồ rất đời thường, trông chẳng lớn hơn anh là bao.

Trì Nghiên Tây nhìn chàng trai trước mặt, áo sơ mi trắng và quần thường màu đen, đơn giản sạch sẽ.

Dù là lần thứ hai gặp mặt vẫn khiến cậu kinh diễm, nhưng cậu biết đối phương không phải là con thỏ trắng vô hại. Còn cái vẻ hung tợn kia, trong mắt cậu, chỉ thấy thật đáng thương.

Đáng thương đến độ khiến cậu nảy sinh lòng xót thương và h*m m**n bảo vệ.

“Ừm, thân phận mới của anh.”

Trì Nghiên Tây đẩy một tập tài liệu trong suốt về phía trước, bên trong có chứng minh thư mới, hộ khẩu, v.v.

Úc Chấp rất xa lạ với những thứ này, nhưng giờ phút này anh lại thấy vô cùng kích động.

“Ngày mai anh có thể đến trường, tôi không quan tâm thành tích học tập của anh, chỉ có hai yêu cầu.”

Trì Nghiên Tây giơ một ngón tay: “Thứ nhất, không được giết người, có ai bắt nạt anh, tìm tôi.”

Úc Chấp: Lần đầu tiên nghe những lời như vậy, anh thấy vô cùng mới lạ.

Trì Nghiên Tây đã giơ ngón tay thứ hai: “Thứ hai, không được yêu sớm.”

Úc Chấp đối với chuyện yêu đương không có bất kỳ suy nghĩ hay mong đợi nào, đối phương thật sự lo xa.

Anh gật đầu.

Hai người nhìn nhau một lúc, Trì Nghiên Tây bỗng hỏi: “Sao anh cứ ru rú trong phòng vậy?”

Úc Chấp: “Tôi không làm chuyện xấu trong phòng.”

Một khoảng lặng.

Trì Nghiên Tây nhìn chàng trai trả lời mình vô cùng nghiêm túc, chết dở, lại là cảm giác xót thương đây mà.

Cậu đứng dậy: “Đi thôi, tôi dắt anh đi dạo.”

Úc Chấp sẽ không từ chối ông chủ của mình. Anh phát hiện ông chủ rất hoạt bát, cũng rất hay cười. Trong ký ức, dường như chưa từng có ai dùng thái độ thoải mái vui vẻ như vậy để nói chuyện với anh lâu đến thế, cùng anh đi dưới ánh nắng, khiến bước chân anh cũng dần trở nên có chút bồng bềnh.

Bữa trưa hai người ăn cùng nhau, trên cùng một bàn ăn.

Úc Chấp quan sát, hễ món nào Trì Nghiên Tây đã gắp là anh không động đến, dù là dùng đũa chung, vì anh không chắc đối phương muốn ăn bao nhiêu.

Trì Nghiên Tây để ý thấy, rồi cậu gắp hết tất cả các món một lượt. Kết quả là tên ngốc kia chỉ ăn cơm trắng.

Lòng càng thêm đau.

“Úc Chấp.” Cậu đặt đũa xuống.

Úc Chấp cũng lập tức đặt đũa xuống, xoay người về phía cậu, cúi đầu, bộ dạng chờ đợi huấn thị.

Ánh mắt Trì Nghiên Tây dừng trên mái tóc lởm chởm của anh, mái tóc đẹp như vậy, nhất định phải nuôi dài mới không phí của trời.

“Úc Chấp, xem kỹ bối cảnh trong tài liệu của anh đi.”

Úc Chấp cầm tập tài liệu đặt bên cạnh lên, mở ra. Anh lớn lên ở một thành phố nhỏ phía Nam, nhà mở một khách sạn, lúc nhỏ ba mẹ đã cứu Trì Nghiên Tây bị bắt cóc, vì thế hai nhà thường xuyên qua lại. Không may, một năm trước ba mẹ anh mất trong một vụ tai nạn xe, thế là anh đến Trì gia.

Anh nhìn đăm đắm.

Trì Nghiên Tây: “Anh là con của ân nhân cứu mạng tôi, chúng ta cũng thường xuyên gặp mặt, anh sẽ gọi tôi là anh Nghiên Tây, anh không phải người hầu của tôi, không cần nhìn sắc mặt tôi mà sống.”

“Không chỉ vậy, vì chúng ta quan hệ tốt, anh còn có thể làm nũng, ăn vạ, nhõng nhẽo giận dỗi với tôi.”

Úc Chấp nhất thời không thể tiếp nhận nhiều thông tin hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của mình như vậy, nhưng anh đại khái hiểu, ý của ông chủ là, ăn cơm có thể ăn món mình thích, không cần quan sát cậu, nhường cậu.

Ngày hôm sau, anh ngồi xe của Trì Nghiên Tây cùng cậu đến trường.

Trước đó họ còn cùng nhau ăn sáng, ngay cả cà vạt của anh cũng là Trì Nghiên Tây thắt cho.

Cậu còn chuẩn bị cho anh một chiếc cặp sách hai quai.

Trước khi chia tay ở trường, Trì Nghiên Tây cười tủm tỉm xoa đầu anh: “Cố lên nhé, nhóc con~”

Tai Úc Chấp khẽ ửng đỏ mà không ai hay biết.

Anh và Trì Nghiên Tây không học cùng trường, cậu học đại học, anh học cấp ba.

Bài giảng anh hoàn toàn nghe không hiểu. Trì Nghiên Tây nói nghe hiểu hay không không quan trọng, bảo anh kết giao thêm bạn bè, ở cùng với những người đồng trang lứa, cảm nhận tuổi trẻ.

Anh nhìn những gương mặt vùi đầu sau chồng sách dày cộp.

Chỉ cảm thấy đám bạn đồng lứa của đế quốc cũng có cái thảm của riêng họ, cái tuổi thanh xuân này xem ra cũng chẳng được phiêu bồng bát ngát cho lắm.

Điều khiến anh có chút bất ngờ là các bạn học đều khá dễ gần. Anh không biết rằng Trì Nghiên Tây đã thu xếp ổn thỏa khắp trường rồi.

Nhưng cũng có một ngoại lệ.

Một Alpha cùng lớp lúc anh đi lấy nước đã cố tình đụng vào anh, nước nóng đổ đầy tay, lập tức đỏ ửng một mảng, mụn nước cũng rõ mồn một phồng lên.

Khoảnh khắc đó anh đã ẩn nhẫn kìm nén ý định bóp đầu đối phương ấn vào bình nước.

Anh nhớ lại lời của Trì Nghiên Tây, cậu nói bảo anh tìm cậu. Anh rất tò mò, sau khi mình nói cho cậu biết, cậu sẽ làm gì?

Sẽ mắng mỏ mình?

Hay bảo mình nhịn đi một chút?

Thế nên lúc tan học Trì Nghiên Tây đến đón, anh đã giấu bàn tay bị bỏng đi.

“Hôm nay đi học cảm thấy thế nào?”

“Có kết bạn được với ai không?”

Úc Chấp cụp mi mắt: “Có một bạn nam cố tình đụng vào em.”

Trì Nghiên Tây lập tức thu lại nụ cười: “Sau đó?”

Úc Chấp ngước mi, con ngươi màu sáng nhìn về phía Trì Nghiên Tây: “Sau đó em đánh cậu ta một trận.”

Anh muốn biết, muốn biết Trì Nghiên Tây sẽ có phản ứng gì?

“Không phải đã nói với em rồi sao, có người bắt nạt em thì tìm anh.” Giọng Trì Nghiên Tây không tốt lắm, mày nhíu lại.

Úc Chấp chỉ cảm thấy mụn nước trên tay càng đau hơn, lại cụp mi mắt lần nữa: “Vâng…”

“Đánh nhau sẽ bị thương, bị thương rất đau, anh không muốn em bị thương nữa.”

Úc Chấp lại nhìn về phía Trì Nghiên Tây, đáy mắt có gì đó lấp lánh.

Trì Nghiên Tây quan tâm hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”

Khóe miệng Úc Chấp khẽ nhếch, đưa bàn tay giấu sau lưng ra.

Anh nghĩ, mình có lẽ có thể tin tưởng cậu.

Cảm giác này rất tuyệt.

Trì Nghiên Tây lập tức bảo tài xế quay xe đến bệnh viện.

Ngày hôm sau, cậu bạn nam cố tình đụng vào Úc Chấp đã chuyển trường. Úc Chấp nở một nụ cười thật tâm, anh bắt đầu mong chờ cuộc sống mới của mình.

Trì Nghiên Tây.

Anh thầm niệm tên đối phương trong lòng, trái tim đã sớm méo mó của chàng trai nảy sinh lòng chiếm hữu mãnh liệt.

Bình Luận (0)
Comment