Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 98

[Daddy]Chương 98: Ngoại truyện 13 – Trì Vương gia x Úc giả Thái giám

Đêm trăng, đầy hồ sen biếc khẽ lay trong gió chiều, tiếng sáo trúc réo rắt quanh đình Lưu Ly rồi tan đi. Trì Nghiên Tây khoác một chiếc áo dài màu nguyệt bạch, lười biếng nằm ườn trên sập.

Vũ nữ nhẹ bước múa, thân hình uyển chuyển mềm mại, dáng vẻ thanh thoát, mắt liếc đưa tình.

Thị nữ dâng rượu nóng, Trì Nghiên Tây nhận lấy, liếc mắt nhìn kẻ đang quỳ bên trái sập.

Trang phục thái giám, mặc trên người này lại đẹp lạ thường. Hắn hơi cúi đầu, chiếc cổ thon dài trắng như ngọc, quả là cảnh sắc nước hương trời trước mắt y, nhưng y ghét kẻ này.

Nguyên nhân không gì khác.

Chỉ vì tiểu thái giám tên Úc Chấp này, là món quà Tam hoàng huynh tặng y, thực chất là phái đến đây để giám sát y.

Thế nên hắn là chó của Tam hoàng huynh.

Mà y bình sinh ghét nhất mẹ con Tam hoàng huynh, chính họ đã hại chết mẫu hậu của y!

Nghĩ đến đây, y càng thấy Úc Chấp đáng ghét.

Tay vung lên, chén rượu nóng đổ hết lên cổ Úc Chấp. Chiếc cổ ngọc kia đỏ ửng lên rõ mồn một.

Nhưng Úc Chấp lại không hề rên một tiếng, bất động.

Mặc cho rượu chảy xuống cổ, làm ướt áo.

Những người khác thấy vậy, lặng lẽ mím môi, cúi đầu thấp hơn. Lục vương gia của họ đã là chủ tử dễ hầu hạ nhất thiên hạ rồi, chỉ trách hắn là người của Tam vương gia gửi đến, là người ngoài, là kẻ địch.

Chủ tử đối với hắn cũng chỉ là vài hình phạt nhỏ, nếu là người khác đã sớm tìm cớ xử lý hắn rồi.

Trì Nghiên Tây hừ một tiếng, chó biết cắn người không sủa, Úc Chấp này âm hiểm lắm, nhưng chỉ là một tên thái giám, ngay cả tư cách làm kẻ địch của y cũng không có.

Trong tầm mắt Úc Chấp chỉ thấy được chân của Lục vương gia, đôi giày thêu chỉ bạc, vô cùng tinh xảo.

Bàn chân này, ngày đầu tiên hắn đến đây, đã giẫm lên đầu hắn.

Hắn vẫn nhớ, chưa bao giờ quên.

Thực ra hắn không phải người của Tam vương gia, thân phận thái giám cũng là giả, hắn chỉ đến đó để trộm một tấm bản đồ kho báu.

Kết quả, ngày thứ ba hắn trà trộn vào phủ Trì Minh Kha, thì thấy Trì Kha đem bản đồ kho báu tặng cho Trì Nghiên Tây, chỉ là cả hai người họ đều không biết đó là bản đồ kho báu.

Vốn dĩ hắn định rời phủ luôn, chỉ là lúc đó hắn đang hầu hạ gần đó, Trì Nghiên Tây liếc nhìn hắn một cái, thế là hắn bị Trì Minh Kha tặng cho Trì Nghiên Tây.

Đỡ cho hắn phiền phức phải trà trộn vào phủ Trì Nghiên Tây, chỉ là cái gã Trì Nghiên Tây này…

Chậc.

Con ngươi màu sáng của Úc Chấp trầm xuống, Trì Nghiên Tây này thiếu đòn.

Úc Chấp ở đây không được giao việc tốt. Trì Nghiên Tây ghét hắn, người ở đây tự nhiên cũng không dám kết giao với hắn, thậm chí có kẻ còn nhân đó chèn ép, châm chọc hắn.

Đương nhiên hắn chẳng thèm để tâm.

Những kẻ làm nô làm tỳ sống trên đời này, giống như những con kiến mà hắn không cần thiết phải cố ý giẫm chết.

Hắn nhân đêm tối đi về phía thư phòng của Trì Nghiên Tây. Chăn nệm của hắn bị người ta tạt nước, hắn vừa hay mượn cớ phơi chăn để ra ngoài, không cần phải động não nghĩ lý do.

Chỉ là hắn vừa đến gần thư phòng, thì đúng lúc gặp Trì Nghiên Tây.

Trì Nghiên Tây: “Đứng lại!”

Úc Chấp đang định quay đầu rời đi đành phải dừng bước.

Trì Nghiên Tây nhìn Úc Chấp mặc một bộ thường phục màu đen, không mặc bộ đồng phục thái giám, quả thực không nhận ra hắn là một thái giám. Dù chất vải tầm thường cũng không che được vẻ phong lưu quý phái của hắn.

Chỉ là một tên Úc Chấp, cớ sao lại có khí chất này.

Trì Nghiên Tây phẫn uất.

Lúc này người đứng bên bụi hoa càng hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ là một tên Úc Chấp, cớ sao lại có sắc đẹp như vậy!

Trì Nghiên Tây bất giác nuốt nước bọt.

“Nửa đêm canh ba, đi đâu?” Y hỏi.

Khóe miệng Úc Chấp cong lên: “Bẩm vương gia, đi gặp người thương.”

Hắn cố tình nói vậy, một vương gia chắc không đến nỗi hứng thú với chuyện gió trăng của hạ nhân trong phủ.

Trì Nghiên Tây nhướng mày, một câu “ngươi có người thương” đến miệng lại nuốt vào, tầm mắt hạ xuống, nhìn đăm đắm vào Úc Chấp, khinh miệt hừ một tiếng. Lúc đi ngang qua, chân giơ lên còn cố tình đá Úc Chấp một cái.

“Cút ra ngõ, thứ chướng mắt.”

Úc Chấp đợi y đi rồi khẽ phủi dấu giày trên chân.

Trước khi lấy được bản đồ kho báu rời đi, những món nợ này, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Hắn giả vờ đi ra ngoài phủ, đến tửu quán nghe kịch, thong dong qua một đêm.

Ngày hôm sau vừa về đã bị bắt, giải đến chỗ Trì Nghiên Tây.

Hắn nhìn quầng thâm dưới mắt Trì Nghiên Tây, xem ra tối qua y ngủ không ngon.

Trì Nghiên Tây lại thấy trên mặt Úc Chấp có mấy phần hồng nhuận.

Một thái giám đi gặp người thương, lại gặp suốt cả một đêm!

Bàn tay đặt trên bàn khẽ ra hiệu, lập tức có người tiến lên tóm lấy hai cánh tay Úc Chấp, định ấn cong lưng và gối hắn, bắt hắn quỳ xuống.

Úc Chấp không làm theo ý họ.

Hai người kia ấn mãi không được, lén lút nghiến răng dùng sức, nhưng Trì Nghiên Tây cũng không phải mù.

Ngước mắt nhìn qua: “Ngươi không muốn quỳ?”

Úc Chấp: “Bẩm vương gia, gối của tiểu nhân rất cứng.”

Không hèn mọn cũng chẳng kiêu căng.

Mấy ngày nay hắn đã nắm rõ binh lực trong vương phủ, chạy trốn không thành vấn đề. Nhưng trước khi chạy, hắn phải tóm lấy Trì Nghiên Tây, lấy bản đồ kho báu, rồi khống chế Trì Nghiên Tây rời đi, sau đó trả lại gấp bội những gì y đã làm với hắn những ngày qua.

Câu trả lời của hắn đổi lại một câu của Trì Nghiên Tây: “Cũng chỉ có xương với miệng là cứng thôi.”

Úc Chấp đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc y ra lệnh cho người động thủ, nhưng Trì Nghiên Tây vung tay, hai kẻ định ấn hắn quỳ xuống liền tẽn tò buông tay, lui ra.

Trì Nghiên Tây vẫy tay lần nữa, liền có mấy mỹ nhân bước vào, cả nam lẫn nữ.

Trì Nghiên Tây không phong lưu, họ xuất hiện ở vương phủ có chút kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn là họ vây quanh Úc Chấp phô bày phong tình.

Úc Chấp khó hiểu.

Ánh mắt cảnh giác quét qua mấy người kia, xem ra, quả thực chỉ đơn thuần muốn mê hoặc hắn. Có mấy người đã đưa tay khiêu khích trên người hắn, hơi thở như lan kề sát.

Hắn đảo mắt, dựa vào chiều cao vượt trội nhìn về phía Trì Nghiên Tây.

Không hiểu y đang làm trò ngu ngốc gì.

Mặc cho mấy người kia dốc hết sức, cũng không làm Úc Chấp mất bình tĩnh. Một nam nhân không cam lòng, đưa tay thẳng đến chỗ kia của Úc Chấp, ngược lại bị Úc Chấp tóm lấy trước.

Rồi ném người ra.

Trì Nghiên Tây thấy vậy cười phá lên, hôm nay y mặc áo choàng màu vàng sáng, quả là người vàng ngọc. “Hắn là hoạn quan, ngươi sờ chỗ đó cũng vô ích thôi.”

Y cười ha hả, đầy vẻ chế giễu.

Mấy vị mỹ nhân kia trước tiên là kinh ngạc, sau đó cũng cười theo y.

Úc Chấp giữa tiếng cười cất lời: “Ta có được hay không, vương gia muốn thử?”

Giọng nói bình ổn xuyên qua tiếng cười nhạo, như sấm giữa đất bằng rơi vào tai mọi người, khiến mấy mỹ nhân kia không dám cười nữa, cúi đầu cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

Trì Nghiên Tây cũng sững người, không dám tin chỉ một tên Úc Chấp lại dám ngông cuồng như vậy.

Cơn giận lan tỏa trên gương mặt tôn quý đó.

Y đập bàn đứng dậy, ngoài Úc Chấp ra, tất cả mọi người đều hoảng hốt quỳ xuống, càng làm nổi bật thân hình áo đen của Úc Chấp như ngọn núi bất khả xâm phạm, không cần phải lúc nào cũng cúi đầu che giấu đôi mắt màu sáng hừng hực khí thế.

Chỉ đứng đó thôi, đã là cảnh đẹp nhất giữa trời đất này.

Vẻ kinh diễm trong mắt Trì Nghiên Tây không giấu được. Từ lần đầu y gặp Úc Chấp đã không giấu được, nếu không cũng chẳng bị Trì Minh Kha phát hiện, rồi tặng Úc Chấp cho y.

Chỉ là y không tự biết.

Y quát: “Hỗn xược!”

Hoàng tử nổi giận, những người quỳ dưới đất chỉ cảm thấy trời đất biến sắc, họ cũng không ngừng run rẩy.

“Hỗn xược?”

Úc Chấp nhướng mày hỏi ngược lại, khóe miệng còn mang một nụ cười bỡn cợt. Hắn bước về phía Trì Nghiên Tây, từng bước một.

Cho đến khi hắn đứng trước mặt Trì Nghiên Tây, Trì Nghiên Tây mới phản ứng lại, chỉ một tên Úc Chấp cớ sao lại được đứng cùng bậc với y.

Đang định mắng.

“Còn có chuyện hỗn xược hơn.”

Úc Chấp lên tiếng trước, một tay tóm lấy đai lưng gấm của Trì Nghiên Tây, đẩy người về phía căn phòng sau lưng y. Miếng ngọc bội treo trên đai lưng va chạm tạo ra tiếng vang dễ nghe.

Trì Nghiên Tây: “Ngươi…”

Tiếng Úc Chấp một chân đá sầm cửa lại, ngắt lời y.

Người bên ngoài hoảng hốt, đây là…?

Họ có nên gọi người đến không… chắc là nên, thế là có người lập tức chạy đi gọi người.

Có người muốn thể hiện, định phá cửa.

“Úc Chấp! Mau thả vương gia ra!”

“Úc Chấp! Ngươi dám vô lễ với bản vương!”

Úc Chấp trực tiếp làm chuyện vô lễ hơn. Đai lưng gấm bị hắn dễ dàng giật đứt, ngọc bội rơi xuống đất, bị hắn một chân giẫm nát. Bước chân tiếp theo giẫm lên chính là y phục lộng lẫy.

“Vương gia, nếu không ngăn họ lại, họ sẽ thấy cảnh ngài trần như nhộng bị đánh đấy.”

Hắn nói, vung tay.

Người bên ngoài định đẩy cửa liền nghe một tiếng “bốp” kỳ quái.

Trì Nghiên Tây là hoàng tử, là vương gia, nào đã từng bị đánh, lại còn…

Phẩm giá của vương gia trẻ tuổi bị một bạt tai này đánh nát, nhớ lại những lời sỉ nhục của mình đối với Úc Chấp mấy ngày trước, quả thực chẳng đáng nhắc tới. Sớm biết thế này, y cũng nên sỉ nhục Úc Chấp như vậy, lại còn phải ở trước mặt mọi người!

“Vương gia! Tiểu nhân đến cứu ngài!”

“Vương gia, người của ngài sắp vào rồi.”

Úc Chấp lên tiếng nhắc nhở.

Cánh cửa sau lưng hắn sắp bị đẩy ra, Trì Nghiên Tây liếc nhìn, lo lắng hét lớn: “Không được vào!”

Người bên ngoài định xông vào dừng lại: “Vương gia?”

Đáp lại họ là một tiếng động, cửa bị va vào một cái. Tuy không thấy nhưng họ cảm giác có thứ gì đó bị đè lên cửa.

Trong sân còn có mấy người nghển cổ tò mò nhìn.

Trong phòng, Úc Chấp đè Trì Nghiên Tây lên tấm cửa khắc hoa: “Mấy ngày nay khi ngài sỉ nhục ta, ngài có biết ta đang nghĩ gì không?”

Hắn vừa nói vừa hành động.

Trì Nghiên Tây hoàn toàn không định trả lời câu hỏi này, tức giận đến mất khôn công kích hắn: “Tên thái giám chết tiệt, dám ngông cuồng trong phủ của bản vương, ngươi đừng hòng sống sót.”

Như để chứng minh lời y nói, Úc Chấp đã nghe thấy tiếng áo giáp của lính gác bên ngoài.

“Úc Chấp! Thả vương gia ra!”

Có người hét lớn.

Úc Chấp tìm đúng vị trí, trả lời câu hỏi của mình: “Ta mỗi lần đều nghĩ, chơi cho ngài ngoan ngoãn, thì ngài sẽ ngoan ngoãn.”

Trì Nghiên Tây nhận ra, mặt lộ vẻ kinh hãi, hét lớn: “Không được vào!”

Mọi người bên ngoài nhìn nhau, họ có vào đâu?

Họ quả thực không vào, nhưng Úc Chấp đã…

“Vương gia, mùi vị của thái giám chết tiệt thế nào?” Hắn khẽ hỏi, thân hành để Trì Nghiên Tây có được câu trả lời.

Trì Nghiên Tây mím chặt môi, không dám phát ra tiếng động nào, sợ người bên ngoài nghe thấy. Qua khe cửa, y lờ mờ còn thấy được bóng dáng của mọi người bên ngoài.

Thị vệ trưởng: “Úc Chấp, còn không mau thả vương gia ra, cúi đầu nhận tội!”

Anh ta nhìn đăm đắm vào cánh cửa không ngừng rung động, lẽ nào vương gia đang đấu với Úc Chấp?

Nghĩ vậy, anh ta nhìn thuộc hạ, im lặng vẫy tay.

Thuộc hạ phối hợp ăn ý, rón rén bước về phía cửa, binh khí trong tay ánh lên tia sáng lạnh dưới ánh nắng.

Úc Chấp nhìn thấy qua khe cửa: “Thuộc hạ của ngài sắp phá cửa vào cứu ngài rồi.”

Dứt lời, một đòn mạnh mẽ.

Trì Nghiên Tây khoảnh khắc đó sợ đến nỗi tưởng cửa sẽ hỏng, bất giác nắm chặt tấm cửa.

“Dừng, dừng lại!”

Y vội nói.

Úc Chấp ân cần hỏi: “Vương gia nói ta hay họ?”

Giọng điệu mang theo sự trêu chọc ác ý.

Trì Nghiên Tây đáng lẽ phải nói “ngươi”, nhưng bây giờ quan trọng hơn là người bên ngoài không được vào.

Y dùng chút sức lực cuối cùng hét lên: “Người bên ngoài dừng lại!”

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, chỉ nghe Úc Chấp nói: “Vậy ý vương gia là ta không cần dừng.”

“Tuân lệnh.”

Trì Nghiên Tây muốn giết hắn, nhưng tên thái giám chết tiệt này quả thực có chút bản lĩnh.

Khiến y thật sảng khoái…

Người bên ngoài không hiểu chuyện gì, dừng lại. Họ chỉ có thể đoán mức độ kịch liệt của cuộc chiến bên trong qua cánh cửa, không ngờ vương gia lại lợi hại đến vậy. Đồng thời cũng thắc mắc tại sao hai người chỉ đánh nhau ở cửa?

Hơn nữa ngoài những tiếng rên ngắn, hai người đánh nhau lại im phăng phắc.

Trăng lên đến đỉnh đầu.

Có người ngáp một cái, dụi mắt, nhìn cánh cửa vẫn chưa yên, đánh cũng lâu quá rồi…

Khi nào mới đánh xong?

Vừa nghĩ vậy.

Cánh cửa cuối cùng cũng không động nữa. Mọi người bên ngoài đều tỉnh táo hẳn lên. Một lúc sau Úc Chấp thần thanh khí sảng bước ra.

Các thị vệ nhất thời không biết có nên động thủ hay không.

Úc Chấp: “Vương gia ngủ rồi, ta đi lấy nước tắm cho vương gia.”

Thái giám thân cận của Trì Nghiên Tây vội vàng chạy vào, chỉ cảm thấy mùi trong phòng có chút kỳ lạ, lại thấy vương gia đắp chăn ngủ.

Thở phào nhẹ nhõm, chạy ra báo tin.

Mọi người đều thả lỏng, Úc Chấp cũng nhân cơ hội rời đi, lẻn vào thư phòng, tìm ra bản đồ kho báu rồi biến mất trong đêm đen mịt mùng.

Trì Nghiên Tây ngày hôm sau tỉnh lại, lại bị tin Úc Chấp biến mất làm cho tức đến ngất đi.

Ngay cả trong mơ còn nghiến răng nghiến lợi gọi tên Úc Chấp.

Úc Chấp đã lên đường tìm kho báu.

Bình Luận (0)
Comment