Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 1


Cục Quản Lý Thời Không xảy ra chút náo loạn mấy ngàn tiểu thế giới đồng thời xảy ra bug còn phát hiện kẻ ngoại lai xâm nhập đảo lộn kịch bản thế giới, ý chí thế giới thay phiên gửi đến báo cáo cầu giúp đỡ nếu không thế giới sẽ đứng trên bờ sụp đổ.

Nhưng mấy người nhân viên gửi đi cùng hệ thống cũng đồng thời đều bị mất liên lạc, cục trưởng từ khi nhận chức đến nay đây là lần đầu tiên ông phải đối diện với tình thế sứt đầu mẻ trán đến như vậy.
Bạch Cảnh Từ đang tận hưởng khoảng thời gian nghỉ phép của mình bị thông báo khẩn triệu về, hắn vừa khó ở bước vào cục đã thấy trong cục mọi người rối thành một đoàn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, ai cũng vội vã không nghỉ ngơi qua.

Bạch Cảnh Từ bắt lấy một nam nhân viên đang ôm một đống giấy tờ chạy tới chạy lui vội việc hỏi.
" Trương Vĩ có chuyện gì vậy? Sao mọi người ai cũng căng thẳng thế này, sự việc lần này nghiêm trọng lắm sao? "
Trương Vĩ bị hắn bắt lấy cánh tay dừng lại nhìn thấy người là Bạch Cảnh Từ sau liền muốn nhào đến ôm chân gào, nhưng trên tay cậu vẫn ôm giấy tờ chỉ có thể sầu muốn chết đáp lại.
" Bạch ca anh rốt cuộc cũng tới rồi, hai ngày trước cục liên tục nhận được báo cáo cầu cứu của ý chí thế giới nói là thế giới xảy ra bug, kẻ ngoại lai thừa cơ xâm nhập vào lỗ hỏng của bug gây náo loạn kịch bản cướp đi nguồn năng lượng làm thế giới có nguy cơ sụp đổ hoàn toàn.

Trước cục phái đi vài nhân viên xuyên không nhưng sau đó không một ai có thể liên lạc được cả, như bốc hơi giống nhau.

Bạch ca, anh cùng vài nhân viên xuyên không còn sót lại trong cục là hy vọng cuối cùng rồi.

"
Bạch Cảnh Từ nghe xong mày đều nhíu chặt, hắn nhận được thông báo khẩn từ cục trưởng nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.


Bạch Cảnh Từ buông Trương Vĩ vỗ vỗ vai kêu cậu tiếp tục làm việc, chính mình chạy đến văn phòng khẽ gõ cửa.

Bên trong tiếng cục trưởng tràn đầy mỏi mệt vọng ra.
" Vào đi.

"
Cạch!
" Cục trưởng.

"
" Cảnh Từ đấy à, đang trong thời gian nghỉ phép của cậu mà lại gọi cậu về thật có lỗi quá.

Nhưng mà tình thế cấp bách, ủy khuất cậu rồi.

"
Bạch Cảnh Từ đi đến trước bàn làm việc của cục trưởng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của ông, đến cả râu cũng lỏm chỏm quầng thâm mắt hiện rõ có thể thấy vài ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Cục trưởng tính tình hiền hòa lại có trách nhiệm dẫn dắt cả cục đi đến hôm nay cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Cảnh Từ thấy cục trưởng như vậy.

Hắn khẽ thở dài.
" Tôi vừa nghe Trương Vĩ nói, sao lại như vậy? "
" Tôi cũng không biết như thế nào, hai ngày trước đã bắt đầu nhận được nhiều báo động đỏ từ ý chí thế giới của các thế giới.

Nhân viên bên ban xuyên không được phái đi cũng mất tích hơn phân nửa, giờ chỉ còn lại vài người cùng trưởng ban là cậu là hy vọng cuối cùng thôi.

Mong cậu có thể cùng bọn họ đi chữa trị bug, đem kịch bản sửa đúng cũng tìm lại những nhân viên bị mất tích kia.

"
Bạch Cảnh Từ cũng không dị nghị, hắn muốn xem thử rốt cuộc thứ gì ghê gớm tới cỡ nào để có thể gây ra trận tượng lớn như vậy khiến Cục Thời Không sứt đầu mẻ trán.

Đế hắn phát hiện ra phải đem đến đánh một trận trước đã, dám phá hoại kì nghỉ phép quý giá của hắn.
" Được rồi, Cục Quản Lí Thời Không cũng là một phần gia đình của tôi.


Tình thế cấp bách, tôi có thể giúp sức được bao nhiêu sẽ nguyện giúp tới cùng.

"
" Cảm ơn cậu.

256 vẫn đang chờ cậu ở không gian hệ thống, chúc cả hai thuận lợi.

"
Cục trưởng hài lòng cười một chút, sau đó nhẹ phất phất tay.

Bạch Cảnh Từ chào một tiếng cũng quay người đi ra khỏi phòng hướng không gian hệ thống đi đến.
[ Tích! Đã xác nhận thành công! }
[ Chào mừng quay trở lại Không Gian Hệ Thống, Bạch trưởng ban.

Chúc ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ! ]
Âm thanh máy móc giọng nữ vang lên, Bạch Cảnh Từ thu hồi thẻ nhân viên bỏ lại vào túi quần bước vào cửa.

Bên trong là một không gian độc lập có các loại ống nghiệm lớn nhỏ trong suốt khác nhau, chính giữa là một màn hình điện tử lớn, đồ dùng dụng cụ bàn ghế đều có đủ nhìn qua chẳng khác nào một căn phòng được trang trí theo hướng công nghệ khoa học viễn tưởng, còn có cả người máy quét dọn.

Bạch Cảnh Từ vừa bước vào lập tức có thứ gì đó lao đến đâm thẳng vào trong lòng hắn khiến hắn hơi mất thăng bằng lui về sau mấy bước, cuối đầu nhìn một cục bông trắng xù xù cọ cọ ở trước ngực.

Bạch Cảnh Từ đem cục bông túm ra, là một con hồ ly nhỏ cả người lông thuần màu trắng mềm mại làm người ta muốn sờ.
" Ai u, Cảnh Từ! Cảnh Từ! Tôi nhớ cậu chết đi được! "

256 ánh mắt sáng rực bốn cái chân nhỏ ngắn ngủn vẫy vẫy muốn lại nhào vào trong ngực Bạch Cảnh Từ, Bạch Cảnh Từ buồn cười đem nó xách đi lại chỗ màn hình máy tính lớn chính giữa, ngồi xuống ghế dựa đặt sẵn ở đó.

256 được đặt nằm trên đùi hắn, nó vươn hai cái chân trước nhẹ để trước bụng Bạch Cảnh Từ.
" Lần này chuyện lớn rồi.

Cảnh Từ cậu có biết không? "
Bạch Cảnh Từ nhẹ xoa xoa đầu hồ ly nhỏ.
" Tôi ban nãy đến đã nghe nói rồi, lần này đúng là chuyện rất lớn.

Thời gian đừng chậm trễ, tôi vẫn còn kì nghỉ phép chưa tận hưởng xong đâu.

"
" Đ...Được rồi! "
256 muốn nói thêm gì nữa nhưng nhìn vẻ mặt không vui của Bạch Cảnh Từ cũng không dám lại lải nhải, nó gật gật đầu nhỏ sau đó bay lên không trung thuần thục dùng hai chân trước điểm điểm màn hình.

Màn hình hiện lên kí tự mã hóa sau đó lóe sáng, ánh sáng chậm rãi tan đi đợi đến lúc nó tắt hẳn trên ghế ngồi Bạch Cảnh Từ cùng tiểu hồ ly đều biến mất không thấy.
Người máy dọn dẹp xong lại lui vào một góc tự động nhắm mắt sạc điện..

Bình Luận (0)
Comment