Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 20


" Em ấy vậy mà âm thầm sau lưng ngươi cùng bạn trúc mã của ngươi thông đồng với nhau? Ha ha thú vị...!"
" Nhìn xem bọn họ thân mật chưa kìa, vậy mà đến cả một người mà em ấy vừa gặp mặt chưa được ba lần cùng nhau vui vẻ.

Ngươi thì là cái gì? "
" Trốn tránh vô ích thôi, thoả mãn dục vọng của bản thân đi.

Ngươi không thấy sợ hãi sao? Sợ hãi em ấy đối với người khác như vậy, quay lại nhìn ngươi lại là ánh mắt chán ghét ghê tởm tới cùng cực...!"
Hoảng hốt Cảnh Đình Lân nhìn đang vui vẻ với Từ Gia Minh, Bạch Cảnh Từ quay lại nhìn thấy hắn ánh mắt giống nhìn ruồi bọ ghê tởm.

Ghét bỏ ánh mắt đem tim hắn từng đao một cứa nát, bên cạnh Từ Gia Minh lại khinh bỉ cười đem Bạch Cảnh Từ ôm vào trong lòng.

Cả hai thân mật nhìn nhau, thiếu niên thậm chí còn quay lại câu lấy cổ anh ta nhón chân hôn lên.
Cảnh Đình Lân bạo nộ, hắn nổi điên nhào đến đem Từ Gia Minh cổ áo túm kéo ra cho đối phương một đấm.

Hoàn toàn dùng lực cực kì mạnh, như phát tiết hết phẫn nộ lên người anh.
Từ Gia Minh bị đánh lảo đảo ngã ngồi xuống đất, khoé môi hiện lên vết bầm tím còn nhiễm chút máu.

Anh ngơ ngác nhìn Cảnh Đình Lân, không những anh cả Bạch Cảnh Từ cũng ngơ ngác.
Vai chính tự nhiên phát điên cái gì vậy?!
" T...Thầy Cảnh? "
Bạch Cảnh Từ run rẩy gọi hắn, Cảnh Đình Lân trong mắt chưa tan đi lệ khí đang quay cuồng quay sang nhìn thiếu niên.

Thiếu niên bị biểu tình của hắn doạ sợ, gương mặt nhỏ đều trắng bệch.

Cảnh Đình Lân đột nhiên bừng tỉnh nhìn đồng loạt ngơ ngác cùng sợ hãi Bạch Cảnh Từ và Từ Gia Minh, thân hình khẽ lảo đảo lui về sau.
Ban nãy tất cả chỉ là ảo giác do lệ quỷ kia tạo ra nhằm thuận lợi để điều khiển hắn, Cảnh Đình Lân cắn răng.


Cố tình hắn vẫn chưa tìm ra cách thu thập nó, chi bằng đem nó đánh tan vĩnh viễn không thể nhập luân hồi?
" Thầy Từ, thầy có sao không? "
Cảnh Đình Lân vươn tay về phía Bạch Cảnh Từ muốn nói gì đó, ai ngờ còn chưa kịp đụng đến, thiếu niên đã tránh né.

Bạch Cảnh Từ ngồi xuống đem bị đánh vẫn còn ngốc ngốc Từ Gia Minh kéo lên, dù gì cũng là cấp dưới của mình.

Nhìn cấp dưới bị đánh, thân là cấp trên cậu cũng không dễ chịu.
Tay vươn ở giữa không trung âm thầm thu hồi, hắn rũ mắt nhìn vẫn còn đang lo lắng cho Bạch Cảnh Từ.

Châm chọc cong khoé môi, con lệ quỷ kia nói đúng.

Em ấy luôn nhìn tất cả mọi người, duy nhất không nhìn về phía hắn.
" Xin lỗi, ban nãy là do tôi sơ suất bị ảo giác của lệ quỷ tạo ra mê hoặc tâm trí.

"
Từ Gia Minh nhìn bàn tay vươn về phía mình hơi cứng người, xác định vai chính là thật sự muốn đỡ mình đứng dậy mới dám vươn tay.

Từ Gia Minh tươi cười cứng đờ đứng lên phủi phủi đi bụi dính trên quần áo, sờ sờ khoé môi.
Bên môi truyền đến cảm giác đau đớn do da thịt bị rách, Từ Gia Minh nhẹ hút một ngụm khí lạnh.

Mẹ nó vai chính lên cơn, ra tay còn rất nặng! Ban nãy tự nhiên vô tội vạ bị ăn một đấm, thật sự bị đánh phát ngốc! ( Q A Q)
Từ Gia Minh cười làm lành: " K...!Không sao..

"
Cảnh Đình Lân lúc này mới lần nữa quay đầu sang nhìn Bạch Cảnh Từ như nhận ra cái gì, nói: " Sao lại là em? Giờ này không phải giờ học sao? Trốn tiết? "
Bạch Cảnh Từ thấy vai chính rốt cuộc bình thường trở lại, khẽ sờ sờ mũi như đứa nhóc làm việc xấu bị phụ huynh phát hiện nên chột dạ.
" K...!Không có, e...em ban nãy định đi phòng y tế tìm thầy Từ lấy thuốc.


Ai ngờ đi một lát thì thấy bạn học Cảnh lén lút chạy đến đây, em tò mò nên theo đi lên.

Núp một lát thì bị thầy Từ phát hiện...!"
Càng nói đầu càng cuối thấp.

Thiếu niên nói xong còn âm thầm hơi ngẩng đầu trộm nhìn Cảnh Đình Lân, giống sợ hắn nổi giận sẽ lại bắt bản thân viết bản kiểm điểm.

Cảnh Đình Lân không biết tin hay không chỉ nhẹ thở dài quay người dẫn đầu rời khỏi.

Bạch Cảnh Từ cùng Từ Gia Minh theo sau, lúc đi ra anh còn ghé lại một tay che miệng thì thầm nói chuyện cùng Bạch Cảnh Từ.
" Trưởng ban, anh biện lí do dở quá.

Có phải già rồi nên lục nghề không? "
Bạch Cảnh Từ bị lời của Từ Gia Minh làm trợn mắt lườm anh, bản thân cũng đi theo âm thầm nói nhỏ còn chứa nghiến răng nghiến lợi ý tứ.
" Đáng lẽ ban nãy tôi nên nói do cậu hẹn tôi ở chỗ này mới đúng, để vai chính lại đánh cậu thêm một cái! "
Từ Gia Minh cảm giác khoé môi ẩn ẩn đau lên, anh chỉ nói đùa thôi...!Không ngờ trưởng ban nói đùa lại lúc nào cũng chạm vào nỗi đau của anh...!Ai da, thân là cấp dưới ngoan hiền thật khổ tâm.
Cảnh Đình Lân tuy đi phía trước nhưng dư quan vẫn âm thầm liếc nhìn hai người ở sau, thấy cả hai lại thân mật ghé lại cùng nhau thì thầm to nhỏ, hắn tay siết càng chặt.
Về tới gần phòng học vừa hay cũng giải lao, Bạch Cảnh Từ không bị trách phạt nhẹ thở phào bước vào phòng học.

Nhưng chân hắn chỉ mới vào một nửa, một luồng gió thổi qua eo bị vòng ôm lấy mắt hoa một lát.

Đợi định hình lại Bạch Cảnh Từ đã thấy bản thân ở trong hành lang thoát hiểm.
Bạch Cảnh Từ:???
" Từ ca...!"
Thanh âm quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến, Bạch Cảnh Từ ngẩng đầu.


Vọng vào mắt là gương mặt điển trai lại chứa đầy khí chất tươi sáng của thiếu niên, đối phương giờ phút này dùng đôi mắt ủy khuất vô cùng nhìn hắn.
Bạch Cảnh Từ đột nhiên có ảo giác trên đầu và phía sau của cậu có tai và đuôi cún, giờ phút này đang gục xuống.

Giống...!Một chú cún bự sợ bị chủ nhân vứt bỏ mà buồn rầu không thôi.
" Sao vậy? "
Từ suy nghĩ kì quái thoát ra, Bạch Cảnh Từ lên tiếng.

Cao Tuấn chần chờ rốt cuộc luống cuống một lát mới quyết định mở miệng.
" Anh với thầy Từ không phải mới gặp hai lần thôi sao? Sao lại thân mật như vây, hay là hai người âm thầm qua lại với nhau giấu em...!"
Bạch Cảnh Từ bị giọng điệu của Cao Tuấn làm cho buồn cười, sao lại giống như vợ phát hiện chồng cùng người khác có mờ ám, u oán tra hỏi thế này.
" Anh cười cái gì, anh còn chưa trả lời em.

"
Hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
" Cậu đi theo tôi? "
Cao Tuấn hơi cứng người, dỗi người còn chưa thành công ngược lại còn bị Từ ca dỗi ngược.

Nhất thời cậu có chút lúng túng, sau đó lại kiên định ánh mắt loé loé.
" Vậy là anh lừa em? "
" Này...!"
Hắn cũng thật bất đắc dĩ, khẽ thở dài.

Đành tùy tiện lại lấy cái cớ, Bạch Cảnh Từ chỉ là người đến làm nhiệm vụ không thuộc thế giới này.

Những thứ có thể sẽ làm lộ thân phận không thể nói ra được, chỉ có thể giấu giếm qua.

Cao Tuấn im lặng một lát lại vòng về vấn đề ban đầu.
" Vậy anh nói, anh cùng thầy Từ là như thế nào?...!"
Nhóc con, sao lại theo sát không bỏ vấn đề này vậy!
" Không có như thế nào hết, sao vậy? Sao cậu lại hỏi mấy cái này? "
" Em...Từ ca, thật ra em...!"
Bạch Cảnh Từ như hiểu ra vươn tay xoa xoa đầu Cao Tuấn.

" Không sao, tôi biết mà.

"
Cao Tuấn mắt mở to, tim đột nhiên đập gia tốc lên.

Từ ca biết? Anh ấy không chán ghét sao? Vậy anh ấy cũng...có ý với mình sao? Cao Tuấn hoảng loạn, khoé môi bất giác cong lên nhưng không để cậu kịp vui mừng thì lời kế tiếp như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống người cậu.
" Có phải cậu ghen tị không? Yên tâm đi, cậu vẫn luôn là anh em tốt nhất của tôi...!"
Cao Tuấn trái tim vừa nâng lên liền hạ xuống như rơi xuống đáy vực, cậu chưa bao giờ thấy bốn chữ anh em tốt nhất lại chói tai tới vậy.

Từ bao giờ đâu? Từ bao giờ cậu sinh ra thứ tình cảm này với người này?
Người này luôn hiển hiện trong tâm trí cậu, từ kí ức lúc bé cho tới khi cùng nhau trưởng thành.

Người này vẫn luôn che chở trước người cậu, cho cậu một nụ cười đầy tự tin nhưng ánh vào mắt cậu lại đẹp đẽ vô cùng.
Có lẽ sớm đã có chỉ là cậu vẫn chưa chấp nhận được nó thôi, Cao Tuấn rũ mắt nhìn xuống Bạch Cảnh Từ.

Đối phương ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt cả hai tương đối có thể thấy hình bóng lẫn nhau trong mắt đối phương.

Nhưng chỉ có một bên là chân thực còn một bên thuần túy chỉ là ảo cảnh lừa người.
Người này trước giờ chỉ cần người khác ở trước mặt hắn, hắn sẽ luôn cho đối phương cảm giác trong mắt chỉ có duy nhất mình mình.

Đến khi tiếp cận càng gần mới thấy trong mắt hắn hoá ra bản thân không phải duy nhất.
Bạch Cảnh Từ ánh mắt mở to kinh ngạc nhìn gương mặt điển trai kia giờ phút gần trong gang tắc, hơi thở của cả hai hoà vào nhau.

Trên môi đã bị thiếu niên bao phủ lên, đại não hắn đình trệ lại.

Tới khi cảm giác môi ươn ướt là đầu lưỡi của đối phương vươn ra muốn cạy môi mình, Bạch Cảnh Từ liền hoàn hồn lại.
Bốp!
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với tiểu Từ bốn bể là huynh đệ, còn bọn họ có xem tiểu Từ là huynh đệ hay không thì không biết, ha ha!.

Bình Luận (0)
Comment