Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 5


Bạch Cảnh Từ đi xung quanh khắp nơi nhìn một chút, 256 ở trên vai hắn bị không khí làm cho sợ hãi nhịn không được từ trên vai hắn chui vào trong áo Bạch Cảnh Từ trốn.

Bạch Cảnh Từ cảm thấy trong áo hơi động, hắn hơi khựng người lại cuối đầu nhìn không ngừng run rẩy tiểu hồ ly trong áo, bất đắc dĩ cười cười còn thuận miệng chọc chọc nó một chút.
" Hệ thống cũng sợ quỷ? "
256 bất mãn lập tức liền biện minh.
[ Tôi là hệ thống tiên tiến! Dù gì tôi cũng theo cậu đi làm nhiệm vụ rất nhiều, cậu nói vậy là không đúng rồi! ]
Là hệ thống thì không được phép sợ quỷ sao?!
Bạch Cảnh Từ cũng chỉ chọc nó một chút, thấy tiểu hồ ly sắp xù lông mới không chọc nữa tiếp tục khắp nơi nhìn.

Hắn đi một vòng cảm thấy càng ngày càng kì quái nhưng không biết chỗ nào kì quái, mãi tới khi hắn dừng lại ở trước một chỗ cầu thang đi xuống tầng hầm Bạch Cảnh Từ rốt cuộc cảm giác kì quái là từ đâu đến.
Ban nãy hắn đi tới nhưng thật chất vẫn vòng vòng tại chỗ.

Phòng thì không có cái nào mở ra, dù cố hết sức hắn cũng không thể mở.

Phía trên mỗi cánh cửa đều vẽ hình kì quái, chính giữa cũng dán lên một lá bùa gỡ cũng không gỡ được.

Bạch Cảnh Từ phát hiện lá bùa cùng hình thù kì quái trên cánh cửa là do Cảnh Đình Lân vẽ lên dùng để tạm thời phong ấn lệ khí, trong kịch bản nguyên văn có nói qua đoạn này.


Mà cái cầu thang đi xuống tầng hầm này là nơi nuôi nhốt con lệ quỷ Cảnh Nhã Yên muốn giúp trở thành quỷ vương, có cái gì đó cứ thôi thúc hắn đi xuống.
Bạch Cảnh Từ đi vài vòng cố gắng xem nhẹ cảm giác thôi thúc đi xuống tầng hầm, nếu đi xuống thì cái mạng già này của hắn chưa kịp làm nhiệm vụ sửa xong bug đã phải dâng đi lên.

Cố tình con lệ quỷ kia lại cứ muốn hắn phải xuống!
Đi thêm vài vòng hắn rốt cuộc từ bỏ.

Bạch Cảnh Từ nhìn tối tăm cầu thang không thấy gì cả rơi vào trầm tư, quỷ đánh tường không thể xem nhẹ được mà...
[ Cảnh Từ cậu dừng lại nãy giờ ở đây lâu rồi đó, bên dưới đáng sợ quá.

Tôi không thích chỗ này...!]
256 nhìn xuống tầng hầm, cả thân hình lại rúc sâu vào run run.

Nó cảm giác được bên dưới có thứ gì đó rất đáng sợ...
[ Cảnh Từ? Cảnh Từ! Đừng có đi xuống! ]
Bạch Cảnh Từ như không nghe được 256 kêu hắn, bước chân vẫn tiếp tục hướng phía trước đi đến chậm rãi bước xuống tầng hầm.

256 hoảng sợ cũng mặc kệ như thế nào chui ra nắm cổ áo phía sau Bạch Cảnh Từ dùng sức kéo, muốn kéo ngăn Bạch Cảnh Từ lại nhưng Bạch Cảnh Từ cứ không ngừng đi xuống.

Cả người hắn bị bóng tối bao trùm giống như bị nuốt chửng, 256 kéo không được đành cắn răng bay theo bên tai không ngừng gọi Bạch Cảnh Từ.
Bạch Cảnh Từ không biết bản thân đang làm gì, cũng không thể điều khiển được cơ thể.

Hắn chỉ biết có ai đó đang kêu hắn, cảm giác thúc giục hắn đi xuống rất mạnh mẽ.
Bạch Cảnh Từ cứ vậy vô thức đi theo.
[ Cảnh Từ! Mau tỉnh táo lại!! ]
Bạch Cảnh Từ hoàn hồn giật mình lấy lại ý thức, hắn nhìn bàn tay mình vươn lên.

Trước mặt là một cánh cửa sắt bị ăn mòn thành một màu đỏ như máu, bên trên có một lá bùa lớn, so với mấy lá bùa kia thì lá bùa này nhìn cổ xưa hơn giống như đã dán ở đây rất lâu rồi.

Bạch Cảnh Từ hoảng sợ lùi lại, hắn xém nữa xé xuống lá bùa!
" Tôi làm sao vậy? "
Bạch Cảnh Từ túm lấy 256 bay lơ lửng trước mặt mình có chút hoảng sợ hỏi.
[ Rốt cuộc cậu cũng tỉnh táo lại rồi, cậu ban nãy doạ tôi sợ muốn chết! Đột nhiên cậu đi xuống đấy rồi còn muốn xé lá bùa, tôi gọi cỡ nào cậu cũng không nghe.


Xém nữa thôi cậu đã giải phóng cho boss cuối rồi! ]
256 nghĩ đến cũng hoảng sợ sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may Bạch Cảnh Từ sớm tỉnh táo không thì nhiệm vụ lần này xem như thất bại rồi.

Những nhiệm vụ lần này không giống mấy nhiệm vụ trước đây bọn họ từng làm, sơ suất một chút nhiệm vụ thất bại thế giới sẽ trực tiếp sụp đổ!
Bạch Cảnh Từ nuốt nuốt nước bọt một chút cũng không chậm trễ quay lưng liền muốn chạy lên, có lẽ ở đây là nơi lệ khí dày nặng nhất cho nên hắn cảm giác vừa khó chịu vừa cực kì khó thở một chút cũng không muốn ở lại đây lâu thêm phút giây nào.

Bạch Cảnh Từ hướng đường cũ vội vã chạy, chạy lên cầu thang rốt cuộc hắn mới nhẹ nhõm thở phào một cái.

Đi hết cầu thang này đi lên là có thể ra khỏi cái tầng hầm quỷ quái này rồi.
Bạch Cảnh Từ nghĩ, hắn cố sức chạy nhưng chạy một lúc hắn phát hiện cầu thang này...!không có điểm cuối!
" 256...!256?! "
Bạch Cảnh Từ gọi tiểu hồ ly, không có ai đáp lời hắn.

Bạch Cảnh Từ phát hiện 256 không biết từ khi nào không thấy nữa, hắn giật mình nhìn xung quanh ngoài cầu thang không hề thấy được điểm cuối ra thì không có ai cả.

Bạch Cảnh Từ dự cảm không ổn càng ngày càng mạnh mẽ, hắn cắn răng cố thử lần nữa chạy ra khỏi đây.
Rầm!
Hắn kiệt sức không cẩn thận vắp phải bậc thang ngã một cái đau điếng.

Bạch Cảnh Từ thật sự quá mệt...!Cầu thang dù có chạy bao lâu cũng không thể nào ra khỏi! Trong khoảnh khắc hắn không hiểu sao muốn sợ hãi phát khóc...
Một cảm giác lạnh lẽo bám lên lưng hắn, Bạch Cảnh Từ rõ ràng cảm giác phía sau lưng có một bàn tay đặt lên vai hắn.

Bên tai có tiếng trầm khàn của một người đàn ông, hơi thở lạnh lẽo từng đợt từng đợt rõ ràng phả vào bên má.

" Vì sao phải chạy? Sợ hãi sao? "
" Là...Là ai?! "
Hiện tại bị lệ khí ảnh hưởng, Bạch Cảnh Từ không cần diễn cũng có thể thật sự sợ hãi lên.

Cả người hắn đều run rẩy không ngừng nhìn qua đáng thương vô cùng, bên tai cười khẽ một tiếng dường như cảm giác rất thú vị.
" Không phải người, là quỷ.

Sợ sao? "
" Q...Quỷ?! T...Tha mạng, t...tôi chỉ là...k...!không thịt tôi không ngon...hức...tha tôi đi...!"
Bạch Cảnh Từ nghe xong run càng lợi hại hơn, hốc mắt đảo quanh nước mắt rốt cuộc nhịn không được ra bên ngoài rớt.

Giọng nói cũng nghẹn lại, nói lung tung.
____________________
Kịch trường nhỏ:
Bạch Cảnh Từ bị doạ khóc: hức...có quỷ...oa...cứu mạng...hức...
Lệ quỷ nào đó chỉ muốn chọc một chút không ngờ nam sinh nhỏ lại khóc đáng thương:...
Đột nhiên trong mấy trăm năm làm quỷ lần đầu tiên hắn có cảm giác tội lỗi là như thế nào....

Bình Luận (0)
Comment