Thiếu niên thân mặc lam y thêu hoa văn đặc có của Huyền Thanh Phái, tóc đen búi cao, ngũ quan ôn nhu nhã nhặn cả người đều toát lên khí chất giống với người đọc sách, hoàn toàn không giống như một người có thể đánh đấm gì cho kham, cố tình một tay cầm kiếm một tay áo vung nhẹ đã làm hai tên tráng hán to cao văng xa mấy mét.
Mọi người qua đường vội vàng tránh né để không bị hai gã kia liên lụy văng trúng bản thân, hai gã tráng hán chưa kịp làm gì đã bị đánh bay va vào sạp hàng cả người ê ẩm không ngồi dậy nổi.
Thiếu niên vậy mà mặt mày vẫn mang tươi cười ôn nhu giống như việc vừa nãy không phải y làm, Bạch Cảnh Từ chẹp miệng cảm thán đúng là không tệ.
Thiếu niên kia là đệ tử của Vân Nhạc Hiên chưởng môn Huyền Thanh Phái tên Chu Mộc, cũng chính là vị đệ tử pháo hôi "cướp" dàn hậu cung của nữ chính, gây ra bug cho thế giới này.
Bạch Cảnh Từ lần đầu đến thế giới này sau khi tiếp nhận hết thông tin, điều đầu tiên là âm thầm điều tra thử cái người tên Chu Mộc này.
Nhiều lần lơ đãng hỏi qua hay âm thầm nghe đều nghe được có nhiều đồng môn khá ngưỡng mộ y, mọi người đều nói Chu sư huynh tính tình ôn hoà có lễ, khiêm tốn không kiêu ngạo còn tận tình giúp bọn họ tìm ra được chỗ sai, dạy cho họ chỗ không hiểu, đối với sư phụ cực kì tôn kính cũng rất được lòng các trưởng lão, kể cả một người thanh lãnh như sư tôn của nguyên chủ Mặc Dạ Thiên cũng từng có lời khen qua Chu Mộc tư chất tốt, làm người cũng không tệ.
Nói chung chính là kiểu nam thần hoàn mỹ, không chút tì vết, ánh trăng sáng trong lòng mọi người.
Bạch Cảnh Từ nghe cũng rất tò mò muốn gặp qua thử, nhưng mà hình như nghe nói Chu Mộc đang gặp bình cảnh vẫn ở Kim Đan sơ kì mãi không có tiến triển nên đã xin phép chưởng môn được xuống núi rèn luyện ngao du gì đó, đến giờ vẫn chưa thấy quay về.
Nếu không phải 256 nói phát hiện đối phương đang ở dưới chân núi thì Bạch Cảnh Từ cũng không biết y bây giờ đi tới chỗ nào rồi.
Trước mắt tình hình chính là như thế này, hai gã tráng hán này được chủ tiệm ngọc bội sai ra đuổi hai đứa nhóc ăn mày ngồi bên hông tiệm, nói cản trở ông ta làm ăn.
Hai đứa nhóc lâu ngày đã không ăn gì, xin cũng không ai cho đã đói không có sức lực chỉ có thể miễn cưỡng cầu xin ngồi một lát rồi sẽ đi, nhưng ông chủ một mực không chịu làm hai gã kia dùng vũ lực ép người rời đi.
Ai ngờ chỉ mới kịp đem người nhấc lên chưa kịp ném đã bị người hất văng ra, sau đó là cảnh hai gã ta bị va cho không ngồi dậy nổi này đây.
Ôn hoà có lễ?
Bạch Cảnh Từ cắn đậu phộng híp nhẹ mắt thích thú nhìn trò vui bên dưới, cái ôn hoà có lễ làm người khiêm tốn kia của nhóc con này cũng rất thú vị.
" Hai vị hà cớ gì không chịu nói lí phải dùng vũ lực với hài tử? "
" N...Ngươi không thấy rõ ràng bọn chúng đuổi không đi, bọn ta còn chưa kịp làm gì đã bị ngươi hất văng.
Đây là ai không chịu nói lí! "
Một gã tráng hán tức đến run rẩy chỉ tay về phía thiếu niên kia, mở miệng ra liền quát.
Thiếu niên nhìn về phía hai tráng hán sau đó đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, tầm mắt như có như không vô tình liếc qua tửu lầu phía trên, ánh mắt dường như có hơi tạm dừng một chút giống như kinh ngạc nhưng nhanh chóng bị y che lấp không còn dấu vết.
Chu Mộc làm biểu tình rối rắm giống như bản thân thật sự có vẻ cố ý gây rối, y chắp tay hướng hai tên tráng hán kia cùng chủ quầy hành cái lễ.
" Là do ta đường đột đả thương hai vị, túi bạc này xem như đền bù.
Còn hai đứa trẻ này ta xin phép mang chúng đi.
"
Nói, Chu Mộc từ phía trong cái túi nhỏ bên hông lấy ra một túi bạc đưa cho chủ quầy, chủ quầy cầm lấy mở ra xác nhân bên trong là bạc thật sau cũng không truy cứu nữa mà tùy tiện để y mang người đi.
Dù gì cũng chỉ là hai đứa ăn mày còn để cho ông kiếm lời, tính toán gì nữa?
Dân chúng xem như hết trò vui mà giải tán, Chu Mộc một tay chấp kiếm ở sau lưng quay người nhìn hai nam hài tử gầy gò nhỏ bé ngồi dựa bên nhau, vẻ mặt đau lòng lên tiếng.
" Hai người các ngươi có muốn đi theo ta không? "
Nam hài tử ngẩng đầu nhìn bàn tay chìa ra trước mặt có chút chần chừ.
" Đi theo ngươi sẽ có ăn sao? "
" Sẽ có, chỉ cần theo ta các ngươi sẽ không sợ đói rét cũng không sợ bị người khác khinh thường, đánh mắng.
"
Nam hài tử rốt cuộc gật đầu, bụng cả hai lại kêu vang.
Chu Mộc bật cười cúi người đem hai đứa trẻ bế ở trên tay, cũng không sợ trên người bọn nó có bùn đất dơ bẩn.
" Ta mang các ngươi đi ăn chút gì trước.
"
Nói xong quay người hướng tửu lầu gần đó đi vào, chưởng quầy vừa nhìn hai đứa ăn mày có chút khinh thường nhưng mà nhìn đến người bế hai đứa nó với phong cách ăn mặc này gã liền niềm nở lên.
Chưởng quầy đích thân đi ra xoa tay hạ người lấy lòng: " Nếu không lầm thì tiên trưởng đến từ Huyền Thanh Phái đi? Có tiên trưởng của Huyền Thanh Phái ghé thăm là vinh hạnh của bổn tiệm, mời ngài vào, mời ngài vào! "
Chu Mộc cũng rất có lễ mà hướng chưởng quầy gật đầu, chưởng quầy nói muốn chuẩn bị cho y chỗ ngồi tốt, Chu Mộc chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói.
" Không cần.
Không phiền chưởng quầy bận rộn, một lát cứ dọn thức ăn lên là được.
"
" Được chứ, được chứ.
"
Chưởng quầy vội vâng dạ quay đi dặn người chuẩn bị món, Chu Mộc bế hai đứa nhỏ đi lên lầu.
Vừa đặt chân lên, ánh mắt y hơi đảo quanh một chút sau đó dừng lại ở một bàn cạnh cửa sổ đang có người ngồi.
Nam nhân thân mặc lục y hoa văn nhìn rõ đã biết cũng là đệ tử của Huyền Thanh Phái có điều môn phái thống nhất y phục của đệ tử đều là màu lam, chỉ có duy nhất một người luôn thích mặc lục y chính là nhị đệ tử của Mặc Dạ trưởng lão Bạch Cảnh Từ.
Hắn ăn mặc lúc nào cũng đều tuỳ tính chưa bao giờ ăn mặc một cách đàng hoàng, cổ áo trong rộng mở lộ ra cơ ngực săn chắc cùng xương quai xanh xinh đẹp, áo khoác ngoài là loại sa y hơi mỏng một chút trễ xuống ở hai bên cánh tay, một đầu tóc đen tùy tiện buông xoã chỉ có một bên tóc mái thắt bính rũ xuống.
Tuy chỉ đứng đằng xa nhìn nhưng với đường nét góc nghiêng, lông mi dài hơi rũ xuống, môi đỏ như điểm lên chu sa hơi mím nhẹ cũng đủ biết người này là một cái mỹ nhân.
Chu Mộc vẻ mặt không hiện rõ cảm xúc vẫn là bộ dạng ôn hoà cùng nụ cười ôn nhu ấm áp, y nâng chân thong thả đi đến giống như vô tình lên tiếng.
" Xin hỏi vị đạo hữu này ta có thể ngồi cùng bàn với huynh được chứ? Vì xung quanh tửu lầu hình như cũng không còn bàn trống nào.
"
" Đạo hữu cứ tùy ý.
"
Thanh âm từ tính vang lên đáp lại y, nam nhân cũng không quay đầu tiếp tục thong thả thưởng thức rượu của chính mình.
" Vậy đa tạ huynh! "
Chu Mộc nghe được vui mừng nói cảm tạ sau đó mới ngồi xuống, này vừa ngồi y liền càng kinh ngạc hơn.
Ban nãy chỉ vừa đảo mắt nhìn qua vẫn chưa thấy rõ được, bây giờ ngồi gần bị nhan sắc kia của đối phương trực diện đánh sâu vào tầm mắt khiến Chu Mộc lần đầu tiên cảm thán.
Y từng gặp qua nam thần thanh lãnh Mặc Dạ Thiên kia đã đủ kinh diễm rồi, bây giờ gặp được nam nhân này càng kinh diễm theo một loại cảm xúc khác.
So với đoá hoa cao lãnh cự người ngàn dặm Mặc Dạ Thiên thì vị nhị đệ tử này của hắn rõ ràng là kiểu hồ ly hoặc nhân!
Từ gương mặt, cử chỉ đến ánh mắt đều toát ra một loại mị lực khó thể cưỡng lại.
Đối với đoá hoa cao lãnh Mặc Dạ Thiên khiến người ta muốn chà đạp, khinh nhờn thì Bạch Cảnh Từ lại là kiểu biết đó là độc sẽ mất mạng nhưng khiến người khác điên cuồng muốn lao vào, chiếm đoạt, giam giữ không thể để người này chạy khỏi tầm tay.
Bởi vì chỉ cần đối phương thoát được tầm tay thì sẽ lại sà vào lòng kẻ khác, hoàn toàn làm lòng người điên cuồng.
" Mặt ta có dính gì sao? "
Tiếng cười trầm thấp truyền đến kéo Chu Mộc thoát khỏi mị hoặc hồi lại thần, tươi cười cứng đờ.
" K...!Không có, do ta cảm thấy đạo hữu rất quen mắt, nhìn hoa văn cũng là đệ tử của Huyền Thanh Phái...!Có thể hỏi danh tính của đạo hữu không? "
" Hỏi thì cũng không phải không thể, nhưng mà trước tiên hỏi danh tính người khác thì phải xưng danh tính bản thân trước có phải không? "
Bạch Cảnh Từ khoé môi cong cong đặt xuống ly rượu, phạch một tiếng mở ra quạt ngọc nhẹ phe phẩy nhướn mày nhìn người đối diện.
Vẻ mặt thiếu niên có chút rối rắm, biết bản thân không đúng mới vội vàng xưng danh.
" Ta tên Chu Mộc cũng là đệ tử của Huyền Thanh Phái.
"
" Thì ra là Chu sư huynh, ta từng nghe qua các vị trưởng lão cùng đồng môn sư huynh đệ khen ngợi sư huynh.
Quả thật là quân tử khiêm tốn, ôn hoà có lễ.
Ta là Bạch Cảnh Từ, có lẽ Chu sư huynh cũng đã từng nghe đến ta.
"
Bạch Cảnh Từ tươi cười phe phẩy quạt ngọc, một đôi mắt đào hoa ở trên người Chu Mộc du tẩu.
Tuy biết đối phương chỉ đang đánh giá mình nhưng Chu Mộc vẫn có cảm giác bị ánh mắt kia nhìn thấu, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng...
__________________________
Kịch trường nhỏ:
Vân Yên âm thầm thở phào: Cũng may sư phụ vẫn chưa phát hiện tên sư đệ không đứng đắn kia trốn đi chơi.
Mặc Dạ Thiên ánh mắt chuyên chú nhìn dưới lôi đài, trong lòng: Ánh mắt của người khác sao cứ tập trung vào A Từ, không vui...
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chào cả nhà yêu của Cá Cá, tôi quay trở lại rồi đây (。ノω\。)
Xin lỗi vì đã lạc trôi mấy bữa nay, thật ra thì tôi bị writers block ghê quá.
Não cứ chả có miếng ý tưởng nào chạy qua, nên tôi quyết định làm con cá mặn xuôi theo dòng đời...
Mãi cho tới hôm nay tôi thấy mấy bạn độc giả cũng đã đợi lâu, nên tôi cũng cố gắng vì mọi người nặn ra ý tưởng ra chương cho mọi người đọc.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi và truyện của tôi nhé! Yêu mọi người nhiều lắm!! Moa moa ( ˘ ³˘)(´ε` ).