Bốn Lần Gả

Chương 42

Trượng phu của nàng, đại khái là Vệ Dương kia rồi.

Nói chung không có khả năng là hắn.

Dù sao thì Khương Y cũng sẽ không chờ mong hắn.

Nữ nhân Khương Y kia, trong ấn tượng của hắn, nếu phải dùng từ gì để hình dung, có lẽ chính là tàn nhẫn. Tàn nhẫn với người khác thì lại càng tàn nhẫn với bản thân.

Năm đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khương Y, còn chưa về Tề quốc, khi đó ở Bắc Yến, Triệu Bồng ra khỏi Bắc Yến đều không thoải mái, dọc đường đi luôn hôn mê, hắn sợ bệnh tình Triệu Bồng nặng thêm, trì hoãn hành trình, cả đường cứ đi đi dừng dừng.

Đêm đó hắn lau người cho Triệu Bồng rồi đi rót nước, vừa ra sân đã thấy một nữ nhân đứng dưới ánh trăng, nàng khoác áo choàng màu đen, cả người ẩn nấp trong bóng tối, nhìn không rõ dáng vẻ.

Hắn nhíu mày, có chút khó hiểu: “Các hạ là ai?”

“Chỗ sương hoa nở rộ là quê quán của ta.”

Sương hoa là loài hoa có độc ở Quỳnh Châu, khi chưa nở là nụ hoa nho nhỏ màu xanh, giống như lá non, núp trong lá xanh. Đợi khi nở rộ, những bông hoa đỏ tươi to bằng lòng bàn tay, yêu diễm khí phách, có thể so với hoa mẫu đơn.

Nhưng mà bởi vì sương hoa chỉ có ở sản với Quỳnh Châu, thời gian hoa nở vô cùng ngắn, chỉ cần rời khỏi đất là không thể tồn tại lâu, cho dù là người của Bắc Yến cũng rất ít người biết sương hoa cụ thể trông như thế nào. Mà Tần Thư Hoài tới Quỳnh Châu rồi nên mới biết sương hoa trông như thế nào.

Người này nói là sương hoa, Tần Thư Hoài lập tức phản ứng lại: “Khương gia?”

“Tại hạ là Khương Y.” Đối phương lạnh lùng mở miệng: “Trưởng nữ của Khương thị.”

Nói xong, nàng ta cởi mũ, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt của mình.

Tần Thư Hoài có chút không nhớ nổi bộ dáng của Khương Y, nhưng lại nhớ rõ đôi mắt kia, u ám lãnh đạm, ẩn giấu một chút bạo ngược.

“Ta tới đây là để thảo luận với điện hạ một mối làm ăn.”

Khương Y tới đây, Tần Thư Hoài đoán được nàng ta muốn nói gì. Hắn nhíu mày, lập tức cự tuyệt nói: “Tần cô nương không cần nói thêm nữa, ta về Bắc Yến cũng không có nguyện vọng xưng đế, chỉ muốn trở về quê hương, tìm kiếm một nơi ổn định.”

Nghe Tần Thư Hoài nói xong, Khương Y cười trào phúng.

“Ngây thơ.”

Ngây thơ.

Nhớ lại đánh giá của Khương Y, Tần Thư Hoài cảm thấy đây là tất cả những điều nàng ta nói với hắn, chỉ duy nhất một câu.

Hắn và Triệu Bồng bị Hoàng hậu áp chế ở Bắc Yến, hắn ở Bắc Yến không thể tự do, đương nhiên ảo tưởng về Tề quốc, là có thể được tự do?

Hắn cho rằng mình không tranh không đoạt, cho rằng mình nhượng bộ, như vậy là được an ổn?

Quả thực ngây thơ.

Ngay từ đầu Khương Y đã dùng cuộc hôn nhân của mình như một lợi thế, thậm chí vào ngày thành hôn của bọn họ, hắn còn không bái đường, đưa thẳng nàng ta vào hậu viện, nàng ta cũng không dị nghị.

Một người như vậy, nếu như nói hắn có kỳ vọng thì thật sự quá vớ vẩn rồi.

Nhưng mà Vệ Dương thì khác.

Tần Thư Hoài lạnh nhạt nói: “Sợ là Vệ tướng quân không làm Công chúa thất vọng.”

“Cũng không phải.” Tần Bồng cười cười, biết hắn hiểu lầm, nhưng cũng không ngại gì không thể nói tiếp, dựa vào hình tượng quả phụ Tần Bồng si tình này, chậm rãi nói: “Hắn chết trên chiến trường, đó chính là phụ sự kỳ vọng của ta.”

Tần Thư Hoài không nói gì, một lát sau, hắn gật đầu, khen ngợi nói: “Tình cảm sâu đậm hiếm thấy, nhưng lại nông cạn.”

Tần Bồng không đáp lời, sau khi đưa Tần Thư Hoài vào cửa phòng, nàng xoay người thăm Tần Minh.

Sau khi Tần Thư Hoài vào Càn Xuân điện, thị vệ ngụy trang thành Liễu Thư Ngạn bước từ hậu đường ra, Tần Thư Hoài đứng khỏi xe lăn, sau khi nhanh chóng thay quần áo và mặt nạ với người bên cạnh, Tần Thư Hoài chạy tới thư phòng của Tần Minh.

Thời điểm đến, Tần Bồng vừa mới thay quần áo bình thường, nhìn thấy “Liễu Thư Ngạn”, Tần Bồng gật đầu với hắn, trêu ghẹo nói: “Trở về Liễu thái phó có đau đầu không?”

“Tạm được.” Tần Thư Hoài cười cười, lại nói: “Tửu lượng của Công chúa tốt đến bất ngờ.”

Tần Bồng xua tay: “Đều do luyện ra thôi.”

Tần Thư Hoài cười mà không nói.

Luyện ra, một nàng công chúa như Tần Bồng luyện ra như thế nào?

Cũng không phải Triệu Bồng, phòng ngừa chu đáo, suốt ngày tìm hắn luyện rượu.

Khả năng duy nhất là Khương Y luyện ở trong quân doanh.

Tần Thư Hoài không nói gì, hai người ngồi vào chỗ ngồi của mình, Tần Thư Hoài dạy học cho Tần Minh, Tần Bồng cúi đầu làm chuyện của mình.

Nhiều ngày trôi qua không có chuyện gì xảy ra, bởi vì lần trước Liễu Thư Ngạn đã thử Tần Bồng, Tần Bồng rất thận trọng với Liễu Thư Ngạn có chút thú vị, định quan sát một chút.

Quan sát như thế nào?

Tùy duyên đi.

Mà Tần Thư Hoài vốn dĩ cũng không phải là người đặc biệt chủ động, vì thế hai người chỉ nhìn mặt nhau ở lớp Tần Minh. Sau khi tan học, Tần Bồng ở lại ăn cơm, khoảng cách không xa không gần, vô cùng thoải mái.

Khoảng cách như vậy khiến cho Tần Bồng cảm thấy rất thoải mái, đặc biệt là lúc nhìn sổ con, ngẫu nhiên ngẩng đầu, thấy “Liễu Thư Ngạn” giảng bài cho Tần Minh, lúc đó ánh sáng giờ ngọ rất ấm áp, mặt mày “Liễu Thư Ngạn” tuấn nhã ôn hòa, Tần Bồng cảm thấy hoảng hốt, cuộc sống như vậy dường như rất tốt.

Nam nhân này cho nàng yên ổn, cho nàng bình tĩnh. Vì thế mỗi ngày lúc hạ triều, giờ phút mà dạy học Tần Minh một canh giờ kia trở thành thời gian nghỉ ngơi duy nhất của Tần Bồng.

Mà Tần Thư Hoài cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn phát hiện lúc giảng bài cho Tần Minh, có Tần Bồng bên người, bản thân sẽ cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Triệu Bồng đã chết sáu năm, sáu năm này hắn chỉ ở hai trạng thái, hoặc là ngươi lừa ta gạt, không kịp nhớ Triệu Bồng hoặc là suy nghĩ về Triệu Bồng.

Mà lúc có Tần Bồng bên cạnh, cuối cùng hắn cũng có cảm giác thứ ba.

Hắn phát hiện bản thân dường như không rơi vào loại tuyệt vọng vô tận, nghĩ đến Triệu Bồng hắn chỉ cảm thấy bình tĩnh, xinh đẹp.

Điều này khiến hắn có chút tham lam muốn ở lại bên cạnh Tần Bồng, nhưng cảm thấy loại cảm xúc này vô cùng nguy hiểm, vì thế hắn nghiêm túc dạy học.

Qua vài ngày đã đến mùng 3 tháng 3, dựa theo phong tục của Tề quốc, ngày này là ngày đi xem hoa đào. Ngày ấy Tần Minh tan học sớm hơn nửa canh giờ, hắn khom lưng đi trước mặt Tần Bồng, nhỏ giọng nói: “Tỷ, ta xin tỷ một chuyện.”

Tần Bồng buông bút ra, có chút buồn cười nhìn Tần Minh như mèo, nói: “Làm cái gì?”

Tần Minh mấp máy môi, sau đó nói: “Ta muốn ra ngoài chơi.”

Tần Bồng ngẩn người, lại nghe Tần Minh nói: “Không phải ở trong cung, muốn xuất cung.”

Tần Bồng nhất thời không dám trả lời hắn, dù sao hắn cũng là Hoàng đế, nếu như ra ngoài mà xảy ra chuyện gì…

Nhưng mà nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Minh, Tần Bồng không biết phải làm sao. Từ nhỏ nàng là người hoang dã, Bắc Yến không giống Tề quốc, lễ giáo của công chúa hoàng tử nghiêm ngặt, đều phải ở trong cung. Hoàng tử 12 tuổi ở Bắc Yến lập tức có thể mở phủ, mà công chúa cũng có thể dùng tên của ca ca đệ đệ rời khỏi cung.

Năm đó nàng thường ngụy trang thành Tần Thư Hoài hoặc là thị nữ của Triệu Ngọc chuồn đi, biết rõ lòng khao khát tự do của đứa trẻ, nhìn ánh mắt của Tần Minh, Tần Bồng không nói nổi lời cự tuyệt. Tần Thư Hoài ở bên cạnh thu dọn sách, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tần Bồng, nói thẳng: “Đi thì đi thôi, không sao.”

Tần Bồng tỉnh táo lại, nhớ tới Liễu Thư Ngạn là tướng lãnh quân Nam Thành, đương nhiên thân thủ không tồi, mím môi nói: “Vậy làm phiền Liễu Thái phó đi cùng.”

Tần Thư Hoài gật đầu, sau khi ba người thay y phục thành thị vệ rồi mang Tần Minh xuất cung.

Vốn dĩ Tần Minh không thể tùy tiện xuất cung, hắn cần trưng cầu ý kiến đồng ý của bốn người Tần Bồng, Tần Thư Hoài, Lý Thục và Trương Anh, nhưng Tần Bồng giấu Tần Minh ở trong xe ngựa, “Liễu Thư Ngạn” ngồi lái xe bên ngoài,  thị vệ cũng không dám ngăn cản.

Chờ sau khi rời khỏi cung, Tần Thư Hoài lái xe ngựa đi ra phía chợ, nghe Tần Bồng nói chuyện với Tần Minh bên trong.

Tần Minh có rất nhiều vấn đề, có chút ngớ ngẩn, Tần Bồng kiên nhẫn giải thích, có khi giải thích lung tung rối loạn giống như đứa trẻ chưa lớn.

Tần Thư Hoài ở ngoài nghe, bất giác nở nụ cười, nhớ tới lúc niên thiếu hắn và Triệu Bồng cùng nhau đưa Triệu Ngọc xuất cung, khi đó Triệu Ngọc cũng hỏi tới hỏi lui như thế này.

Triệu Bồng lớn hơn Triệu Ngọc hai tuổi, tính tình hoang dã hơn nhiều, Bắc Yến đối xử với nam tử vô cùng tùy ý, sau khi Tần Thư Hoài 12 tuổi, để dễ giao hảo với Tề quốc, Hoàng đế Bắc Yến tặng cho hắn một tòa viện ngoài cung theo kiểu công trình mặt tiền, vì thế Triệu Bồng thường xuyên cải trang thành thị vệ của hắn lẫn vào để rời khỏi cung.

Khi đó câu hỏi Triệu Ngọc còn xảo quyệt hơn Tần Minh nhiều, ví dụ như vì sao những người làm xiếc ảo thuật kia có thể làm được chuyện người thường không thể làm? Tuổi thọ của bọn họ như thế nào? Thân thể như thế nào? Tại sao cửa hàng gia vị trên phố Đông kia có thể bán độc lập muối, những người khác thì không thể bán? Tại sao những thứ từ các quốc gia khác lại đắt hơn…

Hiện giờ nghĩ đến, Triệu Ngọc trời sinh có khí chất làm Hoàng đế, lúc đó Triệu Bồng không thể trả lời được mấy vấn đề này, cho nên nói linh ta linh tinh với Triệu Ngọc.

Tuy rằng Triệu Ngọc thông minh, nhưng vẫn luôn nghe lời Triệu Bồng, Triệu Bồng nói như vậy, hắn lập tức tin.

Khi đó hắn còn nhỏ, giả bộ lạnh lùng, luôn không nói lời nào, hôm nay nghĩ đến bản thân đã không còn như xưa, vì vậy lúc này nghe Tần Bồng thì thầm với Tần Minh, hắn lái xe ngựa, thỉnh thoảng chen vào một câu, trả lời vấn đề của Tần Minh.

Tần Bồng ngồi trong xe ngựa, thấy màn xe thi thoảng vén lên,lộ ra khuôn mặt ấm áp của người kia, trong lòng không khỏi ấm áp, đột nhiên cảm thấy nếu sống với người này cả đời chắc chắn là một chuyện rất vui mừng.

Ba người cùng nhau tới chợ, Tần Thư Hoài giới thiệu cho bọn họ vài quán nhỏ dọc đường, ba người vừa ăn vừa chơi, Tần Minh chưa từng thấy quán ven đường, khi nhìn thấy món kho tàu lập tức bị hương thơm của nó quyến rũ không thể di chuyển. Tần Bồng không dám để Tần Minh ăn mấy quán ven đường này, đành phải khuyên hắn: “Ăn mấy thứ này không tốt, chúng ta đi thôi.”

Tần Minh cũng không cứng rắn với Tần Bồng, cho nên ngẩng đầu nhìn Tần Bồng, trông giống như một con vật nhỏ, rất đáng thương.

Tần Thư Hoài liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Muốn ăn?”

Tần Minh gật đầu, Tần Thư Hoài tiếp tục nói: “Ăn vào sẽ đau bụng, ngài đau bụng, mẫu thân ngài sẽ mắng tỷ tỷ ngài, ngài chịu trách nghiệm sao?”

Tần Minh do dự một lúc, cuối cùng cũng nói: “Ta không ăn nữa.”

Nói xong, Tần Minh kéo tay Tần Bồng, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ chờ ta lớn, ta cao bằng tỷ rồi, có thể bảo vệ tỷ, ta sẽ ăn cái này.”

Tần Bồng không nhịn được cười, nàng sờ đầu của Tần Minh, dịu dàng nói: “Được.”

Dọc đường hai người mua thêm vài thứ, Tần Bồng và Tần Thư Hoài cùng đưa Tần Minh trở về cung.

Sau khi trở về, Tần Thư Hoài đưa Tần Bồng về nhà, đi đường Tần Bồng đều suy nghĩ mấy chuyện, Tần Thư Hoài có chút tò mò, cười nói: “Công chúa suy nghĩ gì vậy?”

“Ta suy nghĩ.” Tần Bồng cau mày, giương mắt nhìn Tần Thư Hoài, lạnh nhạt nói: “Nghĩ về Tần Thư Hoài.”

Tần Thư Hoài rất kinh ngạc: “Công chúa nghĩ về hắn làm gì?”

“Liễu Thái phó, ngài cảm thấy hắn sẽ giữ lại ta và bệ hạ đến khi nào?”

Tần Thư Hoài nghe lời này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Công chúa lo lắng quá rồi, Nhiếp Chính Vương không phải là người đặt quyền lực lên trên mọi thứ.”

“Liễu Thái phó.” Vẻ mặt Tần Bồng đầy châm chọc: “Bởi vì nguơi không hiểu hắn.”

Một nam nhân giết ba thê tử để leo lên trên, nói hắn không quan tâm quyền thế, thật sự nực cười.

“Dường như ngài rất hiểu hắn.”

Tần Thư Hoài bất động thanh sắc dò hỏi, Tần Bồng cười cười, không đáp lời, nhưng mà vẻ mặt có chút mỉa mai kia rõ ràng đã trả lời câu hỏi của Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài cũng không ngoài ý muốn, nếu nàng là Khương Y, đương nhiên sẽ hiểu hắn.

“Liễu Thái phó có biết, năm đó Tần Thư Hoài ở Bắc Yến cưới Ngọc Dương công chúa thế nào không?”

Tần Thư Hoài giật giật mắt, cẩn thận nói: “Nghe nói là ái mộ Ngọc Dương công chúa…”

“Vốn dĩ khi đó Ngọc Dương công chúa phải gả cho Phong Tranh, nhưng bị người ta tính kế hãm hại, lúc ấy Tần Thư Hoài đuổi tới, phá hỏng trong sạch của Ngọc Dương công chúa, rơi vào đường cùng, chỉ có thể gả cho hắn.”

Nói đến đây, vẻ mặt Tần Bồng đầy giễu cợt: “Ngài cảm thấy, có phải khi đó Tần Thư Hoài xuất hiện quá trùng hợp không?”

Tần Thư Hoài nghe xong lời này trong lòng rất tức giận.

Người có thể điều tra chuyện năm đó, Tần Thư Hoài cũng không thấy kỳ lạ, dù sao thì giấy không thể bọc được lửa. Nhưng mà bị người ta nghị luận phần tình cảm này, hắn không thể nào chịu được.

Nhưng hắn không thể hiện ra, chỉ nói: “Tin vỉa hè, chưa chắc là thật.”

Tần Bồng biết ý của Liễu Thư Ngạn, không muốn nói nữa, nàng cũng cảm thấy nàng đang lấy miệng của Tần Bồng để nghị luận chuyện năm đó, một nữ nhân lại đi nghị luận trong sạch của nữ nhân đã mất thật sự có chút không hay. Vì thế nàng cười, nhẹ nhàng nói: “Thuận miệng nói mà thôi. Ý của ta là, Tần Thư Hoài là một nhân vật nhỏ mà có thể leo lên vị trí này, nói không yêu quyền thế là điều không thể nào.”

“Nếu hắn có lý do khó nói thì sao?”

“Vậy sao.” Tần Bồng nói có lệ: “Vậy thì là ta lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng dạ quân tử.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới Vệ phủ, Tần Bồng nhảy khỏi xe ngựa.

Nhìn bóng dáng Tần Bồng lắc mông rời đi, Tần Thư Hoài dựa vào xe ngựa, nhớ lại năm ấy Triệu Bồng thành hôn với hắn.

Triệu Bồng cũng từng hỏi vấn đề này.

“Thư hoài, chàng muốn gì?”

Hắn không nói gì, vẻ mặt Triệu Bồng dịu dàng: “Thư Hoài, thật may mắn, ngày đó chàng đuổi tới.”

Khi đó, hắn cho rằng nàng nghi ngờ hắn, hắn muốn giải thích, kết quả đối phương lại ôm lấy hắn, bình tĩnh nói: “Không cần phải nói nhiều, ta tin chàng.”

Nàng tin hắn.

Hắn vô số lần tin tưởng như vậy, hắn luôn tự nhủ rằng Triệu Bồng tin hắn, hắn là chỗ dựa duy nhất của Triệu Bồng. Nhưng mà vào đêm này, hắn bắt đầu hoài nghi.

Nếu Triệu Bồng thật sự tin hắn, tại sao lúc hắn khóc xin nàng đợi một chút, hắn sẽ tìm cách cứu nàng, ánh mắt của nàng lại tràn đầy tuyệt vọng.

Nàng thật sự tin hắn sao?

Là sự tin tưởng từ tận đáy lòng, hay chỉ vì nàng biết lời của hắn không thể nào thay đổi cách nghĩ của nàng cho nên ra vẻ rộng lượng, khiến hắn cho rằng nàng tin hắn?

Tần Thư Hoài không dám đào sâu tìm hiểu, đột nhiên hắn vô cùng sợ hãi, vô cùng sợ hãi chạm đến sự thật âm u trong phần tình cảm tươi đẹp kia.

Mà sau khi Tần Bồng trở về trong phòng đã vứt chuyện này sau đầu, sau khi làm xong việc chính, tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.

Đang nằm trên giường đến nửa đêm, âm thanh của Bạch Chỉ đột nhiên truyền đến. Nàng ấy đứng ngoài cửa, cung kính nói: “Công chúa, Thái hậu nương nương muốn ngài mau vào cung.”

Trong đêm tối Tần Bồng mở mắt ra, nhanh chóng đốt đèn, mang theo người vào cung.

Khi vào trong cung, Tần Bồng bị dẫn tới tẩm cung của Tần Minh, khi tiến vào ngự y đang vây quanh. Lý Thục quỳ ở mép giường khóc sướt mướt, liều mạng kêu “Con của ta ơi”.

Trong lòng Tần Bồng thầm rơi lộp bộp, lập tức nói: “Sao lại thế này?”

“Hồi bẩm công chúa.” Thái y Thự Lệnh Trương Khiêm trấn định quay đầu tới, lạnh nhạt nói: “Chắc là do bệ hạ ăn phải đồ hỏng, cộng thêm chịu lạnh nên sốt nhẹ.”

Tần Bồng nghe xong lời này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Không sao là ổn rồi.”

“Đây là không sao sao?!”

Lý Thục đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt bà ta đầy nước mắt. Trương Kiêm nhìn tư thế này, lập tức nói với Tần Bồng: “Bệ hạ cũng không sao, thần sẽ tới cung điện khác để kê thuốc, tránh quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, điện hạ nghĩ thế nào?”

“Có thể.”

Tần Bồng gật đầu, lúc này Lý Thục gầm lên một tiếng: “Không được đi! Không ai được đi!”

“Mẫu hậu.” Tần Bồng nhíu mày: “Người làm gì vậy?”

“Minh Nhi hắn sốt! Bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại, mấy tên Thái y này kê cái gì? Minh Nhi không khỏe thì không ai được đi! Không phải các người biết châm cứu sao? Châm cho Minh Nhi đi!”

Lý Thục vừa khóc vừa làm loạn, vẻ mặt của tất cả thái y đều bình tĩnh, đứng bên cạnh chờ Tần Bồng nói. Tần Bồng có chút bực bội, nhưng có nhiều người ở đây như vậy, dù sao Lý Thục cũng là Thái hậu, cho dù như thế nào nàng cũng phải cho Lý Thục mặt mũi.

Nàng hít vào một hơi, miễn cưỡng cười, nói: “Mẫu hậu bình tĩnh chút, trẻ con sốt là chuyện thường, người không cần…”

Nói còn chưa dứt lời, Lý Thục đã tát một cái “bốp” vào mặt Tần Bồng.

Tần Bồng hoàn toàn không kịp phản ứng, động tác của Lý Thục vô cùng nhanh, tất cả mọi người không ngờ được Thái hậu của một quốc gia lại có thể làm trò cười tát vào mặt Trấn Quốc Trưởng công chúa trước mặt nhiều người như vậy!

Đây không phải là vấn đề một cái tát, đây khiến cho Trấn Quốc Trưởng công chúa hoàn toàn mất thể diện.

Tần Bồng lạnh mặt, nàng chậm rãi quay đầu lại, mà sau khi Lý Thục tát nàng xong, dường như bị tiêm máu gà vậy, khóc lóc mắng: “Không việc gì?! Đệ đệ của ngươi sốt ngươi mù sao?! Ta đã nghe nói, ngươi dẫn hắn xuất cung, là ngươi hại hắn! Ngươi là sao chổi, ngươi muốn hại chết hắn?! Ngươi đang giấu âm mưu gì…”

Lý Thục vừa khóc, vừa kéo quần áo của Tần Bồng. Sắc mặt Tần Bồng càng thêm lạnh lùng, nàng cao hơn Lý Thục một chút, cúi đầu nhìn nữ nhân đang khóc lóc không ngừng kia, không biết trong lòng nàng có cảm xúc gì.

Mẫu thân nàng cũng từng làm loạn như vậy với nàng, lúc nàng thiết kế cho mẫu thân nàng tình cờ gặp phụ hoàng nàng, sau đó dùng một bài thơ được phụ hoàng yêu thích. Sau khi nghênh đón khỏi cung, mẫu thân của nàng càng thêm mẫn cảm, luôn nói với nàng, mẫu tử bọn họ là kỳ vọng duy nhất của Triệu Ngọc.

Năm ấy Triệu Ngọc vì chờ nàng hồi cung, luôn đợi trong tuyết, cuối cùng bị nhiễm phong hàn sốt cao, mẫu thân của nàng cũng như thế, vừa khóc vừa làm loạn, bảo nàng quỳ trong tuyết, Triệu Ngọc không tỉnh, nàng không được đứng lên.

Nàng lẳng lặng nhìn nữ nhân đang đẩy mình trước mặt, dường như nhìn thấy mẫu thân nàng năm đó, người bên cạnh đã sớm quỳ xuống, nhìn mẹ con hai người khóc nháo, run bần bật.

Lý Thục mắng Tần Bồng: “Ngươi là tai họa, ngươi luôn không muốn Minh Nhi tốt, sợ là ngươi làm Trấn Quốc Trưởng công chúa đã coi trọng nam nhân nào đó, tìm được chỗ dựa rồi, tính toán mưu hại chết ta và Minh Nhi! Ngươi lòng lang…”

Lúc nói chuyện, Lý Thục vung tay lên, còn muốn đánh, Tần Bồng bắt lấy tay bà ta, gầm thành tiếng: “Làm loạn đủ chưa?!”

Lý Thục kinh sợ khi bị Tần Bồng gầm lên, một lát sau bà ta phản ứng lại, khóc lóc nói: “Ngươi muốn như thế nào? Ta là mẫu thân của ngươi, là Thái hậu, còn không đánh được ngươi?!”

Tần Bồng siết chặt tay bà ta, nói với người khác: “Lui ra.”

“Không ai được rời đi!”

Lý Thục thấy ánh mắt Tần Bồng không tốt, có chút sợ hãi.

Tần Bồng cười cười, nhưng băng tuyết trong mắt đan xen, nàng quay đầu nhìn về phía Trương Phong, ôn hòa nói: “Cảm xúc của mẫu hậu không ổn định, bổn cung ở lại trấn an mẫu hậu, làm phiền chư vị thái y rời đi.”

Trương Phong là người thức thời, cảm thấy Lý Thục vừa điên vừa làm loạn, thấy Tần Bồng mở miệng, lập tức nói: “Thần cáo lui.”

Nói xong, cũng không quan tâm Lý Thục đang chửi bậy ở phía sau, lập tức mang theo thái y rời đi.

Chờ sau khi thái y đi rồi, Tần Bồng quay đầu nhìn lướt qua thị vệ và cung nữ bên cạnh, bây giờ bên người Lý Thục ngoại trừ mấy nha hoàn, còn lại sớm đã thay thành người của nàng, ánh mắt Tần Bồng lướt qua, đại điện trong phút chốc trống không, chỉ còn lại bốn nha hoàn bên người Lý Thục, không chết không chịu rời.

Tần Bồng nhéo tay Lý Thục. Lý Thục vừa đánh vừa đá cũng không thoát được. Tần Bồng cười nhìn mấy nha hoàn kia, nụ cười mang theo huyết khí: “Bốn vị ma ma đều là người già trong cung rồi, thật sự không đi sao?”

Bốn nha hoàn đã quen với Lý Thục, vừa rồi thấy Lý Thục ra tay đánh Tần Bồng, lá gan có chút lớn, một người lớn tuổi trong đó tiến lên khuyên nhủ: “Thái hậu là mẫu thân của công chúa, luận cấp bậc bối phận, lời Thái hậu phải để lên trước, Thái hậu không bảo ta lui ra, ta không dám lui. Ta chờ như thế, công chúa cũng nên chú ý, Thái hậu sinh ra và dưỡng dục công chúa, huyết nhục gân cốt của công chúa đều thuộc về Thái hậu, chẳng qua chỉ là đánh chửi, công chúa cần gì tức giận như vậy, nếu như để người ngoài biết được, sợ là sẽ cảm thấy công chúa là loại người không hiếu thuận, không biết xấu hổ.”

“Không hiếu thuận, không biết xấu hổ?” Tần Bồng cười càng tươi: “Ngươi nói cho ta biết ta không biết xấu hổ ở chỗ nào?”

“Công chúa là thân nữ tử, ở chung với đám nam tử trong triều là không ổn, còn liên quan đến Liễu Thái phó, Nhiếp Chính Vương, sợ là không hợp với đạo lý.”

“Là một người hiểu quy củ.”

Tần Bồng gật đầu, lại nhìn về phía Đổng Vưu vẫn luôn đứng không nói lời nào, lúc trước Đổng Vưu là Thái giám đưa Tần Minh đến Hộ Quốc Tự, Tần Bồng nhìn hắn, cười nói: “Đổng công công, vị ma ma này tên gì?”

Tần Bồng hỏi lời này thực chất là muốn xem thái độ của Đổng Vưu. Đổng Vưu là người khôn khéo, lập tức nói: “Vị ma ma này họ Ngô, là lão nhân trong cung, trước đó vài ngày đã làm vỡ chiếc vòng ngọc của Thái hậu không báo lại, là điêu nô!”

Lời của Đổng Vưu vừa dứt, Ngô ma ma lập tức thay đổi sắc mặt, xông về phía Đổng Vưu, tức giận nói: “Đổng lão tặc, ngươi nói bậy!”

“Bạch Chỉ.”

Tần Bồng đưa mắt ra hiệu. Bạch Chỉ lập tức tiến lên, bắt lấy Ngô ma ma, sau đó đem theo thị vệ túm bốn cung nữ, bắt họ quỳ trên mặt đất.

“Tần Bồng!”

Lý Thục thấy thủ hạ của mình đều bị bắt, trong lòng bà ta vừa kinh vừa sợ, âm thanh sắc nhọn hơn: “Ngươi có ý gì?”

“Đương nhiên là giúp mẫu thân xử lý điêu nô bên người.”

Tần Bồng nắm lấy Lý Thục, bước lên ghế cao. Lý Thục liều mạng giãy giụa, sức lực của Tần Bồng vô cùng lớn, Lý Thục dùng móng tay đâm vào da của Tần Bồng, nhưng Tần Bồng vẫn mang theo ý cười, đến khi Lý Thục cắn vào tay Tần Bồng, đá một cái tới, cuối cùng Tần Bồng cũng mất kiên nhẫn, tát vào mặt Lý Thục, ném Lý Thục xuống mép ghế vàng của mình.

Tần Bồng rút ra khăn tay từ trong lồng ngực ra, đè lên miệng vết thương, lạnh lùng nói: “Tỉnh chưa?”

“Tần Bồng, ta là nương của ngươi!”

Lý Thục đột nhiên cao giọng, ngẩng đầu lên, khóc to: “Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?!”

“Vậy sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?!”

Tần Bồng đột nhiên cao giọng: “Bởi vì ta là nữ nhi của ngươi nên ngươi muốn đánh thì đánh, mắng thì mắng, không quan tâm phải trái đúng sai, xử trí tùy ý phải không?”

“Bởi vì Tần Minh là Hoàng đế, ta chỉ là công chúa cho nên ngươi mới có thể không kiêng nể gì đúng không?!”

“Ngươi để tay lên ngực tự hỏi.” Tần Bồng đột nhiên tới gần bà ta, siết cằm bà ta, lạnh lùng nói: “Ngươi được coi là mẫu thân sao?!”

Lý Thục ngơ ngác nhìn Tần Bồng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới, con gái của mình sẽ phản loạn như vậy, có thể đối xử với bà ta như vậy?!

Lúc đón nhận ánh mắt Lý Thục, bỗng nhiên Tần Bồng cảm thấy hơi buồn.

Những lời này, nàng đâu nói cho Lý Thục nghe đâu?

Nàng không nhịn được cười trào phúng.

Nàng giấu những lời này nhiều năm, nàng không nói cho mẫu thân thân sinh nàng nghe, chỉ có thể vào lúc Lý Thục làm chuyện tương tự, Tần Bồng mới bộc lộ ra.

Nàng nhắm mắt lại, không nói gì. Một lúc lâu sau cuối cùng nàng cũng mở mắt, bỏ bàn tay đang siết cằm Lý Thục, sau đó nâng Lý Thục dậy, ôn hòa nói: “Mẫu hậu đứng lên đi, người yên tâm, những điêu nô lừa gạt trên dưới, châm ngòi mối quan hệ của mẫu tử ta, bổn cung nhất định sẽ xử lý thay mẫu thân thật tốt.”

“Như vậy mới có thể chứng minh lòng hiếu thảo của bổn cung, mẫu thân nói, phải không?”

Lý Thục hoàn toàn bị Tần Bồng uy hiếp, ngơ ngác bị Tần Bồng đỡ dậy, nghe Tần Bồng nói xong, bà ta quay đầu, nhìn đôi mắt lạnh lùng và nụ cười diễm lệ của Tần Bồng, bà ta không nhịn được phát run.

Tần Bồng nhìn bà ta ngồi xuống, cùng nàng ngồi trên ghế vàng, nhìn chằm chằm Lý Thục, đột nhiên cao giọng: “Đánh chết những điêu nô lừa gạt trên dưới này!”
Bình Luận (0)
Comment